Hưởng Hết Sủng Nịch

Chương 25

Đóa Diên

20/03/2013

Cuối cùng cuộc sống cũng quay trở lại bình thường sau những ngày gợn sóng, mỗi ngày cùng nói chuyện trêu đùa với An Ninh, cùng tiểu quỷ làm ầm ĩ, cùng Dạ, khụ, ngẫu nhiên làm một chút …”Vận động” thích hợp. Nhưng những ngày bình yên và thanh nhàn như thế lại làm ta khó có thể thực sự thỏa mãn, đáy lòng vẫn đang bị một tảng đá lớn đè ép, ta không thể thoải mái được. Tuy rằng tình hình hiện nay dường như chưa có xu hướng bị tiết lộ, nhưng mà vừa nghĩ đến hai người Dạ Trạch Vũ và Mặc Duy phải chống lại nhau, trong lòng ta luôn có dự cảm không tốt. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, ta sẽ không chịu được mà muốn ném nó ra khỏi đầu, ta biết chính mình thực ngốc, nhưng theo bản năng ta vẫn không muốn đối mặt với tình huống vạn nhất này.

Mấy ngày trước bị đám nữ nhân mê trai kia làm ta sứt đầu mẻ trán, đến mức khiến ta quên cả chuyện Mặc Duy sắp thagia khoa thi, bây giờ thì không thể nhàn rỗi được, ngày nào ta cũng phải chạy đến nhà hắn, cũng không làm gì quấy rầy hắn, Mặc Duy thì không hề hay biết ta đang có ý đồ xấu. Nhìn thấy ta đến thì cũng chỉ lặng lẽ thở dài rồi thu dọn sách vở trên bàn, thái độ vẫn ôn hòa như xưa. Tuy rằng hắn tính tình không xấu, nhưng nếu cứ quấy rầy hắn nhiều như vậy, ta cũng sợ hắn cảm thấy tức giận với mình, cho nên hôm nay ta đặc biệt mang theo tiểu quỷ cùng đến, tiểu tử kia rất nhớ bác, lấy cớ này cũng chính đáng đấy chứ…

Đi vào sân, ta giữ chặt tiểu tử, nhẹ giọng dặn dò “Là con muốn đến thăm bác, mẹ mới đưa con đến, biết không?” Tiểu tử kia ngơ ngác không hiểu nhìn ta, ta thấy không có cách nào nữa, đành nắm tay nó tiếp tục đi đến phòng của Mặc Duy.

“Bác! Bác!” Tiểu Thừa Ngạo vừa nhìn thấy Mặc Duy đã vui mừng chạy nhanh đến.

Mặc Duy cười cười, đứng dậy bế nó lên, nhìn sang ta “Sao lại đưa nó đến đây?”

“Cả ngày nó cứ khóc nháo đòi chơi với huynh, ta không bảo được nó, nên dẫn nó đến đây chơi!” Ta nhún nhún vai, làm bộ vô tội bất lực.

Mặc Duy buồn cười cúi đầu đùa với tiểu quỷ đang ôm trong lòng, chậm rãi đi đến một bên ngồi xuống.

Ta nhìn lướt qua đống sách vở hỗn độn trên giá, tùy ý hỏi “Gần đây chuẩn bị thế nào rồi? Hình như sắp đến kì thi hội rồi?” Nghe Dạ Trạch Vũ nói, Mặc Duy thi hương kết quả không tệ, lần này thi hội…

Chú thích đơn giản về kì thi: Thi Hương tổ chức tại cấp tỉnh, Thi Hội và Thi Đình tổ chức tại kinh đô, phải đỗ kỳ thi cấp dưới mới được thi cấp cao hơn. Về mục đích đều là tuyển chọn người làm quan, từ quan thấp lên quan cao. Nội dung bài thi dù rắc rối nhiều thể loại, cũng đều là viết thành bài văn sách ” văn hay chữ tốt”. Thi Đình: Người đỗ kỳ thi Đình-Có 3 cấp: Người đỗ đầu gọi là trạng nguyên, người đỗ thứ hai: bảng nhãn, người đỗ thứ ba: thám hoa.

“Tốt rồi, sao thế? Không tin đại ca của muội sao?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, rồi lại tiếp tục đùa nghịch thì thầm cùng tiểu quỷ kia.

Ta ha ha cười cười, ta còn hy vọng hắn thiếu tự tin một chút cơ. Nghĩ nghĩ một chút, ta quay đầu lại trịnh trọng nói “Ca, huynh thật sự quan tâm đến chuyện của cha sao?”

“Muội không thèm quan tâm?”

Ta không lắc đầu, cũng chẳng gật đầu, chỉ nhìn hắn đờ đẫn.

Hắn thở dài một chút “Cũng đúng, lúc ấy muội còn nhỏ, tất nhiên không thể nhớ rõ rồi. Tại sao lại có thể không quan tâm chứ?” Hắn dừng lại một lúc, lại tiếp tục nói “Nếu không thể báo thù cho cha, sau trăm tuổi ta làm sao có mặt mũi đi gặp cha mẹ, chú bác đã mất đây?”

Ta ngắt lời hắn “Đỗ trạng nguyên hay bảng nhãn thì có thể báo thù sao?”

“Ít nhất cũng tiến gần mục đích báo thù hơn.”

Ta nhíu mày im lặng, nhìn thần sắc kiên định của hắn, ta biết mình không thể ngăn cản hắn được.

“Tiểu muội, muội chỉ cần tiếp tục sống yên bình cùng muội phu, những chuyện khác cứ để mình ta gánh vác là được.”

Môi ta đang cười, thở dài nhẹ nhàng một tiếng. Hắn bất chấp tất cả để báo thù như vậy, ta và Dạ Trạch Vũ làm sao có thể bình thản mà sống được đây.

“Đại ca, cả ngày nhắc tới báo thù cũng không phải là tẫn hiếu với cha mẹ, huynh có thể sống bình an mới là sự an ủi lớn nhất với cha mẹ.” Ta không muốn buông tay, cho dù biết quyết tâm báo thù của hắn rất lớn, ta cũng muốn cố gắng hết sức thuyết phục hắn.



“Ta thực nghi hoặc, từ trước đến giờ, muội vì sao luôn muốn ngăn cản ta báo thù?”

Ta giật mình, chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì? Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, ta không ngừng nói với mình… Có lẽ là an ủi trong lòng có tác dụng, ta âm thầm hít vào một hơi, bình thản ung dung đón lấy Thừa Ngạo từ trong tay Mặc Duy, nói “Bởi vì ta không muốn huynh đi báo thù, oan oan tương báo đến khi nào, nếu huynh báo thù, rồi sẽ có người tìm Thừa Ngạo hay đứa nhỏ tương lai của huynh trả thù, nếu huynh làm như vậy thì thế hệ sau của chúng ta cũng phải sống trong thù hận. Làm cho bọn họ không thể không không hãm sâu trong cừu hận, không thể làm theo ý mình.” Ta ngưng trọng nhìn hắn “Huynh nhẫn tâm sao?” Thấy ánh mắt hắn long lanh nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng ta lại nổi lên một tia hy vọng “Hãy suy nghĩ thật kĩ đi!” Dứt lời ta xoay người ôm Thừa Ngạo đi ra ngoài, trong lòng âm thầm hy vọng hắn có thể nghe được lời nói của ta, không lấy báo thù là quan trọng nhất, tất cả mâu thuẫn có lẽ sẽ tan thành mây khói.

Đem Thừa Ngạo giao cho ma ma, ta mang theo tâm tư của mình vào phòng, vừa nâng mắt lên đã thấy Dạ Trạch Vũ không biết đã về từ khi nào.

“Đi đến chỗ Mặc Duy?”

Ta gật đầu, có chút mệt nhọc dựa sát vào lòng hắn, ngửi thấy mùi hương đặc biệt của riêng hắn, trong khoảnh khắc ưu phiền trong lòng đã bay đi không ít.

“Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có ta.” Âm điệu lạnh nhạt nhưng ta lại nghe thấy lại vô cùng ấm áp. Ta cảm động ôm chặt hắn, cảm giác hai tay hắn cũng nắm chặt hơn. Chỉ khi ở trong lòng hắn, ta mới có thể có cảm giác an tâm.

Phiền não dần dần ở trong vòng ôm ấm áp mà lắng đọng lại, ta ngẩng đầu lên, “Vạn nhất Mặc Duy đứng thứ ba trở lên, vậy chuyện năm đó có phải nhất định sẽ bị phơi bày hay không?”

Dạ Trạch Vũ yên lặng vuốt cằm, thật lâu sau mới nói “Thực sự có thể.”

“Vậy cuộc thi ngày đó chúng ta không để hắn đến, được không?”

“Không cần.”

“Không cần? Thi hương không phải thử nghiệm tốt sao? Điều đó nói lên hy vọng của hắn rất lớn, nếu như hắn thật sự đỗ thì không phải là…”

“Không thể.”

“Không thể? Này, chàng rốt cuộc là có nghe ta nói cái gì không?”

“…”

“Dù sao nhất định không thể để hắn đi, hoặc có thể bỏ thuốc ngủ vào bữa sáng của hắn, như vậy hắn sẽ không đi được. Đúng, vậy là tốt nhất.”

“Không tốt.”

“Không tốt sao, vậy làm thế nào mới tốt, giữ lấy hắn không cho đi, cái này cũng không tệ mà.”

“Không tốt.”

“Biện pháp của ta sao lại không tốt?”



“Nếu kê đơn, hắn sẽ biết, chẳng phải chúng ta sẽ bị lộ sao.”

Ta vỗ đầu, đúng thế, sao ta lại không suy nghĩ cẩn thận chứ, nếu Mặc Duy biết chúng ta cố ý không cho hắn đi thi, vậy khẳng định hắn sẽ hoài nghi chúng ta, Dạ sẽ… Nguy hiểm.

“Vậy chàng nói, nên làm thế nào mới tốt đây?” Vừa không thể để hắn hôn mê vừa không thể để hắn phát hiện, rất khó rồi…

Khóe miệng Dạ Trạch Vũ hơi nhếch lên “Không chấm thi cho hắn không phải sẽ được sao.”

“Không chấm thi cho hắn?” Ta không hiểu rõ nhìn hắn lặp lại.

Hắn gật gật đầu, ta bỗng nhiên ngây người một chút, chăm chú nhìn hắn, “Chẳng lẽ chàng muốn mua chuộc giám khảo thẩm định, không ch hắn thông qua?”

Dạ Trạch Vũ ngóng nhìn ta, “Không cần mua chuộc cũng được.”

“Không cần mua chuộc cũng được?” Ta hồ nghi liếc nhìn hắn, chẳng lẽ dùng biện pháp uy hiếp? Dụ dỗ?

“Đúng.”

Nhìn biểu tình của hắn như là Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi lòng bàn tay của phật tổ Như Lai, ta lại càng không hiểu, tại sao hắn lại tự tin như vậy, không cần mua chuộc cũng được, không cần kê đơn cho Mặc Duy hôn mê, sao hắn có thể nắm chắc như vậy.

“Vậy biện pháp là gì?”

“…”

“Nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đi mà!”

“…” Mắt hắn khép hờ, như là không muốn đáp lại ta.

Ta vụng trộm cười, hạ quyết tâm chuồn chuồn lướt nước, hôn lên môi cánh hoa của hắn “Nói cho ta biết đi, Dạ!”

Hắn chậm rãi mở hai mắt, đáy mắt chảy xuôi ham muốn đục ngầu, hắn muốn tiến lên tiếp tục nụ hôn vừa rồi, ta nhanh tay che cái miệng của hắn lại “Trước hết phải nói cho ta biết, nếu không…” Ta hắc hắc cười một tiếng “Cả đêm nay chàng đi thư phòng mà vận động cùng Khổng lão gia đi!”

Hắn nhíu mày nhìn ta “Ta chính là giám khảo.”

“Ôi chao…” Thảo nào hắn lại nắm chắc như vậy, trong lòng yên tâm không ít, như vậy hẳn là có thể chắc chắn an toàn rồi.

“…”

“Dạ, chàng đang nghiên cứu quần lót của ta sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hưởng Hết Sủng Nịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook