Chương 35: Có người làm loạn
Hoàng Trần Minh Ngọc
12/08/2024
Dứt câu, Thế Vũ dùng sức đánh mạnh bạo hơn lúc nãy với Tâm Quỷ khiến Tề Quỷ phải chạy tới giúp đỡ nhưng bị Minh Tâm chặn lại và dính ngay một nhát chém chí mạng.
- Xin lỗi nhé, tính là chặn anh thôi.
Tề Quỷ bị trọng thương nằm đó và Tâm Quỷ cũng vậy, bị Thế Vũ quật cho vài nhát chém. Anh ấy lạnh lùng phủi tay và thu kiếm lại rồi đi tới chỗ mọi người. Tuy nhiên, hai tên kia liều lĩnh, gắng đứng dậy rồi xông lên chơi xấu Thế Vũ đang quay lưng thì bị Hải Long và Hạo Trung phát hiện, kết hợp tung chưởng làm cho hộc máu. Khi biết không đấu nổi thì hai tên kia đã chạy trốn đi. Họ không thèm đuổi theo, bầu trời đã trong xanh trở lại. Mà khoan đã... họ nhảy cẩn lên và chợt nhận ra đây là khu vui chơi, họ nhìn nhau, luống cuống dùng phép biến mọi thứ về như cũ. Có điều muộn màng rồi, một học sinh cấp ba đã thấy hết tất cả và đứng sửng, khuôn mặt lộ vẻ nét ngạc nhiên, mắt tròn xoe không chớp. Họ phát hiện nên càng rối rắm hơn, ôm đầu suy nghĩ và tụ lại bàn nhau.
- Ai tới đó giải thích cho thằng bé đi?
Hạo Trung lên tiếng, tất cả im lặng. Bỗng nhiên Hải Long nhìn qua Minh Tâm mà nói lời chỉ định:
- Hay là anh đi?
Minh Tâm ngơ ngác hỏi:
- Sao lại là tôi?
Không cho nói nhiều, Thế Vũ gấp gáp đẩy hắn tới trước mặt nhóc đó. Một con quỷ vốn có tiếng là lạnh lùng, tàn bạo mà cũng phải ngơ khi gặp hoàn cảnh này. Hắn quay qua nhìn mọi người đang đứng, ai nấy đều cổ vũ nhiệt tình, hắn thể hiện sự bất mãn thì nghe được câu nói của nhóc đó.- Anh định bảo gì em đúng không?
Minh Tâm quay qua nhìn rồi gật đầu, ngập ngừng đáp lại:
- Em... có thể không thấy, không nhớ vụ ngày hôm nay được không? Xin em đó.
Nhóc ấy nghe được thỉnh cầu từ hắn mà bảo:
- Không biết ạ. Mà anh là quỷ ạ, quỷ sao đẹp trai dữ vậy? Đánh cũng ngầu.
Minh Tâm có chút ngạc nhiên, gật nhẹ, thắc mắc hỏi:
- Nhìn ra được, thấy luôn cả phép?
Nhóc đó trả lời:
- Tại mắt em đặc biệt hơn người khác nên biết thân phận của mấy anh thôi.
Hắn nhíu mày nhìn nhóc đó rồi hỏi tiếp:
- Em tên gì? Nhiêu tuổi?
Nhóc con đó bảo:
- Tên là Tử Nguyên. 18 tuổi.
Rồi thằng bé tiếp tục nói:
- Nãy anh muốn em giấu đúng không? Muốn thì anh làm điều kiện này cho em đi.Minh Tâm tỏ vẻ hoài nghi, hỏi:
- Điều kiện sao?
Tử Nguyên cười nói:
- Vâng, đưa số điện thoại của anh đây, có gì em gọi điện nói cho.
Nghe được lời đó, trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý. Nói chuyện thêm hai, ba câu thì họ tạm biệt nhau. Đợi Tử Nguyên rời đi khỏi thì Minh Tâm mở đồng tử ra, ít phút sau, hắn liền xuất hiện vẻ mặt không biết nên buồn hay nên vui, nghĩ thầm trong đầu: "Nhóc con đáo để". Hắn nhún vai một cái và quay lại chỗ mọi người đang đứng. Thế Vũ đi tới vỗ vai hắn và hỏi:
- Thế nào?
Minh Tâm đáp:
- Có điều kiện.
Hải Long lạnh giọng nói:
Đồng ý?
Minh Tâm bỏ hai tay vào túi quần, thở dài một hơi, ngước mặt lên trời rồi bảo:
- Ừ. Có điều không biết nên vui hay nên buồn.
Hạo Trung ngập ngừng hỏi:
- Sao thế?- Cái này khó nói lắm.
Bạch Quân nghe xong, nhìn vào Minh Tâm một lúc rồi cười phá lên mà trêu chọc:
- Khó nói thật.
Minh Tâm giơ tay tán đầu cậu rồi cằn nhằn:
- Còn cười được hả?
Bạch Quân bĩu môi, xoa nhẹ phần nãy bị đánh. Còn Thế Vũ mất hứng thú từ đầu nên xin phép mọi người về trước. Hải Long mới dặn dò với anh ấy
- Có gì báo tụi tao nha.
- Ừ.
Cho đến buổi chiều.
Tại công ty MICO.
Hải Long đang cùng với Lạc Kiên xem xét lại sổ sách quan trọng với một số cổ đông lớn. Bỗng dưng thư ký hốt hoảng chạy vào báo tin.
- Chủ tịch, phó chủ tịch, ở ngoài sảnh chính có chuyện lớn.Hai người nghe xong ngưng mọi hoạt động lại với các cổ đông mà đứng dậy
đi ra ngoài, xuống dưới sảnh xem thử có gì lớn mà thư ký phải vội vội vàng vàng chạy vào báo.
Chuyện lúc nãy như thế này. Tại sảnh chính, có một người đang làm loạn, giãy đành đạch lên trước mặt Thế Vũ. Không ai khác là Lâm Diễm. Chính cô ta đã hại Hường Như bị tai nạn khi đang đi qua đường vào sáng hôm nay nhờ sự giúp đỡ của Tâm Quỷ. Mọi người, ai nấy đều bàn tán xôn xao, chủ yếu là chỉ trỏ người đang làm ồn ào cả sảnh chính. Thế Vũ ở đó cực kỳ chướng mắt và không thèm nói chuyện với ả ta một câu nào.
- Anh Thế Vũ à... nói với em tí đi anh. Trả lời câu hỏi của em đi mà. Em hơn cô ta nhiều thứ sao anh thích cô ta như thế?
Anh ấy im lặng thêm một vài phút, rồi cất tiếng:
- Cô thôi làm loạn đi không? Tôi chưa đuổi cô ra khỏi đây là may phước lắm rồi đấy. Em ấy dù không bằng cô, nhưng ít nhất không đi hại người như cô.
Lâm Diễm nghe thế vẫn mặt dày nắm tay anh ấy, tuy nhiên bị anh phũ phàng dùng lực mạnh mà hất khiến ả ngã xuống sàn nhà. Rồi cô ta ngồi đó ăn vạ, lại giấy lên làm mọi người xung quanh nhìn vào cũng khó chịu.
- Giám đốc đánh người, giám đốc đánh người. Mọi người thấy không?
Nguyệt Chi ở ngoài nhìn vào ngứa mắt, ngứa tay lẫn chân nên định đi tới tát ả thì bị Kiến Minh ngăn lại.
- Không được đánh, đây là công ty.
Cô nhìn Kiến Minh mà nhịn. Quay lại, ả vẫn ngồi đó giãy giụa, ăn vạ, thậm chí ả còn nằm xuống la hét. Thật mất mặt.Thế Vũ không quan tâm nữa nên quay lưng bỏ đi thẳng lên văn phòng. Tất cả mọi người tản ra, ai làm việc nấy để cho ả một mình một cõi ở đó. Ả bực mình ngồi dậy, cầm điện thoại bấm một dãy số. Một lát sau, có đám áo đen tới đập phá công ty, làm một số bảo vệ bị thương nặng, còn ả thì đứng nghênh cái mặt. Đó chính là lý do mà thư ký của Lạc Kiên phải vội vã báo tin như vậy.
Hai người, Lạc Kiên và Hải Long đen xì mặt khi thấy cảnh tượng này, Bạch Quân và Hạo Trung lúc này cũng đi xuống, khá ngỡ ngàng. Ả cười phá lên rồi
hét lón:
-
- Sao? Thấy thế nào? Còn tôi rất vui khi phá công ty này đó.
Thấy ả ngông cuồng như vậy nên họ định đi tới làm cho ra lẽ, nhưng... chưa kịp hành động gì thì ả đã bị ai đó tát mạnh vào mặt, suýt bị lệch hàm. Giọng nữ vừa lạnh vừa trầm cất lên:
- Như con điên ngoài chợ.
Ai nấy đều ngạc nhiên, trong đó, Hải Long vô cũng tự hào. Vì đó là bé con của hắn, Gia Quyên. Khi họ chưa kịp làm gì đã có người làm thay rồi.
- Cô... cô là ai?
Gia Quyên cười nhếch mép, vuốt đuôi tóc mà bảo:
- Con của trùm băng đảng lớn, được chưa?
Lâm Diễm sợ hãi nhận ra người này là ai rồi nhìn quanh, ồ thì ra đám người áo đen mà ả ta gọi bị gục hết rồi. Một mình Gia Quyên đánh ngã hết.
- Biến đi được rồi đó.Ả ta sợ quá vội vàng ra khỏi công ty. Gia Quyên phủi tay rồi đi tới trước mặt
nhóm Lạc Kiên, cười đắc ý, nói:
- Đứng đơ hết cả đám vậy?
Hải Long đi tới gần và sờ nhẹ má cô rồi bảo:
- Bé con đỉnh quá. Tụi anh còn chưa kịp làm gì đấy.
Gia Quyên phồng má, đáp lại:
- Người yêu anh là phải đỉnh rồi.
Lạc Kiên mỉm cười nhìn cô mà nói:
- Nãy cảm ơn cô.
Gia Quyên nhìn qua anh rồi sực nhớ ra gì đó nên bảo:
- Nghe bảo tối nay anh có hẹn với bạn tôi.
"...", ai nấy nghe được đều hướng ánh mắt nhìn qua anh, anh mím môi, cất giọng cằn nhằn:
- Người ta đi hẹn hò thôi, nhìn gì dữ vậy?
Bạch Quân trả lời:
- Thì nhìn thôi, làm gì căng.Đứng hoài cũng mỏi nên mọi người rủ nhau đi lên văn phòng nói chuyện phiếm và ăn cơm chất lượng cao đến từ cặp đôi Hải Long - Gia Quyên.
- Xin lỗi nhé, tính là chặn anh thôi.
Tề Quỷ bị trọng thương nằm đó và Tâm Quỷ cũng vậy, bị Thế Vũ quật cho vài nhát chém. Anh ấy lạnh lùng phủi tay và thu kiếm lại rồi đi tới chỗ mọi người. Tuy nhiên, hai tên kia liều lĩnh, gắng đứng dậy rồi xông lên chơi xấu Thế Vũ đang quay lưng thì bị Hải Long và Hạo Trung phát hiện, kết hợp tung chưởng làm cho hộc máu. Khi biết không đấu nổi thì hai tên kia đã chạy trốn đi. Họ không thèm đuổi theo, bầu trời đã trong xanh trở lại. Mà khoan đã... họ nhảy cẩn lên và chợt nhận ra đây là khu vui chơi, họ nhìn nhau, luống cuống dùng phép biến mọi thứ về như cũ. Có điều muộn màng rồi, một học sinh cấp ba đã thấy hết tất cả và đứng sửng, khuôn mặt lộ vẻ nét ngạc nhiên, mắt tròn xoe không chớp. Họ phát hiện nên càng rối rắm hơn, ôm đầu suy nghĩ và tụ lại bàn nhau.
- Ai tới đó giải thích cho thằng bé đi?
Hạo Trung lên tiếng, tất cả im lặng. Bỗng nhiên Hải Long nhìn qua Minh Tâm mà nói lời chỉ định:
- Hay là anh đi?
Minh Tâm ngơ ngác hỏi:
- Sao lại là tôi?
Không cho nói nhiều, Thế Vũ gấp gáp đẩy hắn tới trước mặt nhóc đó. Một con quỷ vốn có tiếng là lạnh lùng, tàn bạo mà cũng phải ngơ khi gặp hoàn cảnh này. Hắn quay qua nhìn mọi người đang đứng, ai nấy đều cổ vũ nhiệt tình, hắn thể hiện sự bất mãn thì nghe được câu nói của nhóc đó.- Anh định bảo gì em đúng không?
Minh Tâm quay qua nhìn rồi gật đầu, ngập ngừng đáp lại:
- Em... có thể không thấy, không nhớ vụ ngày hôm nay được không? Xin em đó.
Nhóc ấy nghe được thỉnh cầu từ hắn mà bảo:
- Không biết ạ. Mà anh là quỷ ạ, quỷ sao đẹp trai dữ vậy? Đánh cũng ngầu.
Minh Tâm có chút ngạc nhiên, gật nhẹ, thắc mắc hỏi:
- Nhìn ra được, thấy luôn cả phép?
Nhóc đó trả lời:
- Tại mắt em đặc biệt hơn người khác nên biết thân phận của mấy anh thôi.
Hắn nhíu mày nhìn nhóc đó rồi hỏi tiếp:
- Em tên gì? Nhiêu tuổi?
Nhóc con đó bảo:
- Tên là Tử Nguyên. 18 tuổi.
Rồi thằng bé tiếp tục nói:
- Nãy anh muốn em giấu đúng không? Muốn thì anh làm điều kiện này cho em đi.Minh Tâm tỏ vẻ hoài nghi, hỏi:
- Điều kiện sao?
Tử Nguyên cười nói:
- Vâng, đưa số điện thoại của anh đây, có gì em gọi điện nói cho.
Nghe được lời đó, trong lòng hắn nảy sinh nghi ngờ, nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý. Nói chuyện thêm hai, ba câu thì họ tạm biệt nhau. Đợi Tử Nguyên rời đi khỏi thì Minh Tâm mở đồng tử ra, ít phút sau, hắn liền xuất hiện vẻ mặt không biết nên buồn hay nên vui, nghĩ thầm trong đầu: "Nhóc con đáo để". Hắn nhún vai một cái và quay lại chỗ mọi người đang đứng. Thế Vũ đi tới vỗ vai hắn và hỏi:
- Thế nào?
Minh Tâm đáp:
- Có điều kiện.
Hải Long lạnh giọng nói:
Đồng ý?
Minh Tâm bỏ hai tay vào túi quần, thở dài một hơi, ngước mặt lên trời rồi bảo:
- Ừ. Có điều không biết nên vui hay nên buồn.
Hạo Trung ngập ngừng hỏi:
- Sao thế?- Cái này khó nói lắm.
Bạch Quân nghe xong, nhìn vào Minh Tâm một lúc rồi cười phá lên mà trêu chọc:
- Khó nói thật.
Minh Tâm giơ tay tán đầu cậu rồi cằn nhằn:
- Còn cười được hả?
Bạch Quân bĩu môi, xoa nhẹ phần nãy bị đánh. Còn Thế Vũ mất hứng thú từ đầu nên xin phép mọi người về trước. Hải Long mới dặn dò với anh ấy
- Có gì báo tụi tao nha.
- Ừ.
Cho đến buổi chiều.
Tại công ty MICO.
Hải Long đang cùng với Lạc Kiên xem xét lại sổ sách quan trọng với một số cổ đông lớn. Bỗng dưng thư ký hốt hoảng chạy vào báo tin.
- Chủ tịch, phó chủ tịch, ở ngoài sảnh chính có chuyện lớn.Hai người nghe xong ngưng mọi hoạt động lại với các cổ đông mà đứng dậy
đi ra ngoài, xuống dưới sảnh xem thử có gì lớn mà thư ký phải vội vội vàng vàng chạy vào báo.
Chuyện lúc nãy như thế này. Tại sảnh chính, có một người đang làm loạn, giãy đành đạch lên trước mặt Thế Vũ. Không ai khác là Lâm Diễm. Chính cô ta đã hại Hường Như bị tai nạn khi đang đi qua đường vào sáng hôm nay nhờ sự giúp đỡ của Tâm Quỷ. Mọi người, ai nấy đều bàn tán xôn xao, chủ yếu là chỉ trỏ người đang làm ồn ào cả sảnh chính. Thế Vũ ở đó cực kỳ chướng mắt và không thèm nói chuyện với ả ta một câu nào.
- Anh Thế Vũ à... nói với em tí đi anh. Trả lời câu hỏi của em đi mà. Em hơn cô ta nhiều thứ sao anh thích cô ta như thế?
Anh ấy im lặng thêm một vài phút, rồi cất tiếng:
- Cô thôi làm loạn đi không? Tôi chưa đuổi cô ra khỏi đây là may phước lắm rồi đấy. Em ấy dù không bằng cô, nhưng ít nhất không đi hại người như cô.
Lâm Diễm nghe thế vẫn mặt dày nắm tay anh ấy, tuy nhiên bị anh phũ phàng dùng lực mạnh mà hất khiến ả ngã xuống sàn nhà. Rồi cô ta ngồi đó ăn vạ, lại giấy lên làm mọi người xung quanh nhìn vào cũng khó chịu.
- Giám đốc đánh người, giám đốc đánh người. Mọi người thấy không?
Nguyệt Chi ở ngoài nhìn vào ngứa mắt, ngứa tay lẫn chân nên định đi tới tát ả thì bị Kiến Minh ngăn lại.
- Không được đánh, đây là công ty.
Cô nhìn Kiến Minh mà nhịn. Quay lại, ả vẫn ngồi đó giãy giụa, ăn vạ, thậm chí ả còn nằm xuống la hét. Thật mất mặt.Thế Vũ không quan tâm nữa nên quay lưng bỏ đi thẳng lên văn phòng. Tất cả mọi người tản ra, ai làm việc nấy để cho ả một mình một cõi ở đó. Ả bực mình ngồi dậy, cầm điện thoại bấm một dãy số. Một lát sau, có đám áo đen tới đập phá công ty, làm một số bảo vệ bị thương nặng, còn ả thì đứng nghênh cái mặt. Đó chính là lý do mà thư ký của Lạc Kiên phải vội vã báo tin như vậy.
Hai người, Lạc Kiên và Hải Long đen xì mặt khi thấy cảnh tượng này, Bạch Quân và Hạo Trung lúc này cũng đi xuống, khá ngỡ ngàng. Ả cười phá lên rồi
hét lón:
-
- Sao? Thấy thế nào? Còn tôi rất vui khi phá công ty này đó.
Thấy ả ngông cuồng như vậy nên họ định đi tới làm cho ra lẽ, nhưng... chưa kịp hành động gì thì ả đã bị ai đó tát mạnh vào mặt, suýt bị lệch hàm. Giọng nữ vừa lạnh vừa trầm cất lên:
- Như con điên ngoài chợ.
Ai nấy đều ngạc nhiên, trong đó, Hải Long vô cũng tự hào. Vì đó là bé con của hắn, Gia Quyên. Khi họ chưa kịp làm gì đã có người làm thay rồi.
- Cô... cô là ai?
Gia Quyên cười nhếch mép, vuốt đuôi tóc mà bảo:
- Con của trùm băng đảng lớn, được chưa?
Lâm Diễm sợ hãi nhận ra người này là ai rồi nhìn quanh, ồ thì ra đám người áo đen mà ả ta gọi bị gục hết rồi. Một mình Gia Quyên đánh ngã hết.
- Biến đi được rồi đó.Ả ta sợ quá vội vàng ra khỏi công ty. Gia Quyên phủi tay rồi đi tới trước mặt
nhóm Lạc Kiên, cười đắc ý, nói:
- Đứng đơ hết cả đám vậy?
Hải Long đi tới gần và sờ nhẹ má cô rồi bảo:
- Bé con đỉnh quá. Tụi anh còn chưa kịp làm gì đấy.
Gia Quyên phồng má, đáp lại:
- Người yêu anh là phải đỉnh rồi.
Lạc Kiên mỉm cười nhìn cô mà nói:
- Nãy cảm ơn cô.
Gia Quyên nhìn qua anh rồi sực nhớ ra gì đó nên bảo:
- Nghe bảo tối nay anh có hẹn với bạn tôi.
"...", ai nấy nghe được đều hướng ánh mắt nhìn qua anh, anh mím môi, cất giọng cằn nhằn:
- Người ta đi hẹn hò thôi, nhìn gì dữ vậy?
Bạch Quân trả lời:
- Thì nhìn thôi, làm gì căng.Đứng hoài cũng mỏi nên mọi người rủ nhau đi lên văn phòng nói chuyện phiếm và ăn cơm chất lượng cao đến từ cặp đôi Hải Long - Gia Quyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.