Chương 8: Hửm...
Hoàng Trần Minh Ngọc
16/05/2024
Tầm 9 giờ 30 phút.
Tại khu vườn đẹp đẽ nào đó ở gần trung tâm thương mại lớn nhất nhì của thành phố, có hai chàng trai khôi ngô, tuấn tú và mỗi người có những đặc điểm riêng, một người thì tay và cổ có đeo những dây xích nhỏ, tóc màu xám, còn người kia thì tóc nửa trắng nửa đen, tay đeo vòng có tượng hình đầu lâu đang ngồi uống nước ở ghế đá.
- Thấy nhân gian cũng không tệ, Minh Tâm nhỉ?
Chàng trai tóc màu xám đó húp miếng nước, lạnh lùng nói:
- Ừ, nhưng việc chính mới là trên hết.
Đang nói chuyện, có một thanh niên khác ngồi bên cạnh hai người rồi vui vẻ bảo:
- Cho ngồi ké miếng.
Ân Tú nhướng mày lại đáp:
- Cứ tự nhiên thôi. Hạo Trung đâu?
Thái Lâm bình thản nói:
- Không biết. Mày biết tính nó mà, muốn đi đâu thì đi, quản đâu được.
Minh Tâm vừa lấy tay vừa vào thành ly vừa chẹp miệng bảo:
- Cách làm việc của nó… khác với chúng ta, tao luôn dặn mỗi khi nó đi đâu về thì đừng hỏi, nó không trả lời đâu. Ân Tú, mày cứ chứng nào tật nấy, cứ hỏi.
Thái Lâm thở dài nói:
- Nó còn bảo tao đừng cố ra vẻ hòa đồng… hơi buồn.
Ân Tú lắc đầu nhẹ, khuôn mặt đầy bất lực mà bảo:
- Tại tao sợ nó sẽ làm gì đó để rồi gây bất lợi cho nhóm. Dù gì khắp nơi đều đề phòng chúng ta.
Minh Tâm nhếch môi, nói:
- Không sao, sau khi có Hoa Ngũ Sắc rồi, ta tiêu diệt chúng cũng không muộn đâu.
...
Trong lúc đó, Hải Long đang ở một nơi gọi là Võ Đường, hắn ngồi chờ một người đang luyện võ ở đằng xa kia. Một lúc sau, có một dáng người nhỏ nhắn chạy tới ôm hắn vào lòng, dụi dụi mặt vào người hắn. Hải Long hé lộ nụ cười tươi, vuốt nhẹ của người đó mà bảo:
- Mệt không bé?
Cô gái đó lắc đầu, vui vẻ đáp lại:
- Thấy anh là em hết mệt rồi.
Hắn lấy tay nhéo má rồi hôn vào môi người trước mặt một cái rồi nói:
- Anh dẫn em đi chơi rồi đi ăn.
Cô gái đó vô cùng thích thú, giọng ngọt ngào cất lên:
- Vâng.
...
Cũng cùng thời điểm đó, Lạc Kiên ở cánh đồng hoa cỏ lau ngồi bệt xuống để ngắm, không biết ngắm gì nhưng cũng không có nguyên nhân sâu xa gì, do tìm bông hoa năm màu nào đó mà không thấy nên vậy. Anh bực mình vì thế có nhấc chân lên rồi hạ mạnh xuống đất, Thổ Địa tưởng anh kêu nên hiện lên hỏi:
- Tiểu Diêm Vương gọi tôi có chuyện gì không ạ?
Anh giật mình quay qua nhìn Thổ Địa mà hoang mang trả lời:
- Tôi có gọi anh đâu. Khùng hả cha nội?
Thổ Địa ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Nãy giẫm chân mạnh tưởng kêu tôi chứ?
Anh nhíu mày lại, than vãn nói:
- Tại tôi tức nên mới đập xuống cho hạ hỏa thôi.
Thổ Địa mới ngồi bệt xuống cạnh anh rồi tò mò hỏi:
- Tiểu Diêm Vương tức chuyện gì vậy ạ? Kể cho tôi nghe đi, có gì tôi giúp.
Anh nghe vậy, khuôn mặt vui như kiếm được kim cương quay qua nắm tay người bên cạnh mình và ánh mắt mong chờ hiện ra thấy rõ khiến Thổ Địa có chút sợ hãi, hỏi:
- Vậy có thể chỉ cho tôi biết Hoa Ngũ Sắc ở đâu không? 4 năm vẫn chưa tìm ra, tôi buồn lắm, giúp tôi được không Thổ Địa?
Thổ Địa mới rút nhẹ tay lại ra khỏi tay của anh mà quay mặt ra hướng khác mà bảo:
- Cái này… tôi không nói được.
Lạc Kiên từ gương mặt vui vẻ, đầy mong chờ chuyển thành cái mặt đầy hậm hực, chán đời, giơ tay đấm Thổ Địa một cái rồi cằn nhằn:
- Nói như nói. Đi ra chỗ khác chơi đi.
“Cái lùm xì mé, tôi muốn giúp anh chứ, chỉ là… tôi không muốn chân mình bị què”, Thổ Địa thầm nghĩ. Không phải không giúp được mà Diêm Vương có dặn dò là: “Cậu mà giúp nó là tôi đánh què chân”. Thổ Địa thấy cái mặt cay cú, chán đời của anh mà không chịu được nên đành nói thế này:
- Tìm người yêu đi rồi sẽ thấy.
Tiểu Diêm Vương nghe xong mà nhăn mặt như khỉ đột, lấy chân đạp phát vào người Thổ Địa. Trời ơi, nó thốn! Thổ Địa cũng không kém cạnh gì, đạp lại anh rồi đi mất. Anh ngã sang một bên, mặt lúc này rất bực, bực muốn phá luôn đống hoa cỏ lau này nhưng thôi… anh mà phá xong thì chắc người ở nhân gian này không có cảnh đẹp để chụp. Ít phút sau, anh đây đã kiềm chế được cơn lửa trong người và cùng lúc đó, thay vì ngồi bệt xuống như lúc đầu mà anh nằm luôn, mặc kệ nó bẩn hay không, mà khoan, nó bẩn sẵn từ lúc ngồi rồi nên không sao.
...
Cho đến giờ trưa, tại nhà các anh.
Chỉ có ba người ở phòng ăn, Hải Long cũng đã báo cho Nguyệt Chi là khỏi chừa đồ ăn lại cho hắn rồi, còn Lạc Kiên thì không báo gì cả nên thôi đành đợi tí. Mà đợi mãi cho đến hơn 12 giờ trưa nên cả ba ăn trước nhưng mà… ăn ngon quá hay sao ấy? Hết sạch. Nguyệt Chi mới vội vàng thốt lên:
- Chết cha, còn anh Lạc Kiên nữa, ăn hết đồ mất rồi.
Bạch Quân ở phía đối diện phũ phàng nói:
- Kệ đi.
Nguyệt Chi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa anh? Sao mà phũ quá vậy?
Bạch Quân đáp lại:
- Không biết á em.
Thế Vũ chẹp miệng xen vào bảo:
- Bạn bè không nên phũ nhau như vậy, chửi nhau đi cho nó vui.
Nguyệt Chi mới há hốc mồm nhìn qua anh trai đang ngồi bên cạnh mình, bàng hoàng hỏi anh ấy:
- Vậy cũng được hả anh?
Thế Vũ nhìn qua, gật đầu trả lời:
- Được chứ. Bắt người ta đợi, đói gần xỉu.
Nguyệt Chi mới bật cười thành tiếng, hai anh trai này quá trời quá đất rồi. Ăn xong thì cả ba người dọn dẹp sạch sẽ rồi lên phòng nghỉ ngơi. Tầm 7 phút sau khi cả ba lên phòng thì lúc này Lạc Kiên mới về, anh đi chậm rãi, không năng lượng tí nào. Anh đến phòng ăn, anh cứ tưởng là mọi người có chừa đồ ăn cơ… đời đâu như mơ, thôi đành ăn mỳ tôm hiệu Hí Hố.
Tại phòng Nguyệt Chi, cô đang lướt điện thoại cực vui vẻ thì bỗng có tin nhắn đến, người gửi là bạn thân Giang Quỳnh. Cô vui vẻ bấm vào đọc và trả lời lại: “Ôi thật à? Hihi, tao sắp gặp được thầy dạy Toán năm đó rồi”. Giang Quỳnh bên kia vẻ mặt ngơ ngác, nhắn tin hỏi lại: “Định làm gì hả bẹp”. Cô lười bấm phím nên ghi âm luôn, cô bảo rằng:
- Tao sẽ nói với thầy là thầy thấy em giỏi chưa, làm thư kí cao cấp luôn nè, thầy há hốc mồm đi.
Giang Quỳnh bật lên nghe xong cười sặc sụa, rồi nhắn lại: “Trời ơi, bạn tôi bá đạo quá! Nhưng mà… thấy thầy tội quá mày, tự nhiên bị đuổi”.
Nguyệt Chi đọc xong thở dài rồi trả lời lại rằng: “Tao nhớ khi nào thầy cũng giữ khoảnh cách với học sinh, đặc biệt là nữ sinh. Chắc có người thấy thầy dạy giỏi quá nên phá thầy.”
Giang Quỳnh gửi ghi âm:
- Nghe nói là sáng hôm nay có xin công ty mày làm bảo vệ đó, không biết có thật không nữa.
Cô bật lên nghe bạn mình nói thế liền trả lời ngay: “Ể, thật à? Tao không biết gì luôn.”.
Giang Quỳnh nhắn lại: “Chiều nay hỏi thử bên ban bảo vệ là biết mà.”.
Nguyệt Chi: “Ồ, để tao tới công ty hỏi thử, mà thôi, tao ngủ xíu chút đi nè.”
Giang Quỳnh đọc xong rồi nhắn tạm biệt cô, cả hai tạm biệt nhau, trước khi offline là nhắn cho nhau 7749 nhãn dán đầy đáng yêu. Nguyệt Chi thở dài, chẹp miệng rồi cất điện thoại và nằm xuống ngủ một tí.
Hai anh kia thì sao hả? Đâu có ngủ, hai anh kéo nhau chơi game và chửi nhau như rạ. Còn Lạc Kiên, sau khi húp tô mỳ xong thì liền lên phòng làm việc để kiểm tra mấy dự án để chút nữa đưa cho Thế Vũ.
Tại khu vườn đẹp đẽ nào đó ở gần trung tâm thương mại lớn nhất nhì của thành phố, có hai chàng trai khôi ngô, tuấn tú và mỗi người có những đặc điểm riêng, một người thì tay và cổ có đeo những dây xích nhỏ, tóc màu xám, còn người kia thì tóc nửa trắng nửa đen, tay đeo vòng có tượng hình đầu lâu đang ngồi uống nước ở ghế đá.
- Thấy nhân gian cũng không tệ, Minh Tâm nhỉ?
Chàng trai tóc màu xám đó húp miếng nước, lạnh lùng nói:
- Ừ, nhưng việc chính mới là trên hết.
Đang nói chuyện, có một thanh niên khác ngồi bên cạnh hai người rồi vui vẻ bảo:
- Cho ngồi ké miếng.
Ân Tú nhướng mày lại đáp:
- Cứ tự nhiên thôi. Hạo Trung đâu?
Thái Lâm bình thản nói:
- Không biết. Mày biết tính nó mà, muốn đi đâu thì đi, quản đâu được.
Minh Tâm vừa lấy tay vừa vào thành ly vừa chẹp miệng bảo:
- Cách làm việc của nó… khác với chúng ta, tao luôn dặn mỗi khi nó đi đâu về thì đừng hỏi, nó không trả lời đâu. Ân Tú, mày cứ chứng nào tật nấy, cứ hỏi.
Thái Lâm thở dài nói:
- Nó còn bảo tao đừng cố ra vẻ hòa đồng… hơi buồn.
Ân Tú lắc đầu nhẹ, khuôn mặt đầy bất lực mà bảo:
- Tại tao sợ nó sẽ làm gì đó để rồi gây bất lợi cho nhóm. Dù gì khắp nơi đều đề phòng chúng ta.
Minh Tâm nhếch môi, nói:
- Không sao, sau khi có Hoa Ngũ Sắc rồi, ta tiêu diệt chúng cũng không muộn đâu.
...
Trong lúc đó, Hải Long đang ở một nơi gọi là Võ Đường, hắn ngồi chờ một người đang luyện võ ở đằng xa kia. Một lúc sau, có một dáng người nhỏ nhắn chạy tới ôm hắn vào lòng, dụi dụi mặt vào người hắn. Hải Long hé lộ nụ cười tươi, vuốt nhẹ của người đó mà bảo:
- Mệt không bé?
Cô gái đó lắc đầu, vui vẻ đáp lại:
- Thấy anh là em hết mệt rồi.
Hắn lấy tay nhéo má rồi hôn vào môi người trước mặt một cái rồi nói:
- Anh dẫn em đi chơi rồi đi ăn.
Cô gái đó vô cùng thích thú, giọng ngọt ngào cất lên:
- Vâng.
...
Cũng cùng thời điểm đó, Lạc Kiên ở cánh đồng hoa cỏ lau ngồi bệt xuống để ngắm, không biết ngắm gì nhưng cũng không có nguyên nhân sâu xa gì, do tìm bông hoa năm màu nào đó mà không thấy nên vậy. Anh bực mình vì thế có nhấc chân lên rồi hạ mạnh xuống đất, Thổ Địa tưởng anh kêu nên hiện lên hỏi:
- Tiểu Diêm Vương gọi tôi có chuyện gì không ạ?
Anh giật mình quay qua nhìn Thổ Địa mà hoang mang trả lời:
- Tôi có gọi anh đâu. Khùng hả cha nội?
Thổ Địa ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Nãy giẫm chân mạnh tưởng kêu tôi chứ?
Anh nhíu mày lại, than vãn nói:
- Tại tôi tức nên mới đập xuống cho hạ hỏa thôi.
Thổ Địa mới ngồi bệt xuống cạnh anh rồi tò mò hỏi:
- Tiểu Diêm Vương tức chuyện gì vậy ạ? Kể cho tôi nghe đi, có gì tôi giúp.
Anh nghe vậy, khuôn mặt vui như kiếm được kim cương quay qua nắm tay người bên cạnh mình và ánh mắt mong chờ hiện ra thấy rõ khiến Thổ Địa có chút sợ hãi, hỏi:
- Vậy có thể chỉ cho tôi biết Hoa Ngũ Sắc ở đâu không? 4 năm vẫn chưa tìm ra, tôi buồn lắm, giúp tôi được không Thổ Địa?
Thổ Địa mới rút nhẹ tay lại ra khỏi tay của anh mà quay mặt ra hướng khác mà bảo:
- Cái này… tôi không nói được.
Lạc Kiên từ gương mặt vui vẻ, đầy mong chờ chuyển thành cái mặt đầy hậm hực, chán đời, giơ tay đấm Thổ Địa một cái rồi cằn nhằn:
- Nói như nói. Đi ra chỗ khác chơi đi.
“Cái lùm xì mé, tôi muốn giúp anh chứ, chỉ là… tôi không muốn chân mình bị què”, Thổ Địa thầm nghĩ. Không phải không giúp được mà Diêm Vương có dặn dò là: “Cậu mà giúp nó là tôi đánh què chân”. Thổ Địa thấy cái mặt cay cú, chán đời của anh mà không chịu được nên đành nói thế này:
- Tìm người yêu đi rồi sẽ thấy.
Tiểu Diêm Vương nghe xong mà nhăn mặt như khỉ đột, lấy chân đạp phát vào người Thổ Địa. Trời ơi, nó thốn! Thổ Địa cũng không kém cạnh gì, đạp lại anh rồi đi mất. Anh ngã sang một bên, mặt lúc này rất bực, bực muốn phá luôn đống hoa cỏ lau này nhưng thôi… anh mà phá xong thì chắc người ở nhân gian này không có cảnh đẹp để chụp. Ít phút sau, anh đây đã kiềm chế được cơn lửa trong người và cùng lúc đó, thay vì ngồi bệt xuống như lúc đầu mà anh nằm luôn, mặc kệ nó bẩn hay không, mà khoan, nó bẩn sẵn từ lúc ngồi rồi nên không sao.
...
Cho đến giờ trưa, tại nhà các anh.
Chỉ có ba người ở phòng ăn, Hải Long cũng đã báo cho Nguyệt Chi là khỏi chừa đồ ăn lại cho hắn rồi, còn Lạc Kiên thì không báo gì cả nên thôi đành đợi tí. Mà đợi mãi cho đến hơn 12 giờ trưa nên cả ba ăn trước nhưng mà… ăn ngon quá hay sao ấy? Hết sạch. Nguyệt Chi mới vội vàng thốt lên:
- Chết cha, còn anh Lạc Kiên nữa, ăn hết đồ mất rồi.
Bạch Quân ở phía đối diện phũ phàng nói:
- Kệ đi.
Nguyệt Chi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa anh? Sao mà phũ quá vậy?
Bạch Quân đáp lại:
- Không biết á em.
Thế Vũ chẹp miệng xen vào bảo:
- Bạn bè không nên phũ nhau như vậy, chửi nhau đi cho nó vui.
Nguyệt Chi mới há hốc mồm nhìn qua anh trai đang ngồi bên cạnh mình, bàng hoàng hỏi anh ấy:
- Vậy cũng được hả anh?
Thế Vũ nhìn qua, gật đầu trả lời:
- Được chứ. Bắt người ta đợi, đói gần xỉu.
Nguyệt Chi mới bật cười thành tiếng, hai anh trai này quá trời quá đất rồi. Ăn xong thì cả ba người dọn dẹp sạch sẽ rồi lên phòng nghỉ ngơi. Tầm 7 phút sau khi cả ba lên phòng thì lúc này Lạc Kiên mới về, anh đi chậm rãi, không năng lượng tí nào. Anh đến phòng ăn, anh cứ tưởng là mọi người có chừa đồ ăn cơ… đời đâu như mơ, thôi đành ăn mỳ tôm hiệu Hí Hố.
Tại phòng Nguyệt Chi, cô đang lướt điện thoại cực vui vẻ thì bỗng có tin nhắn đến, người gửi là bạn thân Giang Quỳnh. Cô vui vẻ bấm vào đọc và trả lời lại: “Ôi thật à? Hihi, tao sắp gặp được thầy dạy Toán năm đó rồi”. Giang Quỳnh bên kia vẻ mặt ngơ ngác, nhắn tin hỏi lại: “Định làm gì hả bẹp”. Cô lười bấm phím nên ghi âm luôn, cô bảo rằng:
- Tao sẽ nói với thầy là thầy thấy em giỏi chưa, làm thư kí cao cấp luôn nè, thầy há hốc mồm đi.
Giang Quỳnh bật lên nghe xong cười sặc sụa, rồi nhắn lại: “Trời ơi, bạn tôi bá đạo quá! Nhưng mà… thấy thầy tội quá mày, tự nhiên bị đuổi”.
Nguyệt Chi đọc xong thở dài rồi trả lời lại rằng: “Tao nhớ khi nào thầy cũng giữ khoảnh cách với học sinh, đặc biệt là nữ sinh. Chắc có người thấy thầy dạy giỏi quá nên phá thầy.”
Giang Quỳnh gửi ghi âm:
- Nghe nói là sáng hôm nay có xin công ty mày làm bảo vệ đó, không biết có thật không nữa.
Cô bật lên nghe bạn mình nói thế liền trả lời ngay: “Ể, thật à? Tao không biết gì luôn.”.
Giang Quỳnh nhắn lại: “Chiều nay hỏi thử bên ban bảo vệ là biết mà.”.
Nguyệt Chi: “Ồ, để tao tới công ty hỏi thử, mà thôi, tao ngủ xíu chút đi nè.”
Giang Quỳnh đọc xong rồi nhắn tạm biệt cô, cả hai tạm biệt nhau, trước khi offline là nhắn cho nhau 7749 nhãn dán đầy đáng yêu. Nguyệt Chi thở dài, chẹp miệng rồi cất điện thoại và nằm xuống ngủ một tí.
Hai anh kia thì sao hả? Đâu có ngủ, hai anh kéo nhau chơi game và chửi nhau như rạ. Còn Lạc Kiên, sau khi húp tô mỳ xong thì liền lên phòng làm việc để kiểm tra mấy dự án để chút nữa đưa cho Thế Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.