Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 82: Chương 60.2
Xuân Thúy
12/09/2024
Tin tức Thiên Hương còn sống nhanh chóng lan truyền khắp nơi, khuấy động chốn giang hồ đến gà bay chó sủa.
Mà nguồn cơn tạo nên sự việc rối ren hiện tại đến từ một lời đồn thổi không mấy hay ho liên quan đến Bình Quốc
Sơn Trang.
Chẳng biết từ đâu xuất hiện lời đồn, nói rắng Quốc Cường giết huynh đoạt vị, giết muội đoạt danh, chức vị trang chủ sơn trang cũng nhờ vào việc dẫm đạo trên xương máu người thân mà có. Mãi đến khi các vị trưởng lão tuyên bố cái chết của Thiên Hương là do tai nạn ngoài ý muốn thì những gã máu mặt trên giang hồ mới phủi áo cho qua chuyện, bằng không, chỉ cần vài mối quan hệ bằng hữu của cha nàng - Lý Lâm Sơn, nếu bọn họ thực sự biết được sự thật đằng sau, sợ rằng Bình Quốc Sơn Trang chỉ còn là cái tên.
Thanh Long Quán.
" Bác Long, con thật sự rất nhớ người."
"Ngoan, đừng khóc, nói bác nghe, là ai làm ra chuyện này?"
Thiên Hương nép mình vào trong vòng ôm ấm áp của bậc trưởng bối mà khóc, như là muốn mượn bờ vai vững trãi kia để trút bỏ hết những ấm ức nàng phải chịu đựng trong suốt 6 năm qua.
Bác Long và cha nàng vốn chẳng phải là họ hàng thân thích gì, nàng cũng không rõ mối liên hệ giữa hai người. Từ nhỏ nàng đã bao lần nghe qua sự tích hiển hách của bác Long trong những câu chuyện ru ngủ về đêm của cha nàng, còn nói rằng nàng có đôi phần tính cách giống như bác ấy.
Bác Long trước kia từng là đại tướng quân có tài binh lược hơn người, trong tay nắm lấy trăm vạn quân tinh nhuệ, từng nhiều lần cùng vào sinh ra tử với tiên hoàng để, giúp tiên hoàng để thoát khỏi cửa tử trong gang tấc. Có một giai thoại hài hước liên quan đến bác Long, 'Thanh Long xuất hiện, quỷ thần tránh xa'
Thiên Hương nhìn chăm chú bức tượng được bày trí ngay ngắn trên bàn, vị thần có gương mặt hung dữ, hai mắt mở to, tay cẩm đại chùy, chân đạp quái thú. Nàng giấu đi ý cười, bày ra đôi mắt trong trẻo hỏi Bác Long: "Bác Long, kia là vị thần nào vậy, trông lạ mắt quá ạ."
" Thần linh cái gì, là bác của con đấy." Bác Long hừ mạnh một tiếng, lại nói, " Hồi xưa bác mãi đi đánh trận cùng tiên Hoàng đế, nửa đời lo chém lo giết, nào có thời giờ để ý đến mấy chuyện xảy ra trong thành. Đến khi chiến thắng trở về, bác mới biết rằng bản thân từ lúc nào đã bị bách tính tôn sùng thành thần linh, thậm chí còn tạc tượng bác rồi để trong nhà xem như là vật trừ tà. Còn bức tượng vớ vẩn này là do bác gái của con bỏ tiền túi mua về, nói là mượn tượng nhớ người, rõ ràng là đang cố ý chọc tức bác đây mà."
Thiên Hương đưa mắt nhìn lên bài vị trên bàn thờ, lớn tiếng gọi: "Mẹ Hai ơi, chồng của mẹ đang nói xấu mẹ kìa, tối nay mẹ hiện về..."
Lời còn chưa nói hết, một bàn tay to lớn đã bịt kín miệng nàng. Bác Long nhấc bổng người nàng kéo ra bên ngoài, nhỏ giọng oán trách: " Xem cái miệng hư này, lỡ như tối này bà chằng ấy hiện về thật, làm sao mà bác con ngủ ngon. Đi, hai bác cháu mình ra ngoài nói chuyện."
Hai bác cháu chỉ trêu đùa được một lát, vì tính chất công việc đặc thù, Bác Long đành phải tạm thời vắng mặt đôi lát để giải quyết chút chuyện. Sau khi rời khỏi đại sảnh, Thiên Hương một mình dạo bước trên con đường đá dẫn đến phía sau hậu viên. Vừa đặt chân đến nơi, một mùi hương thoang thoảng tươi mới lập tức đánh thức khứu giác của nàng.
Hậu viện được thiết kế thành hình vuồng, bốn góc tường được trưng dụng để xây dựng phòng ốc, không gian rộng lớn ở giữa hậu việc được dùng để làm khu vườn hoa đầy thơ mộng. Bác gái khi còn sống rất thích trồng hoa, toàn bộ không gian sống ở hậu viện đều do một tay bác gái thiết kế cùng chỉ đạo xây dựng, mang đến cảm giác lãng mạn ngọt ngào nhưng cũng không thiếu phần ấm cũng giản đơn.
Hai dãy trúc xinh được trồng ngay tại lối dẫn vào hậu viện, nối tiếp theo đó là hàng dài hoa mười giờ rực rỡ sắc màu. Dàn nho xanh đung đưa qua lại trước gió, mang theo bóng mát che phủ chiếc ghế bập bênh đặt phía dưới.
Có một cái đình nhỏ được đặt ở vị trí trung tâm, hoa hồng leo từ lâu đã phủ kín lớp ngói đỏ, nở ra vô số đóa hoa màu đỏ, hồng và cam. Bên trong đình có treo vài chậu hoa lan tím, kèm theo đó là một chiếc võng dài được cột từ trụ bên này sang trụ bên kia.
Thiên Hương đung đưa người trên chiếc võng, mặc cho tâm hồn cứ thế tự do bay về chốn vô định.
Mà nguồn cơn tạo nên sự việc rối ren hiện tại đến từ một lời đồn thổi không mấy hay ho liên quan đến Bình Quốc
Sơn Trang.
Chẳng biết từ đâu xuất hiện lời đồn, nói rắng Quốc Cường giết huynh đoạt vị, giết muội đoạt danh, chức vị trang chủ sơn trang cũng nhờ vào việc dẫm đạo trên xương máu người thân mà có. Mãi đến khi các vị trưởng lão tuyên bố cái chết của Thiên Hương là do tai nạn ngoài ý muốn thì những gã máu mặt trên giang hồ mới phủi áo cho qua chuyện, bằng không, chỉ cần vài mối quan hệ bằng hữu của cha nàng - Lý Lâm Sơn, nếu bọn họ thực sự biết được sự thật đằng sau, sợ rằng Bình Quốc Sơn Trang chỉ còn là cái tên.
Thanh Long Quán.
" Bác Long, con thật sự rất nhớ người."
"Ngoan, đừng khóc, nói bác nghe, là ai làm ra chuyện này?"
Thiên Hương nép mình vào trong vòng ôm ấm áp của bậc trưởng bối mà khóc, như là muốn mượn bờ vai vững trãi kia để trút bỏ hết những ấm ức nàng phải chịu đựng trong suốt 6 năm qua.
Bác Long và cha nàng vốn chẳng phải là họ hàng thân thích gì, nàng cũng không rõ mối liên hệ giữa hai người. Từ nhỏ nàng đã bao lần nghe qua sự tích hiển hách của bác Long trong những câu chuyện ru ngủ về đêm của cha nàng, còn nói rằng nàng có đôi phần tính cách giống như bác ấy.
Bác Long trước kia từng là đại tướng quân có tài binh lược hơn người, trong tay nắm lấy trăm vạn quân tinh nhuệ, từng nhiều lần cùng vào sinh ra tử với tiên hoàng để, giúp tiên hoàng để thoát khỏi cửa tử trong gang tấc. Có một giai thoại hài hước liên quan đến bác Long, 'Thanh Long xuất hiện, quỷ thần tránh xa'
Thiên Hương nhìn chăm chú bức tượng được bày trí ngay ngắn trên bàn, vị thần có gương mặt hung dữ, hai mắt mở to, tay cẩm đại chùy, chân đạp quái thú. Nàng giấu đi ý cười, bày ra đôi mắt trong trẻo hỏi Bác Long: "Bác Long, kia là vị thần nào vậy, trông lạ mắt quá ạ."
" Thần linh cái gì, là bác của con đấy." Bác Long hừ mạnh một tiếng, lại nói, " Hồi xưa bác mãi đi đánh trận cùng tiên Hoàng đế, nửa đời lo chém lo giết, nào có thời giờ để ý đến mấy chuyện xảy ra trong thành. Đến khi chiến thắng trở về, bác mới biết rằng bản thân từ lúc nào đã bị bách tính tôn sùng thành thần linh, thậm chí còn tạc tượng bác rồi để trong nhà xem như là vật trừ tà. Còn bức tượng vớ vẩn này là do bác gái của con bỏ tiền túi mua về, nói là mượn tượng nhớ người, rõ ràng là đang cố ý chọc tức bác đây mà."
Thiên Hương đưa mắt nhìn lên bài vị trên bàn thờ, lớn tiếng gọi: "Mẹ Hai ơi, chồng của mẹ đang nói xấu mẹ kìa, tối nay mẹ hiện về..."
Lời còn chưa nói hết, một bàn tay to lớn đã bịt kín miệng nàng. Bác Long nhấc bổng người nàng kéo ra bên ngoài, nhỏ giọng oán trách: " Xem cái miệng hư này, lỡ như tối này bà chằng ấy hiện về thật, làm sao mà bác con ngủ ngon. Đi, hai bác cháu mình ra ngoài nói chuyện."
Hai bác cháu chỉ trêu đùa được một lát, vì tính chất công việc đặc thù, Bác Long đành phải tạm thời vắng mặt đôi lát để giải quyết chút chuyện. Sau khi rời khỏi đại sảnh, Thiên Hương một mình dạo bước trên con đường đá dẫn đến phía sau hậu viên. Vừa đặt chân đến nơi, một mùi hương thoang thoảng tươi mới lập tức đánh thức khứu giác của nàng.
Hậu viện được thiết kế thành hình vuồng, bốn góc tường được trưng dụng để xây dựng phòng ốc, không gian rộng lớn ở giữa hậu việc được dùng để làm khu vườn hoa đầy thơ mộng. Bác gái khi còn sống rất thích trồng hoa, toàn bộ không gian sống ở hậu viện đều do một tay bác gái thiết kế cùng chỉ đạo xây dựng, mang đến cảm giác lãng mạn ngọt ngào nhưng cũng không thiếu phần ấm cũng giản đơn.
Hai dãy trúc xinh được trồng ngay tại lối dẫn vào hậu viện, nối tiếp theo đó là hàng dài hoa mười giờ rực rỡ sắc màu. Dàn nho xanh đung đưa qua lại trước gió, mang theo bóng mát che phủ chiếc ghế bập bênh đặt phía dưới.
Có một cái đình nhỏ được đặt ở vị trí trung tâm, hoa hồng leo từ lâu đã phủ kín lớp ngói đỏ, nở ra vô số đóa hoa màu đỏ, hồng và cam. Bên trong đình có treo vài chậu hoa lan tím, kèm theo đó là một chiếc võng dài được cột từ trụ bên này sang trụ bên kia.
Thiên Hương đung đưa người trên chiếc võng, mặc cho tâm hồn cứ thế tự do bay về chốn vô định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.