Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 36: Một ngày tại tiểu viện
Xuân Thúy
16/04/2024
Cơn gió rít gào đêm qua như tiếng còi báo hiệu về cơn mưa lớn sắp sửa đổ bộ. Hôm nay trời mưa rất lớn, nước mưa dâng lên 3 tấc che phủ hoàn toàn lối nhỏ dẫn vào tiểu viện. Xung quanh tiểu viện được bao bọc bởi lớp tường gạch xây cao 5 thước, lối vào duy nhất cũng đã bị Bạch Vĩ khóa chặt từ bên ngoài, Thiên Tâm xắn gấu quần trên đầu gối, một tay cầm dù, một tay cầm trái táo đang cắn dở, lỏm tỏm bước đi trong mưa.
Nhắc đến Bạch Vĩ, sau khi cả hai dùng xong bữa tối, Bạch Vĩ có mời Thiên Tâm dùng qua vài loại kẹo ngọt mà hắn mới làm trong ngày. Thiên Tâm lúc đầu còn khách sáo từ chối, mãi đến khi Bạch Vĩ nghiêm mặt không vui thì mới ngập ngừng xòe tay nhận kẹo. Thiên tâm ngậm viên kẹo ngọt trong miệng, hương vị dưa hấu thấm đều trên đầu lưỡi, độ ngọt cũng không bị quá gắt như những loại kẹo mà hắn dùng trước đây. Thử hết số kẹo ngọt và Bạch Vĩ đưa, Thiên Tâm trầm trồ khen ngợi tài bếp núc của Bạch Vĩ, còn mặt dày xin luôn cái túi kẹo ngọt đang ở trên người hắn. Bạch Vĩ sảng khoái đón nhận những lời khen có cánh từ Thiên Tâm, hắn đặt túi kẹo ngọt lên bàn trà nhỏ, hứa rằng thời gian tới sẽ sáng tạo thêm nhiều món ăn vặt mời Thiên Tâm. Thiên Tâm rất thích ăn đồ ngọt, khi đứng trước một lời hứa hẹn có lợi, đương nhiên là hắn phải vui vẻ đón nhận.
Lội nước trong sân đến chán ngấy, Thiên Tâm nhìn về phía cánh cổng lớn đã bị khóa, hạt giống tò mò bắt đầu nảy mầm, kéo theo chuỗi ý định phát sinh khác trong đáy lòng của Thiên Tâm.
Xuyên qua giàn tường xuân trải dài, trong tiếng mưa rơi không dứt, Thiên Tâm tò mò ghé mắt vào khe hở giữa hai cánh cổng, muốn xem thử cảnh vật bên ngoài là như thế nào. Đôi mắt đang híp lại lập tức mở to, gương mặt Thiên Tâm dại đi, như thể không tin vào những gì mà đôi mắt đã nhìn thấy.
Bạch Vĩ đúng là một con cáo già, hắn cẩn thận đến mức cho xây dựng hẳn một lớp tường khác bao quanh lớp tường của tiểu viện. Dưới cơn mưa trắng xóa, lớp tường bên ngoài trông sừng sững như ngọn núi lớn, tường xây cao gần 8 thước, đặt cách xa vị trí của Thiên Tâm khoảng 1 trượng, lối ra vào duy nhất chính là cánh cổng gỗ cứng cáp được sơn màu đỏ tươi, đối lập hoàn toàn với cánh cổng gỗ cũ kỹ bạc màu của tiểu viện.
“ Hầy… Thế sự vô lường, bản thân bất cẩn rơi vào tay người, chẳng biết là phúc hay là họa?” Thiên Tâm cảm thán một câu, xoay người đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Trải qua vài ngày sinh sống tại tiểu viện, Thiên Tâm giống như đã quay trở về quãng thời gian tươi đẹp ở quá khứ: uống trà dưới mái hiên, ăn trái cây trong vườn, hái hoa cắm bình, quét lá rụng trong sân. Bạch Vĩ thường sẽ đến tiểu viện vào buổi tối và rời đi vào giữa khuya, nguyên liệu nấu ăn cùng đồ dùng sinh hoạt đều được hắn chuẩn bị kỹ lưỡng, đảm bảo cho Thiên Tâm có thể thoải mái sinh hoạt trong thời gian hắn không có mặt tại đây.
Trên một cây táo nặng trĩu quả, Thiên Tâm lười biếng nằm trên nhánh cây lớn, hai tay gác sau đầu, mở mắt ngắm nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời. Số thuốc mê mà Bạch Vĩ hòa vào nước trà quả đúng là đồ tốt, sau thời gian hắn giả ngu hùa vào trò đùa ẩn ý của Bạch Vĩ, hắn không còn phải trải qua đêm dài mất ngủ, cũng không còn bị cơn đau đầu bất chợt hành hạ mỗi đêm. Thiên Tâm từng dùng qua nhiều loại thuốc an thần và thuốc mê khác nhau trong suốt 6 năm, việc lạm dụng thuốc trong thời gian dài đã khiến cho cơ thể hắn không còn phản ứng với thuốc. Hắn cứ nghĩ rằng cơn ác mộng mang tên Mộng Băng đã thực sự bắt đầu, nào ngờ ông trời còn thương xót hắn, để hắn “ tình cờ” gặp được Bạch Vĩ, hắn mới biết được trên đời này vẫn còn loại thuốc mê có thể giúp hắn tìm lại được giấc ngủ an yên bình lặng.
So với việc để bản thân bị nhấn chìm trong bóng tối, hai tai không nghe, hai mắt không thấy, hắn thà để cho bản thân bị chuốc thuốc mê, ít ra thì trong khoảng thời gian mất đi ý thức ấy, hắn sẽ không bị sự lạnh giá bao vây, cũng không bị cơn đau đầu triệt để hành hạ.
Thiên Tâm vươn tay hái một quả táo, chà vỏ táo vài lần trên vạt áo rồi ngang nhiên cắn lấy một miếng lớn. Tận hưởng độ mọng nước và hương vị tươi mát trong khoang miệng, Thiên Tâm dùng sức siết chặt quả táo trong tay, âm thầm cảm nhận nguồn sức mạnh dồi dào trong cơ thể. Trận đánh cùng Bạch Vĩ vào dạo trước đã khiến Thiên Tâm bị thương nặng, dù nhìn bên ngoài hắn trông rất ổn, kì thực nội tại đã bị thương tổn nặng nề. Trải qua thời gian âm thầm dưỡng thương tại tiểu viện, sức khỏe của Thiên Tâm đã tốt hơn trước rất nhiều, hắn không chỉ có thể dùng tay không nghiền nát táo, còn có thể một chưởng phá nát hòn đá nhỏ.
Thiên Tâm lẩm nhẩm tính toán, số lượng thuốc áp chế độc Mộng Băng mà hắn đem theo bên người chỉ còn lại vài viên, nếu qua 2 ngày nữa mà Bạch Vĩ vẫn không có ý định thả người, hắn sẽ đích thân rời khỏi nơi này. Hắn chơi ở đây lâu rồi, có lẽ mọi người trên thuyền sẽ nhớ hắn lắm.
Ở một mình trong khuôn viên rộng lớn, Thiên Tâm đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà nhỏ, nếu như hắn nhớ không lầm thì ở góc trái ngôi nhà, trên một cái bàn hình chữ nhật có đặt một cây sáo trúc. Nghĩ gì làm đó, Thiên Tâm linh hoạt trèo xuống cây táo, hí hửng chạy vào trong nhà rồi lại hí hửng chạy ra ngoài. Sáo trúc xoay vài vòng trên từng ngón tay, Thiên Tâm xách cái ghế tre đặt dưới giàn tường xuân, nét mặt vui vẻ hứng khởi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sáo trúc trên tay. Lấy lại vẻ bình đạm, Thiên Tâm ngồi trên ghế tre, hai tay giữ lấy sáo trúc, lỗ sáo đặt tại môi dưới, một hơi thổi dài mang theo lời gửi gắm về chốn xa xăm.
[ Ngước nhìn trăng sáng lòng mong ước
Bước tiến cùng người cầu họa phước
Thước thẳng đo lòng xuôi dạ ngược
Nước trong in bóng người từ khước.]
[ Khước từ người bóng in trong nước
Ngược dạ xuôi lòng đo thẳng thước
Phước họa cầu người cùng tiến bước
Ước mong lòng sáng trăng nhìn ngước.]
Trong tiếng sáo ngân vang, Thiên Tâm đảo ngược hoàn toàn giai điệu ban đầu, nếu như phần đầu là bài ca tán dương lòng quân tử, thì phần sau chính là sự chuyển biến cảm xúc khi nhận ra được lòng quân. Thiên Tâm mượn khúc sáo để tự hỏi chính bản thân mình, Thiên Hương và Thiên Tâm có thật sự đã nhìn thấu được lòng dạ của Quốc Cường? Liệu rằng Quốc Cường có phải là một kẻ vì tư lợi trước mắt mà vứt bỏ tình thân? Đằng sau hành động dứt khoát tàn nhẫn ấy có khi nào là một kế hoạch tỷ mỉ mà người khác dày công chuẩn bị? Nếu Thiên Tâm xuất đầu lộ diện, ai sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất từ việc chiếm được chiếc hộp gỗ? Người chiếm lợi sẽ là Quốc Cường, các vị trưởng lão, hay là một ai khác?”
Nhắc đến Bạch Vĩ, sau khi cả hai dùng xong bữa tối, Bạch Vĩ có mời Thiên Tâm dùng qua vài loại kẹo ngọt mà hắn mới làm trong ngày. Thiên Tâm lúc đầu còn khách sáo từ chối, mãi đến khi Bạch Vĩ nghiêm mặt không vui thì mới ngập ngừng xòe tay nhận kẹo. Thiên tâm ngậm viên kẹo ngọt trong miệng, hương vị dưa hấu thấm đều trên đầu lưỡi, độ ngọt cũng không bị quá gắt như những loại kẹo mà hắn dùng trước đây. Thử hết số kẹo ngọt và Bạch Vĩ đưa, Thiên Tâm trầm trồ khen ngợi tài bếp núc của Bạch Vĩ, còn mặt dày xin luôn cái túi kẹo ngọt đang ở trên người hắn. Bạch Vĩ sảng khoái đón nhận những lời khen có cánh từ Thiên Tâm, hắn đặt túi kẹo ngọt lên bàn trà nhỏ, hứa rằng thời gian tới sẽ sáng tạo thêm nhiều món ăn vặt mời Thiên Tâm. Thiên Tâm rất thích ăn đồ ngọt, khi đứng trước một lời hứa hẹn có lợi, đương nhiên là hắn phải vui vẻ đón nhận.
Lội nước trong sân đến chán ngấy, Thiên Tâm nhìn về phía cánh cổng lớn đã bị khóa, hạt giống tò mò bắt đầu nảy mầm, kéo theo chuỗi ý định phát sinh khác trong đáy lòng của Thiên Tâm.
Xuyên qua giàn tường xuân trải dài, trong tiếng mưa rơi không dứt, Thiên Tâm tò mò ghé mắt vào khe hở giữa hai cánh cổng, muốn xem thử cảnh vật bên ngoài là như thế nào. Đôi mắt đang híp lại lập tức mở to, gương mặt Thiên Tâm dại đi, như thể không tin vào những gì mà đôi mắt đã nhìn thấy.
Bạch Vĩ đúng là một con cáo già, hắn cẩn thận đến mức cho xây dựng hẳn một lớp tường khác bao quanh lớp tường của tiểu viện. Dưới cơn mưa trắng xóa, lớp tường bên ngoài trông sừng sững như ngọn núi lớn, tường xây cao gần 8 thước, đặt cách xa vị trí của Thiên Tâm khoảng 1 trượng, lối ra vào duy nhất chính là cánh cổng gỗ cứng cáp được sơn màu đỏ tươi, đối lập hoàn toàn với cánh cổng gỗ cũ kỹ bạc màu của tiểu viện.
“ Hầy… Thế sự vô lường, bản thân bất cẩn rơi vào tay người, chẳng biết là phúc hay là họa?” Thiên Tâm cảm thán một câu, xoay người đi về phía ngôi nhà nhỏ.
Trải qua vài ngày sinh sống tại tiểu viện, Thiên Tâm giống như đã quay trở về quãng thời gian tươi đẹp ở quá khứ: uống trà dưới mái hiên, ăn trái cây trong vườn, hái hoa cắm bình, quét lá rụng trong sân. Bạch Vĩ thường sẽ đến tiểu viện vào buổi tối và rời đi vào giữa khuya, nguyên liệu nấu ăn cùng đồ dùng sinh hoạt đều được hắn chuẩn bị kỹ lưỡng, đảm bảo cho Thiên Tâm có thể thoải mái sinh hoạt trong thời gian hắn không có mặt tại đây.
Trên một cây táo nặng trĩu quả, Thiên Tâm lười biếng nằm trên nhánh cây lớn, hai tay gác sau đầu, mở mắt ngắm nhìn những đám mây trắng trôi bồng bềnh trên bầu trời. Số thuốc mê mà Bạch Vĩ hòa vào nước trà quả đúng là đồ tốt, sau thời gian hắn giả ngu hùa vào trò đùa ẩn ý của Bạch Vĩ, hắn không còn phải trải qua đêm dài mất ngủ, cũng không còn bị cơn đau đầu bất chợt hành hạ mỗi đêm. Thiên Tâm từng dùng qua nhiều loại thuốc an thần và thuốc mê khác nhau trong suốt 6 năm, việc lạm dụng thuốc trong thời gian dài đã khiến cho cơ thể hắn không còn phản ứng với thuốc. Hắn cứ nghĩ rằng cơn ác mộng mang tên Mộng Băng đã thực sự bắt đầu, nào ngờ ông trời còn thương xót hắn, để hắn “ tình cờ” gặp được Bạch Vĩ, hắn mới biết được trên đời này vẫn còn loại thuốc mê có thể giúp hắn tìm lại được giấc ngủ an yên bình lặng.
So với việc để bản thân bị nhấn chìm trong bóng tối, hai tai không nghe, hai mắt không thấy, hắn thà để cho bản thân bị chuốc thuốc mê, ít ra thì trong khoảng thời gian mất đi ý thức ấy, hắn sẽ không bị sự lạnh giá bao vây, cũng không bị cơn đau đầu triệt để hành hạ.
Thiên Tâm vươn tay hái một quả táo, chà vỏ táo vài lần trên vạt áo rồi ngang nhiên cắn lấy một miếng lớn. Tận hưởng độ mọng nước và hương vị tươi mát trong khoang miệng, Thiên Tâm dùng sức siết chặt quả táo trong tay, âm thầm cảm nhận nguồn sức mạnh dồi dào trong cơ thể. Trận đánh cùng Bạch Vĩ vào dạo trước đã khiến Thiên Tâm bị thương nặng, dù nhìn bên ngoài hắn trông rất ổn, kì thực nội tại đã bị thương tổn nặng nề. Trải qua thời gian âm thầm dưỡng thương tại tiểu viện, sức khỏe của Thiên Tâm đã tốt hơn trước rất nhiều, hắn không chỉ có thể dùng tay không nghiền nát táo, còn có thể một chưởng phá nát hòn đá nhỏ.
Thiên Tâm lẩm nhẩm tính toán, số lượng thuốc áp chế độc Mộng Băng mà hắn đem theo bên người chỉ còn lại vài viên, nếu qua 2 ngày nữa mà Bạch Vĩ vẫn không có ý định thả người, hắn sẽ đích thân rời khỏi nơi này. Hắn chơi ở đây lâu rồi, có lẽ mọi người trên thuyền sẽ nhớ hắn lắm.
Ở một mình trong khuôn viên rộng lớn, Thiên Tâm đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà nhỏ, nếu như hắn nhớ không lầm thì ở góc trái ngôi nhà, trên một cái bàn hình chữ nhật có đặt một cây sáo trúc. Nghĩ gì làm đó, Thiên Tâm linh hoạt trèo xuống cây táo, hí hửng chạy vào trong nhà rồi lại hí hửng chạy ra ngoài. Sáo trúc xoay vài vòng trên từng ngón tay, Thiên Tâm xách cái ghế tre đặt dưới giàn tường xuân, nét mặt vui vẻ hứng khởi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sáo trúc trên tay. Lấy lại vẻ bình đạm, Thiên Tâm ngồi trên ghế tre, hai tay giữ lấy sáo trúc, lỗ sáo đặt tại môi dưới, một hơi thổi dài mang theo lời gửi gắm về chốn xa xăm.
[ Ngước nhìn trăng sáng lòng mong ước
Bước tiến cùng người cầu họa phước
Thước thẳng đo lòng xuôi dạ ngược
Nước trong in bóng người từ khước.]
[ Khước từ người bóng in trong nước
Ngược dạ xuôi lòng đo thẳng thước
Phước họa cầu người cùng tiến bước
Ước mong lòng sáng trăng nhìn ngước.]
Trong tiếng sáo ngân vang, Thiên Tâm đảo ngược hoàn toàn giai điệu ban đầu, nếu như phần đầu là bài ca tán dương lòng quân tử, thì phần sau chính là sự chuyển biến cảm xúc khi nhận ra được lòng quân. Thiên Tâm mượn khúc sáo để tự hỏi chính bản thân mình, Thiên Hương và Thiên Tâm có thật sự đã nhìn thấu được lòng dạ của Quốc Cường? Liệu rằng Quốc Cường có phải là một kẻ vì tư lợi trước mắt mà vứt bỏ tình thân? Đằng sau hành động dứt khoát tàn nhẫn ấy có khi nào là một kế hoạch tỷ mỉ mà người khác dày công chuẩn bị? Nếu Thiên Tâm xuất đầu lộ diện, ai sẽ là người được hưởng lợi nhiều nhất từ việc chiếm được chiếc hộp gỗ? Người chiếm lợi sẽ là Quốc Cường, các vị trưởng lão, hay là một ai khác?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.