Chương 39
Thường Duy Hoan
29/07/2021
Căn phòng ba mặt đều hướng ra mặt hồ, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước.
Điếu thuốc lặp lòe giữa môi anh, cách một lớp cửa kính, có vài đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Lộ Trình Trình đứng ở vị trí cách anh vài bước, muốn tới gần một chút, lại không dám.
Im lặng trong chốc lát, cô ta vẫn không chắc chắn.
"Anh ghét em như vậy sao?"
Anh không nói gì, chỉ chuyển điếu thuốc qua giữa ngón tay.
Lộ Trình Trình cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ được một câu: "Là em quen anh trước. Anh trước kia, không phải cũng rất thích em sao?"
Anh nghiêng đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc, hình như đang cười.
"Đó cũng không phải tình yêu nam nữ, cô hẳn là rất rõ ràng."
Chẳng qua vì từ nhỏ chơi cùng nhau, cho nên so với người khác thân thiết hơn một chút, điều này, Lộ Trình Trình quả thật hiểu rõ.
"Nhưng em rất thích anh, vẫn luôn là thế."
Từ những rung cảm thiếu nữ ban đầu, trong lòng cô ta cũng chỉ có hắn.
Ban đầu bọn họ rõ ràng ở chung rất tốt, ít nhất anh đối với cô ta tốt hơn so với người khác.
Mãi cho đến khi anh chuyển trường, bỗng nhiên hết thảy đều thay đổi.
Anh nghỉ trở về, cô ta chủ động tới tìm anh, anh thường xuyên tránh cô ta, thật vất vả mới thấy, anh lại luôn ở cùng cô gái gọi là Noãn Noãn kia gọi điện, nhắn tin.
Cuối cùng bọn họ cũng chia tay, hai người bọn họ đều sang Mỹ, cô ta cho rằng cơ hội tới rồi, nhưng anh còn lạnh nhạt hơn cả trước kia.
Lộ Trình Trình không chịu nổi cô đơn, quả thật đã hẹn hò với vài chàng trai, nhưng cô ta cũng không cho rằng đó là đang yêu đương.
Trong lòng cô ta vẫn cứ chỉ có một mình anh, theo phỏng đoán của cô ta, Hướng Đồ Nam có lẽ cũng từng không lần thân mật mới Ôn Noãn.
Anh không có lý do gì ghét cô ta về mặt này.
Anh im lặng hút thuốc, giọng điệu lạnh nhạt "Cô chắc biết rằng, tôi không cần cô thích." Anh xoay người, dùng một loại vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô ta, "Thật ra nói thật, tôi thật sự rất không hiểu, cô vì sao cứ không phải tôi thì không được? Bởi vì không có được, nên không chịu thua?"
Lộ Trình Trình lắc đầu.
Trên thực tế, ngay cả bản thân cô ta cũng không có đáp án.
"Đừng hành động theo cảm tính. Nếu tôi có thể có tình cảm với cô, cũng không cần phải chờ đến bây giờ."
Giọng điệu của anh quá lạnh lùng, Lộ Trình Trình rùng mình trong lòng.
Cô ta mím chặt môi, ngơ ngác nhìn anh, mất một lúc lâu sau mới nghĩ đến những lời mình đã chuẩn bị trước khi đến đây.
"Em có ưu điểm của em. Em cũng là thật lòng với anh, em còn có thể giúp anh. Giúp anh tranh đoạt tài sản trong nhà. Cô ta có thể cho anh cái gì? Người nhà anh vốn không thích cô ta, cô ta chỉ biết kéo chân sau của anh."
Anh lộ ra một biểu tình cười như không cười, nhìn cô ta chừng vài giây, cuối cùng thở dài.
"Cô nói như thế, vậy thì tôi không còn gì để nói. Cô cho rằng tôi trở về là vì tranh gia sản?" Anh đột nhiên thu lại nụ cười, "Tôi là vì Ôn Noãn."
"Cô ta có cái gì tốt?" Giọng cô ta trở nên sắc bén, khắc nghiệt, "Em đã từng tận mắt nhìn thấy cô ta, mặc loại quần áo hở hang, bị một tên đàn ông vừa béo vừa khốn nạn quấn lấy, cô ta còn vẫn luôn tươi cười với tên đàn ông đó."
Vẻ mặt của anh rõ ràng là không tin.
Huyệt thái dương của Lộ Trình Trình nhảy từng cái. Cô ta đến bây giờ vẫn nhớ rõ, cảm giác của mình lúc ấy khi nhìn Ôn Noãn như vậy.
Cô ta thật sự không hiểu, người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, dựa vào cái gì có thể được Hướng Đồ Nam yêu?
"Anh cho rằng ta nói dối? Em không có, em thật sự tận mắt nhìn thấy." Cô ta nhìn thoáng qua bên trong, tìm được anh trai mình, "Em và anh em cùng nhìn thấy, ngay trong triển lãm xe. Cô t là người mẫu xe, lộ ngực lộ đùi, y như một gái điếm."
"Đùng!"
Lộ Trình Trình che mặt, hai mắt trừng đến vừa tròn vừa lớn. Cô ta thậm chí đã quên cả đau đớn, đã quên cả khóc.
Cô ta không thể tin được, cô ta bị Hướng Đồ Nam đánh.
Anh trước kia rất thích đánh nhau, nhưng đó đều là đánh người khác.
Anh sao có thể đánh cô ta?
Anh vậy mà đánh cô ta?
Cửa kính bị đẩy ra, tất cả mọi người xông ra.
Khung cảnh thật hỗn loạn.
Mẹ Lộ ôm lấy con gái bị đánh, bố Lộ cố hết sức ngăn Lộ Chinh Trình đang muốn ra tay lại. Mẹ Hướng vội vàng an ủi Lộ Trình Trình, bố Hướng trực tiếp tát Hướng Đồ Nam một bạt tai.
"Mau xn lỗi Trình Trình!"
Bố Hướng gầm lên giận dữ, khiến tất cả mọi người im lặng.
Hướng Đồ Nam vẫn không nhúc nhích mà ăn cái tát này, vẻ mặt bình tĩnh đáng sợ.
"Không xin lỗi. Chú Lộ, quản tốt con gái chú, giữ miệng cô ta sạch sẽ chút, nếu không cũng đừng trách người khác thay chú quản." Anh mặc kệ Lộ Trình Trình rơi nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộ Chinh Trình, "Anh đã làm gì với Noãn Noãn, đừng cho là tôi không biết."
Lộ Chinh Trình trố mắt một chút, cười mờ ám nói: "Chỉ là lại ngủ với cô ta..."
Một viên đạn bằng tàn thuốc bắn về phía mặt anh ta, Lộ Chinh Trình theo bản năng nghiêng đầu tránh, chỗ bụng dưới đột nhiên đau nhức, anh ta không đứng được, sau đó lùi lại mấy bước, vừa định ngẩng đầu, trên mặt liền ăn một quyền.
Tiếp theo là quyền thứ hai.
Anh ta bụp một phát, quỳ xuống mặt đất.
Đầu Lộ Chinh Trình ong ong lên, cảm giác trong lỗ mũi có thứ gì đó nóng hầm hập ở bên ngoài, hai mắt anh ta không nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bố mình chắn trước mặt anh ta, còn cả tiếng mắng giận của bác Hướng, tiếng khóc của Trình Trình và mẹ.
Chuyện ở đây, không thể để người bên ngoài biết.
Bố Hướng liên tục xin lỗi, vội vàng trấn an người nhà họ Lộ, mẹ Hướng mẹ bên này lại tát Hướng Đồ Nam một bạt tai.
"Mày muốn chọc mẹ với bố mày tức chết sao?" Cho dù đến lúc này, bà vẫn cứ duy trì dáng vẻ của bà, chỉ là khóe miệng mím thật chặt, ánh mắt bén nhọn, "Chỉ vì một Ôn Noãn? Đồ Nam, con càng như vậy, mẹ càng không dám để cô ta và con ở bên nhau, con có hiểu hay không?"
Người có thể khống chế cảm xúc của con trai mình như vậy, thật sự là rất đáng sợ.
Đã có một Dương Lưu Thư, bà thật sự không thể lại tiếp nhận một Ôn Noãn.
"Tùy mẹ." Hướng Đồ Nam vẻ mặt lạnh nhạt, "Con đã chuẩn bị cho việc các người cả đời không tiếp nhận cô ấy."
--
Nhà họ Lộ tìm bác sĩ gia đình vội vàng xử lý miệng vết thương cho Lộ Chinh Trình.
Bởi vì Hướng Đồ Nam vốn có thương tích, bố Hướng mắng thì mắng, vẫn gọi bác sĩ đến nhà, kiểm tra cho anh một lần.
Kiểm tra kết quả còn tốt, miệng vết thương không bị vỡ ra. Nhưng vị kia bác sĩ vẫn dặn dò anh, bình thường nhất định phải chú ý, miệng vết thương liên tục bị động đến, vô cùng bất lợi cho việc khép lại.
Tiễn bác sĩ đi, bố Hướng mẹ Hướng đứng ở mép giường, nhìn Hướng Đồ Nam vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm nằm ở trên giường.
"Mày vừa lòng rồi chứ?" Bố Hướng nói.
Hướng Đồ Nam đem hai tay gối ra sau đầu, nhàn nhã: "Cũng được."
Tát Lộ Trình Trình kia một bạt tai, là ngoài ý muốn, cho dù đang trong cơn tức giận, anh cũng không có dùng hết sức.
Đàn ông nên dùng nắm đấm đánh nhau, những cái tát không phải là cách anh đánh giá cao mà nó mang ý cảnh cáo nhiều hơn.
Anh thật ra thật sự không giống như anh thường nói, phụ nữ cũng đánh, Lộ Trình Trình thật sự là người đầu tiên.
Nhưng mà đánh Lộ Chinh Trình, anh đã dự tính từ trước
Một là vì để chặt đứt ý niệm của cả hai bên bố mẹ, miễn cho cả ngày muốn gán anh với Lộ Trình Trình một chỗ; hai là buộc bố mẹ anh lựa chọn, muốn mối quan hệ kia, hay là muốn anh - đứa con trai này; cuối cùng, đương nhiên là vì Noãn Noãn mà xả giận.
Bố Hướng vừa mới dập tắt chút tức giận vì thương anh, lại bị thái độ cà lơ phất phơ này của anh kích động.
"Tao thấy mày đang muốn làm tao tức chết!"
Hướng Đồ Nam khẽ cười, dáng vẻ rất đắc ý.
"Dù sao nhà họ Lộ bên kia, bố mẹ cũng đừng nghĩ nữa. Nếu lại gán ghép con cho những người khác, con vẫn có thể làm nó rối tung nó lên nữa. Con lại muốn xem, bố mẹ có thể đắc tội bao nhiêu người?"
"Hướng Đồ Nam!" Mẹ Hướng quát lên một tiếng, một bàn tay còn không ngừng vuốt trước ngực bố Hướng, giúp ông thuận khí, "Con nhất định không phải Ôn Noãn kia thì không được?"
"Đúng!" Nói như chém đinh chặt sắt, ngừng một chút, vẻ mặt anh hơi hòa hoãn, "Chúng ta thỏa thuận đi, bố. Con bán mình cho Hằng Trí ba năm, đi cứu lại Hằng Tín. Bố mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con và Noãn Noãn nữa, đừng gán con cho người ta nữa. Con cũng không yêu cầu bố mẹ thích cô ấy từ tận đáy lòng, cứ giống như chị dâu, giữ lễ nghi mặt ngoài là được rồi."
Bố Hướng từ từ đẩy mẹ Hướng ra, không mấy tin tưởng đánh giá Hướng Đồ Nam.
Từ ba năm trước, lúc anh nhất quyết thôi học, tự mình gây dựng sự nghiệp, anh đã từng nói, không có hứng thú với công ty nhà mình, không định chia sẻ. Thằng bé này từ nhỏ đã phản nghịch, còn vô cùng tùy hứng, lúc ấy ai khuyên cũng không nghe, bây giờ vì lúc này vì Ôn Noãn, vậy mà chịu chủ động thỏa hiệp?
"Hằng Tín là do bố một tay thành lập, hiện có 2003 nhân viên, trình độ học vấn trung bình không đến cấp ba, độ tuổi trung bình là 41,5. Ba năm trước, Hằng Tín bắt đầu ở trạng thái thua lỗ, liên tiếp ba năm cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, đã khiến cho hội đồng quản trị bất mãn, yêu cầu đóng cửa Hằng Tín, anh con cũng có xu hướng đóng cửa. Chỉ có bố, vẫn luôn luyến tiếc. Đại đa số những người trong công xưởng, đều đã ngây người ở Hằng Tín mười mấy hai mươi năm, thậm chí nhiều hơn, bọn họ hiện tại tiền lương, phần lớn là dựa vào tuổi nghề tăng lên, mà hầu hết đều là người trên có người già dưới có người trẻ, nếu bây giờ thất nghiệp, mà phải lại đi tìm việc, rất nhiều người đều không có chút lực cạnh tranh nào."
Bố Hướng mím chặt môi, muốn nói, lại nói không nên lời.
"Bố trước kia ở trên thương trường sát phạt quyết đoán, cũng không hành động theo cảm tính. Chỉ là Hằng Tín đối với bố mà nó, không dừng lại là công xưởng, mà là một loại tình cảm, bố không nỡ vứt bỏ nó." Rồi lẳng lặng mà nhìn chằm chằm bố Hướng, "Con nói đúng không, bố?"
Sau khi im lặng hồi lâu, bố Hướng gật đầu: "Trong mắt bố, nó tựa như một đứa con."
Tuy nhiên năm đó ông thành công chuyển đổi lần đầu tiên, cũng đã đang đẩy nó vào ngõ cụt, đến khi Đông Dương tiếp nhận, lại điều chỉnh hướng đi của công ty lần nữa, hơn nữa hoàn cảnh sinh tồn của ngành càng ngày càng ác liệt, Hằng Tín bị bỏ rơi, là điều dĩ nhiên.
Đây là xu thế tất yếu, ông đã không còn tại vị, vốn không thể làm được gì, huống hồ cho dù ông còn tại vị, cũng vẫn phải có trách nhiệm với cổ đông.
"Cho con ba năm, con sẽ nghĩ cách. Ba năm này, con sẽ tự tìm cách lấp đầy mọi thua lỗ. Điều kiện trao đổi, tiếp nhận Noãn Noãn."
Bố Hướng ngơ ngác nhìn người trên giường, đứa con trai út của ông, từ nhỏ vì không nghe lời nhiều lần làm ông tức giận đến chết, trưởng thành cũng không để ông bớt lo, lúc này, cho dù đang đàm phán với ông, trên mặt anh vẫn luôn mang theo nụ cười lười biếng.
Nhưng mà anh cũng không phải nghĩ cái gì thì muốn cái đó, anh đã có kế hoạch.
Một chuỗi, dài hơn nhiều so với ông đã lường trước.
Vấn đề bây giờ là, anh nên hay không nên tiếp nhận?
Kỳ thật chuyện này, thằng nhóc này chắc chắn cũng đã tính toán hết rồi, cho nên khi ông gật đầu, Hướng Đồ Nam chỉ khẽ mỉm cười.
"Cứ định như vậy nhé, bố."
"Đừng vui mừng quá sớm." Mẹ Hướng chậm rãi nhắc nhở, "Lời Lộ Chinh Trình nói vừa rồi, là có ý gì?"
Nhà bọn họ cưới con dâu, điều kiện thứ nhất là xuất thân trong sạch, nếu Ôn Noãn thật sự từng cùng Lộ Chinh Trình có chuyện dây dưa, bất kể Đồ Nam có làm loạn như thế nào, bà cũng sẽ không đồng ý cho cô vào cửa.
"Giả dối." Hướng Đồ Nam không hề chần chừ, "Anh ta trước kia vì Lộ Trình Trình, quả thật từng quấy rầy Noãn Noãn, nhưng mấy năm nay con vẫn luôn nhờ anh giúp đỡ chăm sóc Noãn Noãn, chính vì sợ cô ấy gặp chuyện. Chuyện này mẹ có thể hỏi anh con, hoặc là nói, mẹ không tin năng lực làm việc của anh con?"
Mẹ Hướng không nói.
Bà đương nhiên tin tưởng năng lực của Hướng Đông Dương, bà chỉ ngạc nhiên không biết hai anh em này còn lén lút giấu diếm bọn họ những chuyện như thế, càng ngạc nhiên là Đông Dương vậy mà sẽ phối hợp với Đồ Nam làm loạn.
--
Bữa tối Tết Trung Thu, sau hai bước ngoặt lớn, cuối cùng cũng kết thúc.
Hai trưởng lão nhà họ Hướng trở về phòng mình.
Về những gì cảm thấy tối nay, không thể nói rõ.
Hướng Đồ Nam sau khi bọn họ đi rồi, bò dậy ngồi dựa ở đầu giường, gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Noãn.
Hướng nhị: Ngủ chưa?
Ôn Noãn rất nhanh trả lời.
Nhị nha đầu: Ngủ rồi.
Hướng nhị: Sớm vậy sao?
Nhị nha đầu: Đang ngồi ở trên giường, chưa ngủ.
Nhị nha đầu: Chuyện sắp 11-11 đấy.
Hướng Đồ Nam tuy rằng ở nước ngoài nhiều năm, kiểu lễ như 11-11 này vẫn biết đến.
Hướng nhị: Muốn mua cái gì? Anh giúp em thanh toán giỏ hàng.
Nhị nha đầu: Cái gì chứ, em đang nghĩ chuyện cửa hàng của em.
Nhị nha đầu: 11-11 muốn làm cái event, hiểu không?
Hướng Đồ Nam bật cười. Nhưng hôm nay anh thật sự không muốn cùng cô thảo luận mấy thứ này.
Hướng nhị: Mở video.
Như anh đã liệu, Ôn Noãn lập tức từ chối luôn.
Anh rất kiên trì.
Hướng nhị: Anh muốn nhìn em một chút.
Hướng nhị: Nghe lời, bảo bối.
Ôn Noãn cách một lúc, mới gửi một tin WeChat đến, rõ ràng là không tình nguyện.
Nhị nha đầu: Sợ anh rồi. Anh đợi chút.
Hướng Đồ Nam đợi khoảng trên dưới năm phút, Ôn Noãn đã chủ động gửi lời mợi gọi video call.
Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt cô liền xuất hiện trong điện thoại của an.
Mặc áo ngủ, trong ngực ôm một con gấu nhỏ, cười ngây ngô với anh.
Anh thật sự tò mò 5 phút vừa rồi, cô đã làm gì.
"Tìm góc độ đấy." Điện thoại của cô vững như Thái sơn, "Em cảm thấy góc độ này của em cũng tạm được. Thế nào, rất xấu phải không, có phải cảm giác như đang xem người ngoài hành tinh hay không?"
Noãn Noãn của anh thật đáng yêu quá đi thôi.
Hướng Đồ Nam gật đầu: "Thật là một người ngoài hành tinh xinh đẹp."
"Đánh chết anh đấy." Ôn Noãn vẫn cứ giữ góc 45 độ của cô.
Trong sáng mà không ưu thương.
Hướng Đồ Nam nghĩ đến má trái mình bị ăn hai cái tát, mặc dù Ôn Noãn chắc không nhìn ra được, anh vẫn cứ từ từ dịch điện thoại sang phía bên phải.
Ôn Noãn ở bên kia: "Ấy ấy, anh làm gì đấy, vừa rồi cái góc độ kia rất đẹp trai nha... Được rồi, cái này cũng không kém. Bạn trai em sao lại đẹp trai như vậy chứ. Ấy kìa, lệch rồi..."
Hướng Đồ Nam thật sự không nhịn được, cười ha ha, điện thoại cũng bị rung lên, kết quả liền nghe thấy Ôn Noãn ở bên kia kêu oai oái: "Ấy, anh giữ yên đi! Anh rung đến mức sắp thành mosaic rồi."
"Mosaic" ở bên này trực tiếp cười như điên.
--
Trước khi kỳ nghỉ dài kết thúc, Ôn Noãn trở lại Thượng Hải.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông, theo đoàn người di chuyển phía trước, phía sảnh đón hành khách, cô từ xa đã nhìn thấy Hướng Đồ Nam mặc một thân đồ đen.
Quả nhiên tình nhân trong mắt, là như đi kèm bộ lọc. Nhiều người như vậy, cô cảm thấy anh là đẹp trai nhất.
Ôn Noãn từ từ chạy đến, còn chưa đứng vững, đã bị gắt gao ôm lấy.
"Muốn đi chỗ nào chơi?" Anh hỏi.
Cô không cần nghĩ ngợi nói một địa danh: "Đường Điềm Ái (*)."
(*) Đường Điềm Ái (甜爱路): "Điềm ái"- Tình yêu ngọt ngào; Con đường tình nhân lãng mạn nhất ở Thượng Hải. Rất nhiều tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp trên các bức tường dọc theo đường phố. Truyền thuyết kể rằng "Nếu những người yêu nhau dắt tay nhau đi trên con đường này, tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền chặt."
Điếu thuốc lặp lòe giữa môi anh, cách một lớp cửa kính, có vài đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Lộ Trình Trình đứng ở vị trí cách anh vài bước, muốn tới gần một chút, lại không dám.
Im lặng trong chốc lát, cô ta vẫn không chắc chắn.
"Anh ghét em như vậy sao?"
Anh không nói gì, chỉ chuyển điếu thuốc qua giữa ngón tay.
Lộ Trình Trình cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ nghĩ được một câu: "Là em quen anh trước. Anh trước kia, không phải cũng rất thích em sao?"
Anh nghiêng đầu, ngón tay kẹp điếu thuốc, hình như đang cười.
"Đó cũng không phải tình yêu nam nữ, cô hẳn là rất rõ ràng."
Chẳng qua vì từ nhỏ chơi cùng nhau, cho nên so với người khác thân thiết hơn một chút, điều này, Lộ Trình Trình quả thật hiểu rõ.
"Nhưng em rất thích anh, vẫn luôn là thế."
Từ những rung cảm thiếu nữ ban đầu, trong lòng cô ta cũng chỉ có hắn.
Ban đầu bọn họ rõ ràng ở chung rất tốt, ít nhất anh đối với cô ta tốt hơn so với người khác.
Mãi cho đến khi anh chuyển trường, bỗng nhiên hết thảy đều thay đổi.
Anh nghỉ trở về, cô ta chủ động tới tìm anh, anh thường xuyên tránh cô ta, thật vất vả mới thấy, anh lại luôn ở cùng cô gái gọi là Noãn Noãn kia gọi điện, nhắn tin.
Cuối cùng bọn họ cũng chia tay, hai người bọn họ đều sang Mỹ, cô ta cho rằng cơ hội tới rồi, nhưng anh còn lạnh nhạt hơn cả trước kia.
Lộ Trình Trình không chịu nổi cô đơn, quả thật đã hẹn hò với vài chàng trai, nhưng cô ta cũng không cho rằng đó là đang yêu đương.
Trong lòng cô ta vẫn cứ chỉ có một mình anh, theo phỏng đoán của cô ta, Hướng Đồ Nam có lẽ cũng từng không lần thân mật mới Ôn Noãn.
Anh không có lý do gì ghét cô ta về mặt này.
Anh im lặng hút thuốc, giọng điệu lạnh nhạt "Cô chắc biết rằng, tôi không cần cô thích." Anh xoay người, dùng một loại vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô ta, "Thật ra nói thật, tôi thật sự rất không hiểu, cô vì sao cứ không phải tôi thì không được? Bởi vì không có được, nên không chịu thua?"
Lộ Trình Trình lắc đầu.
Trên thực tế, ngay cả bản thân cô ta cũng không có đáp án.
"Đừng hành động theo cảm tính. Nếu tôi có thể có tình cảm với cô, cũng không cần phải chờ đến bây giờ."
Giọng điệu của anh quá lạnh lùng, Lộ Trình Trình rùng mình trong lòng.
Cô ta mím chặt môi, ngơ ngác nhìn anh, mất một lúc lâu sau mới nghĩ đến những lời mình đã chuẩn bị trước khi đến đây.
"Em có ưu điểm của em. Em cũng là thật lòng với anh, em còn có thể giúp anh. Giúp anh tranh đoạt tài sản trong nhà. Cô ta có thể cho anh cái gì? Người nhà anh vốn không thích cô ta, cô ta chỉ biết kéo chân sau của anh."
Anh lộ ra một biểu tình cười như không cười, nhìn cô ta chừng vài giây, cuối cùng thở dài.
"Cô nói như thế, vậy thì tôi không còn gì để nói. Cô cho rằng tôi trở về là vì tranh gia sản?" Anh đột nhiên thu lại nụ cười, "Tôi là vì Ôn Noãn."
"Cô ta có cái gì tốt?" Giọng cô ta trở nên sắc bén, khắc nghiệt, "Em đã từng tận mắt nhìn thấy cô ta, mặc loại quần áo hở hang, bị một tên đàn ông vừa béo vừa khốn nạn quấn lấy, cô ta còn vẫn luôn tươi cười với tên đàn ông đó."
Vẻ mặt của anh rõ ràng là không tin.
Huyệt thái dương của Lộ Trình Trình nhảy từng cái. Cô ta đến bây giờ vẫn nhớ rõ, cảm giác của mình lúc ấy khi nhìn Ôn Noãn như vậy.
Cô ta thật sự không hiểu, người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, dựa vào cái gì có thể được Hướng Đồ Nam yêu?
"Anh cho rằng ta nói dối? Em không có, em thật sự tận mắt nhìn thấy." Cô ta nhìn thoáng qua bên trong, tìm được anh trai mình, "Em và anh em cùng nhìn thấy, ngay trong triển lãm xe. Cô t là người mẫu xe, lộ ngực lộ đùi, y như một gái điếm."
"Đùng!"
Lộ Trình Trình che mặt, hai mắt trừng đến vừa tròn vừa lớn. Cô ta thậm chí đã quên cả đau đớn, đã quên cả khóc.
Cô ta không thể tin được, cô ta bị Hướng Đồ Nam đánh.
Anh trước kia rất thích đánh nhau, nhưng đó đều là đánh người khác.
Anh sao có thể đánh cô ta?
Anh vậy mà đánh cô ta?
Cửa kính bị đẩy ra, tất cả mọi người xông ra.
Khung cảnh thật hỗn loạn.
Mẹ Lộ ôm lấy con gái bị đánh, bố Lộ cố hết sức ngăn Lộ Chinh Trình đang muốn ra tay lại. Mẹ Hướng vội vàng an ủi Lộ Trình Trình, bố Hướng trực tiếp tát Hướng Đồ Nam một bạt tai.
"Mau xn lỗi Trình Trình!"
Bố Hướng gầm lên giận dữ, khiến tất cả mọi người im lặng.
Hướng Đồ Nam vẫn không nhúc nhích mà ăn cái tát này, vẻ mặt bình tĩnh đáng sợ.
"Không xin lỗi. Chú Lộ, quản tốt con gái chú, giữ miệng cô ta sạch sẽ chút, nếu không cũng đừng trách người khác thay chú quản." Anh mặc kệ Lộ Trình Trình rơi nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Lộ Chinh Trình, "Anh đã làm gì với Noãn Noãn, đừng cho là tôi không biết."
Lộ Chinh Trình trố mắt một chút, cười mờ ám nói: "Chỉ là lại ngủ với cô ta..."
Một viên đạn bằng tàn thuốc bắn về phía mặt anh ta, Lộ Chinh Trình theo bản năng nghiêng đầu tránh, chỗ bụng dưới đột nhiên đau nhức, anh ta không đứng được, sau đó lùi lại mấy bước, vừa định ngẩng đầu, trên mặt liền ăn một quyền.
Tiếp theo là quyền thứ hai.
Anh ta bụp một phát, quỳ xuống mặt đất.
Đầu Lộ Chinh Trình ong ong lên, cảm giác trong lỗ mũi có thứ gì đó nóng hầm hập ở bên ngoài, hai mắt anh ta không nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bố mình chắn trước mặt anh ta, còn cả tiếng mắng giận của bác Hướng, tiếng khóc của Trình Trình và mẹ.
Chuyện ở đây, không thể để người bên ngoài biết.
Bố Hướng liên tục xin lỗi, vội vàng trấn an người nhà họ Lộ, mẹ Hướng mẹ bên này lại tát Hướng Đồ Nam một bạt tai.
"Mày muốn chọc mẹ với bố mày tức chết sao?" Cho dù đến lúc này, bà vẫn cứ duy trì dáng vẻ của bà, chỉ là khóe miệng mím thật chặt, ánh mắt bén nhọn, "Chỉ vì một Ôn Noãn? Đồ Nam, con càng như vậy, mẹ càng không dám để cô ta và con ở bên nhau, con có hiểu hay không?"
Người có thể khống chế cảm xúc của con trai mình như vậy, thật sự là rất đáng sợ.
Đã có một Dương Lưu Thư, bà thật sự không thể lại tiếp nhận một Ôn Noãn.
"Tùy mẹ." Hướng Đồ Nam vẻ mặt lạnh nhạt, "Con đã chuẩn bị cho việc các người cả đời không tiếp nhận cô ấy."
--
Nhà họ Lộ tìm bác sĩ gia đình vội vàng xử lý miệng vết thương cho Lộ Chinh Trình.
Bởi vì Hướng Đồ Nam vốn có thương tích, bố Hướng mắng thì mắng, vẫn gọi bác sĩ đến nhà, kiểm tra cho anh một lần.
Kiểm tra kết quả còn tốt, miệng vết thương không bị vỡ ra. Nhưng vị kia bác sĩ vẫn dặn dò anh, bình thường nhất định phải chú ý, miệng vết thương liên tục bị động đến, vô cùng bất lợi cho việc khép lại.
Tiễn bác sĩ đi, bố Hướng mẹ Hướng đứng ở mép giường, nhìn Hướng Đồ Nam vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm nằm ở trên giường.
"Mày vừa lòng rồi chứ?" Bố Hướng nói.
Hướng Đồ Nam đem hai tay gối ra sau đầu, nhàn nhã: "Cũng được."
Tát Lộ Trình Trình kia một bạt tai, là ngoài ý muốn, cho dù đang trong cơn tức giận, anh cũng không có dùng hết sức.
Đàn ông nên dùng nắm đấm đánh nhau, những cái tát không phải là cách anh đánh giá cao mà nó mang ý cảnh cáo nhiều hơn.
Anh thật ra thật sự không giống như anh thường nói, phụ nữ cũng đánh, Lộ Trình Trình thật sự là người đầu tiên.
Nhưng mà đánh Lộ Chinh Trình, anh đã dự tính từ trước
Một là vì để chặt đứt ý niệm của cả hai bên bố mẹ, miễn cho cả ngày muốn gán anh với Lộ Trình Trình một chỗ; hai là buộc bố mẹ anh lựa chọn, muốn mối quan hệ kia, hay là muốn anh - đứa con trai này; cuối cùng, đương nhiên là vì Noãn Noãn mà xả giận.
Bố Hướng vừa mới dập tắt chút tức giận vì thương anh, lại bị thái độ cà lơ phất phơ này của anh kích động.
"Tao thấy mày đang muốn làm tao tức chết!"
Hướng Đồ Nam khẽ cười, dáng vẻ rất đắc ý.
"Dù sao nhà họ Lộ bên kia, bố mẹ cũng đừng nghĩ nữa. Nếu lại gán ghép con cho những người khác, con vẫn có thể làm nó rối tung nó lên nữa. Con lại muốn xem, bố mẹ có thể đắc tội bao nhiêu người?"
"Hướng Đồ Nam!" Mẹ Hướng quát lên một tiếng, một bàn tay còn không ngừng vuốt trước ngực bố Hướng, giúp ông thuận khí, "Con nhất định không phải Ôn Noãn kia thì không được?"
"Đúng!" Nói như chém đinh chặt sắt, ngừng một chút, vẻ mặt anh hơi hòa hoãn, "Chúng ta thỏa thuận đi, bố. Con bán mình cho Hằng Trí ba năm, đi cứu lại Hằng Tín. Bố mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con và Noãn Noãn nữa, đừng gán con cho người ta nữa. Con cũng không yêu cầu bố mẹ thích cô ấy từ tận đáy lòng, cứ giống như chị dâu, giữ lễ nghi mặt ngoài là được rồi."
Bố Hướng từ từ đẩy mẹ Hướng ra, không mấy tin tưởng đánh giá Hướng Đồ Nam.
Từ ba năm trước, lúc anh nhất quyết thôi học, tự mình gây dựng sự nghiệp, anh đã từng nói, không có hứng thú với công ty nhà mình, không định chia sẻ. Thằng bé này từ nhỏ đã phản nghịch, còn vô cùng tùy hứng, lúc ấy ai khuyên cũng không nghe, bây giờ vì lúc này vì Ôn Noãn, vậy mà chịu chủ động thỏa hiệp?
"Hằng Tín là do bố một tay thành lập, hiện có 2003 nhân viên, trình độ học vấn trung bình không đến cấp ba, độ tuổi trung bình là 41,5. Ba năm trước, Hằng Tín bắt đầu ở trạng thái thua lỗ, liên tiếp ba năm cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, đã khiến cho hội đồng quản trị bất mãn, yêu cầu đóng cửa Hằng Tín, anh con cũng có xu hướng đóng cửa. Chỉ có bố, vẫn luôn luyến tiếc. Đại đa số những người trong công xưởng, đều đã ngây người ở Hằng Tín mười mấy hai mươi năm, thậm chí nhiều hơn, bọn họ hiện tại tiền lương, phần lớn là dựa vào tuổi nghề tăng lên, mà hầu hết đều là người trên có người già dưới có người trẻ, nếu bây giờ thất nghiệp, mà phải lại đi tìm việc, rất nhiều người đều không có chút lực cạnh tranh nào."
Bố Hướng mím chặt môi, muốn nói, lại nói không nên lời.
"Bố trước kia ở trên thương trường sát phạt quyết đoán, cũng không hành động theo cảm tính. Chỉ là Hằng Tín đối với bố mà nó, không dừng lại là công xưởng, mà là một loại tình cảm, bố không nỡ vứt bỏ nó." Rồi lẳng lặng mà nhìn chằm chằm bố Hướng, "Con nói đúng không, bố?"
Sau khi im lặng hồi lâu, bố Hướng gật đầu: "Trong mắt bố, nó tựa như một đứa con."
Tuy nhiên năm đó ông thành công chuyển đổi lần đầu tiên, cũng đã đang đẩy nó vào ngõ cụt, đến khi Đông Dương tiếp nhận, lại điều chỉnh hướng đi của công ty lần nữa, hơn nữa hoàn cảnh sinh tồn của ngành càng ngày càng ác liệt, Hằng Tín bị bỏ rơi, là điều dĩ nhiên.
Đây là xu thế tất yếu, ông đã không còn tại vị, vốn không thể làm được gì, huống hồ cho dù ông còn tại vị, cũng vẫn phải có trách nhiệm với cổ đông.
"Cho con ba năm, con sẽ nghĩ cách. Ba năm này, con sẽ tự tìm cách lấp đầy mọi thua lỗ. Điều kiện trao đổi, tiếp nhận Noãn Noãn."
Bố Hướng ngơ ngác nhìn người trên giường, đứa con trai út của ông, từ nhỏ vì không nghe lời nhiều lần làm ông tức giận đến chết, trưởng thành cũng không để ông bớt lo, lúc này, cho dù đang đàm phán với ông, trên mặt anh vẫn luôn mang theo nụ cười lười biếng.
Nhưng mà anh cũng không phải nghĩ cái gì thì muốn cái đó, anh đã có kế hoạch.
Một chuỗi, dài hơn nhiều so với ông đã lường trước.
Vấn đề bây giờ là, anh nên hay không nên tiếp nhận?
Kỳ thật chuyện này, thằng nhóc này chắc chắn cũng đã tính toán hết rồi, cho nên khi ông gật đầu, Hướng Đồ Nam chỉ khẽ mỉm cười.
"Cứ định như vậy nhé, bố."
"Đừng vui mừng quá sớm." Mẹ Hướng chậm rãi nhắc nhở, "Lời Lộ Chinh Trình nói vừa rồi, là có ý gì?"
Nhà bọn họ cưới con dâu, điều kiện thứ nhất là xuất thân trong sạch, nếu Ôn Noãn thật sự từng cùng Lộ Chinh Trình có chuyện dây dưa, bất kể Đồ Nam có làm loạn như thế nào, bà cũng sẽ không đồng ý cho cô vào cửa.
"Giả dối." Hướng Đồ Nam không hề chần chừ, "Anh ta trước kia vì Lộ Trình Trình, quả thật từng quấy rầy Noãn Noãn, nhưng mấy năm nay con vẫn luôn nhờ anh giúp đỡ chăm sóc Noãn Noãn, chính vì sợ cô ấy gặp chuyện. Chuyện này mẹ có thể hỏi anh con, hoặc là nói, mẹ không tin năng lực làm việc của anh con?"
Mẹ Hướng không nói.
Bà đương nhiên tin tưởng năng lực của Hướng Đông Dương, bà chỉ ngạc nhiên không biết hai anh em này còn lén lút giấu diếm bọn họ những chuyện như thế, càng ngạc nhiên là Đông Dương vậy mà sẽ phối hợp với Đồ Nam làm loạn.
--
Bữa tối Tết Trung Thu, sau hai bước ngoặt lớn, cuối cùng cũng kết thúc.
Hai trưởng lão nhà họ Hướng trở về phòng mình.
Về những gì cảm thấy tối nay, không thể nói rõ.
Hướng Đồ Nam sau khi bọn họ đi rồi, bò dậy ngồi dựa ở đầu giường, gửi tin nhắn WeChat cho Ôn Noãn.
Hướng nhị: Ngủ chưa?
Ôn Noãn rất nhanh trả lời.
Nhị nha đầu: Ngủ rồi.
Hướng nhị: Sớm vậy sao?
Nhị nha đầu: Đang ngồi ở trên giường, chưa ngủ.
Nhị nha đầu: Chuyện sắp 11-11 đấy.
Hướng Đồ Nam tuy rằng ở nước ngoài nhiều năm, kiểu lễ như 11-11 này vẫn biết đến.
Hướng nhị: Muốn mua cái gì? Anh giúp em thanh toán giỏ hàng.
Nhị nha đầu: Cái gì chứ, em đang nghĩ chuyện cửa hàng của em.
Nhị nha đầu: 11-11 muốn làm cái event, hiểu không?
Hướng Đồ Nam bật cười. Nhưng hôm nay anh thật sự không muốn cùng cô thảo luận mấy thứ này.
Hướng nhị: Mở video.
Như anh đã liệu, Ôn Noãn lập tức từ chối luôn.
Anh rất kiên trì.
Hướng nhị: Anh muốn nhìn em một chút.
Hướng nhị: Nghe lời, bảo bối.
Ôn Noãn cách một lúc, mới gửi một tin WeChat đến, rõ ràng là không tình nguyện.
Nhị nha đầu: Sợ anh rồi. Anh đợi chút.
Hướng Đồ Nam đợi khoảng trên dưới năm phút, Ôn Noãn đã chủ động gửi lời mợi gọi video call.
Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt cô liền xuất hiện trong điện thoại của an.
Mặc áo ngủ, trong ngực ôm một con gấu nhỏ, cười ngây ngô với anh.
Anh thật sự tò mò 5 phút vừa rồi, cô đã làm gì.
"Tìm góc độ đấy." Điện thoại của cô vững như Thái sơn, "Em cảm thấy góc độ này của em cũng tạm được. Thế nào, rất xấu phải không, có phải cảm giác như đang xem người ngoài hành tinh hay không?"
Noãn Noãn của anh thật đáng yêu quá đi thôi.
Hướng Đồ Nam gật đầu: "Thật là một người ngoài hành tinh xinh đẹp."
"Đánh chết anh đấy." Ôn Noãn vẫn cứ giữ góc 45 độ của cô.
Trong sáng mà không ưu thương.
Hướng Đồ Nam nghĩ đến má trái mình bị ăn hai cái tát, mặc dù Ôn Noãn chắc không nhìn ra được, anh vẫn cứ từ từ dịch điện thoại sang phía bên phải.
Ôn Noãn ở bên kia: "Ấy ấy, anh làm gì đấy, vừa rồi cái góc độ kia rất đẹp trai nha... Được rồi, cái này cũng không kém. Bạn trai em sao lại đẹp trai như vậy chứ. Ấy kìa, lệch rồi..."
Hướng Đồ Nam thật sự không nhịn được, cười ha ha, điện thoại cũng bị rung lên, kết quả liền nghe thấy Ôn Noãn ở bên kia kêu oai oái: "Ấy, anh giữ yên đi! Anh rung đến mức sắp thành mosaic rồi."
"Mosaic" ở bên này trực tiếp cười như điên.
--
Trước khi kỳ nghỉ dài kết thúc, Ôn Noãn trở lại Thượng Hải.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông, theo đoàn người di chuyển phía trước, phía sảnh đón hành khách, cô từ xa đã nhìn thấy Hướng Đồ Nam mặc một thân đồ đen.
Quả nhiên tình nhân trong mắt, là như đi kèm bộ lọc. Nhiều người như vậy, cô cảm thấy anh là đẹp trai nhất.
Ôn Noãn từ từ chạy đến, còn chưa đứng vững, đã bị gắt gao ôm lấy.
"Muốn đi chỗ nào chơi?" Anh hỏi.
Cô không cần nghĩ ngợi nói một địa danh: "Đường Điềm Ái (*)."
(*) Đường Điềm Ái (甜爱路): "Điềm ái"- Tình yêu ngọt ngào; Con đường tình nhân lãng mạn nhất ở Thượng Hải. Rất nhiều tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp trên các bức tường dọc theo đường phố. Truyền thuyết kể rằng "Nếu những người yêu nhau dắt tay nhau đi trên con đường này, tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền chặt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.