Chương 70: Công chúa nhỏ Quyển Quyển nhà họ Hướng (3)
Thường Duy Hoan
29/06/2024
Edit by ttan
Anh thay tã sạch một cách thuần thục, rồi quan sát cái đã thay ra, xác nhận rằng màu sắc của đùm ị bình thường, thì mới cuốn cái tã dơ lại đem đi bỏ, ôm Quyển Quyển vào lòng lần nữa.
Từ khi Quyển Quyển sinh ra đến nay, ngoại trừ cho con bú, thật sự không có công năng gì, mọi việc khác gần như đều do Hướng Đồ Nam ôm lấy một mình, thời gian rảnh rỗi, anh còn phải lo cho Ôn Noãn.
Vốn dĩ đã sắp xếp một đội chăm sóc cho hai mẹ con, nhưng vì Hướng nhị công tử chịu khó quá mức, thường xuyên gặp phải tình trạng không có việc gì để làm.
Để lấy tiền một cách yên tâm thoải mái hơn, chỉ có thể nghĩ cách hướng dẫn nhiều hơn cho anh.
Quyển Quyển là một cô bé mập mạp, nhưng không phải là một cô bé lười biếng, là một em bé có nhu cầu cao, cô bé không thích ngủ một mình trong chiếc giường nhỏ lắm, chỉ thích được người khác bé, nhất là bố.
Đương nhiên, cũng chỉ có bố.
Dù sao cũng không ai được cướp bố đi.
Lúc này, cô bé được bố bế trong lòng, mở đôi mắt to tròn đen láy, hai người âu yếm nhìn nhau, chỉ chốc lát sau, cô bé liền được hôn một cái như ý nguyện.
Quyển Quyển nhắm mắt, lại mở ngay lập tức, rồi cứ thắm thiết nhìn bố chăm chú như thế.
“Sau này sẽ không thể lúc nào cũng được ở cùng con bé như này, cho nên giờ anh càng phải bế Quyển Quyển nhiều hơn.”
Ôn Noãn rất muốn trợn mắt tỏ vẻ khinh bỉ: “Anh đã nói cả trăm lần rồi, bố Quyển Quyển nó.”
Nửa tháng ngắn ngủi, từ lúc bắt đầu thật cẩn thận, không biết xuống tay ở đâu, đến bây giờ, anh đã luyện được kỹ năng bế Quyển Quyển bằng một tay.
Hướng Đồ Nam duỗi cánh tay khác ôm lấy vai Ôn Noãn: “Vợ cũng phải ôm cùng, kẻo ghen.”
“Biến!”
Xuống máy bay, đến khi về tới nhà, vừa lúc Quyển Quyển thức giấc. Sau Hướng Đồ Nam sắp xếp ổn thỏa cho Ôn Noãn xong, liền vội vàng bế Quyển Quyển vào phòng con bé.
“Nhìn xem, đây là phòng của con. Đợi khi con lớn hơn, thì sẽ ngủ ở đây.” Còn bây giờ, tất nhiên là phải ngủ cùng bố mẹ.
“Chỗ này, là giường của con. Con xem, bên trên họa tiết bầu trời sao đấy.”
“Đây là tủ quần áo, quần áo của con đều được treo ở bên trong. Quyển Quyển của chúng ta xinh đẹp như thế này, nhất định phải có thật nhiều thật nhiều bộ quần áo nhỏ xinh đẹp để phối. Nếu tủ quần áo không đủ lớn, bố sẽ đổi cái mới.”
“Đây là nơi để Quyển Quyển đọc sách và chơi đồ chơi. Đúng rồi, chiếc xích đu nhỏ này con có thích không? Bố đã đặc biệt chọn giúp con đó.”
Quyển Quyển chưa thể nghe hiểu một chữ nào, nhưng khi được người này bế, đi tới đi lui, lắc lư thật sự thoải mái.
Giọng anh lại rất dễ nghe, như một bài hát ru.
Hai mắt cô bé dần dần khép lại.
--
Ôn Noãn đang đi đi lại lại trong phòng ngủ, thì thấy người mới nãy hớn hở bế Quyển Quyển ra ngoài đang ủ rũ đi vào.
“Sao ngủ nhanh vậy chứ, anh còn chưa giới thiệu phòng con bé xong nữa.”
Ôn Noãn rất không khách sáo mà ném cho anh một cái nhìn xem thường: “Hướng Đồ Nam, anh đủ rồi đấy.”
Anh nhẹ nhàng đặt Quyển Quyển lại trong nôi, cúi người nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của cô con gái cưng của mình.
Sau khi ngủ Quyển Quyển vẫn đáng yêu như vậy: Cái trán đầy đặn, lông mi thật dài, chiếc mũi xinh xắn dễ thương lại thẳng tắp, hình dạng hơi giống một củ tỏi nhỏ, môi hồng mịn màng, là cánh hoa tươi tắn mềm mại nhất, cái cằm nhòn nhọn, khiến người khác nhìn thấy là muốn véo một cái. Lại thêm cái đầu nhỏ với mái tóc xoăn đó, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Anh nhìn lại nhìn, cầm lòng không đậu mà cúi đầu, đặt môi lên khuôn mặt nhỏ của Quyển Quyển.
Ôn Noãn dừng bước, hai tay chống nạnh: “Hướng Đồ Nam, anh một vừa hai phải thôi.”
Anh nghe vậy khẽ cười, thẳng lưng lên, đi mấy bước đến trước mặt cô, ra tay bất ngờ, bế ngang cô lên.
Ôn Noãn a lên một tiếng, nghĩ ngay đến Quyển Quyển đang·ngủ, mấy lời mắng chửi người khác tiếp theo đó bất giác mà giảm đi vài độ.
“Anh làm cái gì đấy hả, nổi điên gì thế!”
Anh ổn định vững vàng đưa cô đến giường nằm xuống, còn mình thì ngồi ở cạnh giường, cúi đầu nhìn cô.
“Anh biết em cảm thấy anh điên rồ, nhưng anh là bố, đến khi Quyển Quyển lớn lên thành một cô gái trưởng thành, có một số việc anh sẽ không thể làm thay con bé được rồi. Cho nên bây giờ nhân lúc con bé còn nhỏ, những gì có thể làm được, anh sẽ làm nhiều hơn nữa.”
Lý do này là lần đầu tiên anh nói ra, rõ ràng là tràn đầy tình thương của người cha, mà nghe xong Ôn Noãn lại thấy khó chịu trong lòng.
“Anh...... Anh muốn có con trai sao?”
Trán cô lập tức bị anh cốc mạnh một cái: “Nghĩ cái gì đấy? Ngay cả bố mẹ anh cũng không chê Quyển Quyển, thương yêu biết bao nhiêu, người làm bố như anh, lại có thể chê chính con gái mình? Anh...... Ừm, cảm thấy Quyển Quyển là con gái, anh phải trông coi chặt chẽ một chút, không thể để mấy thằng nhóc khốn nạn bên ngoài lừa gạt được.”
Không phải nghĩ xa quá rồi sao?
Ôn Noãn buồn cười: “Hồi trước anh cũng là 'thằng nhóc khốn nạn bên ngoài'.”
Hướng Đồ Nam lúc đầu rất khinh thường, nói: “Bọn chúng có thể so sánh với anh sao?!” Vừa mới tự tâng bốc xong, nghĩ đến chuyện trước đây, bỗng vô cùng chột dạ, nhìn Quyển Quyển, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Dù sao sau này nếu ai dám khốn nạn như anh hồi trước, dám phụ lòng Quyển Quyển, anh sẽ đánh gãy cả ba chân của nó!”
Ôn Noãn:......
--
Rất nhanh Quyển Quyển đã đầy tháng.
Giống như con trai Hướng Đông Dương, nhà họ Hướng luôn luôn khiêm tốn lại làm một buổi tiệc đầy tháng cực kỳ khoa trương lần nữa cho cô bé, Ôn Noãn cũng như Dương Lưu Thư hồi trước, nhận quà đến mỏi tay.
Giới truyền thông đưa tin rầm rộ về chuyện này, những bình luận ban đầu cho rằng Quyển Quyển là con gái, nhất định sẽ không được chào đón, lập tức giảm đi một nửa.
Đương nhiên, vẫn có người nhất quyết cho rằng, nhà họ Hướng có thái độ như vậy, chẳng qua là sợ người khác đàm tiếu, gia đình càng giàu có thì càng trọng nam khinh nữ.
Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn không hề để mấy lời lảm nhảm ấy trong lòng.
Mẹ Ôn thầm sợ hãi: Nếu không phải bà tận mắt nhìn thấy, chắc sẽ thật sự tin mấy cái tin tức tầm phào bên ngoài đó.
Mẹ Ôn về quê nhà ở Bắc Kinh vào ngày hôm sau, trước khi đi bà lặng lẽ dặn dò Ôn Noãn.
“Noãn Noãn, phải tích phúc.”
Ôn Noãn đang cho Quyển Quyển bú, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: “Lại nói cái này, con đã làm gì chứ.”
Mẹ Ôn cũng cười, tiện tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của Quyển Quyển: “Mẹ chỉ nói vậy thôi. Ông bà nội Quyển Quyển không phải là người trọng nam khinh nữ, điểm này hơn ông bà nội con. Cả Tiểu Hướng nữa, cũng thật sự thương yêu con và Quyển Quyển.”
Đứa nhỏ Ôn Noãn này trước kia tùy tiện như vậy, trông rất vô tâm, không ngờ ánh mắt chọn chồng lại ổn như thế.
Trong lòng Ôn Noãn rất vui vẻ vì được khen, bề ngoài lại như không để tâm: “Vợ con anh ấy, anh ấy không thương thì ai thương?”
Mẹ Ôn cười, vừa vui vừa bất lực: “Con đấy.”
Nói chuyện xong, Hướng Đồ Nam đích thân đưa mẹ Ôn ra sân bay, đến khi trở về, còn chưa lên cầu thang, đã nghe thấy tiếng khóc của Quyển Quyển.
Điều này khiến người làm bố đau lòng không thôi. Anh đi ba bước thành hai, chạy chậm vào phòng ngủ, Ôn Noãn đang bế Quyển Quyển từ trong nôi ra.
“Đói rồi hay là ị?”
Ôn Noãn: “Chắc là đói rồi.”
Anh không yên tâm lắm, khăng khăng tự mình kiểm tra một lần -- dùng mũi hít ngửi, sau khi xác nhận không có mùi, mới lui sang một bên.
Ôn Noãn không chút lưu tình trừng anh: “Anh biến em thành mẹ kế đấy hả? Mau quay người đi, em phải cho Quyển Quyển bú.”
Hướng Đồ Nam hơi nghiêng người, tạm thời dời ánh mắt khỏi vợ con.
Ôn Noãn rất kỳ lạ, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng khi cho Quyển Quyển bú, cô lại cứ thẹn thùng không dám cho anh nhìn.
Nhất là sau khi vén áo lên, thời điểm Quyển Quyển còn chưa bú, càng tuyệt đối không cho phép Hướng Đồ Nam nhìn lén.
Chờ mãi đến khi cô nói câu “Được rồi”, lúc đó Hướng Đồ Nam mới quay đầu lại.
Áo của Ôn Noãn được vén lên trên, nhưng cô rất khéo léo mà dùng người Quyển Quyển che đi những chỗ đang bị lộ ra, bộ phận mấu chốt nhất, lại được Quyển Quyển dùng miệng ngậm lấy.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn bụ bẫm của Quyển Quyển nắm lại thành nắm tay, để ngay trên bát cơm nhỏ của cô bé.
Hướng Đồ Nam vừa không biết chán mà nhìn con gái bú sữa, cái miệng nhỏ mút chùn chụt, vừa tranh thủ phúc lợi cho hai mắt của mình.
“Sao không được nhìn?” Anh tỏ vẻ rất khó hiểu, “Lúc lên giường cũng chẳng thấy em ngượng ngùng như thế.”
“Không được là không được. Không nói lòng vòng.”
“Anh muốn nhìn mà, vợ......” Âm cuối kéo thật dài, hoàn toàn là đang làm nũng.
Anh mềm mỏng là vậy, biểu hiện của cô lại cực kỳ man: “Bớt dài dòng! Không được là không được!”
Anh gần như tức giận đến mức không muốn tức giận nữa, bắt đầu ra chiêu cuối cùng: “Vậy em cho anh cái lý do. Chỉ cần em cho anh lý do, sau này anh tuyệt đối sẽ không yêu cầu được nhìn nữa.”
Ôn Noãn dùng tay chắn ánh mắt nóng rực của anh, im lặng suy nghĩ một lát, rồi nói.
“Bởi vì anh mắt một mí. Em với Quyển Quyển đều là mắt hai mí.”
Hướng Đồ Nam:......
Quyển Quyển vốn đang ra sức bú sữa, lúc này bỗng ngẩng đầu lên, nhả bát cơm nhỏ của cô bé ra.
Đúng lúc lượng sữa dồi dào nhất, cô bé nhả ra như vậy, sữa phụt ra một chút, bắn lên mặt cô bé.
Ôn Noãn luống cuống lau mấy thứ trên mặt cho Quyển Quyển, nào còn lo không che được ngực.
Hướng Đồ Nam: Oa!
Hướng Đồ Nam: Cục cưng, làm tốt lắm!
Hướng Đồ Nam: Con gái quả nhiên áo bông nhỏ tri kỷ của bố!
Quyển Quyển lúc này, đang tận hưởng sự dịu dàng từ những ngón tay mềm mại nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt, hai mắt to đen láy thắm thiết nhìn mẹ chăm chú, cái miệng nhỏ hồng mịn hơi cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.
Ôn Noãn buồn cười, điểm lên chóp mũi nhỏ của cô bé: “Nhóc con, dám đứng về phía bố con!”
Quyển Quyển vừa ngẩng đầu, nhắm chuẩn ngậm ngay lấy bát cơm nhỏ, chùn chụt chùn chụt bú đến vui vẻ.
--
Quy củ bị phá vỡ, sau đó Ôn Noãn không tránh Hướng Đồ Nam nữa.
Bạn nhỏ Quyển Quyển vừa mới đầy tháng, đã thành công giúp bố tranh thủ được một phúc lợi lớn.
Sau khi Quyển Quyển đầy tháng, Hướng Đồ Nam liền bắt đầu lu bù công việc. Vì để cố gắng mỗi đêm đều có thể ở bên cạnh Quyển Quyển, bây giờ anh đổi thành loại hình thức làm việc một ngày ở Thượng Hải một ngày ở nhà máy. Ngoài nhà máy đã đồng ý với bố Hướng trước đó, từ sau khi về nước, Hướng Đồ Nam cũng phải quản lý công ty của chính mình đầu tư, cho dù ở Thượng Hải một ngày, ban ngày bình thường cũng không rảnh ở nhà.
Bé con lớn nhanh như thổi, nhất là Quyển Quyển được di truyền gen hiếu động của bố mẹ, từ nhỏ đã thể hiện sự hoạt bát hiếu động của cô bé, khi chưa biết lật, cô bé đã thích giơ hai tay hai chân lên trời, dùng đôi tay nắm lấy hai chân, lắc qua lắc lại trên giường.
Đến khi Quyển Quyển được nửa tuổi, cô bé đã là một cô gái nhỏ có vô vàn biểu cảm và các thể loại hành vi kỳ lạ, mỗi lần bố ra cửa, mắt sẽ trông mong mà nhìn Hướng Đồ Nam, dáng vẻ như rất không buông bỏ.
Bởi vậy bố cô bé thường thấy đau xót, cảm giác rất áy náy, rất có lỗi với cô bé, kết quả là bố vừa ra khỏi cửa, thì Quyển Quyển đã lăn qua lăn lại trên sàn nhà, chơi đến vui vẻ.
Mái tóc xoăn nhỏ của cô bé thường bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Ôn Noãn thấy cô bé dễ ra mồ hôi như vậy, sợ sức khỏe cô bé không tốt, đặc biệt đưa cô bé đi kiểm tra, kết quả chỉ kiểm tra một lát, mà Quyển Quyển cũng không chịu ngồi yên, không phải túm lấy kính của bác sĩ, thì là nắm chặt lấy ngón tay của ông để nghịch.
Sau khi kết thúc kiểm tra, vị bác sĩ già kinh nghiệm dày dặn kia ha hả cười nói: “Tiểu Quyển Quyển rất khỏe mạnh, chẳng qua là cô bé hiếu động quá. Thời tiết kiểu như này, cô bé hoàn toàn có thể bỏ bớt một chiếc áo khoác.”
Ôn Noãn liên tục vâng dạ.
Lúc này Quyển Quyển đang cố gắng nghiêng cơ thể nhỏ bé, vươn tới chiếc bút bi trên bàn làm việc kia.
Sẩm tối Hướng Đồ Nam về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là đi tìm vợ con.
Quyển Quyển vừa mới bú sữa xong, đang được bế vỗ ợ hơi (1).
Đây là việc Hướng Đồ Nam thích nhất, đón ngay lấy cô bé từ trong tay Ôn Noãn, cho cô bé tựa lên vai mình, một tay đỡ cái mông nhỏ của cô bé, một tay vỗ cái lưng đang mặc áo liền quần của cô bé thật khẽ.
Quyển Quyển lúc này là ngoan nhất.
Cô bé là một cô gái nhỏ mập mạp, trên chiếc lưng nho nhỏ toàn thịt là thịt, vỗ lên vừa mềm vừa đàn hồi. Mái tóc xoăn nhỏ của cô bé thỉnh thoảng chọc vào mặt anh, khiến cho trái tim người ta vừa mềm vừa ngứa. Cánh tay nhỏ của cô bé như củ sen, cứ mềm mại mà vắt lên cổ bố như thế, khi giật mình, sẽ kéo cổ áo hoặc tóc của bố.
Mỗi lần Quyển Quyển vỗ ợ hơi đều mất rất lâu, Hướng Đồ Nam hoàn toàn hưởng thụ khoảng thời gian thân mật với con gái.
Đến khi vỗ xong, anh để Quyển Quyển ngồi lên trên tay mình. Áp trán mình vào vầng trán nhỏ của cô bé.
“Quyển Quyển có nhớ bố không?”
Quyển Quyển biểu hiện rất hưởng thụ, khẽ nheo mắt buông anh ra, đến khi Hướng Đồ Nam cọ mặt mình vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, Quyển Quyển không chịu.
Lúc này, râu của bố đã mọc dài ra, khuôn mặt cô bé non nớt như thế, cảm thấy rất châm chích.
Quyển Quyển vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, cái chân nhỏ mập mạp đạp một cái lên ngực bố, cái tay mập mạp cũng vung nên không chút lưu tình, tát một cái vào mặt bố.
Quyển Quyển đánh người ban đầu thì ngẩn ra, đến khi nhìn thấy nụ cười trên mặt bố, đôi môi nhỏ của cô bé chu lên như bông hoa loa kèn, kêu lên phù phù phù, rồi một bàn tay lại vung lên.
Hướng Đồ Nam:...... Quyển Quyển mạnh thật đấy.
Hai bố con này vừa ở với nhau, là điên kinh khủng.
Ôn Noãn đón lấy Quyển Quyển, đặt lên trên tấm chiếu bò. Cô bé vẫn chưa bò được, nhưng đã có thể ngồi.
Hai người một trái một phải, ngồi bên cạnh Quyển Quyển.
“Hôm nay đi bệnh viện à?”
“Ừ. Chủ nhiệm Chu nói Quyển Quyển rất khỏe mạnh, nhưng hiếu động quá, nên cứ ra mồ hôi suốt.”
Hướng Đồ Nam không nhịn được cười: “Có thể tưởng tượng ra. Hai chúng ta trước đây cũng không phải là người vâng lời, Quyển Quyển không thể ngoan ngoãn được.”
Như để chứng thực lời bố mẹ, Quyển Quyển quơ lấy hết những món đồ chơi trong tầm tay mình, rồi ném từng cái ra xa. Mỗi lần ném, miệng cô bé còn “ô” một tiếng.
Đến khi tất cả đồ chơi trên tay không còn nữa, cô bé xoay cái đầu nhỏ, nhìn trái, nhìn phải, sau đó cơ thể nhỏ bé trườn về phía trước.
Cuối cùng cũng còn một cái.
Cô bé lúc này lại không ném nữa, cứ thế lăn lộn một cái, đổi thành tư thế hướng tứ chi lên trời, nằm ngửa ở đó, vừa lắc lưu cơ thể nhỏ bé, vừa chơi vịt con trong tay.
Chơi một lát, cô bé thấy chán, lại ném vịt con sang một bên, cánh tay nhỏ mập mạp khó khăn nắm lấy cái chân nhỏ mập mạp, trong cái nhìn chăm chú của bố mẹ, nhét ngón chân cái của mình vào trong miệng nếm thử một cách mạnh dạn.
--
Quyển Quyển chắc sắp mọc răng, rất nhiều lần, liên tục cắn mẹ khi đang bú sữa.
Ôn Noãn cảm thấy có lẽ là con bé cần núm vú giả rồi.
Tầm chập tối, cô đưa Quyển Quyển đi đến cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé.
Bây giờ cô ra ngoài không tiện như trước đây, Quyển Quyển quen được cô bế, nên dì bảo mẫu sẽ đi cùng để túi xách, lấy đồ, ngoài ra còn có hai vệ sĩ đi theo, bảo vệ sự an toàn của Quyển Quyển bất cứ lúc nào.
Vừa mới vào cửa của cửa hàng mẹ và bé, đã nghe thấy có người đang gọi cô.
“Hướng phu nhân, trùng hợp quá?”
- ---
(1) Vỗ ợ hơi (拍奶嗝): là việc vỗ lưng cho trẻ sơ sinh sau khi bú để tránh ứ khí làm cho bé đầy bụng, khó chịu và bị trào ngược nôn trớ.
Anh thay tã sạch một cách thuần thục, rồi quan sát cái đã thay ra, xác nhận rằng màu sắc của đùm ị bình thường, thì mới cuốn cái tã dơ lại đem đi bỏ, ôm Quyển Quyển vào lòng lần nữa.
Từ khi Quyển Quyển sinh ra đến nay, ngoại trừ cho con bú, thật sự không có công năng gì, mọi việc khác gần như đều do Hướng Đồ Nam ôm lấy một mình, thời gian rảnh rỗi, anh còn phải lo cho Ôn Noãn.
Vốn dĩ đã sắp xếp một đội chăm sóc cho hai mẹ con, nhưng vì Hướng nhị công tử chịu khó quá mức, thường xuyên gặp phải tình trạng không có việc gì để làm.
Để lấy tiền một cách yên tâm thoải mái hơn, chỉ có thể nghĩ cách hướng dẫn nhiều hơn cho anh.
Quyển Quyển là một cô bé mập mạp, nhưng không phải là một cô bé lười biếng, là một em bé có nhu cầu cao, cô bé không thích ngủ một mình trong chiếc giường nhỏ lắm, chỉ thích được người khác bé, nhất là bố.
Đương nhiên, cũng chỉ có bố.
Dù sao cũng không ai được cướp bố đi.
Lúc này, cô bé được bố bế trong lòng, mở đôi mắt to tròn đen láy, hai người âu yếm nhìn nhau, chỉ chốc lát sau, cô bé liền được hôn một cái như ý nguyện.
Quyển Quyển nhắm mắt, lại mở ngay lập tức, rồi cứ thắm thiết nhìn bố chăm chú như thế.
“Sau này sẽ không thể lúc nào cũng được ở cùng con bé như này, cho nên giờ anh càng phải bế Quyển Quyển nhiều hơn.”
Ôn Noãn rất muốn trợn mắt tỏ vẻ khinh bỉ: “Anh đã nói cả trăm lần rồi, bố Quyển Quyển nó.”
Nửa tháng ngắn ngủi, từ lúc bắt đầu thật cẩn thận, không biết xuống tay ở đâu, đến bây giờ, anh đã luyện được kỹ năng bế Quyển Quyển bằng một tay.
Hướng Đồ Nam duỗi cánh tay khác ôm lấy vai Ôn Noãn: “Vợ cũng phải ôm cùng, kẻo ghen.”
“Biến!”
Xuống máy bay, đến khi về tới nhà, vừa lúc Quyển Quyển thức giấc. Sau Hướng Đồ Nam sắp xếp ổn thỏa cho Ôn Noãn xong, liền vội vàng bế Quyển Quyển vào phòng con bé.
“Nhìn xem, đây là phòng của con. Đợi khi con lớn hơn, thì sẽ ngủ ở đây.” Còn bây giờ, tất nhiên là phải ngủ cùng bố mẹ.
“Chỗ này, là giường của con. Con xem, bên trên họa tiết bầu trời sao đấy.”
“Đây là tủ quần áo, quần áo của con đều được treo ở bên trong. Quyển Quyển của chúng ta xinh đẹp như thế này, nhất định phải có thật nhiều thật nhiều bộ quần áo nhỏ xinh đẹp để phối. Nếu tủ quần áo không đủ lớn, bố sẽ đổi cái mới.”
“Đây là nơi để Quyển Quyển đọc sách và chơi đồ chơi. Đúng rồi, chiếc xích đu nhỏ này con có thích không? Bố đã đặc biệt chọn giúp con đó.”
Quyển Quyển chưa thể nghe hiểu một chữ nào, nhưng khi được người này bế, đi tới đi lui, lắc lư thật sự thoải mái.
Giọng anh lại rất dễ nghe, như một bài hát ru.
Hai mắt cô bé dần dần khép lại.
--
Ôn Noãn đang đi đi lại lại trong phòng ngủ, thì thấy người mới nãy hớn hở bế Quyển Quyển ra ngoài đang ủ rũ đi vào.
“Sao ngủ nhanh vậy chứ, anh còn chưa giới thiệu phòng con bé xong nữa.”
Ôn Noãn rất không khách sáo mà ném cho anh một cái nhìn xem thường: “Hướng Đồ Nam, anh đủ rồi đấy.”
Anh nhẹ nhàng đặt Quyển Quyển lại trong nôi, cúi người nhìn khuôn mặt đang say giấc nồng của cô con gái cưng của mình.
Sau khi ngủ Quyển Quyển vẫn đáng yêu như vậy: Cái trán đầy đặn, lông mi thật dài, chiếc mũi xinh xắn dễ thương lại thẳng tắp, hình dạng hơi giống một củ tỏi nhỏ, môi hồng mịn màng, là cánh hoa tươi tắn mềm mại nhất, cái cằm nhòn nhọn, khiến người khác nhìn thấy là muốn véo một cái. Lại thêm cái đầu nhỏ với mái tóc xoăn đó, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Anh nhìn lại nhìn, cầm lòng không đậu mà cúi đầu, đặt môi lên khuôn mặt nhỏ của Quyển Quyển.
Ôn Noãn dừng bước, hai tay chống nạnh: “Hướng Đồ Nam, anh một vừa hai phải thôi.”
Anh nghe vậy khẽ cười, thẳng lưng lên, đi mấy bước đến trước mặt cô, ra tay bất ngờ, bế ngang cô lên.
Ôn Noãn a lên một tiếng, nghĩ ngay đến Quyển Quyển đang·ngủ, mấy lời mắng chửi người khác tiếp theo đó bất giác mà giảm đi vài độ.
“Anh làm cái gì đấy hả, nổi điên gì thế!”
Anh ổn định vững vàng đưa cô đến giường nằm xuống, còn mình thì ngồi ở cạnh giường, cúi đầu nhìn cô.
“Anh biết em cảm thấy anh điên rồ, nhưng anh là bố, đến khi Quyển Quyển lớn lên thành một cô gái trưởng thành, có một số việc anh sẽ không thể làm thay con bé được rồi. Cho nên bây giờ nhân lúc con bé còn nhỏ, những gì có thể làm được, anh sẽ làm nhiều hơn nữa.”
Lý do này là lần đầu tiên anh nói ra, rõ ràng là tràn đầy tình thương của người cha, mà nghe xong Ôn Noãn lại thấy khó chịu trong lòng.
“Anh...... Anh muốn có con trai sao?”
Trán cô lập tức bị anh cốc mạnh một cái: “Nghĩ cái gì đấy? Ngay cả bố mẹ anh cũng không chê Quyển Quyển, thương yêu biết bao nhiêu, người làm bố như anh, lại có thể chê chính con gái mình? Anh...... Ừm, cảm thấy Quyển Quyển là con gái, anh phải trông coi chặt chẽ một chút, không thể để mấy thằng nhóc khốn nạn bên ngoài lừa gạt được.”
Không phải nghĩ xa quá rồi sao?
Ôn Noãn buồn cười: “Hồi trước anh cũng là 'thằng nhóc khốn nạn bên ngoài'.”
Hướng Đồ Nam lúc đầu rất khinh thường, nói: “Bọn chúng có thể so sánh với anh sao?!” Vừa mới tự tâng bốc xong, nghĩ đến chuyện trước đây, bỗng vô cùng chột dạ, nhìn Quyển Quyển, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Dù sao sau này nếu ai dám khốn nạn như anh hồi trước, dám phụ lòng Quyển Quyển, anh sẽ đánh gãy cả ba chân của nó!”
Ôn Noãn:......
--
Rất nhanh Quyển Quyển đã đầy tháng.
Giống như con trai Hướng Đông Dương, nhà họ Hướng luôn luôn khiêm tốn lại làm một buổi tiệc đầy tháng cực kỳ khoa trương lần nữa cho cô bé, Ôn Noãn cũng như Dương Lưu Thư hồi trước, nhận quà đến mỏi tay.
Giới truyền thông đưa tin rầm rộ về chuyện này, những bình luận ban đầu cho rằng Quyển Quyển là con gái, nhất định sẽ không được chào đón, lập tức giảm đi một nửa.
Đương nhiên, vẫn có người nhất quyết cho rằng, nhà họ Hướng có thái độ như vậy, chẳng qua là sợ người khác đàm tiếu, gia đình càng giàu có thì càng trọng nam khinh nữ.
Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn không hề để mấy lời lảm nhảm ấy trong lòng.
Mẹ Ôn thầm sợ hãi: Nếu không phải bà tận mắt nhìn thấy, chắc sẽ thật sự tin mấy cái tin tức tầm phào bên ngoài đó.
Mẹ Ôn về quê nhà ở Bắc Kinh vào ngày hôm sau, trước khi đi bà lặng lẽ dặn dò Ôn Noãn.
“Noãn Noãn, phải tích phúc.”
Ôn Noãn đang cho Quyển Quyển bú, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: “Lại nói cái này, con đã làm gì chứ.”
Mẹ Ôn cũng cười, tiện tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của Quyển Quyển: “Mẹ chỉ nói vậy thôi. Ông bà nội Quyển Quyển không phải là người trọng nam khinh nữ, điểm này hơn ông bà nội con. Cả Tiểu Hướng nữa, cũng thật sự thương yêu con và Quyển Quyển.”
Đứa nhỏ Ôn Noãn này trước kia tùy tiện như vậy, trông rất vô tâm, không ngờ ánh mắt chọn chồng lại ổn như thế.
Trong lòng Ôn Noãn rất vui vẻ vì được khen, bề ngoài lại như không để tâm: “Vợ con anh ấy, anh ấy không thương thì ai thương?”
Mẹ Ôn cười, vừa vui vừa bất lực: “Con đấy.”
Nói chuyện xong, Hướng Đồ Nam đích thân đưa mẹ Ôn ra sân bay, đến khi trở về, còn chưa lên cầu thang, đã nghe thấy tiếng khóc của Quyển Quyển.
Điều này khiến người làm bố đau lòng không thôi. Anh đi ba bước thành hai, chạy chậm vào phòng ngủ, Ôn Noãn đang bế Quyển Quyển từ trong nôi ra.
“Đói rồi hay là ị?”
Ôn Noãn: “Chắc là đói rồi.”
Anh không yên tâm lắm, khăng khăng tự mình kiểm tra một lần -- dùng mũi hít ngửi, sau khi xác nhận không có mùi, mới lui sang một bên.
Ôn Noãn không chút lưu tình trừng anh: “Anh biến em thành mẹ kế đấy hả? Mau quay người đi, em phải cho Quyển Quyển bú.”
Hướng Đồ Nam hơi nghiêng người, tạm thời dời ánh mắt khỏi vợ con.
Ôn Noãn rất kỳ lạ, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng khi cho Quyển Quyển bú, cô lại cứ thẹn thùng không dám cho anh nhìn.
Nhất là sau khi vén áo lên, thời điểm Quyển Quyển còn chưa bú, càng tuyệt đối không cho phép Hướng Đồ Nam nhìn lén.
Chờ mãi đến khi cô nói câu “Được rồi”, lúc đó Hướng Đồ Nam mới quay đầu lại.
Áo của Ôn Noãn được vén lên trên, nhưng cô rất khéo léo mà dùng người Quyển Quyển che đi những chỗ đang bị lộ ra, bộ phận mấu chốt nhất, lại được Quyển Quyển dùng miệng ngậm lấy.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn bụ bẫm của Quyển Quyển nắm lại thành nắm tay, để ngay trên bát cơm nhỏ của cô bé.
Hướng Đồ Nam vừa không biết chán mà nhìn con gái bú sữa, cái miệng nhỏ mút chùn chụt, vừa tranh thủ phúc lợi cho hai mắt của mình.
“Sao không được nhìn?” Anh tỏ vẻ rất khó hiểu, “Lúc lên giường cũng chẳng thấy em ngượng ngùng như thế.”
“Không được là không được. Không nói lòng vòng.”
“Anh muốn nhìn mà, vợ......” Âm cuối kéo thật dài, hoàn toàn là đang làm nũng.
Anh mềm mỏng là vậy, biểu hiện của cô lại cực kỳ man: “Bớt dài dòng! Không được là không được!”
Anh gần như tức giận đến mức không muốn tức giận nữa, bắt đầu ra chiêu cuối cùng: “Vậy em cho anh cái lý do. Chỉ cần em cho anh lý do, sau này anh tuyệt đối sẽ không yêu cầu được nhìn nữa.”
Ôn Noãn dùng tay chắn ánh mắt nóng rực của anh, im lặng suy nghĩ một lát, rồi nói.
“Bởi vì anh mắt một mí. Em với Quyển Quyển đều là mắt hai mí.”
Hướng Đồ Nam:......
Quyển Quyển vốn đang ra sức bú sữa, lúc này bỗng ngẩng đầu lên, nhả bát cơm nhỏ của cô bé ra.
Đúng lúc lượng sữa dồi dào nhất, cô bé nhả ra như vậy, sữa phụt ra một chút, bắn lên mặt cô bé.
Ôn Noãn luống cuống lau mấy thứ trên mặt cho Quyển Quyển, nào còn lo không che được ngực.
Hướng Đồ Nam: Oa!
Hướng Đồ Nam: Cục cưng, làm tốt lắm!
Hướng Đồ Nam: Con gái quả nhiên áo bông nhỏ tri kỷ của bố!
Quyển Quyển lúc này, đang tận hưởng sự dịu dàng từ những ngón tay mềm mại nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt, hai mắt to đen láy thắm thiết nhìn mẹ chăm chú, cái miệng nhỏ hồng mịn hơi cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.
Ôn Noãn buồn cười, điểm lên chóp mũi nhỏ của cô bé: “Nhóc con, dám đứng về phía bố con!”
Quyển Quyển vừa ngẩng đầu, nhắm chuẩn ngậm ngay lấy bát cơm nhỏ, chùn chụt chùn chụt bú đến vui vẻ.
--
Quy củ bị phá vỡ, sau đó Ôn Noãn không tránh Hướng Đồ Nam nữa.
Bạn nhỏ Quyển Quyển vừa mới đầy tháng, đã thành công giúp bố tranh thủ được một phúc lợi lớn.
Sau khi Quyển Quyển đầy tháng, Hướng Đồ Nam liền bắt đầu lu bù công việc. Vì để cố gắng mỗi đêm đều có thể ở bên cạnh Quyển Quyển, bây giờ anh đổi thành loại hình thức làm việc một ngày ở Thượng Hải một ngày ở nhà máy. Ngoài nhà máy đã đồng ý với bố Hướng trước đó, từ sau khi về nước, Hướng Đồ Nam cũng phải quản lý công ty của chính mình đầu tư, cho dù ở Thượng Hải một ngày, ban ngày bình thường cũng không rảnh ở nhà.
Bé con lớn nhanh như thổi, nhất là Quyển Quyển được di truyền gen hiếu động của bố mẹ, từ nhỏ đã thể hiện sự hoạt bát hiếu động của cô bé, khi chưa biết lật, cô bé đã thích giơ hai tay hai chân lên trời, dùng đôi tay nắm lấy hai chân, lắc qua lắc lại trên giường.
Đến khi Quyển Quyển được nửa tuổi, cô bé đã là một cô gái nhỏ có vô vàn biểu cảm và các thể loại hành vi kỳ lạ, mỗi lần bố ra cửa, mắt sẽ trông mong mà nhìn Hướng Đồ Nam, dáng vẻ như rất không buông bỏ.
Bởi vậy bố cô bé thường thấy đau xót, cảm giác rất áy náy, rất có lỗi với cô bé, kết quả là bố vừa ra khỏi cửa, thì Quyển Quyển đã lăn qua lăn lại trên sàn nhà, chơi đến vui vẻ.
Mái tóc xoăn nhỏ của cô bé thường bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Ôn Noãn thấy cô bé dễ ra mồ hôi như vậy, sợ sức khỏe cô bé không tốt, đặc biệt đưa cô bé đi kiểm tra, kết quả chỉ kiểm tra một lát, mà Quyển Quyển cũng không chịu ngồi yên, không phải túm lấy kính của bác sĩ, thì là nắm chặt lấy ngón tay của ông để nghịch.
Sau khi kết thúc kiểm tra, vị bác sĩ già kinh nghiệm dày dặn kia ha hả cười nói: “Tiểu Quyển Quyển rất khỏe mạnh, chẳng qua là cô bé hiếu động quá. Thời tiết kiểu như này, cô bé hoàn toàn có thể bỏ bớt một chiếc áo khoác.”
Ôn Noãn liên tục vâng dạ.
Lúc này Quyển Quyển đang cố gắng nghiêng cơ thể nhỏ bé, vươn tới chiếc bút bi trên bàn làm việc kia.
Sẩm tối Hướng Đồ Nam về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là đi tìm vợ con.
Quyển Quyển vừa mới bú sữa xong, đang được bế vỗ ợ hơi (1).
Đây là việc Hướng Đồ Nam thích nhất, đón ngay lấy cô bé từ trong tay Ôn Noãn, cho cô bé tựa lên vai mình, một tay đỡ cái mông nhỏ của cô bé, một tay vỗ cái lưng đang mặc áo liền quần của cô bé thật khẽ.
Quyển Quyển lúc này là ngoan nhất.
Cô bé là một cô gái nhỏ mập mạp, trên chiếc lưng nho nhỏ toàn thịt là thịt, vỗ lên vừa mềm vừa đàn hồi. Mái tóc xoăn nhỏ của cô bé thỉnh thoảng chọc vào mặt anh, khiến cho trái tim người ta vừa mềm vừa ngứa. Cánh tay nhỏ của cô bé như củ sen, cứ mềm mại mà vắt lên cổ bố như thế, khi giật mình, sẽ kéo cổ áo hoặc tóc của bố.
Mỗi lần Quyển Quyển vỗ ợ hơi đều mất rất lâu, Hướng Đồ Nam hoàn toàn hưởng thụ khoảng thời gian thân mật với con gái.
Đến khi vỗ xong, anh để Quyển Quyển ngồi lên trên tay mình. Áp trán mình vào vầng trán nhỏ của cô bé.
“Quyển Quyển có nhớ bố không?”
Quyển Quyển biểu hiện rất hưởng thụ, khẽ nheo mắt buông anh ra, đến khi Hướng Đồ Nam cọ mặt mình vào khuôn mặt nhỏ của cô bé, Quyển Quyển không chịu.
Lúc này, râu của bố đã mọc dài ra, khuôn mặt cô bé non nớt như thế, cảm thấy rất châm chích.
Quyển Quyển vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, cái chân nhỏ mập mạp đạp một cái lên ngực bố, cái tay mập mạp cũng vung nên không chút lưu tình, tát một cái vào mặt bố.
Quyển Quyển đánh người ban đầu thì ngẩn ra, đến khi nhìn thấy nụ cười trên mặt bố, đôi môi nhỏ của cô bé chu lên như bông hoa loa kèn, kêu lên phù phù phù, rồi một bàn tay lại vung lên.
Hướng Đồ Nam:...... Quyển Quyển mạnh thật đấy.
Hai bố con này vừa ở với nhau, là điên kinh khủng.
Ôn Noãn đón lấy Quyển Quyển, đặt lên trên tấm chiếu bò. Cô bé vẫn chưa bò được, nhưng đã có thể ngồi.
Hai người một trái một phải, ngồi bên cạnh Quyển Quyển.
“Hôm nay đi bệnh viện à?”
“Ừ. Chủ nhiệm Chu nói Quyển Quyển rất khỏe mạnh, nhưng hiếu động quá, nên cứ ra mồ hôi suốt.”
Hướng Đồ Nam không nhịn được cười: “Có thể tưởng tượng ra. Hai chúng ta trước đây cũng không phải là người vâng lời, Quyển Quyển không thể ngoan ngoãn được.”
Như để chứng thực lời bố mẹ, Quyển Quyển quơ lấy hết những món đồ chơi trong tầm tay mình, rồi ném từng cái ra xa. Mỗi lần ném, miệng cô bé còn “ô” một tiếng.
Đến khi tất cả đồ chơi trên tay không còn nữa, cô bé xoay cái đầu nhỏ, nhìn trái, nhìn phải, sau đó cơ thể nhỏ bé trườn về phía trước.
Cuối cùng cũng còn một cái.
Cô bé lúc này lại không ném nữa, cứ thế lăn lộn một cái, đổi thành tư thế hướng tứ chi lên trời, nằm ngửa ở đó, vừa lắc lưu cơ thể nhỏ bé, vừa chơi vịt con trong tay.
Chơi một lát, cô bé thấy chán, lại ném vịt con sang một bên, cánh tay nhỏ mập mạp khó khăn nắm lấy cái chân nhỏ mập mạp, trong cái nhìn chăm chú của bố mẹ, nhét ngón chân cái của mình vào trong miệng nếm thử một cách mạnh dạn.
--
Quyển Quyển chắc sắp mọc răng, rất nhiều lần, liên tục cắn mẹ khi đang bú sữa.
Ôn Noãn cảm thấy có lẽ là con bé cần núm vú giả rồi.
Tầm chập tối, cô đưa Quyển Quyển đi đến cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé.
Bây giờ cô ra ngoài không tiện như trước đây, Quyển Quyển quen được cô bế, nên dì bảo mẫu sẽ đi cùng để túi xách, lấy đồ, ngoài ra còn có hai vệ sĩ đi theo, bảo vệ sự an toàn của Quyển Quyển bất cứ lúc nào.
Vừa mới vào cửa của cửa hàng mẹ và bé, đã nghe thấy có người đang gọi cô.
“Hướng phu nhân, trùng hợp quá?”
- ---
(1) Vỗ ợ hơi (拍奶嗝): là việc vỗ lưng cho trẻ sơ sinh sau khi bú để tránh ứ khí làm cho bé đầy bụng, khó chịu và bị trào ngược nôn trớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.