Chương 6: Chương 6
Bunny
30/09/2016
Trong thôn hiếm khi có người đến chiếu phim, Văn Vũ vui vẻ kéo Hồ Tả đi xem.
Đến nơi gặp trên mặt đất có một khối vải trắng coi như màn hình, nhìn xem thời gian không sai biệt, liền bắt đầu chiếu.
Văn Vũ cùng Hồ Tả rất không may, tới chậm, vị trí ngồi cũng chỉ còn có một người, chẳng còn cách nào khác đành đem băng ghế ra làm chỗ. Máy ảnh ‘ka- ki ka ki’ thanh âm trong phim phát ra.
Hồ Tả nhàm chán nhìn hình chiến tranh, càu nhàu: “Ai… nhàm chán a… còn không bằng mỹ nhân trong gánh hát trước kia”
Văn Vũ hoảng sợ, may mắn thanh âm máy chiếu phim kêu lớn, không thì có người nghe được “Ngươi không thích thì về trước đi”
Hồ Tả bĩu môi.
Thật sự khó chịu. Hiện tại rất muốn thân thân Văn Vũ, móng vuốt cũng muốn nắm tay Văn Vũ, chính là chính là không được….Ai!
“Ta đây đi dạo xung quanh, xem xong ta đến đón ngươi”
“Ngươi không cần tới đón ta”
“Không được, đi trở về còn một đoạn đường dài”
“Cũng không có chuyện gì, vùng này trừ ngươi ra không có yêu quái. Yên tâm” Văn Vũ chuyên tâm xem, đáp lại mấy câu rồi tiếp tục coi phim.
Ăn thịt ngươi! Như vậy cũng có thể nói!
Hồ Tả đứng lên, bay tới nơi khác đi dạo.
Phim cuối cùng cũng tan, Văn Vũ cầm lấy băng ghế nhìn bốn phía. Hồ Tả cũng thật là, người chạy đi ghế cũng không chịu đem về.
Tiểu hài tử trong thôn vừa xem phim xong, hưng phấn, cầm gậy trúc đánh đánh giết giết.
Văn Vũ đang muốn bê hai cái ghế trở về, đột nhiên nghe một tiếng hô to: “Đại đao hướng quỷ chém đầu đây”
“Ba—” Một chút, gậy trúc ngạnh sinh sinh đánh vào mặt Văn Vũ.
Văn Vũ kêu lên một tiếng ngã xuống đất, băng ghế rơi khỏi tay, trên mặt lập tức nổi lên hỏa lạt, đau đến nước mắt không kìm lòng được chảy xuống.
“Các ngươi…các ngươi làm gì?” Văn Vũ ôm mặt
Tiểu hài tử đánh Văn Vũ, đầu tròn cũng lớn nhất nhóm gọi A Võ, nó hùng dũng oai vệ lấy gậy trúc chỉ vào Văn Vũ.
“Mẹ ta nói, ngươi là tiểu tư bản, đả đảo tư bản chủ nghĩa”
“Đả đảo tư bàn chủ nghĩa!” bọn tiểu lâu la sau mông nó cũng hăng hái kêu lên, chạy tới đánh qua vài cái, đột nhiên một băng ghế bay tới đám tiểu quỷ.
“Các ngươi làm gì?” Hồ Tả thấy phim chiếu xong muốn đến đón Văn Vũ, không nghĩ vừa lúc Văn Vũ bị một đám tiểu hổn đản khi dễ, đá bay băng ghế trước, sau lại nói!
A võ vừa thấy, không phải Hà Kiến Quốc sao! Trước kia là người mà bọn chúng khi dễ, chính là một tên đại ngốc!
“Các chiến hữu, xông lên!” A Võ vung tay, vài tiểu hài tử khác tiến lên
“Này, đừng a….” Văn Vũ biết Hồ Tả không phải dễ bắt nạt, xoay người chặn A Võ, chính là A Võ một cước đem y đá ra.
Điểm chết người chính là Hồ Tả thấy được trên mặt có dấu đánh hồng hồng, thũng cả lên!
Đây là cái gì hửa?
Hồ Tả nhất thời nổi trận lôi đình, dùng sức vung tay, đem đám nhỏ kia văng thật xa, ngã xuống đất mỗi đứa đều ôm mông kêu đau.
Mẹ A Võ chạy tới, vừa thấy con mình bị ‘đẩy’ ngã, liền đối Hồ Tả ồn ào “Ngươi làm gì ? Chúng nó bất quá chỉ là trẻ con ngươi lại ra tay nặng như vậy?”
Sân trống đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, khiến Văn Vũ rùng mình một cái.
“Tiểu hài tử thì sao?” Hồ Tả bắt đầu nghiến răng ken két, làm thành bộ dáng muốn cắn người.
Không ổn…
Bộ dáng Hồ Tả…giống như dã thú sắp phát cuồng….
Văn Vũ lập tức đứng lên, nhặt băng ghế, kéo Hồ Tả đi. Vừa đi vừa quay đầu nói “Thật xin lôi…thật xin lỗi”
Nói thế nào cũng không thể để người ta biết Hà Kiến Quốc là hồ ly tinh a…
Hổ Tả không phục bị Văn Vũ tha về lều tranh.
“Bọn chúng chỉ là trẻ con, ngươi không cần nghiêm túc như vậy…”
Đau…đau quá…miệng bị đánh đến sưng lên, hiện tại nói thật không tiện. Văn Vũ dùng ánh mắt trách cứ Hồ Tả, hy vọng hắn có thể hiểu được là tốt rồi.
Hồ Tả một phen kéo Văn Vũ vào lòng, tỉ mỉ nhìn hồng ngân trên mặt y.
Đau lòng…
Vì cái gì chính mình nửa chừng lại chạy đi?
Lần sau nhất định phải thời thời khắc khắc bên cạnh Văn Vũ.
“Ngươi trước dùng nước lạnh thoa một chút, ta đi một chút sẽ trở lại” Hồ Tả rất nhanh chạy đi, chạy đến phần mộ nào đó liền tiêu thất.
Văn Vũ biết, chỗ này là nơi ra vào của Hồ Tả, Hồ Tả nói qua, nhà hắn tại phía dưới bãi tha ma. Chính là nơi nơi không có cửa, không hiểu Hồ Tả đi vào thế nào.
Rất nhanh, Hồ Tả cầm thảo dược chạy về, mặt sau là một đàn hồ ly.
“Văn Vũ… ” Hồng Vũ phác cái nhảy lên cổ Văn Vũ, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm vết thương trên mặt của Văn Vũ “Văn Vũ, có đau hay không ”
“Không đau lắm…” Văn Vũ muốn cười với Hồng Vũ, chính là cơ mặt đều đau…
Hồ Tả ngồi bên cạnh Văn Vũ giã thảo dược, chúng hồ ở đây đều thực đau lòng, một mặt trách Hồ Tả ham chơi.
Văn Vũ bồn chồn, này Hồ Tả là sao? Hắn không phải không tốt…
Giã xong thảo dược, Hồ Tả đem Văn Vũ nằm xuống. Sau đó đem thảo dược nhẹ nhàng thoa lên dấu đánh hồng ngân. Văn Vũ nhất thời cảm giác đau đớn bớt rất nhiều, có một loại mát mát lạnh lạnh.
“Thì ra ngươi đúng là biết xem bệnh?” Văn Vũ cười hỏi
“Thì ra bây giờ ngươi mới tin”
“Hồ ly không phải sẽ gạt người đi, ta làm sao biết ngươi nào nói thật, nói giả…”
“Ta thật thành thực” Hồ Tả khoe mã, tiếp tục thoa dược.
Hồng Lôi bên cạnh trừng mắt liếc hắn một cái, dùng thần giao cách cảm nói với Hồ Tả “Vậy ngươi như thế nào không trực tiếp nói cho y biết ngươi thích y?”
“Ai cần ngươi lo?”
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hồ Tả không ở bên cạnh. Chỉ có Hồng Vũ cuộn tròn vùi đầu vào chân vù vù ngủ.
Hồng Vũ thật tham ngủ, tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, chỉ có nó là nhàn hạ. Lần trước trộm chạy trốn trong bụi cỏ ngủ, ngủ đến không cẩn thận bị Hà Kiên Quốc đem đuôi chém đứt một nửa!
Thật là không đáng thương mà.
Văn Vũ giật giật, tiểu hồ ly cũng mơ mơ màng mang tình mộng.
“Văn Vũ…ngươi tỉnh rồi! Còn đau không?”
Vãn Vũ sờ sờ, cảm giác ổn hơn.
“Hảo, Tiểu Tả đâu?”
Vừa nghe đến Văn Vũ hỏi Tiểu Tả, Hồng Vũ lên tinh thần. Nhảy một cái, run run lông đẹp “Lão đại tối hôm qua nhìn thấy ngươi bị đau, càng xem càng không tư vị, mang huynh đệ đi trả thù rồi!”
“Ta đêm qua kêu đau ”
“Đúng vậy! Ngươi ngủ nói mớ, còn khóc gọi cha mẹ kìa…”
“Ừ…” Văn Vũ nhớ cảnh trong mơ hôm qua, bất kể cái gì cũng không nghĩ ra. Đột nhiên cũng nhớ tới Hồng Vũ nói câu sau : Mang theo các huynh đệ trả thù.
“Ngươi mới vừa nói cái gì?” Văn Vũ kích động ôm Hồng Vũ.
“Chính là tìm thằng nhỏ khi dễ ngươi tính sổ, làm cho bọn chúng chịu chút đau khổ”
Điều này là sao? Bọn chúng chỉ là đứa nhỏ! Văn Vũ đầu óc đột nhiên nghĩ đến yêu pháp đáng sợ, vội vàng mặt quần áo chạy vào thôn.
Đến thôn dạo một vòng, liền nghe được mấy đứa trẻ hôm qua…đều bị tiêu chảy, còn A Võ lại bị rút gân…
Văn Vũ cái gì cũng không nói, bốn phía nhìn xem có bóng dáng hồ ly hay không, liền một đường chạy chậm về lều tranh.
Chạy về thấy Hồ Tả đắc ý dào dạt làm bữa sáng.
“Hồ Tả ” Văn Vũ sinh khí kêu tên hắn.
“Ngươi đã về rồi? Hồng Vũ nói ngươi vào thôn, thế nào, vui không?” Hồ Tả thực vừa lòng với sở tác sở vi của mình.
Nhìn Hồ Tả như vậy, Văn Vũ càng thêm tức giận “Ngươi nhanh lên đem yêu pháp thu hồi”
“Gì? Như vậy không tốt sao? Ai kêu bọn chúng khi dễ ngươi”
“Ta nói rồi bọn chúng chỉ là đứa nhỏ, cho dù bọn chúng khi dễ ta, cũng không đáng chịu tội này! Ngươi có thấy bọn chúng khó chịu không?”
“Thấy được, ta rất vui vẻ”
“Ngươi…Ngươi không phải người”
“Đúng, ta không phải người, ta là hồ ly ” Hồ Tả cười tủm tỉm đem cháo nấu xong lên “Nhanh ăn đi, nhất định đói bụng lắm”
Văn Vũ nắm ngoại bào Hồ Tả “Ngươi nhanh đem yêu pháp thu hồi đi”
“Không có đi! Ta muốn cho bọn chúng chịu đau ba ngày ba đêm ” Hồ Tả kéo tay Văn Vũ ra “Ai nha…”
Văn Vũ kéo tóc dài Hồ Tả “Ngươi có đi hay không?”
Hồ Tả phát hỏa “Ngươi vì mấy đứa đó…mà kéo tóc ta?”
“Kéo tóc ngươi thì sao? Ta vẫn luôn nghĩ ngươi là hồ ly, trừ bỏ ngươi hút dương khí bên ngoài không có chỗ nào hỏng, chính là hiện tại, ta cảm thấy ngươi là hồ ly hư”
“Ta làm như vậy còn không phải vì ngươi!”
“Cái gì là vì ta? Ta có bảo ngươi làm vậy sao?”
“Ngươi là kẻ ngu dốt! Vì cái gì một chút oán hận cũng không?”
“Ta ngu, nhưng ta là người. Ngươi là yêu tinh không rõ đâu, nhanh đem yêu pháp thu hồi đi”
Hai người bắt đầu trong phòng cãi cọ nhau, cuối cùng ‘phanh’ một tiếng, Hồ Tả lạnh mắt đá cửa đi ra.
Đến nơi gặp trên mặt đất có một khối vải trắng coi như màn hình, nhìn xem thời gian không sai biệt, liền bắt đầu chiếu.
Văn Vũ cùng Hồ Tả rất không may, tới chậm, vị trí ngồi cũng chỉ còn có một người, chẳng còn cách nào khác đành đem băng ghế ra làm chỗ. Máy ảnh ‘ka- ki ka ki’ thanh âm trong phim phát ra.
Hồ Tả nhàm chán nhìn hình chiến tranh, càu nhàu: “Ai… nhàm chán a… còn không bằng mỹ nhân trong gánh hát trước kia”
Văn Vũ hoảng sợ, may mắn thanh âm máy chiếu phim kêu lớn, không thì có người nghe được “Ngươi không thích thì về trước đi”
Hồ Tả bĩu môi.
Thật sự khó chịu. Hiện tại rất muốn thân thân Văn Vũ, móng vuốt cũng muốn nắm tay Văn Vũ, chính là chính là không được….Ai!
“Ta đây đi dạo xung quanh, xem xong ta đến đón ngươi”
“Ngươi không cần tới đón ta”
“Không được, đi trở về còn một đoạn đường dài”
“Cũng không có chuyện gì, vùng này trừ ngươi ra không có yêu quái. Yên tâm” Văn Vũ chuyên tâm xem, đáp lại mấy câu rồi tiếp tục coi phim.
Ăn thịt ngươi! Như vậy cũng có thể nói!
Hồ Tả đứng lên, bay tới nơi khác đi dạo.
Phim cuối cùng cũng tan, Văn Vũ cầm lấy băng ghế nhìn bốn phía. Hồ Tả cũng thật là, người chạy đi ghế cũng không chịu đem về.
Tiểu hài tử trong thôn vừa xem phim xong, hưng phấn, cầm gậy trúc đánh đánh giết giết.
Văn Vũ đang muốn bê hai cái ghế trở về, đột nhiên nghe một tiếng hô to: “Đại đao hướng quỷ chém đầu đây”
“Ba—” Một chút, gậy trúc ngạnh sinh sinh đánh vào mặt Văn Vũ.
Văn Vũ kêu lên một tiếng ngã xuống đất, băng ghế rơi khỏi tay, trên mặt lập tức nổi lên hỏa lạt, đau đến nước mắt không kìm lòng được chảy xuống.
“Các ngươi…các ngươi làm gì?” Văn Vũ ôm mặt
Tiểu hài tử đánh Văn Vũ, đầu tròn cũng lớn nhất nhóm gọi A Võ, nó hùng dũng oai vệ lấy gậy trúc chỉ vào Văn Vũ.
“Mẹ ta nói, ngươi là tiểu tư bản, đả đảo tư bản chủ nghĩa”
“Đả đảo tư bàn chủ nghĩa!” bọn tiểu lâu la sau mông nó cũng hăng hái kêu lên, chạy tới đánh qua vài cái, đột nhiên một băng ghế bay tới đám tiểu quỷ.
“Các ngươi làm gì?” Hồ Tả thấy phim chiếu xong muốn đến đón Văn Vũ, không nghĩ vừa lúc Văn Vũ bị một đám tiểu hổn đản khi dễ, đá bay băng ghế trước, sau lại nói!
A võ vừa thấy, không phải Hà Kiến Quốc sao! Trước kia là người mà bọn chúng khi dễ, chính là một tên đại ngốc!
“Các chiến hữu, xông lên!” A Võ vung tay, vài tiểu hài tử khác tiến lên
“Này, đừng a….” Văn Vũ biết Hồ Tả không phải dễ bắt nạt, xoay người chặn A Võ, chính là A Võ một cước đem y đá ra.
Điểm chết người chính là Hồ Tả thấy được trên mặt có dấu đánh hồng hồng, thũng cả lên!
Đây là cái gì hửa?
Hồ Tả nhất thời nổi trận lôi đình, dùng sức vung tay, đem đám nhỏ kia văng thật xa, ngã xuống đất mỗi đứa đều ôm mông kêu đau.
Mẹ A Võ chạy tới, vừa thấy con mình bị ‘đẩy’ ngã, liền đối Hồ Tả ồn ào “Ngươi làm gì ? Chúng nó bất quá chỉ là trẻ con ngươi lại ra tay nặng như vậy?”
Sân trống đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, khiến Văn Vũ rùng mình một cái.
“Tiểu hài tử thì sao?” Hồ Tả bắt đầu nghiến răng ken két, làm thành bộ dáng muốn cắn người.
Không ổn…
Bộ dáng Hồ Tả…giống như dã thú sắp phát cuồng….
Văn Vũ lập tức đứng lên, nhặt băng ghế, kéo Hồ Tả đi. Vừa đi vừa quay đầu nói “Thật xin lôi…thật xin lỗi”
Nói thế nào cũng không thể để người ta biết Hà Kiến Quốc là hồ ly tinh a…
Hổ Tả không phục bị Văn Vũ tha về lều tranh.
“Bọn chúng chỉ là trẻ con, ngươi không cần nghiêm túc như vậy…”
Đau…đau quá…miệng bị đánh đến sưng lên, hiện tại nói thật không tiện. Văn Vũ dùng ánh mắt trách cứ Hồ Tả, hy vọng hắn có thể hiểu được là tốt rồi.
Hồ Tả một phen kéo Văn Vũ vào lòng, tỉ mỉ nhìn hồng ngân trên mặt y.
Đau lòng…
Vì cái gì chính mình nửa chừng lại chạy đi?
Lần sau nhất định phải thời thời khắc khắc bên cạnh Văn Vũ.
“Ngươi trước dùng nước lạnh thoa một chút, ta đi một chút sẽ trở lại” Hồ Tả rất nhanh chạy đi, chạy đến phần mộ nào đó liền tiêu thất.
Văn Vũ biết, chỗ này là nơi ra vào của Hồ Tả, Hồ Tả nói qua, nhà hắn tại phía dưới bãi tha ma. Chính là nơi nơi không có cửa, không hiểu Hồ Tả đi vào thế nào.
Rất nhanh, Hồ Tả cầm thảo dược chạy về, mặt sau là một đàn hồ ly.
“Văn Vũ… ” Hồng Vũ phác cái nhảy lên cổ Văn Vũ, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm vết thương trên mặt của Văn Vũ “Văn Vũ, có đau hay không ”
“Không đau lắm…” Văn Vũ muốn cười với Hồng Vũ, chính là cơ mặt đều đau…
Hồ Tả ngồi bên cạnh Văn Vũ giã thảo dược, chúng hồ ở đây đều thực đau lòng, một mặt trách Hồ Tả ham chơi.
Văn Vũ bồn chồn, này Hồ Tả là sao? Hắn không phải không tốt…
Giã xong thảo dược, Hồ Tả đem Văn Vũ nằm xuống. Sau đó đem thảo dược nhẹ nhàng thoa lên dấu đánh hồng ngân. Văn Vũ nhất thời cảm giác đau đớn bớt rất nhiều, có một loại mát mát lạnh lạnh.
“Thì ra ngươi đúng là biết xem bệnh?” Văn Vũ cười hỏi
“Thì ra bây giờ ngươi mới tin”
“Hồ ly không phải sẽ gạt người đi, ta làm sao biết ngươi nào nói thật, nói giả…”
“Ta thật thành thực” Hồ Tả khoe mã, tiếp tục thoa dược.
Hồng Lôi bên cạnh trừng mắt liếc hắn một cái, dùng thần giao cách cảm nói với Hồ Tả “Vậy ngươi như thế nào không trực tiếp nói cho y biết ngươi thích y?”
“Ai cần ngươi lo?”
***
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hồ Tả không ở bên cạnh. Chỉ có Hồng Vũ cuộn tròn vùi đầu vào chân vù vù ngủ.
Hồng Vũ thật tham ngủ, tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, chỉ có nó là nhàn hạ. Lần trước trộm chạy trốn trong bụi cỏ ngủ, ngủ đến không cẩn thận bị Hà Kiên Quốc đem đuôi chém đứt một nửa!
Thật là không đáng thương mà.
Văn Vũ giật giật, tiểu hồ ly cũng mơ mơ màng mang tình mộng.
“Văn Vũ…ngươi tỉnh rồi! Còn đau không?”
Vãn Vũ sờ sờ, cảm giác ổn hơn.
“Hảo, Tiểu Tả đâu?”
Vừa nghe đến Văn Vũ hỏi Tiểu Tả, Hồng Vũ lên tinh thần. Nhảy một cái, run run lông đẹp “Lão đại tối hôm qua nhìn thấy ngươi bị đau, càng xem càng không tư vị, mang huynh đệ đi trả thù rồi!”
“Ta đêm qua kêu đau ”
“Đúng vậy! Ngươi ngủ nói mớ, còn khóc gọi cha mẹ kìa…”
“Ừ…” Văn Vũ nhớ cảnh trong mơ hôm qua, bất kể cái gì cũng không nghĩ ra. Đột nhiên cũng nhớ tới Hồng Vũ nói câu sau : Mang theo các huynh đệ trả thù.
“Ngươi mới vừa nói cái gì?” Văn Vũ kích động ôm Hồng Vũ.
“Chính là tìm thằng nhỏ khi dễ ngươi tính sổ, làm cho bọn chúng chịu chút đau khổ”
Điều này là sao? Bọn chúng chỉ là đứa nhỏ! Văn Vũ đầu óc đột nhiên nghĩ đến yêu pháp đáng sợ, vội vàng mặt quần áo chạy vào thôn.
Đến thôn dạo một vòng, liền nghe được mấy đứa trẻ hôm qua…đều bị tiêu chảy, còn A Võ lại bị rút gân…
Văn Vũ cái gì cũng không nói, bốn phía nhìn xem có bóng dáng hồ ly hay không, liền một đường chạy chậm về lều tranh.
Chạy về thấy Hồ Tả đắc ý dào dạt làm bữa sáng.
“Hồ Tả ” Văn Vũ sinh khí kêu tên hắn.
“Ngươi đã về rồi? Hồng Vũ nói ngươi vào thôn, thế nào, vui không?” Hồ Tả thực vừa lòng với sở tác sở vi của mình.
Nhìn Hồ Tả như vậy, Văn Vũ càng thêm tức giận “Ngươi nhanh lên đem yêu pháp thu hồi”
“Gì? Như vậy không tốt sao? Ai kêu bọn chúng khi dễ ngươi”
“Ta nói rồi bọn chúng chỉ là đứa nhỏ, cho dù bọn chúng khi dễ ta, cũng không đáng chịu tội này! Ngươi có thấy bọn chúng khó chịu không?”
“Thấy được, ta rất vui vẻ”
“Ngươi…Ngươi không phải người”
“Đúng, ta không phải người, ta là hồ ly ” Hồ Tả cười tủm tỉm đem cháo nấu xong lên “Nhanh ăn đi, nhất định đói bụng lắm”
Văn Vũ nắm ngoại bào Hồ Tả “Ngươi nhanh đem yêu pháp thu hồi đi”
“Không có đi! Ta muốn cho bọn chúng chịu đau ba ngày ba đêm ” Hồ Tả kéo tay Văn Vũ ra “Ai nha…”
Văn Vũ kéo tóc dài Hồ Tả “Ngươi có đi hay không?”
Hồ Tả phát hỏa “Ngươi vì mấy đứa đó…mà kéo tóc ta?”
“Kéo tóc ngươi thì sao? Ta vẫn luôn nghĩ ngươi là hồ ly, trừ bỏ ngươi hút dương khí bên ngoài không có chỗ nào hỏng, chính là hiện tại, ta cảm thấy ngươi là hồ ly hư”
“Ta làm như vậy còn không phải vì ngươi!”
“Cái gì là vì ta? Ta có bảo ngươi làm vậy sao?”
“Ngươi là kẻ ngu dốt! Vì cái gì một chút oán hận cũng không?”
“Ta ngu, nhưng ta là người. Ngươi là yêu tinh không rõ đâu, nhanh đem yêu pháp thu hồi đi”
Hai người bắt đầu trong phòng cãi cọ nhau, cuối cùng ‘phanh’ một tiếng, Hồ Tả lạnh mắt đá cửa đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.