Chương 349: Đường sống
Thương Hải Nhất Thử
18/10/2022
Khuyên người khác
rộng lượng sẽ bị sét đánh, đạo lý này Mục Tiểu Ngọ hiểu, nhưng trong
tình huống khẩn cấp nàng chỉ có thể tạm thời thử một lần xem phép khích
tướng có dùng được không. Nói không chừng bọn họ sẽ thắng được một đường sống.
Nàng làm đúng rồi.
Bên trên những cành hoa có thêm một bóng đen, từ xa tới gần, uốn lượn vặn vẹo đi về phía hai người.
“Gì…… thứ gì vậy?” Mục què vẫn đang sợ tới mức răng va vào nhau hăng hái nhưng thấy bóng đen kia tới gần thì ông ta vẫn lắp bắp hỏi mấy lời này.
“Một …… nam nhân.”
Mục Tiểu Ngọ chỉ có thể hình dung như thế bởi vì bóng dáng kia quả thực không khác gì một nam nhân chẳng qua gương mặt hắn giống như bị che một tầng màng trắng, ngũ quan không rõ, mơ hồ đến quỷ dị.
“Không phải…… Không phải một đôi đồng nam đồng nữ sao? Bọn họ tên là Tiểu Hòa và Tiểu Nguyệt, mặc quần áo hoa, sao giờ lại…… lại biến thành một nam nhân thế?” Lúc sợ hãi con người ta thường sẽ nói nhiều hơn bình thường. Hiện tại Mục què cũng như thế, đầu óc không nghe sai bảo, miệng cũng không dừng được, “Chúng ta không oán không thù, chúng ta chỉ nhận tiền làm việc, không phải, tới tiền chúng ta cũng chưa nhận được đâu…… Ngài…… giơ cao đánh khẽ, tha cho ông cháu ta một mạng coi như hành thiện tích đức đi.”
Nói xong chính ông ta đều muốn vả cho mình một cái. Đây có khác gì chọc đao nhỏ vạch trần vết sẹo của kẻ khác, nghe sao mà châm chọc.
Quả nhiên bóng đen kia hơi lay động, những đóa hoa chung quanh cũng theo đó lắc lư va vào nhau leng keng giống như nước suối chảy từ trên xuống đập vào lòng Mục què. Chúng nó hận không thể gõ hồn phách ông ta văng ra ngoài cửu thiên.
Ngón chân ông ta truyền tới cảm xúc lạnh băng, Mục què vừa cúi đầu đã thấy mặt giày của mình phủ sứ bóng loáng, lóe ánh sáng bạc giống mấy ngón tay đòi mạng. Ông ta đột nhiên co rúm lại, cả người không nhịn được lùi về sau nhưng gót chân lại giẫm phải cái gì đó vang lên một tiếng giòn tan. Chẳng cần nhìn ông ta cũng biết đó là cái gì, những mảnh sứ nhỏ vụn đã vây lấy hai người, chúng nó không lớn hơn con kiến là bao và hiện tại đang theo mặt giày bò lên tới cẳng chân, đầu gối. Cả đám dựng trại đóng quân, tranh thủ từng tấc……
“Tiểu Ngọ, ông cháu ta hôm nay phải táng thân ở đây rồi,” Mục què cảm thấy thực tủi thân. Ông ta và Tiểu Ngọ còn chưa có được mấy ngày an ổn đã phải biến thành hai đống thịt nát. Ông trời đối xử với bọn họ quá tệ, “Tiểu Ngọ à, ngươi nói ngươi là vì Triệu Tử Mại, còn ta là vì cái gì mà mất mạng chứ…..”
“Dông dài muốn chết, hắn cứu chúng ta bao nhiêu lần, lúc này chúng ta có chết cũng không lỗ.” Tuy nói thế nhưng trong lòng Mục Tiểu Ngọ lại hối hận vì thế nàng bảo vệ Mục què phía sau, tay cầm lấy bàn tay khô gầy của ông ta và quay mặt đi ôn nhu nói, “Lão đầu nhi, xin lỗi.”
Còn có nửa câu sau nàng không có mặt mũi nào nói ra: Ân tình của ông ta đều nhớ kỹ, đành để kiếp sau chậm rãi trả lại cho ông.
Mục què suýt thì rớt nước mắt. Một tay ông ta nuôi nấng đứa nhỏ này thành người, bọn họ nương tựa vào nhau mà sống đã mười năm, hiện tại lại chết cùng một chỗ, đây coi như chút may mắn trong bất hạnh.
Mảnh sứ bao phủ bọn họ, từ đầu tới chân không có một khe hở nào. Mục Tiểu Ngọ cảm thấy máu cả người mình đã ngừng chảy nhưng tay vẫn nắm lấy tay Mục què không bỏ. Nàng có thể cảm thấy ông ta đang run rẩy vì thế lòng nàng cũng run lên, bi thương che trời lấp đất đánh úp lại.
Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia. Đi theo Mục què nàng không tới nỗi màn trời chiếu đất nhưng cũng chẳng phải ăn no mặc ấm gì. Có điều dù khổ hay ngọt thì tới một khắc này tất cả đều hóa thành bát cháo mùng 8 tháng chạp trong tay ông ấy. Khi đó nàng mới vừa được Mục què nhặt về, ký ức hoàn toàn biến mất nên cực kỳ thấp thỏm lo âu. Ông lão này bưng một bát cháo mùng 8 tháng chạp nóng hổi tới, xua tan lo sợ trong lòng nàng. Ông ta đút cho nàng ăn rồi cười hê hê nói, “Từ đây ông cháu ta sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống, ta có một miếng thì tuyệt đối sẽ không để ngươi bị đói.”
Mục Tiểu Ngọ cảm thấy mình càng ngày càng khó mà cầm nổi mấy ngón tay kia, đầu ngón tay nàng trở nên tê cứng, ông ta cũng thế. Nàng sợ mình mà dùng thêm chút sức thì ngón tay hai người sẽ gãy luôn.
Lửa giận bỗng nhiên rít gào từ đáy lòng và cuộn lên, càng cháy càng vượng, quét sạch những âm u hỗn độn trong lòng nàng từ khi Tang bỏ đi: Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì không để cho ông ấy một con đường sống? Ông ấy đã già thế rồi, chẳng lẽ còn không thể cầu được chết già ư?
Một dòng nhiệt bùng ra từ đầu ngón tay nàng, Mục Tiểu Ngọ kinh ngạc phát hiện đầu ngón tay của mình nóng lên. Đến Mục què cũng như bị bỏng, đầu ngón tay nhẹ co lại một chút, không còn cứng đờ nữa. “Đùng” một tiếng, mảnh sứ bao quanh tròng mắt của Mục Tiểu Ngọ nổ tung để lộ con ngươi lấp lánh như lưu li. Trong con ngươi của nàng lúc này có một tầng ánh sáng màu hồng phấn, giống như dã thú ẩn nấp trong bóng đêm đang chăm chú nhìn bóng dáng màu đen phía trước.
Lại có tiếng đùng đùng vang lên, thân thể nàng bỗng nhiên có thêm một tầng lông tơ màu xanh lan từ đầu tới chân. Lớp sứ bọc bên ngoài vì thế mà cũng rơi ào ào xuống.
Cùng lúc đó bóng đen vặn vẹo kia chậm rãi đứng lên, Mục Tiểu Ngọ thấy rõ bộ dạng hắn: Là một nam nhân thân thể gầy yếu, gương mặt trắng xóa, ngũ quan như bị lửa đốt nên chỉ còn lại hai con mắt, còn có đống da thịt bị cháy nham nhở khảm trên mặt.
“Chương Thiên Nhất.”
Không biết bị cái gì kích thích mà nàng đột nhiên gọi ra cái tên này. Ai biết ba chữ ấy vừa vang lên thì mảnh sứ che trời lấp đất phía trước lại leng keng rung động. Trong đầu nàng lúc này bỗng hiện ra hai người, một cao một thấp, một béo một gầy. Kẻ cao lớn kia bỗng nâng tay lên đẩy nam nhân nhỏ gầy trước mặt mình vào đống lửa đỏ rực. Lửa lớn thiêu rụi râu tóc người kia, ông ta gào rống, “Sinh Nhất, sao ngươi dám hại ta?”
Mục Tiểu Ngọ giật mình một cái, cảnh tượng trong đầu biến mất, cỏ cây xung quanh cũng leng keng vang không ngừng. Nàng cảm thấy hơi nóng kỳ quái kia vẫn len lỏi trong người vì thế nàng cắn chặt răng dồn lực vào tay đập tan mảnh sứ còn đè trên người Mục què. Mảnh sứ trên người ông ta cũng sôi nổi rơi xuống bụi cỏ bên dưới.
“Mẹ ơi, nghẹn chết ta rồi.”
Đêm nay Mục què đã gọi mẹ mình ba lần, nhưng còn chưa dứt lời thì cách đó không xa bỗng có tiếng gầm lên, “Ai, là ai đang trốn ở bụi hoa.”
Mảnh sứ nhanh chóng lui đi, giống như thủy triều ẩn vào bóng đêm bọn họ không nhìn được. Mà hai cái bể cá kia lại hoàn hảo như cũ, chúng vẫn đẹp đẽ quý giá, không nhiễm một hạt bụi.
Nàng làm đúng rồi.
Bên trên những cành hoa có thêm một bóng đen, từ xa tới gần, uốn lượn vặn vẹo đi về phía hai người.
“Gì…… thứ gì vậy?” Mục què vẫn đang sợ tới mức răng va vào nhau hăng hái nhưng thấy bóng đen kia tới gần thì ông ta vẫn lắp bắp hỏi mấy lời này.
“Một …… nam nhân.”
Mục Tiểu Ngọ chỉ có thể hình dung như thế bởi vì bóng dáng kia quả thực không khác gì một nam nhân chẳng qua gương mặt hắn giống như bị che một tầng màng trắng, ngũ quan không rõ, mơ hồ đến quỷ dị.
“Không phải…… Không phải một đôi đồng nam đồng nữ sao? Bọn họ tên là Tiểu Hòa và Tiểu Nguyệt, mặc quần áo hoa, sao giờ lại…… lại biến thành một nam nhân thế?” Lúc sợ hãi con người ta thường sẽ nói nhiều hơn bình thường. Hiện tại Mục què cũng như thế, đầu óc không nghe sai bảo, miệng cũng không dừng được, “Chúng ta không oán không thù, chúng ta chỉ nhận tiền làm việc, không phải, tới tiền chúng ta cũng chưa nhận được đâu…… Ngài…… giơ cao đánh khẽ, tha cho ông cháu ta một mạng coi như hành thiện tích đức đi.”
Nói xong chính ông ta đều muốn vả cho mình một cái. Đây có khác gì chọc đao nhỏ vạch trần vết sẹo của kẻ khác, nghe sao mà châm chọc.
Quả nhiên bóng đen kia hơi lay động, những đóa hoa chung quanh cũng theo đó lắc lư va vào nhau leng keng giống như nước suối chảy từ trên xuống đập vào lòng Mục què. Chúng nó hận không thể gõ hồn phách ông ta văng ra ngoài cửu thiên.
Ngón chân ông ta truyền tới cảm xúc lạnh băng, Mục què vừa cúi đầu đã thấy mặt giày của mình phủ sứ bóng loáng, lóe ánh sáng bạc giống mấy ngón tay đòi mạng. Ông ta đột nhiên co rúm lại, cả người không nhịn được lùi về sau nhưng gót chân lại giẫm phải cái gì đó vang lên một tiếng giòn tan. Chẳng cần nhìn ông ta cũng biết đó là cái gì, những mảnh sứ nhỏ vụn đã vây lấy hai người, chúng nó không lớn hơn con kiến là bao và hiện tại đang theo mặt giày bò lên tới cẳng chân, đầu gối. Cả đám dựng trại đóng quân, tranh thủ từng tấc……
“Tiểu Ngọ, ông cháu ta hôm nay phải táng thân ở đây rồi,” Mục què cảm thấy thực tủi thân. Ông ta và Tiểu Ngọ còn chưa có được mấy ngày an ổn đã phải biến thành hai đống thịt nát. Ông trời đối xử với bọn họ quá tệ, “Tiểu Ngọ à, ngươi nói ngươi là vì Triệu Tử Mại, còn ta là vì cái gì mà mất mạng chứ…..”
“Dông dài muốn chết, hắn cứu chúng ta bao nhiêu lần, lúc này chúng ta có chết cũng không lỗ.” Tuy nói thế nhưng trong lòng Mục Tiểu Ngọ lại hối hận vì thế nàng bảo vệ Mục què phía sau, tay cầm lấy bàn tay khô gầy của ông ta và quay mặt đi ôn nhu nói, “Lão đầu nhi, xin lỗi.”
Còn có nửa câu sau nàng không có mặt mũi nào nói ra: Ân tình của ông ta đều nhớ kỹ, đành để kiếp sau chậm rãi trả lại cho ông.
Mục què suýt thì rớt nước mắt. Một tay ông ta nuôi nấng đứa nhỏ này thành người, bọn họ nương tựa vào nhau mà sống đã mười năm, hiện tại lại chết cùng một chỗ, đây coi như chút may mắn trong bất hạnh.
Mảnh sứ bao phủ bọn họ, từ đầu tới chân không có một khe hở nào. Mục Tiểu Ngọ cảm thấy máu cả người mình đã ngừng chảy nhưng tay vẫn nắm lấy tay Mục què không bỏ. Nàng có thể cảm thấy ông ta đang run rẩy vì thế lòng nàng cũng run lên, bi thương che trời lấp đất đánh úp lại.
Nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia. Đi theo Mục què nàng không tới nỗi màn trời chiếu đất nhưng cũng chẳng phải ăn no mặc ấm gì. Có điều dù khổ hay ngọt thì tới một khắc này tất cả đều hóa thành bát cháo mùng 8 tháng chạp trong tay ông ấy. Khi đó nàng mới vừa được Mục què nhặt về, ký ức hoàn toàn biến mất nên cực kỳ thấp thỏm lo âu. Ông lão này bưng một bát cháo mùng 8 tháng chạp nóng hổi tới, xua tan lo sợ trong lòng nàng. Ông ta đút cho nàng ăn rồi cười hê hê nói, “Từ đây ông cháu ta sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống, ta có một miếng thì tuyệt đối sẽ không để ngươi bị đói.”
Mục Tiểu Ngọ cảm thấy mình càng ngày càng khó mà cầm nổi mấy ngón tay kia, đầu ngón tay nàng trở nên tê cứng, ông ta cũng thế. Nàng sợ mình mà dùng thêm chút sức thì ngón tay hai người sẽ gãy luôn.
Lửa giận bỗng nhiên rít gào từ đáy lòng và cuộn lên, càng cháy càng vượng, quét sạch những âm u hỗn độn trong lòng nàng từ khi Tang bỏ đi: Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì không để cho ông ấy một con đường sống? Ông ấy đã già thế rồi, chẳng lẽ còn không thể cầu được chết già ư?
Một dòng nhiệt bùng ra từ đầu ngón tay nàng, Mục Tiểu Ngọ kinh ngạc phát hiện đầu ngón tay của mình nóng lên. Đến Mục què cũng như bị bỏng, đầu ngón tay nhẹ co lại một chút, không còn cứng đờ nữa. “Đùng” một tiếng, mảnh sứ bao quanh tròng mắt của Mục Tiểu Ngọ nổ tung để lộ con ngươi lấp lánh như lưu li. Trong con ngươi của nàng lúc này có một tầng ánh sáng màu hồng phấn, giống như dã thú ẩn nấp trong bóng đêm đang chăm chú nhìn bóng dáng màu đen phía trước.
Lại có tiếng đùng đùng vang lên, thân thể nàng bỗng nhiên có thêm một tầng lông tơ màu xanh lan từ đầu tới chân. Lớp sứ bọc bên ngoài vì thế mà cũng rơi ào ào xuống.
Cùng lúc đó bóng đen vặn vẹo kia chậm rãi đứng lên, Mục Tiểu Ngọ thấy rõ bộ dạng hắn: Là một nam nhân thân thể gầy yếu, gương mặt trắng xóa, ngũ quan như bị lửa đốt nên chỉ còn lại hai con mắt, còn có đống da thịt bị cháy nham nhở khảm trên mặt.
“Chương Thiên Nhất.”
Không biết bị cái gì kích thích mà nàng đột nhiên gọi ra cái tên này. Ai biết ba chữ ấy vừa vang lên thì mảnh sứ che trời lấp đất phía trước lại leng keng rung động. Trong đầu nàng lúc này bỗng hiện ra hai người, một cao một thấp, một béo một gầy. Kẻ cao lớn kia bỗng nâng tay lên đẩy nam nhân nhỏ gầy trước mặt mình vào đống lửa đỏ rực. Lửa lớn thiêu rụi râu tóc người kia, ông ta gào rống, “Sinh Nhất, sao ngươi dám hại ta?”
Mục Tiểu Ngọ giật mình một cái, cảnh tượng trong đầu biến mất, cỏ cây xung quanh cũng leng keng vang không ngừng. Nàng cảm thấy hơi nóng kỳ quái kia vẫn len lỏi trong người vì thế nàng cắn chặt răng dồn lực vào tay đập tan mảnh sứ còn đè trên người Mục què. Mảnh sứ trên người ông ta cũng sôi nổi rơi xuống bụi cỏ bên dưới.
“Mẹ ơi, nghẹn chết ta rồi.”
Đêm nay Mục què đã gọi mẹ mình ba lần, nhưng còn chưa dứt lời thì cách đó không xa bỗng có tiếng gầm lên, “Ai, là ai đang trốn ở bụi hoa.”
Mảnh sứ nhanh chóng lui đi, giống như thủy triều ẩn vào bóng đêm bọn họ không nhìn được. Mà hai cái bể cá kia lại hoàn hảo như cũ, chúng vẫn đẹp đẽ quý giá, không nhiễm một hạt bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.