Chương 84: Huyết án
Thương Hải Nhất Thử
11/10/2022
Tống Dao tỉnh lại lúc
hoàng hôn, nàng mới vừa trải qua một giấc mộng, một giấc mộng thực đáng
sợ. Trong mộng nàng thấy tiểu Kha Tử đứng bên lan can của Quảng Tụ Hiên
và cúi đầu nhìn mình cười.
Hắn nói: “Tiểu Dao tỷ, bơ này mới làm từ sữa dê tốt nhất đó, bán cho tỷ hai xuyến tiền không đắt tí nào. Tỷ đừng cò kè mặc cả nữa.”
Nụ cười của hắn vẫn đơn thuần như lúc còn sống, trắng tinh như bơ đang chảy tích táp từ thùng chứa đến bên chân hắn. Tống Dao cực kỳ sợ, bởi vì nàng nhìn thấy một đôi mắt sắc bén phía sau lưng hắn.
Ánh mắt kia dán lên lưng tiểu Kha Tử, giống như hận không thể đục một cái lỗ trên đó.
“Cẩn thận……”
Nàng thét lên một tiếng cảnh báo tiểu Kha Tử nhưng giọng nàng lại bị ngăn ở trong họng, không sao phát ra tiếng. Đúng lúc này nàng thấy chân tiểu Kha Tử trượt một cái, cả người rơi về phía nàng. Thân thể hắn xuyên qua người nàng mang tới cảm xúc lạnh băng giống như một thùng nước đá dội xuống.
Nàng xoay người muốn bắt lấy hắn nhưng lại không túm được gì. Cả người hắn rơi xuống, thùng bơ cũng nện trên mặt đất bị mặt đường cứng rắn đánh tan đến chia năm xẻ bảy. Não người và bơ trắng hòa vào nhau vẩy trên mặt đất mang theo hơi thở chết chóc.
“A.” Tống Dao kêu một tiếng, lòng run rẩy mãi tựa như ngay sau đó sẽ có cái gì đứt gãy.
Sau lưng nàng truyền đến tiếng cười, Tống Dao quay đầu lại thấy nam nhân kia vẫn chưa thu tay lại, trên tay hắn vẫn còn mang nhiệt độ cơ thể của tiểu Kha Tử.
“Là ngươi, ta biết là ngươi.”
Nàng thét to về phía hắn, nhưng giọng nàng lại như bị bông lấp kín, tiếng động phát ra chỉ có rên rỉ.
Tên kia vẫn cười, nhưng trong mắt hắn lại là lạnh băng, không hề có chút ấm áp nào. Ánh mắt hắn như hai con rắn độc đang phun lưỡi.
Rốt cuộc Tống Dao cũng thét được ra tiếng, nàng đột nhiên mở to hai mắt mà bật dậy thở hổn hển mấy hơi. Lúc này nàng mới phát hiện trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Là mộng sao?
Nàng vuốt ve cánh tay, cưỡng bách chính mình không nhớ lại một màn đáng sợ trong giấc mộng nhưng dù thế nàng vẫn không thể bình tĩnh lại. Ánh mắt lạnh băng của tên kia giống như khắc sâu trong đầu nàng, nó giống như một cái đầm lầy vây nàng ở trong đó khiến nàng không sao thoát được, chỉ có thể chìm xuống từng chút một.
Tống Dao ôm đầu, hung hăng lắc lắc sau đó lặng lẽ nói với bản thân: “Đừng nghĩ nữa, cầu xin ngươi đừng nghĩ nữa, còn nghĩ nữa sẽ điên đó.”
Nhưng một giọng nói khác lại theo sát: Vì sao hắn lại muốn giết tiểu Kha Tử? Hắn mới vừa chuyển đến mấy ngày, có thể có khúc mắc gì với một tiểu tử bán bơ chứ? Nàng thậm chí cảm thấy hắn căn bản không biết tiểu Kha Tử, bởi vì ngày đó lúc nàng mua bơ hắn cũng đi qua cửa, hai người đó chẳng có bất kỳ giao lưu gì, cũng chẳng đụng chạm hay nói năng gì.
Nếu nhất quyết phải có một cái liên hệ thì chính là nàng biết tiểu Kha Tử, còn hắn thì biết nàng……
Tống Dao cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, điên rồi, nàng thật sự muốn điên rồi. Cái này mà cũng là liên hệ ư? Chẳng lẽ bởi vì nàng nói mấy câu với tiểu Kha Tử nên hắn phải giết người sao?
Nghĩ đến đây Tống Dao bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười: Nàng đang làm gì chứ? Hắn chẳng qua vừa lúc xuất hiện ở hiện trường thôi, mặc dù nàng chán ghét hắn thì cũng không thể vì một giấc mộng mà nhận định hắn là kẻ sát nhân giết tiểu Kha Tử được.
Nàng xoay người xuống giường, khom lưng múc nước từ chậu rửa mặt vỗ lên mặt mình để bản thân trấn định hơn. Nước lạnh dán lên làn da nóng rực giống như có chút tác dụng, tâm tình nàng cũng thư thả hơn chút. Nàng duỗi tay kéo khăn mặt, nhưng trong nháy mắt khăn kéo xuống Tống Dao cảm thấy trái tim của mình lại nảy lên kịch liệt, hận không thể phá tan lồng ngực mà nhảy ra.
Nàng thấy một cái lỗ, to bằng ngón tay cái giấu sau cái khăn giống một con mắt đen nhánh.
Tống Dao như bị ma làm, không thể động, không thể tự hỏi, cũng không thể kêu ra tiếng. Nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm cái lỗ kia, dưới chân như mọc rễ không sao di động.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có thứ gì đó di chuyển khỏi cái lỗ ấy, ánh sáng lập tức tràn qua cái lỗ khiến nó không còn đen nhánh như mực nữa. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, mới vừa rồi quả thực có người đang dán lên đó mà nhìn trộm sang bên này.
Tống Dao chậm rãi vươn tay che ngực, tuy nàng mặc một cái áo trong nhưng vẫn cảm thấy như bị người ta nhìn thấu. Hiện tại sợ hãi trong lòng nàng đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa giận bùng lên, có thể cắn người bất kỳ lúc nào.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất đời này để mặc xong quần áo, sau đó đẩy cửa hùng hổ đi ra ngoài, xuyên qua bên cạnh anh trai và chị dâu đang nhặt rau trong sân rồi đi ra ngoài cửa chạy tới nhà bên cạnh.
Bọn họ gọi với theo phía sau nhưng nàng lại chẳng thèm để ý. Nàng “Bang bang bang” mà gõ cửa, tay khoanh trước ngực chờ đợi, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng vượng.
Một khắc tên nam nhân kia mở cửa nàng cũng chẳng thèm nhìn hắn mà lập tức vọt vào nhà bước nhanh tới thư phòng có bức tường giáp với phòng mình rồi đẩy hết đống sách đặt trên giá dựa vào tường xuống.
Cái lỗ trên tường lập tức lộ ra, Tống Dao cười lạnh một tiếng sau đó quay đầu nhìn về phía cái kẻ mới vừa bước vào nhà. Nàng chỉ vào bức tường và chất vấn, “Khâu công tử, mỗi ngày ngươi nhìn bức tường này là đọc sách hay nhìn cái khác?”
Khuôn mặt kẻ kia vẫn trầm tĩnh như khi nàng nhìn thấy hắn ở Quảng Tụ Hiên. Hắn mỉm cười với nàng sau đó bày ra bộ dạng vô tội nói, “Ta không hiểu ý cô nương.”
Tống Dao dựng thẳng lông mày mắng, “Ngươi còn dám chống chế, cái lỗ này trước đây không hề có, chỉ sau khi ngươi chuyển tới nó mới xuất hiện. Để ta đi gọi anh trai và chị dâu của ta tới xem ngươi còn có thể nói cái gì.”
Lời này giống như bị hai vợ chồng Tống Hoàn nghe thấy bởi vì bọn họ vừa khéo xuất hiện ở chỗ cửa. Bọn họ nhìn thẳng vào nàng, biểu tình hoang mang rối loạn đi đến.
“Tiểu Dao, sao muội lại tới nhà Khâu công tử nháo chứ?” Tống Hoàn xụ mặt mắng nàng một câu sau đó lại nở nụ cười nịnh nọt mà chuyển qua tên nam nhân kia và nhẹ giọng nói, “Em gái ta là người ngay thẳng, nó không làm ngài khó xử chứ?”
Nghe hắn nói như vậy Tống Dao lập tức thấy khó thở, “Ca, hắn nhìn lén ta, huynh nhìn cái lỗ trên tường này xem, trước kia làm gì có……”
“Ta cũng không biết trên mặt tường này lại có một cái lỗ như vậy. Phòng đều là do hạ nhân thu dọn, lúc ta tới thì cái lỗ bị một chồng sách lấp kín nên ta cũng không để ý. Mấy ngày nay ta bận thu dọn đồ nên cũng không đọc sách, vì thế cũng không biết gì.” Hắn mang theo biểu tình áy náy giải thích với Tống Hoàn sau đó lại nói, “Ta sẽ cho người lấp kín cái lỗ này, quấy nhiễu tới Tống cô nương đúng là ta xin lỗi.”
Hắn nói cực kỳ khách khí, lại chuẩn xác khiến Tống Dao vừa gấp vừa đỏ mặt, “Ngươi nói bậy, cái lỗ này rõ ràng chỉ mới xuất hiện, trước kia căn bản không có.”
Hắn nói: “Tiểu Dao tỷ, bơ này mới làm từ sữa dê tốt nhất đó, bán cho tỷ hai xuyến tiền không đắt tí nào. Tỷ đừng cò kè mặc cả nữa.”
Nụ cười của hắn vẫn đơn thuần như lúc còn sống, trắng tinh như bơ đang chảy tích táp từ thùng chứa đến bên chân hắn. Tống Dao cực kỳ sợ, bởi vì nàng nhìn thấy một đôi mắt sắc bén phía sau lưng hắn.
Ánh mắt kia dán lên lưng tiểu Kha Tử, giống như hận không thể đục một cái lỗ trên đó.
“Cẩn thận……”
Nàng thét lên một tiếng cảnh báo tiểu Kha Tử nhưng giọng nàng lại bị ngăn ở trong họng, không sao phát ra tiếng. Đúng lúc này nàng thấy chân tiểu Kha Tử trượt một cái, cả người rơi về phía nàng. Thân thể hắn xuyên qua người nàng mang tới cảm xúc lạnh băng giống như một thùng nước đá dội xuống.
Nàng xoay người muốn bắt lấy hắn nhưng lại không túm được gì. Cả người hắn rơi xuống, thùng bơ cũng nện trên mặt đất bị mặt đường cứng rắn đánh tan đến chia năm xẻ bảy. Não người và bơ trắng hòa vào nhau vẩy trên mặt đất mang theo hơi thở chết chóc.
“A.” Tống Dao kêu một tiếng, lòng run rẩy mãi tựa như ngay sau đó sẽ có cái gì đứt gãy.
Sau lưng nàng truyền đến tiếng cười, Tống Dao quay đầu lại thấy nam nhân kia vẫn chưa thu tay lại, trên tay hắn vẫn còn mang nhiệt độ cơ thể của tiểu Kha Tử.
“Là ngươi, ta biết là ngươi.”
Nàng thét to về phía hắn, nhưng giọng nàng lại như bị bông lấp kín, tiếng động phát ra chỉ có rên rỉ.
Tên kia vẫn cười, nhưng trong mắt hắn lại là lạnh băng, không hề có chút ấm áp nào. Ánh mắt hắn như hai con rắn độc đang phun lưỡi.
Rốt cuộc Tống Dao cũng thét được ra tiếng, nàng đột nhiên mở to hai mắt mà bật dậy thở hổn hển mấy hơi. Lúc này nàng mới phát hiện trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Là mộng sao?
Nàng vuốt ve cánh tay, cưỡng bách chính mình không nhớ lại một màn đáng sợ trong giấc mộng nhưng dù thế nàng vẫn không thể bình tĩnh lại. Ánh mắt lạnh băng của tên kia giống như khắc sâu trong đầu nàng, nó giống như một cái đầm lầy vây nàng ở trong đó khiến nàng không sao thoát được, chỉ có thể chìm xuống từng chút một.
Tống Dao ôm đầu, hung hăng lắc lắc sau đó lặng lẽ nói với bản thân: “Đừng nghĩ nữa, cầu xin ngươi đừng nghĩ nữa, còn nghĩ nữa sẽ điên đó.”
Nhưng một giọng nói khác lại theo sát: Vì sao hắn lại muốn giết tiểu Kha Tử? Hắn mới vừa chuyển đến mấy ngày, có thể có khúc mắc gì với một tiểu tử bán bơ chứ? Nàng thậm chí cảm thấy hắn căn bản không biết tiểu Kha Tử, bởi vì ngày đó lúc nàng mua bơ hắn cũng đi qua cửa, hai người đó chẳng có bất kỳ giao lưu gì, cũng chẳng đụng chạm hay nói năng gì.
Nếu nhất quyết phải có một cái liên hệ thì chính là nàng biết tiểu Kha Tử, còn hắn thì biết nàng……
Tống Dao cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, điên rồi, nàng thật sự muốn điên rồi. Cái này mà cũng là liên hệ ư? Chẳng lẽ bởi vì nàng nói mấy câu với tiểu Kha Tử nên hắn phải giết người sao?
Nghĩ đến đây Tống Dao bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười: Nàng đang làm gì chứ? Hắn chẳng qua vừa lúc xuất hiện ở hiện trường thôi, mặc dù nàng chán ghét hắn thì cũng không thể vì một giấc mộng mà nhận định hắn là kẻ sát nhân giết tiểu Kha Tử được.
Nàng xoay người xuống giường, khom lưng múc nước từ chậu rửa mặt vỗ lên mặt mình để bản thân trấn định hơn. Nước lạnh dán lên làn da nóng rực giống như có chút tác dụng, tâm tình nàng cũng thư thả hơn chút. Nàng duỗi tay kéo khăn mặt, nhưng trong nháy mắt khăn kéo xuống Tống Dao cảm thấy trái tim của mình lại nảy lên kịch liệt, hận không thể phá tan lồng ngực mà nhảy ra.
Nàng thấy một cái lỗ, to bằng ngón tay cái giấu sau cái khăn giống một con mắt đen nhánh.
Tống Dao như bị ma làm, không thể động, không thể tự hỏi, cũng không thể kêu ra tiếng. Nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm cái lỗ kia, dưới chân như mọc rễ không sao di động.
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có thứ gì đó di chuyển khỏi cái lỗ ấy, ánh sáng lập tức tràn qua cái lỗ khiến nó không còn đen nhánh như mực nữa. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, mới vừa rồi quả thực có người đang dán lên đó mà nhìn trộm sang bên này.
Tống Dao chậm rãi vươn tay che ngực, tuy nàng mặc một cái áo trong nhưng vẫn cảm thấy như bị người ta nhìn thấu. Hiện tại sợ hãi trong lòng nàng đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa giận bùng lên, có thể cắn người bất kỳ lúc nào.
Nàng dùng tốc độ nhanh nhất đời này để mặc xong quần áo, sau đó đẩy cửa hùng hổ đi ra ngoài, xuyên qua bên cạnh anh trai và chị dâu đang nhặt rau trong sân rồi đi ra ngoài cửa chạy tới nhà bên cạnh.
Bọn họ gọi với theo phía sau nhưng nàng lại chẳng thèm để ý. Nàng “Bang bang bang” mà gõ cửa, tay khoanh trước ngực chờ đợi, ngọn lửa trong lòng càng lúc càng vượng.
Một khắc tên nam nhân kia mở cửa nàng cũng chẳng thèm nhìn hắn mà lập tức vọt vào nhà bước nhanh tới thư phòng có bức tường giáp với phòng mình rồi đẩy hết đống sách đặt trên giá dựa vào tường xuống.
Cái lỗ trên tường lập tức lộ ra, Tống Dao cười lạnh một tiếng sau đó quay đầu nhìn về phía cái kẻ mới vừa bước vào nhà. Nàng chỉ vào bức tường và chất vấn, “Khâu công tử, mỗi ngày ngươi nhìn bức tường này là đọc sách hay nhìn cái khác?”
Khuôn mặt kẻ kia vẫn trầm tĩnh như khi nàng nhìn thấy hắn ở Quảng Tụ Hiên. Hắn mỉm cười với nàng sau đó bày ra bộ dạng vô tội nói, “Ta không hiểu ý cô nương.”
Tống Dao dựng thẳng lông mày mắng, “Ngươi còn dám chống chế, cái lỗ này trước đây không hề có, chỉ sau khi ngươi chuyển tới nó mới xuất hiện. Để ta đi gọi anh trai và chị dâu của ta tới xem ngươi còn có thể nói cái gì.”
Lời này giống như bị hai vợ chồng Tống Hoàn nghe thấy bởi vì bọn họ vừa khéo xuất hiện ở chỗ cửa. Bọn họ nhìn thẳng vào nàng, biểu tình hoang mang rối loạn đi đến.
“Tiểu Dao, sao muội lại tới nhà Khâu công tử nháo chứ?” Tống Hoàn xụ mặt mắng nàng một câu sau đó lại nở nụ cười nịnh nọt mà chuyển qua tên nam nhân kia và nhẹ giọng nói, “Em gái ta là người ngay thẳng, nó không làm ngài khó xử chứ?”
Nghe hắn nói như vậy Tống Dao lập tức thấy khó thở, “Ca, hắn nhìn lén ta, huynh nhìn cái lỗ trên tường này xem, trước kia làm gì có……”
“Ta cũng không biết trên mặt tường này lại có một cái lỗ như vậy. Phòng đều là do hạ nhân thu dọn, lúc ta tới thì cái lỗ bị một chồng sách lấp kín nên ta cũng không để ý. Mấy ngày nay ta bận thu dọn đồ nên cũng không đọc sách, vì thế cũng không biết gì.” Hắn mang theo biểu tình áy náy giải thích với Tống Hoàn sau đó lại nói, “Ta sẽ cho người lấp kín cái lỗ này, quấy nhiễu tới Tống cô nương đúng là ta xin lỗi.”
Hắn nói cực kỳ khách khí, lại chuẩn xác khiến Tống Dao vừa gấp vừa đỏ mặt, “Ngươi nói bậy, cái lỗ này rõ ràng chỉ mới xuất hiện, trước kia căn bản không có.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.