Chương 412: Không một bóng người
Thương Hải Nhất Thử
19/10/2022
Ngoài cửa có tiếng
chim hót truyền đến, không biết chúng nó đang đấu võ mồm hay đang ve vãn nhau, tóm lại cả đám ríu rít cực kỳ náo nhiệt.
Lục Kinh Hồng bị tiếng động này đánh thức và chậm rãi đứng lên. Nàng ta nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt, khóe miệng vẫn còn nụ cười đầy khoái cảm. Nàng ta nhìn Chu Vạn Trung lúc này đã thành một bãi bùn lầy thì thoáng nhướng mày và đi tới cạnh cửa, dùng cánh tay dính đầy máu đẩy cánh cửa ra.
Quả nhiên có hai con chim đang đậu trên cành cây, nhưng tụi nó nhìn thấy một người dính đầy máu đi ra thì hình như cũng cảm thấy không ổn nên lập tức vỗ cánh bay cao chỉ để lại cành cây khẽ run lên giống như lưng của Chu Vạn Trung lúc chưa tắt thở vậy.
Lục Kinh Hồng cúi đầu nhìn người mình và phát hiện trên quần áo tràn đầy vết máu lớn bé từ bả vai tới mặt giày, phủ toàn bộ cả người: Không được, với dáng vẻ này thì làm sao có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Tào Vân và Chu Dự Phong bây giờ? Tuy thân thể của nàng ta đã khôi phục gần như hoàn toàn nhưng vết thương lúc ở Tế Châu đã động tới gân mạch, một thân võ công không bao giờ có thể như trước được nữa. Nếu không có kế hoạch rõ ràng thì chỉ sợ nàng ta sẽ không đấu lại hai nam nhân kia.
Nghĩ đến đây nàng ta lại đi vào nhà, bước qua thi thể Chu Vạn Trung và đi tới ngăn tủ ở một góc. Nàng ta mở cửa tủ ra tìm kiếm một bộ quần áo sạch sẽ để thay sau đó lại trộm lẻn ra ngoài giết người. Nhưng mới vừa tìm được một bộ quần áo sạch sẽ và đang ướm thử lên người thì không trung lại thình lình truyền đến một tiếng chim bồ câu, mát lạnh đơn điệu, nháy mắt phá không mà tới.
Tay Lục Kinh Hồng run lên, quần áo cũng vì thế mà rơi xuống đất. Nàng ta bỗng nhiên nghĩ đến hai con chim xám xịt đậu trên cành cây vừa rồi, tụi nó cũng là bồ câu, chính là mấy con chim bị nàng ta độc chết mấy ngày trước.
Sao có thể?
Khóe mắt nàng ta vừa chuyển đã bỏ qua trường bào đang rơi trên mặt đất và bước qua thi thể Chu Vạn Trung để đi ra ngoài viện. Sau một lúc trấn tĩnh bản thân nàng ta nhẹ nhàng đẩy hé cửa viện và ngó đầu ra ngoài nhìn.
Đường đi trống không, chẳng có một bóng người, thậm chí đến tiếng người cũng không có. Chu gia có bốn người chết, lúc này hẳn là lúc xử lý tang sự, tuy Chu Dự Phong muốn làm lặng lẽ thì cũng không đến mức không có chút động tĩnh nào đúng không……
Nhưng trời đất này chỉ còn lại mấy con bồ câu đang bay thành đàn trên bầu trời xanh lam đến chói mắt kia.
Lục Kinh Hồng nuốt nước miếng một cái nhưng cổ lại như bị thứ gì đó ngăn lại, hơi khô, hơi ngứa.
Nàng ta cũng không phải người chưa trải sự đời, ngược lại những chuyện nàng ta trải qua quá nhiều, tàn nhẫn vượt qua đa số mọi người có thể tưởng tượng được. Nàng ta từng nướng hai đứa nhỏ song sinh mới đầy tháng, cứ thế ném chúng nó vào lửa và nghe tiếng khóc kia nhỏ dần kèm theo mùi thịt nướng cháy. Lúc ấy nàng ta đã nở nụ cười rực rỡ mỹ mãn.
Thậm chí nàng ta từng cảm thấy mình sẽ không bao giờ biết sợ hãi là gì, bởi vì nàng ta còn chưa từng mơ thấy những linh hồn chết trong tay mình, một lần cũng không.
Nhưng hôm nay, tại một khắc này như có viên đá nhỏ ném vào lòng Lục Kinh Hồng gợn lên từng con sóng lấp lánh chiếu ra bóng dáng bất an hoảng hốt của nàng ta.
Sao lại thế này? Mọi thứ hình như khác với dĩ vãng, dù không biết là khác chỗ nào nhưng nàng ta có thể cảm nhận được. Hôm nay và trước kia giống như bị một sợi dây tách ra và biến thành hai thế giới trắng và xám khác biệt.
Nàng ta đẩy cửa ra, bước vào thế giới màu xám kia.
Máu theo đầu ngón tay nàng ta nhỏ giọt trên mặt đất, tụ thành một vũng. Nàng ta lắc lắc cái đầu đã hơi mê mang và nhấc chân đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn nhà ở hai bên, trong tay cầm chặt cây kéo.
Nhưng Lục Kinh Hồng càng đi càng kinh hãi, bởi vì phòng ốc trên đường đi không một bóng người. Hiện tại nàng ta đã đi tới căn phòng dành cho khách mà hai tên ăn mày chạy nạn kia ở nhưng lúc đẩy cửa ra nàng ta lại chỉ nhìn thấy một con thỏ bằng cỏ xấu xí đang gục lỗ tai ngơ ngác nhìn về phía này. Cái nhìn của nó không hiểu sao khiến nàng ta đổ mồ hôi lạnh.
Người của Chu phủ đi đâu hết rồi? Rõ ràng vừa rồi lúc nàng ta tiến vào còn nhìn thấy gã sai vặt và nha hoàn bận rộn đi qua đi lại chuẩn bị cho tang sự cơ mà? Ấy thế mà hiện tại đèn lồng màu trắng đã được treo cao, cờ màu trắng với chữ màu đen cũng theo gió nhẹ nhàng lay động, chỉ có người là không thấy một ai.
Giống như có một cơn gió thật to cuốn qua chỉ để lại một mình nàng ta trong căn nhà trống rỗng này cùng làm bạn với người chết và hương nến vậy.
Người chết……
Nghĩ tới đây Lục Kinh Hồng chợt căng thẳng, nàng ta vội xoay người chạy về chỗ Chu Vạn Trung. (Hãy đọc thử truyện Lấy thân nuôi rồng của trang Rừng Hổ Phách) Đế giày đạp lên con đường lát đá xanh phát ra tiếng “ca ca” rung động. Có mấy lần thậm chí nàng ta còn nghe thấy có người đang đi theo phía sau mình, nhưng quay đầu lại thì chỉ thấy đèn lồng và cờ đang vẫy tay, chúng mềm mại như bị rút xương.
Lục Kinh Hồng đẩy cửa viện và chạy về phía trước vài bước, rốt cuộc cũng đi vào phòng. Nhưng nàng ta đột nhiên dừng chân, hơi thở hổn hển phun ra như khói trắng làm mờ tầm mắt.
Thi thể đầm đìa máu tươi một khắc trước còn nằm ở cạnh cửa lúc này đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu đen đọng lại. Vũng máu có hình người, chứng tỏ chủ nhân của nó vừa rồi vẫn còn nằm ở đây.
Nhưng hiện tại ông ta đã đi đâu? Chu Vạn Trung đã chết ngắc thì có thể tới đâu? Ngoài nàng ta thì mọi người trong gian nhà này đã đi đâu rồi?
Đùi chợt tê dại, thần kinh nàng ta căng lên, đến tay cũng không tự chủ được dùng sức siết chặt mãi tới khi bị kéo chọc vào nàng ta mới bừng tỉnh và thở một hơi nghẹn mãi ở ngực ra ngoài.
Lục Kinh Hồng nhìn chằm chằm mũi kéo: Hóa ra đây không phải mộng, nàng ta vẫn đau, cảm giác đau như lưỡi dao xuyên qua thần thức bị đóng băng của nàng ta.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào, rốt cuộc là ai đang phá rối?
Cuối cùng có một chữ khó mà ngờ tới nảy lên trong đầu, nhẹ nhàng nhưng lại khắc thật sâu.
Quỷ……
Lục Kinh Hồng rùng mình và bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi trên đường tới Chu gia nàng ta có gặp một người. Đó là một tiểu cô nương còn chưa thành niên, cực kỳ xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm. Nhưng đối phương lại nói một câu mà nàng ta không hiểu gì cả.
Nàng ta nói: Đêm nay ánh trăng nhất định rất xinh đẹp.
Lúc ấy Lục Kinh Hồng đang vội vã lên đường nên chỉ liếc nữ hài kia một cái sau đó đi qua. Nhưng sau đó nàng ta nghe thấy ngọc bội leng keng vang lên phía sau mới cảm thấy kỳ quái.
Nàng ta luôn luôn coi nặng tiền tài nhất, tiểu cô nương kia lại đi một mình lẻ loi trên con đường hoang sơn dã lĩnh. Nếu đổi thành ngày thường thì nàng ta đã sớm giết đối phương và chiếm lấy đống châu ngọc trang sức quý giá kia làm của riêng. Nhưng vì sao nàng ta lại không làm như thế? Vì cái gì?
Lục Kinh Hồng cảm thấy hoảng hốt: Vì sao ư? Bởi vì nàng kia không giống người.
Lục Kinh Hồng bị tiếng động này đánh thức và chậm rãi đứng lên. Nàng ta nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt, khóe miệng vẫn còn nụ cười đầy khoái cảm. Nàng ta nhìn Chu Vạn Trung lúc này đã thành một bãi bùn lầy thì thoáng nhướng mày và đi tới cạnh cửa, dùng cánh tay dính đầy máu đẩy cánh cửa ra.
Quả nhiên có hai con chim đang đậu trên cành cây, nhưng tụi nó nhìn thấy một người dính đầy máu đi ra thì hình như cũng cảm thấy không ổn nên lập tức vỗ cánh bay cao chỉ để lại cành cây khẽ run lên giống như lưng của Chu Vạn Trung lúc chưa tắt thở vậy.
Lục Kinh Hồng cúi đầu nhìn người mình và phát hiện trên quần áo tràn đầy vết máu lớn bé từ bả vai tới mặt giày, phủ toàn bộ cả người: Không được, với dáng vẻ này thì làm sao có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Tào Vân và Chu Dự Phong bây giờ? Tuy thân thể của nàng ta đã khôi phục gần như hoàn toàn nhưng vết thương lúc ở Tế Châu đã động tới gân mạch, một thân võ công không bao giờ có thể như trước được nữa. Nếu không có kế hoạch rõ ràng thì chỉ sợ nàng ta sẽ không đấu lại hai nam nhân kia.
Nghĩ đến đây nàng ta lại đi vào nhà, bước qua thi thể Chu Vạn Trung và đi tới ngăn tủ ở một góc. Nàng ta mở cửa tủ ra tìm kiếm một bộ quần áo sạch sẽ để thay sau đó lại trộm lẻn ra ngoài giết người. Nhưng mới vừa tìm được một bộ quần áo sạch sẽ và đang ướm thử lên người thì không trung lại thình lình truyền đến một tiếng chim bồ câu, mát lạnh đơn điệu, nháy mắt phá không mà tới.
Tay Lục Kinh Hồng run lên, quần áo cũng vì thế mà rơi xuống đất. Nàng ta bỗng nhiên nghĩ đến hai con chim xám xịt đậu trên cành cây vừa rồi, tụi nó cũng là bồ câu, chính là mấy con chim bị nàng ta độc chết mấy ngày trước.
Sao có thể?
Khóe mắt nàng ta vừa chuyển đã bỏ qua trường bào đang rơi trên mặt đất và bước qua thi thể Chu Vạn Trung để đi ra ngoài viện. Sau một lúc trấn tĩnh bản thân nàng ta nhẹ nhàng đẩy hé cửa viện và ngó đầu ra ngoài nhìn.
Đường đi trống không, chẳng có một bóng người, thậm chí đến tiếng người cũng không có. Chu gia có bốn người chết, lúc này hẳn là lúc xử lý tang sự, tuy Chu Dự Phong muốn làm lặng lẽ thì cũng không đến mức không có chút động tĩnh nào đúng không……
Nhưng trời đất này chỉ còn lại mấy con bồ câu đang bay thành đàn trên bầu trời xanh lam đến chói mắt kia.
Lục Kinh Hồng nuốt nước miếng một cái nhưng cổ lại như bị thứ gì đó ngăn lại, hơi khô, hơi ngứa.
Nàng ta cũng không phải người chưa trải sự đời, ngược lại những chuyện nàng ta trải qua quá nhiều, tàn nhẫn vượt qua đa số mọi người có thể tưởng tượng được. Nàng ta từng nướng hai đứa nhỏ song sinh mới đầy tháng, cứ thế ném chúng nó vào lửa và nghe tiếng khóc kia nhỏ dần kèm theo mùi thịt nướng cháy. Lúc ấy nàng ta đã nở nụ cười rực rỡ mỹ mãn.
Thậm chí nàng ta từng cảm thấy mình sẽ không bao giờ biết sợ hãi là gì, bởi vì nàng ta còn chưa từng mơ thấy những linh hồn chết trong tay mình, một lần cũng không.
Nhưng hôm nay, tại một khắc này như có viên đá nhỏ ném vào lòng Lục Kinh Hồng gợn lên từng con sóng lấp lánh chiếu ra bóng dáng bất an hoảng hốt của nàng ta.
Sao lại thế này? Mọi thứ hình như khác với dĩ vãng, dù không biết là khác chỗ nào nhưng nàng ta có thể cảm nhận được. Hôm nay và trước kia giống như bị một sợi dây tách ra và biến thành hai thế giới trắng và xám khác biệt.
Nàng ta đẩy cửa ra, bước vào thế giới màu xám kia.
Máu theo đầu ngón tay nàng ta nhỏ giọt trên mặt đất, tụ thành một vũng. Nàng ta lắc lắc cái đầu đã hơi mê mang và nhấc chân đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn nhà ở hai bên, trong tay cầm chặt cây kéo.
Nhưng Lục Kinh Hồng càng đi càng kinh hãi, bởi vì phòng ốc trên đường đi không một bóng người. Hiện tại nàng ta đã đi tới căn phòng dành cho khách mà hai tên ăn mày chạy nạn kia ở nhưng lúc đẩy cửa ra nàng ta lại chỉ nhìn thấy một con thỏ bằng cỏ xấu xí đang gục lỗ tai ngơ ngác nhìn về phía này. Cái nhìn của nó không hiểu sao khiến nàng ta đổ mồ hôi lạnh.
Người của Chu phủ đi đâu hết rồi? Rõ ràng vừa rồi lúc nàng ta tiến vào còn nhìn thấy gã sai vặt và nha hoàn bận rộn đi qua đi lại chuẩn bị cho tang sự cơ mà? Ấy thế mà hiện tại đèn lồng màu trắng đã được treo cao, cờ màu trắng với chữ màu đen cũng theo gió nhẹ nhàng lay động, chỉ có người là không thấy một ai.
Giống như có một cơn gió thật to cuốn qua chỉ để lại một mình nàng ta trong căn nhà trống rỗng này cùng làm bạn với người chết và hương nến vậy.
Người chết……
Nghĩ tới đây Lục Kinh Hồng chợt căng thẳng, nàng ta vội xoay người chạy về chỗ Chu Vạn Trung. (Hãy đọc thử truyện Lấy thân nuôi rồng của trang Rừng Hổ Phách) Đế giày đạp lên con đường lát đá xanh phát ra tiếng “ca ca” rung động. Có mấy lần thậm chí nàng ta còn nghe thấy có người đang đi theo phía sau mình, nhưng quay đầu lại thì chỉ thấy đèn lồng và cờ đang vẫy tay, chúng mềm mại như bị rút xương.
Lục Kinh Hồng đẩy cửa viện và chạy về phía trước vài bước, rốt cuộc cũng đi vào phòng. Nhưng nàng ta đột nhiên dừng chân, hơi thở hổn hển phun ra như khói trắng làm mờ tầm mắt.
Thi thể đầm đìa máu tươi một khắc trước còn nằm ở cạnh cửa lúc này đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu đen đọng lại. Vũng máu có hình người, chứng tỏ chủ nhân của nó vừa rồi vẫn còn nằm ở đây.
Nhưng hiện tại ông ta đã đi đâu? Chu Vạn Trung đã chết ngắc thì có thể tới đâu? Ngoài nàng ta thì mọi người trong gian nhà này đã đi đâu rồi?
Đùi chợt tê dại, thần kinh nàng ta căng lên, đến tay cũng không tự chủ được dùng sức siết chặt mãi tới khi bị kéo chọc vào nàng ta mới bừng tỉnh và thở một hơi nghẹn mãi ở ngực ra ngoài.
Lục Kinh Hồng nhìn chằm chằm mũi kéo: Hóa ra đây không phải mộng, nàng ta vẫn đau, cảm giác đau như lưỡi dao xuyên qua thần thức bị đóng băng của nàng ta.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào, rốt cuộc là ai đang phá rối?
Cuối cùng có một chữ khó mà ngờ tới nảy lên trong đầu, nhẹ nhàng nhưng lại khắc thật sâu.
Quỷ……
Lục Kinh Hồng rùng mình và bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi trên đường tới Chu gia nàng ta có gặp một người. Đó là một tiểu cô nương còn chưa thành niên, cực kỳ xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm. Nhưng đối phương lại nói một câu mà nàng ta không hiểu gì cả.
Nàng ta nói: Đêm nay ánh trăng nhất định rất xinh đẹp.
Lúc ấy Lục Kinh Hồng đang vội vã lên đường nên chỉ liếc nữ hài kia một cái sau đó đi qua. Nhưng sau đó nàng ta nghe thấy ngọc bội leng keng vang lên phía sau mới cảm thấy kỳ quái.
Nàng ta luôn luôn coi nặng tiền tài nhất, tiểu cô nương kia lại đi một mình lẻ loi trên con đường hoang sơn dã lĩnh. Nếu đổi thành ngày thường thì nàng ta đã sớm giết đối phương và chiếm lấy đống châu ngọc trang sức quý giá kia làm của riêng. Nhưng vì sao nàng ta lại không làm như thế? Vì cái gì?
Lục Kinh Hồng cảm thấy hoảng hốt: Vì sao ư? Bởi vì nàng kia không giống người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.