Chương 96: Lạc đường
Thương Hải Nhất Thử
11/10/2022
“Cha ta chưa bao giờ
đánh chửi ta nhưng cách ông ấy trách cứ lại đáng sợ hơn đánh chửi nhiều. Ta nhớ rõ trước kia mỗi khi ta làm sai chuyện gì ông ấy chỉ nhẹ nhàng
bâng quơ cho qua, nói lần sau sửa lại là được. Đám vú nuôi đều nói ta có phúc khí, có một người cha ôn hòa hiểu lễ như vậy, cũng luyến tiếc đánh con. Nhưng sau này ta mới phát hiện không phải ông ấy không trách ta mà chỉ là lười không thèm để ý. Ta nhớ rõ có một ngày ta đánh vỡ chén trà
ông ấy thích nhất nhưng ông ấy chỉ nhẹ nhàng trách ta hai câu rồi thôi.
Đám vú nuôi sợ bị ta liên lụy cho nên khuyến khích ta đến thư phòng kính trà thỉnh tội với ông ấy. Ta bưng một chén trà tới thư phòng lại phát
hiện ông ấy đang ngồi bên bàn tự mình ghép chén trà kia lại. Trên mặt
ông ấy là một nụ cười lạnh lùng, giống như thứ bị vỡ không phải chén trà mà là kỳ vọng đối với ta.”
“‘Quả nhiên vẫn không nên thân, thật không giống con trai ta.’ ông ấy buột miệng thốt ra những lời này. Chúng giống như một ngọn núi đập lên người khiến ta gần như không thể đứng thẳng. Ta không biết mình rời đi như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc vú nuôi tới gọi ta đến cùng ăn cơm với ông ấy thì ta lại như thấy quỷ, liều mạng đẩy bà ta ra và khóa cửa thật chặt.” Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng, một bàn tay giơ lên che ngang mặt. “Ta cũng không biết vì sao lại muốn nói cái này với mọi người nhưng cảm giác bị người mình coi trọng nhất phủ nhận quả là việc không dễ chịu gì.”
Chuyện xưa nói xong đúng lúc Tang đang nuốt một miếng cá vào miệng và bị nóng đến nhe răng trợn mắt. Nó vừa quạt gió vừa nhặt túi nước lên uống một ngụm rồi hung tợn trừng mắt nhìn Mục què một cái. Mục què sợ quá vội rúc hết cả người ra sau lưng Triệu Tử Mại
Triệu Tử Mại thấy thế thì cúi đầu cười, thầm nghĩ trong lòng: Đều nói thế nhân buồn vui không thể tương thông, những lời này xem ra không giả. Càng đừng nói cái thứ này tới người còn không phải thì làm sao có thể đồng cảm với mình như bản thân cũng bị chứ?
Tang lau cái miệng nhẫy mỡ rồi liếc mắt suy nghĩ một hồi mới để con cá trong tay sang một bên và dịch tới gần Triệu Tử Mại thấp giọng nói, “Mặc dù ngươi không được cha ngươi yêu thương, không có gia tộc trợ lực nhưng cũng không thể tới nỗi này được. Chẳng lẽ không phải do bát tự nhược mà là do cái khác sao?”
Nói tới đây tròng mắt của nó vừa chuyển, đột nhiên sâu kín hỏi một câu, “Chị ngươi chết như thế nào?”
Những lời này mềm như bông nhưng khi lọt vào tai Triệu Tử Mại lại giống như một đòn hung hăng đánh vào lòng hắn. Cách con sông thời gian, hắn lại như thấy được bóng dáng kia. Nàng đã là thiếu nữ trưởng thành, vòng eo tinh tế, lộ ra chút yểu điệu không giống hắn, vừa thấy đã biết là một đứa nhỏ thô kệch vụng về. Cái đầu nàng vẫn ngẩng cao, cổ và lưng thẳng như một gốc cây kiêu ngạo.
Hắn hận bộ dạng kiêu căng này của nàng cực kỳ, vì thế hắn vươn tay hung hăng đẩy nàng một cái.
Nàng ngã vào giếng, thậm chí chẳng kịp giãy giụa thì cả người đã chìm xuống dưới.
Cảm giác có bông tuyết đậu trên mặt, lúc này hắn mới hoàn hồn và cúi đầu nhìn xuống giếng: Cách nước giếng trong suốt hắn thấy một đôi mắt, là nàng, nhưng lại không giống như nàng. Bởi vì đôi mắt kia không có con ngươi, chỉ có hai tròng mắt đen nhánh như đá đen, sâu thẳm không có chút ánh sáng nào.
“Sao lại không đáp?”
Giọng của Tang vang lên bên tai Triệu Tử Mại khiến hắn bừng tỉnh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt nó mà chỉ thấp giọng nói, “Nàng mất tích, sống chết không rõ nhưng nhiều năm đã qua nên mọi người đều cho rằng nàng đã không còn nữa.”
Tang thấy dáng vẻ này của hắn thì cũng không hỏi tiếp, chỉ rút một cây cổ khô dùng hai ngón tay thưởng thức. Nhưng biểu tình trên mặt nó lại đáng giá để nghiền ngẫm: bên môi là một nụ cười quái dị, đôi mắt bị ánh sáng của ngọn lửa chiếu lập lòe không ngừng. Triệu Tử Mại quả thực hoài nghi liệu nó có nhìn trộm được bí mật ẩn sâu trong đáy lòng hắn hay không.
Ngay khi hắn đang cẩn thận cân nhắc biểu tình của nó thì Bảo Điền lại hỏi Mục què, “Công tử nhà chúng ta vì cứu ngài mà nói nhiều như thế. Vậy ngài cũng nên nói với chúng ta chút chuyện của các người đi chứ.”
Mục què vuốt chòm râu tà tà liếc Bảo Điền sau đó cả giận hỏi, “Ngươi muốn biết cái gì?”
Bảo Điền cợt nhả mà dịch về phía trước hỏi, “Tiền bối, Mục cô nương quả thực là cháu ruột của ngài hả? Xem thái độ của nàng đối với ngài thì không quá giống.”
Nghe xong lời này mặt Mục què thoáng chốc đã biến đổi lúc đỏ lúc trắng, lời nói cũng nhát gừng, “Sao…… sao lại không giống, à, nàng lớn lên đẹp hơn ta, nhưng …… thế cũng vẫn là cháu ta cơ mà?”
Tang ở bên cạnh “Phì” cười, “Đừng giả vờ nữa, không có thú vị gì hết.”
Mục què tất nhiên không dám cãi nó vì thế chỉ ấp úng nói, “Ta nuôi con bé từ nhỏ tới lớn, dù không phải người thân thì cũng thân hơn cả người thân, có…… có cái gì nói đâu……”
Mặt Bảo Điền lộ ra thần sắc khó hiểu, suy nghĩ trong chốc lát hắn mới hỏi, “Ngài không phải mẹ mìn chứ?”
“Ta nhổ vào,” Mục què gấp đến độ đánh cho hắn một cái rồi mắng, “Ta không làm chuyện thiếu đạo đức kia, nói thật cho người năm đó nếu không phải ta tốt bụng thì nha đầu kia đã đông chết ở đêm đông năm đó rồi. Nàng mặc quần áo mỏng manh, hỏi cái gì cũng không nhớ, tới tên cha mẹ cũng không biết.”
“Đêm đông ư?” Triệu Tử Mại nghe thấy hai chữ này thì nhất thời có chút hoảng hốt.
“Còn không phải sao, ngày đó kinh thành đổ tuyết lớn lắm, trên cây đều là băng, sáng lấp lánh như bạc.”
“Đó là năm nào?” Triệu Tử Mại hỏi một câu.
“Mười năm trước, vào đầu tháng chạp, ta cũng không nhớ rõ lắm. Nha đầu này được ta thu lưu thì cả ngày chẳng nói lời nào, lúc đầu ta còn tưởng nàng bị câm cơ. Nhưng qua hai ngày, tới tiết mồng tám tháng chạp nàng nhìn cháo sôi ùng ục trong nồi thì bỗng nhiên kéo góc áo của ta nói muốn ăn cháo. Lúc ấy ta mới biết nàng chẳng sao hết, không hề bị câm.”
Nghe ông ta nói như vậy Bảo Điền không nín được cười, đến Tang cũng ném cây cỏ trong tay đi hừ lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới ta lại nhập vào một kẻ chết đói thế này.”
Chỉ có Triệu Tử Mại là không có bất kỳ phản ứng gì, mặt hắn lạnh, ngũ quan như bị đông cứng lại giống như cánh đồng hoang vu đóng băng mấy trăm năm.
Vào đúng ngày hắn tự tay giết chết chị mình thì Mục Tiểu Ngọ lạc đường được Mục người què thu nhận. Biến cố của hắn và nàng sao lại cùng phát sinh một ngày chứ?
“Về sau Tiểu Ngọ cũng không nhắc gì về thân thế của mình với ngài sao?” Qua hồi lâu Triệu Tử Mại mới phun ra được một câu này.
Mục què không chú ý tới vẻ mặt của hắn mà chỉ gặm cá nướng, uống một ngụm rượu rồi nói, “Không có, nó chẳng nói gì, hỏi một cái đã ba cái không biết, giống như hoàn toàn quên mất chuyện trước kia vậy. Mà thế cũng tốt, ta còn sợ con bé là công hầu tiểu thư gì đó đi theo kẻ nghèo kiết xác như ta lại không quen. Nàng không nhớ được gì nên cho cái gì thì mặc, cái gì cũng ăn, đỡ rất nhiều phiền toái cho ta. Các ngươi xem hiện tại ai gặp nàng cũng nói nàng là cháu gái của Mục què ta đó.”
“‘Quả nhiên vẫn không nên thân, thật không giống con trai ta.’ ông ấy buột miệng thốt ra những lời này. Chúng giống như một ngọn núi đập lên người khiến ta gần như không thể đứng thẳng. Ta không biết mình rời đi như thế nào, chỉ nhớ rõ lúc vú nuôi tới gọi ta đến cùng ăn cơm với ông ấy thì ta lại như thấy quỷ, liều mạng đẩy bà ta ra và khóa cửa thật chặt.” Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng, một bàn tay giơ lên che ngang mặt. “Ta cũng không biết vì sao lại muốn nói cái này với mọi người nhưng cảm giác bị người mình coi trọng nhất phủ nhận quả là việc không dễ chịu gì.”
Chuyện xưa nói xong đúng lúc Tang đang nuốt một miếng cá vào miệng và bị nóng đến nhe răng trợn mắt. Nó vừa quạt gió vừa nhặt túi nước lên uống một ngụm rồi hung tợn trừng mắt nhìn Mục què một cái. Mục què sợ quá vội rúc hết cả người ra sau lưng Triệu Tử Mại
Triệu Tử Mại thấy thế thì cúi đầu cười, thầm nghĩ trong lòng: Đều nói thế nhân buồn vui không thể tương thông, những lời này xem ra không giả. Càng đừng nói cái thứ này tới người còn không phải thì làm sao có thể đồng cảm với mình như bản thân cũng bị chứ?
Tang lau cái miệng nhẫy mỡ rồi liếc mắt suy nghĩ một hồi mới để con cá trong tay sang một bên và dịch tới gần Triệu Tử Mại thấp giọng nói, “Mặc dù ngươi không được cha ngươi yêu thương, không có gia tộc trợ lực nhưng cũng không thể tới nỗi này được. Chẳng lẽ không phải do bát tự nhược mà là do cái khác sao?”
Nói tới đây tròng mắt của nó vừa chuyển, đột nhiên sâu kín hỏi một câu, “Chị ngươi chết như thế nào?”
Những lời này mềm như bông nhưng khi lọt vào tai Triệu Tử Mại lại giống như một đòn hung hăng đánh vào lòng hắn. Cách con sông thời gian, hắn lại như thấy được bóng dáng kia. Nàng đã là thiếu nữ trưởng thành, vòng eo tinh tế, lộ ra chút yểu điệu không giống hắn, vừa thấy đã biết là một đứa nhỏ thô kệch vụng về. Cái đầu nàng vẫn ngẩng cao, cổ và lưng thẳng như một gốc cây kiêu ngạo.
Hắn hận bộ dạng kiêu căng này của nàng cực kỳ, vì thế hắn vươn tay hung hăng đẩy nàng một cái.
Nàng ngã vào giếng, thậm chí chẳng kịp giãy giụa thì cả người đã chìm xuống dưới.
Cảm giác có bông tuyết đậu trên mặt, lúc này hắn mới hoàn hồn và cúi đầu nhìn xuống giếng: Cách nước giếng trong suốt hắn thấy một đôi mắt, là nàng, nhưng lại không giống như nàng. Bởi vì đôi mắt kia không có con ngươi, chỉ có hai tròng mắt đen nhánh như đá đen, sâu thẳm không có chút ánh sáng nào.
“Sao lại không đáp?”
Giọng của Tang vang lên bên tai Triệu Tử Mại khiến hắn bừng tỉnh, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt nó mà chỉ thấp giọng nói, “Nàng mất tích, sống chết không rõ nhưng nhiều năm đã qua nên mọi người đều cho rằng nàng đã không còn nữa.”
Tang thấy dáng vẻ này của hắn thì cũng không hỏi tiếp, chỉ rút một cây cổ khô dùng hai ngón tay thưởng thức. Nhưng biểu tình trên mặt nó lại đáng giá để nghiền ngẫm: bên môi là một nụ cười quái dị, đôi mắt bị ánh sáng của ngọn lửa chiếu lập lòe không ngừng. Triệu Tử Mại quả thực hoài nghi liệu nó có nhìn trộm được bí mật ẩn sâu trong đáy lòng hắn hay không.
Ngay khi hắn đang cẩn thận cân nhắc biểu tình của nó thì Bảo Điền lại hỏi Mục què, “Công tử nhà chúng ta vì cứu ngài mà nói nhiều như thế. Vậy ngài cũng nên nói với chúng ta chút chuyện của các người đi chứ.”
Mục què vuốt chòm râu tà tà liếc Bảo Điền sau đó cả giận hỏi, “Ngươi muốn biết cái gì?”
Bảo Điền cợt nhả mà dịch về phía trước hỏi, “Tiền bối, Mục cô nương quả thực là cháu ruột của ngài hả? Xem thái độ của nàng đối với ngài thì không quá giống.”
Nghe xong lời này mặt Mục què thoáng chốc đã biến đổi lúc đỏ lúc trắng, lời nói cũng nhát gừng, “Sao…… sao lại không giống, à, nàng lớn lên đẹp hơn ta, nhưng …… thế cũng vẫn là cháu ta cơ mà?”
Tang ở bên cạnh “Phì” cười, “Đừng giả vờ nữa, không có thú vị gì hết.”
Mục què tất nhiên không dám cãi nó vì thế chỉ ấp úng nói, “Ta nuôi con bé từ nhỏ tới lớn, dù không phải người thân thì cũng thân hơn cả người thân, có…… có cái gì nói đâu……”
Mặt Bảo Điền lộ ra thần sắc khó hiểu, suy nghĩ trong chốc lát hắn mới hỏi, “Ngài không phải mẹ mìn chứ?”
“Ta nhổ vào,” Mục què gấp đến độ đánh cho hắn một cái rồi mắng, “Ta không làm chuyện thiếu đạo đức kia, nói thật cho người năm đó nếu không phải ta tốt bụng thì nha đầu kia đã đông chết ở đêm đông năm đó rồi. Nàng mặc quần áo mỏng manh, hỏi cái gì cũng không nhớ, tới tên cha mẹ cũng không biết.”
“Đêm đông ư?” Triệu Tử Mại nghe thấy hai chữ này thì nhất thời có chút hoảng hốt.
“Còn không phải sao, ngày đó kinh thành đổ tuyết lớn lắm, trên cây đều là băng, sáng lấp lánh như bạc.”
“Đó là năm nào?” Triệu Tử Mại hỏi một câu.
“Mười năm trước, vào đầu tháng chạp, ta cũng không nhớ rõ lắm. Nha đầu này được ta thu lưu thì cả ngày chẳng nói lời nào, lúc đầu ta còn tưởng nàng bị câm cơ. Nhưng qua hai ngày, tới tiết mồng tám tháng chạp nàng nhìn cháo sôi ùng ục trong nồi thì bỗng nhiên kéo góc áo của ta nói muốn ăn cháo. Lúc ấy ta mới biết nàng chẳng sao hết, không hề bị câm.”
Nghe ông ta nói như vậy Bảo Điền không nín được cười, đến Tang cũng ném cây cỏ trong tay đi hừ lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới ta lại nhập vào một kẻ chết đói thế này.”
Chỉ có Triệu Tử Mại là không có bất kỳ phản ứng gì, mặt hắn lạnh, ngũ quan như bị đông cứng lại giống như cánh đồng hoang vu đóng băng mấy trăm năm.
Vào đúng ngày hắn tự tay giết chết chị mình thì Mục Tiểu Ngọ lạc đường được Mục người què thu nhận. Biến cố của hắn và nàng sao lại cùng phát sinh một ngày chứ?
“Về sau Tiểu Ngọ cũng không nhắc gì về thân thế của mình với ngài sao?” Qua hồi lâu Triệu Tử Mại mới phun ra được một câu này.
Mục què không chú ý tới vẻ mặt của hắn mà chỉ gặm cá nướng, uống một ngụm rượu rồi nói, “Không có, nó chẳng nói gì, hỏi một cái đã ba cái không biết, giống như hoàn toàn quên mất chuyện trước kia vậy. Mà thế cũng tốt, ta còn sợ con bé là công hầu tiểu thư gì đó đi theo kẻ nghèo kiết xác như ta lại không quen. Nàng không nhớ được gì nên cho cái gì thì mặc, cái gì cũng ăn, đỡ rất nhiều phiền toái cho ta. Các ngươi xem hiện tại ai gặp nàng cũng nói nàng là cháu gái của Mục què ta đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.