Chương 60: Linh Nhi
Thương Hải Nhất Thử
11/10/2022
Chờ mọi người rời đi
rồi và trên công đường chỉ còn Tào Mân thì Triệu Tử Mại mới khoanh tay
nhìn hạt mưa rơi thành vũng nước ở bên ngoài sau đó nhẹ giọng hỏi, “Tào
đại nhân, chuyện này ông thấy thế nào?”
Giọng hắn rất trầm tĩnh, nhưng trên mặt Tào Mân lại là lo sợ. Hắn đi gần tới chỗ Triệu Tử Mại và nói, “Là hạ quan làm việc không tốt mới trì hoãn thời gian dài như thế mà vẫn không tìm được hung thủ.”
Triệu Tử Mại quay đầu nhìn hắn, trên mặt vẫn là bộ dạng bình đạm không có biểu tình gì, “Tào đại nhân, ta cũng không trách ngươi, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi chuyện Hà Hồng Thanh chết có lẽ cũng liên quan tới Mộc Diêu. Khi ấy hắn vô cớ mất tích nên ta vẫn luôn nghĩ xem thi thể hắn bị giấu ở đâu. Ta cứ thắc mắc sao một người lại có thể biến mất không có chút tung tích như vậy. Huống chi không chỉ có một người.”
Tào Mân vẫn chưa thả lỏng sắc mặt, hắn vội vàng nói, “Nhưng dù cách chết của Hà Hồng Thành và Viên Úy giống nhau thì hạ quan vẫn không rõ một con Mộc Diêu sao có thể giết người được?”
Nói tới đây thấy Triệu Tử Mại liếc mình một cái thế là hắn vội vàng giải thích, “Phải, con Mộc Diêu hại người này khẳng định không phải một con diều bình thường mà là tà vật. Ý hạ quan là, sao nó phải bay ngàn dặm tới tận ngoài kinh thành để giết người, lại còn đoạt đi nhiều ‘phúc thọ cao’ như thế?”
Triệu Tử Mại cười lạnh một tiếng, “Mộc Diêu chỉ là công cụ giết người, sau lưng nó chắc chắn có một kẻ chủ mưu. Mà kẻ này hiện tại đang ở Lỗ thành, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn, nếu không một khi số phúc thọ cao kia được tuồn ra ngoài thì không biết sẽ tai họa cho bao nhiêu người.”
***
Linh Nhi đặt chậu than xuống sau đó lấy đống giấy viết thư Viên Úy giấu dưới gối ra bày lên bàn.
Nàng không biết chữ nhưng vẫn biết những chữ này đều được nghiền ngẫm cẩn thận mới viết ra. Bởi vì từng nét bút đều tinh tế, giống như bảng chữ mẫu. Nàng nhớ rõ khi tiểu thư thấy những chữ này đã từng cười nói, “Chữ này đều được viết rất quy củ nhưng chính vì thế mà mất đi phong cách của chính mình.”
Nàng không hiểu lời này có ý gì nên hỏi thêm và được tiểu thư giải thích, “Lúc Trần công tử viết thư quá khẩn trương, ta nghĩ nếu hắn thả lỏng hơn chút thì chắc mỗi nét bút sẽ như mây khói, càng viết càng tốt.”
Nhưng dù nói thế tiểu thư vẫn coi đống thư này như bảo bối, mỗi ngày đều bỏ ra xem mấy lần. Có đôi khi nàng ấy thậm chí còn đọc lên cho Linh Nhi nghe. Lúc đọc thư mặt nàng ấy luôn có một rặng mây đỏ, mắt chứa sóng nước. Linh Nhi cảm thấy nàng chưa bao giờ gặp tiểu thư vui vẻ như thế.
Nhưng hiện tại……
Linh Nhi thở dài một hơi sau đó hung hăng phỉ nhổ đống thư kia rồi cầm hết ném vào trong chậu than.
Giấy viết thư gặp lửa thì nhanh chóng bốc cháy, nàng nhìn ngọn lửa liếm qua nét mực rồi đốt chúng thành tro, trong lòng đột nhiên cảm thấy sảng khoái. Nàng oán hận nói, “Lời ngon tiếng ngọt đều là giả, đến cuối cùng không phải đều hóa thành một đống tro tàn hay sao. Tiểu thư, Linh Nhi thực sự vì ngài mà thấy không đáng giá, ngài thế mà lại vì một nam nhân thế này vứt bỏ tính mạng.”
Lời nói tới đây không biết vì sao trong đầu nàng bỗng lóe lên bộ dạng Viên Úy sau khi bị hút khô huyết nhục: Tấm da kia tuy vẫn có bộ dạng như cũ nhưng nhìn qua lại không quá giống trước kia. Đương nhiên tròng mắt đã không có nên mí mắt và lông mi rũ xuống, thoạt nhìn uể oải ỉu xìu, một bộ khốn đốn chưa tỉnh. Mà quỷ dị nhất chính là đôi môi của nàng ấy, đôi môi Viên Úy vốn no đủ như cánh hoa, đẫy đà mượt mà. Nhưng hiện tại son môi không có, môi nàng biến thành màu xám trắng, lại chỉ còn một tầng da giống một lão bà khô quắt.
Người không quen thuộc với Viên Úy sẽ không nhận biết được những chi tiết này, nhưng từ nhỏ Linh Nhi đã lớn lên cùng nàng ấy, mỗi ngày hầu hạ trang điểm nên đương nhiên chỉ liếc một cái đã nhìn ra thay đổi này.
Nghĩ đến đây ngực nàng bỗng sôi trào, một cỗ chua loét từ dạ này cuộn lên giống như muốn tràn khỏi cổ Nàng đứng lên, lảo đảo đẩy cửa ra ngoài viện, sau khi hít được không khí trong lành bên ngoài mới cảm thấy ngực thoải mái hơn. Nàng vừa vỗ ngực vừa theo hành lang đi tới trong vườn.
Hoa cỏ được nước mưa cọ rửa cực kỳ sạch sẽ, lá cây xếp từng tầng xanh vàng bên nhau cực kỳ đẹp đẽ. Linh Nhi nhìn đám cây cối cao lớn kia lại nghĩ tới bộ dạng Viên Úy ngơ ngẩn si ngốc đứng đây chờ diều của Trần công tử lúc còn sống. Lòng nàng chỉ thấy ảm đạm thêm vài phần.
Nàng chậm rãi đi tới dưới bóng cây, nhìn chằm chằm tán lá mà ngơ ngác, suy nghĩ không biết đã bay tới đâu.
“Lả tả…… Lả tả……”
Ngọn cây lắc lư vài cái, hạt mưa bay xuống rơi đầy đầu và cổ Linh Nhi khiến nàng rùng mình. Lúc này nàng cũng hoàn hồn, không nhịn được run rẩy cả người. Nhưng vừa mới chuẩn bị về phòng nàng lại chợt nghe thấy phía ngoài tường có tiếng nói chuyện, giọng cực kỳ quen thuộc.
“Sao lại tới đây……”
“Không phải ta đã nói về sau ta sẽ tới tìm ngươi, còn ngươi tạm thời đừng xuất hiện……”
“Hiện tại quan phủ đang nhìn chằm chằm…… vạn nhất bị phát hiện thì không tốt đâu……”
Nghe được hai chữ “quan phủ” thế là đầu óc Linh Nhi hoàn toàn tỉnh táo. Nàng biết bên ngoài tường là một ngõ cụt, ngày thường ít khi có người tới. Chính vì lý do này nên Trần Dụng mới tới ngõ nhỏ ấy thả diều, là để không bị người khác phát hiện.
Nhưng …… vì sao giọng người kia lại vang lên ở ngõ nhỏ? Hắn thậm chí còn nhắc tới quan phủ? Hơn nữa hình như hắn đang nói chuyện với người khác, là ai vậy? Vì sao hắn lại nói người kia không nên tới nơi này?
Trong đầu chứa đầy những câu hỏi không thể giải thích được khiến Linh Nhi càng hồ đồ. Vì thế nàng quyết đoán vứt bỏ những nghi hoặc vĩnh viễn không thể làm rõ kia và quyết định đích thân đi qua để xem rốt cuộc trong ngõ nhỏ kia đang xảy ra chuyện gì? Để xem một cái kẻ vẫn luôn im lặng kia là ai.
Nàng cố gắng không phát ra tiếng động, mặt dán lên tường nhìn lén qua một khe hở trên vách.
Ngõ nhỏ rất tối, nhưng nàng nhanh chóng nhận biết được người đang nói chuyện kia. Cái này không khó, bởi vì chỉ cần nghe giọng nàng đã đoán được 8,9 phần. Cái khó chính là một kẻ khác, Linh Nhi nheo mắt lại……
Người kia đứng hơi xa, bộ dạng thực gầy yếu. Từ góc nghiêng nhìn thì thấy bóng dáng hắn quả thực mỏng như mảnh giấy. Nhưng hắn lại rất cao lớn, so với người thường có lẽ cao gấp đôi. Bóng hắn hắt lên tường đen tuyền một mảnh quả thực có chút dọa người.
Linh Nhi không nhớ rõ trong số người mình quen có ai cao lớn như thế cho nên nàng càng hồ đồ hơn. Nàng dán mặt lên tường muốn nhìn rõ kẻ kia đến tột cùng trông như thế nào. Nhưng vừa dựa về phía trước trâm hoa trên đầu nàng đã đụng phải tường gạch và rơi xuống đất phát ra một tiếng “Đông”.
“Có người.”
Người ở bên kia tường đồng thời quay đầu.
Giọng hắn rất trầm tĩnh, nhưng trên mặt Tào Mân lại là lo sợ. Hắn đi gần tới chỗ Triệu Tử Mại và nói, “Là hạ quan làm việc không tốt mới trì hoãn thời gian dài như thế mà vẫn không tìm được hung thủ.”
Triệu Tử Mại quay đầu nhìn hắn, trên mặt vẫn là bộ dạng bình đạm không có biểu tình gì, “Tào đại nhân, ta cũng không trách ngươi, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi chuyện Hà Hồng Thanh chết có lẽ cũng liên quan tới Mộc Diêu. Khi ấy hắn vô cớ mất tích nên ta vẫn luôn nghĩ xem thi thể hắn bị giấu ở đâu. Ta cứ thắc mắc sao một người lại có thể biến mất không có chút tung tích như vậy. Huống chi không chỉ có một người.”
Tào Mân vẫn chưa thả lỏng sắc mặt, hắn vội vàng nói, “Nhưng dù cách chết của Hà Hồng Thành và Viên Úy giống nhau thì hạ quan vẫn không rõ một con Mộc Diêu sao có thể giết người được?”
Nói tới đây thấy Triệu Tử Mại liếc mình một cái thế là hắn vội vàng giải thích, “Phải, con Mộc Diêu hại người này khẳng định không phải một con diều bình thường mà là tà vật. Ý hạ quan là, sao nó phải bay ngàn dặm tới tận ngoài kinh thành để giết người, lại còn đoạt đi nhiều ‘phúc thọ cao’ như thế?”
Triệu Tử Mại cười lạnh một tiếng, “Mộc Diêu chỉ là công cụ giết người, sau lưng nó chắc chắn có một kẻ chủ mưu. Mà kẻ này hiện tại đang ở Lỗ thành, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn, nếu không một khi số phúc thọ cao kia được tuồn ra ngoài thì không biết sẽ tai họa cho bao nhiêu người.”
***
Linh Nhi đặt chậu than xuống sau đó lấy đống giấy viết thư Viên Úy giấu dưới gối ra bày lên bàn.
Nàng không biết chữ nhưng vẫn biết những chữ này đều được nghiền ngẫm cẩn thận mới viết ra. Bởi vì từng nét bút đều tinh tế, giống như bảng chữ mẫu. Nàng nhớ rõ khi tiểu thư thấy những chữ này đã từng cười nói, “Chữ này đều được viết rất quy củ nhưng chính vì thế mà mất đi phong cách của chính mình.”
Nàng không hiểu lời này có ý gì nên hỏi thêm và được tiểu thư giải thích, “Lúc Trần công tử viết thư quá khẩn trương, ta nghĩ nếu hắn thả lỏng hơn chút thì chắc mỗi nét bút sẽ như mây khói, càng viết càng tốt.”
Nhưng dù nói thế tiểu thư vẫn coi đống thư này như bảo bối, mỗi ngày đều bỏ ra xem mấy lần. Có đôi khi nàng ấy thậm chí còn đọc lên cho Linh Nhi nghe. Lúc đọc thư mặt nàng ấy luôn có một rặng mây đỏ, mắt chứa sóng nước. Linh Nhi cảm thấy nàng chưa bao giờ gặp tiểu thư vui vẻ như thế.
Nhưng hiện tại……
Linh Nhi thở dài một hơi sau đó hung hăng phỉ nhổ đống thư kia rồi cầm hết ném vào trong chậu than.
Giấy viết thư gặp lửa thì nhanh chóng bốc cháy, nàng nhìn ngọn lửa liếm qua nét mực rồi đốt chúng thành tro, trong lòng đột nhiên cảm thấy sảng khoái. Nàng oán hận nói, “Lời ngon tiếng ngọt đều là giả, đến cuối cùng không phải đều hóa thành một đống tro tàn hay sao. Tiểu thư, Linh Nhi thực sự vì ngài mà thấy không đáng giá, ngài thế mà lại vì một nam nhân thế này vứt bỏ tính mạng.”
Lời nói tới đây không biết vì sao trong đầu nàng bỗng lóe lên bộ dạng Viên Úy sau khi bị hút khô huyết nhục: Tấm da kia tuy vẫn có bộ dạng như cũ nhưng nhìn qua lại không quá giống trước kia. Đương nhiên tròng mắt đã không có nên mí mắt và lông mi rũ xuống, thoạt nhìn uể oải ỉu xìu, một bộ khốn đốn chưa tỉnh. Mà quỷ dị nhất chính là đôi môi của nàng ấy, đôi môi Viên Úy vốn no đủ như cánh hoa, đẫy đà mượt mà. Nhưng hiện tại son môi không có, môi nàng biến thành màu xám trắng, lại chỉ còn một tầng da giống một lão bà khô quắt.
Người không quen thuộc với Viên Úy sẽ không nhận biết được những chi tiết này, nhưng từ nhỏ Linh Nhi đã lớn lên cùng nàng ấy, mỗi ngày hầu hạ trang điểm nên đương nhiên chỉ liếc một cái đã nhìn ra thay đổi này.
Nghĩ đến đây ngực nàng bỗng sôi trào, một cỗ chua loét từ dạ này cuộn lên giống như muốn tràn khỏi cổ Nàng đứng lên, lảo đảo đẩy cửa ra ngoài viện, sau khi hít được không khí trong lành bên ngoài mới cảm thấy ngực thoải mái hơn. Nàng vừa vỗ ngực vừa theo hành lang đi tới trong vườn.
Hoa cỏ được nước mưa cọ rửa cực kỳ sạch sẽ, lá cây xếp từng tầng xanh vàng bên nhau cực kỳ đẹp đẽ. Linh Nhi nhìn đám cây cối cao lớn kia lại nghĩ tới bộ dạng Viên Úy ngơ ngẩn si ngốc đứng đây chờ diều của Trần công tử lúc còn sống. Lòng nàng chỉ thấy ảm đạm thêm vài phần.
Nàng chậm rãi đi tới dưới bóng cây, nhìn chằm chằm tán lá mà ngơ ngác, suy nghĩ không biết đã bay tới đâu.
“Lả tả…… Lả tả……”
Ngọn cây lắc lư vài cái, hạt mưa bay xuống rơi đầy đầu và cổ Linh Nhi khiến nàng rùng mình. Lúc này nàng cũng hoàn hồn, không nhịn được run rẩy cả người. Nhưng vừa mới chuẩn bị về phòng nàng lại chợt nghe thấy phía ngoài tường có tiếng nói chuyện, giọng cực kỳ quen thuộc.
“Sao lại tới đây……”
“Không phải ta đã nói về sau ta sẽ tới tìm ngươi, còn ngươi tạm thời đừng xuất hiện……”
“Hiện tại quan phủ đang nhìn chằm chằm…… vạn nhất bị phát hiện thì không tốt đâu……”
Nghe được hai chữ “quan phủ” thế là đầu óc Linh Nhi hoàn toàn tỉnh táo. Nàng biết bên ngoài tường là một ngõ cụt, ngày thường ít khi có người tới. Chính vì lý do này nên Trần Dụng mới tới ngõ nhỏ ấy thả diều, là để không bị người khác phát hiện.
Nhưng …… vì sao giọng người kia lại vang lên ở ngõ nhỏ? Hắn thậm chí còn nhắc tới quan phủ? Hơn nữa hình như hắn đang nói chuyện với người khác, là ai vậy? Vì sao hắn lại nói người kia không nên tới nơi này?
Trong đầu chứa đầy những câu hỏi không thể giải thích được khiến Linh Nhi càng hồ đồ. Vì thế nàng quyết đoán vứt bỏ những nghi hoặc vĩnh viễn không thể làm rõ kia và quyết định đích thân đi qua để xem rốt cuộc trong ngõ nhỏ kia đang xảy ra chuyện gì? Để xem một cái kẻ vẫn luôn im lặng kia là ai.
Nàng cố gắng không phát ra tiếng động, mặt dán lên tường nhìn lén qua một khe hở trên vách.
Ngõ nhỏ rất tối, nhưng nàng nhanh chóng nhận biết được người đang nói chuyện kia. Cái này không khó, bởi vì chỉ cần nghe giọng nàng đã đoán được 8,9 phần. Cái khó chính là một kẻ khác, Linh Nhi nheo mắt lại……
Người kia đứng hơi xa, bộ dạng thực gầy yếu. Từ góc nghiêng nhìn thì thấy bóng dáng hắn quả thực mỏng như mảnh giấy. Nhưng hắn lại rất cao lớn, so với người thường có lẽ cao gấp đôi. Bóng hắn hắt lên tường đen tuyền một mảnh quả thực có chút dọa người.
Linh Nhi không nhớ rõ trong số người mình quen có ai cao lớn như thế cho nên nàng càng hồ đồ hơn. Nàng dán mặt lên tường muốn nhìn rõ kẻ kia đến tột cùng trông như thế nào. Nhưng vừa dựa về phía trước trâm hoa trên đầu nàng đã đụng phải tường gạch và rơi xuống đất phát ra một tiếng “Đông”.
“Có người.”
Người ở bên kia tường đồng thời quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.