Chương 274: Mất đi
Thương Hải Nhất Thử
16/10/2022
Đó là lần đầu tiên
Bảo Điền nhìn thấy cái đồng hồ tây dương trong truyền thuyết kia. Hắn
trơ mắt nhìn nó rơi trên mặt đất tan thành từng mảnh nhỏ lấp lánh ánh
vàng rực. Đến nữ hài chăn dê luôn cất tiếng hát cũng bị rơi đến chia năm xẻ bảy, đầu lăn vào trong góc.
Nhưng giờ khắc này Bảo Điền đã không sợ Triệu Văn An phát hiện ra việc này và tạo ra một cơn gió lốc nữa, ngược lại toàn bộ sự chú ý của hắn đều chuyển lên một người khác —— Triệu Tử Mại.
Hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng công tử thế này, hoảng loạn, yếu ớt, sợ hãi…… Hắn đứng tại chỗ, không nhịn được run rẩy giống như sẽ ngất xỉu ngay. Nhưng ngay khi Bảo Điền hoảng đến độ muốn gọi Hồ thái y thì Triệu Tử Mại bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, môi run run vài cái và nói ra một câu, “Nếu ….. cha ta hỏi thì nói Trịnh Hề Minh chạy tới trốn ở đây, trong lúc ta và hắn đánh nhau đã không cẩn thận đánh vỡ cái đồng hồ này.”
“Vâng, ngài bảo thuộc hạ nói gì thì thuộc hạ sẽ nói thế,” Bảo Điền sắp khóc tới nơi rồi, “Nhưng công tử, ngài làm sao thế? Ngài đừng làm thuộc hạ sợ.”
“Ta không sao,” sau khi nhẹ giọng nói ra ba chữ này Triệu Tử Mại lập tức xoay người đi ra ngoài. Bông tuyết ập vào mặt khiến hắn đông lạnh đến giật mình, bước chân cũng chậm lại, “Bảo Điền, đêm đó ở Vô Cùng Các ngươi cũng nhìn thấy nàng, vậy ngươi cảm thấy nàng…… là ai?”
“Thuộc hạ không biết,” đây là lần đầu tiên Triệu Tử Mại thảo luận vấn đề này với hắn nên Bảo Điền sửng sốt mất một lúc. Có điều hắn vẫn nhanh chóng nói ra lời trong lòng, “Nhưng nàng ta nhất định không phải đại tiểu thư, nói không chừng nàng ta là yêu quái biến thành bộ dạng kia để mê hoặc chúng ta.”
“Ngươi thật sự nghĩ thế sao?”
“Vì sao thuộc hạ phải gạt công tử?”
Thần sắc trên mặt Triệu Tử Mại thoáng nhẹ nhàng hơn. Sau một lúc lâu hắn quay đầu nhìn về phía Bảo Điền và nói: “Chúng ta quay về phòng sách cũ thôi, ta tìm được du ký kia rồi.”
Du ký không ở trong thư phòng, trên bàn là một cuốn《 thơ Đỗ 》, cũng là một quyển sách nhỏ có bìa màu lam rách tung tóe. Triệu Tử Mại và Bảo Điền lật tung cả phòng vài lần nhưng vẫn không phát hiện ra cuốn du ký kia. Đến cuối cùng Bảo Điền cũng bắt đầu hoài nghi Triệu Tử Mại nhìn lầm cuốn《 thơ Đỗ 》này trở thành du ký.
Nhưng ngay khi hai người sứt đầu mẻ trán tìm kiếm thì bên ngoài cửa thư phòng bỗng truyền tới tiếng bước chân. Bảo Điền còn đang sờ đầu lẩm bẩm không biết nửa đêm rồi mà kẻ nào còn tới đây thì Triệu Tử Mại đã đứng lên cung kính đối diện với cửa. (Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Hắn biết người ngoài cửa là ai, chuyện xảy ra trong phủ không thể nào qua được mắt của Triệu Văn An. Huống chi chuyện vừa nãy lại lớn như thế. Chẳng qua hắn không ngờ hiện tại đã hơn nửa đêm, trời còn đang đổ tuyết mà Triệu Văn An vẫn không màng mọi thứ chạy tới đây hưng sư vấn tội.
Quả nhiên sau khi cửa mở ra thì bóng dáng Triệu Văn An đã xuất hiện. Ông ta đội tuyết mà tới, thậm chí không kịp đội mũ, tuy có người cầm ô che cho nhưng đầu tóc và râu của ông ta vẫn bị tuyết nhuộm hoa râm khiến khuôn mặt vốn đã nghiêm túc của ông ta càng thêm lạnh lẽo.
“Trịnh Hề Minh tới, hắn đến Thính Tuyết Đường, con đuổi theo đánh nhau với hắn nên vô ý đụng phải cái đồng hồ.” Triệu Tử Mại nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước.
“Trịnh Hề Minh…… đến đây ư?” Lúc hỏi những lời này thần sắc Triệu Văn An không hề thay đổi nhưng Triệu Tử Mại lại cảm nhận được suy nghĩ của ông ta đã khác.
“Đúng vậy.” Triệu Tử Mại thả lỏng, hắn biết mình đã thoát được trận mắng này rồi.
“Bằng công phu của ngươi cũng có thể đối phó được với hắn ư?” Triệu Văn An lại hỏi một câu.
“Lão gia, là tiểu nhân nghe thấy động tĩnh chạy tới thế là Trịnh Hề Minh lập tức tẩu thoát chứ không chả biết hắn sẽ làm gì công tử.” Bảo Điền vội vàng bổ sung.
“Có bị thương không?” Mãi tới giờ ông ta mới nghĩ tới vừa rồi Triệu Tử Mại đã gặp một tên hung thủ võ công trác tuyệt vì thế giọng cũng không nhịn được mềm hơn, đồng thời ông ta quay đầu lại nhìn con trai mình.
“Mục đích của hắn tới hình như không phải để tổn thương ai.” Triệu Tử Mại thấy ánh mắt ông ta thì vội cúi thấp đầu xuống và đáp.
“Thế hắn tới làm gì? Hắn biết Thuận Thiên Phủ đang tìm hắn thì vì sao còn chui đầu vào lưới?”
“Cái này con cũng chưa suy nghĩ cẩn thận.”
Triệu Văn An ngưng thần suy tư một lát rốt cuộc cũng gật gật đầu nói với gã sai vặt đi theo “Trở về phòng thôi”. Nói xong ông ta đi ra ngoài, tới cửa ông ta lại quay đầu nhàn nhạt đảo qua Triệu Tử Mại và nói, “Về sau gặp chuyện quá sức thì đừng có cậy mạnh.”
“Lão gia yên tâm, tiểu nhân sẽ bảo vệ công tử thật tốt, tuyệt đối không để ngài ấy gặp nguy hiểm.” Bảo Điền vui vẻ nhìn Triệu Văn An rời đi sau đó mới cười nói với Triệu Tử Mại, “Công tử, ngày thường ngài luôn nói lão gia không quan tâm tới ngài nhưng theo thuộc hạ thấy thì lão gia chỉ không biết cách thể hiện thôi chứ vẫn đau lòng công tử lắm.”
“Ông ta nói thế chỉ vì không tin tưởng ta thôi.” Sắc mặt Triệu Tử Mại hoàn toàn khác Bảo Điền, hắn nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài và nhẹ nhàng mím môi nói, “Bảo Điền, chúng ta tới Thuận Thiên Phủ thôi.”
Bảo Điền kinh hãi, “Bây giờ ư? Công tử, ngài mệt nhọc đã lâu như thế thì phải nghỉ ngơi một lát chứ.”
“Ta không chờ được, án này ta nhất định phải phá, để ông ấy thấy.” Triệu Tử Mại nhìn theo hướng Triệu Văn An vừa rời đi, dấu chân của ông ta đã bị tuyêt lớn phủ lên. Lúc sau hắn đi ra ngoài, tự mình để lại dấu chân trên tuyết trắng.
***
Gió tuyết thổi mạnh, xe ngựa dừng ở cửa của Thuận Thiên Phủ, thùng xe bị gió thổi lắc lư giống một mảnh lá tàn úa.
Tang nhảy từ trên xe ngựa xuống ngẩng đầu nhìn biển tên nạm vàng thật lớn ở trên cửa phủ nha, mũi hừ một cái, “Triệu Thông Phán, ta theo ngươi trở lại kinh thành là để ngươi giúp ta tìm du ký thế mà giờ du ký không thấy, ngươi thì đêm hôm khuya khoắt kéo ta đến đây để ta giúp ngươi ấy hả?”
Triệu Tử Mại cúi người xuống xe rồi thở dài nói, “Cuốn du ký kia bị mất là chuyện rất kỳ quặc nhưng theo ta suy đoán thì hẳn là nó đã bị Trịnh Hề Minh lấy đi. Tuy ta không biết vì sao hắn lại muốn lấy cuốn du ký đó nhưng trong phủ ngoài hắn thì chẳng có người nào khác khả nghi.”
Tang nhíu mày hỏi, “Hắn trộm thứ kia làm cái gì?”
Nó vừa dứt lời đã thấy cánh cửa đen nhánh của Thuận Thiên Phủ được đẩy ra. Một người mang bộ dạng nha dịch vượt qua ngạch cửa đi xuống bậc thang hành lễ cung kính với Triệu Tử Mại, gương mặt tươi cười hỏi, “Thông Phán đại nhân, sao trễ thế này ngài còn tới đây?”
Bảo Điền đi lên tiếp lời, “Thời buổi rối loạn còn phân biệt sớm tối gì nữa, đại nhân tới phủ nha đương nhiên là để làm việc.”
Nha dịch kia vội vàng gật đầu, “Đương nhiên, nhưng vị này là ai, ta thấy lạ mắt quá.” Hắn nhìn Tang lúc này mặc cả bộ nam trang và đánh giá nó từ đầu tới chân.
“Hắn là……” Bảo Điền ậm ừ một tiếng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Triệu Tử Mại thấy vậy thì tiến lên một bước và cúi đầu nói với nha dịch kia, “Vị này là bạn cũ của ta. Hắn giỏi nhìn lén, có thể hỗ trợ nhiều cho việc điều tra án nên lần này ta mới đặc biệt mời hắn tới hỗ trợ.”
Nhưng giờ khắc này Bảo Điền đã không sợ Triệu Văn An phát hiện ra việc này và tạo ra một cơn gió lốc nữa, ngược lại toàn bộ sự chú ý của hắn đều chuyển lên một người khác —— Triệu Tử Mại.
Hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng công tử thế này, hoảng loạn, yếu ớt, sợ hãi…… Hắn đứng tại chỗ, không nhịn được run rẩy giống như sẽ ngất xỉu ngay. Nhưng ngay khi Bảo Điền hoảng đến độ muốn gọi Hồ thái y thì Triệu Tử Mại bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, môi run run vài cái và nói ra một câu, “Nếu ….. cha ta hỏi thì nói Trịnh Hề Minh chạy tới trốn ở đây, trong lúc ta và hắn đánh nhau đã không cẩn thận đánh vỡ cái đồng hồ này.”
“Vâng, ngài bảo thuộc hạ nói gì thì thuộc hạ sẽ nói thế,” Bảo Điền sắp khóc tới nơi rồi, “Nhưng công tử, ngài làm sao thế? Ngài đừng làm thuộc hạ sợ.”
“Ta không sao,” sau khi nhẹ giọng nói ra ba chữ này Triệu Tử Mại lập tức xoay người đi ra ngoài. Bông tuyết ập vào mặt khiến hắn đông lạnh đến giật mình, bước chân cũng chậm lại, “Bảo Điền, đêm đó ở Vô Cùng Các ngươi cũng nhìn thấy nàng, vậy ngươi cảm thấy nàng…… là ai?”
“Thuộc hạ không biết,” đây là lần đầu tiên Triệu Tử Mại thảo luận vấn đề này với hắn nên Bảo Điền sửng sốt mất một lúc. Có điều hắn vẫn nhanh chóng nói ra lời trong lòng, “Nhưng nàng ta nhất định không phải đại tiểu thư, nói không chừng nàng ta là yêu quái biến thành bộ dạng kia để mê hoặc chúng ta.”
“Ngươi thật sự nghĩ thế sao?”
“Vì sao thuộc hạ phải gạt công tử?”
Thần sắc trên mặt Triệu Tử Mại thoáng nhẹ nhàng hơn. Sau một lúc lâu hắn quay đầu nhìn về phía Bảo Điền và nói: “Chúng ta quay về phòng sách cũ thôi, ta tìm được du ký kia rồi.”
Du ký không ở trong thư phòng, trên bàn là một cuốn《 thơ Đỗ 》, cũng là một quyển sách nhỏ có bìa màu lam rách tung tóe. Triệu Tử Mại và Bảo Điền lật tung cả phòng vài lần nhưng vẫn không phát hiện ra cuốn du ký kia. Đến cuối cùng Bảo Điền cũng bắt đầu hoài nghi Triệu Tử Mại nhìn lầm cuốn《 thơ Đỗ 》này trở thành du ký.
Nhưng ngay khi hai người sứt đầu mẻ trán tìm kiếm thì bên ngoài cửa thư phòng bỗng truyền tới tiếng bước chân. Bảo Điền còn đang sờ đầu lẩm bẩm không biết nửa đêm rồi mà kẻ nào còn tới đây thì Triệu Tử Mại đã đứng lên cung kính đối diện với cửa. (Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Hắn biết người ngoài cửa là ai, chuyện xảy ra trong phủ không thể nào qua được mắt của Triệu Văn An. Huống chi chuyện vừa nãy lại lớn như thế. Chẳng qua hắn không ngờ hiện tại đã hơn nửa đêm, trời còn đang đổ tuyết mà Triệu Văn An vẫn không màng mọi thứ chạy tới đây hưng sư vấn tội.
Quả nhiên sau khi cửa mở ra thì bóng dáng Triệu Văn An đã xuất hiện. Ông ta đội tuyết mà tới, thậm chí không kịp đội mũ, tuy có người cầm ô che cho nhưng đầu tóc và râu của ông ta vẫn bị tuyết nhuộm hoa râm khiến khuôn mặt vốn đã nghiêm túc của ông ta càng thêm lạnh lẽo.
“Trịnh Hề Minh tới, hắn đến Thính Tuyết Đường, con đuổi theo đánh nhau với hắn nên vô ý đụng phải cái đồng hồ.” Triệu Tử Mại nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước.
“Trịnh Hề Minh…… đến đây ư?” Lúc hỏi những lời này thần sắc Triệu Văn An không hề thay đổi nhưng Triệu Tử Mại lại cảm nhận được suy nghĩ của ông ta đã khác.
“Đúng vậy.” Triệu Tử Mại thả lỏng, hắn biết mình đã thoát được trận mắng này rồi.
“Bằng công phu của ngươi cũng có thể đối phó được với hắn ư?” Triệu Văn An lại hỏi một câu.
“Lão gia, là tiểu nhân nghe thấy động tĩnh chạy tới thế là Trịnh Hề Minh lập tức tẩu thoát chứ không chả biết hắn sẽ làm gì công tử.” Bảo Điền vội vàng bổ sung.
“Có bị thương không?” Mãi tới giờ ông ta mới nghĩ tới vừa rồi Triệu Tử Mại đã gặp một tên hung thủ võ công trác tuyệt vì thế giọng cũng không nhịn được mềm hơn, đồng thời ông ta quay đầu lại nhìn con trai mình.
“Mục đích của hắn tới hình như không phải để tổn thương ai.” Triệu Tử Mại thấy ánh mắt ông ta thì vội cúi thấp đầu xuống và đáp.
“Thế hắn tới làm gì? Hắn biết Thuận Thiên Phủ đang tìm hắn thì vì sao còn chui đầu vào lưới?”
“Cái này con cũng chưa suy nghĩ cẩn thận.”
Triệu Văn An ngưng thần suy tư một lát rốt cuộc cũng gật gật đầu nói với gã sai vặt đi theo “Trở về phòng thôi”. Nói xong ông ta đi ra ngoài, tới cửa ông ta lại quay đầu nhàn nhạt đảo qua Triệu Tử Mại và nói, “Về sau gặp chuyện quá sức thì đừng có cậy mạnh.”
“Lão gia yên tâm, tiểu nhân sẽ bảo vệ công tử thật tốt, tuyệt đối không để ngài ấy gặp nguy hiểm.” Bảo Điền vui vẻ nhìn Triệu Văn An rời đi sau đó mới cười nói với Triệu Tử Mại, “Công tử, ngày thường ngài luôn nói lão gia không quan tâm tới ngài nhưng theo thuộc hạ thấy thì lão gia chỉ không biết cách thể hiện thôi chứ vẫn đau lòng công tử lắm.”
“Ông ta nói thế chỉ vì không tin tưởng ta thôi.” Sắc mặt Triệu Tử Mại hoàn toàn khác Bảo Điền, hắn nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài và nhẹ nhàng mím môi nói, “Bảo Điền, chúng ta tới Thuận Thiên Phủ thôi.”
Bảo Điền kinh hãi, “Bây giờ ư? Công tử, ngài mệt nhọc đã lâu như thế thì phải nghỉ ngơi một lát chứ.”
“Ta không chờ được, án này ta nhất định phải phá, để ông ấy thấy.” Triệu Tử Mại nhìn theo hướng Triệu Văn An vừa rời đi, dấu chân của ông ta đã bị tuyêt lớn phủ lên. Lúc sau hắn đi ra ngoài, tự mình để lại dấu chân trên tuyết trắng.
***
Gió tuyết thổi mạnh, xe ngựa dừng ở cửa của Thuận Thiên Phủ, thùng xe bị gió thổi lắc lư giống một mảnh lá tàn úa.
Tang nhảy từ trên xe ngựa xuống ngẩng đầu nhìn biển tên nạm vàng thật lớn ở trên cửa phủ nha, mũi hừ một cái, “Triệu Thông Phán, ta theo ngươi trở lại kinh thành là để ngươi giúp ta tìm du ký thế mà giờ du ký không thấy, ngươi thì đêm hôm khuya khoắt kéo ta đến đây để ta giúp ngươi ấy hả?”
Triệu Tử Mại cúi người xuống xe rồi thở dài nói, “Cuốn du ký kia bị mất là chuyện rất kỳ quặc nhưng theo ta suy đoán thì hẳn là nó đã bị Trịnh Hề Minh lấy đi. Tuy ta không biết vì sao hắn lại muốn lấy cuốn du ký đó nhưng trong phủ ngoài hắn thì chẳng có người nào khác khả nghi.”
Tang nhíu mày hỏi, “Hắn trộm thứ kia làm cái gì?”
Nó vừa dứt lời đã thấy cánh cửa đen nhánh của Thuận Thiên Phủ được đẩy ra. Một người mang bộ dạng nha dịch vượt qua ngạch cửa đi xuống bậc thang hành lễ cung kính với Triệu Tử Mại, gương mặt tươi cười hỏi, “Thông Phán đại nhân, sao trễ thế này ngài còn tới đây?”
Bảo Điền đi lên tiếp lời, “Thời buổi rối loạn còn phân biệt sớm tối gì nữa, đại nhân tới phủ nha đương nhiên là để làm việc.”
Nha dịch kia vội vàng gật đầu, “Đương nhiên, nhưng vị này là ai, ta thấy lạ mắt quá.” Hắn nhìn Tang lúc này mặc cả bộ nam trang và đánh giá nó từ đầu tới chân.
“Hắn là……” Bảo Điền ậm ừ một tiếng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Triệu Tử Mại thấy vậy thì tiến lên một bước và cúi đầu nói với nha dịch kia, “Vị này là bạn cũ của ta. Hắn giỏi nhìn lén, có thể hỗ trợ nhiều cho việc điều tra án nên lần này ta mới đặc biệt mời hắn tới hỗ trợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.