Chương 304: Ngôn ngữ
Thương Hải Nhất Thử
16/10/2022
Không thể cưỡng cầu……
Nếu càng muốn cầu thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ giống như lời sư phụ nói —— mọi mong muốn đều sẽ mất ư?
Đàm Chấn Anh nhớ rõ mình đã từng hỏi Triệu Văn An những lời này. Khi đó bọn họ còn đi cùng một con đường, cùng cầu học với Đường Chi Giám và là sư huynh đệ đồng môn.
Triệu Văn An nói như thế nào lão nhớ rõ, và nhiều năm sau lúc lão bị biếm đến Địch Hóa cũng chính những lời này đã giúp lão chống đỡ. Lão khi ấy đã lập tức bò dậy, gian khổ ngoan cường tiếp tục.
“Biết không thể mà vẫn làm mới gọi là anh hùng.”
Triệu Văn An đã nói như vậy, mà Đàm Chấn Anh cũng đã làm như thế. Bọn họ đi trên hai con đường khác nhau, nhưng bước chân đều kiên định.
Hiện tại Đàm Chấn Anh đứng trước Triệu phủ không người canh gác. Lão nhìn hai cánh cửa lớn kia, trong lòng chợt bình tĩnh lại. Triệu Văn An đang chờ lão, dùng cách này để chờ lão bởi vì đến cùng thì hai người đều là anh hùng. Dù không phải kiểu người trượng nghĩa phân biệt thị phi nhưng cũng đúng là những kẻ không sợ mạo hiểm, không màng sống chết.
Đàm Chấn Anh đi vào. Triệu phủ không coi là lớn, vừa hẹp vừa sâu thẳm, lúc đứng ở cửa nhìn vào sẽ không thấy cuối. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nơi này hoàn toàn không có đình đài lầu các, núi giả non nước mà chỉ có trúc xanh ngắt và những con đường quanh co.
Triệu Văn An đang ngồi trong thư phòng chờ lão, nhưng nơi ấy không chỉ có ông ta mà còn một vị cô nương tuổi chừng 16. Nàng ta có đôi mắt sáng lanh lợi, thoạt nhìn có vài phần quen thuộc.
Đàm Chấn Anh nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát rốt cuộc mới nghĩ ra: Nàng ta chính là tiểu tử Triệu Tử Mại tìm tới để chiêu hồn. Lúc ấy nàng ta là nữ giả nam trang cho nên lão nhất thời không nhận ra.
“Đàm huynh, ngươi rốt cuộc cũng tới. Ta đợi ngươi đã lâu.” Triệu Văn An đứng dậy, chắp tay hành lễ với lão như khi còn niên thiếu, lại mời lão ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đàm Chấn Anh không ngồi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Văn An thì cười lạnh một tiếng, “Ta cho rằng Triệu đại nhân sẽ đơn độc gặp ta, ai ngờ ngươi còn tìm người giúp đỡ cơ đấy.”
Triệu Văn An nhẹ nhàng cười, “Đàm huynh yên tâm, ta tìm vị cô nương này tới chỉ muốn đề phòng tai họa khi nó chưa xảy ra, nếu Đàm huynh không ra tay thì ta bảo đảm nàng cũng sẽ không ra tay.”
“Triệu đại nhân đúng là biết ăn nói,” Đàm Chấn Anh vén đống tóc lòa xòa trước trán ra sau đầu để lộ khuôn mặt mảnh khảnh rõ ràng. Trong một khắc lông mày lão nhướng lên, mắt lộ sát khí, bàn tay phải lặng lẽ nắm chặt trong tay áo, “Không tới nửa khắc nữa thị vệ đại nội sẽ vây quanh nơi này. Nếu ta không muốn ra tay với Triệu đại nhân thì cần gì phải mất công tới đây một chuyến?”
“Đương nhiên,” Triệu Văn An vẫn tươi cười, giọng vẫn bình thản giống như hoàn toàn không để ý tới sát khí trên người Đàm Chấn Anh, “Chẳng qua ta nhớ rõ nhiều năm trước khi hai chúng ta còn chung một sư môn thường sẽ thức trắng đêm đàm đạo. Hiện tại nghĩ tới ta quả thực hoài niệm khoảng thời gian niên thiếu vô lo vô nghĩ đó.”
Đàm Chấn Anh nhếch miệng, “Triệu đại nhân có gì muốn nói với lão phu thì cứ việc nói. Nhưng nếu ngươi muốn dùng những lời này để kéo dài thời gian chờ thị vệ đại nội tới thì không cần đâu. Bởi vì ngoại trừ có thêm vài kẻ phải đổ máu trước cửa Triệu phủ thì kết cục cuối cùng sẽ chẳng thay đổi.”
“Đàm huynh nguyện ý nghe ta nói chuyện là Triệu mỗ đã thấy vô cùng cảm kích rồi,” Triệu Văn An đi một mình về phía trước. Tang cũng muốn đi qua nhưng lại bị ông ta giơ tay ngăn lại. Ông ta đi tới trước mặt Đàm Chấn Anh, đứng đối diện kẻ kia và dùng ánh mắt sáng ngời nhìn lão hỏi, “Ở trong cảm nhận của Đàm huynh thì Triệu mỗ chính là kẻ tham quyền sao?”
Đàm Chấn Anh không dự đoán được ông ta lại đột nhiên hỏi một câu như thế vì vậy hơi trầm ngâm và đáp, “Ngươi không phải người như thế. Triệu đại nhân, thế gian này không có mấy thứ ngươi nhìn trúng, những thứ trần tục như công danh lợi lộc tuyệt đối không thể lọt vào mắt ngươi.”
“Vậy mỗi ngày ta làm lụng vất vả như cu li, cẩn thận tính toán là vì cái gì? Đáp án rất đơn giản, bởi vì trong lòng ta cũng giống Đàm huynh, chỉ có hai chữ ‘cứu quốc’.”
Đàm Chấn Anh không đáp, nhưng cũng không phủ nhận mà chỉ hếch cằm lên dùng khóe mắt lạnh lùng nhìn Triệu Văn An.
“Nhưng hôm nay ta muốn nói với Đàm huynh một câu ta chưa bao giờ nói với bất kỳ kẻ nào bao gồm cả con trai ruột của ta. Bởi vì lời này sẽ mang tới cho ta và Triệu gia tai họa ngập trời.”
Đàm Chấn Anh thoáng sửng sốt, khóe miệng hơi giật giật phun ra hai chữ, “Ngươi nói.”
Triệu Văn An chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt Đàm Chấn Anh và nhìn cát bụi lẫn trong gió ở ngoài cửa. Vẻ bình tĩnh trên mặt ông ta bỗng bị bi ai và thê lương thay thế. Cát vàng chiếu vào đôi mắt ông ta khiến sắc bén trong đó tiêu tan một ít lại tăng thêm chút đần độn. Thoạt nhìn ông ta bỗng già đi mười năm, thay đổi cực nhanh này làm Đàm Chấn Anh gần như cảm thấy người trước mặt không phải là Triệu Văn An khí phách hăng hái nữa. Nhưng cùng lúc ấy lão lại thấy sợ những lời ông ta sắp nói ra. Vì cái gì mà một người dâng trào ý chí chiến đấu như Triệu đại nhân lại thay đổi thành bộ dáng này? Và vì cái gì mà chí khí cùng quyết tâm của ông ta lại tan tành thế này?
“Không đến 50 năm nữa Đại Thanh ắt sẽ bị diệt vong.”
Một câu thong thả trầm thấp lại như cây đinh gõ xuống khiến Đàm Chấn Anh ngây người khó mà động đậy.
Ngoài cửa gió thổi càng to, không trung vừa vàng vọt vừa u ám giống như bị nhuộm màu tận thế. Có lẽ đúng là tận thế rồi, bởi vì Đàm Chấn Anh tin lời của Triệu Văn An là thật. Lời này chẳng có chỗ nào tốt với ông ta, với lão cũng chẳng có gì gọi là hỏng bét. Chính vì thế ông ta chẳng cần phải gạt người. Huống chi lấy tình cảnh hai người hiện giờ thì Triệu Văn An cũng không cần đưa ra lời nói dối này để gạt lão.
Nhưng lòng Đàm Chấn Anh vẫn không muốn tin tưởng. Mà dù lão tin Triệu Văn An, tin phán đoán của ông ta với thời cuộc thì vẫn không sao thuyết phục được bản thân mình đi tin một câu đại nghịch bất đạo như thế.
50 năm nữa ắt sẽ bị diệt vong ư? Lão cười lạnh hai tiếng, đôi mắt bỗng sáng quắc, bên trong lộ ra điên cuồng sau đó lão ngẩng đầu lên mắng Triệu Văn An, “Toàn là nói bậy.”
“Đàm huynh, các ngươi luôn nói tây học hại quốc, nhưng có mấy người trong các ngươi từng bước chân ra khỏi biên giới? Và có mấy người mở to mắt nhìn thế giới bên ngoài? Những người khác ta không thể cãi nhưng Đàm huynh thì ta tin tưởng ngươi sẽ nghĩ giống ta. Nếu ngươi đã được nghe, được xem những điều giống ta thì ắt sẽ có kết luận như ta.”
Nói đến chỗ này thấy Đàm Chấn Anh ngây người thế là Triệu Văn An đi về phía giá sách ở bên cạnh, lấy ra một cuốn sách to có bìa da cứng và đưa nó cho lão.
“Ta đã dám nói thì không phải dối trá. Đây là một cuốn album, bên trong là ảnh chụp chúng ta thu được khi còn ở nước ngoài, nếu Đàm huynh có hứng thú thì cứ mở ra mà xem.”
“Ảnh chụp?”
“Thứ này sẽ chứng minh mức độ tin cậy của những lời ta vừa nói.”
Nếu càng muốn cầu thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ giống như lời sư phụ nói —— mọi mong muốn đều sẽ mất ư?
Đàm Chấn Anh nhớ rõ mình đã từng hỏi Triệu Văn An những lời này. Khi đó bọn họ còn đi cùng một con đường, cùng cầu học với Đường Chi Giám và là sư huynh đệ đồng môn.
Triệu Văn An nói như thế nào lão nhớ rõ, và nhiều năm sau lúc lão bị biếm đến Địch Hóa cũng chính những lời này đã giúp lão chống đỡ. Lão khi ấy đã lập tức bò dậy, gian khổ ngoan cường tiếp tục.
“Biết không thể mà vẫn làm mới gọi là anh hùng.”
Triệu Văn An đã nói như vậy, mà Đàm Chấn Anh cũng đã làm như thế. Bọn họ đi trên hai con đường khác nhau, nhưng bước chân đều kiên định.
Hiện tại Đàm Chấn Anh đứng trước Triệu phủ không người canh gác. Lão nhìn hai cánh cửa lớn kia, trong lòng chợt bình tĩnh lại. Triệu Văn An đang chờ lão, dùng cách này để chờ lão bởi vì đến cùng thì hai người đều là anh hùng. Dù không phải kiểu người trượng nghĩa phân biệt thị phi nhưng cũng đúng là những kẻ không sợ mạo hiểm, không màng sống chết.
Đàm Chấn Anh đi vào. Triệu phủ không coi là lớn, vừa hẹp vừa sâu thẳm, lúc đứng ở cửa nhìn vào sẽ không thấy cuối. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nơi này hoàn toàn không có đình đài lầu các, núi giả non nước mà chỉ có trúc xanh ngắt và những con đường quanh co.
Triệu Văn An đang ngồi trong thư phòng chờ lão, nhưng nơi ấy không chỉ có ông ta mà còn một vị cô nương tuổi chừng 16. Nàng ta có đôi mắt sáng lanh lợi, thoạt nhìn có vài phần quen thuộc.
Đàm Chấn Anh nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát rốt cuộc mới nghĩ ra: Nàng ta chính là tiểu tử Triệu Tử Mại tìm tới để chiêu hồn. Lúc ấy nàng ta là nữ giả nam trang cho nên lão nhất thời không nhận ra.
“Đàm huynh, ngươi rốt cuộc cũng tới. Ta đợi ngươi đã lâu.” Triệu Văn An đứng dậy, chắp tay hành lễ với lão như khi còn niên thiếu, lại mời lão ngồi xuống ghế bên cạnh.
Đàm Chấn Anh không ngồi, ánh mắt đảo qua khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Văn An thì cười lạnh một tiếng, “Ta cho rằng Triệu đại nhân sẽ đơn độc gặp ta, ai ngờ ngươi còn tìm người giúp đỡ cơ đấy.”
Triệu Văn An nhẹ nhàng cười, “Đàm huynh yên tâm, ta tìm vị cô nương này tới chỉ muốn đề phòng tai họa khi nó chưa xảy ra, nếu Đàm huynh không ra tay thì ta bảo đảm nàng cũng sẽ không ra tay.”
“Triệu đại nhân đúng là biết ăn nói,” Đàm Chấn Anh vén đống tóc lòa xòa trước trán ra sau đầu để lộ khuôn mặt mảnh khảnh rõ ràng. Trong một khắc lông mày lão nhướng lên, mắt lộ sát khí, bàn tay phải lặng lẽ nắm chặt trong tay áo, “Không tới nửa khắc nữa thị vệ đại nội sẽ vây quanh nơi này. Nếu ta không muốn ra tay với Triệu đại nhân thì cần gì phải mất công tới đây một chuyến?”
“Đương nhiên,” Triệu Văn An vẫn tươi cười, giọng vẫn bình thản giống như hoàn toàn không để ý tới sát khí trên người Đàm Chấn Anh, “Chẳng qua ta nhớ rõ nhiều năm trước khi hai chúng ta còn chung một sư môn thường sẽ thức trắng đêm đàm đạo. Hiện tại nghĩ tới ta quả thực hoài niệm khoảng thời gian niên thiếu vô lo vô nghĩ đó.”
Đàm Chấn Anh nhếch miệng, “Triệu đại nhân có gì muốn nói với lão phu thì cứ việc nói. Nhưng nếu ngươi muốn dùng những lời này để kéo dài thời gian chờ thị vệ đại nội tới thì không cần đâu. Bởi vì ngoại trừ có thêm vài kẻ phải đổ máu trước cửa Triệu phủ thì kết cục cuối cùng sẽ chẳng thay đổi.”
“Đàm huynh nguyện ý nghe ta nói chuyện là Triệu mỗ đã thấy vô cùng cảm kích rồi,” Triệu Văn An đi một mình về phía trước. Tang cũng muốn đi qua nhưng lại bị ông ta giơ tay ngăn lại. Ông ta đi tới trước mặt Đàm Chấn Anh, đứng đối diện kẻ kia và dùng ánh mắt sáng ngời nhìn lão hỏi, “Ở trong cảm nhận của Đàm huynh thì Triệu mỗ chính là kẻ tham quyền sao?”
Đàm Chấn Anh không dự đoán được ông ta lại đột nhiên hỏi một câu như thế vì vậy hơi trầm ngâm và đáp, “Ngươi không phải người như thế. Triệu đại nhân, thế gian này không có mấy thứ ngươi nhìn trúng, những thứ trần tục như công danh lợi lộc tuyệt đối không thể lọt vào mắt ngươi.”
“Vậy mỗi ngày ta làm lụng vất vả như cu li, cẩn thận tính toán là vì cái gì? Đáp án rất đơn giản, bởi vì trong lòng ta cũng giống Đàm huynh, chỉ có hai chữ ‘cứu quốc’.”
Đàm Chấn Anh không đáp, nhưng cũng không phủ nhận mà chỉ hếch cằm lên dùng khóe mắt lạnh lùng nhìn Triệu Văn An.
“Nhưng hôm nay ta muốn nói với Đàm huynh một câu ta chưa bao giờ nói với bất kỳ kẻ nào bao gồm cả con trai ruột của ta. Bởi vì lời này sẽ mang tới cho ta và Triệu gia tai họa ngập trời.”
Đàm Chấn Anh thoáng sửng sốt, khóe miệng hơi giật giật phun ra hai chữ, “Ngươi nói.”
Triệu Văn An chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt Đàm Chấn Anh và nhìn cát bụi lẫn trong gió ở ngoài cửa. Vẻ bình tĩnh trên mặt ông ta bỗng bị bi ai và thê lương thay thế. Cát vàng chiếu vào đôi mắt ông ta khiến sắc bén trong đó tiêu tan một ít lại tăng thêm chút đần độn. Thoạt nhìn ông ta bỗng già đi mười năm, thay đổi cực nhanh này làm Đàm Chấn Anh gần như cảm thấy người trước mặt không phải là Triệu Văn An khí phách hăng hái nữa. Nhưng cùng lúc ấy lão lại thấy sợ những lời ông ta sắp nói ra. Vì cái gì mà một người dâng trào ý chí chiến đấu như Triệu đại nhân lại thay đổi thành bộ dáng này? Và vì cái gì mà chí khí cùng quyết tâm của ông ta lại tan tành thế này?
“Không đến 50 năm nữa Đại Thanh ắt sẽ bị diệt vong.”
Một câu thong thả trầm thấp lại như cây đinh gõ xuống khiến Đàm Chấn Anh ngây người khó mà động đậy.
Ngoài cửa gió thổi càng to, không trung vừa vàng vọt vừa u ám giống như bị nhuộm màu tận thế. Có lẽ đúng là tận thế rồi, bởi vì Đàm Chấn Anh tin lời của Triệu Văn An là thật. Lời này chẳng có chỗ nào tốt với ông ta, với lão cũng chẳng có gì gọi là hỏng bét. Chính vì thế ông ta chẳng cần phải gạt người. Huống chi lấy tình cảnh hai người hiện giờ thì Triệu Văn An cũng không cần đưa ra lời nói dối này để gạt lão.
Nhưng lòng Đàm Chấn Anh vẫn không muốn tin tưởng. Mà dù lão tin Triệu Văn An, tin phán đoán của ông ta với thời cuộc thì vẫn không sao thuyết phục được bản thân mình đi tin một câu đại nghịch bất đạo như thế.
50 năm nữa ắt sẽ bị diệt vong ư? Lão cười lạnh hai tiếng, đôi mắt bỗng sáng quắc, bên trong lộ ra điên cuồng sau đó lão ngẩng đầu lên mắng Triệu Văn An, “Toàn là nói bậy.”
“Đàm huynh, các ngươi luôn nói tây học hại quốc, nhưng có mấy người trong các ngươi từng bước chân ra khỏi biên giới? Và có mấy người mở to mắt nhìn thế giới bên ngoài? Những người khác ta không thể cãi nhưng Đàm huynh thì ta tin tưởng ngươi sẽ nghĩ giống ta. Nếu ngươi đã được nghe, được xem những điều giống ta thì ắt sẽ có kết luận như ta.”
Nói đến chỗ này thấy Đàm Chấn Anh ngây người thế là Triệu Văn An đi về phía giá sách ở bên cạnh, lấy ra một cuốn sách to có bìa da cứng và đưa nó cho lão.
“Ta đã dám nói thì không phải dối trá. Đây là một cuốn album, bên trong là ảnh chụp chúng ta thu được khi còn ở nước ngoài, nếu Đàm huynh có hứng thú thì cứ mở ra mà xem.”
“Ảnh chụp?”
“Thứ này sẽ chứng minh mức độ tin cậy của những lời ta vừa nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.