Chương 421: Tên
Thương Hải Nhất Thử
19/10/2022
Một gốc đa lớn mọc ra từ một góc nóc chùa phủ kín rêu xanh giống như người khổng lồ đứng ở
chân trời đạp ngôi chùa thấp bé cũ nát kia dưới chân. Rễ cây mang theo
tư thế không chết không ngừng mà bám lấy mặt tường bên ngoài của ngôi
chùa giống như chuẩn bị cắn nuốt hoàn toàn ngôi chùa miếu kia.
A Ân quỳ gối trước miếu và chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng nõn bị ánh trăng len lỏi qua cành lá chiếu thành màu nguyệt bạch giống như men gốm hoàn mỹ.
“Thần của ta, ta tới đây cầu xin sự khoan dung của ngài,” đôi môi tái nhợt của hắn hé ra lẩm bẩm, “Ta đã giết người, dính máu, nhưng ta vẫn có lòng tham muốn có được sự tha thứ của ngài.”
Hắn cúi người, cái trán trắng tinh dán sát những rễ cây thô ráp phía dưới, đôi tay đặt hai bên lẳng lặng quỳ bò. Cứ thế, trông hắn giống một bức tượng điêu khắc đá, giống như hắn định quỳ ở đây tới thiên hoang địa lão.
Mục Tiểu Ngọ đứng cách đó không xa nhìn bóng dáng nhỏ gầy của hắn, ánh trăng phủ lên kết một tầng sương lạnh. Nàng nhớ tới bộ dạng lúc thành niên của hắn, hai chân trần đạp ánh trăng mà tới, áo cà sa trên người, tràng hạt ở cổ đều bị nhuộm thành màu trắng xanh lạnh lẽo.
A Ân…… Địch Chân……
Rốt cuộc A Ân cũng đứng thẳng người, dù không nhìn rõ mặt hắn nhưng không biết vì sao nàng vẫn có thể cảm nhận được mọi khúc mắc trong lòng hắn đang tích tụ lại, chuyển biến trăm hồi vẫn không tìm thấy lối ra.
Bóng người gầy yếu kia chần chừ một lát sau đó hạ quyết tâm thò tay vào trong cái áo choàng đầy mụn vá kia và móc ra một thứ sau đó hắn đi về phía trước, đặt nó ở bậc thang đầu tiên của chùa.
Thứ kia nhảy lên trên thềm đá, no đủ tươi mới giống như vẫn tồn tại, chưa mất hơi ấm và vẫn còn sức sống. Nếu không biết thứ kia là gì thì Mục Tiểu Ngọ đã tưởng rằng  Ân mới móc ra một anh thai vừa rời cơ thể mẹ.
Nhưng đương nhiên không phải thế, nữ nhân mới chết không lâu và nằm trong nấm mồ kia thiếu mất bộ phận quan trọng nhất trong thân thể nàng ta —— trái tim. A Ân đặt trái tim của người mẹ yêu quái của mình trước chùa, lấy cái này để hoàn toàn cắt đứt liên hệ với huyết thống của bản thân.
“Ta giết ba người, nhưng ta không muốn giết người nữa nên ta giết bà ấy, móc trái tim mang tới đây,” hắn ngẩng đầu nhìn về phía cánh cổng tò vò sâu thẳm, bên trên khắc hình đá hoa sen đang nở rộ giống thần phật duỗi tay về phía nhân gian cứu rỗi và xóa sạch mọi tội ác của những linh hồn và gột rửa chúng trước khi đày xuống địa ngục.
“Ta không muốn giống bà ấy, ta không muốn làm yêu quái, ta phải đi về phía ngài, đi về phía thiên đường mà sống.”
Hắn cười cười, nhưng chợt thu lại nụ cười cổ quái đó giống như bỗng nhiên nghĩ tới trái tim đang nhảy lên trên nền đá. Nó thuộc về người mẹ đã sinh ra hắn. Hắn run rẩy đứng thẳng người, trong tay không biết có thêm một con dao từ lúc nào. Nó bị ánh trăng chiếu vào sáng lóa, giống được mạ một tầng thủy ngân.
“Ta không muốn làm yêu quái,” A Ân lại lặp lại những lời này một lần và lần này trong giọng nói non nớt của hắn có thêm vài phần kiên định giống như nó đã ngủ đông trong lòng hắn rất nhiều năm, rốt cuộc cũng được thốt ra, “Ta muốn phụng dưỡng ngài, dùng mọi thứ ta có để trở thành người cứu vớt thế giới ô uế này.”
Trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười hồn nhiên, A Ân túm lấy mái tóc đen như thác nước của mình và dùng con dao kia ra sức cắt. Tóc sột sột soạt soạt rơi xuống từ ngón tay hắn, bay trên mặt đất như bông tuyết lả tả, lại giống như một phần hiến tế đã chuẩn bị từ lâu.
Hắn dâng trái tim của mẹ mình cùng bản thân trước kia cho thần phật, đánh cuộc để có phần đời còn lại trong sạch, rộng rãi và bằng phẳng.
Nhưng tới cuối cùng hắn cũng không được như ý nguyện.
“Ta không thích cái tên A Ân này, đây là cái tên mà cha ta tùy tiện quăng cho ta, không khác gì con chó con mèo,” trên mặt hắn là một tầng ánh sáng thần thánh, trong giọng nói lại lộ ra chút ngượng ngùng giống như không quá muốn nói ra câu tiếp theo, “Ta tự đặt cho mình một cái tên khác,” hắn cúi đầu cười, khóe mắt sáng lấp lánh, “Ta rất thích cái tên này, nó nghĩa là cứu vớt, là trong sáng, là hy vọng, là thứ ta thực sự muốn trở thành.”
Hắn liếm môi, đôi mắt ngước lên nhìn thẳng phía trước, con ngươi sáng lóa dọa người, giọng run rẩy, “Địch Chân, từ nay về sau ta chính là Địch Chân.”
Hắn chính là Địch Chân, điểm này Mục Tiểu Ngọ đã biết, nhưng nếu không có Tử Mại nhắc nhở thì nàng sẽ không đoán được A Ân chính là Địch Chân.
***
“Tiểu Ngọ, ta cảm thấy không quá thích hợp.”
Sương mù tản ra, Mục Tiểu Ngọ nhìn rõ đám người mênh mông trước mặt cùng pho tượng phật nằm. Mục què và Bảo Điền đều ở trong đó, trong mơ hồ còn có thể nghe được giọng bọn họ.
“Đây là Cống Bố, ngươi xem, lão đầu nhi và Bảo Điền đều ở đằng kia kìa.”
Triệu Tử Mại vẫn nắm chặt tay nàng không muốn đi về phía trước, “Ta luôn dạo quanh tâm ma, từ đoạn ký ức này tới đoạn ký ức khác, Tiểu Ngọ, liệu có phải chúng ta vẫn chưa thể thoát ra ngoài hay không?”
Mục Tiểu Ngọ cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo, giống như đóng băng. Nếu không có bàn tay ấm áp của Triệu Tử Mại nắm lấy thì nàng gần như sẽ bị lạnh lẽo này đông cứng làm cho mất đi tri giác.
“Ta rất quen thuộc với nó, vì nó đã đi theo ta rất nhiều năm, từ khi ta còn nhỏ nó đã trốn ở đây,” Triệu Tử Mại sờ sờ ngực mình và tiếp tục nói, “Giống như con chuột dưới mũi đao, mỗi ngày nhìn đao sáng chói lọi trên đỉnh đầu chậm chạp không rơi xuống và trong lòng biết rõ mình chẳng thể trốn thoát, vĩnh viễn cũng không thoát.”
“Tử Mại, ngươi đang nói về cái gì?” Nàng kéo hắn và nhẹ nhàng thở hổn hển nhìn vào mắt hắn mà hỏi.
“Tâm ma,” Triệu Tử Mại nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, “Lúc ở Chu gia ta cảm giác được trong tòa nhà kia tràn ngập sợ hai, hiện tại tuy sương mù đã tan nhưng sợ hãi vẫn còn đó. (Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Không, kỳ thật một khắc gặp phải cơn bão và bò lên bờ ta đã cảm giác được, chẳng qua khi ấy ta không quá chắc chắn,” hắn trợn tròn mắt nhìn nàng, nỗ lực xác nhận cảm xúc trong mắt nàng giống như một đứa nhỏ cực lực muốn được khẳng định, “Ngươi có tin ta không?”
Nàng đương nhiên là tin hắn, chỉ có người hàng năm làm bạn với tâm ma mới hiểu cảm giác ấy là gì. Sau đó nghe Mục què nói ông ta và Bảo Điền lạc đường trong rừng, không sao tới gần căn nhà gỗ của A Ân thì suy đoán của Triệu Tử Mại càng được chứng thực.
Lúc nàng ở Chu gia cũng là như thế, rõ ràng muốn đi cứu người nhưng bất kể thế nào cũng không thể tới gần, không có cách nào thay đổi kết cục. Đơn giản vì đó là ký ức, làm sao người ta có thể thay đổi ký ức được? Giống như nước không bao giờ chảy ngược, bọn họ xông vào tâm ma của Địch Chân và vẫn chưa thể thoát ra ngoài.
***
Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng dáng thành kính của A Ân, lần đầu tiên sinh ra chút đồng tình với hắn. Nhiều năm sau hắn sẽ trở nên căm ghét cái tên Địch Chân này ư? Cái tên được hắn ký thác mọi hy vọng nhưng rốt cuộc cũng ruồng bỏ hắn.
Một hồi thiên thẩm hoang đường, vị tăng lữ được mọi người kính ngưỡng biến thành cát bụi ai cũng có thể dẫm đạp.
Từ đây ma tăng hiện thế, nhân gian chẳng còn ngày bình an.
A Ân quỳ gối trước miếu và chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng nõn bị ánh trăng len lỏi qua cành lá chiếu thành màu nguyệt bạch giống như men gốm hoàn mỹ.
“Thần của ta, ta tới đây cầu xin sự khoan dung của ngài,” đôi môi tái nhợt của hắn hé ra lẩm bẩm, “Ta đã giết người, dính máu, nhưng ta vẫn có lòng tham muốn có được sự tha thứ của ngài.”
Hắn cúi người, cái trán trắng tinh dán sát những rễ cây thô ráp phía dưới, đôi tay đặt hai bên lẳng lặng quỳ bò. Cứ thế, trông hắn giống một bức tượng điêu khắc đá, giống như hắn định quỳ ở đây tới thiên hoang địa lão.
Mục Tiểu Ngọ đứng cách đó không xa nhìn bóng dáng nhỏ gầy của hắn, ánh trăng phủ lên kết một tầng sương lạnh. Nàng nhớ tới bộ dạng lúc thành niên của hắn, hai chân trần đạp ánh trăng mà tới, áo cà sa trên người, tràng hạt ở cổ đều bị nhuộm thành màu trắng xanh lạnh lẽo.
A Ân…… Địch Chân……
Rốt cuộc A Ân cũng đứng thẳng người, dù không nhìn rõ mặt hắn nhưng không biết vì sao nàng vẫn có thể cảm nhận được mọi khúc mắc trong lòng hắn đang tích tụ lại, chuyển biến trăm hồi vẫn không tìm thấy lối ra.
Bóng người gầy yếu kia chần chừ một lát sau đó hạ quyết tâm thò tay vào trong cái áo choàng đầy mụn vá kia và móc ra một thứ sau đó hắn đi về phía trước, đặt nó ở bậc thang đầu tiên của chùa.
Thứ kia nhảy lên trên thềm đá, no đủ tươi mới giống như vẫn tồn tại, chưa mất hơi ấm và vẫn còn sức sống. Nếu không biết thứ kia là gì thì Mục Tiểu Ngọ đã tưởng rằng  Ân mới móc ra một anh thai vừa rời cơ thể mẹ.
Nhưng đương nhiên không phải thế, nữ nhân mới chết không lâu và nằm trong nấm mồ kia thiếu mất bộ phận quan trọng nhất trong thân thể nàng ta —— trái tim. A Ân đặt trái tim của người mẹ yêu quái của mình trước chùa, lấy cái này để hoàn toàn cắt đứt liên hệ với huyết thống của bản thân.
“Ta giết ba người, nhưng ta không muốn giết người nữa nên ta giết bà ấy, móc trái tim mang tới đây,” hắn ngẩng đầu nhìn về phía cánh cổng tò vò sâu thẳm, bên trên khắc hình đá hoa sen đang nở rộ giống thần phật duỗi tay về phía nhân gian cứu rỗi và xóa sạch mọi tội ác của những linh hồn và gột rửa chúng trước khi đày xuống địa ngục.
“Ta không muốn giống bà ấy, ta không muốn làm yêu quái, ta phải đi về phía ngài, đi về phía thiên đường mà sống.”
Hắn cười cười, nhưng chợt thu lại nụ cười cổ quái đó giống như bỗng nhiên nghĩ tới trái tim đang nhảy lên trên nền đá. Nó thuộc về người mẹ đã sinh ra hắn. Hắn run rẩy đứng thẳng người, trong tay không biết có thêm một con dao từ lúc nào. Nó bị ánh trăng chiếu vào sáng lóa, giống được mạ một tầng thủy ngân.
“Ta không muốn làm yêu quái,” A Ân lại lặp lại những lời này một lần và lần này trong giọng nói non nớt của hắn có thêm vài phần kiên định giống như nó đã ngủ đông trong lòng hắn rất nhiều năm, rốt cuộc cũng được thốt ra, “Ta muốn phụng dưỡng ngài, dùng mọi thứ ta có để trở thành người cứu vớt thế giới ô uế này.”
Trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười hồn nhiên, A Ân túm lấy mái tóc đen như thác nước của mình và dùng con dao kia ra sức cắt. Tóc sột sột soạt soạt rơi xuống từ ngón tay hắn, bay trên mặt đất như bông tuyết lả tả, lại giống như một phần hiến tế đã chuẩn bị từ lâu.
Hắn dâng trái tim của mẹ mình cùng bản thân trước kia cho thần phật, đánh cuộc để có phần đời còn lại trong sạch, rộng rãi và bằng phẳng.
Nhưng tới cuối cùng hắn cũng không được như ý nguyện.
“Ta không thích cái tên A Ân này, đây là cái tên mà cha ta tùy tiện quăng cho ta, không khác gì con chó con mèo,” trên mặt hắn là một tầng ánh sáng thần thánh, trong giọng nói lại lộ ra chút ngượng ngùng giống như không quá muốn nói ra câu tiếp theo, “Ta tự đặt cho mình một cái tên khác,” hắn cúi đầu cười, khóe mắt sáng lấp lánh, “Ta rất thích cái tên này, nó nghĩa là cứu vớt, là trong sáng, là hy vọng, là thứ ta thực sự muốn trở thành.”
Hắn liếm môi, đôi mắt ngước lên nhìn thẳng phía trước, con ngươi sáng lóa dọa người, giọng run rẩy, “Địch Chân, từ nay về sau ta chính là Địch Chân.”
Hắn chính là Địch Chân, điểm này Mục Tiểu Ngọ đã biết, nhưng nếu không có Tử Mại nhắc nhở thì nàng sẽ không đoán được A Ân chính là Địch Chân.
***
“Tiểu Ngọ, ta cảm thấy không quá thích hợp.”
Sương mù tản ra, Mục Tiểu Ngọ nhìn rõ đám người mênh mông trước mặt cùng pho tượng phật nằm. Mục què và Bảo Điền đều ở trong đó, trong mơ hồ còn có thể nghe được giọng bọn họ.
“Đây là Cống Bố, ngươi xem, lão đầu nhi và Bảo Điền đều ở đằng kia kìa.”
Triệu Tử Mại vẫn nắm chặt tay nàng không muốn đi về phía trước, “Ta luôn dạo quanh tâm ma, từ đoạn ký ức này tới đoạn ký ức khác, Tiểu Ngọ, liệu có phải chúng ta vẫn chưa thể thoát ra ngoài hay không?”
Mục Tiểu Ngọ cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo, giống như đóng băng. Nếu không có bàn tay ấm áp của Triệu Tử Mại nắm lấy thì nàng gần như sẽ bị lạnh lẽo này đông cứng làm cho mất đi tri giác.
“Ta rất quen thuộc với nó, vì nó đã đi theo ta rất nhiều năm, từ khi ta còn nhỏ nó đã trốn ở đây,” Triệu Tử Mại sờ sờ ngực mình và tiếp tục nói, “Giống như con chuột dưới mũi đao, mỗi ngày nhìn đao sáng chói lọi trên đỉnh đầu chậm chạp không rơi xuống và trong lòng biết rõ mình chẳng thể trốn thoát, vĩnh viễn cũng không thoát.”
“Tử Mại, ngươi đang nói về cái gì?” Nàng kéo hắn và nhẹ nhàng thở hổn hển nhìn vào mắt hắn mà hỏi.
“Tâm ma,” Triệu Tử Mại nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, “Lúc ở Chu gia ta cảm giác được trong tòa nhà kia tràn ngập sợ hai, hiện tại tuy sương mù đã tan nhưng sợ hãi vẫn còn đó. (Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Không, kỳ thật một khắc gặp phải cơn bão và bò lên bờ ta đã cảm giác được, chẳng qua khi ấy ta không quá chắc chắn,” hắn trợn tròn mắt nhìn nàng, nỗ lực xác nhận cảm xúc trong mắt nàng giống như một đứa nhỏ cực lực muốn được khẳng định, “Ngươi có tin ta không?”
Nàng đương nhiên là tin hắn, chỉ có người hàng năm làm bạn với tâm ma mới hiểu cảm giác ấy là gì. Sau đó nghe Mục què nói ông ta và Bảo Điền lạc đường trong rừng, không sao tới gần căn nhà gỗ của A Ân thì suy đoán của Triệu Tử Mại càng được chứng thực.
Lúc nàng ở Chu gia cũng là như thế, rõ ràng muốn đi cứu người nhưng bất kể thế nào cũng không thể tới gần, không có cách nào thay đổi kết cục. Đơn giản vì đó là ký ức, làm sao người ta có thể thay đổi ký ức được? Giống như nước không bao giờ chảy ngược, bọn họ xông vào tâm ma của Địch Chân và vẫn chưa thể thoát ra ngoài.
***
Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng dáng thành kính của A Ân, lần đầu tiên sinh ra chút đồng tình với hắn. Nhiều năm sau hắn sẽ trở nên căm ghét cái tên Địch Chân này ư? Cái tên được hắn ký thác mọi hy vọng nhưng rốt cuộc cũng ruồng bỏ hắn.
Một hồi thiên thẩm hoang đường, vị tăng lữ được mọi người kính ngưỡng biến thành cát bụi ai cũng có thể dẫm đạp.
Từ đây ma tăng hiện thế, nhân gian chẳng còn ngày bình an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.