Chương 373: Thạch hình
Thương Hải Nhất Thử
19/10/2022
Thù giết con gái
Triệu Văn An sẽ không bỏ qua dễ dàng, huống chi nhiều ngày nay ông ta
luôn mơ thấy Tử Đồng. Nàng ta đứng trong màn đêm mênh mông, cả người lơ
lửng giống một con thuyền cô đơn lúc nào cũng có thể bị sóng biển cuốn
đến đáy biển và chôn vùi trong bùn đất, vĩnh viễn không thể thoát thân.
“Ngài thật sự đã quên nữ nhi sao? Trong lòng ngài hiện tại chỉ bao dung một mình Tử Mại thôi sao?”
Nàng ta hỏi ông ấy như thế, khiến ông ta không có chốn dung thân. Thế nên mỗi lần tỉnh lại ngực ông ta vẫn nghẹn đến đau nhói.
Mục Tiểu Ngọ kéo kéo tay áo Triệu Tử Mại và hít hít cái mũi, “Ta ngửi được mùi thơm, canh trứng Bảo Điền nấu hẳn là được rồi.”
Thấy Triệu Tử Mại vui vẻ phấn chấn đi về phía khoang thuyền nàng mới quay đầu nhìn về phía biển rộng. Chỉ có lúc này ánh mắt nàng mới vươn thật xa, so với biển rộng trước mặt còn xa hơn, liếc mắt một cái chỉ thấy vô bờ.
“Lúc Địch Chân còn sống là một hòa thượng, một vị cao tăng đức cao vọng trọng mang theo từ bi,” ánh mắt Mục Tiểu Ngọ nhìn nơi trời biển giao nhau, “Cả đời hắn khổ tu, giữ nghiêm giới luật, kinh văn, phù chú, Phật lý, y thuật hắn đều tinh thông. Nhiều năm hắn ở trong núi sâu tu hành gian khổ, thậm chí hắn còn gặp được lão hổ ở nơi ấy. Nghe nói lão hổ chẳng những không thương tổn hắn mà ngược lại còn ngoan ngoãn nằm xuống nghe hắn niệm kinh xong mới tự mình rời đi.”
“Sau đó việc tu hành khổ hạnh kết thúc, Địch Chân lập một ngôi chùa vừa nhỏ vừa cũ nát nhưng vì danh vọng của hắn nên nó dần được mọi người biết tới. Cuối cùng nó trở thành một ngôi chùa nổi danh, vô số tín đồ từ xa xôi vạn dặm tới đây chỉ để hôn lên bậc thềm hắn đã bước chân qua. Sau đó nơi hắn ở xảy ra ôn dịch, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thành thị phồn hoa vang lên tiếng kêu than dậy đất, thi thể chồng chất như núi không người chôn cất. Mùi hôi thối tràn trong rừng rậm, ánh sáng văn minh huy hoàng lộng lẫy nay tràn ngập hơi thở chết chóc.”
“Vô số người hốt hoảng chạy nạn, nhưng có ai thoát được bàn tay của bệnh tật chứ? Vì thế thi thể đầy sông, xương trắng phơi đầy đồng, người chết như ngả rạ.”
“Chính vào lúc này Địch Chân đứng dậy mở cửa chùa thu nhận người bệnh, ngày đêm tụng kinh cầu phúc cầu an.”
“Mà sự tình cũng kỳ quái, sau bảy ngày những người vốn chỉ còn hơi thở thoi thóp đã có thể uống có thể ăn, bộ dạng giống như cây khô lại nảy mầm. Địch Chân vì bọn họ mà bận rộn ngày đêm cuối cùng ngã bệnh, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ mà ngồi trước tượng Phật tụng kinh hết lần này tới lần khác. Cứ thế bảy ngày trôi qua, lúc ánh dương đầu tiên của ngày thứ tám chiếu vào chùa thì theo đó là tiếng thần điểu kêu vang.”
“Đại dịch rốt cuộc cũng lui đi, mọi người đều nói sự thành kính của Địch Chân rốt cuộc đã cảm động trời xanh nên nó mới vươn tay kéo hắn một phen.”
Triệu Văn An nhẹ nhàng cười, “Nhưng chính hắn nói trời cao vứt bỏ hắn, tự tay đưa hắn vào bóng đêm vạn kiếp bất phục cơ mà.”
Mí mắt Mục Tiểu Ngọ giật giật, “Nói như vậy cũng không sai, bởi vì Địch Chân từng tự tin hắn sẽ không phải người bị lựa chọn. Đó là một hồi thiên thẩm oanh động cả Chân Lạp.”
“Rốt cuộc Địch Chân đã phạm tội gì? Hắn giết người sao?”
“Không cẩn thận đánh đổ bàn thờ và thiêu hủy một cuốn kinh văn do chính tay quốc vương tự chép.” Nói xong thấy Triệu Văn An lộ vẻ kinh ngạc nàng nhún vai nói, “Vớ vẩn đúng không? Nếu ông biết kẻ bị đưa tới tháp thẩm phán với hắn là ai thì ông mới thấn trận thiên thẩm này điên rồ tới cỡ nào.”
Triệu Văn An không nói tiếp, ông ta bỗng nhiên nhớ tới Chương Sinh Nhất. Kẻ làm đủ chuyện ác, tội nghiệt chồng chất kia đã lộ ra một nụ cười đắc ý khi đứng chung với Tử Mại.
“Đó là một kẻ chuyên cưỡng bức nữ nhân, và cũng là tên sát nhân điên cuồng. Mỗi lần phát tiết xong hắn sẽ dùng lá cọ sắc nhọn chậm rãi cắt cổ những người bị hắn làm nhục. Hắn chậm rãi cắt qua mạch máu của họ, từng nhát một. Cái quá trình này cực kỳ thống khổ, bọn họ chẳng thể thống khoái mà chết, chỉ có thể sợ hãi cảm nhận từng giọt máu rời khỏi thân thể mình. Sau khi cắt một vết rất nhỏ hắn mới dùng sức cắt một nhát khiến miệng vết thương to hơn, lúc này máu sẽ phun ra như suối, thấm ướt mặt đất. Những nữ nhân đáng thương kia phải nhận hết tra tấn sau đó mất máu mà chết. Dưới ánh mặt trời bọn họ dần khô cạn thành những tấm da.”
“Hắn dùng cách đó giết 72 người mới bị binh lính bắt được. Nhưng một con quái vật như thế lại được đưa vào thẩm phán tháp cùng Địch Chân và cuối cùng chiến thắng.”
“Ánh trăng rơi xuống người Địch Chân trước, chiếu ra vài bóng dáng vặn vẹo bên cạnh hắn. Hắn nghe thấy tiếng kinh ngạc cảm thán của mọi người bên ngoài thì đoán được lựa chọn của trời cao là gì. Ta tin tưởng từ một khắc ấy linh hồn hắn cũng vặn vẹo theo những cái bóng kia. Tiếp theo đó là thạch hình, nó bẻ nát chút thiện tâm cuối cùng trong lòng hắn, rồi ném hắn vào đáy vực sâu.”
“Những người đó trước sau tiến lên cầm đá trong tay ném vào người hắn, bởi vì như thế bọn họ sẽ được giải thoát khỏi tội nghiệt. Nhưng những kẻ vây quanh đó có ai chưa từng chịu ơn trạch của hắn? (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Bàn tay họ từng vuốt ve góc áo cà sa của hắn, hy vọng được gần hắn hơn. Nhưng hiện tại cũng chính những bàn tay ấy lại là vũ khí sắc bén đưa hắn vào chỗ chết.”
“Không ai đứng ra bảo vệ hắn, ngay cả đứa nhỏ từng nhiễm bệnh được hắn ôm vào lòng cả đêm cũng chỉ khóc một tiếng sau đó ném mạnh hòn đá trong tay vào người hắn dưới sự thúc giục của người lớn.”
“Địch Chân chết ba ngày sau đó, thân thể hắn bị đá ném nát vụn, không có một cái xương nào hoàn hảo. Trán hắn có một vết nứt to giống như muốn bổ đầu hắn ra làm hai. Vị cao tăng từng không dính bụi trần sau khi chết thi thể lại bị người ta dùng xẻng xúc đưa đi.”
Nói tới đây Mục Tiểu Ngọ thoáng nhìn bên cạnh thấy Triệu Tử Mại đã bò lên khoang thuyền, trong tay vẫn nắm cái trống bỏi bảo bối của mình, vừa lắc vừa chậm rãi đi về phía bọn họ.
“Sau đó chính là một câu chuyện xưa khác. Ngày thứ năm sau khi Địch Chân được hỏa táng thì có người nhìn thấy hắn lại xuất hiện ở tháp thẩm phán. Hắn nhìn lên mặt trăng, dưới mặt đất lại không có cái bóng nào chiếu ra.”
Triệu Tử Mại đã chạy tới đây, hắn thở hổn hển giống một con cún con vui vẻ nói, “Bảo Điền đánh đổ chai dầu rồi dẫm phải thế là ngã sấp mặt.”
Hắn ôm bụng cười, giống như đây là chuyện vui vẻ nhất trên đời này. Nhưng lúc thấy biểu tình của Mục Tiểu Ngọ và Triệu Văn An thế là hắn vội thu lại ý cười, “Cha, Tiểu Ngọ, hai người không cảm thấy buồn cười sao?”
“Buồn cười,” Triệu Văn An giật giật gương mặt rồi giữ chặt tay hắn kéo hắn vào lòng. Bàn tay ông ta nhẹ vỗ lưng hắn nói, “Cha cũng cảm thấy thực buồn cười.”
Nhân sinh khổ đoản, vĩnh viễn làm một đứa nhỏ có lẽ cũng khá tốt.
“Ngài thật sự đã quên nữ nhi sao? Trong lòng ngài hiện tại chỉ bao dung một mình Tử Mại thôi sao?”
Nàng ta hỏi ông ấy như thế, khiến ông ta không có chốn dung thân. Thế nên mỗi lần tỉnh lại ngực ông ta vẫn nghẹn đến đau nhói.
Mục Tiểu Ngọ kéo kéo tay áo Triệu Tử Mại và hít hít cái mũi, “Ta ngửi được mùi thơm, canh trứng Bảo Điền nấu hẳn là được rồi.”
Thấy Triệu Tử Mại vui vẻ phấn chấn đi về phía khoang thuyền nàng mới quay đầu nhìn về phía biển rộng. Chỉ có lúc này ánh mắt nàng mới vươn thật xa, so với biển rộng trước mặt còn xa hơn, liếc mắt một cái chỉ thấy vô bờ.
“Lúc Địch Chân còn sống là một hòa thượng, một vị cao tăng đức cao vọng trọng mang theo từ bi,” ánh mắt Mục Tiểu Ngọ nhìn nơi trời biển giao nhau, “Cả đời hắn khổ tu, giữ nghiêm giới luật, kinh văn, phù chú, Phật lý, y thuật hắn đều tinh thông. Nhiều năm hắn ở trong núi sâu tu hành gian khổ, thậm chí hắn còn gặp được lão hổ ở nơi ấy. Nghe nói lão hổ chẳng những không thương tổn hắn mà ngược lại còn ngoan ngoãn nằm xuống nghe hắn niệm kinh xong mới tự mình rời đi.”
“Sau đó việc tu hành khổ hạnh kết thúc, Địch Chân lập một ngôi chùa vừa nhỏ vừa cũ nát nhưng vì danh vọng của hắn nên nó dần được mọi người biết tới. Cuối cùng nó trở thành một ngôi chùa nổi danh, vô số tín đồ từ xa xôi vạn dặm tới đây chỉ để hôn lên bậc thềm hắn đã bước chân qua. Sau đó nơi hắn ở xảy ra ôn dịch, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thành thị phồn hoa vang lên tiếng kêu than dậy đất, thi thể chồng chất như núi không người chôn cất. Mùi hôi thối tràn trong rừng rậm, ánh sáng văn minh huy hoàng lộng lẫy nay tràn ngập hơi thở chết chóc.”
“Vô số người hốt hoảng chạy nạn, nhưng có ai thoát được bàn tay của bệnh tật chứ? Vì thế thi thể đầy sông, xương trắng phơi đầy đồng, người chết như ngả rạ.”
“Chính vào lúc này Địch Chân đứng dậy mở cửa chùa thu nhận người bệnh, ngày đêm tụng kinh cầu phúc cầu an.”
“Mà sự tình cũng kỳ quái, sau bảy ngày những người vốn chỉ còn hơi thở thoi thóp đã có thể uống có thể ăn, bộ dạng giống như cây khô lại nảy mầm. Địch Chân vì bọn họ mà bận rộn ngày đêm cuối cùng ngã bệnh, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ mà ngồi trước tượng Phật tụng kinh hết lần này tới lần khác. Cứ thế bảy ngày trôi qua, lúc ánh dương đầu tiên của ngày thứ tám chiếu vào chùa thì theo đó là tiếng thần điểu kêu vang.”
“Đại dịch rốt cuộc cũng lui đi, mọi người đều nói sự thành kính của Địch Chân rốt cuộc đã cảm động trời xanh nên nó mới vươn tay kéo hắn một phen.”
Triệu Văn An nhẹ nhàng cười, “Nhưng chính hắn nói trời cao vứt bỏ hắn, tự tay đưa hắn vào bóng đêm vạn kiếp bất phục cơ mà.”
Mí mắt Mục Tiểu Ngọ giật giật, “Nói như vậy cũng không sai, bởi vì Địch Chân từng tự tin hắn sẽ không phải người bị lựa chọn. Đó là một hồi thiên thẩm oanh động cả Chân Lạp.”
“Rốt cuộc Địch Chân đã phạm tội gì? Hắn giết người sao?”
“Không cẩn thận đánh đổ bàn thờ và thiêu hủy một cuốn kinh văn do chính tay quốc vương tự chép.” Nói xong thấy Triệu Văn An lộ vẻ kinh ngạc nàng nhún vai nói, “Vớ vẩn đúng không? Nếu ông biết kẻ bị đưa tới tháp thẩm phán với hắn là ai thì ông mới thấn trận thiên thẩm này điên rồ tới cỡ nào.”
Triệu Văn An không nói tiếp, ông ta bỗng nhiên nhớ tới Chương Sinh Nhất. Kẻ làm đủ chuyện ác, tội nghiệt chồng chất kia đã lộ ra một nụ cười đắc ý khi đứng chung với Tử Mại.
“Đó là một kẻ chuyên cưỡng bức nữ nhân, và cũng là tên sát nhân điên cuồng. Mỗi lần phát tiết xong hắn sẽ dùng lá cọ sắc nhọn chậm rãi cắt cổ những người bị hắn làm nhục. Hắn chậm rãi cắt qua mạch máu của họ, từng nhát một. Cái quá trình này cực kỳ thống khổ, bọn họ chẳng thể thống khoái mà chết, chỉ có thể sợ hãi cảm nhận từng giọt máu rời khỏi thân thể mình. Sau khi cắt một vết rất nhỏ hắn mới dùng sức cắt một nhát khiến miệng vết thương to hơn, lúc này máu sẽ phun ra như suối, thấm ướt mặt đất. Những nữ nhân đáng thương kia phải nhận hết tra tấn sau đó mất máu mà chết. Dưới ánh mặt trời bọn họ dần khô cạn thành những tấm da.”
“Hắn dùng cách đó giết 72 người mới bị binh lính bắt được. Nhưng một con quái vật như thế lại được đưa vào thẩm phán tháp cùng Địch Chân và cuối cùng chiến thắng.”
“Ánh trăng rơi xuống người Địch Chân trước, chiếu ra vài bóng dáng vặn vẹo bên cạnh hắn. Hắn nghe thấy tiếng kinh ngạc cảm thán của mọi người bên ngoài thì đoán được lựa chọn của trời cao là gì. Ta tin tưởng từ một khắc ấy linh hồn hắn cũng vặn vẹo theo những cái bóng kia. Tiếp theo đó là thạch hình, nó bẻ nát chút thiện tâm cuối cùng trong lòng hắn, rồi ném hắn vào đáy vực sâu.”
“Những người đó trước sau tiến lên cầm đá trong tay ném vào người hắn, bởi vì như thế bọn họ sẽ được giải thoát khỏi tội nghiệt. Nhưng những kẻ vây quanh đó có ai chưa từng chịu ơn trạch của hắn? (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Bàn tay họ từng vuốt ve góc áo cà sa của hắn, hy vọng được gần hắn hơn. Nhưng hiện tại cũng chính những bàn tay ấy lại là vũ khí sắc bén đưa hắn vào chỗ chết.”
“Không ai đứng ra bảo vệ hắn, ngay cả đứa nhỏ từng nhiễm bệnh được hắn ôm vào lòng cả đêm cũng chỉ khóc một tiếng sau đó ném mạnh hòn đá trong tay vào người hắn dưới sự thúc giục của người lớn.”
“Địch Chân chết ba ngày sau đó, thân thể hắn bị đá ném nát vụn, không có một cái xương nào hoàn hảo. Trán hắn có một vết nứt to giống như muốn bổ đầu hắn ra làm hai. Vị cao tăng từng không dính bụi trần sau khi chết thi thể lại bị người ta dùng xẻng xúc đưa đi.”
Nói tới đây Mục Tiểu Ngọ thoáng nhìn bên cạnh thấy Triệu Tử Mại đã bò lên khoang thuyền, trong tay vẫn nắm cái trống bỏi bảo bối của mình, vừa lắc vừa chậm rãi đi về phía bọn họ.
“Sau đó chính là một câu chuyện xưa khác. Ngày thứ năm sau khi Địch Chân được hỏa táng thì có người nhìn thấy hắn lại xuất hiện ở tháp thẩm phán. Hắn nhìn lên mặt trăng, dưới mặt đất lại không có cái bóng nào chiếu ra.”
Triệu Tử Mại đã chạy tới đây, hắn thở hổn hển giống một con cún con vui vẻ nói, “Bảo Điền đánh đổ chai dầu rồi dẫm phải thế là ngã sấp mặt.”
Hắn ôm bụng cười, giống như đây là chuyện vui vẻ nhất trên đời này. Nhưng lúc thấy biểu tình của Mục Tiểu Ngọ và Triệu Văn An thế là hắn vội thu lại ý cười, “Cha, Tiểu Ngọ, hai người không cảm thấy buồn cười sao?”
“Buồn cười,” Triệu Văn An giật giật gương mặt rồi giữ chặt tay hắn kéo hắn vào lòng. Bàn tay ông ta nhẹ vỗ lưng hắn nói, “Cha cũng cảm thấy thực buồn cười.”
Nhân sinh khổ đoản, vĩnh viễn làm một đứa nhỏ có lẽ cũng khá tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.