Chương 18: Tỉnh ngộ
Trang Văn Huyền
09/10/2015
Tiếng cười vui vẻ
vang khắp phòng khách , Thẩm Khanh nhìn con gái mình cùng Trần Lỵ Hoa thập phần
hòa hợp . Lần đầu tiên Thẩm Khanh thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng chói mắt ,
hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào không biết , ngọn lửa tức giận
trong lòng càng cháy mạnh khiến cho Thẩm Khanh chỉ muốn tiến đến , xé nát khuôn
mặt đang tươi cười kia.
Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng , Thẩm Khanh mở miệng nói : " Sắc Vi , trước kia dì Trần tặng cho các con những món quà nhỏ hay quần áo , đồ chơi bình thường gì đó , giá trị không đáng bao nhiêu tiền nên mẹ không có ngăn cản , nhưng món quà hôm nay thì không được , con mau trả quà lại cho dì Trần . "
" Vì sao ? " Sắc Vi trừng mắt , lập tức đem vòng cổ kim cương nắm chặt trong tay khó chịu phản đối . " Không , con muốn nhận , đây là quà mà dì Trần tặng con , mẹ có quyền gì mà phản đối cơ chứ . " Nói xong còn quay đầu sang Trần Lỵ Hoa nịnh nọt : " Đúng không dì Trần ? "
Trần Lỵ Hoa không có nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Khanh , trong lòng đồi với câu nói của Thẩm Khanh " không đáng bao nhiêu tiền " đang cực kỳ bất mãn . Nghe được Sắc Vi nịnh nọt bất mãn biến thành trào phúng , quét mắt liếc Thẩm Khanh một cái cố ý đưa tay lên thân thiết nhéo nhéo mũi Sắc Vi , sủng nịch nói : " Đúng vậy tiểu công chúa của tôi . " Hừ , không đáng bao nhiêu tiền . Tôi đây sẽ dùng những thứ mà cô cho rằng không đáng bao nhiêu tiền đoạt đi từng thứ , từng thứ mà cô đang sở hữu , lấy đi toàn bộ không còn sót cái gì .
Động tác thân thiết của Trần lỵ Hoa đối với Sắc Vi càng làm cho lửa giận trong lòng Thẩm Khanh cháy mạnh , nơi này là nhà của mình , mình mới là mẹ của Sắc Vi , lời nói của mình không có trọng lượng đến như vậy sao ? Trần Lỵ Hoa đối với lời nói của mình làm như là không nghe thấy , tại sao lại như vậy ? Là cái gì khiến cho Trần Lỵ Hoa ở trong nhà mình không có chút kiêng nể đến như vậy ? Giờ phút này trong lòng Thẩm Khanh như có cơn gió lạnh thổi qua , lại giống như có tia chớp sáng lên trong suy nghĩ , lửa giận đang bùng cháy bị thay thế bằng cảm giác phẫn nộ cùng bi ai . Cả người giống như hỏng mất , nụ cười trên mặt biến mất không còn dấu vết , quát to một tiếng : " Sắc Vi , bỏ món quà xuống . "
Tiếng quát bất ngờ làm cho Sắc Vi và Trần Lỵ Hoa bất ngờ , Trần Lỵ Hoa bất ngờ là đương nhiên nhưng Sắc Vi trong lòng âm thầm ủng hộ , mẹ cuối cùng đã nổi bão rồi . Trong lòng suy nghĩ như vậy , nhưng bên ngoài Sắc Vi làm như bị giật mình đánh rơi vòng cổ xuống thảm . Trò hay bây giờ mới bắt đầu ...
Sắc Vi trên mặt trắng bệch , lại oán giận nói : " Mẹ sao lại quát to như vậy ? Làm con bị dọa . " Miệng nói như vậy , ánh mắt lại mang theo vài phần khiếp sợ , hai tay buông xuống không dám nhặt sợ dây chuyền rơi ở dưới thảm lên .
Thẩm Khanh hôm nay làm sao vậy ? Trần Lỵ Hoa vẻ mặt kinh ngạc , đáy mắt hiện lên một ta nghi hoặc nhưng rất nhanh biến mất , Đi đến bên người Thẩm Khanh , cười thật ôn nhu , vô hại , khó hiểu hỏi : " A Khanh , bạn làm sao vậy ? Chỉ là chiếc vòng cổ thôi mà ? Sắc Vi có lẽ thích quá nên mới như vậy . A Khanh , đừng tức giận nữa . " Nói xong lại quay sang Sắc Vi oán trách nói : " Sắc Vi , còn không mau xin lỗi mẹ cháu . Cháu cũng thật là sao lại cùng mẹ đối ngịch , mau đến đây xin lỗi mẹ cháu , khiến mẹ cháu vui vẻ , mẹ cháu sẽ không trách cháu nhận vòng cổ nữa . "
Sắc Vi nghe xong , bất mãn khó chịu liếc Thẩm Khanh một cái : " Hừ , cháu không biết . " Nói xong , cố ý đưa ra vẻ mặt ủy khuất lầm bầm nói : " Thật đúng là phụ nữ trong thời kì mãn kinh có khác , thật đáng sợ , mẹ tính tình càng ngày càng kém không giống như dì Trần vừa ôn nhu lại hào phóng . "
Lời này của Sắc Vi vào tai Thẩm Khanh giống như một đạo thiên lôi sấm sét , Thẩm Khanh không thể tin được trừng mắt nhìn về phía Sắc Vi , lại quay về phái Trần Lỵ Hoa đang mỉm cười , khuôn mặt tinh xảo , dáng người kiều diễm , làn da trắng nõn . Trần Lỵ Hoa năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi nhưng nhìn như vậy quả thật không nhìn ra cô ta đã nhiều tuổi như vậy , trên người tỏa ra sức quyến rũ nữ tính mê người . Trong nháy mắt , Thẩm Khanh trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không tên , không chút suy nghĩ hướng Sắc Vi quát : " Còn đứng đó nói cái gì ? Bài tập hôm nay còn chưa có làm đâu , đi lên phòng ngay cho mẹ . "
Sắc Vi hốc mắt lập tức đỏ lên , ủy khuất nhìn về phía Trần Lỵ Hoa : " Dì Trần ... "
Muốn đứng ở một bên xem diễn sao ? Không có cửa đâu . Trần Lỵ Hoa có chút ngẩn người , không nghĩ tới Thẩm Khanh hôm nay lại giận đến như vậy , càng không nghĩ tới Cố Sắc Vi hôm nay lại tùy hứng dám tranh cãi với mẹ mình như vậy . Đây đúng là cảnh tượng mà mình muốn xem nhất , nhưng nghe thấy Sắc Vi kéo mình vào trong cuộc , nhất thời cười không nổi . Nhưng đây là lúc tốt nhất phá hư tình cảm mẹ con của Thẩm Khanh , nếu như xử lý một cách thích đáng sẽ là một bước tiến dài trong kế hoạch của bản thân . Nghĩ vậy Trần Lỵ Hoa vội làm như một thiên sứ ôn nhu , trấn an Thẩm Khanh : " A Khanh , đừng nóng giận , Sắc Vi vẫn đang còn là trẻ con , còn chưa hiểu chuyện , bạn là người lớn sao lại chấp nhặt làm gì ? "
Thẩm Khanh nghe xong càng cảm thấy tức giận , Trần Lỵ Hoa có ý gì ? Quà là do cô ta mang đến , cũng đã đóng vai làm người tốt rồi , bây giờ lại còn muốn chia rẽ tình cảm hai mẹ con mình sao ?
Không thể phủ nhận , thường ngày Thẩm Khanh là người phụ nữ chất phác nhưng giờ phút này khi cảm nhận được nguy hiểm , đầu óc liền trở nên mẫn cảm lạ thường.
Nhìn Trần Lỵ Hoa khuôn mặt ôn nhu giả tạo , làm cho lòng Thẩm Khanh thất vọng vô cùng , đây là người bạn tốt nhất của mình sao ? Đây là người bạn mà mình toàn tâm toàn ý tin tưởng sao ?
Trần Lỵ Hoa nhìn sắc mặt Thẩm Khanh thay đổi , nhin chằm chằm Sắc Vi tưởng rằng đã bị lời khuyên của mình mà thay đổi , trong lòng cuống lên , vội vàng nói : " A Khanh , bạn cũng thật là ... Đây chỉ là một món quà nhỏ mà mình tặng cho Sắc Vi mà thôi , chúng ta thân thiết như vậy còn khách khí cái gì nữa , chỉ cần Sắc Vi muốn mình nhất định sẽ mua tặng , có vấn đề gì đâu . "
Lời này vừa nói ra , Sắc Vi đang dỗi đứng một bên liền kinh hỉ : " Dì Trần thật tốt , cháu thật rất thích dì . "
Thẩm Khanh trong lòng run lên , ngực như bị đốt cháy , tức giận trên mặt dần dần biến mất , đầu hơi cúi xuống , hai tay nắm chặt , trầm mặc không nói gì . Sắc Vi thấy vậy trong lòng không khỏi đau xỏt nhưng miệng vết thương một khi đã hoại tử cần phải lấy dao nhọn khoét sạch chỗ hoại tử , rồi lấy cồn tiêu độc , sau khi trải qua nỗi đau tê tâm phế liệt , vết thương mới có thể kết vảy lành lại như xưa . Mẹ , hãy tha lỗi cho con , chỉ có làm như vậy mới có thể phá tan âm mưu của Trần Lỵ Hoa , mới có thể giữ được hạnh phúc của gia đình ta mà thôi . Nếu không làm như vậy , dù có phá tan được âm mưu bây giờ của Trần Lỵ Hoa đi chăng nữa , làm sao có thể đảm bảo không có kẻ như Trần Lỵ Hoa xuất hiện nữa . Chỉ cần mẹ thay đổi , trở thành người có chủ kiến , có tâm nhãn sẽ không sợ những kẻ như vậy xuất hiện nữa .
Trong lúc Thẩm Khanh trầm mặc , Trần Lỵ Hoa trong lòng nghi ngờ nổi lên , nhớ đên lần trước A Hồng gọi điện báo cáo cho mình nói , Thẩm Khanh cùng Cố Hạo Vũ cãi nhau về vấn đề giáo dục con cái , hơn nữa còn cãi nhau lớn đã ba ngày không nói chuyện với nhau . Thẩm Khanh cả ngày buồn bực , cảm xúc rất kém . Hôm nay đến đây nhìn thấy Thẩm Khanh quả thật tiều tụy rất nhiều , lại còn giống như một bà điên cãi nhau với con gái , thật nhìn không ra bà chủ của Cố gia dịu dàng thường ngày . Xem ra A Hồng cung cấp tin tức quả nhiên xác thực , đúng là trên đời này không gì là không thể mua được bằng tiền .
Phòng khách bỗng nhiên rơi vào im lặng . Thật lâu sau Thẩm Khanh mới ngước lên nhìn Trần Lỵ Hoa nói : " Lily không phải là mình trách bạn , nhưng bạn mua cho Sắc Vi vòng cổ kim cương là không nên , trang sức này rất đắt tiền , ít nhất cũng hơn một vạn đồng . Con nít không thể quá nuông chiều nếu không sẽ không biết phân biệt phải trái , trên dưới . Nếu lần sau , Sắc Vi đòi bạn mua đồ đắt tiền hơn thì sao ? Một tháng bạn làm ra được bao nhiêu , làm sao có thể chiều theo ý Sắc Vi mãi được . " Nói đến đây , vẻ mặt áy náy nhìn Trần Lỵ Hoa : " Lily hai ngày nay mình không thoải mái , hôm nay con bé này còn làm cho mình tức muốn chết , vốn định tự tay xuống bếp làm vài món tiếp đãi bạn . Nhưng bây giờ ... mình có chút mệt mỏi , muốn về phòng nghỉ ngơi , không giữ bạn lại dùng cơm được , thật xin lỗi . " Nói xong hướng Trần Lỵ Hoa gật đầu , đứng dậy rời khỏi phòng khách đi lên lầu .
Thẩm Khanh đi rồi , Sắc Vi làm ra vẻ như được giải thoát , nhặt vòng cổ kim cương rơi trên thảm lên , phủi phủi một chút thì thầm nói : " Rốt cuộc , cũng vẫn là của mình . " Trần Lỵ Hoa thấy vậy , trong lòng âm thầm đắc ý bộ dáng điêu ngoa , tùy hứng của Sắc Vi làm cho bà ta cảm thấy rất hài lòng .
Bỗng nhiên Trần Lỵ Hoa đến gần , thân thiết ôm lấy tay Sắc Vi làm bộ quan tâm , hỏi han : " Sắc Vi , mẹ cháu làm sao vậy ? Bình thường sức khỏe không phải rất tốt sao ? Tự nhiên lại bị bệnh như vậy ? "
Sắc Vi nhíu mày nói : " Còn không phải là do cãi nhau với ba sao ? "
" Vậy sao ? " Trần Lỵ Hoa kinh ngạc kêu . " Tiểu Liệt thứ 6 tuần trước làm bài kiểm tra , thằng nhóc ngu ngốc kia không chịu học hành gì , được có mỗi 50 điểm , thầy giáo liền gọi về nhà . Ba biết được tức giận đến nỗi muốn đánh Tiểu Liệt một trận . Dì Trần , dì cũng biết mẹ cháu rất bao che cho thằng nhóc kia , thấy vậy liền cùng ba cãi nhau ầm ĩ mấy ngày hôm nay , thật sự là phiền chết . Còn nữa , thằng nhóc đó còn không biết thu liễm , tốt hôm đó còn ngang nhiên trốn ở trong phòng chơi game nữa ."
" Vậy là mẹ cháu cùng với ba cháu cãi nhau nên mới mệt mỏi , chứ không phải là do bị bệnh sao ? "
" Còn không phải sao , ba đã mấy ngày nay đều ngủ ở trong phòng khách , hai người lại không nói chuyện với nhau , mẹ làm sao có thể vui vẻ được cơ chứ . " Nói xong , tầm mắt nhìn đến bộ mỹ phẩm trên bàn trà liền thân thiết ôm lấy cánh tay của Trần Lỵ Hoa : " Dì Trần , nếu như mẹ không nhận bộ mỹ phẩm này thì cho cháu được không ? "
Trần Lỵ Hoa khóe mắt rút một cái , con nhóc chết tiệt đã cầm của mình sợi dây vòng cổ hai vạn rưỡi rồi còn muốn lấy cả bộ mỹ phẩm trị giá mấy ngàn đồng này nữa . Bản thân mình bình thường cũng không dám dùng đến , bây giờ lại phải đưa cho con nhóc này , thật sự rất đau lòng .
Nhìn đôi mắt mong chờ của Sắc Vi , Trần Lỵ Hoa trong lòng khinh thường , còn nhỏ như vậy đã ham muốn vinh hoa rồi . Cũng tốt , để cho Thẩm Khanh biết con gái của mình có bao nhiêu tốt , nghĩ như vậy liền nói với Sắc Vi : " Nếu như mẹ cháu không thích thì thôi , Sắc Vi thích thì cầm lấy , mỹ phẩm này rất nổi tiếng , nhất định có thể đem khuôn mặt của tiểu Sắc Vi nhà ta trở nên xinh đẹp , sáng chói . "
Sắc Vi lập tức ôm bộ mỹ phẩm vào trong lòng , yêu thích không buông tay : " Cảm ơn dì Trần , dì thật là tốt . Mẹ cháu không biết thưởng thức , dì đừng để ý đên làm gì . "
Nghe thấy vậy , một chút không cam lòng cũng tan biến , Trần Lỵ Hoa nhìn đồng hồ rồi cầm túi xách lên nói :"Sắc Vi, thời gian không còn sớm , dì còn có chút việc không thể ở lại được . "
Sắc Vi đang mở bộ trang điểm ra xem , nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên : " Vâng , cảm ơn món quà của dì , hoan nghênh dì lần sau đến nhà cháu chơi ."
" Được rồi , lần sau lại đến . " Trần Lỵ Hoa lại nhìn đồ trang điểm trên bàn trong lòng lại cảm thấy đau lòng . Haizz , thôi vậy đồ cũng đã đưa , mục đích cũng đã đạt được vẫn là đi thôi , mắt không thấy tâm sẽ không phiền .
Nhìn chiếc xe chạy ra khỏi cửa lớn , nụ cười trên mặt Sắc Vi biến mất không còn dấu vết . Quay người nhìn bộ mỹ phẩm với dây vòng cổ kim cương trên bàn trong lòng suy nghĩ , trên mặt lại hiện ra nụ cười giảo hoạt . Tầm mắt di chuyển lên trên , theo hướng cầu thang lầu hai , không thoải mái ? Khó chịu ? Mẹ , xem ra mẹ cũng không phải là không biết nói dối nha .
Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng , Thẩm Khanh mở miệng nói : " Sắc Vi , trước kia dì Trần tặng cho các con những món quà nhỏ hay quần áo , đồ chơi bình thường gì đó , giá trị không đáng bao nhiêu tiền nên mẹ không có ngăn cản , nhưng món quà hôm nay thì không được , con mau trả quà lại cho dì Trần . "
" Vì sao ? " Sắc Vi trừng mắt , lập tức đem vòng cổ kim cương nắm chặt trong tay khó chịu phản đối . " Không , con muốn nhận , đây là quà mà dì Trần tặng con , mẹ có quyền gì mà phản đối cơ chứ . " Nói xong còn quay đầu sang Trần Lỵ Hoa nịnh nọt : " Đúng không dì Trần ? "
Trần Lỵ Hoa không có nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Khanh , trong lòng đồi với câu nói của Thẩm Khanh " không đáng bao nhiêu tiền " đang cực kỳ bất mãn . Nghe được Sắc Vi nịnh nọt bất mãn biến thành trào phúng , quét mắt liếc Thẩm Khanh một cái cố ý đưa tay lên thân thiết nhéo nhéo mũi Sắc Vi , sủng nịch nói : " Đúng vậy tiểu công chúa của tôi . " Hừ , không đáng bao nhiêu tiền . Tôi đây sẽ dùng những thứ mà cô cho rằng không đáng bao nhiêu tiền đoạt đi từng thứ , từng thứ mà cô đang sở hữu , lấy đi toàn bộ không còn sót cái gì .
Động tác thân thiết của Trần lỵ Hoa đối với Sắc Vi càng làm cho lửa giận trong lòng Thẩm Khanh cháy mạnh , nơi này là nhà của mình , mình mới là mẹ của Sắc Vi , lời nói của mình không có trọng lượng đến như vậy sao ? Trần Lỵ Hoa đối với lời nói của mình làm như là không nghe thấy , tại sao lại như vậy ? Là cái gì khiến cho Trần Lỵ Hoa ở trong nhà mình không có chút kiêng nể đến như vậy ? Giờ phút này trong lòng Thẩm Khanh như có cơn gió lạnh thổi qua , lại giống như có tia chớp sáng lên trong suy nghĩ , lửa giận đang bùng cháy bị thay thế bằng cảm giác phẫn nộ cùng bi ai . Cả người giống như hỏng mất , nụ cười trên mặt biến mất không còn dấu vết , quát to một tiếng : " Sắc Vi , bỏ món quà xuống . "
Tiếng quát bất ngờ làm cho Sắc Vi và Trần Lỵ Hoa bất ngờ , Trần Lỵ Hoa bất ngờ là đương nhiên nhưng Sắc Vi trong lòng âm thầm ủng hộ , mẹ cuối cùng đã nổi bão rồi . Trong lòng suy nghĩ như vậy , nhưng bên ngoài Sắc Vi làm như bị giật mình đánh rơi vòng cổ xuống thảm . Trò hay bây giờ mới bắt đầu ...
Sắc Vi trên mặt trắng bệch , lại oán giận nói : " Mẹ sao lại quát to như vậy ? Làm con bị dọa . " Miệng nói như vậy , ánh mắt lại mang theo vài phần khiếp sợ , hai tay buông xuống không dám nhặt sợ dây chuyền rơi ở dưới thảm lên .
Thẩm Khanh hôm nay làm sao vậy ? Trần Lỵ Hoa vẻ mặt kinh ngạc , đáy mắt hiện lên một ta nghi hoặc nhưng rất nhanh biến mất , Đi đến bên người Thẩm Khanh , cười thật ôn nhu , vô hại , khó hiểu hỏi : " A Khanh , bạn làm sao vậy ? Chỉ là chiếc vòng cổ thôi mà ? Sắc Vi có lẽ thích quá nên mới như vậy . A Khanh , đừng tức giận nữa . " Nói xong lại quay sang Sắc Vi oán trách nói : " Sắc Vi , còn không mau xin lỗi mẹ cháu . Cháu cũng thật là sao lại cùng mẹ đối ngịch , mau đến đây xin lỗi mẹ cháu , khiến mẹ cháu vui vẻ , mẹ cháu sẽ không trách cháu nhận vòng cổ nữa . "
Sắc Vi nghe xong , bất mãn khó chịu liếc Thẩm Khanh một cái : " Hừ , cháu không biết . " Nói xong , cố ý đưa ra vẻ mặt ủy khuất lầm bầm nói : " Thật đúng là phụ nữ trong thời kì mãn kinh có khác , thật đáng sợ , mẹ tính tình càng ngày càng kém không giống như dì Trần vừa ôn nhu lại hào phóng . "
Lời này của Sắc Vi vào tai Thẩm Khanh giống như một đạo thiên lôi sấm sét , Thẩm Khanh không thể tin được trừng mắt nhìn về phía Sắc Vi , lại quay về phái Trần Lỵ Hoa đang mỉm cười , khuôn mặt tinh xảo , dáng người kiều diễm , làn da trắng nõn . Trần Lỵ Hoa năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi nhưng nhìn như vậy quả thật không nhìn ra cô ta đã nhiều tuổi như vậy , trên người tỏa ra sức quyến rũ nữ tính mê người . Trong nháy mắt , Thẩm Khanh trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không tên , không chút suy nghĩ hướng Sắc Vi quát : " Còn đứng đó nói cái gì ? Bài tập hôm nay còn chưa có làm đâu , đi lên phòng ngay cho mẹ . "
Sắc Vi hốc mắt lập tức đỏ lên , ủy khuất nhìn về phía Trần Lỵ Hoa : " Dì Trần ... "
Muốn đứng ở một bên xem diễn sao ? Không có cửa đâu . Trần Lỵ Hoa có chút ngẩn người , không nghĩ tới Thẩm Khanh hôm nay lại giận đến như vậy , càng không nghĩ tới Cố Sắc Vi hôm nay lại tùy hứng dám tranh cãi với mẹ mình như vậy . Đây đúng là cảnh tượng mà mình muốn xem nhất , nhưng nghe thấy Sắc Vi kéo mình vào trong cuộc , nhất thời cười không nổi . Nhưng đây là lúc tốt nhất phá hư tình cảm mẹ con của Thẩm Khanh , nếu như xử lý một cách thích đáng sẽ là một bước tiến dài trong kế hoạch của bản thân . Nghĩ vậy Trần Lỵ Hoa vội làm như một thiên sứ ôn nhu , trấn an Thẩm Khanh : " A Khanh , đừng nóng giận , Sắc Vi vẫn đang còn là trẻ con , còn chưa hiểu chuyện , bạn là người lớn sao lại chấp nhặt làm gì ? "
Thẩm Khanh nghe xong càng cảm thấy tức giận , Trần Lỵ Hoa có ý gì ? Quà là do cô ta mang đến , cũng đã đóng vai làm người tốt rồi , bây giờ lại còn muốn chia rẽ tình cảm hai mẹ con mình sao ?
Không thể phủ nhận , thường ngày Thẩm Khanh là người phụ nữ chất phác nhưng giờ phút này khi cảm nhận được nguy hiểm , đầu óc liền trở nên mẫn cảm lạ thường.
Nhìn Trần Lỵ Hoa khuôn mặt ôn nhu giả tạo , làm cho lòng Thẩm Khanh thất vọng vô cùng , đây là người bạn tốt nhất của mình sao ? Đây là người bạn mà mình toàn tâm toàn ý tin tưởng sao ?
Trần Lỵ Hoa nhìn sắc mặt Thẩm Khanh thay đổi , nhin chằm chằm Sắc Vi tưởng rằng đã bị lời khuyên của mình mà thay đổi , trong lòng cuống lên , vội vàng nói : " A Khanh , bạn cũng thật là ... Đây chỉ là một món quà nhỏ mà mình tặng cho Sắc Vi mà thôi , chúng ta thân thiết như vậy còn khách khí cái gì nữa , chỉ cần Sắc Vi muốn mình nhất định sẽ mua tặng , có vấn đề gì đâu . "
Lời này vừa nói ra , Sắc Vi đang dỗi đứng một bên liền kinh hỉ : " Dì Trần thật tốt , cháu thật rất thích dì . "
Thẩm Khanh trong lòng run lên , ngực như bị đốt cháy , tức giận trên mặt dần dần biến mất , đầu hơi cúi xuống , hai tay nắm chặt , trầm mặc không nói gì . Sắc Vi thấy vậy trong lòng không khỏi đau xỏt nhưng miệng vết thương một khi đã hoại tử cần phải lấy dao nhọn khoét sạch chỗ hoại tử , rồi lấy cồn tiêu độc , sau khi trải qua nỗi đau tê tâm phế liệt , vết thương mới có thể kết vảy lành lại như xưa . Mẹ , hãy tha lỗi cho con , chỉ có làm như vậy mới có thể phá tan âm mưu của Trần Lỵ Hoa , mới có thể giữ được hạnh phúc của gia đình ta mà thôi . Nếu không làm như vậy , dù có phá tan được âm mưu bây giờ của Trần Lỵ Hoa đi chăng nữa , làm sao có thể đảm bảo không có kẻ như Trần Lỵ Hoa xuất hiện nữa . Chỉ cần mẹ thay đổi , trở thành người có chủ kiến , có tâm nhãn sẽ không sợ những kẻ như vậy xuất hiện nữa .
Trong lúc Thẩm Khanh trầm mặc , Trần Lỵ Hoa trong lòng nghi ngờ nổi lên , nhớ đên lần trước A Hồng gọi điện báo cáo cho mình nói , Thẩm Khanh cùng Cố Hạo Vũ cãi nhau về vấn đề giáo dục con cái , hơn nữa còn cãi nhau lớn đã ba ngày không nói chuyện với nhau . Thẩm Khanh cả ngày buồn bực , cảm xúc rất kém . Hôm nay đến đây nhìn thấy Thẩm Khanh quả thật tiều tụy rất nhiều , lại còn giống như một bà điên cãi nhau với con gái , thật nhìn không ra bà chủ của Cố gia dịu dàng thường ngày . Xem ra A Hồng cung cấp tin tức quả nhiên xác thực , đúng là trên đời này không gì là không thể mua được bằng tiền .
Phòng khách bỗng nhiên rơi vào im lặng . Thật lâu sau Thẩm Khanh mới ngước lên nhìn Trần Lỵ Hoa nói : " Lily không phải là mình trách bạn , nhưng bạn mua cho Sắc Vi vòng cổ kim cương là không nên , trang sức này rất đắt tiền , ít nhất cũng hơn một vạn đồng . Con nít không thể quá nuông chiều nếu không sẽ không biết phân biệt phải trái , trên dưới . Nếu lần sau , Sắc Vi đòi bạn mua đồ đắt tiền hơn thì sao ? Một tháng bạn làm ra được bao nhiêu , làm sao có thể chiều theo ý Sắc Vi mãi được . " Nói đến đây , vẻ mặt áy náy nhìn Trần Lỵ Hoa : " Lily hai ngày nay mình không thoải mái , hôm nay con bé này còn làm cho mình tức muốn chết , vốn định tự tay xuống bếp làm vài món tiếp đãi bạn . Nhưng bây giờ ... mình có chút mệt mỏi , muốn về phòng nghỉ ngơi , không giữ bạn lại dùng cơm được , thật xin lỗi . " Nói xong hướng Trần Lỵ Hoa gật đầu , đứng dậy rời khỏi phòng khách đi lên lầu .
Thẩm Khanh đi rồi , Sắc Vi làm ra vẻ như được giải thoát , nhặt vòng cổ kim cương rơi trên thảm lên , phủi phủi một chút thì thầm nói : " Rốt cuộc , cũng vẫn là của mình . " Trần Lỵ Hoa thấy vậy , trong lòng âm thầm đắc ý bộ dáng điêu ngoa , tùy hứng của Sắc Vi làm cho bà ta cảm thấy rất hài lòng .
Bỗng nhiên Trần Lỵ Hoa đến gần , thân thiết ôm lấy tay Sắc Vi làm bộ quan tâm , hỏi han : " Sắc Vi , mẹ cháu làm sao vậy ? Bình thường sức khỏe không phải rất tốt sao ? Tự nhiên lại bị bệnh như vậy ? "
Sắc Vi nhíu mày nói : " Còn không phải là do cãi nhau với ba sao ? "
" Vậy sao ? " Trần Lỵ Hoa kinh ngạc kêu . " Tiểu Liệt thứ 6 tuần trước làm bài kiểm tra , thằng nhóc ngu ngốc kia không chịu học hành gì , được có mỗi 50 điểm , thầy giáo liền gọi về nhà . Ba biết được tức giận đến nỗi muốn đánh Tiểu Liệt một trận . Dì Trần , dì cũng biết mẹ cháu rất bao che cho thằng nhóc kia , thấy vậy liền cùng ba cãi nhau ầm ĩ mấy ngày hôm nay , thật sự là phiền chết . Còn nữa , thằng nhóc đó còn không biết thu liễm , tốt hôm đó còn ngang nhiên trốn ở trong phòng chơi game nữa ."
" Vậy là mẹ cháu cùng với ba cháu cãi nhau nên mới mệt mỏi , chứ không phải là do bị bệnh sao ? "
" Còn không phải sao , ba đã mấy ngày nay đều ngủ ở trong phòng khách , hai người lại không nói chuyện với nhau , mẹ làm sao có thể vui vẻ được cơ chứ . " Nói xong , tầm mắt nhìn đến bộ mỹ phẩm trên bàn trà liền thân thiết ôm lấy cánh tay của Trần Lỵ Hoa : " Dì Trần , nếu như mẹ không nhận bộ mỹ phẩm này thì cho cháu được không ? "
Trần Lỵ Hoa khóe mắt rút một cái , con nhóc chết tiệt đã cầm của mình sợi dây vòng cổ hai vạn rưỡi rồi còn muốn lấy cả bộ mỹ phẩm trị giá mấy ngàn đồng này nữa . Bản thân mình bình thường cũng không dám dùng đến , bây giờ lại phải đưa cho con nhóc này , thật sự rất đau lòng .
Nhìn đôi mắt mong chờ của Sắc Vi , Trần Lỵ Hoa trong lòng khinh thường , còn nhỏ như vậy đã ham muốn vinh hoa rồi . Cũng tốt , để cho Thẩm Khanh biết con gái của mình có bao nhiêu tốt , nghĩ như vậy liền nói với Sắc Vi : " Nếu như mẹ cháu không thích thì thôi , Sắc Vi thích thì cầm lấy , mỹ phẩm này rất nổi tiếng , nhất định có thể đem khuôn mặt của tiểu Sắc Vi nhà ta trở nên xinh đẹp , sáng chói . "
Sắc Vi lập tức ôm bộ mỹ phẩm vào trong lòng , yêu thích không buông tay : " Cảm ơn dì Trần , dì thật là tốt . Mẹ cháu không biết thưởng thức , dì đừng để ý đên làm gì . "
Nghe thấy vậy , một chút không cam lòng cũng tan biến , Trần Lỵ Hoa nhìn đồng hồ rồi cầm túi xách lên nói :"Sắc Vi, thời gian không còn sớm , dì còn có chút việc không thể ở lại được . "
Sắc Vi đang mở bộ trang điểm ra xem , nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên : " Vâng , cảm ơn món quà của dì , hoan nghênh dì lần sau đến nhà cháu chơi ."
" Được rồi , lần sau lại đến . " Trần Lỵ Hoa lại nhìn đồ trang điểm trên bàn trong lòng lại cảm thấy đau lòng . Haizz , thôi vậy đồ cũng đã đưa , mục đích cũng đã đạt được vẫn là đi thôi , mắt không thấy tâm sẽ không phiền .
Nhìn chiếc xe chạy ra khỏi cửa lớn , nụ cười trên mặt Sắc Vi biến mất không còn dấu vết . Quay người nhìn bộ mỹ phẩm với dây vòng cổ kim cương trên bàn trong lòng suy nghĩ , trên mặt lại hiện ra nụ cười giảo hoạt . Tầm mắt di chuyển lên trên , theo hướng cầu thang lầu hai , không thoải mái ? Khó chịu ? Mẹ , xem ra mẹ cũng không phải là không biết nói dối nha .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.