Chương 5: Trường học.
Trang Văn Huyền
17/09/2015
Bữa tối thập phần
phong phú , hương thơm của đồ ăn tràn ngập trong không khí . Trên bàn
cơm không khí hòa hợp, tiếng nói cười vui vẻ , đương nhiên không bao gồm Trần Lỵ Hoa .
Nhìn Thẩm Khanh trên mặt tươi cười sáng lạn , đáy lòng oán hận lại như có trăm ngàn con kiến bò trên người , hận không thể xé rách hình ảnh gia đình hạnh phúc trước mắt . Cùng Thẩm Khanh giao hảo gần năm năm , Trần Lỵ Hoa đã sớm cùng Cố gia lui tới rất quen thuộc , nhưng hôm nay lại cảm giác có một tấm màn vô hình ngăn cách chính mình cùng với Cố gia .
Trần Lỵ Hoa bưng bát đũa yên lặng quan sát đáy lòng âm thầm nghi hoặc, chẳng lẽ là Thẩm Khanh đã nhìn ra cái gì ? Ý niệm trong đầu vừa động, trong lòng nhất thời dâng lên một tia hoảng loạn , bữa tối chỉ diễn ra trong nửa giờ nhưng đối với Trần Lỵ Hoa là khoảng thời gian bị nội tâm giày vò. Chấm dứt bữa tối , lập tức lấy cái lấy cớ, khẩn cấp chạy lấy người .
Sau khi ăn xong , Cố Liệt liền quấn quít lấy Cố Hạo Vũ cùng Thẩm Khanh muốn học Taekwondo . Sắc Vi cười đi lên lầu , trở lại phòng khóe miệng tươi cười vẫn không có thu về , mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô không khỏi có cảm giác mình đang ở trong mơ .
Xả nước ấm, thoát quần áo chậm rãi ngồi vào bồn tắm lớn , nước ấm áp lướt qua da thịt , làm cô nhịn không được phát ra âm thanh thoải mái . Nhắm mắt lại , trí nhớ đời trước tựa như bộ phim điện ảnh lướt qua trong đầu , năm nay cô mười bảy tuổi , ở kiếp trước hai năm sau ba mẹ mới ly hôn .
Nhưng bây giờ cô trùng sinh trở lại , nhất định sẽ không để điều này xảy ra . Việc quan trọng nhất bây giờ là giúp mẹ đánh đuổi tiểu tam , bảo vệ gia đình .
Thẩm Văn San, Trần Tư Ngưng, Hà Dục khuôn mặt của ba người lướt qua trong đầu cô , hận ý liền càng đậm thêm một phần . Muốn báo thù, cô trước hết phải có thực lực cường đại hơn bây giờ , nếu như vậy , tương lai gặp lại những kẻ lòng lang dạ sói đó cô có thể bóp chết chúng ở trong lòng bàn tay giống như chỉ bóp chết một con kiến mà thôi .
Suy nghĩ xoay chuyển , cục diện bây giờ nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng ? Ngón tay vô thức gõ lên thành bồn tắm , đem A Hồng sa thải ngay lập tức ư ? Không , không thể sa thải , Sắc Vi lập tức thay đổi chủ ý . Cô ở trong tối còn kẻ thù ở ngoài sáng , ưu thế lớn nhất của cô hiện nay chính là biết rõ dụng tâm hiểm ác của Trần Lỵ Hoa , đuổi A Hồng không giải quyết được vấn đề gì . Ngược lại giữ lại A Hồng , biến chị ta trở thành một quân cờ hữu dụng , thực hiện kế ly gián .
"Mẹ , người xin cho con nghỉ thêm một ngày nữa đi ?" Nhìn cổng trường học, Cố Sắc Vi không biết nên làm gì , linh hồn của cô đã 27 tuổi mà lại cùng một đám học sinh trung học ngồi ở trong phòng học , điều này đối với cô thật sự rất khó khăn .
Thẩm Khanh mở cửa xe "Không được . Mẹ đã cùng thầy Triệu chào hỏi qua , thầy sẽ đặc biệt chú ý con , con nhanh vào lớp học , không được gây chuyện thị phi nếu không, mẹ nhất định nói với ba con , cắt tiền tiêu vặt hàng tháng của con . " Nói xong nghiêm túc trừng mắt nhìn , trong giọng nói rất kiên quyết.
"Nhanh xuống xe, nếu còn ở lại trong xe , sẽ muộn học đó . Buổi tối mẹ cùng ba con đi tham gia bữa tiệc, tan học A Nam sẽ đến đón con ."
Nhìn Thẩm Khanh , lại nhìn về phía trường học , Cố Sắc Vi rốt cục thở dài , cầm túi xách rời khỏi xe , đi đến cửa trường học . Cố Sắc Vi sống gần nửa đời người, không nghĩ lại phải quay lại trường học , nhìn bên cạnh bốn phía hé ra những khuôn mặt đơn thuần , thanh xuân trẻ tuổi , cảnh tượng quen thuộc , ký ức ùa về , thở sâu , nhanh chóng bước đi. Giai viên trung học ở U thị vốn có danh tiếng trong giới quý tộc , trường học đầy đủ thiết bị , lực lượng giáo viên hùng hậu , Sắc Vi theo trí nhớ không chút khó khăn nào tìm được phòng học .
Lúc này trong phòng học có hơn một nửa bạn học đã đến , tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ , ghé đầu vào nhau tán dóc , không khí vui vẻ . Sắc Vi đứng ở cửa lớp học vài giây , xác định được chỗ ngồi của mình liền cất bước đi vào phòng học .
" Chào buổi sáng, Cố Sắc Vi. "
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình , ngồi ngay trên cô là một nữ sinh để kiểu đầu nấm quay đầu lại nói . Sắc Vi sửng sốt một chút, nhìn cô gái này một cái trong đầu hiện lên một cái tên mơ hồ, cười nói " Chào buổi sáng !" Loại cảm giác thuần túy này , đã bao lâu không có ? Lúc này, một nữ sinh cao gầy với mái tóc xoăn mang theo túi sách đi vào phòng học, tầm mắt dừng ở trên người Sắc Vi , ánh mắt sáng lên bước nhanh đến ,
"Sắc Vi , bạn rốt cục đã đi học . Nghe nói bạn bị bệnh, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa ?"
Nói xong đặt mông ngồi bên cạnh Sắc Vi , đem túi sách bỏ xuống , khuôn mặt nhỏ nhắn liền tiến đến trước mặt Sắc Vi . Sắc Vi nhìn chằm chằm cô bạn này, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm , cười nhẹ
"An Khê , mình đã bình phục , cám ơn bạn ."
Đã lâu không thấy , An Khê. Các cô đã ba năm ngồi cùng bàn , cũng từng là bằng hữu tốt nhất . Đáng tiếc sau đó bởi vì Trần Tư Ngưng gia nhập tạo thành rất nhiều hiểu lầm, hai người dần dần bất hòa, sau khi tốt nghiệp trung học liền mất đi liên hệ. Nghe nói cuối cùng An Khê lấy chồng ở nước Mĩ , hai người rất hạnh phúc .
"Ôi chao , con nhóc này , bị bệnh một lần đã khiến cho bạn trở nên nhã nhặn ?"
An Khê ngạc nhiên trợn mắt , bàn tay to duỗi ra nắm ở cổ Sắc Vi , cười đùa nói
"Đến đây , nói cho chị biết , ngày hôm đó Cao Vũ học trưởng một mình đưa bạn trở về , sau đó hai người các bạn là như thế nào ?"
Lời này vừa ra, bốn phía chợt yên tĩnh , trong lớp học mấy lỗ tai đều dựng thẳng lên, nhất là nữ sinh đầu nấm ở phía trước , lập tức quay đầu lại đôi mắt chớp chớp , nhìn chằm chằm Sắc Vi . Nhất thời trí nhớ quen thuộc xẹt qua trong đầu , cô nhớ tới trung học trước đây , cô thực làm ra rất nhiều chuyện .
"Cái gì thế nào ? Chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường ."
Vuốt lại mái tóc sau lưng , Sắc Vi bình tĩnh trả lời một cách thản nhiên . Cao Vũ , trong đầu Sắc Vi hiện lên vẻ mặt ngây ngô , gương mặt trẻ tuổi kiêu ngạo, là tam thiếu gia phá gia chi tử của Cao gia , hiện tại ngẫm lại, thực không hiểu tại sao mình mười sáu tuổi lại đối với tay ăn chơi này sinh ra vài phần tâm tư , cứ xem như là mối tình đầu đi?
"Gạt người , Sắc Vi, bạn hiện tại nói dối mặt đều không đổi sắc . Hai tháng trước bạn còn trước mặt toàn khối cảnh cáo Liễu Na không được cùng bạn tranh giành Cao Vũ, bị bệnh một hồi , hoàn toàn quên hết ? Chúng tớ mới không tin ." An Khê lập tức không tin khoát tay , nói xong đột nhiên mặt cúi xuống hạ giọng nói " Thành thật khai báo , hai người hiện tại là quan hệ như thế nào ?"
Đầu nấm cũng gật gật đầu, "Đúng vậy."
" Thấy không , Lâm Khả Khả cũng giống như vậy nha ."
Lâm Khả Khả , a đúng rồi, đầu nấm tên là Lâm Khả Khả. Trong trí nhớ, cô là một nữ sinh hiền lành , rất thích cười lại còn vẽ truyện tranh rất đẹp . Thành tích ở trong lớp cũng xếp thứ nhất , thứ hai rất được các thầy giáo ưu ái . Đời trước mình với các loại học sinh tốt như vậy không có quan hệ gì tốt , thật không ngờ kiếp này chính là người đầu tiên đối với mình cười thật tâm .
Đinh ~~~ Đinh ~~~ Đông ~~~
Tiếng chuông thông báo vang lên , các học sinh lập tức trở về vị trí của mình , giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu .
Sắc Vi bất đắc dĩ lôi sách giáo khoa ra , thản nhiên nói : " Mình cùng Cao Vũ thật sự không có quan hệ gì , nhanh chóng học bài thôi . "
Thanh giả tự thanh , đối với những chuyện bát quái như vậy càng giải thích thì càng phiền toái , không bằng mặc kệ , thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ rõ ràng .
Suốt thời gian tự học , An Khê ngồi bên cạnh vẫn không buông tha cho Sắc Vi , liên tục kề tai nói nhỏ , nhưng Sắc Vi thái độ kiên quyết , trước sau như một làm cho cô nhóc kia có chút khó chịu , ngồi một bên suy nghĩ . Mà Sắc Vi đang nhìn sách giáo khoa ở trên bàn ngữ văn , anh văn , lịch sử miễn cưỡng có thể ứng phó nhưng toán học , hóa học , vật lý mấy môn khoa học thì cô chịu , đầu óc choáng váng , nhìn lên trời thở dài . Thật ra nói như thế nào thì không có văn hóa , tiến vào xã hội thật đáng sợ, Sắc Vi thật hiểu rõ ý nghĩa này . Cho nên trước mắt cần tích lũy tri thức mới là trọng điểm , Cố Sắc Vi, cố lên đi , nhất định sẽ có thu hoạch tốt !
An Khê bên cạnh thấy Sắc Vi còn thật sự đọc sách cũng thập phần kinh ngạc, nhưng kinh ngạc là kinh ngạc , nhiều lần quấy rầy không được đáp lại , liền lười hỏi .
Sau khi kết thúc giờ tự học xong , tiếp theo là tiết ngữ văn của chủ nhiệm lớp , thầy Triệu đứng ở trên bục giảng , trước khi dạy liền điểm danh qua một chút rồi mới bắt đầu tiến hành giảng bài . Môn học tiếp theo là toán học , thầy giáo đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt mà cô ngồi ở bên dưới lại ngủ gà ngủ gật . Đời trước cô thực sự không có quan tâm gì đến học hành , ngoại trừ trang điểm ra thật sự không biết cái gì . Cố gắng xốc lại tinh thần để nghe giảng nhưng chỉ được một lát , Sắc Vi đã không còn tinh thần gì hết , ông trời môn học này thật sự làm cho con buồn ngủ quá .
Đột nhiên , tầm mắt của cô bị một cây anh đào hấp dẫn , bên ngoài cây anh đào nở đầy những đóa hoa nhỏ xinh , màu hồng phấn nhìn rất là kiềm diễm . Nhìn qua làm cho người ta có cảm giác mùi thơm thật mê người , nhưng trên thực tế cây anh đào mùi thơm cũng không nồng , ở cách xa sẽ không ngửi thấy .
Mùi thơm ?
Trong lòng Sắc Vi bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng mãnh liệt , đời trước cô quả thực học hành không tốt nhưng về phương diện nước hoa thì cô thật sự rất tâm đắc .
Nước hoa !
Đúng rồi , đời trước cô đối với nước hoa thật sư rất si mê , thật sự rất có nghiên cứu về các loại nước hoa hàng hiệu , về lịch sử của nước hoa , về cách phối hợp hương liệu , các phương pháp tinh chế nước hoa .
Lúc trước ở bên Pháp du học ba năm , cô còn cố tình đi theo bên người Giáo sư về tinh chế nước hoa Đặc Bội La làm trợ thủ , ngay cả giáo sư Đặc Bội La đối với cô rất thưởng thức , khen ngợi cô về phương diên này rất có thiên phú . Đáng tiếc lúc đó cô không có chí lớn , không có đem việc tinh chế nước hoa làm mục tiêu phấn đấu . Văn không được , võ cũng không xong, bản thân ngoài việc biết điều chế hương liệu ra thì không còn sở trường gì khác .
Cô năm nay mới mười bảy tuổi , lại còn biết trước tương lại mười năm sau nước hoa rất thịnh hành trong giới thượng lưu . Trời ạ , sao cô lại không nghĩ đến chứ , cô xúc động mừng rỡ như điên . Năng lực quyết định thực lực , Trung Quốc đang trong thời kì phát triển mạnh mẽ , mười năm sau Trung Quốc sẽ thành thị trường lớn nhất và lý tưởng nhất được các nước Âu Mỹ ưu ái . Nước hoa là thứ vật phẩm xa xỉ có tiềm lực rất lớn , một khi đã như vậy cô sao có thể để cơ hội kiếm tiền này cho người khác . Tương lai mười năm sau căn bản là sẽ giúp cô kiếm tiền , tại sao cô lại bỏ qua cơ hội để tạo lập cho mình một phương trời chứ .
Ý niệm trong đầu vừa mới hình thành , Sắc Vi trong lòng chỉ muốn lập tức rời khỏi lớp học , trở về nhà chuẩn bị nguyên vật liệu để tạo ra một loại nước hoa của riêng mình , nhất thời trong người có một mảnh nhiệt huyết sôi trào . Thu hồi ánh mắt , tầm mắt của cô vô tình dừng lại trên đầu của Lâm Khả Khả , một ít trí nhớ nổi lên , nếu cô nhớ không lầm thì ....
Đột nhiên , ở đâu bay đến một viên phân trắng viết bảng , cùng lúc đó giọng nói lãnh khốc của thầy giáo dạy Toán vang lên :
" Cố Sắc Vi , yếu tố thứ ba của hàm số , em nói cho tôi nghe một chút về yếu tố thứ ba của hàm số là như thế nào ?
" A ... thảm rồi ....
Nhìn Thẩm Khanh trên mặt tươi cười sáng lạn , đáy lòng oán hận lại như có trăm ngàn con kiến bò trên người , hận không thể xé rách hình ảnh gia đình hạnh phúc trước mắt . Cùng Thẩm Khanh giao hảo gần năm năm , Trần Lỵ Hoa đã sớm cùng Cố gia lui tới rất quen thuộc , nhưng hôm nay lại cảm giác có một tấm màn vô hình ngăn cách chính mình cùng với Cố gia .
Trần Lỵ Hoa bưng bát đũa yên lặng quan sát đáy lòng âm thầm nghi hoặc, chẳng lẽ là Thẩm Khanh đã nhìn ra cái gì ? Ý niệm trong đầu vừa động, trong lòng nhất thời dâng lên một tia hoảng loạn , bữa tối chỉ diễn ra trong nửa giờ nhưng đối với Trần Lỵ Hoa là khoảng thời gian bị nội tâm giày vò. Chấm dứt bữa tối , lập tức lấy cái lấy cớ, khẩn cấp chạy lấy người .
Sau khi ăn xong , Cố Liệt liền quấn quít lấy Cố Hạo Vũ cùng Thẩm Khanh muốn học Taekwondo . Sắc Vi cười đi lên lầu , trở lại phòng khóe miệng tươi cười vẫn không có thu về , mọi việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô không khỏi có cảm giác mình đang ở trong mơ .
Xả nước ấm, thoát quần áo chậm rãi ngồi vào bồn tắm lớn , nước ấm áp lướt qua da thịt , làm cô nhịn không được phát ra âm thanh thoải mái . Nhắm mắt lại , trí nhớ đời trước tựa như bộ phim điện ảnh lướt qua trong đầu , năm nay cô mười bảy tuổi , ở kiếp trước hai năm sau ba mẹ mới ly hôn .
Nhưng bây giờ cô trùng sinh trở lại , nhất định sẽ không để điều này xảy ra . Việc quan trọng nhất bây giờ là giúp mẹ đánh đuổi tiểu tam , bảo vệ gia đình .
Thẩm Văn San, Trần Tư Ngưng, Hà Dục khuôn mặt của ba người lướt qua trong đầu cô , hận ý liền càng đậm thêm một phần . Muốn báo thù, cô trước hết phải có thực lực cường đại hơn bây giờ , nếu như vậy , tương lai gặp lại những kẻ lòng lang dạ sói đó cô có thể bóp chết chúng ở trong lòng bàn tay giống như chỉ bóp chết một con kiến mà thôi .
Suy nghĩ xoay chuyển , cục diện bây giờ nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng ? Ngón tay vô thức gõ lên thành bồn tắm , đem A Hồng sa thải ngay lập tức ư ? Không , không thể sa thải , Sắc Vi lập tức thay đổi chủ ý . Cô ở trong tối còn kẻ thù ở ngoài sáng , ưu thế lớn nhất của cô hiện nay chính là biết rõ dụng tâm hiểm ác của Trần Lỵ Hoa , đuổi A Hồng không giải quyết được vấn đề gì . Ngược lại giữ lại A Hồng , biến chị ta trở thành một quân cờ hữu dụng , thực hiện kế ly gián .
"Mẹ , người xin cho con nghỉ thêm một ngày nữa đi ?" Nhìn cổng trường học, Cố Sắc Vi không biết nên làm gì , linh hồn của cô đã 27 tuổi mà lại cùng một đám học sinh trung học ngồi ở trong phòng học , điều này đối với cô thật sự rất khó khăn .
Thẩm Khanh mở cửa xe "Không được . Mẹ đã cùng thầy Triệu chào hỏi qua , thầy sẽ đặc biệt chú ý con , con nhanh vào lớp học , không được gây chuyện thị phi nếu không, mẹ nhất định nói với ba con , cắt tiền tiêu vặt hàng tháng của con . " Nói xong nghiêm túc trừng mắt nhìn , trong giọng nói rất kiên quyết.
"Nhanh xuống xe, nếu còn ở lại trong xe , sẽ muộn học đó . Buổi tối mẹ cùng ba con đi tham gia bữa tiệc, tan học A Nam sẽ đến đón con ."
Nhìn Thẩm Khanh , lại nhìn về phía trường học , Cố Sắc Vi rốt cục thở dài , cầm túi xách rời khỏi xe , đi đến cửa trường học . Cố Sắc Vi sống gần nửa đời người, không nghĩ lại phải quay lại trường học , nhìn bên cạnh bốn phía hé ra những khuôn mặt đơn thuần , thanh xuân trẻ tuổi , cảnh tượng quen thuộc , ký ức ùa về , thở sâu , nhanh chóng bước đi. Giai viên trung học ở U thị vốn có danh tiếng trong giới quý tộc , trường học đầy đủ thiết bị , lực lượng giáo viên hùng hậu , Sắc Vi theo trí nhớ không chút khó khăn nào tìm được phòng học .
Lúc này trong phòng học có hơn một nửa bạn học đã đến , tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ , ghé đầu vào nhau tán dóc , không khí vui vẻ . Sắc Vi đứng ở cửa lớp học vài giây , xác định được chỗ ngồi của mình liền cất bước đi vào phòng học .
" Chào buổi sáng, Cố Sắc Vi. "
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình , ngồi ngay trên cô là một nữ sinh để kiểu đầu nấm quay đầu lại nói . Sắc Vi sửng sốt một chút, nhìn cô gái này một cái trong đầu hiện lên một cái tên mơ hồ, cười nói " Chào buổi sáng !" Loại cảm giác thuần túy này , đã bao lâu không có ? Lúc này, một nữ sinh cao gầy với mái tóc xoăn mang theo túi sách đi vào phòng học, tầm mắt dừng ở trên người Sắc Vi , ánh mắt sáng lên bước nhanh đến ,
"Sắc Vi , bạn rốt cục đã đi học . Nghe nói bạn bị bệnh, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa ?"
Nói xong đặt mông ngồi bên cạnh Sắc Vi , đem túi sách bỏ xuống , khuôn mặt nhỏ nhắn liền tiến đến trước mặt Sắc Vi . Sắc Vi nhìn chằm chằm cô bạn này, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm , cười nhẹ
"An Khê , mình đã bình phục , cám ơn bạn ."
Đã lâu không thấy , An Khê. Các cô đã ba năm ngồi cùng bàn , cũng từng là bằng hữu tốt nhất . Đáng tiếc sau đó bởi vì Trần Tư Ngưng gia nhập tạo thành rất nhiều hiểu lầm, hai người dần dần bất hòa, sau khi tốt nghiệp trung học liền mất đi liên hệ. Nghe nói cuối cùng An Khê lấy chồng ở nước Mĩ , hai người rất hạnh phúc .
"Ôi chao , con nhóc này , bị bệnh một lần đã khiến cho bạn trở nên nhã nhặn ?"
An Khê ngạc nhiên trợn mắt , bàn tay to duỗi ra nắm ở cổ Sắc Vi , cười đùa nói
"Đến đây , nói cho chị biết , ngày hôm đó Cao Vũ học trưởng một mình đưa bạn trở về , sau đó hai người các bạn là như thế nào ?"
Lời này vừa ra, bốn phía chợt yên tĩnh , trong lớp học mấy lỗ tai đều dựng thẳng lên, nhất là nữ sinh đầu nấm ở phía trước , lập tức quay đầu lại đôi mắt chớp chớp , nhìn chằm chằm Sắc Vi . Nhất thời trí nhớ quen thuộc xẹt qua trong đầu , cô nhớ tới trung học trước đây , cô thực làm ra rất nhiều chuyện .
"Cái gì thế nào ? Chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường ."
Vuốt lại mái tóc sau lưng , Sắc Vi bình tĩnh trả lời một cách thản nhiên . Cao Vũ , trong đầu Sắc Vi hiện lên vẻ mặt ngây ngô , gương mặt trẻ tuổi kiêu ngạo, là tam thiếu gia phá gia chi tử của Cao gia , hiện tại ngẫm lại, thực không hiểu tại sao mình mười sáu tuổi lại đối với tay ăn chơi này sinh ra vài phần tâm tư , cứ xem như là mối tình đầu đi?
"Gạt người , Sắc Vi, bạn hiện tại nói dối mặt đều không đổi sắc . Hai tháng trước bạn còn trước mặt toàn khối cảnh cáo Liễu Na không được cùng bạn tranh giành Cao Vũ, bị bệnh một hồi , hoàn toàn quên hết ? Chúng tớ mới không tin ." An Khê lập tức không tin khoát tay , nói xong đột nhiên mặt cúi xuống hạ giọng nói " Thành thật khai báo , hai người hiện tại là quan hệ như thế nào ?"
Đầu nấm cũng gật gật đầu, "Đúng vậy."
" Thấy không , Lâm Khả Khả cũng giống như vậy nha ."
Lâm Khả Khả , a đúng rồi, đầu nấm tên là Lâm Khả Khả. Trong trí nhớ, cô là một nữ sinh hiền lành , rất thích cười lại còn vẽ truyện tranh rất đẹp . Thành tích ở trong lớp cũng xếp thứ nhất , thứ hai rất được các thầy giáo ưu ái . Đời trước mình với các loại học sinh tốt như vậy không có quan hệ gì tốt , thật không ngờ kiếp này chính là người đầu tiên đối với mình cười thật tâm .
Đinh ~~~ Đinh ~~~ Đông ~~~
Tiếng chuông thông báo vang lên , các học sinh lập tức trở về vị trí của mình , giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu .
Sắc Vi bất đắc dĩ lôi sách giáo khoa ra , thản nhiên nói : " Mình cùng Cao Vũ thật sự không có quan hệ gì , nhanh chóng học bài thôi . "
Thanh giả tự thanh , đối với những chuyện bát quái như vậy càng giải thích thì càng phiền toái , không bằng mặc kệ , thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ rõ ràng .
Suốt thời gian tự học , An Khê ngồi bên cạnh vẫn không buông tha cho Sắc Vi , liên tục kề tai nói nhỏ , nhưng Sắc Vi thái độ kiên quyết , trước sau như một làm cho cô nhóc kia có chút khó chịu , ngồi một bên suy nghĩ . Mà Sắc Vi đang nhìn sách giáo khoa ở trên bàn ngữ văn , anh văn , lịch sử miễn cưỡng có thể ứng phó nhưng toán học , hóa học , vật lý mấy môn khoa học thì cô chịu , đầu óc choáng váng , nhìn lên trời thở dài . Thật ra nói như thế nào thì không có văn hóa , tiến vào xã hội thật đáng sợ, Sắc Vi thật hiểu rõ ý nghĩa này . Cho nên trước mắt cần tích lũy tri thức mới là trọng điểm , Cố Sắc Vi, cố lên đi , nhất định sẽ có thu hoạch tốt !
An Khê bên cạnh thấy Sắc Vi còn thật sự đọc sách cũng thập phần kinh ngạc, nhưng kinh ngạc là kinh ngạc , nhiều lần quấy rầy không được đáp lại , liền lười hỏi .
Sau khi kết thúc giờ tự học xong , tiếp theo là tiết ngữ văn của chủ nhiệm lớp , thầy Triệu đứng ở trên bục giảng , trước khi dạy liền điểm danh qua một chút rồi mới bắt đầu tiến hành giảng bài . Môn học tiếp theo là toán học , thầy giáo đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt mà cô ngồi ở bên dưới lại ngủ gà ngủ gật . Đời trước cô thực sự không có quan tâm gì đến học hành , ngoại trừ trang điểm ra thật sự không biết cái gì . Cố gắng xốc lại tinh thần để nghe giảng nhưng chỉ được một lát , Sắc Vi đã không còn tinh thần gì hết , ông trời môn học này thật sự làm cho con buồn ngủ quá .
Đột nhiên , tầm mắt của cô bị một cây anh đào hấp dẫn , bên ngoài cây anh đào nở đầy những đóa hoa nhỏ xinh , màu hồng phấn nhìn rất là kiềm diễm . Nhìn qua làm cho người ta có cảm giác mùi thơm thật mê người , nhưng trên thực tế cây anh đào mùi thơm cũng không nồng , ở cách xa sẽ không ngửi thấy .
Mùi thơm ?
Trong lòng Sắc Vi bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng mãnh liệt , đời trước cô quả thực học hành không tốt nhưng về phương diện nước hoa thì cô thật sự rất tâm đắc .
Nước hoa !
Đúng rồi , đời trước cô đối với nước hoa thật sư rất si mê , thật sự rất có nghiên cứu về các loại nước hoa hàng hiệu , về lịch sử của nước hoa , về cách phối hợp hương liệu , các phương pháp tinh chế nước hoa .
Lúc trước ở bên Pháp du học ba năm , cô còn cố tình đi theo bên người Giáo sư về tinh chế nước hoa Đặc Bội La làm trợ thủ , ngay cả giáo sư Đặc Bội La đối với cô rất thưởng thức , khen ngợi cô về phương diên này rất có thiên phú . Đáng tiếc lúc đó cô không có chí lớn , không có đem việc tinh chế nước hoa làm mục tiêu phấn đấu . Văn không được , võ cũng không xong, bản thân ngoài việc biết điều chế hương liệu ra thì không còn sở trường gì khác .
Cô năm nay mới mười bảy tuổi , lại còn biết trước tương lại mười năm sau nước hoa rất thịnh hành trong giới thượng lưu . Trời ạ , sao cô lại không nghĩ đến chứ , cô xúc động mừng rỡ như điên . Năng lực quyết định thực lực , Trung Quốc đang trong thời kì phát triển mạnh mẽ , mười năm sau Trung Quốc sẽ thành thị trường lớn nhất và lý tưởng nhất được các nước Âu Mỹ ưu ái . Nước hoa là thứ vật phẩm xa xỉ có tiềm lực rất lớn , một khi đã như vậy cô sao có thể để cơ hội kiếm tiền này cho người khác . Tương lai mười năm sau căn bản là sẽ giúp cô kiếm tiền , tại sao cô lại bỏ qua cơ hội để tạo lập cho mình một phương trời chứ .
Ý niệm trong đầu vừa mới hình thành , Sắc Vi trong lòng chỉ muốn lập tức rời khỏi lớp học , trở về nhà chuẩn bị nguyên vật liệu để tạo ra một loại nước hoa của riêng mình , nhất thời trong người có một mảnh nhiệt huyết sôi trào . Thu hồi ánh mắt , tầm mắt của cô vô tình dừng lại trên đầu của Lâm Khả Khả , một ít trí nhớ nổi lên , nếu cô nhớ không lầm thì ....
Đột nhiên , ở đâu bay đến một viên phân trắng viết bảng , cùng lúc đó giọng nói lãnh khốc của thầy giáo dạy Toán vang lên :
" Cố Sắc Vi , yếu tố thứ ba của hàm số , em nói cho tôi nghe một chút về yếu tố thứ ba của hàm số là như thế nào ?
" A ... thảm rồi ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.