Chương 17:
chill
01/03/2024
Tài khoản của tôi đã bị hack. Là ai? Ai đã biết bí mật giữa chúng tôi? Có thể là Hân. Nhưng còn người vừa gọi cho tôi thì sao?
Tôi băn khoăn và lo lắng cực hạn. Tôi lo lắng vì mất cái nick thì ít mà suy nghĩ đến người nào biết được mật khẩu thì nhiều. Là ai có thể biết được điều ấy? Ném mọi suy nghĩ sang một bên, tôi quyết định liên lạc với Hân để làm cho ra nhẽ trước. Không thấy Hân online. Tôi gọi điện.
– A lô. – giọng Hân.
– Hân à? Anh M đây. Em online một chút được không? Anh có chuyện muốn hỏi.
– Có chuyện gì vậy anh. – giọng Hân không vui khi biết tôi gọi.
– Anh có chuyện quan trọng. Anh không làm mất thời gian của em đâu. Lên ngay nhé. – tôi dập máy.
Nói xong tôi mới nhớ là mình mới bị mất nick. Tôi đành tạo một tài khoản mới rồi nhảy vào nói chuyện với Hân luôn.
Tôi: Anh M này.
Chờ 15 phút…
H: Sao anh lại dùng nick này?
Tôi: Đó là lí do anh muốn gọi em lên đây để hỏi.
H: Ý anh là sao?
Tôi: Có người biết mật khẩu của anh và đã vào trong hộp mail để đổi.
H: Là ai?
Tôi: Anh nghĩ là em.
H: Anh bị sao vậy?
Tôi: Bị gì thì em tự biết.
H: Em không rỗi hơi làm chuyện đó.
Tôi: Vậy ai làm.
H: Làm sao em biết.
Tôi: Em không làm thật à? – Tôi hơi hoang mang.
H: Em nói dối anh làm gì?
Tôi: Đừng giấu anh.
H: Không phải chuyện của em. Em out
Tôi: Từ từ đã.
H is offline
Tôi biết có cái gì khúc mắc sau đó. Chắc chắn là Hân biết người đó, chỉ có điều Hân không làm thôi. Nếu H không muốn giúp thì tôi phải tự làm vậy. Tôi sẽ nói chuyện thẳng với người đã lấy cái tài khoản của tôi bằng việc nói chuyện trực tiếp với cái nick của tôi. “Lừa đảo, chắc là không đâu”, tôi nghĩ thầm. Vậy lí do người đó lấy là gì? Và tại sao lại biết được mật khẩu của tôi và em?
Tôi để lại tin nhắn.
Tôi: mày là ai?
Tôi: tại sao lại lấy nick của tao?
Tôi: mày muốn gì?
Tôi: có giỏi thì ra mặt đi
Tôi: đừng nấp, hèn lắm
Chẳng biết nghĩ thế nào đầu tôi lại lóe lên một tia suy nghĩ, tích cực lắm. Tôi vội vàng thoát khỏi cái nick đang dùng và đăng nhập vào nick của em. “Vào đi, làm ơn”, tôi chắp tay. Tôi vào được cái nick của em thật. Và tôi chẳng thấy một dòng nhắn nào tôi gửi cho em cả. Tôi nhớ tôi vẫn giữ thói quen gửi tin nhắn cho em sau khi có chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian không ngắn. Vậy mà bây giờ khi lục lại hộp tin nhắn đã nhận của em, tôi chẳng thấy gì cả. Lẽ nào …
Chuột [đang dùng nick tôi]: Chào anh.
Tôi: Được lắm.
Chuột: Cảm ơn lời khen.
Tôi: Tại sao bạn biết pass của tôi.
Chuột: Anh lớn hơn em một tuổi, nên cứ xưng anh – em đi.
Tôi: Trả lời câu hỏi đi.
Chuột: Không khó.
Tôi: Làm sao cô biết tôi?
Chuột: Anh quen chị em, HN …
Tôi: Tôi nhớ HN không có em gái.
Chuột: Vâng. Bố chị N là anh trai của mẹ em. Em tên QC.
Tôi: Ra vậy.
Tôi: Tại sao em lại đổi pass của anh.
QC: Em muốn xem anh là người như thế nào.
Ngập ngừng …
QC: Friend list của anh khá dài. Chứng tỏ anh nhiều bạn bè đấy. Anh vẫn để tên chị em là “my dear”?
Tôi: Thì sao?
QC: Cũng không đến nỗi nào.
Tôi: Anh không hiểu em muốn gì?
QC: Em muốn biết rõ về anh.
Tôi: Để làm gì?
QC: Để xem anh có phải là người xứng đáng với tình cảm của chị em hay không.
QC: Anh làm em thất vọng thật sự.
Tôi: Tại sao?
QC: Vì anh không phải là người chung tình như chị em vẫn nghĩ và hy vọng.
Tôi: Em có căn cứ không?
QC: Tất nhiên. Anh mới tặng quà cho ai đó nhân Valentine.
Tôi: Làm sao em biết?
QC: Vì em biết nên em mới làm chuyện này.
QC: Tại sao anh lại làm vậy?
Tôi: …
QC: Anh thích cô ấy?
Tôi: Có thể có, có thể không.
QC: Là sao?
Tôi: Anh không rõ.
QC: Vậy tại sao lại tặng quà, vào 1 cái dịp đặc biệt như vậy?
Tôi: Anh thích thế!
QC: Giọng điệu ngang tàng thật. Anh cũng tầm thường thôi.
Tôi: Chắc em nói đúng.
QC: Anh để em nói anh như vậy à?
Tôi: Biết sao giờ.
QC: Tại sao anh không giải thích?
Tôi: Vì anh không có gì để giải thích.
QC: Kể cả khi chị em còn sống ?
Bối rối một lúc rất lâu. Tôi tiếp.
Tôi: Em đừng đùa như vậy
QC: Khó tin lắm à.
Tôi: Ừ.
QC: Có những chuyện anh sẽ không thể nào tin đâu.
QC: Đừng làm điều gì để anh phải hối hận.
Tôi: Ý em là sao?
QC: Rồi anh sẽ hiểu.
Tôi: Làm ơn hãy giải thích cho anh…
QC: Giờ thì chưa. Em sẽ vẫn giữ cái nick này của anh cái đã.
Tôi: Em…
QC is offline
Khi QC sign out cũng là lúc đầu óc tôi rối bời hơn bao giờ hết. Nếu điều QC nói là thật, tức là em vẫn còn sống, sẽ đồng nghĩa với việc tôi lại có thể viết tiếp câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và dang dở của mình. Tôi lại có thể đắm chìm trong những cảm xúc ngọt ngào và ngất ngây mà tôi đang tìm ở Hoài Anh. Một cảm giác lâng lâng từ từ làn tỏa…
Nhưng, làm sao chuyện đó có thể xảy ra !? Hơn một năm rồi em không hề liên lạc với tôi. Em làm như vậy để làm gì? Còn lá thư của ba em nữa. Thử thách tôi sao? Tại sao lại lâu như vậy? Em không hề nhớ tôi hay sao? Em không biết là tôi đã khổ sở thế nào hay sao?
Trong đầu tôi là hai dòng suy nghĩ trái chiều. Trong khi con tim khát khao những gì QC nói là sự thật, thì lý trí ra sức bảo vệ cho quan điểm “điều đó sẽ không thể nào xảy ra”. Tôi không muốn nghĩ thêm. Tôi không muốn hy vọng để rồi lại thất vọng. Hãy để mọi chuyện xảy ra như vốn dĩ nó như thế. Thời gian sẽ là người đưa ra câu trả lời chính xác nhất …
Đầu óc tôi đầy ắp những câu hỏi tại sao. Một nửa tôi trả lời được, một nửa tôi chịu thua. Nếu em còn, cảm xúc của tôi sẽ là gì? Là hạnh phúc tột cùng, chắc chắn rồi…
Tôi nhớ em da diết… Đôi khi tình yêu tôi dành cho em làm tôi chênh vênh giữa những bộn bề suy nghĩ. Nhớ về em, tôi nhớ về một người biết cách an ủi, vỗ về khi tôi gặp phải những khó khăn, không biết tỏ cùng ai. Ở cái tuổi cái tôi vẫn còn ngút trời như thế này thì Mẹ tôi không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Còn con nhỏ bạn thân thì không phải chuyện gì tôi cũng có thể kể hết cho nó để xin lời khuyên… Cho nên khi em đi, tôi mất đi một người rất quan trọng, một người bạn, một người thương, mà tôi có thể tỉ tê đủ thứ chuyện trên đời chẳng cần lo lắng em sẽ nghĩ tôi thế nào…
Lời của QC dù có thật hay không thì hôm nay tôi cũng phải cảm ơn cô ấy, vì đã giúp tôi được sống lại với những cảm xúc không thể quên. Tôi nhắm mắt lại và lại nhìn thấy em… đang vẫy tay, đợi chờ tôi nơi cuối con đường. Mỗi lần nhớ đến em, tôi như đứng giữa một làn sương mơ màng giữa mộng và thực, giữa nhớ và thương, giữa những giận hờn và trách móc… Hình ảnh của em bao giờ cũng lung linh, kì ảo và thật tinh khôi… Tôi không muốn quên đi cảm giác ngọt ngào khi bên em, người con gái tôi thương, nhưng tôi muốn quên đi nỗi đau khi em “đành lòng” bỏ tôi lại.
Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Lời nói của QC làm tôi thao thức. Tôi không tìm được lí do gì để em xa tôi lâu như vậy, vì tôi biết em sẽ không chịu được điều đó, cũng giống tôi thôi. Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi vẫn sáng lên một tia hy vọng, dù rằng rất mong manh… Tôi mong em hơn bao giờ hết. Từng lời nói, lời hẹn của em tôi vẫn nhớ như in. Tất cả lại ùa về như mới xảy ra hôm qua…
“Nàng: Nếu em không còn, anh sẽ làm gì?
Tôi: Hâm quá, toàn nói linh tinh. Nói chuyện vui xem nào!
Nàng: Hihi. Chắc em không thể xa anh đâu.
Tôi: Xạo.
Nàng: Thật mà…
Tôi: Tại sao lại thích anh?
Nàng: Đã bao giờ thích đâu :lè lưỡi:
Tôi: Giận đấy, không đùa đâu.
Nàng: Lớn rồi mà như là con nít.
Tôi: Vậy đấy mà khối người theo.
Nàng: Giận em à? [Cầm 2 tay lắc lắc]
Tôi: Hết rồi…
Nàng: Trả lời trước đi. Sao lại thích em?
Tôi: Vì nghe bạn em quảng cáo. Với lại nói chuyện cũng thấy vui vui, nên khoái.
Nàng: Bạn em bảo sao?
Tôi: Gom tất cả những thứ đẹp nhất vào cho em.
Nàng: Haha. Anh tin à?
Tôi: Không tin lắm. Nhưng lúc sau nói chuyện thì yên tâm hơn. Không sợ bị em lừa.
Nàng: Thích nói chuyện với em à?
Tôi: Cũng giống em thích nói chuyện với anh thôi.
Nàng: Nhưng không bằng anh.
Tôi: Bằng hay không thì không biết, nhưng thấy có người để offlines nhớ anh suốt.
Nàng: :thẹn thùng:
Tôi: Em thì sao?
Nàng: Em hay nghe bạn em kể chuyện về người yêu nó, lâu lâu lại thêm mấy câu về anh. Người yêu nó khen anh dữ dội lắm. Choáng.
Tôi: Cũng thường thôi.
Nàng: Đang phổng mũi phải không?
Tôi: Nghe khen cũng nhiều rồi. Riết, chán. [sự thật lúc đó tôi sướng gần chết]
Nàng: Chỉ giả bộ là giỏi.
Tôi: Haha. Nghe kể vậy mà không sợ à?
Nàng: Anh không sợ thôi, mắc mớ gì em sợ.
Tôi: Cũng gan lắm.
Nàng: Anh trong này thì nói hay lắm. Ngoài đời nhát gái, đúng không?
Tôi: Ai bảo?
Nàng: Haha. Anh Nam.
Tôi: Ừ. Chẳng biết sao nói chuyện với con gái anh run lắm.
Nàng: Gặp em chắc anh ngất.
Tôi: Mắc mớ gì ngất.
Nàng: Xinh quá, choáng nên ngất :cười ngặt nghẽo:
Tôi: Đang yên đang lành trời lại nổi gió thế này nhỉ.
Nàng: Chỗ anh sắp có mưa à? – Em hỏi ngây thơ, chẳng biết thật hay đùa.
Tôi: Anh không biết, nghe em nói xong cái trời bên này xuất hiện cuồng phong.
Nàng: Ý là gì đấy?
Tôi: Là xinh thì cũng phải giữ trong lòng, nghe chưa? Không mượn nói ra.
Nàng: Haha. Chọc anh thôi, chứ ở ngoài em cũng nhát lắm. Hic.
Tôi: Thôi xong. Hai đứa nhát gặp nhau thì nói chuyện kiểu gì?
Nàng: Thì nhìn nhau.
Tôi: Haizz. Để luyện tập trước.
Nàng: Luyện tập kiểu gì.
Tôi: Luyện tập với các em nữ xinh đẹp khác.
Nàng: Cắn chết đấy, đừng có mà xớ lớ, nghe không?
…
Nàng: Đừng quên em nhé.
Tôi: Quên ngay bây giờ.
Nàng: Ừ đi.
Tôi: Mắc mớ gì phải ừ.
Nàng: Ừ đi… cho em vui.
Tôi: … Ừ.
Bạn có cách nào từ chối lời đề nghị đó của em không ? Còn tôi thì chịu. Lúc đó tim tôi bị bóp nghẹt lại mất rồi… Tính em dễ thương và làm nũng cũng dễ thương nữa. Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, nhưng lại có sức mạnh khôn tả. Tôi tin dù bất cứ ai khác cũng không biết phải từ chối nó như thế nào…
…
Lời hứa em sẽ gặp tôi ngay khi em về VN thì sao? Liệu có bao giờ em quên lời hứa đó. Nếu em còn, chắc chắn em sẽ không để tôi phải chờ phải đợi như thế này, vì tôi biết, em hiểu tôi mong em đến nhường nào… Em sẽ không bao giờ để tôi phải chờ trong mòn mỏi như thế này đâu, phải không HN ?
Khi con tim đang mải miết lục lại và hồi tưởng đến mảng kí ức tuyệt đẹp thì… một lần nữa lý trí lại lên tiếng… Nó phủ nhận điều tôi đang mơ tưởng và đưa ra đủ mọi lí do để kéo tôi trở lại thực tại…
Tôi phải chấp nhận sự thật thôi, em chẳng còn nữa. Và những gì em họ của em, QC, nói cũng chỉ vì một mục đích nào đó. Tôi chưa biết, nhưng tôi sẽ tìm ra, nhanh thôi…
Tôi băn khoăn và lo lắng cực hạn. Tôi lo lắng vì mất cái nick thì ít mà suy nghĩ đến người nào biết được mật khẩu thì nhiều. Là ai có thể biết được điều ấy? Ném mọi suy nghĩ sang một bên, tôi quyết định liên lạc với Hân để làm cho ra nhẽ trước. Không thấy Hân online. Tôi gọi điện.
– A lô. – giọng Hân.
– Hân à? Anh M đây. Em online một chút được không? Anh có chuyện muốn hỏi.
– Có chuyện gì vậy anh. – giọng Hân không vui khi biết tôi gọi.
– Anh có chuyện quan trọng. Anh không làm mất thời gian của em đâu. Lên ngay nhé. – tôi dập máy.
Nói xong tôi mới nhớ là mình mới bị mất nick. Tôi đành tạo một tài khoản mới rồi nhảy vào nói chuyện với Hân luôn.
Tôi: Anh M này.
Chờ 15 phút…
H: Sao anh lại dùng nick này?
Tôi: Đó là lí do anh muốn gọi em lên đây để hỏi.
H: Ý anh là sao?
Tôi: Có người biết mật khẩu của anh và đã vào trong hộp mail để đổi.
H: Là ai?
Tôi: Anh nghĩ là em.
H: Anh bị sao vậy?
Tôi: Bị gì thì em tự biết.
H: Em không rỗi hơi làm chuyện đó.
Tôi: Vậy ai làm.
H: Làm sao em biết.
Tôi: Em không làm thật à? – Tôi hơi hoang mang.
H: Em nói dối anh làm gì?
Tôi: Đừng giấu anh.
H: Không phải chuyện của em. Em out
Tôi: Từ từ đã.
H is offline
Tôi biết có cái gì khúc mắc sau đó. Chắc chắn là Hân biết người đó, chỉ có điều Hân không làm thôi. Nếu H không muốn giúp thì tôi phải tự làm vậy. Tôi sẽ nói chuyện thẳng với người đã lấy cái tài khoản của tôi bằng việc nói chuyện trực tiếp với cái nick của tôi. “Lừa đảo, chắc là không đâu”, tôi nghĩ thầm. Vậy lí do người đó lấy là gì? Và tại sao lại biết được mật khẩu của tôi và em?
Tôi để lại tin nhắn.
Tôi: mày là ai?
Tôi: tại sao lại lấy nick của tao?
Tôi: mày muốn gì?
Tôi: có giỏi thì ra mặt đi
Tôi: đừng nấp, hèn lắm
Chẳng biết nghĩ thế nào đầu tôi lại lóe lên một tia suy nghĩ, tích cực lắm. Tôi vội vàng thoát khỏi cái nick đang dùng và đăng nhập vào nick của em. “Vào đi, làm ơn”, tôi chắp tay. Tôi vào được cái nick của em thật. Và tôi chẳng thấy một dòng nhắn nào tôi gửi cho em cả. Tôi nhớ tôi vẫn giữ thói quen gửi tin nhắn cho em sau khi có chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian không ngắn. Vậy mà bây giờ khi lục lại hộp tin nhắn đã nhận của em, tôi chẳng thấy gì cả. Lẽ nào …
Chuột [đang dùng nick tôi]: Chào anh.
Tôi: Được lắm.
Chuột: Cảm ơn lời khen.
Tôi: Tại sao bạn biết pass của tôi.
Chuột: Anh lớn hơn em một tuổi, nên cứ xưng anh – em đi.
Tôi: Trả lời câu hỏi đi.
Chuột: Không khó.
Tôi: Làm sao cô biết tôi?
Chuột: Anh quen chị em, HN …
Tôi: Tôi nhớ HN không có em gái.
Chuột: Vâng. Bố chị N là anh trai của mẹ em. Em tên QC.
Tôi: Ra vậy.
Tôi: Tại sao em lại đổi pass của anh.
QC: Em muốn xem anh là người như thế nào.
Ngập ngừng …
QC: Friend list của anh khá dài. Chứng tỏ anh nhiều bạn bè đấy. Anh vẫn để tên chị em là “my dear”?
Tôi: Thì sao?
QC: Cũng không đến nỗi nào.
Tôi: Anh không hiểu em muốn gì?
QC: Em muốn biết rõ về anh.
Tôi: Để làm gì?
QC: Để xem anh có phải là người xứng đáng với tình cảm của chị em hay không.
QC: Anh làm em thất vọng thật sự.
Tôi: Tại sao?
QC: Vì anh không phải là người chung tình như chị em vẫn nghĩ và hy vọng.
Tôi: Em có căn cứ không?
QC: Tất nhiên. Anh mới tặng quà cho ai đó nhân Valentine.
Tôi: Làm sao em biết?
QC: Vì em biết nên em mới làm chuyện này.
QC: Tại sao anh lại làm vậy?
Tôi: …
QC: Anh thích cô ấy?
Tôi: Có thể có, có thể không.
QC: Là sao?
Tôi: Anh không rõ.
QC: Vậy tại sao lại tặng quà, vào 1 cái dịp đặc biệt như vậy?
Tôi: Anh thích thế!
QC: Giọng điệu ngang tàng thật. Anh cũng tầm thường thôi.
Tôi: Chắc em nói đúng.
QC: Anh để em nói anh như vậy à?
Tôi: Biết sao giờ.
QC: Tại sao anh không giải thích?
Tôi: Vì anh không có gì để giải thích.
QC: Kể cả khi chị em còn sống ?
Bối rối một lúc rất lâu. Tôi tiếp.
Tôi: Em đừng đùa như vậy
QC: Khó tin lắm à.
Tôi: Ừ.
QC: Có những chuyện anh sẽ không thể nào tin đâu.
QC: Đừng làm điều gì để anh phải hối hận.
Tôi: Ý em là sao?
QC: Rồi anh sẽ hiểu.
Tôi: Làm ơn hãy giải thích cho anh…
QC: Giờ thì chưa. Em sẽ vẫn giữ cái nick này của anh cái đã.
Tôi: Em…
QC is offline
Khi QC sign out cũng là lúc đầu óc tôi rối bời hơn bao giờ hết. Nếu điều QC nói là thật, tức là em vẫn còn sống, sẽ đồng nghĩa với việc tôi lại có thể viết tiếp câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và dang dở của mình. Tôi lại có thể đắm chìm trong những cảm xúc ngọt ngào và ngất ngây mà tôi đang tìm ở Hoài Anh. Một cảm giác lâng lâng từ từ làn tỏa…
Nhưng, làm sao chuyện đó có thể xảy ra !? Hơn một năm rồi em không hề liên lạc với tôi. Em làm như vậy để làm gì? Còn lá thư của ba em nữa. Thử thách tôi sao? Tại sao lại lâu như vậy? Em không hề nhớ tôi hay sao? Em không biết là tôi đã khổ sở thế nào hay sao?
Trong đầu tôi là hai dòng suy nghĩ trái chiều. Trong khi con tim khát khao những gì QC nói là sự thật, thì lý trí ra sức bảo vệ cho quan điểm “điều đó sẽ không thể nào xảy ra”. Tôi không muốn nghĩ thêm. Tôi không muốn hy vọng để rồi lại thất vọng. Hãy để mọi chuyện xảy ra như vốn dĩ nó như thế. Thời gian sẽ là người đưa ra câu trả lời chính xác nhất …
Đầu óc tôi đầy ắp những câu hỏi tại sao. Một nửa tôi trả lời được, một nửa tôi chịu thua. Nếu em còn, cảm xúc của tôi sẽ là gì? Là hạnh phúc tột cùng, chắc chắn rồi…
Tôi nhớ em da diết… Đôi khi tình yêu tôi dành cho em làm tôi chênh vênh giữa những bộn bề suy nghĩ. Nhớ về em, tôi nhớ về một người biết cách an ủi, vỗ về khi tôi gặp phải những khó khăn, không biết tỏ cùng ai. Ở cái tuổi cái tôi vẫn còn ngút trời như thế này thì Mẹ tôi không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Còn con nhỏ bạn thân thì không phải chuyện gì tôi cũng có thể kể hết cho nó để xin lời khuyên… Cho nên khi em đi, tôi mất đi một người rất quan trọng, một người bạn, một người thương, mà tôi có thể tỉ tê đủ thứ chuyện trên đời chẳng cần lo lắng em sẽ nghĩ tôi thế nào…
Lời của QC dù có thật hay không thì hôm nay tôi cũng phải cảm ơn cô ấy, vì đã giúp tôi được sống lại với những cảm xúc không thể quên. Tôi nhắm mắt lại và lại nhìn thấy em… đang vẫy tay, đợi chờ tôi nơi cuối con đường. Mỗi lần nhớ đến em, tôi như đứng giữa một làn sương mơ màng giữa mộng và thực, giữa nhớ và thương, giữa những giận hờn và trách móc… Hình ảnh của em bao giờ cũng lung linh, kì ảo và thật tinh khôi… Tôi không muốn quên đi cảm giác ngọt ngào khi bên em, người con gái tôi thương, nhưng tôi muốn quên đi nỗi đau khi em “đành lòng” bỏ tôi lại.
Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Lời nói của QC làm tôi thao thức. Tôi không tìm được lí do gì để em xa tôi lâu như vậy, vì tôi biết em sẽ không chịu được điều đó, cũng giống tôi thôi. Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi vẫn sáng lên một tia hy vọng, dù rằng rất mong manh… Tôi mong em hơn bao giờ hết. Từng lời nói, lời hẹn của em tôi vẫn nhớ như in. Tất cả lại ùa về như mới xảy ra hôm qua…
“Nàng: Nếu em không còn, anh sẽ làm gì?
Tôi: Hâm quá, toàn nói linh tinh. Nói chuyện vui xem nào!
Nàng: Hihi. Chắc em không thể xa anh đâu.
Tôi: Xạo.
Nàng: Thật mà…
Tôi: Tại sao lại thích anh?
Nàng: Đã bao giờ thích đâu :lè lưỡi:
Tôi: Giận đấy, không đùa đâu.
Nàng: Lớn rồi mà như là con nít.
Tôi: Vậy đấy mà khối người theo.
Nàng: Giận em à? [Cầm 2 tay lắc lắc]
Tôi: Hết rồi…
Nàng: Trả lời trước đi. Sao lại thích em?
Tôi: Vì nghe bạn em quảng cáo. Với lại nói chuyện cũng thấy vui vui, nên khoái.
Nàng: Bạn em bảo sao?
Tôi: Gom tất cả những thứ đẹp nhất vào cho em.
Nàng: Haha. Anh tin à?
Tôi: Không tin lắm. Nhưng lúc sau nói chuyện thì yên tâm hơn. Không sợ bị em lừa.
Nàng: Thích nói chuyện với em à?
Tôi: Cũng giống em thích nói chuyện với anh thôi.
Nàng: Nhưng không bằng anh.
Tôi: Bằng hay không thì không biết, nhưng thấy có người để offlines nhớ anh suốt.
Nàng: :thẹn thùng:
Tôi: Em thì sao?
Nàng: Em hay nghe bạn em kể chuyện về người yêu nó, lâu lâu lại thêm mấy câu về anh. Người yêu nó khen anh dữ dội lắm. Choáng.
Tôi: Cũng thường thôi.
Nàng: Đang phổng mũi phải không?
Tôi: Nghe khen cũng nhiều rồi. Riết, chán. [sự thật lúc đó tôi sướng gần chết]
Nàng: Chỉ giả bộ là giỏi.
Tôi: Haha. Nghe kể vậy mà không sợ à?
Nàng: Anh không sợ thôi, mắc mớ gì em sợ.
Tôi: Cũng gan lắm.
Nàng: Anh trong này thì nói hay lắm. Ngoài đời nhát gái, đúng không?
Tôi: Ai bảo?
Nàng: Haha. Anh Nam.
Tôi: Ừ. Chẳng biết sao nói chuyện với con gái anh run lắm.
Nàng: Gặp em chắc anh ngất.
Tôi: Mắc mớ gì ngất.
Nàng: Xinh quá, choáng nên ngất :cười ngặt nghẽo:
Tôi: Đang yên đang lành trời lại nổi gió thế này nhỉ.
Nàng: Chỗ anh sắp có mưa à? – Em hỏi ngây thơ, chẳng biết thật hay đùa.
Tôi: Anh không biết, nghe em nói xong cái trời bên này xuất hiện cuồng phong.
Nàng: Ý là gì đấy?
Tôi: Là xinh thì cũng phải giữ trong lòng, nghe chưa? Không mượn nói ra.
Nàng: Haha. Chọc anh thôi, chứ ở ngoài em cũng nhát lắm. Hic.
Tôi: Thôi xong. Hai đứa nhát gặp nhau thì nói chuyện kiểu gì?
Nàng: Thì nhìn nhau.
Tôi: Haizz. Để luyện tập trước.
Nàng: Luyện tập kiểu gì.
Tôi: Luyện tập với các em nữ xinh đẹp khác.
Nàng: Cắn chết đấy, đừng có mà xớ lớ, nghe không?
…
Nàng: Đừng quên em nhé.
Tôi: Quên ngay bây giờ.
Nàng: Ừ đi.
Tôi: Mắc mớ gì phải ừ.
Nàng: Ừ đi… cho em vui.
Tôi: … Ừ.
Bạn có cách nào từ chối lời đề nghị đó của em không ? Còn tôi thì chịu. Lúc đó tim tôi bị bóp nghẹt lại mất rồi… Tính em dễ thương và làm nũng cũng dễ thương nữa. Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, nhưng lại có sức mạnh khôn tả. Tôi tin dù bất cứ ai khác cũng không biết phải từ chối nó như thế nào…
…
Lời hứa em sẽ gặp tôi ngay khi em về VN thì sao? Liệu có bao giờ em quên lời hứa đó. Nếu em còn, chắc chắn em sẽ không để tôi phải chờ phải đợi như thế này, vì tôi biết, em hiểu tôi mong em đến nhường nào… Em sẽ không bao giờ để tôi phải chờ trong mòn mỏi như thế này đâu, phải không HN ?
Khi con tim đang mải miết lục lại và hồi tưởng đến mảng kí ức tuyệt đẹp thì… một lần nữa lý trí lại lên tiếng… Nó phủ nhận điều tôi đang mơ tưởng và đưa ra đủ mọi lí do để kéo tôi trở lại thực tại…
Tôi phải chấp nhận sự thật thôi, em chẳng còn nữa. Và những gì em họ của em, QC, nói cũng chỉ vì một mục đích nào đó. Tôi chưa biết, nhưng tôi sẽ tìm ra, nhanh thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.