Chương 37: Buông Bỏ Hạnh Phúc
Mục Hoa
10/04/2023
Thời gian trôi qua như hoa trôi nước chảy.
Khi nắng xuyên qua từng tán lá trên cao, ở nơi này, dưới khu vườn hoa hồng lớn, Uông Thư Vỹ có thể thấy được ánh mặt trời vàng nhẹ nhàng chiếu xuống, cảm giác thật ấm áp, nhưng cũng không thể làm tan chảy trái tim vốn đã hóa băng này của cô.
Hoa hồng thật đẹp, cô vươn tay tớn chạm vào nó, lại bị gai hồng đâm cho chảy máu, làn da trắng hồng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, hệt như màu sắc của nó. Cảm giác đau đớn xót xa dâng lên trong lòng, nhưng tiếc rằng hiện tại đối với cô. Một vết xước sẽ chẳng nhằm nhò gì với một trái tim đã chằng chéo vết thương.
"Mùa xuân hoa nở, đến hạ rực rỡ, thu tàn Đông tắt, đến cuối cùng, thứ đẹp đẽ và vĩnh hằng nhất không phải là ánh nắng kia sao."
Mạc Khởi đã từng nói như vậy với cô.
Thế nên cô cứ nhìn lên trời, cảm nhận tia nắng, cô nhớ đến hắn, mặc cho cảm giác thát vọng tràn trề trong tim, nhưng cô không ghét hắn, càng không giận hắn. Vì ít ra thời gian mà hắn đã cho cô cũng thực quý giá. Cô từ khi sinh ra cho đến hiện tại, quãng thời gian đó chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Cô không hối tiếc khi đã mất đi, chỉ là hoài niệm, một chút hoài niệm mà thôi.
Uông Chính Thành đứng từ xa nhìn cô, nhìn thấy sự buồn bã của cô, cô không khóc than, không oán thán cũng không giận hờn. Mà nhiều hơn chính là sự bình tâm đến lạ lùng, bình tâm đến đáng sợ khiến cho hắn có chút không tin nổi.
Hắn muốn đến gần cô thêm một chút, muốn hỏi cô vì sao, muốn biết cô thực sự đang nghĩ gì. Nhưng mà hắn lại không dám, hắn chần chừ, do dự, rồi cuối cùng ngoảnh mặt bỏ đi.
Có lẽ khoảng cách xa vời nhất trên đời này không phải là sông, cũng không phải là biển, mà là yêu ghét tình thù, là yêu nhưng không dám nhận, là muốn gặp mặt nhưng lại không dám đối diện. Phải chăng, điều gọi là bất đắc dĩ trên đời này cũng chỉ là một cái cớ, điều mà ta cho là không thể cũng chỉ là cách biện minh đầy miễn cưỡng mà thôi.
___________________
Ở một căn biệt thự khác, ngày hôm nay là ngày kiểm tra toàn diện cho Hạ Thụy Lan. Cô ta luôn phản kháng không chịu nghe lời, khiến cho Uông Chính Thành đành phải bất đắc dĩ cho người dùng thuốc gây mê mới có thể trấn áp được Hạ Thụy lan.
Sau hai tiếng, Uông Tịnh Lam đi ra khỏi phòng, Uông Chính Thành đã đứng đợi sẵn từ trước.
Uông Tịnh Lam tháo gang tay và khẩu trang, đi ra khỏi phòng, vứt xuống thùng rác ngay bên cạnh cửa.
"Ở bệnh viện cũng có đầy đủ các thiết bị y tế, hơn nữa cũng không có gì phải lo lắng, anh không cần phải vì một mình cô ta mà mua hết từng ấy thiết bị y tế như thế này."
"Nhưng như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
"Tôi biết anh giàu có, nhưng như thế này không phải là một cách hay, anh nghĩ xem, một thiết bị mà anh mua ở đây cũng đã đủ để cứu hàng trăm người rồi. Để lại đây phục vụ mình cô ta, hừ, cũng thật là biết cách."
"Tôi có thể mua hàng trăm cái máy để quên tặng cho bệnh viện."
"Không cần đâu, tôi không phải là kẻ vòi vĩnh."
"Thụy lan vẫn ổn đúng không?"
"Theo tình trạng này của cô ta, ổn, mà cũng không không ổn."
"Ý cô là sao?"
"Thấy những vết thương đó không." Cô hất ánh nhìn về phía Hạ thụy Lan. "Tuy chỉ là những vết thương ngoài da nhưng lại rất khó lành, thêm nữa cô ta không chịu ăn uống nên cơ thể rất yếu. Bây giờ thì có thể không sao, nhưng về sớm về dài thì sẽ ảnh hưởng đến thận, thận trái của cô ta đã không còn khỏe nữa. Nếu như cứ diễn ra như vậy, không sớm thì muộn, cũng sẽ bất ổn thôi."
"Vậy phải làm sao? Ghép thận!! Ngay lập tức thay trái thận đó cho cô ấy thì sao?" Uông Chính Thành có chút sốt sắng.
Uông Tịnh Lam nhăn mày.
"Sớm tiến hành phẫu thuật không phải là một ý kiến hay, Hạ Thụy Lan đã bị suy nhược quá độ, đến sức lực để sống bình thường còn không có, thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn như thế, anh nghĩ kiểu gì vậy?"
"Tôi chỉ là lo cho cô ấy." Hắn lo lắng, cũng không nghĩ được nhiều như thế.
"Hừ, người cần lo không chỉ có một đâu, tôi nói cho anh biết, tôi giấu chuyện này với Uông Thư Vỹ là vì sợ con bé sẽ không chấp nhận được, tốt nhất anh nên suy nghĩ lại đi, nếu như Thư Vỹ có mệnh hệ gì, chắc chắn anh sẽ phải cắn rút cả đời."
Uông Tịnh Lam nói xong cũng không nhìn hắn thêm một cái hay đại loại nói một câu trấn tĩnh thường tình như: "Không sao cả, anh đừng lo." Hay "Nhất định Hạ Thụy Lan sẽ không sao" mà bỏ đi. Uông Chính Thành lặng lẽ nhìn vào căn phòng kia, thấy được Hạ thụy Lan vẫn đang nằm ở đó, yên lặng như vậy, thật không giống cô.
Nhưng hắn lại càng không giống hắn ơn. Không biết từ khi nào, hắn lại nhiều hơn một chút dõi theo một nơi khác, nhớ đến một người con gái khác. Chỉ là hắn đối với Hạ Thụy lan thực sự là vẫn không thể buông bỏ, những gì hắn đã gây ra, có dùng cả đời để chuộc lỗi có lẽ cũng không đủ. Vì thế, hắn cứ mãi tự trói buộc bản thân vào nỗi dày vò và tự khiến hắn đau khổ.
__________________________________________________
Đêm mùa đông năm nay sắp qua, vậy mà cái giá lạnh ích kỷ dường như vẫn chưa chịu nhường chỗ cho những làn gió ấm áp của mùa xuân. Thẫn thờ bên khung cùng sổ. Uông Thư Vỹ thả hồn trôi theo những đám mây đen, giông sắp tới, mọi thứ đều trở nên cuồng điên, khiến cho hình ảnh đầy sao trên bầu trời phút chốc tan biến. Những hạt mưa nặng trĩu hắt lên mặt đường, mái hiên cuồng dã trên tán lá, tạo ra âm thanh đầy ồn ào.
Cô bỗng nhớ đến đêm mưa gió ba năm trước khi còn ở Uông gia, vào một đêm cũng mưa gió như thế này, đã tận mắt chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng và đầy man rợ tại căn phòng bí mật kia. Và cũng vào đêm ngày hôm đó, cô đã biết được như thế nào là nỗi đau và sự nhục nhã, biết được giá trị của bản thân mình thật ra đáng thương đến nhường nào. Hình ảnh xác chú chó nhỏ bé bị chặt ra thành một đống thịt bầy nhầy khiến cô đau thương tột độ. Cô chỉ là muốn có một người bạn, thế mà đến cả một thú nuôi cũng không. Vì ngay cả bản thân mình cô cũng không hề đáng giá.
Uông Thư Vỹ thở dài, tính đa sầu đa cảm của cô không biết là xấu hay tốt, chỉ cần một thứ gì đó thật nhỏ bé thôi cũng đã khiến cô suy nghĩ thật lâu. Sau ngày hôm đó, cô không còn muốn trở về Mạc gia nữa. Không phải là vì cô giận dỗi gì với lời nói của Mạc Khởi, chỉ là cô đã nhận ra bản thân mình vốn chẳng hề có nơi nào để thuộc về cả. Nếu như Mạc khởi đã tìm ra được người mà hắn yêu, vậy thì cũng tốt, cô sẽ mừng cho hắn, vì hắn sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Sẽ không còn cảm thấy buồn bã nữa. Còn cô, cô không biết tương lai mình sẽ ra sao, nếu có thể, cô hy vọng, mình sẽ có thể ròi xa nơi này, rời xa tất cả, đến một nơi mà không ai biết cô là ai, bắt đầu cuộc sống thực sự của chính bản thân mình. Nhưng điều đó có thể sao. Thâm tâm cô lạnh lại, ánh mắt cũng trở nên trĩu xuống.
Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nước mưa hắn vào cả trong phòng. Uông Thư Vỹ vươn tay, muốn đóng lại cửa sổ. Nhưng rồi bỗng nhiên phụt một tiếng, xung quanh đột nhiên tối om. Cô sợ hãi đứng thừ người ngồi thụp xuống đất, tay bám víu lấy tấm rèm cửa dài, thù lù vào một góc run rẩy. Cô sợ bóng tối, bởi trong bóng tối đen ngòm kia, cô không thể nhìn ra bất cứ thứ gì, không thể biết được ở đó có những thứ đáng sợ nào. Khi còn nhỏ, Uông Hựu Dương một lần đã nhốt Uông Thư Vỹ vào nhà kho suốt ba ngày, trong đó vừa tối đen lại ẩm ướt, còn có rất nhiều chuột. Cô suýt nữa mất mạng trong đó. Từ đó về sau, cô bị ám ảnh. Mỗi khi như vậy, toàn thân sẽ run rẩy, sốt cao, thậm chí là bị ngất đi.
Bên ngoài mưa mỗi lúc một lớn hơn, Đùng một tiếng, sấm chớp lóe ngang trời, nó giận giữ như muốn xé nát mành trời kia, trốn thoát ra khỏi địa đàng. Uông Thư Vỹ sợ đến nỗi mặt trắng bệch, toàn thân lạnh như băng, hai chân nhũn xuống, tay run cầm cập. Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa như tiếng cello, nhưng lúc này lại giống hơn tiếng rên của một thứ quái vật đáng sợ nào đó. Cô có thể tưởng tượng ra được hình dáng đáng sợ của nó rồi lại nhắm nghiền mắt, run sợ khóc không ra tiếng.
Và rồi, lẫn trong tiếng mưa và gió, còn có một tiếng bước chân thanh lãnh từ một nơi nào đó đến mỗi lúc một gần hơn, phút giây đó, kể cả khi đã bịt chặt hai tai lại, cô vẫn không thể nào ngăn được sự sợ hãi và cơn hoảng loạn trong lòng mình. Cảm giá lạnh lẽo, ngột ngạt và đầy đáng sợ này thật giống cảm giác bị nhốt trong căn phòng kho năm đó, bao nhiêu hình ảnh khủng khiếp hiện ra nước mắt đã tuôn ra cùng máu, bởi đôi môi nhỏ bé của cô đã bị hàm răng cắn chặt đến nát ra. Sự đau đớn cũng không thể vơi đi dù chỉ là một chút sợ hãi.
Đột nhiên, tiếng bước chân đó dừng ngay trước cửa phòng, màn đêm hung ác trùm lấy toàn bộ căn phòng, duy chỉ có một chút ánh sáng của những tia chớp ngoài kia là lúc có lúc không chiếu tới. Cô mở mắt ra, trong thời khắc ánh sáng ngán ngủi đó, thấy được cánh của đã mở ra, mà đứng đó lại là một cái bóng đen cao lớn. Khắp người gã chảy ra những giọt máu tươi, máu rơi xuống sàn nhà như tiếng của mưa rơi, lạnh lẽo và thật đáng sợ.
Cô bật người lùi về sau càng sâu hơn, miệng hét lên một tiếng thất thanh vì giật mình. Nghe thấy tiếng hét của cô, cái bóng đó sải bước vào căn phòng, một thứ ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào người cô, cô co người lại như con tôm, đem tấm rèm cửa chắn trước mặt, Bước chân gã phút chốc đã nằm trước tầm mắt của cô. Rồi đột nhiên, gã giật phăng tấm rèm ra khỏi người cô. Uông Thư Vỹ kinh hoàng bật khóc.
"Tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!!!!"
Khi nắng xuyên qua từng tán lá trên cao, ở nơi này, dưới khu vườn hoa hồng lớn, Uông Thư Vỹ có thể thấy được ánh mặt trời vàng nhẹ nhàng chiếu xuống, cảm giác thật ấm áp, nhưng cũng không thể làm tan chảy trái tim vốn đã hóa băng này của cô.
Hoa hồng thật đẹp, cô vươn tay tớn chạm vào nó, lại bị gai hồng đâm cho chảy máu, làn da trắng hồng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, hệt như màu sắc của nó. Cảm giác đau đớn xót xa dâng lên trong lòng, nhưng tiếc rằng hiện tại đối với cô. Một vết xước sẽ chẳng nhằm nhò gì với một trái tim đã chằng chéo vết thương.
"Mùa xuân hoa nở, đến hạ rực rỡ, thu tàn Đông tắt, đến cuối cùng, thứ đẹp đẽ và vĩnh hằng nhất không phải là ánh nắng kia sao."
Mạc Khởi đã từng nói như vậy với cô.
Thế nên cô cứ nhìn lên trời, cảm nhận tia nắng, cô nhớ đến hắn, mặc cho cảm giác thát vọng tràn trề trong tim, nhưng cô không ghét hắn, càng không giận hắn. Vì ít ra thời gian mà hắn đã cho cô cũng thực quý giá. Cô từ khi sinh ra cho đến hiện tại, quãng thời gian đó chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Cô không hối tiếc khi đã mất đi, chỉ là hoài niệm, một chút hoài niệm mà thôi.
Uông Chính Thành đứng từ xa nhìn cô, nhìn thấy sự buồn bã của cô, cô không khóc than, không oán thán cũng không giận hờn. Mà nhiều hơn chính là sự bình tâm đến lạ lùng, bình tâm đến đáng sợ khiến cho hắn có chút không tin nổi.
Hắn muốn đến gần cô thêm một chút, muốn hỏi cô vì sao, muốn biết cô thực sự đang nghĩ gì. Nhưng mà hắn lại không dám, hắn chần chừ, do dự, rồi cuối cùng ngoảnh mặt bỏ đi.
Có lẽ khoảng cách xa vời nhất trên đời này không phải là sông, cũng không phải là biển, mà là yêu ghét tình thù, là yêu nhưng không dám nhận, là muốn gặp mặt nhưng lại không dám đối diện. Phải chăng, điều gọi là bất đắc dĩ trên đời này cũng chỉ là một cái cớ, điều mà ta cho là không thể cũng chỉ là cách biện minh đầy miễn cưỡng mà thôi.
___________________
Ở một căn biệt thự khác, ngày hôm nay là ngày kiểm tra toàn diện cho Hạ Thụy Lan. Cô ta luôn phản kháng không chịu nghe lời, khiến cho Uông Chính Thành đành phải bất đắc dĩ cho người dùng thuốc gây mê mới có thể trấn áp được Hạ Thụy lan.
Sau hai tiếng, Uông Tịnh Lam đi ra khỏi phòng, Uông Chính Thành đã đứng đợi sẵn từ trước.
Uông Tịnh Lam tháo gang tay và khẩu trang, đi ra khỏi phòng, vứt xuống thùng rác ngay bên cạnh cửa.
"Ở bệnh viện cũng có đầy đủ các thiết bị y tế, hơn nữa cũng không có gì phải lo lắng, anh không cần phải vì một mình cô ta mà mua hết từng ấy thiết bị y tế như thế này."
"Nhưng như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."
"Tôi biết anh giàu có, nhưng như thế này không phải là một cách hay, anh nghĩ xem, một thiết bị mà anh mua ở đây cũng đã đủ để cứu hàng trăm người rồi. Để lại đây phục vụ mình cô ta, hừ, cũng thật là biết cách."
"Tôi có thể mua hàng trăm cái máy để quên tặng cho bệnh viện."
"Không cần đâu, tôi không phải là kẻ vòi vĩnh."
"Thụy lan vẫn ổn đúng không?"
"Theo tình trạng này của cô ta, ổn, mà cũng không không ổn."
"Ý cô là sao?"
"Thấy những vết thương đó không." Cô hất ánh nhìn về phía Hạ thụy Lan. "Tuy chỉ là những vết thương ngoài da nhưng lại rất khó lành, thêm nữa cô ta không chịu ăn uống nên cơ thể rất yếu. Bây giờ thì có thể không sao, nhưng về sớm về dài thì sẽ ảnh hưởng đến thận, thận trái của cô ta đã không còn khỏe nữa. Nếu như cứ diễn ra như vậy, không sớm thì muộn, cũng sẽ bất ổn thôi."
"Vậy phải làm sao? Ghép thận!! Ngay lập tức thay trái thận đó cho cô ấy thì sao?" Uông Chính Thành có chút sốt sắng.
Uông Tịnh Lam nhăn mày.
"Sớm tiến hành phẫu thuật không phải là một ý kiến hay, Hạ Thụy Lan đã bị suy nhược quá độ, đến sức lực để sống bình thường còn không có, thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn như thế, anh nghĩ kiểu gì vậy?"
"Tôi chỉ là lo cho cô ấy." Hắn lo lắng, cũng không nghĩ được nhiều như thế.
"Hừ, người cần lo không chỉ có một đâu, tôi nói cho anh biết, tôi giấu chuyện này với Uông Thư Vỹ là vì sợ con bé sẽ không chấp nhận được, tốt nhất anh nên suy nghĩ lại đi, nếu như Thư Vỹ có mệnh hệ gì, chắc chắn anh sẽ phải cắn rút cả đời."
Uông Tịnh Lam nói xong cũng không nhìn hắn thêm một cái hay đại loại nói một câu trấn tĩnh thường tình như: "Không sao cả, anh đừng lo." Hay "Nhất định Hạ Thụy Lan sẽ không sao" mà bỏ đi. Uông Chính Thành lặng lẽ nhìn vào căn phòng kia, thấy được Hạ thụy Lan vẫn đang nằm ở đó, yên lặng như vậy, thật không giống cô.
Nhưng hắn lại càng không giống hắn ơn. Không biết từ khi nào, hắn lại nhiều hơn một chút dõi theo một nơi khác, nhớ đến một người con gái khác. Chỉ là hắn đối với Hạ Thụy lan thực sự là vẫn không thể buông bỏ, những gì hắn đã gây ra, có dùng cả đời để chuộc lỗi có lẽ cũng không đủ. Vì thế, hắn cứ mãi tự trói buộc bản thân vào nỗi dày vò và tự khiến hắn đau khổ.
__________________________________________________
Đêm mùa đông năm nay sắp qua, vậy mà cái giá lạnh ích kỷ dường như vẫn chưa chịu nhường chỗ cho những làn gió ấm áp của mùa xuân. Thẫn thờ bên khung cùng sổ. Uông Thư Vỹ thả hồn trôi theo những đám mây đen, giông sắp tới, mọi thứ đều trở nên cuồng điên, khiến cho hình ảnh đầy sao trên bầu trời phút chốc tan biến. Những hạt mưa nặng trĩu hắt lên mặt đường, mái hiên cuồng dã trên tán lá, tạo ra âm thanh đầy ồn ào.
Cô bỗng nhớ đến đêm mưa gió ba năm trước khi còn ở Uông gia, vào một đêm cũng mưa gió như thế này, đã tận mắt chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng và đầy man rợ tại căn phòng bí mật kia. Và cũng vào đêm ngày hôm đó, cô đã biết được như thế nào là nỗi đau và sự nhục nhã, biết được giá trị của bản thân mình thật ra đáng thương đến nhường nào. Hình ảnh xác chú chó nhỏ bé bị chặt ra thành một đống thịt bầy nhầy khiến cô đau thương tột độ. Cô chỉ là muốn có một người bạn, thế mà đến cả một thú nuôi cũng không. Vì ngay cả bản thân mình cô cũng không hề đáng giá.
Uông Thư Vỹ thở dài, tính đa sầu đa cảm của cô không biết là xấu hay tốt, chỉ cần một thứ gì đó thật nhỏ bé thôi cũng đã khiến cô suy nghĩ thật lâu. Sau ngày hôm đó, cô không còn muốn trở về Mạc gia nữa. Không phải là vì cô giận dỗi gì với lời nói của Mạc Khởi, chỉ là cô đã nhận ra bản thân mình vốn chẳng hề có nơi nào để thuộc về cả. Nếu như Mạc khởi đã tìm ra được người mà hắn yêu, vậy thì cũng tốt, cô sẽ mừng cho hắn, vì hắn sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Sẽ không còn cảm thấy buồn bã nữa. Còn cô, cô không biết tương lai mình sẽ ra sao, nếu có thể, cô hy vọng, mình sẽ có thể ròi xa nơi này, rời xa tất cả, đến một nơi mà không ai biết cô là ai, bắt đầu cuộc sống thực sự của chính bản thân mình. Nhưng điều đó có thể sao. Thâm tâm cô lạnh lại, ánh mắt cũng trở nên trĩu xuống.
Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nước mưa hắn vào cả trong phòng. Uông Thư Vỹ vươn tay, muốn đóng lại cửa sổ. Nhưng rồi bỗng nhiên phụt một tiếng, xung quanh đột nhiên tối om. Cô sợ hãi đứng thừ người ngồi thụp xuống đất, tay bám víu lấy tấm rèm cửa dài, thù lù vào một góc run rẩy. Cô sợ bóng tối, bởi trong bóng tối đen ngòm kia, cô không thể nhìn ra bất cứ thứ gì, không thể biết được ở đó có những thứ đáng sợ nào. Khi còn nhỏ, Uông Hựu Dương một lần đã nhốt Uông Thư Vỹ vào nhà kho suốt ba ngày, trong đó vừa tối đen lại ẩm ướt, còn có rất nhiều chuột. Cô suýt nữa mất mạng trong đó. Từ đó về sau, cô bị ám ảnh. Mỗi khi như vậy, toàn thân sẽ run rẩy, sốt cao, thậm chí là bị ngất đi.
Bên ngoài mưa mỗi lúc một lớn hơn, Đùng một tiếng, sấm chớp lóe ngang trời, nó giận giữ như muốn xé nát mành trời kia, trốn thoát ra khỏi địa đàng. Uông Thư Vỹ sợ đến nỗi mặt trắng bệch, toàn thân lạnh như băng, hai chân nhũn xuống, tay run cầm cập. Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa như tiếng cello, nhưng lúc này lại giống hơn tiếng rên của một thứ quái vật đáng sợ nào đó. Cô có thể tưởng tượng ra được hình dáng đáng sợ của nó rồi lại nhắm nghiền mắt, run sợ khóc không ra tiếng.
Và rồi, lẫn trong tiếng mưa và gió, còn có một tiếng bước chân thanh lãnh từ một nơi nào đó đến mỗi lúc một gần hơn, phút giây đó, kể cả khi đã bịt chặt hai tai lại, cô vẫn không thể nào ngăn được sự sợ hãi và cơn hoảng loạn trong lòng mình. Cảm giá lạnh lẽo, ngột ngạt và đầy đáng sợ này thật giống cảm giác bị nhốt trong căn phòng kho năm đó, bao nhiêu hình ảnh khủng khiếp hiện ra nước mắt đã tuôn ra cùng máu, bởi đôi môi nhỏ bé của cô đã bị hàm răng cắn chặt đến nát ra. Sự đau đớn cũng không thể vơi đi dù chỉ là một chút sợ hãi.
Đột nhiên, tiếng bước chân đó dừng ngay trước cửa phòng, màn đêm hung ác trùm lấy toàn bộ căn phòng, duy chỉ có một chút ánh sáng của những tia chớp ngoài kia là lúc có lúc không chiếu tới. Cô mở mắt ra, trong thời khắc ánh sáng ngán ngủi đó, thấy được cánh của đã mở ra, mà đứng đó lại là một cái bóng đen cao lớn. Khắp người gã chảy ra những giọt máu tươi, máu rơi xuống sàn nhà như tiếng của mưa rơi, lạnh lẽo và thật đáng sợ.
Cô bật người lùi về sau càng sâu hơn, miệng hét lên một tiếng thất thanh vì giật mình. Nghe thấy tiếng hét của cô, cái bóng đó sải bước vào căn phòng, một thứ ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào người cô, cô co người lại như con tôm, đem tấm rèm cửa chắn trước mặt, Bước chân gã phút chốc đã nằm trước tầm mắt của cô. Rồi đột nhiên, gã giật phăng tấm rèm ra khỏi người cô. Uông Thư Vỹ kinh hoàng bật khóc.
"Tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.