Chương 91: Gặp Lại
Mục Hoa
10/04/2023
Thế là cuối cùng, Uông Thư Vỹ bị giữ lại.
Phòng của Thư Vỹ là căn phòng trước kia cô đã từng ở. Sau khi cô dọn ra ngoài, căn phòng này vẫn được dọn dẹp thường xuyên.
Tắm rửa xong, cô cùng Nam Trân Tâm dùng bữa. Thím Trần nấu hai bát cháo bồ câu bổ dưỡng, đem ra cho hai người.
Thư Vỹ cùng Trân Tâm nhìn thịt bồ câu đầy ự trong bát. Sau đó lại nhìn nhau mà bật cười.
Thím Trần trách nhẹ.
"Hai người phải ăn hết đấy. Ta hầm hết cả một buổi, chắc chắn ngon."
Hai người cười, lại đồng thanh dạ một tiếng.
Thím Trần cười cười, sau đó ôm đứa bé ngồi nhìn hai người ăn. Ánh mắt bà trìu mến, đặt lên người Thư Vỹ, sự thương xót như ăn sâu vào tâm can bà. Còn Nam Trân Tâm, bà đau lòng, có thế nào cũng không nỡ.
Đêm, Chi quang ngủ với thím Trần.
Uông Thư Vỹ không ngủ được, đang định ngồi dậy, cửa phòng lại có tiếng gõ cửa.
"Thư Vỹ....cô còn thức không...."
Giọng của Nam Trân Tâm the thé.
Cô ra ngoài mở cửa.
"Vẫn chưa....cô tìm tôi có chuyện gì sao??"
Nam Trân Tâm cười ngượng ngùng. Giơ lên ly rượu vang.
"Tôi không ngủ được, uống một ly không."
Thư Vỹ gật đầu.
"Tôi uống trà."
______________
Hoa viên.
Hai người cùng ngồi trên băng ghế trời đêm mát mẻ, hương hoa hồng thoang thoảng, gió thổi rì rào trên tán lá. Không khí dễ chịu vô cùng.
"Tôi sắp kết hôn rồi." Nam Trân Tâm đột nhiên nói.
Thư Vỹ nghe thấy lời này, tách trà đưa đến miệng, lại buông xuống, cô quay sang nhìn Nam Trân Tâm.
''Kết hôn?''
''Phải...''
Thư Vỹ có chút ngạc nhiên, nhưng cô không phải ngạc nhiên vì Nam Trân Tâm kết hôn, chỉ là như thế này có hơi gấp gáp. Quan trọng hơn nữa là, nhìn Nam Trân Tâm dường như có tâm sự.
"....khi nào thì tổ chức?"
"Tháng sau...."
"Kết hôn là chuyện lớn đời người...''
''Tôi biết, tôi sẽ sắp xếp chu toàn.''
Thư vỹ gật đầu.
''Cần tôi giúp gì cô cứ nói nhé.''
Nam Trân Tâm cười.
''Chắc chắn rồi, cô sẽ là phù dâu của tôi.''
Thư Vỹ mím môi.
''Tôi?''
"Cô không được từ chối đó, cô đã nói là sẽ giúp đỡ tôi mà.''
Nam Trân Tâm nói như vậy, cô nào có thể từ chối, hơn nữa, cô cũng đâu có muốn từ chối, chỉ là, cô lại có chút thấp thỏm.
''Là người mà lần đó tôi gặp ở Mạc gia sao?''
Cô đã từng gặp Lăng thiếu Hà một lần. Nam Trân Tâm cười.
''Phải, là anh ấy.''
''Lăng Thiếu Hà là một người tốt, chúc mừng cô.''
Nam Trân Tâm cũng biết, lăng Thiếu Hà tốt. Chỉ là.
''Người tốt như anh ấy, vốn dĩ có thể chọn một người khác tốt hơn tôi.''
Thư Vỹ không biết vì sao Nam Trân Tâm lại nói như vậy, điều này khiến trong đầu cô nảy sinh một ý nghĩ. Nam Trân Tâm có thực sự yêu Lăng Thiếu Hà? Hoặc điều gì lại khiến cô mất tự tin như vậy. Tuy nhiên, ý nghĩ đó cũng nhanh chóng biến mất. Nếu như không yêu, làm sao có thể kết hôn được.
''Đến được với nhau đều là duyên số cả, chỉ cần anh ấy yêu cô, vậy là đủ rồi.''
Nam Trân Tâm vuốt mái tóc ra sau vành tai, gật đầu với cô.
''ừm..''
Thư Vỹ uống một ngụm trà, lại nói.
''Kết hôn không phải chỉ là chuyện của hai người, đã nói chuyện này với anh trai cô chưa?''
Nam trân Tâm lắc đầu. ''Tôi đợi vài ngày nữa mới nói với anh ấy.'' Nói đoạn, cô lại thở dài.
''Gần đây không biết anh tôi bị cái gì, cả người cứ lơ đãng, lại còn thường xuyên không về nhà. Không biết đang làm cái gì nữa....À phải rồi, công việc của cô thế nào rồi."
''Cũng được, công việc ban đầu có chút không quen, nhưng dần rồi có lẽ sẽ tốt hơn.''
''Cô đừng quá lo lắng, có chuyện gì thì cứ nói với tôi.''
''Cảm ơn cô, Trân Tâm.''
''Giữa hai chúng ta mà nói cảm ơn gì chứ.''
----------------------------------------
Ngày hôm sau là chủ nhật, cả hai đều được nghỉ, Nam Trân Tâm rủ Thư Vỹ đi mua đồ, hôn lễ sắp tới cũng không còn lâu nữa, cũng phải chuẩn bị dần, đáng lẽ là Thanh Thanh sẽ cùng cô đi, nhưng thời gian này Thanh Thanh lại chuyển đến Pháp. Muốn liên lạc cũng khó. Người cô tin tưởng thứ hai cũng chỉ có Uông Thư Vỹ.
Dạo quanh một vòng trung tâm mua sắm, hai người lúc rời khỏi đó đã là gần trưa. Nam Trân Tâm nhìn đống đồ trên tay hai người, phồng má ỉ ê.
"Cũng chưa phải nhiều lắm, thôi vậy, nếu như thiếu, chúng ta lại đi mua tiếp. Đi, chúng ta đi ăn đã, sáng giờ tôi chưa ăn gì, đói đến xót cả ruột."
Uông Thư Vỹ gật đầu. Hai người đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Nam Trân Tâm có nói với chú Lâm là về trước, có gì hai người sẽ tự đi taxi về sau. Phố xá tấp nập, cuối cùng Nam Trân Tâm dẫn Uông Thư Vỹ tới một nhà hàng ý.
"Chị dâu tôi từng dẫn tôi tới đây một lần. Món Ribollita ở đây phải nói là tuyệt đỉnh luôn.''
Nam Trân Tâm cười, kéo tay cô đi vào trong.
Hai người ngồi ở bàn gần cửa kính, nơi có thể nhìn ra bên ngoài phố, những hàng cây thùy dương đẹp đẽ phủ xuống lá vàng đẹp đẽ.
Phục vụ đem đến thực đơn, Nam Trân Tâm đưa cho Thư Vỹ xem, Thư Vỹ nhìn một lượt, cũng không biết chọn gì, đành để Nam Trân Tâm chọn.
Nam Trân Tâm như cũ, chọn hai phần Ribollita và hai ly cà phê nóng.
''Lần đầu tiên tôi thấy con phố đẹp như vậy...'' Thư Vỹ ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, phố An Linh, vẫn là lần đầu cô đến, những hàng cây thùy dương kia cũng thật giống như nơi trước kia Mạc Khởi đã từng đưa cô đến. Chiếc màu nhẹ nhàng nhưng đầy hoài niệm đó, cũng thật khó có thể quên đi.
Nam Trân Tâm ngước nhìn theo ánh mắt của cô.
''Phải, mùa này thùy dương đẹp nhất, khách vãng lai vẫn thường xuyên nghe tiếng mà lui đến đây, cuối phố có một con đường nhỏ, nếu biết đường tìm đến hồ An Lịch, sẽ còn thấy đẹp nữa.''
Thời gian chờ đợi không lâu, phục vụ đem món lên, cô tươi cười cảm ơn, sau đó mời Thư Vỹ. ''Cô nếm thử xem, mỹ vị đấy.''
Uông Thư Vỹ cầm muỗng lên thử một miếng, quả thực là rất ngon. Hai mắt mở to, gật gật đầu.
''Tôi không nghĩ là ngon đến thế này.''
Nam Trân Tâm cười.
''Vậy thì ăn nhiều một chút.''
Sau đó hai người vừa trò chuyện vừa ăn uống rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lúc chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, phía bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào. Mọi người cùng nhau xúm lại bên đường nghe ngóng. Hình như là có một vụ tranh chấp nhỏ, một nhóm khách du lịch đặt đồ ăn nhưng khi giao đến thì lại không chịu lấy hàng, còn ném xuống dưới đất. Hai tên cao to kia còn định hành hung người giao hàng.
Thư Vỹ cũng nhìn ra ngoài, cô cũng không để tâm lắm, định quay đi không nhìn nữa, thì đột nhiên thấy được một khuôn mặt.
''Lại có cãi nhau gì đó rồi. Chỗ này nhiều khách du lịch, vẫn thường xảy ra tranh chấp... '' Nam Trân Tâm thở dài, nhìn qua Thư Vỹ, thấy cô đang bất động.
"Thư Vỹ, sao vậy?"
Nhưng Thư Vỹ lại không nghe thấy những gì cô nói, trong phút chốc, cô dường như là muốn bỏ chạy. Nhưng lại nhìn thấy tên người ngoại quốc vung nắm đấm, một phát khiến cho người giao hàng kia ngã xuống dưới đất.
Không kịp trở tay. Nam Trân Tâm đã thấy Uông Thư vỹ chạy ra khỏi nhà hàng.
''Ơ...này... có chuyện gì vậy...?'' Cô cũng không kịp hỏi gì, liền túm lấy túi xách, chạy theo sau thư Vỹ. "Đợi tôi với....!!"
Tên người ngoại quốc kia cao tầm mét chín, khuôn mặt dữ tợn tóm lấy cổ áo của người giao hàng. Nói giọng ồm ồm
''Go to hell... Fucker. ''
Người bị tóm lấy cổ vẫn không chịu thua, khóe môi đã rỉ ra chút máu đỏ, ánh mắt vẫn không có gì là sợ hãi.
'' Give me the money! But if you don't, I will f***ing kill you! !'' [Trả tiền cho tao, nếu không, tao sẽ giết chết mày]
" Shit, you scared me. !! '[Mày làm tao sợ đấy]'' Tên kia bật cười.'' But I'm gonna kill you first. " [Nhưng tao sẽ giết mày trước]
Sau đó hắn giơ nắm đấm lên, muốn bồi thêm một đấm.
Uông Hựu Dương cứng miệng, nhưng làm sao có thể đánh lại một tên cao lớn như vậy. Theo phản xạ hắn nhắm mắt lại chịu đánh. Nhưng hai giây trôi qua, ba giây trôi qua, đột nhiên cũng không thấy cú đấm giáng xuống.
"Có chuyện gì vậy.''
Tiếng xì xào lại vang lên bên tai hắn. Sau đó lại là một giọng nói quen thuộc vang lên.
''Stop! You cannot use violence here!'' [Dừng lại, các người không được dùng bạo lực ở đây!!''
''Who are you?'' Tên kia trừng mắt nhìn Uông Thư Vỹ.
Nam Trân Tâm lúc này đã chạy tới. Cô chen vào.
'''There's a police station nearby, I don't think you'd like to go there?'' [Đồn cảnh sát ở gần đây, tôi không nghĩ là anh muốn tới đó đâu.]
Tên đó tức giận hơn, buông Uông Hựu Dương ra, mắt nhìn chằm chằm Uông Thư Vỹ và Nam Trân Tâm.
Uông Hựu Dương mở mắt ra thấy được người đứng trước mặt là Thư Vỹ, không biết là cảm xúc gì, hắn không ngạc nhiên, cũng không xúc động, duy nhất chỉ có ánh mắt là cứ nhìn cô, nhìn không rời ánh mắt.
Tên kia tiến lên trước một bước, Thư Vỹ cũng lo sợ. Uông Hựu Dương hoảng hốt đứng dậy, chắn trước mặt cô và tên kia. Nam Trân Tâm thấy không ổn, lấy điện thoại lên điện cho Nam trấn Ảnh. Dù sao so với cảnh sát, anh trai cô vẫn sẽ xử lý gọn gẽ hơn đám người này.
Người phụ nữ trong nhóm đi cùng đám người ngoại quốc kia thấy vậy, tưởng cô thật sự gọi cho cảnh sát. Ngay lập tức chạy đến kéo lấy tay tên to lớn kia. To nhỏ nói gì đó vào tai hắn vài câu. Tên kia ánh mắt ít nhiều liền có sự do dự. cuối cùng hắn chửi một câu ''Fu**king'' Sau đó cùng đám người bỏ đi.
Nam Trân Tâm thấy vậy liền buông điện thoại xuống, chạy đến kéo lấy tay Thư Vỹ.
''Cô có bị sao không?""
Thư Vỹ lắc đầu.
''Tôi không sao?""
Khi đó, ánh mắt vẫn nhìn Uông Hựu Dương, nhìn từ đằng sau, chiếc lưng hắn đã gầy đi nhiều, có cao hơn một chút, nhưng băng lãnh, lạnh lùng.
Uông Hựu Dương không quay đầu lại nhìn cô, hắn vẫn thế quay lưng, cúi xuống một cách khó khăn để nhặt túi đồ ăn đã bị tên cao to kia vứt xuống đất. Mặt hắn bị đánh bầm dập, chân bị đá trúng, nhìn thế nào, cũng trông thật chật vật.
Thư Vỹ cố nén lại nước mắt trong lòng, cô biết, hắn nhận ra cô rồi. Nhưng đây thực sự là Uông Hựu Dương thật sao.
Cổ họng cô nghẹn đắng lại. Thật lâu, mới gọi được hai chữ.
''Anh hai.....''
Phòng của Thư Vỹ là căn phòng trước kia cô đã từng ở. Sau khi cô dọn ra ngoài, căn phòng này vẫn được dọn dẹp thường xuyên.
Tắm rửa xong, cô cùng Nam Trân Tâm dùng bữa. Thím Trần nấu hai bát cháo bồ câu bổ dưỡng, đem ra cho hai người.
Thư Vỹ cùng Trân Tâm nhìn thịt bồ câu đầy ự trong bát. Sau đó lại nhìn nhau mà bật cười.
Thím Trần trách nhẹ.
"Hai người phải ăn hết đấy. Ta hầm hết cả một buổi, chắc chắn ngon."
Hai người cười, lại đồng thanh dạ một tiếng.
Thím Trần cười cười, sau đó ôm đứa bé ngồi nhìn hai người ăn. Ánh mắt bà trìu mến, đặt lên người Thư Vỹ, sự thương xót như ăn sâu vào tâm can bà. Còn Nam Trân Tâm, bà đau lòng, có thế nào cũng không nỡ.
Đêm, Chi quang ngủ với thím Trần.
Uông Thư Vỹ không ngủ được, đang định ngồi dậy, cửa phòng lại có tiếng gõ cửa.
"Thư Vỹ....cô còn thức không...."
Giọng của Nam Trân Tâm the thé.
Cô ra ngoài mở cửa.
"Vẫn chưa....cô tìm tôi có chuyện gì sao??"
Nam Trân Tâm cười ngượng ngùng. Giơ lên ly rượu vang.
"Tôi không ngủ được, uống một ly không."
Thư Vỹ gật đầu.
"Tôi uống trà."
______________
Hoa viên.
Hai người cùng ngồi trên băng ghế trời đêm mát mẻ, hương hoa hồng thoang thoảng, gió thổi rì rào trên tán lá. Không khí dễ chịu vô cùng.
"Tôi sắp kết hôn rồi." Nam Trân Tâm đột nhiên nói.
Thư Vỹ nghe thấy lời này, tách trà đưa đến miệng, lại buông xuống, cô quay sang nhìn Nam Trân Tâm.
''Kết hôn?''
''Phải...''
Thư Vỹ có chút ngạc nhiên, nhưng cô không phải ngạc nhiên vì Nam Trân Tâm kết hôn, chỉ là như thế này có hơi gấp gáp. Quan trọng hơn nữa là, nhìn Nam Trân Tâm dường như có tâm sự.
"....khi nào thì tổ chức?"
"Tháng sau...."
"Kết hôn là chuyện lớn đời người...''
''Tôi biết, tôi sẽ sắp xếp chu toàn.''
Thư vỹ gật đầu.
''Cần tôi giúp gì cô cứ nói nhé.''
Nam Trân Tâm cười.
''Chắc chắn rồi, cô sẽ là phù dâu của tôi.''
Thư Vỹ mím môi.
''Tôi?''
"Cô không được từ chối đó, cô đã nói là sẽ giúp đỡ tôi mà.''
Nam Trân Tâm nói như vậy, cô nào có thể từ chối, hơn nữa, cô cũng đâu có muốn từ chối, chỉ là, cô lại có chút thấp thỏm.
''Là người mà lần đó tôi gặp ở Mạc gia sao?''
Cô đã từng gặp Lăng thiếu Hà một lần. Nam Trân Tâm cười.
''Phải, là anh ấy.''
''Lăng Thiếu Hà là một người tốt, chúc mừng cô.''
Nam Trân Tâm cũng biết, lăng Thiếu Hà tốt. Chỉ là.
''Người tốt như anh ấy, vốn dĩ có thể chọn một người khác tốt hơn tôi.''
Thư Vỹ không biết vì sao Nam Trân Tâm lại nói như vậy, điều này khiến trong đầu cô nảy sinh một ý nghĩ. Nam Trân Tâm có thực sự yêu Lăng Thiếu Hà? Hoặc điều gì lại khiến cô mất tự tin như vậy. Tuy nhiên, ý nghĩ đó cũng nhanh chóng biến mất. Nếu như không yêu, làm sao có thể kết hôn được.
''Đến được với nhau đều là duyên số cả, chỉ cần anh ấy yêu cô, vậy là đủ rồi.''
Nam Trân Tâm vuốt mái tóc ra sau vành tai, gật đầu với cô.
''ừm..''
Thư Vỹ uống một ngụm trà, lại nói.
''Kết hôn không phải chỉ là chuyện của hai người, đã nói chuyện này với anh trai cô chưa?''
Nam trân Tâm lắc đầu. ''Tôi đợi vài ngày nữa mới nói với anh ấy.'' Nói đoạn, cô lại thở dài.
''Gần đây không biết anh tôi bị cái gì, cả người cứ lơ đãng, lại còn thường xuyên không về nhà. Không biết đang làm cái gì nữa....À phải rồi, công việc của cô thế nào rồi."
''Cũng được, công việc ban đầu có chút không quen, nhưng dần rồi có lẽ sẽ tốt hơn.''
''Cô đừng quá lo lắng, có chuyện gì thì cứ nói với tôi.''
''Cảm ơn cô, Trân Tâm.''
''Giữa hai chúng ta mà nói cảm ơn gì chứ.''
----------------------------------------
Ngày hôm sau là chủ nhật, cả hai đều được nghỉ, Nam Trân Tâm rủ Thư Vỹ đi mua đồ, hôn lễ sắp tới cũng không còn lâu nữa, cũng phải chuẩn bị dần, đáng lẽ là Thanh Thanh sẽ cùng cô đi, nhưng thời gian này Thanh Thanh lại chuyển đến Pháp. Muốn liên lạc cũng khó. Người cô tin tưởng thứ hai cũng chỉ có Uông Thư Vỹ.
Dạo quanh một vòng trung tâm mua sắm, hai người lúc rời khỏi đó đã là gần trưa. Nam Trân Tâm nhìn đống đồ trên tay hai người, phồng má ỉ ê.
"Cũng chưa phải nhiều lắm, thôi vậy, nếu như thiếu, chúng ta lại đi mua tiếp. Đi, chúng ta đi ăn đã, sáng giờ tôi chưa ăn gì, đói đến xót cả ruột."
Uông Thư Vỹ gật đầu. Hai người đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Nam Trân Tâm có nói với chú Lâm là về trước, có gì hai người sẽ tự đi taxi về sau. Phố xá tấp nập, cuối cùng Nam Trân Tâm dẫn Uông Thư Vỹ tới một nhà hàng ý.
"Chị dâu tôi từng dẫn tôi tới đây một lần. Món Ribollita ở đây phải nói là tuyệt đỉnh luôn.''
Nam Trân Tâm cười, kéo tay cô đi vào trong.
Hai người ngồi ở bàn gần cửa kính, nơi có thể nhìn ra bên ngoài phố, những hàng cây thùy dương đẹp đẽ phủ xuống lá vàng đẹp đẽ.
Phục vụ đem đến thực đơn, Nam Trân Tâm đưa cho Thư Vỹ xem, Thư Vỹ nhìn một lượt, cũng không biết chọn gì, đành để Nam Trân Tâm chọn.
Nam Trân Tâm như cũ, chọn hai phần Ribollita và hai ly cà phê nóng.
''Lần đầu tiên tôi thấy con phố đẹp như vậy...'' Thư Vỹ ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, phố An Linh, vẫn là lần đầu cô đến, những hàng cây thùy dương kia cũng thật giống như nơi trước kia Mạc Khởi đã từng đưa cô đến. Chiếc màu nhẹ nhàng nhưng đầy hoài niệm đó, cũng thật khó có thể quên đi.
Nam Trân Tâm ngước nhìn theo ánh mắt của cô.
''Phải, mùa này thùy dương đẹp nhất, khách vãng lai vẫn thường xuyên nghe tiếng mà lui đến đây, cuối phố có một con đường nhỏ, nếu biết đường tìm đến hồ An Lịch, sẽ còn thấy đẹp nữa.''
Thời gian chờ đợi không lâu, phục vụ đem món lên, cô tươi cười cảm ơn, sau đó mời Thư Vỹ. ''Cô nếm thử xem, mỹ vị đấy.''
Uông Thư Vỹ cầm muỗng lên thử một miếng, quả thực là rất ngon. Hai mắt mở to, gật gật đầu.
''Tôi không nghĩ là ngon đến thế này.''
Nam Trân Tâm cười.
''Vậy thì ăn nhiều một chút.''
Sau đó hai người vừa trò chuyện vừa ăn uống rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, lúc chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, phía bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào. Mọi người cùng nhau xúm lại bên đường nghe ngóng. Hình như là có một vụ tranh chấp nhỏ, một nhóm khách du lịch đặt đồ ăn nhưng khi giao đến thì lại không chịu lấy hàng, còn ném xuống dưới đất. Hai tên cao to kia còn định hành hung người giao hàng.
Thư Vỹ cũng nhìn ra ngoài, cô cũng không để tâm lắm, định quay đi không nhìn nữa, thì đột nhiên thấy được một khuôn mặt.
''Lại có cãi nhau gì đó rồi. Chỗ này nhiều khách du lịch, vẫn thường xảy ra tranh chấp... '' Nam Trân Tâm thở dài, nhìn qua Thư Vỹ, thấy cô đang bất động.
"Thư Vỹ, sao vậy?"
Nhưng Thư Vỹ lại không nghe thấy những gì cô nói, trong phút chốc, cô dường như là muốn bỏ chạy. Nhưng lại nhìn thấy tên người ngoại quốc vung nắm đấm, một phát khiến cho người giao hàng kia ngã xuống dưới đất.
Không kịp trở tay. Nam Trân Tâm đã thấy Uông Thư vỹ chạy ra khỏi nhà hàng.
''Ơ...này... có chuyện gì vậy...?'' Cô cũng không kịp hỏi gì, liền túm lấy túi xách, chạy theo sau thư Vỹ. "Đợi tôi với....!!"
Tên người ngoại quốc kia cao tầm mét chín, khuôn mặt dữ tợn tóm lấy cổ áo của người giao hàng. Nói giọng ồm ồm
''Go to hell... Fucker. ''
Người bị tóm lấy cổ vẫn không chịu thua, khóe môi đã rỉ ra chút máu đỏ, ánh mắt vẫn không có gì là sợ hãi.
'' Give me the money! But if you don't, I will f***ing kill you! !'' [Trả tiền cho tao, nếu không, tao sẽ giết chết mày]
" Shit, you scared me. !! '[Mày làm tao sợ đấy]'' Tên kia bật cười.'' But I'm gonna kill you first. " [Nhưng tao sẽ giết mày trước]
Sau đó hắn giơ nắm đấm lên, muốn bồi thêm một đấm.
Uông Hựu Dương cứng miệng, nhưng làm sao có thể đánh lại một tên cao lớn như vậy. Theo phản xạ hắn nhắm mắt lại chịu đánh. Nhưng hai giây trôi qua, ba giây trôi qua, đột nhiên cũng không thấy cú đấm giáng xuống.
"Có chuyện gì vậy.''
Tiếng xì xào lại vang lên bên tai hắn. Sau đó lại là một giọng nói quen thuộc vang lên.
''Stop! You cannot use violence here!'' [Dừng lại, các người không được dùng bạo lực ở đây!!''
''Who are you?'' Tên kia trừng mắt nhìn Uông Thư Vỹ.
Nam Trân Tâm lúc này đã chạy tới. Cô chen vào.
'''There's a police station nearby, I don't think you'd like to go there?'' [Đồn cảnh sát ở gần đây, tôi không nghĩ là anh muốn tới đó đâu.]
Tên đó tức giận hơn, buông Uông Hựu Dương ra, mắt nhìn chằm chằm Uông Thư Vỹ và Nam Trân Tâm.
Uông Hựu Dương mở mắt ra thấy được người đứng trước mặt là Thư Vỹ, không biết là cảm xúc gì, hắn không ngạc nhiên, cũng không xúc động, duy nhất chỉ có ánh mắt là cứ nhìn cô, nhìn không rời ánh mắt.
Tên kia tiến lên trước một bước, Thư Vỹ cũng lo sợ. Uông Hựu Dương hoảng hốt đứng dậy, chắn trước mặt cô và tên kia. Nam Trân Tâm thấy không ổn, lấy điện thoại lên điện cho Nam trấn Ảnh. Dù sao so với cảnh sát, anh trai cô vẫn sẽ xử lý gọn gẽ hơn đám người này.
Người phụ nữ trong nhóm đi cùng đám người ngoại quốc kia thấy vậy, tưởng cô thật sự gọi cho cảnh sát. Ngay lập tức chạy đến kéo lấy tay tên to lớn kia. To nhỏ nói gì đó vào tai hắn vài câu. Tên kia ánh mắt ít nhiều liền có sự do dự. cuối cùng hắn chửi một câu ''Fu**king'' Sau đó cùng đám người bỏ đi.
Nam Trân Tâm thấy vậy liền buông điện thoại xuống, chạy đến kéo lấy tay Thư Vỹ.
''Cô có bị sao không?""
Thư Vỹ lắc đầu.
''Tôi không sao?""
Khi đó, ánh mắt vẫn nhìn Uông Hựu Dương, nhìn từ đằng sau, chiếc lưng hắn đã gầy đi nhiều, có cao hơn một chút, nhưng băng lãnh, lạnh lùng.
Uông Hựu Dương không quay đầu lại nhìn cô, hắn vẫn thế quay lưng, cúi xuống một cách khó khăn để nhặt túi đồ ăn đã bị tên cao to kia vứt xuống đất. Mặt hắn bị đánh bầm dập, chân bị đá trúng, nhìn thế nào, cũng trông thật chật vật.
Thư Vỹ cố nén lại nước mắt trong lòng, cô biết, hắn nhận ra cô rồi. Nhưng đây thực sự là Uông Hựu Dương thật sao.
Cổ họng cô nghẹn đắng lại. Thật lâu, mới gọi được hai chữ.
''Anh hai.....''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.