Chương 126: Gặp Lại
Mục Hoa
01/08/2023
Ầm ầm!!!! Một tiếng động lớn phía xa khiến cho Nam
Trân Tâm giật thót, một mình cô mượn xe của Thanh Thanh mà lần mò đến
nơi này không hề đơn giản, cô đi nửa ngày, cho đến đêm khuya vẫn không
thể tìm thấy vị trí của tòa thành kia. Trước khi mất liên lạc, Bắc Gia
đã nói với cô rất có thể vị trí hiện tại của Thư Vỹ chính là tại nơi đó, hắn cũng cho cô địa chỉ và bản đồ, nhưng hắn không tính đến khả năng
Nam Trân Tâm là một kẻ mù đường.
Tiếng nổ kia quá quá lớn, Nam Trân Tâm ngồi trong xe không khỏi sợ hãi. Cô đã gọi rất nhiều cuộc gọi cấp cứu rồi, nhưng nơi này lại không có sóng điện thoại. Xe thì bị hỏng đột ngột, giữa đêm khuya vắng vẻ thế này, đúng thật là muốn người ta sợ chết đây mà.
Suy nghĩ một hồi, vẫn là không thể ngồi chịu chết ở đây được. Nhưng nơi này hoang vắng không một bóng người, sẽ có ai có thể giúp cô chứ.
Vừa nói xong, Nam Trân Tâm bỗng nhìn thấy phía xa xa có một ánh sáng nhỏ le lói. Cô mừng như điên, vội vàng cầm lấy túi xách, điện thoại rồi bật đèn mà nhanh chóng đi tới nơi có ánh sáng đó.
------------------
Bên ngoài gió thổi man mác, rèm cửa sổ bay bay, trong căn phòng đó, có một người vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Đêm đã khuya, Nhạc Hiểu trở mình, hắn mấy năm nay thường xuyên bị mất ngủ, cứ nhắm mắt lại là trằn chọc, có khi đến tận sáng.
Tuy Nhạc Hiểu không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thói quen bật đèn khi thức dậy làm cái gì đó. Hắn hơi loạng choạng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một làn gió mát bay vào. Mùi hoa phấn điệp thơm thoang thoảng dễ chịu, cảm giác bình yên này thật tốt, nhưng cũng rất dễ đau lòng, bởi vì khi lòng trống vắng, bản thân sẽ dễ dàng nhớ đến ai kia...
Cốc cốc cốc!!!
''Có ai không?''
Nam Trân Tâm nhìn lên trên lầu hai, bên cửa sổ có một bóng người nhàn nhạt. Chắc là chủ nhân nơi này vẫn còn thức.
Sau khi cô gõ cửa chừng hai lần, lầu dưới cuối cùng cũng sáng đèn, có một bà lão với khuôn mặt phúc hậu mở cửa. Có lẽ là bà đang ngủ bị đánh thức, trên người vẫn còn mặc một bộ váy ngủ phong cách như người âu cổ.
''Cô tìm ai?''
Cô gãi đầu.
''Dạ không ạ, cháu là người qua đường, không may xe bị hỏng, nơi này lại không có sóng điện thoại, cháu có thể xin ở lại một đêm được không ạ?''
Bà lão vẻ mặt hơi khó xử nhìn lên trên lầu. Chủ nhân nơi này là một người yên tĩnh, cậu ấy không thích có người lạ xuất hiện ở đây....Nhưng cô gái này trông cũng thật tội nghiệp.
Nam Trân Tâm sợ rằng sẽ không được phép tá túc, cô vội vàng nài nỉ bà.
''Sáng mai là cháu sẽ đi ngay ạ, giữa đêm thế này cháu cũng không biết phải đi đâu nữa.''
''Chuyện này....''
Đột nhiên có một tiếng động lớn phát ra từ lầu hai, bởi vì căn nhà này khá nhỏ, lại được làm bằng gỗ thông, cách âm cũng không được tốt cho lắm.
''Xin lỗi, cô đợi chút nhé...'' Nói đoạn, bà ấy đóng cửa rồi chạy lên trên lầu.
Nam Trân Tâm xoa xoa hai má vì lạnh mà ửng đỏ lên của mình. Giữa nơi hoang vắng rộng lớn này lại có một căn nhà gỗ, xung quanh trồng rất nhiều hoa cũng thật hiếm hoi. Cô cầm điện thoại lần nữa giơ lên cao nhưng vẫn không có sóng điện thoại. Thất vọng mà thở dài thườn thượt.
Lúc này cánh cửa lần nữa được mở ra, bà lão kia tươi cười mời cô vào nhà.
''Trời đêm lạnh lắm, cô cứ vào bên trong trước đã.''
''Cháu cảm ơn ạ.'' Nam Trân Tâm vui vẻ bước vào. Căn nhà gỗ nhỏ xinh nhưng bên trong xem ra khá rộng rãi, nội thất tất cả đều được làm bằng gỗ. Chiếc lò sưởi nhỏ đắp bằng đá ngay phía trước vẫn còn than hồng.
Bà lão đưa đến cho cô một tách lúa mạch nóng. Nam Trân Tâm cảm ơn mà nhận lấy bằng hai tay. Tách trà màu trắng có hoa văn cổ thật đẹp, bàn tay lạnh được truyền hơi ấm, cả thân thể cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Bà lão tươi cười.
''Cô là người ngoại quốc à? Cô đến du lịch hay sao?''
''Dạ vâng...cháu đến thăm người thân...''
''Vậy sao, tiếng Pháp của cô tốt quá...''
Nam Trân Tâm ngựng ngùng. ''Cũng đủ giao tiếp thôi ạ...''
''Cô chắc chưa ăn gì, nơi này cũng không có gì đặc biệt, một chiếc bánh mì nóng nhé?''
Nam Trân Tâm vội vàng từ chối.
''Dạ không cần phiền vậy đâu ạ, cháu không đói.''
Bà cười. ''Không sao không sao, rất nhanh thôi.''
Thấy bà ấy nhanh chóng đeo tạp dề rồi đi vào quầy bếp, Nam Trân Tâm cũng không nỡ từ chối thêm. Ngồi bên cạnh lò sưởi ấm áp, trên tay là ly lúa mạch nóng, cả người cô cũng dần ấm lên, thật may là còn có nơi để dừng chân, nếu không ở lại trong xe chờ đến sáng thì đáng sợ chết mất.
Cũng không biết giờ này anh cả và Bắc Gia đã tìm được Thư Vỹ chưa, nghĩ đến, ruột gan cô lại nóng lên.
''Bà ơi, bà có biết gần đây có tòa thành lâu nào không ạ?''
Bà lão suy nghĩ. ''Thành lâu ư?''
''Dạ phải, một tòa thành lâu cổ, ở đó trồng rất nhiều hoa thanh lương trà...''
''Hình như đúng là có một nơi như vậy...''
Nam Trân Tâm vì vui mừng quá mà đứng dậy.
''Vậy ạ, đó là nơi cháu muốn đến, nơi đó có cách xa đây không ạ?''
Nhưng bà lão lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
''Thành lâu cổ đó không phải nhiều năm trước đã bị hỏa hoạn thiêu rụi rồi ư, ta nghe nói cũng không có ai sống ở đó nữa.''
''Sao...sao cơ....'' Nam Trân Tâm ngơ ngác...Rõ ràng ngày trước khi Bắc Gia đưa cô đến đó, rõ ràng nó vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa cũng có người sống trong đó.
''Hoặc là cũng có thể ta lớn tuổi rồi, nhớ nhầm thôi. Ngày ta còn bé, bà ngoại của ta có kể rằng, tòa thành đó thuộc về sở hữu của bá quốc Valentinois, sau này được thừa kế bởi hậu duệ của ông...Nhưng không lâu sau đó, nó thuộc về ai thì ta không rõ, cũng đã lâu lắm rồi, không ai còn nhớ về nơi ấy nữa...''
''Vì sao ạ?''
Bà lão có chút e dè...''Nơi đó....có lời lưu truyền rằng nơi đó bị nguyền rủa....''
Sắc mặt Nam Trân Tâm hơi tái đi.
Bà lão cười, đặt một chiếc bánh sừng trâu vừa mới ra lò đến trước mặt cô.
''Đó cũng chỉ là lời đồn đại thôi, ngày bé ta thường chạy đến đó chơi đùa, bà của ta có lẽ vì sợ ta chạy lung tung nên mới nói vậy thôi....''
''Vậy...vậy sao ạ...''
Nam Trân Tâm gượng cười, nhưng trong thâm tâm thì đang bất an vô cùng.
---------------------------------------
Khói bụi bay khắp nơi, mặt đất đã biến thành đống hỗn độn, không ai có thể ngờ tới nơi này lại còn có một căn hầm. Vài người chạy không kịp đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát đó.
Bắc Gia từ trong đống đổ nát bới ra xương cốt Lương Trà, tay hắn cứ ôm khư khư bộ xương được mặc quần áo kia, trong thời khắc nguy hiểm đó, hắn vẫn lựa chọn bất chấp tất cả chỉ để đem hài cốt của Lương Trà ra mặc cho bản thân hắn cũng đang bị thương.
Người người chạy qua chạy lại, ánh mắt hắn vẫn chỉ dõi theo một người đã chết từ lâu. Bởi hắn so với Lương Kỳ kia, thực chất cũng chẳng khác gì nhau, hắn vẫn ôm lấy chấp niệm sâu sắc với Lương Trà. Cả cuộc đời này, và cho đến kiếp sau nữa.
Ưng Liêm đưa Vu Ân ra ngoài xong, ngay lập tức cũng đã cõng Hạ Thụy Lan ra ngoài an toàn. Chỉ còn Uông Chính Thành và Thư Vỹ, hai người bị kẹt lại bên trong bởi một tảng đá lớn đã chặn ở lối đi.
Xung quanh chật hẹp, Uông Chính Thành cố gắng ôm lấy Thư Vỹ vào lòng, hai bàn tay của hắn che trở trên đầu cô, cô đã bất tỉnh, sắc mặt không còn một tia huyết sắc nào. Xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng bên ngoài le lói chiếu xuống những khe hở. Hắn sợ hãi gọi tên cô, nhưng Thư Vỹ không trả lời, dưới chân cô, máu chảy càng lúc càng nhiều. Phút giây ấy, hắn thực sự tuyệt vọng.
Bên ngoài, Ưng Liêm cùng tất cả mọi người cùng nhau cố gắng đẩy tảng đá kia ra, nhưng làm sao có thể dễ dàng như thế, dù cho bọn họ có dùng bao nhiêu sức lực cũng chỉ có thể nhích qua một chút. Cho đến một giờ sau, khi hòn đá kia cuối cùng cũng được đẩy ra. Ưng Liêm hoảng hồn, lúc này cả Thư Vỹ và Uông Chính Thành đều đã bất tỉnh.
-------------------------
Đã ba giờ sáng rồi, Nam Trân Tâm nằm trên giường không thể nhắm mắt, cô cầm điện thoại lên.
''Có sóng rồi!!!'' Nam Trân Tâm vui mừng đến phát điên. Ngay lập tức nhấn gọi cho mọi người, chỉ là vẫn không có ai bắt máy. Vì thế cô chỉ đành nhắn một cái tin cho Ưng Liêm.
Trước khi Thư Vỹ mất tích có nói với cô là đang ở bệnh viện, sức khỏe Thư Vỹ không ổn, lúc này lại gặp phải nguy hiểm, Nam Trân Tâm không biết phải làm thế nào nữa. Đột nhiên điện thoại reo chuông lên, Nam Trân Tâm còn chưa kịp ấn nghe máy thì cột sóng điện thoại kia lại biến mất. Cô tức đến nỗi muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
"A......"
Cái nơi quái quỷ gì thế này, đến một cục sóng cũng không có, đợi đến sáng mai, đợi đến sáng không phải cô còn chưa gấp chết sao.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến. Nam Trân Tâm giật mình, lẽ nào mình làm ồn tới chủ nhà rồi ư. Thật là vô ý quá đi thôi. Cô tự đánh nhẹ vào miệng mình một cái, đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, là bà lão đó, bà đưa cho cô một chiếc chăn bông mới.
''Ở đây không có máy sưởi nên sẽ bị lạnh, cô dùng tạm chiếc chăn này nhé."
''Dạ vâng làm phiền rồi ạ.''
Nam Trân Tâm gượng cửa để che đi sự xấu hổ của mình. Chắc là người ta tưởng cô lạnh quá trằn chọc không ngủ được đây mà. Thế là đêm ấy cô không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường mà nhắm mắt lại, ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Đợi đến sáng mai rồi tính tiếp vậy.
Cách vách, người kia ngồi trước ngọn đèn vàng lập lòe, động tác trên tay vẫn giữ nguyên, giống như đang cố gắng tĩnh lặng để nghe gì đó, nhưng sau khi hắn nhờ bà lão đưa chăn cho cô thì có lẽ cô đã ngủ rồi.
Cô ngủ, còn bản thân hắn thì lại mất ngủ.
Nhạc Hiểu cứ ngồi như vậy thật lâu, rồi hắn đứng dậy, chỉ là khi đứng dậy rồi cũng không có hành động nào khác. Vẻ mặt hắn giống như đang phải đấu tranh vói điều gì đó nghiêm trọng. Cuối cùng hắn lại tắt đèn, bước lên giường ngủ.
Một giấc ngủ ngắn ngủi này Nam Trân Tâm gặp phải ác mộng, cả người co ro lại trong chăn. Trong cơn ác mộng đó, cô cứ chạy và chạy, những người áo đen kia vẫn đuổi theo cô, cho đến khi cô giật mình bừng tỉnh. Bên ngoài đã sáng rồi, cô ngồi dậy, nhìn chiếc chăn trên người mình, từ lúc nào từ một đã biến thành hai cái.
Nhưng Nam Trân Tâm cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô cầm lấy điện thoại, vẫn không có sóng. Khi bước xuống nhà thì đã thấy bà lão từ bên ngoài đi vào.
''Cô dậy rồi?''
Bà lão tươi cười.
''Dạ vâng ạ....''
Cô nhìn ra ngoài, kinh ngạc nhìn chiếc xe mà mình lái tới lúc này đã đậu ngay trước cổng.
Bà lão đi tới nói với cô.
''Cậu ấy đã gọi người sửa chữa đến cho cô rồi, chiếc xe bị hỏng máy, bọn họ loay hoay mấy chốc đã xong rồi.''
Nam Trân Tâm thắc mắc.
''Cậu ấy? ...là ai ạ?''
''Cậu ấy là chủ nhân nơi này, đêm qua biết chuyện của cô nên đã tự ý làm chủ, hy vọng cô không để bụng.
Nam Trân Tâm cười. ''Không sao ạ, ngài ấy có ở đây không ạ, cháu muốn cảm ơn ngài ấy.''
''À...không...không có, sáng sớm cậu ấy đã đi khỏi rồi....''
Cô có chút tiếc nuối. ''Vậy ạ...''
Đột nhiên Nam Trân Tâm nghĩ đến một điều, nếu như người ấy có thể gọi ra bên ngoài, vậy thì chắc là cô có thể mượn điện thoại của họ nhỉ, nghĩ xong, cô hỏi bà lão.
''Bà ơi, điện thoại cháu không có sóng nên không thể gọi được cho người thân, bà có thể cho cháu mượn điện thoại để gọi một cuộc được không?''
Bà lão nghe cô nói vậy liền chỉ tay vào trong nhà.
''À, được, nhưng ở đây ta chỉ có điện thoại bàn thôi.''
Nam Trân Tâm Mừng rỡ. ''Dạ được ạ, tốt quá!!!'' Vậy mà đêm qua cô cũng thật hồ đồ, sao không nghĩ đến mượn điện thoại chứ, như thế không phải nhanh hơn sao. Sim cô dùng không phải sim quốc tế nên không có sóng điện thoại cũng phải thôi, nó chỉ có sóng ở những khu vực nhất định.
Chiếc điện thoại bàn này là điện thoại kiểu cũ, phải xoay số, Nam Trân Tâm đặt điện thoại cầm tay xuống. Một tay cầm tai nghe một tay quay số.
Sau một hồi chờ đợi, không phải là lại không ai bắt máy nữa đấy chứ, Nam Trân Tâm hơi thất vọng. Nhưng thật may, cuối cùng bên kia cũng nghe máy. Người nghe máy là Ưng Liêm, chỉ là số mà cô gọi là số của Uông Chính Thành.
Khi nghe thấy những gì bên kia nói, Nam Trân Tâm sửng sốt, chưa kịp nghe xong, điện thoại đã tuột khỏi tầm tay. Cố bình tĩnh lại, cô hỏi hắn.
''Bây giờ bọn họ được đưa đến đâu?''
Bà lão vừa làm xong bữa sáng, đang dọn ra bàn, chợt thấy Nam Trân Tâm vội vàng chạy ra ngoài. Bà đuổi theo.
''Cô gái? Ở lại dùng bữa sáng đã!!!''
Nam Trân Tâm gấp gáp, cúi người xuống.
''Bà ơi, cháu có việc gấp cần phải đi ngay, cháu cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cháu ạ....''
Nam Trân Tâm không đợi bà đáp lời đã lên xe mà phóng đi.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trên con đường xuyên qua cánh đồng hoa. Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ xe, từ trên lầu, Nhạc Hiểu mới mò mẫm bước xuống. Bà lão nhìn người đàn ông trẻ ra đến cửa không khỏi lo lắng.
''Ngài Anthony...ngài quen cô gái đó sao?''
Nhạc Hiểu giống như là ngóng về phương xa, trong lòng trống rỗng, lời nói cũng vô hồn.
''Không quen...''
Bà nhìn hắn, không quen? Nếu thực sự là vậy, vì sao đêm qua còn cho phép cô gái đó ở lại, dặn dò bà nấu ăn cho cô, đêm rồi bảo bà mang chăn qua. Đến gần sáng bà thức dậy chuẩn bị bữa sáng còn thấy hắn từ trong phòng cô gái đó đi ra.
Người trẻ này bà thực sự không hiểu hắn, thời gian hắn chuyển đến đây không lâu nhưng cũng không ngắn. Bà chưa từng thấy cậu ta ân cần như vậy. Đối với cô gái tên Bạch Quý thường xuyên đến đây mà hắn lạnh nhạt thì với cô gái này hắn lại khác. Bà không biết là gì, chỉ là thấy cô gái này đối với hắn hẳn là có chút đặc biệt chăng...
Khuất theo con đường cô rời đi, ánh nắng sớm ló rạng, nhàn nhạt xua đi chút gió lạnh của mùa thu. Hương hoa trải dài, trong lò bếp, mùi bánh mì thơm ngát.
Hắn nghĩ, có lẽ lần này cũng là lần cuối cùng được gặp lại cô. Nhưng biết được Nam Trân Tâm vẫn bình an, với hắn như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Chỉ là hắn tiếc nuối....bởi vì cô sẽ không còn trở lại nữa...thế nên, hắn cũng sẽ cô độc đến hết đời này...
Tiếng nổ kia quá quá lớn, Nam Trân Tâm ngồi trong xe không khỏi sợ hãi. Cô đã gọi rất nhiều cuộc gọi cấp cứu rồi, nhưng nơi này lại không có sóng điện thoại. Xe thì bị hỏng đột ngột, giữa đêm khuya vắng vẻ thế này, đúng thật là muốn người ta sợ chết đây mà.
Suy nghĩ một hồi, vẫn là không thể ngồi chịu chết ở đây được. Nhưng nơi này hoang vắng không một bóng người, sẽ có ai có thể giúp cô chứ.
Vừa nói xong, Nam Trân Tâm bỗng nhìn thấy phía xa xa có một ánh sáng nhỏ le lói. Cô mừng như điên, vội vàng cầm lấy túi xách, điện thoại rồi bật đèn mà nhanh chóng đi tới nơi có ánh sáng đó.
------------------
Bên ngoài gió thổi man mác, rèm cửa sổ bay bay, trong căn phòng đó, có một người vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Đêm đã khuya, Nhạc Hiểu trở mình, hắn mấy năm nay thường xuyên bị mất ngủ, cứ nhắm mắt lại là trằn chọc, có khi đến tận sáng.
Tuy Nhạc Hiểu không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thói quen bật đèn khi thức dậy làm cái gì đó. Hắn hơi loạng choạng đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một làn gió mát bay vào. Mùi hoa phấn điệp thơm thoang thoảng dễ chịu, cảm giác bình yên này thật tốt, nhưng cũng rất dễ đau lòng, bởi vì khi lòng trống vắng, bản thân sẽ dễ dàng nhớ đến ai kia...
Cốc cốc cốc!!!
''Có ai không?''
Nam Trân Tâm nhìn lên trên lầu hai, bên cửa sổ có một bóng người nhàn nhạt. Chắc là chủ nhân nơi này vẫn còn thức.
Sau khi cô gõ cửa chừng hai lần, lầu dưới cuối cùng cũng sáng đèn, có một bà lão với khuôn mặt phúc hậu mở cửa. Có lẽ là bà đang ngủ bị đánh thức, trên người vẫn còn mặc một bộ váy ngủ phong cách như người âu cổ.
''Cô tìm ai?''
Cô gãi đầu.
''Dạ không ạ, cháu là người qua đường, không may xe bị hỏng, nơi này lại không có sóng điện thoại, cháu có thể xin ở lại một đêm được không ạ?''
Bà lão vẻ mặt hơi khó xử nhìn lên trên lầu. Chủ nhân nơi này là một người yên tĩnh, cậu ấy không thích có người lạ xuất hiện ở đây....Nhưng cô gái này trông cũng thật tội nghiệp.
Nam Trân Tâm sợ rằng sẽ không được phép tá túc, cô vội vàng nài nỉ bà.
''Sáng mai là cháu sẽ đi ngay ạ, giữa đêm thế này cháu cũng không biết phải đi đâu nữa.''
''Chuyện này....''
Đột nhiên có một tiếng động lớn phát ra từ lầu hai, bởi vì căn nhà này khá nhỏ, lại được làm bằng gỗ thông, cách âm cũng không được tốt cho lắm.
''Xin lỗi, cô đợi chút nhé...'' Nói đoạn, bà ấy đóng cửa rồi chạy lên trên lầu.
Nam Trân Tâm xoa xoa hai má vì lạnh mà ửng đỏ lên của mình. Giữa nơi hoang vắng rộng lớn này lại có một căn nhà gỗ, xung quanh trồng rất nhiều hoa cũng thật hiếm hoi. Cô cầm điện thoại lần nữa giơ lên cao nhưng vẫn không có sóng điện thoại. Thất vọng mà thở dài thườn thượt.
Lúc này cánh cửa lần nữa được mở ra, bà lão kia tươi cười mời cô vào nhà.
''Trời đêm lạnh lắm, cô cứ vào bên trong trước đã.''
''Cháu cảm ơn ạ.'' Nam Trân Tâm vui vẻ bước vào. Căn nhà gỗ nhỏ xinh nhưng bên trong xem ra khá rộng rãi, nội thất tất cả đều được làm bằng gỗ. Chiếc lò sưởi nhỏ đắp bằng đá ngay phía trước vẫn còn than hồng.
Bà lão đưa đến cho cô một tách lúa mạch nóng. Nam Trân Tâm cảm ơn mà nhận lấy bằng hai tay. Tách trà màu trắng có hoa văn cổ thật đẹp, bàn tay lạnh được truyền hơi ấm, cả thân thể cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Bà lão tươi cười.
''Cô là người ngoại quốc à? Cô đến du lịch hay sao?''
''Dạ vâng...cháu đến thăm người thân...''
''Vậy sao, tiếng Pháp của cô tốt quá...''
Nam Trân Tâm ngựng ngùng. ''Cũng đủ giao tiếp thôi ạ...''
''Cô chắc chưa ăn gì, nơi này cũng không có gì đặc biệt, một chiếc bánh mì nóng nhé?''
Nam Trân Tâm vội vàng từ chối.
''Dạ không cần phiền vậy đâu ạ, cháu không đói.''
Bà cười. ''Không sao không sao, rất nhanh thôi.''
Thấy bà ấy nhanh chóng đeo tạp dề rồi đi vào quầy bếp, Nam Trân Tâm cũng không nỡ từ chối thêm. Ngồi bên cạnh lò sưởi ấm áp, trên tay là ly lúa mạch nóng, cả người cô cũng dần ấm lên, thật may là còn có nơi để dừng chân, nếu không ở lại trong xe chờ đến sáng thì đáng sợ chết mất.
Cũng không biết giờ này anh cả và Bắc Gia đã tìm được Thư Vỹ chưa, nghĩ đến, ruột gan cô lại nóng lên.
''Bà ơi, bà có biết gần đây có tòa thành lâu nào không ạ?''
Bà lão suy nghĩ. ''Thành lâu ư?''
''Dạ phải, một tòa thành lâu cổ, ở đó trồng rất nhiều hoa thanh lương trà...''
''Hình như đúng là có một nơi như vậy...''
Nam Trân Tâm vì vui mừng quá mà đứng dậy.
''Vậy ạ, đó là nơi cháu muốn đến, nơi đó có cách xa đây không ạ?''
Nhưng bà lão lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
''Thành lâu cổ đó không phải nhiều năm trước đã bị hỏa hoạn thiêu rụi rồi ư, ta nghe nói cũng không có ai sống ở đó nữa.''
''Sao...sao cơ....'' Nam Trân Tâm ngơ ngác...Rõ ràng ngày trước khi Bắc Gia đưa cô đến đó, rõ ràng nó vẫn còn nguyên vẹn, hơn nữa cũng có người sống trong đó.
''Hoặc là cũng có thể ta lớn tuổi rồi, nhớ nhầm thôi. Ngày ta còn bé, bà ngoại của ta có kể rằng, tòa thành đó thuộc về sở hữu của bá quốc Valentinois, sau này được thừa kế bởi hậu duệ của ông...Nhưng không lâu sau đó, nó thuộc về ai thì ta không rõ, cũng đã lâu lắm rồi, không ai còn nhớ về nơi ấy nữa...''
''Vì sao ạ?''
Bà lão có chút e dè...''Nơi đó....có lời lưu truyền rằng nơi đó bị nguyền rủa....''
Sắc mặt Nam Trân Tâm hơi tái đi.
Bà lão cười, đặt một chiếc bánh sừng trâu vừa mới ra lò đến trước mặt cô.
''Đó cũng chỉ là lời đồn đại thôi, ngày bé ta thường chạy đến đó chơi đùa, bà của ta có lẽ vì sợ ta chạy lung tung nên mới nói vậy thôi....''
''Vậy...vậy sao ạ...''
Nam Trân Tâm gượng cười, nhưng trong thâm tâm thì đang bất an vô cùng.
---------------------------------------
Khói bụi bay khắp nơi, mặt đất đã biến thành đống hỗn độn, không ai có thể ngờ tới nơi này lại còn có một căn hầm. Vài người chạy không kịp đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát đó.
Bắc Gia từ trong đống đổ nát bới ra xương cốt Lương Trà, tay hắn cứ ôm khư khư bộ xương được mặc quần áo kia, trong thời khắc nguy hiểm đó, hắn vẫn lựa chọn bất chấp tất cả chỉ để đem hài cốt của Lương Trà ra mặc cho bản thân hắn cũng đang bị thương.
Người người chạy qua chạy lại, ánh mắt hắn vẫn chỉ dõi theo một người đã chết từ lâu. Bởi hắn so với Lương Kỳ kia, thực chất cũng chẳng khác gì nhau, hắn vẫn ôm lấy chấp niệm sâu sắc với Lương Trà. Cả cuộc đời này, và cho đến kiếp sau nữa.
Ưng Liêm đưa Vu Ân ra ngoài xong, ngay lập tức cũng đã cõng Hạ Thụy Lan ra ngoài an toàn. Chỉ còn Uông Chính Thành và Thư Vỹ, hai người bị kẹt lại bên trong bởi một tảng đá lớn đã chặn ở lối đi.
Xung quanh chật hẹp, Uông Chính Thành cố gắng ôm lấy Thư Vỹ vào lòng, hai bàn tay của hắn che trở trên đầu cô, cô đã bất tỉnh, sắc mặt không còn một tia huyết sắc nào. Xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng bên ngoài le lói chiếu xuống những khe hở. Hắn sợ hãi gọi tên cô, nhưng Thư Vỹ không trả lời, dưới chân cô, máu chảy càng lúc càng nhiều. Phút giây ấy, hắn thực sự tuyệt vọng.
Bên ngoài, Ưng Liêm cùng tất cả mọi người cùng nhau cố gắng đẩy tảng đá kia ra, nhưng làm sao có thể dễ dàng như thế, dù cho bọn họ có dùng bao nhiêu sức lực cũng chỉ có thể nhích qua một chút. Cho đến một giờ sau, khi hòn đá kia cuối cùng cũng được đẩy ra. Ưng Liêm hoảng hồn, lúc này cả Thư Vỹ và Uông Chính Thành đều đã bất tỉnh.
-------------------------
Đã ba giờ sáng rồi, Nam Trân Tâm nằm trên giường không thể nhắm mắt, cô cầm điện thoại lên.
''Có sóng rồi!!!'' Nam Trân Tâm vui mừng đến phát điên. Ngay lập tức nhấn gọi cho mọi người, chỉ là vẫn không có ai bắt máy. Vì thế cô chỉ đành nhắn một cái tin cho Ưng Liêm.
Trước khi Thư Vỹ mất tích có nói với cô là đang ở bệnh viện, sức khỏe Thư Vỹ không ổn, lúc này lại gặp phải nguy hiểm, Nam Trân Tâm không biết phải làm thế nào nữa. Đột nhiên điện thoại reo chuông lên, Nam Trân Tâm còn chưa kịp ấn nghe máy thì cột sóng điện thoại kia lại biến mất. Cô tức đến nỗi muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
"A......"
Cái nơi quái quỷ gì thế này, đến một cục sóng cũng không có, đợi đến sáng mai, đợi đến sáng không phải cô còn chưa gấp chết sao.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến. Nam Trân Tâm giật mình, lẽ nào mình làm ồn tới chủ nhà rồi ư. Thật là vô ý quá đi thôi. Cô tự đánh nhẹ vào miệng mình một cái, đứng dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, là bà lão đó, bà đưa cho cô một chiếc chăn bông mới.
''Ở đây không có máy sưởi nên sẽ bị lạnh, cô dùng tạm chiếc chăn này nhé."
''Dạ vâng làm phiền rồi ạ.''
Nam Trân Tâm gượng cửa để che đi sự xấu hổ của mình. Chắc là người ta tưởng cô lạnh quá trằn chọc không ngủ được đây mà. Thế là đêm ấy cô không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường mà nhắm mắt lại, ép bản thân chìm vào giấc ngủ. Đợi đến sáng mai rồi tính tiếp vậy.
Cách vách, người kia ngồi trước ngọn đèn vàng lập lòe, động tác trên tay vẫn giữ nguyên, giống như đang cố gắng tĩnh lặng để nghe gì đó, nhưng sau khi hắn nhờ bà lão đưa chăn cho cô thì có lẽ cô đã ngủ rồi.
Cô ngủ, còn bản thân hắn thì lại mất ngủ.
Nhạc Hiểu cứ ngồi như vậy thật lâu, rồi hắn đứng dậy, chỉ là khi đứng dậy rồi cũng không có hành động nào khác. Vẻ mặt hắn giống như đang phải đấu tranh vói điều gì đó nghiêm trọng. Cuối cùng hắn lại tắt đèn, bước lên giường ngủ.
Một giấc ngủ ngắn ngủi này Nam Trân Tâm gặp phải ác mộng, cả người co ro lại trong chăn. Trong cơn ác mộng đó, cô cứ chạy và chạy, những người áo đen kia vẫn đuổi theo cô, cho đến khi cô giật mình bừng tỉnh. Bên ngoài đã sáng rồi, cô ngồi dậy, nhìn chiếc chăn trên người mình, từ lúc nào từ một đã biến thành hai cái.
Nhưng Nam Trân Tâm cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô cầm lấy điện thoại, vẫn không có sóng. Khi bước xuống nhà thì đã thấy bà lão từ bên ngoài đi vào.
''Cô dậy rồi?''
Bà lão tươi cười.
''Dạ vâng ạ....''
Cô nhìn ra ngoài, kinh ngạc nhìn chiếc xe mà mình lái tới lúc này đã đậu ngay trước cổng.
Bà lão đi tới nói với cô.
''Cậu ấy đã gọi người sửa chữa đến cho cô rồi, chiếc xe bị hỏng máy, bọn họ loay hoay mấy chốc đã xong rồi.''
Nam Trân Tâm thắc mắc.
''Cậu ấy? ...là ai ạ?''
''Cậu ấy là chủ nhân nơi này, đêm qua biết chuyện của cô nên đã tự ý làm chủ, hy vọng cô không để bụng.
Nam Trân Tâm cười. ''Không sao ạ, ngài ấy có ở đây không ạ, cháu muốn cảm ơn ngài ấy.''
''À...không...không có, sáng sớm cậu ấy đã đi khỏi rồi....''
Cô có chút tiếc nuối. ''Vậy ạ...''
Đột nhiên Nam Trân Tâm nghĩ đến một điều, nếu như người ấy có thể gọi ra bên ngoài, vậy thì chắc là cô có thể mượn điện thoại của họ nhỉ, nghĩ xong, cô hỏi bà lão.
''Bà ơi, điện thoại cháu không có sóng nên không thể gọi được cho người thân, bà có thể cho cháu mượn điện thoại để gọi một cuộc được không?''
Bà lão nghe cô nói vậy liền chỉ tay vào trong nhà.
''À, được, nhưng ở đây ta chỉ có điện thoại bàn thôi.''
Nam Trân Tâm Mừng rỡ. ''Dạ được ạ, tốt quá!!!'' Vậy mà đêm qua cô cũng thật hồ đồ, sao không nghĩ đến mượn điện thoại chứ, như thế không phải nhanh hơn sao. Sim cô dùng không phải sim quốc tế nên không có sóng điện thoại cũng phải thôi, nó chỉ có sóng ở những khu vực nhất định.
Chiếc điện thoại bàn này là điện thoại kiểu cũ, phải xoay số, Nam Trân Tâm đặt điện thoại cầm tay xuống. Một tay cầm tai nghe một tay quay số.
Sau một hồi chờ đợi, không phải là lại không ai bắt máy nữa đấy chứ, Nam Trân Tâm hơi thất vọng. Nhưng thật may, cuối cùng bên kia cũng nghe máy. Người nghe máy là Ưng Liêm, chỉ là số mà cô gọi là số của Uông Chính Thành.
Khi nghe thấy những gì bên kia nói, Nam Trân Tâm sửng sốt, chưa kịp nghe xong, điện thoại đã tuột khỏi tầm tay. Cố bình tĩnh lại, cô hỏi hắn.
''Bây giờ bọn họ được đưa đến đâu?''
Bà lão vừa làm xong bữa sáng, đang dọn ra bàn, chợt thấy Nam Trân Tâm vội vàng chạy ra ngoài. Bà đuổi theo.
''Cô gái? Ở lại dùng bữa sáng đã!!!''
Nam Trân Tâm gấp gáp, cúi người xuống.
''Bà ơi, cháu có việc gấp cần phải đi ngay, cháu cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cháu ạ....''
Nam Trân Tâm không đợi bà đáp lời đã lên xe mà phóng đi.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trên con đường xuyên qua cánh đồng hoa. Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động cơ xe, từ trên lầu, Nhạc Hiểu mới mò mẫm bước xuống. Bà lão nhìn người đàn ông trẻ ra đến cửa không khỏi lo lắng.
''Ngài Anthony...ngài quen cô gái đó sao?''
Nhạc Hiểu giống như là ngóng về phương xa, trong lòng trống rỗng, lời nói cũng vô hồn.
''Không quen...''
Bà nhìn hắn, không quen? Nếu thực sự là vậy, vì sao đêm qua còn cho phép cô gái đó ở lại, dặn dò bà nấu ăn cho cô, đêm rồi bảo bà mang chăn qua. Đến gần sáng bà thức dậy chuẩn bị bữa sáng còn thấy hắn từ trong phòng cô gái đó đi ra.
Người trẻ này bà thực sự không hiểu hắn, thời gian hắn chuyển đến đây không lâu nhưng cũng không ngắn. Bà chưa từng thấy cậu ta ân cần như vậy. Đối với cô gái tên Bạch Quý thường xuyên đến đây mà hắn lạnh nhạt thì với cô gái này hắn lại khác. Bà không biết là gì, chỉ là thấy cô gái này đối với hắn hẳn là có chút đặc biệt chăng...
Khuất theo con đường cô rời đi, ánh nắng sớm ló rạng, nhàn nhạt xua đi chút gió lạnh của mùa thu. Hương hoa trải dài, trong lò bếp, mùi bánh mì thơm ngát.
Hắn nghĩ, có lẽ lần này cũng là lần cuối cùng được gặp lại cô. Nhưng biết được Nam Trân Tâm vẫn bình an, với hắn như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Chỉ là hắn tiếc nuối....bởi vì cô sẽ không còn trở lại nữa...thế nên, hắn cũng sẽ cô độc đến hết đời này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.