Chương 50: Khởi Sinh
Mục Hoa
10/04/2023
Mưa qua đi, dưới đất dấu chân cũ đã nhạt nhòa, trên cao, bầu trời trong
xanh vô tội kia cứ đang thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra, hệt như
những gì kinh hoàng kia chỉ là đã từng xảy ra trong quá khứ.
Nhìn cô gái gầy guộc xanh xao không còn chút sức sống ngồi tựa bên khung cửa sổ, ánh mắt lờ đờ lãng đãng trôi theo những đợt sóng vỗ về, trái tim Uông Chính Thành chợt xót xa. Ngày đó hắn biết tin muộn màng, khi đến nơi, chỉ thấy được Uông Thư Vỹ thảm hại hệt một xác chết. Linh hồn hắn cũng vì thế mà lạc lõng theo.
Thời khắc đó, hắn không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu óc hoảng loạn trống rỗng, chân tay bủn rủn, điều mà chưa từng xảy ra với hắn. Hắn bế cô trên tay, thân thể cô rời rạc như búp bê gỗ, máu trên người thấm vào áo hắn, đỏ rực như những đóa hoa hồng kiều diễm, chỉ là hắn cứ cảm thấy đau như kim châm, phút chốc đau đến nhói lòng.
Sau một tuần điều trị, Uông Thư Vỹ đã được ra viện. Ngày cô trở lại đảo, nơi đó vẫn còn là một đống tàn tích chưa được dọn đi. Bác sĩ nói, tuy cô không bị tổn hại gì, tuy nhiên cánh tay phải đã bị gãy, tuy là sẽ chữa khỏi, nhưng là..sẽ không thể hoạt động bình thường được nữa, điều đó cũng có nghĩa là cô sẽ không thể vẽ nữa. Uông Chính Thành không nói với cô, chỉ là cô thông minh như vậy, bản thân của chính mình, lẽ nào còn không biết sao.
Từ khi gặp lại hắn, cô vẫn không nói một lời nào. Nhiều lúc, chỉ lặng lẽ nhìn hắn thật lâu rồi không nói gì. Từ ngày Thuần Bình ra đi, cô suy nghĩ đến rất nhiều chuyện của trước kia. Thuần Bình ra đi khi chưa kịp hạnh phúc, còn cô, tương lai trước mặt mịt mờ quá, cô không cách nào bước đi.
Thời gian chính là liều thuốc hữu hiệu nhất, song cũng là lưỡi dao sắc bén nhất. Thuần Bình cứ ngỡ thời gian qua đi, Bắc Dương sẽ phai nhòa đi mối hận thù mà yêu cô, chấp nhận cô. Chỉ là hắn có yêu cô, nhưng lại không cách nào để chấp nhận cô...
Khi cô trở lại. Diên phủ hồng trên hòn đảo này đã chuyển chuyển thành màu trắng, không còn màu tím như trước kia, dung nham núi lửa phun lên từ núi lửa ngầm, trồi lên một hòn đảo, ở trên hòn đảo ấy, có một cái cây nảy mầm xanh mơn mởn, người dân trên đảo đặt tên nó là khởi sinh, chỉ hi vọng sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người. Còn Uông Thư Vỹ...cô chỉ hy vọng, Thuần Bình và Bắc Dương ở một thế giới khác, sẽ có được hạnh phúc mà họ ao ước, khổ đau và nước mắt, hãy cứ để lại nơi này...hãy để nó, theo sóng biển mà đi thật xa, hoặc chìm xuống biển sâu, thành những bọt sóng nước, lênh đênh biến thành hư vô...
Uông Chính Thành phải giải quyết chuyện của khách sạn, dặn dò cô ở yên trong phòng. Uông Thư Vỹ lại không nghe lời, cô một mình ra ngoài, cảnh vật nơi đây vẫn đẹp theo cách mà tạo hóa ban cho nó, chỉ là khác với lần đầu, những cơn gió nơi đây phút chốc càng thêm phần lạnh giá, ánh nắng đẹp đẽ mà cô thấy đã biến mất, bầu trời âm u, ẩm thấp, giống như cái ngày kinh hoàng hôm đó.
Nhìn đống tàn tích không còn nhìn ra dáng gì kia, nước mắt cô bỗng theo đâu mà rơi xuống.
Uông Chính Thành làm xong việc, về lại phòng thấy cô đâu, hoảng hốt đến nỗi huy động tất cả nhân viên trên đảo đi tìm cô. Chỉ là bọn họ không thể ngờ, cô trở về tàn tích cũ.
Uông Chính Thành từ xa chạy tới, hắn định gọi tên cô, nhưng lại thấy được cô lúc này...hắn không dám gọi, chỉ đứng sau lưng cô, nhìn ngắm bóng lưng gầy guộc của cô một cách đau lòng.
Uông Thư Vỹ đặt cọ xuống dưới đất, lẳng lặng đem bức tranh mình vừa vẽ bằng tay trái đặt lên đống tàn tích, nơi đã chôn vùi Thuần Bình, cùng hàng chục người vô tội khác.
"Thuần Bình...nếu có kiếp sau, hy vọng hai người sẽ không phải đau khổ như thế...nếu có kiếp sau...cũng đừng...cố chấp như thế nữa..."
Gió thổi rì rào, tiếng sóng át lấy giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô. Khi quay lưng lại, Uông Chính Thành đã đứng đó đợi cô.
Hắn giống như một ngọn núi vững chắc, giữa bao bão tố, vẫn sừng sững đứng đó, lúc yếu đuối nhất, cô đã muốn được hắn hôm lấy chở che trong lòng. Nhưng điều ấy có thể sao...
"Ta về thôi..." Một câu nói không thể đơn giản hơn của hắn. Cô còn mong đợi gì nhiều hơn ư, Không biết nữa, trái tim cô rỗng tuếch, giống như chỉ có những thanh âm của sóng mới có thể chạm và nơi ấy....
__________________________________
"Không tìm thấy?" giọng của Nhạc Hiểu bất chợt quát lên. Cùng với đó, đồ đạc trên bàn đã bị hắn gạt rớt xuống nền nhà.
Bên kia đầu điện thoại, không biết người đó nói gì, chỉ thấy được đồng tử của hắn co lại, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, phút tiếp theo đó, chiếc điện thoại đã rơi khỏi tầm tay hắn. Cả thân thể hắn đờ đẫn, đôi chân bủn rủn không thể đứng vững.
"Không thể nào....không..." Nhạc Hiểu tự lẩm bẩm. Tin tức xảy ra ở Veashar đã tràn khắp mặt báo, trên bản tin cũng là nói về tin tức đó, đã hơn một tuần rồi, kể từ ngày hắn nhận được tin Nam Trân Tâm mất tích trên đường trở về. Hắn đâu thể ngờ là đêm ngày hôm ấy, cái đêm đó chính là đêm cuối mà hắn gặp được cô.
Hắn ngã khụy xuống mặt đất, đem điện thoại lên. Ra sức gào thét.
"Nhất định phải tìm được cô ta, không được dừng, dù cho có phải lặn xuống đáy biển cũng phải tìm kiếm cô ta bằng được cho tôi!!!!"
Hắn ghét Nam Trân Tâm, ghét cô đến mức có thể tự tay làm tổn thương cô, có thể bóp chết cô, nhưng khi nghe được tin này, bản thân lại trở nên cuồng điên, bàn tay hắn đặt lên nền đá lạnh lẽo, bóp chặt lại nổi lên từng đường gân, hệt như muốn nắm lấy một chút hư vô mà hắn tơ tưởng đến cô, chỉ là hư vô thì chỉ mãi là hư vô, có thế nào thì vẫn không thể nhìn thấy, càng là nắm chặt trong lòng bàn tay.
___________________________________________
Thành phố S....
Nơi đô thị phồn hoa vốn xa lạ như chưa từng quen biết, mỗi một thời điểm, lại có một hình dáng khác nhau. Sống ở đây nhiều năm như thế, cô vẫn là không thể thích nghi được với sự biến đổi nhanh đến chóng mặt của nó.
Sau khi rời đảo, đến New York được một tháng để điều trị, cuối cùng cũng đã được về nước.
Ngồi trên xe, ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra cảnh vật bên ngoài, tân trạng vẫn như ngày trước, chỉ là thời gian đã phủ thêm một nỗi buồn man mác mang theo. Uông Chính Thành ngồi bên cạnh cô, hắn đang suy nghĩ gì đó, còn chuyên tâm hơn cả cô.
Gió lạnh ùa vào trong xe, Uông Chính thyành mang áo khoác trùm lên vai cô, không bắt cô đóng cửa sổ lại, còn nối giáo cho cô làm bùa, đúng thật là không biết hắn thực sự đang suy nghĩ cái gì nữa.
Trở về biệt thự, sau một thời gian được gặp lại Vu Ân, chợt cảm thấy cậu ta đã lớn hơn rất nhiều.
Vu Ân không gấp gáp cũng không vội vàng, vẫn từ tốn như trước kia đưa cô trở về phòng. Chỉ là cô không muốn, Uông Chính Thành chỉ đưa cô đến nơi rồi lại rời đi, hắn dặn dò cô vài ba câu. Cô cũng không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu cho có lệ.
------------------------
Mùa xuân đẹp đẽ, hoa cũng đã nở rồi, mùi hương thanh mát, dịu dàng thanh khôi ém trong từng nụ hoa, dưới tán lá, trong từng kẽ hở nhựa cây.
Chiếc xe của hắn khuất dần sau hàng cây bách tùng. Uông Thư Vỹ chầm chậm bước vào. Vu Ân đi bên cạnh cô. Chợt cảm thấy cô so với trước kia, có gì đó khang khác.
"Tiểu thư, phòng đã được dọn dẹp, đã gần đến chiều rồi, cô có muốn dùng gì không?"
Uông thư Vỹ đứng khựng lại. Cô suy nghĩ gì đó, lại nhìn sang cậu ta. Lắc đầu.
"Cảm ơn cậu, không cần đâu, cậu cứ đi làm việc đi, tôi muốn đi dạo một lát."
Vu Ân gật đầu. Uông Thư Vỹ quay lưng bước đi, cậu ta nhìn theo bước chân cô, dường như trong ánh mắt cũng đặt lên suy nghĩ riêng cho chính mình, ngước lên nhìn bầu trời, mây mù âm u, lạnh có, ấm có, chỉ là ranh giới này...thật là mịt mờ...
Uông Thư Vỹ bước đi lặng lẽ, bàn chân cô nhẹ nhàng đi trên con đường lát gạch đá đẹp đẽ, khu vườn hoa hồng bốn mùa đều đẹp đến lạ thường. Mỗi mùa đều có sức hút riêng khiến người ta không thể kìm lòng. Ban tay chạm lên, cô cũng chỉ muốn mình như là một bông hoa nhỏ giữa vườn hoa này, không lạc lõng, không cô đơn, cứ thế mà đi hết một vòng cuộc đời, chỉ là ước vọng ấy thật là xa vời. Nếu như chỉ là một đóa hoa, thì đóa hoa cũng sẽ có tham vọng của nó. Đời người dù cho như thế nào thì vẫn là một dòng sông đầy trắc trở, nếu như có thể chảy êm ả, vậy thì đã chẳng là sông.
Cô khẽ thở dài một tiếng, vừa quay lưng định đi ta, bất chợt thấy được có một bàn tay nhỏ xíu đang với lấy đóa hồng gần hàng rào. Cô ngó nhìn, lại thấy được một cậu bé.
Cô chộp lấy cánh tay nhỏ, đứa bé bị bắt bất ngờ, vội vàng giãy nảy.
"Aaaaaa!!!"
Nhưng Uông Thư Vỹ vẫn không buông tay, cô giữ lấy nhẹ nhàng, cúi thấp xuống.
"Thả ra!!!" Đứa bé chợt hét toáng lên. Uông Thư Vỹ hơi giật mình, cái thằng nhóc này, giọng còn đanh thép hơn cả cô.
"Nhóc con, có biết hoa hồng có gai không hả???"
Nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng, cậu bé hé mắt nhìn cô. Phút chốc, khuôn mặt hỏ bé dần trở nên nhu hòa. Trong đầu cậu bé chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là chị gái này thật đẹp, thật giống như công chúa trong tòa lâu đài mà vú nuôi thường kể cho cậu nghe.
Thấy cậu bé nhìn mình không chớp mắt, Uông Thư Vỹ có chút không được tự nhiên, cô buông tay cậu bé ra, qua tấm hàng rào, vươn tay phẩy vài chiếc lá trên đầu cho cậu bé.
"Nếu như em muốn hoa hồng, chị có thể tặng cho em..."
Đôi mắt Sinh Thần sáng lên, mặc dù trong tâm trí hỏ bé của cậu có chút xấu hổ. Nhưng vẫn vô thức bật lên câu hỏi ngây ngô.
"Thật sao?"
Uông Thư Vỹ thấy trẻ con, đứa bé nào cũng hồn nhiên như vậy, thật tốt. Cô cười tươi.
"Nhưng mà em phải nói cho chị biết, em muốn hoa hồng để làm gì?"
Sinh Thần ấp úng, gương mặt hơi cúi gằm xuống, giống như là không muốn nói ra. Uông Thư Vỹ cũng không làm khó cậu, cô chỉ là hỏi vậy mà thôi.
"Không sao, nếu như em không muốn nói cũng được." Cô cẩn thận cắt một cành hoa hồng đẹp nhất, cắt bỏ sạch gai, rồi mới đưa cho cậu bé. "Tặng cho em..."
Sinh Thần ngỡ ngàng nhìn bông hoa to lớn bằng cả khuôn mặt cậu, đôi mắt tròn xoe nhìn cô rồi lại nhìn hoa.
"Sao thế, không thích sao?"
Cậu lắc đầu lia lịa, đón lấy đóa hoa, lại chợt cảm thấy như đóa hoa này có đẹp, cũng chẳng rực rỡ bằng đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời kia của cô.
"Chị cho Sinh Thần thật sao?"
"Phải..." Thì ra cậu bé này tên là Sinh Thần. "Lần sau nếu như muốn hái hoa, nên nhờ người khác giúp, biết chưa."
Sinh Thần chớp mắt, bất giác gật gật đầu. Một làn gió nhẹ thổi qua, mùi hương thơm mát khiến cậu bé chú ý tới, trên vai cô còn có một chiếc áo dạ đen quen thuộc.
"Tiểu Thư? Có chuyện gì vậy??" Bỗng lúc này Vu Ân bước tới.
Nhìn cô gái gầy guộc xanh xao không còn chút sức sống ngồi tựa bên khung cửa sổ, ánh mắt lờ đờ lãng đãng trôi theo những đợt sóng vỗ về, trái tim Uông Chính Thành chợt xót xa. Ngày đó hắn biết tin muộn màng, khi đến nơi, chỉ thấy được Uông Thư Vỹ thảm hại hệt một xác chết. Linh hồn hắn cũng vì thế mà lạc lõng theo.
Thời khắc đó, hắn không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu óc hoảng loạn trống rỗng, chân tay bủn rủn, điều mà chưa từng xảy ra với hắn. Hắn bế cô trên tay, thân thể cô rời rạc như búp bê gỗ, máu trên người thấm vào áo hắn, đỏ rực như những đóa hoa hồng kiều diễm, chỉ là hắn cứ cảm thấy đau như kim châm, phút chốc đau đến nhói lòng.
Sau một tuần điều trị, Uông Thư Vỹ đã được ra viện. Ngày cô trở lại đảo, nơi đó vẫn còn là một đống tàn tích chưa được dọn đi. Bác sĩ nói, tuy cô không bị tổn hại gì, tuy nhiên cánh tay phải đã bị gãy, tuy là sẽ chữa khỏi, nhưng là..sẽ không thể hoạt động bình thường được nữa, điều đó cũng có nghĩa là cô sẽ không thể vẽ nữa. Uông Chính Thành không nói với cô, chỉ là cô thông minh như vậy, bản thân của chính mình, lẽ nào còn không biết sao.
Từ khi gặp lại hắn, cô vẫn không nói một lời nào. Nhiều lúc, chỉ lặng lẽ nhìn hắn thật lâu rồi không nói gì. Từ ngày Thuần Bình ra đi, cô suy nghĩ đến rất nhiều chuyện của trước kia. Thuần Bình ra đi khi chưa kịp hạnh phúc, còn cô, tương lai trước mặt mịt mờ quá, cô không cách nào bước đi.
Thời gian chính là liều thuốc hữu hiệu nhất, song cũng là lưỡi dao sắc bén nhất. Thuần Bình cứ ngỡ thời gian qua đi, Bắc Dương sẽ phai nhòa đi mối hận thù mà yêu cô, chấp nhận cô. Chỉ là hắn có yêu cô, nhưng lại không cách nào để chấp nhận cô...
Khi cô trở lại. Diên phủ hồng trên hòn đảo này đã chuyển chuyển thành màu trắng, không còn màu tím như trước kia, dung nham núi lửa phun lên từ núi lửa ngầm, trồi lên một hòn đảo, ở trên hòn đảo ấy, có một cái cây nảy mầm xanh mơn mởn, người dân trên đảo đặt tên nó là khởi sinh, chỉ hi vọng sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người. Còn Uông Thư Vỹ...cô chỉ hy vọng, Thuần Bình và Bắc Dương ở một thế giới khác, sẽ có được hạnh phúc mà họ ao ước, khổ đau và nước mắt, hãy cứ để lại nơi này...hãy để nó, theo sóng biển mà đi thật xa, hoặc chìm xuống biển sâu, thành những bọt sóng nước, lênh đênh biến thành hư vô...
Uông Chính Thành phải giải quyết chuyện của khách sạn, dặn dò cô ở yên trong phòng. Uông Thư Vỹ lại không nghe lời, cô một mình ra ngoài, cảnh vật nơi đây vẫn đẹp theo cách mà tạo hóa ban cho nó, chỉ là khác với lần đầu, những cơn gió nơi đây phút chốc càng thêm phần lạnh giá, ánh nắng đẹp đẽ mà cô thấy đã biến mất, bầu trời âm u, ẩm thấp, giống như cái ngày kinh hoàng hôm đó.
Nhìn đống tàn tích không còn nhìn ra dáng gì kia, nước mắt cô bỗng theo đâu mà rơi xuống.
Uông Chính Thành làm xong việc, về lại phòng thấy cô đâu, hoảng hốt đến nỗi huy động tất cả nhân viên trên đảo đi tìm cô. Chỉ là bọn họ không thể ngờ, cô trở về tàn tích cũ.
Uông Chính Thành từ xa chạy tới, hắn định gọi tên cô, nhưng lại thấy được cô lúc này...hắn không dám gọi, chỉ đứng sau lưng cô, nhìn ngắm bóng lưng gầy guộc của cô một cách đau lòng.
Uông Thư Vỹ đặt cọ xuống dưới đất, lẳng lặng đem bức tranh mình vừa vẽ bằng tay trái đặt lên đống tàn tích, nơi đã chôn vùi Thuần Bình, cùng hàng chục người vô tội khác.
"Thuần Bình...nếu có kiếp sau, hy vọng hai người sẽ không phải đau khổ như thế...nếu có kiếp sau...cũng đừng...cố chấp như thế nữa..."
Gió thổi rì rào, tiếng sóng át lấy giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô. Khi quay lưng lại, Uông Chính Thành đã đứng đó đợi cô.
Hắn giống như một ngọn núi vững chắc, giữa bao bão tố, vẫn sừng sững đứng đó, lúc yếu đuối nhất, cô đã muốn được hắn hôm lấy chở che trong lòng. Nhưng điều ấy có thể sao...
"Ta về thôi..." Một câu nói không thể đơn giản hơn của hắn. Cô còn mong đợi gì nhiều hơn ư, Không biết nữa, trái tim cô rỗng tuếch, giống như chỉ có những thanh âm của sóng mới có thể chạm và nơi ấy....
__________________________________
"Không tìm thấy?" giọng của Nhạc Hiểu bất chợt quát lên. Cùng với đó, đồ đạc trên bàn đã bị hắn gạt rớt xuống nền nhà.
Bên kia đầu điện thoại, không biết người đó nói gì, chỉ thấy được đồng tử của hắn co lại, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, phút tiếp theo đó, chiếc điện thoại đã rơi khỏi tầm tay hắn. Cả thân thể hắn đờ đẫn, đôi chân bủn rủn không thể đứng vững.
"Không thể nào....không..." Nhạc Hiểu tự lẩm bẩm. Tin tức xảy ra ở Veashar đã tràn khắp mặt báo, trên bản tin cũng là nói về tin tức đó, đã hơn một tuần rồi, kể từ ngày hắn nhận được tin Nam Trân Tâm mất tích trên đường trở về. Hắn đâu thể ngờ là đêm ngày hôm ấy, cái đêm đó chính là đêm cuối mà hắn gặp được cô.
Hắn ngã khụy xuống mặt đất, đem điện thoại lên. Ra sức gào thét.
"Nhất định phải tìm được cô ta, không được dừng, dù cho có phải lặn xuống đáy biển cũng phải tìm kiếm cô ta bằng được cho tôi!!!!"
Hắn ghét Nam Trân Tâm, ghét cô đến mức có thể tự tay làm tổn thương cô, có thể bóp chết cô, nhưng khi nghe được tin này, bản thân lại trở nên cuồng điên, bàn tay hắn đặt lên nền đá lạnh lẽo, bóp chặt lại nổi lên từng đường gân, hệt như muốn nắm lấy một chút hư vô mà hắn tơ tưởng đến cô, chỉ là hư vô thì chỉ mãi là hư vô, có thế nào thì vẫn không thể nhìn thấy, càng là nắm chặt trong lòng bàn tay.
___________________________________________
Thành phố S....
Nơi đô thị phồn hoa vốn xa lạ như chưa từng quen biết, mỗi một thời điểm, lại có một hình dáng khác nhau. Sống ở đây nhiều năm như thế, cô vẫn là không thể thích nghi được với sự biến đổi nhanh đến chóng mặt của nó.
Sau khi rời đảo, đến New York được một tháng để điều trị, cuối cùng cũng đã được về nước.
Ngồi trên xe, ánh mắt cô lơ đãng nhìn ra cảnh vật bên ngoài, tân trạng vẫn như ngày trước, chỉ là thời gian đã phủ thêm một nỗi buồn man mác mang theo. Uông Chính Thành ngồi bên cạnh cô, hắn đang suy nghĩ gì đó, còn chuyên tâm hơn cả cô.
Gió lạnh ùa vào trong xe, Uông Chính thyành mang áo khoác trùm lên vai cô, không bắt cô đóng cửa sổ lại, còn nối giáo cho cô làm bùa, đúng thật là không biết hắn thực sự đang suy nghĩ cái gì nữa.
Trở về biệt thự, sau một thời gian được gặp lại Vu Ân, chợt cảm thấy cậu ta đã lớn hơn rất nhiều.
Vu Ân không gấp gáp cũng không vội vàng, vẫn từ tốn như trước kia đưa cô trở về phòng. Chỉ là cô không muốn, Uông Chính Thành chỉ đưa cô đến nơi rồi lại rời đi, hắn dặn dò cô vài ba câu. Cô cũng không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu cho có lệ.
------------------------
Mùa xuân đẹp đẽ, hoa cũng đã nở rồi, mùi hương thanh mát, dịu dàng thanh khôi ém trong từng nụ hoa, dưới tán lá, trong từng kẽ hở nhựa cây.
Chiếc xe của hắn khuất dần sau hàng cây bách tùng. Uông Thư Vỹ chầm chậm bước vào. Vu Ân đi bên cạnh cô. Chợt cảm thấy cô so với trước kia, có gì đó khang khác.
"Tiểu thư, phòng đã được dọn dẹp, đã gần đến chiều rồi, cô có muốn dùng gì không?"
Uông thư Vỹ đứng khựng lại. Cô suy nghĩ gì đó, lại nhìn sang cậu ta. Lắc đầu.
"Cảm ơn cậu, không cần đâu, cậu cứ đi làm việc đi, tôi muốn đi dạo một lát."
Vu Ân gật đầu. Uông Thư Vỹ quay lưng bước đi, cậu ta nhìn theo bước chân cô, dường như trong ánh mắt cũng đặt lên suy nghĩ riêng cho chính mình, ngước lên nhìn bầu trời, mây mù âm u, lạnh có, ấm có, chỉ là ranh giới này...thật là mịt mờ...
Uông Thư Vỹ bước đi lặng lẽ, bàn chân cô nhẹ nhàng đi trên con đường lát gạch đá đẹp đẽ, khu vườn hoa hồng bốn mùa đều đẹp đến lạ thường. Mỗi mùa đều có sức hút riêng khiến người ta không thể kìm lòng. Ban tay chạm lên, cô cũng chỉ muốn mình như là một bông hoa nhỏ giữa vườn hoa này, không lạc lõng, không cô đơn, cứ thế mà đi hết một vòng cuộc đời, chỉ là ước vọng ấy thật là xa vời. Nếu như chỉ là một đóa hoa, thì đóa hoa cũng sẽ có tham vọng của nó. Đời người dù cho như thế nào thì vẫn là một dòng sông đầy trắc trở, nếu như có thể chảy êm ả, vậy thì đã chẳng là sông.
Cô khẽ thở dài một tiếng, vừa quay lưng định đi ta, bất chợt thấy được có một bàn tay nhỏ xíu đang với lấy đóa hồng gần hàng rào. Cô ngó nhìn, lại thấy được một cậu bé.
Cô chộp lấy cánh tay nhỏ, đứa bé bị bắt bất ngờ, vội vàng giãy nảy.
"Aaaaaa!!!"
Nhưng Uông Thư Vỹ vẫn không buông tay, cô giữ lấy nhẹ nhàng, cúi thấp xuống.
"Thả ra!!!" Đứa bé chợt hét toáng lên. Uông Thư Vỹ hơi giật mình, cái thằng nhóc này, giọng còn đanh thép hơn cả cô.
"Nhóc con, có biết hoa hồng có gai không hả???"
Nghe thấy giọng nói ấm áp dịu dàng, cậu bé hé mắt nhìn cô. Phút chốc, khuôn mặt hỏ bé dần trở nên nhu hòa. Trong đầu cậu bé chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là chị gái này thật đẹp, thật giống như công chúa trong tòa lâu đài mà vú nuôi thường kể cho cậu nghe.
Thấy cậu bé nhìn mình không chớp mắt, Uông Thư Vỹ có chút không được tự nhiên, cô buông tay cậu bé ra, qua tấm hàng rào, vươn tay phẩy vài chiếc lá trên đầu cho cậu bé.
"Nếu như em muốn hoa hồng, chị có thể tặng cho em..."
Đôi mắt Sinh Thần sáng lên, mặc dù trong tâm trí hỏ bé của cậu có chút xấu hổ. Nhưng vẫn vô thức bật lên câu hỏi ngây ngô.
"Thật sao?"
Uông Thư Vỹ thấy trẻ con, đứa bé nào cũng hồn nhiên như vậy, thật tốt. Cô cười tươi.
"Nhưng mà em phải nói cho chị biết, em muốn hoa hồng để làm gì?"
Sinh Thần ấp úng, gương mặt hơi cúi gằm xuống, giống như là không muốn nói ra. Uông Thư Vỹ cũng không làm khó cậu, cô chỉ là hỏi vậy mà thôi.
"Không sao, nếu như em không muốn nói cũng được." Cô cẩn thận cắt một cành hoa hồng đẹp nhất, cắt bỏ sạch gai, rồi mới đưa cho cậu bé. "Tặng cho em..."
Sinh Thần ngỡ ngàng nhìn bông hoa to lớn bằng cả khuôn mặt cậu, đôi mắt tròn xoe nhìn cô rồi lại nhìn hoa.
"Sao thế, không thích sao?"
Cậu lắc đầu lia lịa, đón lấy đóa hoa, lại chợt cảm thấy như đóa hoa này có đẹp, cũng chẳng rực rỡ bằng đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời kia của cô.
"Chị cho Sinh Thần thật sao?"
"Phải..." Thì ra cậu bé này tên là Sinh Thần. "Lần sau nếu như muốn hái hoa, nên nhờ người khác giúp, biết chưa."
Sinh Thần chớp mắt, bất giác gật gật đầu. Một làn gió nhẹ thổi qua, mùi hương thơm mát khiến cậu bé chú ý tới, trên vai cô còn có một chiếc áo dạ đen quen thuộc.
"Tiểu Thư? Có chuyện gì vậy??" Bỗng lúc này Vu Ân bước tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.