Chương 135: Phần 135: Bất Thường
Mục Hoa
09/09/2023
Nam Trân Tâm đã khóc đến mắt sưng húp, cô đi đến quỳ trước quan tài của Uông Lâm, lặng người đi.
Nhận người thân chưa được bao lâu, cô đối với người cha này chưa quá thân thiết, nhưng cô cảm nhận được ông thực chất không phải một người lạnh lùng như vẻ ngoài đó. Ông ấy đi rồi, bỏ lại Giang Nguyệt, nửa đời còn lại của bà ấy sẽ chỉ là cô độc.
Nam Trân Tâm không ngăn nổi nước mắt rơi xuống.
Bên kia, bàn tay Uông Hựu Dương nắm chiếc thìa như muốn gãy nát, hắn ăn cơm, ăn từng miếng từng miếng nhét đầy miệng mình, thế nhưng nhét đầy rồi lại nuốt không nổi. Không hiểu vì sao hắn cảm thấy vô cùng tức giận, rồi lại tuyệt vọng, tuyệt vọng chưa qua đi lại cảm thấy khổ sở. Nước mắt rơi xuống tô cơm, hắn cũng cảm thấy trong miệng mình mặn chát.
Trước kia Uông gia quyền uy bao nhiêu lúc này lại trở nên thảm hại bấy nhiêu. Một thế gia lớn mạnh như thế, chỉ trong một đêm đã lụi bại. Uông Hựu Dương cũng trong một đêm ấy dường như đã trưởng thành. Một mình hắn gánh vác, lo liệu tất cả mọi thứ. Còn Uông Phong Quỳ, hắn lại không xuất hiện.
Những ngày này sóng gió hệt như ẩn mình, chỉ là có một cơn sóng ngầm vẫn cứ thế âm ỉ không biết khi nào sẽ nổi dậy. Mối quan hệ giữa Uông Bạch và Uông Phòng Quỳ chưa từng gay gắt đến thế.
Những kẻ khác thấy cục diện này, lo lắng rằng Uông Phong Quỳ sẽ chó cùng rứt dậu.
Nhưng Uông Bạch vẫn bộ mặt lạnh lùng đó. Nhìn William, đôi mắt ông ta sâu xa.
''Có phải cô ấy sắp tỉnh lại đúng không?''
William thân mặc áo blouse trắng, người hắn quá gầy, nhìn giống như một bộ xương còn sống, hốc mắt hắn hóp lại, treo lên một cặp kính rất dày.
''Phải...chỉ cần có được chất điều chế đó, chắc chắn công nghệ sinh bào mới phát triển sẽ hoàn thiện. Trước kia chúng ta thực hiện cất giữ ký ức cô ấy. chỉ cần tạo ra một tế bào phù hợp, việc nuôi dưỡng sẽ chỉ còn là thời gian thôi....''
Thời gian, chờ đợi đã quá lâu, đối với Uông Bạch thời gian cũng không là gì, chỉ cần có thể để Lý Nam Phong sống lại, không có điều gì là không thể.
''Chỉ là....chất điều chế này nằm trong danh mục cấm của chính phủ, không những được bảo vệ nghiêm ngặt, chợ đen cũng không có thứ này.'' William trầm tư nói.
Uông Bạch chống gậy mà đứng dậy, nhìn thể xác nằm trong lồng kính kia, ánh mắt từ nhu hòa trở nên lạnh lùng.
''Yên tâm, chất điều chế mà ngươi cần sẽ có.''
Sau đó không lâu, trên khắp các mặt báo đều đưa tin về nhà họ Uông. Tin tức này hầu như cả thành phố đều biết. Nam Trấn Ảnh muốn đón Nam Trân Tâm về nhà, nhưng Nam Trân Tâm không muốn, thời khắc này Giang Nguyệt đang vô cùng thương tâm, cô không thể bỏ mặc bà ấy. Hơn nữa Uông Hựu Dương cũng đang bận rộn với một số sản nghiệp còn lại, dù cho tập đoàn bị Uông Bạch ra tay, nhưng chỉ cần còn một chút hơi thở, Uông Hựu Dương cũng phải giành lại nó.
Có những ngày hắn làm việc đến nửa đêm, thần sắc mệt mỏi, bụng đau rát. Nam Trân Tâm chăm sóc Giang Nguyệt xong sẽ chạy đến công ty giúp cho hắn. Việc trong nước cô vẫn luôn giấu Nhạc Hiểu, cô sợ hắn lo lắng cho cô, hiện giờ hắn cần phải tĩnh dưỡng, cô cũng muốn hắn có thể có cơ hội nhìn thấy thế giới này một lần nữa.
Tháng mười một, Giang Nguyệt bất ngờ phát hiện bị ung thư. Nam Trân Tâm lại phải đưa bà sang Pháp, cùng thời điểm ấy, cô một mình vừa chăm sóc cho Giang Nguyệt, vừa tìm kiếm cơ hội ghép giác mạc cho Nhạc hiểu. Ngày đêm bận rộn, gò má cô gái như lại gầy đi. Có những ngày mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn gục xuống, nhưng cuối cùng bản thân vẫn phải tự đứng dậy, tự mình trải qua.
Cô gọi điện cho Uông Phong Quỳ, chỉ là hắn không trả lời cô, thời gian này không biết hắn đang làm gì, hành tung vẫn luôn giấu kín. Nếu như không phải tang lễ ngày hôm đó vô tình thấy được chiếc xe của hắn lặng lẽ đỗ khuất tầm nhìn thì cô đã thực sự nghĩ rằng trái tim hắn chính là sắt đá
Cô nhớ Giang Nguyệt đã từng nói. Anh cả thực chất không phải người lạnh lùng, chỉ là vì đã từng chịu quá nhiều thiệt thòi. Thế nên bản thân đã trở nên nguội lạnh, giống như loài nhím, tự dùng gai nhọn để bảo vệ chính mình. Nhưng cũng vì thế khiến cho người khác sợ hãi đến gần, từ đó bản thân trở nên đơn độc.
Mẹ nói cô còn có một người anh trai, là anh sinh đôi của anh cả, anh ấy sống đến năm mười tám tuổi, diện mạo với anh cả rất giống nhau. Có rất nhiều chuyện để trong lòng không nói ra sẽ rất khó chịu, nhưng khi nói ra cũng sẽ khiến cho vết thương chảy máu mà đớn đau không ngừng. Cô biết, chuyện này đối với Giang Nguyệt là bi kịch, từ đó cũng hiểu rõ phần nào vì sao cha mẹ luôn đối với Uông Chính Thành bao dung như thế.
Giang Nguyệt bị ung thư giai đoạn đầu nên còn có thể có cơ hội. Chỉ là trong quá trình xà trị, một người phụ nữ đẹp như thế, mất đi mái tóc, khuôn mặt gầy gò hốc hác trông rất đáng thương.
''Mẹ...mẹ đừng buồn, anh hai nói rồi, đợi mẹ khỏe lại, chúng ta sẽ về nhà...''
Ánh mắt Giang Nguyệt treo trên trần nhà. Con người sống bao nhiêu năm, lúc khỏe mạnh thì tranh đấu và mưu tính. Cho đến khi nằm trên giường bệnh, thứ duy nhất mà nghĩ đến lại chính là quá khứ...
''Phong Quỳ đâu....sao nó vẫn chưa đến.''
Nam Trân Tâm sững người, cô nói với bà. ''Anh cả rất bận, mẹ phải cố gắng, đợi anh ấy đến đây...''
Nhưng cả bà và cô đều biết, Uông Phong Quỳ sẽ không đến. Chỉ là khi nhớ về rất nhiều chuyện của trước kia. Giang Nguyệt cảm thấy bản thân mình như không còn nhớ được quá nhiều nữa. Bà quay sang nhìn cô, không nói gì. Rất lâu sau, bà lại nhoẻn miệng cười.
''Cô xinh đẹp quá...con gái của tôi cũng xinh đẹp như cô vậy...."
Bàn tay đang nắm lấy tay bà của Nam Trân Tâm bỗng run rẩy. Đôi mắt cô nhìn bà, một nỗi sợ hãi quá đỗi to lớn dâng lên trong lòng mình. Rất nhiều ngày này, bà có lúc sẽ nhận ra cô, còn không, sẽ lại gọi cô là Thư Vỹ.
Paris hoa lệ. Nhưng lòng người thì lại tràn đầy bi thương.
Nam Trân Tâm với đôi vai gầy gò ngồi trong trạm chờ xe buýt, trời mưa lớn, gió lạnh như cứa vào da thịt cô. Bờ môi cô có chút nhợt nhạt mím lại. Cô giấu Nhạc Hiểu chuyện mẹ cô bị bệnh. Những ngày này đi đi lại lại giữa hai bên, thời gian nghỉ ngơi không có, cô thực sự rất mệt. Và dù cho có mệt đến đâu cô vẫn cố gắng mạnh mẽ.
Nhưng con người, dù cho có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn sẽ có lúc yếu đuối mà thôi. Có lúc cô sẽ bật khóc, nhưng sau đó cũng tự lau đi nước mắt của mình.
Buổi tối trở về nhà, vì để giấu Nhạc Hiểu, cô tự thuê một căn nhà khác, nhưng hầu hết thời gian là ở bệnh viện. Lâu lâu cô mới trở về thay quần áo và nghỉ ngơi một chút.
Ngày mưa rất lạnh, nhưng khi thấy được bóng dáng người đàn ông xuất hiện trước mặt, cả thế giới của Nam Trân Tâm giống như được thắp sáng.
Trước hiên nhà rất nhỏ không thể che chắn người đàn ông. Một bên vai và ngực áo của hắn đã bị thấm ướt. Mắt hắn không nhìn thấy, chỉ có thể đứng lặng như thế mà chờ đợi. Hốc mắt Nam Trân đau nhói.
Mi mắt khẽ lay động, hắn dường như cảm nhận được có người đi tới.
''Trân Tâm...?''
Cô bước đến, chiếc ô được thu lại vội vàng đặt tựa vào tường. ''Sao anh lại đến đây?''
Hắn bất chợt ôm lấy cô. Nam Trân Tâm chỉ cảm thấy ấm áp.
''Vì sao lại giấu tôi...''
Hắn từng ngày đều mong chờ cô, đều nhớ cô, nếu như đã quyết định về bên nhau cả đời. Vậy thì không cần giấu hắn những điều đó. Hai người yêu thương nhau, sống cùng nhau không phải chỉ vì hạnh phúc mà còn là để san sẻ. Phúc hay họa cũng là như thế. Một đời này hãy còn rất dài, không thể cứ vì vui vẻ mà chọn bỏ đi khổ sở.
Trong căn phòng với ánh đèn nhu hòa ấm áp. Nam Trân Tâm dùng khăn lau đi mái tóc ướt sũng của Nhạc Hiểu.
''Sao anh lại đến đây một mình? Ai đưa anh đến. Mưa gió thế này...''
Nhạc Hiểu cười.
''Đừng lo, tôi có tài xế riêng...''
Cô lau tóc xong, lại đem cho hắn một ly trà gừng còn nóng hổi. Bình thường cô không hay tích trữ mấy thứ này. Chỉ là từ khi ý thức được bản thân mình còn quá nhiều điều cần phải lo lắng, nếu bản thân cũng không tự chăm sóc được thì cô còn có thể chăm sóc cho ai nữa đây.
''Anh uống hết đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.''
''Ừm...'' Nhạc Hiểu đón lấy ly trà của cô, ngoan ngoãn uống hết.
''Thật giỏi...'' Cô vui vẻ xoa xoa má hắn.
''Trân Tâm...'' Khi cô chuẩn bị bước đi, hắn chợt kéo tay cô lại.
''Sao vậy?''
Nhạc Hiểu đem cô ngồi lên đùi mình. ''Em còn chưa trả lời tôi, vì sao lại gấu tôi...''
Ánh mắt của cô trầm xuống. ''Anh biết hết rồi à...''
''Ừm...''
Cô gượng cười.
''Không sao, mọi thứ vẫn ổn...em có thể lo được.''
Hắn xót xa, tay ôm lấy eo cô, đầu vùi vào hõm vai mảnh khảnh mềm mại kia.
''Trân Tâm, thời gian qua tôi thực sự nhớ em nhiều hơn những năm đó...''
Nam Trân Tâm cứng đờ. Giọng hắn như nỉ non, cùng với âm thanh lất phất của những hạt mưa trên cửa sổ hợp làm một.
''...Nghiện một thứ gì đó rồi sẽ rất khó để bỏ...tôi thật sự không thể thiếu em...quãng đời về sau cũng sẽ như vậy. Nam Trân Tâm, em biết không. Đời người rất dài, ở cùng với nhau sẽ là suốt đời, thế nên em không thể một mình chịu đựng những phiền muộn kia. Tôi yêu em, cũng sẽ cùng em gánh vác. ''
Nam Trân Tâm nhìn hắn, gương mặt người đàn ông thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cô lóa mắt. Nhưng mà cô thương xót hắn, sợ hắn sẽ phải chịu khổ.
''Em biết...nhưng Nhạc Hiểu, em lo cho anh.'' Bàn tay cô hơi lạnh, khi ánh mắt ra xa, cũng chỉ có sự buồn bã. ''Em hiện tại không phải cô gái vô lo vô nghĩ có thể toàn tâm toàn ý ở bên anh...em không muốn anh vì em mà....''
Một nụ hôn chạm lên môi, Nam Trân Tâm không kịp phản ứng. Hơi thở hắn đan xen cô. Trán hắn chạm vào trán cô. Hắn nói.
''Trân Tâm, em nghĩ cho tôi, nhưng em có biết tôi cũng nghĩ cho em không. Vì sao em biết rằng tôi muốn sự bảo bọc đó. Trân Tâm, so với như vậy, tôi chỉ muốn được ở bên em, vì em mà khổ sở.''
''Nhạc Hiểu....em''
''Thế nên....hãy để tôi được làm chỗ dựa cho em...được không....''
Đột nhiên Nam Trân Tâm cảm thấy ngày mưa tháng mười cũng không lạnh giá như cô nghĩ. Ít nhất là thời khắc này, trong căn phòng ấm áp này. Cô ôm lấy hắn, giọt nước mắt hạnh phúc trên mi như pha lê thực rực rỡ. Cuối cùng cô cũng tin câu nói mà Nhạc Ca đã từng nói với cô. Rồi sẽ có một ngày cô tìm được hạnh phúc của mình.
Mưa rơi tí tách, cô gái cười lên thật xinh đẹp. Nụ hôn đặt trên môi người đàn ông. Trong mơ hồ, hắn nghe được thanh âm dịu dàng của cô gái.
''Được...''
- ------------------------
Những ngày này Uông Phong Quỳ không trở lại, Thư Vỹ cảm thấy bản thân lại giống như trước kia bị hắn đưa về biệt thự này, một mình loanh quanh luẩn quẩn.
Cũng không hiểu vì sao Uông Phong Quỳ đột nhiên trở nên rất lạ. Buổi tối ngày hôm đó cô chăm sóc hắn rất lâu. Cuối cùng khi hắn hạ sốt cô mới vì mệt quá mà thiếp đi. Nhưng đến khi tỉnh lại thì không còn thấy hắn đâu nữa.
Sau ngày hôm đó thì hắn cũng không còn trở về. Xung quanh biệt thự được sắp xếp nhiều người hơn. Mặc dù cảm thấy lạ, nhưng cũng không ai cho cô biết chân tướng. Những chuyện lạ lùng không chỉ dừng lại ở đó. Vu Ân có lẽ là nghe lệnh từ Uông Phong Quỳ mà cắt hết đường dây cáp, cô không thể xem tivi, không có điện thoại. Một ngày nọ khi ngồi bên cửa sổ, cô thấy một người đưa báo ném báo vào trong cổng, ngay lập tức đã bị mấy người lạ mặt kéo đi chỗ khác, tờ báo được Vu Ân nhặt lên, nhanh chóng bỏ vào thùng rác.
Những ngày sau đó, cũng không thấy người đưa báo nữa.
Nhận người thân chưa được bao lâu, cô đối với người cha này chưa quá thân thiết, nhưng cô cảm nhận được ông thực chất không phải một người lạnh lùng như vẻ ngoài đó. Ông ấy đi rồi, bỏ lại Giang Nguyệt, nửa đời còn lại của bà ấy sẽ chỉ là cô độc.
Nam Trân Tâm không ngăn nổi nước mắt rơi xuống.
Bên kia, bàn tay Uông Hựu Dương nắm chiếc thìa như muốn gãy nát, hắn ăn cơm, ăn từng miếng từng miếng nhét đầy miệng mình, thế nhưng nhét đầy rồi lại nuốt không nổi. Không hiểu vì sao hắn cảm thấy vô cùng tức giận, rồi lại tuyệt vọng, tuyệt vọng chưa qua đi lại cảm thấy khổ sở. Nước mắt rơi xuống tô cơm, hắn cũng cảm thấy trong miệng mình mặn chát.
Trước kia Uông gia quyền uy bao nhiêu lúc này lại trở nên thảm hại bấy nhiêu. Một thế gia lớn mạnh như thế, chỉ trong một đêm đã lụi bại. Uông Hựu Dương cũng trong một đêm ấy dường như đã trưởng thành. Một mình hắn gánh vác, lo liệu tất cả mọi thứ. Còn Uông Phong Quỳ, hắn lại không xuất hiện.
Những ngày này sóng gió hệt như ẩn mình, chỉ là có một cơn sóng ngầm vẫn cứ thế âm ỉ không biết khi nào sẽ nổi dậy. Mối quan hệ giữa Uông Bạch và Uông Phòng Quỳ chưa từng gay gắt đến thế.
Những kẻ khác thấy cục diện này, lo lắng rằng Uông Phong Quỳ sẽ chó cùng rứt dậu.
Nhưng Uông Bạch vẫn bộ mặt lạnh lùng đó. Nhìn William, đôi mắt ông ta sâu xa.
''Có phải cô ấy sắp tỉnh lại đúng không?''
William thân mặc áo blouse trắng, người hắn quá gầy, nhìn giống như một bộ xương còn sống, hốc mắt hắn hóp lại, treo lên một cặp kính rất dày.
''Phải...chỉ cần có được chất điều chế đó, chắc chắn công nghệ sinh bào mới phát triển sẽ hoàn thiện. Trước kia chúng ta thực hiện cất giữ ký ức cô ấy. chỉ cần tạo ra một tế bào phù hợp, việc nuôi dưỡng sẽ chỉ còn là thời gian thôi....''
Thời gian, chờ đợi đã quá lâu, đối với Uông Bạch thời gian cũng không là gì, chỉ cần có thể để Lý Nam Phong sống lại, không có điều gì là không thể.
''Chỉ là....chất điều chế này nằm trong danh mục cấm của chính phủ, không những được bảo vệ nghiêm ngặt, chợ đen cũng không có thứ này.'' William trầm tư nói.
Uông Bạch chống gậy mà đứng dậy, nhìn thể xác nằm trong lồng kính kia, ánh mắt từ nhu hòa trở nên lạnh lùng.
''Yên tâm, chất điều chế mà ngươi cần sẽ có.''
Sau đó không lâu, trên khắp các mặt báo đều đưa tin về nhà họ Uông. Tin tức này hầu như cả thành phố đều biết. Nam Trấn Ảnh muốn đón Nam Trân Tâm về nhà, nhưng Nam Trân Tâm không muốn, thời khắc này Giang Nguyệt đang vô cùng thương tâm, cô không thể bỏ mặc bà ấy. Hơn nữa Uông Hựu Dương cũng đang bận rộn với một số sản nghiệp còn lại, dù cho tập đoàn bị Uông Bạch ra tay, nhưng chỉ cần còn một chút hơi thở, Uông Hựu Dương cũng phải giành lại nó.
Có những ngày hắn làm việc đến nửa đêm, thần sắc mệt mỏi, bụng đau rát. Nam Trân Tâm chăm sóc Giang Nguyệt xong sẽ chạy đến công ty giúp cho hắn. Việc trong nước cô vẫn luôn giấu Nhạc Hiểu, cô sợ hắn lo lắng cho cô, hiện giờ hắn cần phải tĩnh dưỡng, cô cũng muốn hắn có thể có cơ hội nhìn thấy thế giới này một lần nữa.
Tháng mười một, Giang Nguyệt bất ngờ phát hiện bị ung thư. Nam Trân Tâm lại phải đưa bà sang Pháp, cùng thời điểm ấy, cô một mình vừa chăm sóc cho Giang Nguyệt, vừa tìm kiếm cơ hội ghép giác mạc cho Nhạc hiểu. Ngày đêm bận rộn, gò má cô gái như lại gầy đi. Có những ngày mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn gục xuống, nhưng cuối cùng bản thân vẫn phải tự đứng dậy, tự mình trải qua.
Cô gọi điện cho Uông Phong Quỳ, chỉ là hắn không trả lời cô, thời gian này không biết hắn đang làm gì, hành tung vẫn luôn giấu kín. Nếu như không phải tang lễ ngày hôm đó vô tình thấy được chiếc xe của hắn lặng lẽ đỗ khuất tầm nhìn thì cô đã thực sự nghĩ rằng trái tim hắn chính là sắt đá
Cô nhớ Giang Nguyệt đã từng nói. Anh cả thực chất không phải người lạnh lùng, chỉ là vì đã từng chịu quá nhiều thiệt thòi. Thế nên bản thân đã trở nên nguội lạnh, giống như loài nhím, tự dùng gai nhọn để bảo vệ chính mình. Nhưng cũng vì thế khiến cho người khác sợ hãi đến gần, từ đó bản thân trở nên đơn độc.
Mẹ nói cô còn có một người anh trai, là anh sinh đôi của anh cả, anh ấy sống đến năm mười tám tuổi, diện mạo với anh cả rất giống nhau. Có rất nhiều chuyện để trong lòng không nói ra sẽ rất khó chịu, nhưng khi nói ra cũng sẽ khiến cho vết thương chảy máu mà đớn đau không ngừng. Cô biết, chuyện này đối với Giang Nguyệt là bi kịch, từ đó cũng hiểu rõ phần nào vì sao cha mẹ luôn đối với Uông Chính Thành bao dung như thế.
Giang Nguyệt bị ung thư giai đoạn đầu nên còn có thể có cơ hội. Chỉ là trong quá trình xà trị, một người phụ nữ đẹp như thế, mất đi mái tóc, khuôn mặt gầy gò hốc hác trông rất đáng thương.
''Mẹ...mẹ đừng buồn, anh hai nói rồi, đợi mẹ khỏe lại, chúng ta sẽ về nhà...''
Ánh mắt Giang Nguyệt treo trên trần nhà. Con người sống bao nhiêu năm, lúc khỏe mạnh thì tranh đấu và mưu tính. Cho đến khi nằm trên giường bệnh, thứ duy nhất mà nghĩ đến lại chính là quá khứ...
''Phong Quỳ đâu....sao nó vẫn chưa đến.''
Nam Trân Tâm sững người, cô nói với bà. ''Anh cả rất bận, mẹ phải cố gắng, đợi anh ấy đến đây...''
Nhưng cả bà và cô đều biết, Uông Phong Quỳ sẽ không đến. Chỉ là khi nhớ về rất nhiều chuyện của trước kia. Giang Nguyệt cảm thấy bản thân mình như không còn nhớ được quá nhiều nữa. Bà quay sang nhìn cô, không nói gì. Rất lâu sau, bà lại nhoẻn miệng cười.
''Cô xinh đẹp quá...con gái của tôi cũng xinh đẹp như cô vậy...."
Bàn tay đang nắm lấy tay bà của Nam Trân Tâm bỗng run rẩy. Đôi mắt cô nhìn bà, một nỗi sợ hãi quá đỗi to lớn dâng lên trong lòng mình. Rất nhiều ngày này, bà có lúc sẽ nhận ra cô, còn không, sẽ lại gọi cô là Thư Vỹ.
Paris hoa lệ. Nhưng lòng người thì lại tràn đầy bi thương.
Nam Trân Tâm với đôi vai gầy gò ngồi trong trạm chờ xe buýt, trời mưa lớn, gió lạnh như cứa vào da thịt cô. Bờ môi cô có chút nhợt nhạt mím lại. Cô giấu Nhạc Hiểu chuyện mẹ cô bị bệnh. Những ngày này đi đi lại lại giữa hai bên, thời gian nghỉ ngơi không có, cô thực sự rất mệt. Và dù cho có mệt đến đâu cô vẫn cố gắng mạnh mẽ.
Nhưng con người, dù cho có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn sẽ có lúc yếu đuối mà thôi. Có lúc cô sẽ bật khóc, nhưng sau đó cũng tự lau đi nước mắt của mình.
Buổi tối trở về nhà, vì để giấu Nhạc Hiểu, cô tự thuê một căn nhà khác, nhưng hầu hết thời gian là ở bệnh viện. Lâu lâu cô mới trở về thay quần áo và nghỉ ngơi một chút.
Ngày mưa rất lạnh, nhưng khi thấy được bóng dáng người đàn ông xuất hiện trước mặt, cả thế giới của Nam Trân Tâm giống như được thắp sáng.
Trước hiên nhà rất nhỏ không thể che chắn người đàn ông. Một bên vai và ngực áo của hắn đã bị thấm ướt. Mắt hắn không nhìn thấy, chỉ có thể đứng lặng như thế mà chờ đợi. Hốc mắt Nam Trân đau nhói.
Mi mắt khẽ lay động, hắn dường như cảm nhận được có người đi tới.
''Trân Tâm...?''
Cô bước đến, chiếc ô được thu lại vội vàng đặt tựa vào tường. ''Sao anh lại đến đây?''
Hắn bất chợt ôm lấy cô. Nam Trân Tâm chỉ cảm thấy ấm áp.
''Vì sao lại giấu tôi...''
Hắn từng ngày đều mong chờ cô, đều nhớ cô, nếu như đã quyết định về bên nhau cả đời. Vậy thì không cần giấu hắn những điều đó. Hai người yêu thương nhau, sống cùng nhau không phải chỉ vì hạnh phúc mà còn là để san sẻ. Phúc hay họa cũng là như thế. Một đời này hãy còn rất dài, không thể cứ vì vui vẻ mà chọn bỏ đi khổ sở.
Trong căn phòng với ánh đèn nhu hòa ấm áp. Nam Trân Tâm dùng khăn lau đi mái tóc ướt sũng của Nhạc Hiểu.
''Sao anh lại đến đây một mình? Ai đưa anh đến. Mưa gió thế này...''
Nhạc Hiểu cười.
''Đừng lo, tôi có tài xế riêng...''
Cô lau tóc xong, lại đem cho hắn một ly trà gừng còn nóng hổi. Bình thường cô không hay tích trữ mấy thứ này. Chỉ là từ khi ý thức được bản thân mình còn quá nhiều điều cần phải lo lắng, nếu bản thân cũng không tự chăm sóc được thì cô còn có thể chăm sóc cho ai nữa đây.
''Anh uống hết đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.''
''Ừm...'' Nhạc Hiểu đón lấy ly trà của cô, ngoan ngoãn uống hết.
''Thật giỏi...'' Cô vui vẻ xoa xoa má hắn.
''Trân Tâm...'' Khi cô chuẩn bị bước đi, hắn chợt kéo tay cô lại.
''Sao vậy?''
Nhạc Hiểu đem cô ngồi lên đùi mình. ''Em còn chưa trả lời tôi, vì sao lại gấu tôi...''
Ánh mắt của cô trầm xuống. ''Anh biết hết rồi à...''
''Ừm...''
Cô gượng cười.
''Không sao, mọi thứ vẫn ổn...em có thể lo được.''
Hắn xót xa, tay ôm lấy eo cô, đầu vùi vào hõm vai mảnh khảnh mềm mại kia.
''Trân Tâm, thời gian qua tôi thực sự nhớ em nhiều hơn những năm đó...''
Nam Trân Tâm cứng đờ. Giọng hắn như nỉ non, cùng với âm thanh lất phất của những hạt mưa trên cửa sổ hợp làm một.
''...Nghiện một thứ gì đó rồi sẽ rất khó để bỏ...tôi thật sự không thể thiếu em...quãng đời về sau cũng sẽ như vậy. Nam Trân Tâm, em biết không. Đời người rất dài, ở cùng với nhau sẽ là suốt đời, thế nên em không thể một mình chịu đựng những phiền muộn kia. Tôi yêu em, cũng sẽ cùng em gánh vác. ''
Nam Trân Tâm nhìn hắn, gương mặt người đàn ông thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cô lóa mắt. Nhưng mà cô thương xót hắn, sợ hắn sẽ phải chịu khổ.
''Em biết...nhưng Nhạc Hiểu, em lo cho anh.'' Bàn tay cô hơi lạnh, khi ánh mắt ra xa, cũng chỉ có sự buồn bã. ''Em hiện tại không phải cô gái vô lo vô nghĩ có thể toàn tâm toàn ý ở bên anh...em không muốn anh vì em mà....''
Một nụ hôn chạm lên môi, Nam Trân Tâm không kịp phản ứng. Hơi thở hắn đan xen cô. Trán hắn chạm vào trán cô. Hắn nói.
''Trân Tâm, em nghĩ cho tôi, nhưng em có biết tôi cũng nghĩ cho em không. Vì sao em biết rằng tôi muốn sự bảo bọc đó. Trân Tâm, so với như vậy, tôi chỉ muốn được ở bên em, vì em mà khổ sở.''
''Nhạc Hiểu....em''
''Thế nên....hãy để tôi được làm chỗ dựa cho em...được không....''
Đột nhiên Nam Trân Tâm cảm thấy ngày mưa tháng mười cũng không lạnh giá như cô nghĩ. Ít nhất là thời khắc này, trong căn phòng ấm áp này. Cô ôm lấy hắn, giọt nước mắt hạnh phúc trên mi như pha lê thực rực rỡ. Cuối cùng cô cũng tin câu nói mà Nhạc Ca đã từng nói với cô. Rồi sẽ có một ngày cô tìm được hạnh phúc của mình.
Mưa rơi tí tách, cô gái cười lên thật xinh đẹp. Nụ hôn đặt trên môi người đàn ông. Trong mơ hồ, hắn nghe được thanh âm dịu dàng của cô gái.
''Được...''
- ------------------------
Những ngày này Uông Phong Quỳ không trở lại, Thư Vỹ cảm thấy bản thân lại giống như trước kia bị hắn đưa về biệt thự này, một mình loanh quanh luẩn quẩn.
Cũng không hiểu vì sao Uông Phong Quỳ đột nhiên trở nên rất lạ. Buổi tối ngày hôm đó cô chăm sóc hắn rất lâu. Cuối cùng khi hắn hạ sốt cô mới vì mệt quá mà thiếp đi. Nhưng đến khi tỉnh lại thì không còn thấy hắn đâu nữa.
Sau ngày hôm đó thì hắn cũng không còn trở về. Xung quanh biệt thự được sắp xếp nhiều người hơn. Mặc dù cảm thấy lạ, nhưng cũng không ai cho cô biết chân tướng. Những chuyện lạ lùng không chỉ dừng lại ở đó. Vu Ân có lẽ là nghe lệnh từ Uông Phong Quỳ mà cắt hết đường dây cáp, cô không thể xem tivi, không có điện thoại. Một ngày nọ khi ngồi bên cửa sổ, cô thấy một người đưa báo ném báo vào trong cổng, ngay lập tức đã bị mấy người lạ mặt kéo đi chỗ khác, tờ báo được Vu Ân nhặt lên, nhanh chóng bỏ vào thùng rác.
Những ngày sau đó, cũng không thấy người đưa báo nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.