Chương 107: Thổn Thức Không Ngừng
Mục Hoa
23/07/2023
Thế nhưng cho dù cô có can ngăn như thế nào thì hai người vẫn không chịu
dừng lại. Uông Chính Thành nhìn gương mặt củ Nam Trấn ảnh chán ghét đến
cực độ, cách xuống tay cũng thật tàn nhẫn, Nam Trấn Ảnh thì càng tức
giận hơn. Hắn không ngờ được tên này lại dám làm chuyện vô nhân tính như thế, Thư Vỹ bị ép hiến tạng. Hành động đó có khác gì là cầm thú, khác
gì so với giết người.
Nam Trấn Ảnh ra tay vô cùng nặng, Uông Chính Thành khi đến thì đã say, rất nhanh đã bị đánh cho bầm tím mặt mày, miệng hộc máu, giống như bị đánh đén sắp chết. Thư Vỹ xông đến tách bọn họ ra, còn bị đẩy ra ngoài mấy lần. Động tĩnh quá lớn, khiến cho mọi người trong nhà thức giấc. Nhạc Ca và Thư Vỹ đều chạy ra, nhìn thấy cảnh trước mặt hoảng hốt. Nhạc Ca vội vàng đến kéo Nam Trấn Ảnh ra.
Nhân lúc đó Thư Vỹ lúc này mới có thể ôm lấy Uông Chính Thành.
''Em tránh ra cho anh!!!!'' Nam Trấn Ảnh hét lên.
Thư Vỹ bật khóc, cả người che chắn lấy Uông Chính Thành. ''Anh hai, đừng đánh nữa, anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi, em xin anh....'' Hắn ta say rượu, cả người đều bị đánh cho thảm hại.
Nhạc Ca kéo Nam Trấn Ảnh ra xa. ''Trấn Ảnh, có chuyện gì thì từ từ giải quyết, bình tĩnh lại đi!!''
Nam Trân Tâm nhìn thấy thương thế của Uông Chính Thành mà sợ hãi che miệng.
''Thư Vỹ....rốt cuộc có chuyện gì?''
Nam Trấn Ảnh lần đầu tiên tức giận trước mặt cô, lần nữa hắn quát.
''Em tránh ra! Nếu như em còn bao che cho loại người này, thì đừng gọi anh là anh trai nữa!''
Uông Chính Thành cảm thấy cả cơ thể đều đau đớn, hắn nhìn nửa mặt Thư Vỹ che đi ánh sáng, bên tai ong ong ù ù nghe được cô nói.
''Anh hai, em cầu xin anh.'' Thư Vỹ bật khóc, cô đúng là không còn yêu Uông Chính Thành nữa, nhưng tại sao trông thấy hắn thế này, bản thân lại không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt, cô đau lòng cho hắn, cũng thương xót hắn.
Nước mắt cô rơi, chạm xuống gương mặt Uông Chính Thành, mà hắn, dường như không thể tin nổi những gì mình nghe được, cô gọi tên kia...là anh hai?
''Anh hai....?'' Nam Trân Tâm sựng người....
Nhạc Ca quay đầu nhìn Nam Trân Tâm. Thôi xong rồi, chuyện này Trân Tâm vẫn chưa biết. Mọi người đã bàn bạc rằng đợi thời cơ thích hợp sẽ nói cho cô chuyện này, nhưng xem ra, không kịp nữa rồi.
''Trân Tâm....'' Nam Trấn Ảnh lúc này mới ý thức được chuyện gì phát sinh.
Ở một nơi nào đó trên trái đất này.
Không còn những ngày tháng vội vã, không cần phải mưu tính, xong những ngày tháng này của người đó lại trống rỗng và tẻ nhạt đến vô cùng, người ta nói sự điên rồ là làm một việc giống nhau, lặp đi lặp lại, nhưng mong chờ những kết quả khác nhau.
Nhạc Hiểu không biết bản thân đã như thế bao nhiêu lần, chỉ là hắn từ khi có quyết định đó, bản thân cũng chẳng còn trông mong điều gì nữa, chỉ là những ngày tháng không có cô, có một chút buồn, cũng có một chút nhớ nhung. Vâng, thực lòng là chỉ một chút thôi, hắn đinh ninh như thế.
''Bác sĩ nói anh làm phẫu thuật xong không thể nhìn ánh sáng mạnh được.'' Bạch Quý lúc này bước vào, đưa tay kéo rèm cửa sổ lại.
Nhạc Hiểu không phản đối, hắn cũng chẳng có biểu cảm gì. Vì hắn cũng có nhìn thấy được gì đâu mà phải dè chừng.
Bạch Quý thực lòng không thể hiểu nổi vì sao Nhạc Hiểu lại có quyết định như thế. Lấy giác mạc của người sống là điều không thể, đừng nói là dù cho pháp luật không cấm, vậy mà hắn lại chấp nhận để bác sĩ lấy đi giác mạc của mình hiến cho Lăng Thiếu Hà, người mà hắn ghét cay ghét đắng, hận thù đến nỗi chỉ muốn hắn ta chết đi.
Trên đời này người si tình nhiều không kể siết, kẻ điên vì tình như Nhạc Hiểu có mấy người?
Nam Trân Tâm đã tỉnh lại rồi, không biết Nhạc Hiểu đã biết hay chưa, hoặc là hắn cũng chẳng cần biết nữa, có lẽ hắn sợ phải biết rằng cô ta sẽ trở về bên cạnh người đàn ông kia. Như thế, hắn làm sao sống nổi nữa đây.
''Tôi cầm yên tĩnh một mình, cô đi ra ngoài đi.''
''Anh cần uống thuốc...''
''Tôi có thể tự uống, tôi mù nhưng chân tay không phế.''
Bạch Quý nuốt nghẹn đắng nơi cổ họng.
''Được...vậy tôi ra ngoài, có chuyện gì anh cứ gọi tôi.''
Cô ta nhìn hắn một cái, ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng tủi nhục.
Hắn nghe tiếng cửa đóng lại, mi mắt khẽ rũ xuống, bàn tay vẫn mân mê một bức ảnh. Hắn không nhìn thấy, nhưng những đường nét trên gương mặt người con gái trong bức ảnh dường như đã khắc sâu vào tâm trí, dù cho có thế nào cũng chẳng thể quên đi.
Gió thổi qua kẽ lá, luồn qua rèm cửa mỏng manh mang đến hương hoa cỏ, hắn có chút mơ hồ, nước Pháp đã là mùa sắp đến của những cơn mưa, đôi mắt hắn vẫn nhìn xa xăm chẳng có tiêu cự. Dưới ánh nắng ấm, hình dáng của một người cứ thế nhẹ nhàng như vờn trong tâm trí, dù cho muốn nắm lấy, cũng chỉ là hư vô.
Tình yêu vĩ đại không phải là yêu nhiều người, mà là yêu một người cả đời...
Bên ngoài, Thư Vỹ đối diện Uông Chính Thành, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã bị nhuốm bẩn còn dính máu. Chiếc áo khoác vest thì nằm trong tay Thư Vỹ, trên mặt hắn vẫn còn vết bầm tím, chỉ là vệt máu kia đã được lau đi, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy thật thảm hại.
Bóng đem như lạnh lẽo ôm lấy dáng người mảnh khảnh, hắn nhìn vào hư không, chỉ thấy được bóng dáng cô quá đỗi cô độc.
Đôi mắt cô mệt mỏi, mí mắt hơi sưng lên.
''Anh đi về đi...''
Bàn tay níu lấy cánh tay cô, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
''Thư Vỹ...hắn ta thực ra là ai?''
Trong đầu Thư Vỹ lúc này thực sự vô cùng rối bời. Cô nhìn hắn.
''Chuyện này chắc chắn tôi sẽ có câu trả lời cho anh, nhưng không phải lúc này.''
Uông Chính Thành đặt tay lên vai Thư Vỹ, một ánh mắt hay nụ cười của người con gái trước mặt đều có thể khiến hắn đảo điên.
''Tôi biết...''
Thư Vỹ quay lưng, lại bị người đàn ông lần nữa ôm vào lòng.
''Trở về bên tôi đi...''
Lời nói dó như gió thoảng, xong lại bất chấp vướng lại tâm trí. Ánh mắt đều là ngỡ ngàng, nhưng cuối cùng phải nói thế nào.
''Uông Chính Thành...anh có biết, yêu anh là điều khó khăn với tôi thế nào không...Để yêu anh đau khổ như thế, tôi mệt rồi, cũng chẳng còn sức để mạo hiểm nữa, ngày đó khi mọi chuyện xảy ra, tôi vẫn còn giữ một tia hy vọng, hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm. Ba tháng đó chờ đợi anh trong vô vọng, đến cuối cùng thứ mà tôi nhận được lại là nỗi đau về cả tinh thần và thể xác...'' Nói tới, bờ vai cô run lên. ''Sau này...mong anh hãy cư xử cho đúng đắn.''
Nhìn bóng lưng người con gái quay đi, khuất dần rồi biến mất, tư vị trong lòng không rõ là gì, hắn khẽ siết chặt những ngón tay. Nếu như Nam Trấn Ảnh và Thư Vỹ không phải mối quan hệ như hắn nghĩ, vậy thì thật tốt, nhưng nếu như giống những gì hắn vừa nghe được. Phải chăng mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn thế...Hắn đã gây ra vết thương khó lành với Thư Vỹ, những tổn thương đó sẽ mãi là vết sẹo đau đớn. Một đời này dù cho có cố quên đi, hẳn lòng cũng chẳng thể.
Ngồi trong xe thật lâu, hắn gục đầu vào vô lăng, vết thương trên mặt bắt đầu đau đớn, điện thoại gọi một dãy số. Không biết hắn nói gì với người kia, ánh mắt lần nữa nhìn về phía biệt thự sáng đèn lại chẳng thấy được dáng hình của cô, khó chịu và dày vò thật đấy.
Trong căn phòng sáng đèn, Nam Trấn Ảnh ngồi cùng Nhạc Ca, Nam Trân Tâm ngồi đối diện, cô đang bất động, tất cả đều im lặng không ai nói một lời, Thím Trần đem đến khay trà, đặt xuống, Nhạc Ca đưa đến trước mặt.
''Bây giờ mọi người có thể nói cho em biết không?'' Nam Trân Tâm nói một câu, ánh mắt trở nên vô hồn, vẫn dừng tại một điểm duy nhất.
Nam Trấn Ảnh nhìn Nhạc Ca, Nhạc Ca thấy được sự khó xử trong ánh mắt ấy. Nhưng chuyện đã đến nước này, huống hồ cuối cùng, dù sao cũng phải nói ra. Không thể cứ che giấu mãi, như thế, sau này biết sống như thế nào. Cô gật đầu với nam Trấn Ảnh.
Nam Trấn Ảnh hít một hơi sâu.
''Có phải em đã nhận ra có gì đó khác thường đúng không?''
Nam Trân Tâm không nói gì.
Uông Thư Vỹ đi đến cửa, xong lại không dám bước vào.
Nam Trấn Ảnh không phải người quá quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nhưng Nam Trân Tâm từ khi trở về, cô đã tĩnh lặng hơn xưa, nhạy cảm và hoài nghi hơn, có lẽ, cô cũng đã nhận ra gì đó khác biệt trong chính ngôi nhà này.
''Đúng, như những gì em nghe được, Thư Vỹ gọi anh là anh hai, anh là anh trai ruột của Thư Vỹ...''
Nam Trân Tâm hai bàn tay đặt trên đầu gối như siết chặt lại. Điều cô không muốn tin nhất, là sự thật...
''Có nghĩa là...em không phải em ruột của anh, đúng không?''
''Trân Tâm, chắc chắn trong chuyện này có khúc mắc gì đó...''
Khúc mắc...rốt cuộc thì trước kia đã xảy ra chuyện gì...hắn cũng không biết được, mọi chuyện vẫn quá mờ mịt. Khi mọi chuyện chưa rõ ràng, Nam Trân Tâm lại biết được, hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.
"Trân Tâm....''
''Dù cho có chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn là thành viên của gia đình này. chúng ta vẫn sẽ như trước....''
Nam Trân Tâm nghe xong tất thảy, cô không khóc cũng không cười, không thắc mắc cũng không trách than. Cô đứng dậy, một chút bối rối cũng không có.
''Em hiểu rồi...''
Nhạc Ca đứng dậy níu lấy tay cô.
Nhưng cô chỉ nhìn Nhạc Ca, cười thật khiên cưỡng.
''Chị, em biết chị muốn nói gì, em không sao cả, nhưng em cần yên tĩnh một lát.'' Nói xong, cô đi khỏi.
Thư Vỹ bàn tay bám trên cửa như bấu chặt vào nhau. Khi biết được sự thật tàn nhẫn kia, cô mới 5 tuổi, vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa của nó, còn Trân Tâm, sự thật vạch ra trước mặt một cách trần trụi đầy sỗ sàng, nỗi đau phải hứng chịu còn đau đớn hơn thế gắp vạn lần. Khi Nam Trân Tâm đi khỏi, cô chạy theo.
''Thư Vỹ...'' Nam Trấn Ảnh hoảng hốt, sợ có chuyện, hắn gọi cô, nhưng Thư Vỹ cũng không quay lại.
Nam Trân Tâm chạy vào trong phòng, khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô không còn có thể gắng gượng được nữa, cả người vô lực trượt dài từ trên cánh cửa xuống đất. Bản thân cô cứ ngỡ là hạnh phúc nhất trên thế gian này, có người thân, có bạn bè, được thương yêu cưng chiều, từ nhỏ đến lớn chẳng phải lo lắng bất cứ điều gì. Thế mà hóa ra tất cả những gì mình có được, chỉ là hư ảo mà thôi...
Thư Vỹ đến bên cửa, không nghe thấy bất cứ điều gì, có lẽ Nam Trân Tâm không khóc, nhưng một khi đau khổ đến không thể rơi nổi một giọt lệ, thì nó phải khủng khiếp đến thế nào chứ.
''Trân Tâm...'' Cô không gõ cửa, cũng không định bước vào, không ai đáp lời Thư Vỹ. Cô đặt tay áp lên cánh cửa, nước mắt rơi xuống. ''Tôi biết cảm giác này khó chịu, cũng vô cùng đau đớn, chỉ trách số phận nghiệt ngã, hai chúng ta cũng không thể nghịch chuyển được nó...'' Thư Vỹ nghẹn ngào.
Ánh sáng hành lang yếu ớt phủ xuống mái tóc cô, bóng hình nhàn nhạt như hòa mình vào cả màn đêm kia.
''Cô biết không, trước kia tôi ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ cô có được một gia đình hạnh phúc, có người thương yêu, cô xinh đẹp, tài giỏi, độc lập. Tôi cũng muốn mình có thể như thế, có thể dứt khoát với chính mình hơn. Thế nhưng bản thân không thể làm được, tôi vĩnh viễn không thể làm được...''
Ngước mắt lên nhìn trần nhà, giọt nước mắt vẫn không thể vương lại nơi mi mắt, trong suốt rơi xuống bờ môi.
''Nếu như được lựa chọn, tôi chỉ ước rằng mình được sinh ra trong một gia đình bình thường, trải qua những ngày tháng bình thường, dù là tẻ nhạt, có lẽ cũng chẳng đớn đau như thế. Tôi đã cô độc suốt từng ấy năm, dù cho hiện tại tìm được gia đình, nhưng bản thân vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, tôi sợ khi tỉnh giấc, lại trở về là con người cô độc trước kia. Trân Tâm, tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao bây giờ....''
Nhạc Ca cùng Nam Trấn Ảnh từ xa nhìn tới, hai người đau lòng, trên đời này khổ sở vô số. Chỉ là có nỗi đớn đau nào đáng thương hơn là sự chia ly cách biệt, cô độc trong chính cuộc đời của mình.
Nhạc Ca lau đi nước mắt, nhìn Thư Vỹ, cô không thể kìm được lòng mình, bước chân đi lên, bỗng Nam Trấn Ảnh cản lại.
Cánh cửa kia từ từ mở ra. Thư Vỹ chỉ thấy được đôi mắt đỏ hoe của cô gái trước mặt...nó giống như là hồ nước phản chiếu bóng những chiếc lá phong đỏ rực rỡ nhưng lại mang vẻ đẹp bi thương.
Nam Trân Tâm bước đến, ôm lấy Thư Vỹ vào lòng. Khoảnh khắc đó, hai cô gái như thương xót cho chính số phận mình, và có lẽ là cả số phận của đối phương, lệ rơi như máu chảy, thấm ướt bờ vai, thổn thức không ngừng.
''Nam Trấn Ảnh...chúng ta phải làm sao đây, Thư Vỹ và cả Trân Tâm....''
Hắn ôm Nhạc Ca, cố gắng trấn an xúc cảm của cô.
''Dù là Thư Vỹ hay Trân Tâm, đều là ruột thịt của chúng ta. Anh chắc chắn sẽ không để cho chuyện gì xảy ra...''
Phải, dù cho thế giới này có sụp đổ, hắn cũng nhất định bảo vệ cho người thân của mình chu toàn, trước kia hắn chỉ có một người em gái, nhưng hiện tại và kể cả về sau, hai người em gái này sẽ là mạng sống, cũng là mục tiêu để hắn bảo vệ cả đời.
Nam Trấn Ảnh ra tay vô cùng nặng, Uông Chính Thành khi đến thì đã say, rất nhanh đã bị đánh cho bầm tím mặt mày, miệng hộc máu, giống như bị đánh đén sắp chết. Thư Vỹ xông đến tách bọn họ ra, còn bị đẩy ra ngoài mấy lần. Động tĩnh quá lớn, khiến cho mọi người trong nhà thức giấc. Nhạc Ca và Thư Vỹ đều chạy ra, nhìn thấy cảnh trước mặt hoảng hốt. Nhạc Ca vội vàng đến kéo Nam Trấn Ảnh ra.
Nhân lúc đó Thư Vỹ lúc này mới có thể ôm lấy Uông Chính Thành.
''Em tránh ra cho anh!!!!'' Nam Trấn Ảnh hét lên.
Thư Vỹ bật khóc, cả người che chắn lấy Uông Chính Thành. ''Anh hai, đừng đánh nữa, anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi, em xin anh....'' Hắn ta say rượu, cả người đều bị đánh cho thảm hại.
Nhạc Ca kéo Nam Trấn Ảnh ra xa. ''Trấn Ảnh, có chuyện gì thì từ từ giải quyết, bình tĩnh lại đi!!''
Nam Trân Tâm nhìn thấy thương thế của Uông Chính Thành mà sợ hãi che miệng.
''Thư Vỹ....rốt cuộc có chuyện gì?''
Nam Trấn Ảnh lần đầu tiên tức giận trước mặt cô, lần nữa hắn quát.
''Em tránh ra! Nếu như em còn bao che cho loại người này, thì đừng gọi anh là anh trai nữa!''
Uông Chính Thành cảm thấy cả cơ thể đều đau đớn, hắn nhìn nửa mặt Thư Vỹ che đi ánh sáng, bên tai ong ong ù ù nghe được cô nói.
''Anh hai, em cầu xin anh.'' Thư Vỹ bật khóc, cô đúng là không còn yêu Uông Chính Thành nữa, nhưng tại sao trông thấy hắn thế này, bản thân lại không thể kiềm chế được mà rơi nước mắt, cô đau lòng cho hắn, cũng thương xót hắn.
Nước mắt cô rơi, chạm xuống gương mặt Uông Chính Thành, mà hắn, dường như không thể tin nổi những gì mình nghe được, cô gọi tên kia...là anh hai?
''Anh hai....?'' Nam Trân Tâm sựng người....
Nhạc Ca quay đầu nhìn Nam Trân Tâm. Thôi xong rồi, chuyện này Trân Tâm vẫn chưa biết. Mọi người đã bàn bạc rằng đợi thời cơ thích hợp sẽ nói cho cô chuyện này, nhưng xem ra, không kịp nữa rồi.
''Trân Tâm....'' Nam Trấn Ảnh lúc này mới ý thức được chuyện gì phát sinh.
Ở một nơi nào đó trên trái đất này.
Không còn những ngày tháng vội vã, không cần phải mưu tính, xong những ngày tháng này của người đó lại trống rỗng và tẻ nhạt đến vô cùng, người ta nói sự điên rồ là làm một việc giống nhau, lặp đi lặp lại, nhưng mong chờ những kết quả khác nhau.
Nhạc Hiểu không biết bản thân đã như thế bao nhiêu lần, chỉ là hắn từ khi có quyết định đó, bản thân cũng chẳng còn trông mong điều gì nữa, chỉ là những ngày tháng không có cô, có một chút buồn, cũng có một chút nhớ nhung. Vâng, thực lòng là chỉ một chút thôi, hắn đinh ninh như thế.
''Bác sĩ nói anh làm phẫu thuật xong không thể nhìn ánh sáng mạnh được.'' Bạch Quý lúc này bước vào, đưa tay kéo rèm cửa sổ lại.
Nhạc Hiểu không phản đối, hắn cũng chẳng có biểu cảm gì. Vì hắn cũng có nhìn thấy được gì đâu mà phải dè chừng.
Bạch Quý thực lòng không thể hiểu nổi vì sao Nhạc Hiểu lại có quyết định như thế. Lấy giác mạc của người sống là điều không thể, đừng nói là dù cho pháp luật không cấm, vậy mà hắn lại chấp nhận để bác sĩ lấy đi giác mạc của mình hiến cho Lăng Thiếu Hà, người mà hắn ghét cay ghét đắng, hận thù đến nỗi chỉ muốn hắn ta chết đi.
Trên đời này người si tình nhiều không kể siết, kẻ điên vì tình như Nhạc Hiểu có mấy người?
Nam Trân Tâm đã tỉnh lại rồi, không biết Nhạc Hiểu đã biết hay chưa, hoặc là hắn cũng chẳng cần biết nữa, có lẽ hắn sợ phải biết rằng cô ta sẽ trở về bên cạnh người đàn ông kia. Như thế, hắn làm sao sống nổi nữa đây.
''Tôi cầm yên tĩnh một mình, cô đi ra ngoài đi.''
''Anh cần uống thuốc...''
''Tôi có thể tự uống, tôi mù nhưng chân tay không phế.''
Bạch Quý nuốt nghẹn đắng nơi cổ họng.
''Được...vậy tôi ra ngoài, có chuyện gì anh cứ gọi tôi.''
Cô ta nhìn hắn một cái, ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng tủi nhục.
Hắn nghe tiếng cửa đóng lại, mi mắt khẽ rũ xuống, bàn tay vẫn mân mê một bức ảnh. Hắn không nhìn thấy, nhưng những đường nét trên gương mặt người con gái trong bức ảnh dường như đã khắc sâu vào tâm trí, dù cho có thế nào cũng chẳng thể quên đi.
Gió thổi qua kẽ lá, luồn qua rèm cửa mỏng manh mang đến hương hoa cỏ, hắn có chút mơ hồ, nước Pháp đã là mùa sắp đến của những cơn mưa, đôi mắt hắn vẫn nhìn xa xăm chẳng có tiêu cự. Dưới ánh nắng ấm, hình dáng của một người cứ thế nhẹ nhàng như vờn trong tâm trí, dù cho muốn nắm lấy, cũng chỉ là hư vô.
Tình yêu vĩ đại không phải là yêu nhiều người, mà là yêu một người cả đời...
Bên ngoài, Thư Vỹ đối diện Uông Chính Thành, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã bị nhuốm bẩn còn dính máu. Chiếc áo khoác vest thì nằm trong tay Thư Vỹ, trên mặt hắn vẫn còn vết bầm tím, chỉ là vệt máu kia đã được lau đi, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy thật thảm hại.
Bóng đem như lạnh lẽo ôm lấy dáng người mảnh khảnh, hắn nhìn vào hư không, chỉ thấy được bóng dáng cô quá đỗi cô độc.
Đôi mắt cô mệt mỏi, mí mắt hơi sưng lên.
''Anh đi về đi...''
Bàn tay níu lấy cánh tay cô, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.
''Thư Vỹ...hắn ta thực ra là ai?''
Trong đầu Thư Vỹ lúc này thực sự vô cùng rối bời. Cô nhìn hắn.
''Chuyện này chắc chắn tôi sẽ có câu trả lời cho anh, nhưng không phải lúc này.''
Uông Chính Thành đặt tay lên vai Thư Vỹ, một ánh mắt hay nụ cười của người con gái trước mặt đều có thể khiến hắn đảo điên.
''Tôi biết...''
Thư Vỹ quay lưng, lại bị người đàn ông lần nữa ôm vào lòng.
''Trở về bên tôi đi...''
Lời nói dó như gió thoảng, xong lại bất chấp vướng lại tâm trí. Ánh mắt đều là ngỡ ngàng, nhưng cuối cùng phải nói thế nào.
''Uông Chính Thành...anh có biết, yêu anh là điều khó khăn với tôi thế nào không...Để yêu anh đau khổ như thế, tôi mệt rồi, cũng chẳng còn sức để mạo hiểm nữa, ngày đó khi mọi chuyện xảy ra, tôi vẫn còn giữ một tia hy vọng, hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm. Ba tháng đó chờ đợi anh trong vô vọng, đến cuối cùng thứ mà tôi nhận được lại là nỗi đau về cả tinh thần và thể xác...'' Nói tới, bờ vai cô run lên. ''Sau này...mong anh hãy cư xử cho đúng đắn.''
Nhìn bóng lưng người con gái quay đi, khuất dần rồi biến mất, tư vị trong lòng không rõ là gì, hắn khẽ siết chặt những ngón tay. Nếu như Nam Trấn Ảnh và Thư Vỹ không phải mối quan hệ như hắn nghĩ, vậy thì thật tốt, nhưng nếu như giống những gì hắn vừa nghe được. Phải chăng mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn thế...Hắn đã gây ra vết thương khó lành với Thư Vỹ, những tổn thương đó sẽ mãi là vết sẹo đau đớn. Một đời này dù cho có cố quên đi, hẳn lòng cũng chẳng thể.
Ngồi trong xe thật lâu, hắn gục đầu vào vô lăng, vết thương trên mặt bắt đầu đau đớn, điện thoại gọi một dãy số. Không biết hắn nói gì với người kia, ánh mắt lần nữa nhìn về phía biệt thự sáng đèn lại chẳng thấy được dáng hình của cô, khó chịu và dày vò thật đấy.
Trong căn phòng sáng đèn, Nam Trấn Ảnh ngồi cùng Nhạc Ca, Nam Trân Tâm ngồi đối diện, cô đang bất động, tất cả đều im lặng không ai nói một lời, Thím Trần đem đến khay trà, đặt xuống, Nhạc Ca đưa đến trước mặt.
''Bây giờ mọi người có thể nói cho em biết không?'' Nam Trân Tâm nói một câu, ánh mắt trở nên vô hồn, vẫn dừng tại một điểm duy nhất.
Nam Trấn Ảnh nhìn Nhạc Ca, Nhạc Ca thấy được sự khó xử trong ánh mắt ấy. Nhưng chuyện đã đến nước này, huống hồ cuối cùng, dù sao cũng phải nói ra. Không thể cứ che giấu mãi, như thế, sau này biết sống như thế nào. Cô gật đầu với nam Trấn Ảnh.
Nam Trấn Ảnh hít một hơi sâu.
''Có phải em đã nhận ra có gì đó khác thường đúng không?''
Nam Trân Tâm không nói gì.
Uông Thư Vỹ đi đến cửa, xong lại không dám bước vào.
Nam Trấn Ảnh không phải người quá quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nhưng Nam Trân Tâm từ khi trở về, cô đã tĩnh lặng hơn xưa, nhạy cảm và hoài nghi hơn, có lẽ, cô cũng đã nhận ra gì đó khác biệt trong chính ngôi nhà này.
''Đúng, như những gì em nghe được, Thư Vỹ gọi anh là anh hai, anh là anh trai ruột của Thư Vỹ...''
Nam Trân Tâm hai bàn tay đặt trên đầu gối như siết chặt lại. Điều cô không muốn tin nhất, là sự thật...
''Có nghĩa là...em không phải em ruột của anh, đúng không?''
''Trân Tâm, chắc chắn trong chuyện này có khúc mắc gì đó...''
Khúc mắc...rốt cuộc thì trước kia đã xảy ra chuyện gì...hắn cũng không biết được, mọi chuyện vẫn quá mờ mịt. Khi mọi chuyện chưa rõ ràng, Nam Trân Tâm lại biết được, hắn cũng không biết phải giải thích như thế nào.
"Trân Tâm....''
''Dù cho có chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn là thành viên của gia đình này. chúng ta vẫn sẽ như trước....''
Nam Trân Tâm nghe xong tất thảy, cô không khóc cũng không cười, không thắc mắc cũng không trách than. Cô đứng dậy, một chút bối rối cũng không có.
''Em hiểu rồi...''
Nhạc Ca đứng dậy níu lấy tay cô.
Nhưng cô chỉ nhìn Nhạc Ca, cười thật khiên cưỡng.
''Chị, em biết chị muốn nói gì, em không sao cả, nhưng em cần yên tĩnh một lát.'' Nói xong, cô đi khỏi.
Thư Vỹ bàn tay bám trên cửa như bấu chặt vào nhau. Khi biết được sự thật tàn nhẫn kia, cô mới 5 tuổi, vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa của nó, còn Trân Tâm, sự thật vạch ra trước mặt một cách trần trụi đầy sỗ sàng, nỗi đau phải hứng chịu còn đau đớn hơn thế gắp vạn lần. Khi Nam Trân Tâm đi khỏi, cô chạy theo.
''Thư Vỹ...'' Nam Trấn Ảnh hoảng hốt, sợ có chuyện, hắn gọi cô, nhưng Thư Vỹ cũng không quay lại.
Nam Trân Tâm chạy vào trong phòng, khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc cô không còn có thể gắng gượng được nữa, cả người vô lực trượt dài từ trên cánh cửa xuống đất. Bản thân cô cứ ngỡ là hạnh phúc nhất trên thế gian này, có người thân, có bạn bè, được thương yêu cưng chiều, từ nhỏ đến lớn chẳng phải lo lắng bất cứ điều gì. Thế mà hóa ra tất cả những gì mình có được, chỉ là hư ảo mà thôi...
Thư Vỹ đến bên cửa, không nghe thấy bất cứ điều gì, có lẽ Nam Trân Tâm không khóc, nhưng một khi đau khổ đến không thể rơi nổi một giọt lệ, thì nó phải khủng khiếp đến thế nào chứ.
''Trân Tâm...'' Cô không gõ cửa, cũng không định bước vào, không ai đáp lời Thư Vỹ. Cô đặt tay áp lên cánh cửa, nước mắt rơi xuống. ''Tôi biết cảm giác này khó chịu, cũng vô cùng đau đớn, chỉ trách số phận nghiệt ngã, hai chúng ta cũng không thể nghịch chuyển được nó...'' Thư Vỹ nghẹn ngào.
Ánh sáng hành lang yếu ớt phủ xuống mái tóc cô, bóng hình nhàn nhạt như hòa mình vào cả màn đêm kia.
''Cô biết không, trước kia tôi ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ cô có được một gia đình hạnh phúc, có người thương yêu, cô xinh đẹp, tài giỏi, độc lập. Tôi cũng muốn mình có thể như thế, có thể dứt khoát với chính mình hơn. Thế nhưng bản thân không thể làm được, tôi vĩnh viễn không thể làm được...''
Ngước mắt lên nhìn trần nhà, giọt nước mắt vẫn không thể vương lại nơi mi mắt, trong suốt rơi xuống bờ môi.
''Nếu như được lựa chọn, tôi chỉ ước rằng mình được sinh ra trong một gia đình bình thường, trải qua những ngày tháng bình thường, dù là tẻ nhạt, có lẽ cũng chẳng đớn đau như thế. Tôi đã cô độc suốt từng ấy năm, dù cho hiện tại tìm được gia đình, nhưng bản thân vẫn luôn cảm thấy sợ hãi, tôi sợ khi tỉnh giấc, lại trở về là con người cô độc trước kia. Trân Tâm, tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao bây giờ....''
Nhạc Ca cùng Nam Trấn Ảnh từ xa nhìn tới, hai người đau lòng, trên đời này khổ sở vô số. Chỉ là có nỗi đớn đau nào đáng thương hơn là sự chia ly cách biệt, cô độc trong chính cuộc đời của mình.
Nhạc Ca lau đi nước mắt, nhìn Thư Vỹ, cô không thể kìm được lòng mình, bước chân đi lên, bỗng Nam Trấn Ảnh cản lại.
Cánh cửa kia từ từ mở ra. Thư Vỹ chỉ thấy được đôi mắt đỏ hoe của cô gái trước mặt...nó giống như là hồ nước phản chiếu bóng những chiếc lá phong đỏ rực rỡ nhưng lại mang vẻ đẹp bi thương.
Nam Trân Tâm bước đến, ôm lấy Thư Vỹ vào lòng. Khoảnh khắc đó, hai cô gái như thương xót cho chính số phận mình, và có lẽ là cả số phận của đối phương, lệ rơi như máu chảy, thấm ướt bờ vai, thổn thức không ngừng.
''Nam Trấn Ảnh...chúng ta phải làm sao đây, Thư Vỹ và cả Trân Tâm....''
Hắn ôm Nhạc Ca, cố gắng trấn an xúc cảm của cô.
''Dù là Thư Vỹ hay Trân Tâm, đều là ruột thịt của chúng ta. Anh chắc chắn sẽ không để cho chuyện gì xảy ra...''
Phải, dù cho thế giới này có sụp đổ, hắn cũng nhất định bảo vệ cho người thân của mình chu toàn, trước kia hắn chỉ có một người em gái, nhưng hiện tại và kể cả về sau, hai người em gái này sẽ là mạng sống, cũng là mục tiêu để hắn bảo vệ cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.