Chương 8: Lão già biến thái!
Thơ Chó Điên
22/07/2022
Trời chỉ vừa mới năm giờ mấy mà An đã thức đặng chuẩn bị cho cuộc họp diễn ra hôm nay,cô cố làm mọi thứ thật nhẹ nhàng để tránh làm kinh động đến con quắn chiếu đang cứ loi nhoi lăn lộn trên giường chưa chịu dậy.
Haizz...rồi không biết mình sếp nó hay nó sếp mình nữa,mang nó theo phụ giúp này kia mà vậy đó.Là tôi tôi kí đầu cho nó tỉnh rồi.
Lúc này cô đã rửa mặt sạch sẽ tinh tươm thì Mỹ An giống như một người mẹ nhẹ nhàng đi tới giường và bò lên lây người Tâm.
"Dậy đi em,không dậy là không kịp ăn sáng đặng đi họp đâu."
Em mới chợt bừng tỉnh,đôi mắt vẫn còn đang nhắm lại mà vươn vai một tí,em nhõng nhẽo với Mỹ An.
"Ưmm...sao chị thức sớm dợ,em còn chưa ngủ đã."
Bình thường là người khác thì cô kí đầu luôn rồi,nhưng là Tâm thì khác,cô cười dịu dàng ẵm Tâm đi đánh răng trong sự ngơ ngác của con bé.
Trời đất ơi con cá khô này nhìn vậy mà khỏe ghê ta.
Cá khô dịu dàng lấy kem ra bàn chải đánh răng rồi đánh dùm luôn cho Tâm.Rửa mặt rồi em cũng tỉnh táo lại nên mới bảo với An rằng ra ngoài để mình tắm.
An nũng nịu không chịu đi.
"Chị ra ngoài đi cho em tắm."
"Giúp là giúp cho trót luôn,con gái với nhau mà có sao đâu? Dù gì chị cũng chưa tắm."
Cứ thế người thì đẩy cửa,còn người thì cứ cố đóng cửa không cho người kia vào.Trong bất lực em cũng đành thở dài cho An vô,đúng,cái nụ cười nở trên môi cô không thể nào gian xảo hơn đuoc nữa nhưng cô vẫn nén lại và nói.
"Con gái với nhau mà,cái gì em có mà tui hông có? Ngại chi."
"Em có ngực."
Trời ơi bão táp~
Nói trúng tim đen quá nên An ôm ngực đau đớn,à...mà làm gì đã có ngực đâu...
Cả hai cứ vậy mà lột đồ khoả thân trước mặt nhau,em ấy thì ngại đỏ mặt trong khi cô còn không biết ngại là gì mà còn nhìn chằm chằm vào cơ thể con gái người ta trông đúng dê xồm.
"Chị nhìn chi dữ vậy? Em có chị cũng có mà..."
Này giờ em cứ xoay lưng đưa lưng trước mặt An,phần lưng trắng nõn nà như ngọc ấy trông có vẻ rất mịn màng nếu sờ vào.
Chị ấy nhìn cũng buộc miệng khen một câu.
"Cặp đào của em trông rất ngon."
Ủa gì vậy bà???
Tự nhiên nói vậy là sao trời?? Bà này có quỷ theo sau chắc luôn.
Em ngây thơ xoay cả cơ thể lại.
"Hả? Gì cơ?"
Trời ơi! Sao nó ngây thơ vậy,đang ở chung với sói mà còn dám chưng vậy sao??
Cả hai vào bồn tắm xả nước tắm chung,lần đầu tắm chung nên cả hai ngượng ngùng chẳng biết nói gì.
Lúc này Mỹ An thắc mắc hỏi em có người yêu chưa? Em lắc đầu bảo.
"Trời ơi em còn đang độc toàn thân nè đã ai hốt đâu,còn chị?"
"Chị giống em thôi,đó giờ chị chưa từng yêu đương với ai."
Tâm nghe vậy cười hề hề ngây thơ an ủi con người đang cô đơn giống mình.Cảm thấy nước hình như lạnh quá nên em chồm người đến để làm nóng nước chút bằng cái nút sau lưng Mỹ An,em ấy chồm người tới hai cặp bưởi cũng dí sát vào mặt An khiến cô đỏ hết cả mặt nhưng vẫn nhìn.
À vậy chắc sau lưng An không có quỷ theo đâu,mà là bả đi theo quỷ! U là trời!
*****
Cuộc họp Quốc tế đã bắt đầu,Tâm ngồi sát bên An mà ngó nghiêng ngó dọc mãi chẳng thấy người đâu.Bất ngờ một ông già đầu hói bước vào cùng thư kí của mình.
Ông ta có một chiếc quả đầu hói,bụng bia,để ria mép.Nhìn cái tướng là biết ngay mấy ông dê xồm rồi.Ông ta tên David,giám đốc công ty nước ngoài hợp tác với tập đoàn EQU.
Mới vào ông đã dùng tiếng Anh chào cô.
"Xin chào, quý cô đợi tôi có lâu không?"
"Cũng không lâu lắm,mời ông ngồi"
Cô đứng lên bắt tay và cũng dùng tiếng Anh chào hỏi.Trong lúc bắt tay ông ta còn cố tình nắm lấy lâu hơn còn sờ bằng ngón cái,liếc mắt đưa tình.Cô cũng vì phép lịch sự làm ăn nên cũng nhẫn nhịn mà rút tay lại.
Tâm thấy ông ta rất chi là chướng mắt,muốn đập ông ta cho bỏ tật dê xồm nhưng tay cứ luôn bị An nắm giữ An biết lúc nào Tâm đang tức điên tiết mặc dù chẳng cần nhìn,với lại có lẽ từ lâu việc nắm tay nhau đối với cả hai không còn gia lạ nữa.Em cũng rất thoải mái trong việc này khi Mỹ An sờ vào người em.Em biết cô không hề có ý xấu giống ông già biến thái trước mặt.
"Ô,đây là gì của cô? Bạn,đồng nghiệp,con,hay em gái?"
"Em ấy là đồng nghiệp của tôi,cũng là bạn tôi."
Ông ta nghe vậy cũng vươn tay ra bắt tay với Tâm,cả cuộc họp diễn ra trong ngôn ngữ tiếng Anh,Tâm nghe mà chẳng hiểu gì.Hồi đó em học rất là dốt Anh luôn,từ chối hiểu.
Đồng hồ kêu tích tắc,thời gian nhanh chóng trôi qua ba tiếng,có vẻ như cũng sắp xong rồi,hai bên bàn luận rất chi là cẩn thận.Xem không sai sót bất kì chỗ nào trên hợp đồng rồi cuối cùng cũng chốt.
Ông David vui vẻ cười hài lòng với cô khiến cho Tâm khó chịu nhưng cũng chẳng biết khó chịu ở đâu mà hầm hực.
"Tôi có thể mời quý cô đi ăn ở nhà hàng được chứ? Hi vọng cô không từ chối."
Ông ta mở lời mời Mỹ An đi ăn,cô cũng lịch sự mà gật đầu đồng ý,chắc đêm nay có biến nữa đây,hahaa!
Tối đó như đúng lời hẹn mà ông David ăn mặc sang trọng mà đợi cô ở nhà hàng,cô cũng diện cho mình một chiếc đầm màu đỏ chói lọi không quên tô ít son phấn khiến gương mặt cô trở nên sắc sảo đến điểm hẹn,do là hẹn riêng nên cô cũng không mang theo bé Tâm được,mà không hẹn thì lại làm mất lòng người ta,mặc dù không thích nhưng cô vẫn nhắm mắt mà phương án hai.
Ông ta thấy cô liền vẫy tay gọi,cô ngồi xuống thanh lịch cười duyên đáp với ông khiến ông suýt chút nữa thì mất lý trí trước vẻ đẹp sắc sảo,mặn mà giống Thuý Kiều trong tác phẩm "truyện Kiều"do Nguyễn Du viết.
Vẻ đẹp của cô giống thiếu nữ bước ra từ bức hoạ vậy,vô cùng xinh đẹp.
Cô nhìn ông thì trong mắt lại có chút gì đó quen quen nhưng không thể nhớ nổi,giống như cô đã từng gặp ông ở một nơi nào đó không xa không gần rồi.Ông đưa tay đưa cho cô ly rượu và bảo cô uống,cô nhanh chóng dập đi suy nghĩ vớ vẩn ấy và lấy rượu uống cho quên đi,làm sao cô có thể quen biết ông già hơn cả tuổi ba mẹ cô chứ? Thật nực cười!
Kể từ giây phút cô nốc hết ly rượu trong một nốt nhạc thì ông ta cũng lén cười mỉm gian xảo.Uống xong đầu óc cô bắt đầu quay như chong chóng,cô cảm giác mình không thể tự kiểm soát chính mình nữa,lấy lại lý trí cuối cùng nhìn gương mặt đê tiện của ông ta cô mới biết ông ta đã bỏ thuốc vào ly rượu của mình,cô giả vờ vẫn bình thường và lén dùng điện thoại nhắn tin kêu Tâm đến đón sau đó lại nhìn ông David giả vờ khen rượu rất ngon,cô giả vờ kêu phục vụ rót thêm ly nữa khiến ông ta ngơ người.
Quả nhiên ông ta tin cô không dính thuốc thật mà trong đầu nghĩ
- Sao cô ta không dính thuốc? Lẽ nào thuốc chưa ngấm vào,không đúng.Đây là liều mạnh nhất rồi,đáng lẽ phải ngấm vào lâu rồi chứ?
Thế là cô thành công lừa được ông già ngu ngốc này tạm thời,cô vẫn giả vờ dùng bữa ngon lành trước ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô của ông David.Gặp thêm má Tâm mù đường nữa,gửi cả địa chỉ mà đi quài chưa tới,tài xế mất kiên nhẫn giật luôn điện thoại của cô tức ra mà nói được cả tiếng Việt.
"Gì vậy bà nội? Người ta là quẹo trái sao cô kêu tôi quẹo phải?"
"Ủa gì? Quẹo phải mà?"
"Sai còn cãi,nãy má kêu con quẹo phải là khúc khác,giờ mới là khúc khác hiểu chưa."
Hông biết nữa,hông biết hông,hông có nhớ.
Cô gồng mình đến những phút cuối cùng thì cúi cùng Tâm cũng đến,An thấy cô cũng thở phào một hơi,cô đứng lên loạng choạng,đầu óc quay cuồng xin phép ông David lịch sự rồi rời đi.
Ông David rất tức giận khi để miếng mồi dâng tận họng rồi mà vẫn để thoát quay sang trách thư kí lựa phải thuộc dỏm.
Lúc này trong xe trên đường về đến khách sạn thì An vẫn luôn cố giữ bình tĩnh mặc dù trong người cô bây giờ đang nóng rang lên toát cả mồ hôi.Phải thật công nhận sức chịu đựng của cô quá thật phi phàm đấy.
Tâm kế bên liên tục hỏi han,ân cần còn lau những vết mồ hôi trên trán An giờ môi An rất là khô rồi nên liên tục uống nước dùng nước và lý trí kiềm nén lại sự ham muốn do thuốc mang lại bên trong.
Haizz...rồi không biết mình sếp nó hay nó sếp mình nữa,mang nó theo phụ giúp này kia mà vậy đó.Là tôi tôi kí đầu cho nó tỉnh rồi.
Lúc này cô đã rửa mặt sạch sẽ tinh tươm thì Mỹ An giống như một người mẹ nhẹ nhàng đi tới giường và bò lên lây người Tâm.
"Dậy đi em,không dậy là không kịp ăn sáng đặng đi họp đâu."
Em mới chợt bừng tỉnh,đôi mắt vẫn còn đang nhắm lại mà vươn vai một tí,em nhõng nhẽo với Mỹ An.
"Ưmm...sao chị thức sớm dợ,em còn chưa ngủ đã."
Bình thường là người khác thì cô kí đầu luôn rồi,nhưng là Tâm thì khác,cô cười dịu dàng ẵm Tâm đi đánh răng trong sự ngơ ngác của con bé.
Trời đất ơi con cá khô này nhìn vậy mà khỏe ghê ta.
Cá khô dịu dàng lấy kem ra bàn chải đánh răng rồi đánh dùm luôn cho Tâm.Rửa mặt rồi em cũng tỉnh táo lại nên mới bảo với An rằng ra ngoài để mình tắm.
An nũng nịu không chịu đi.
"Chị ra ngoài đi cho em tắm."
"Giúp là giúp cho trót luôn,con gái với nhau mà có sao đâu? Dù gì chị cũng chưa tắm."
Cứ thế người thì đẩy cửa,còn người thì cứ cố đóng cửa không cho người kia vào.Trong bất lực em cũng đành thở dài cho An vô,đúng,cái nụ cười nở trên môi cô không thể nào gian xảo hơn đuoc nữa nhưng cô vẫn nén lại và nói.
"Con gái với nhau mà,cái gì em có mà tui hông có? Ngại chi."
"Em có ngực."
Trời ơi bão táp~
Nói trúng tim đen quá nên An ôm ngực đau đớn,à...mà làm gì đã có ngực đâu...
Cả hai cứ vậy mà lột đồ khoả thân trước mặt nhau,em ấy thì ngại đỏ mặt trong khi cô còn không biết ngại là gì mà còn nhìn chằm chằm vào cơ thể con gái người ta trông đúng dê xồm.
"Chị nhìn chi dữ vậy? Em có chị cũng có mà..."
Này giờ em cứ xoay lưng đưa lưng trước mặt An,phần lưng trắng nõn nà như ngọc ấy trông có vẻ rất mịn màng nếu sờ vào.
Chị ấy nhìn cũng buộc miệng khen một câu.
"Cặp đào của em trông rất ngon."
Ủa gì vậy bà???
Tự nhiên nói vậy là sao trời?? Bà này có quỷ theo sau chắc luôn.
Em ngây thơ xoay cả cơ thể lại.
"Hả? Gì cơ?"
Trời ơi! Sao nó ngây thơ vậy,đang ở chung với sói mà còn dám chưng vậy sao??
Cả hai vào bồn tắm xả nước tắm chung,lần đầu tắm chung nên cả hai ngượng ngùng chẳng biết nói gì.
Lúc này Mỹ An thắc mắc hỏi em có người yêu chưa? Em lắc đầu bảo.
"Trời ơi em còn đang độc toàn thân nè đã ai hốt đâu,còn chị?"
"Chị giống em thôi,đó giờ chị chưa từng yêu đương với ai."
Tâm nghe vậy cười hề hề ngây thơ an ủi con người đang cô đơn giống mình.Cảm thấy nước hình như lạnh quá nên em chồm người đến để làm nóng nước chút bằng cái nút sau lưng Mỹ An,em ấy chồm người tới hai cặp bưởi cũng dí sát vào mặt An khiến cô đỏ hết cả mặt nhưng vẫn nhìn.
À vậy chắc sau lưng An không có quỷ theo đâu,mà là bả đi theo quỷ! U là trời!
*****
Cuộc họp Quốc tế đã bắt đầu,Tâm ngồi sát bên An mà ngó nghiêng ngó dọc mãi chẳng thấy người đâu.Bất ngờ một ông già đầu hói bước vào cùng thư kí của mình.
Ông ta có một chiếc quả đầu hói,bụng bia,để ria mép.Nhìn cái tướng là biết ngay mấy ông dê xồm rồi.Ông ta tên David,giám đốc công ty nước ngoài hợp tác với tập đoàn EQU.
Mới vào ông đã dùng tiếng Anh chào cô.
"Xin chào, quý cô đợi tôi có lâu không?"
"Cũng không lâu lắm,mời ông ngồi"
Cô đứng lên bắt tay và cũng dùng tiếng Anh chào hỏi.Trong lúc bắt tay ông ta còn cố tình nắm lấy lâu hơn còn sờ bằng ngón cái,liếc mắt đưa tình.Cô cũng vì phép lịch sự làm ăn nên cũng nhẫn nhịn mà rút tay lại.
Tâm thấy ông ta rất chi là chướng mắt,muốn đập ông ta cho bỏ tật dê xồm nhưng tay cứ luôn bị An nắm giữ An biết lúc nào Tâm đang tức điên tiết mặc dù chẳng cần nhìn,với lại có lẽ từ lâu việc nắm tay nhau đối với cả hai không còn gia lạ nữa.Em cũng rất thoải mái trong việc này khi Mỹ An sờ vào người em.Em biết cô không hề có ý xấu giống ông già biến thái trước mặt.
"Ô,đây là gì của cô? Bạn,đồng nghiệp,con,hay em gái?"
"Em ấy là đồng nghiệp của tôi,cũng là bạn tôi."
Ông ta nghe vậy cũng vươn tay ra bắt tay với Tâm,cả cuộc họp diễn ra trong ngôn ngữ tiếng Anh,Tâm nghe mà chẳng hiểu gì.Hồi đó em học rất là dốt Anh luôn,từ chối hiểu.
Đồng hồ kêu tích tắc,thời gian nhanh chóng trôi qua ba tiếng,có vẻ như cũng sắp xong rồi,hai bên bàn luận rất chi là cẩn thận.Xem không sai sót bất kì chỗ nào trên hợp đồng rồi cuối cùng cũng chốt.
Ông David vui vẻ cười hài lòng với cô khiến cho Tâm khó chịu nhưng cũng chẳng biết khó chịu ở đâu mà hầm hực.
"Tôi có thể mời quý cô đi ăn ở nhà hàng được chứ? Hi vọng cô không từ chối."
Ông ta mở lời mời Mỹ An đi ăn,cô cũng lịch sự mà gật đầu đồng ý,chắc đêm nay có biến nữa đây,hahaa!
Tối đó như đúng lời hẹn mà ông David ăn mặc sang trọng mà đợi cô ở nhà hàng,cô cũng diện cho mình một chiếc đầm màu đỏ chói lọi không quên tô ít son phấn khiến gương mặt cô trở nên sắc sảo đến điểm hẹn,do là hẹn riêng nên cô cũng không mang theo bé Tâm được,mà không hẹn thì lại làm mất lòng người ta,mặc dù không thích nhưng cô vẫn nhắm mắt mà phương án hai.
Ông ta thấy cô liền vẫy tay gọi,cô ngồi xuống thanh lịch cười duyên đáp với ông khiến ông suýt chút nữa thì mất lý trí trước vẻ đẹp sắc sảo,mặn mà giống Thuý Kiều trong tác phẩm "truyện Kiều"do Nguyễn Du viết.
Vẻ đẹp của cô giống thiếu nữ bước ra từ bức hoạ vậy,vô cùng xinh đẹp.
Cô nhìn ông thì trong mắt lại có chút gì đó quen quen nhưng không thể nhớ nổi,giống như cô đã từng gặp ông ở một nơi nào đó không xa không gần rồi.Ông đưa tay đưa cho cô ly rượu và bảo cô uống,cô nhanh chóng dập đi suy nghĩ vớ vẩn ấy và lấy rượu uống cho quên đi,làm sao cô có thể quen biết ông già hơn cả tuổi ba mẹ cô chứ? Thật nực cười!
Kể từ giây phút cô nốc hết ly rượu trong một nốt nhạc thì ông ta cũng lén cười mỉm gian xảo.Uống xong đầu óc cô bắt đầu quay như chong chóng,cô cảm giác mình không thể tự kiểm soát chính mình nữa,lấy lại lý trí cuối cùng nhìn gương mặt đê tiện của ông ta cô mới biết ông ta đã bỏ thuốc vào ly rượu của mình,cô giả vờ vẫn bình thường và lén dùng điện thoại nhắn tin kêu Tâm đến đón sau đó lại nhìn ông David giả vờ khen rượu rất ngon,cô giả vờ kêu phục vụ rót thêm ly nữa khiến ông ta ngơ người.
Quả nhiên ông ta tin cô không dính thuốc thật mà trong đầu nghĩ
- Sao cô ta không dính thuốc? Lẽ nào thuốc chưa ngấm vào,không đúng.Đây là liều mạnh nhất rồi,đáng lẽ phải ngấm vào lâu rồi chứ?
Thế là cô thành công lừa được ông già ngu ngốc này tạm thời,cô vẫn giả vờ dùng bữa ngon lành trước ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô của ông David.Gặp thêm má Tâm mù đường nữa,gửi cả địa chỉ mà đi quài chưa tới,tài xế mất kiên nhẫn giật luôn điện thoại của cô tức ra mà nói được cả tiếng Việt.
"Gì vậy bà nội? Người ta là quẹo trái sao cô kêu tôi quẹo phải?"
"Ủa gì? Quẹo phải mà?"
"Sai còn cãi,nãy má kêu con quẹo phải là khúc khác,giờ mới là khúc khác hiểu chưa."
Hông biết nữa,hông biết hông,hông có nhớ.
Cô gồng mình đến những phút cuối cùng thì cúi cùng Tâm cũng đến,An thấy cô cũng thở phào một hơi,cô đứng lên loạng choạng,đầu óc quay cuồng xin phép ông David lịch sự rồi rời đi.
Ông David rất tức giận khi để miếng mồi dâng tận họng rồi mà vẫn để thoát quay sang trách thư kí lựa phải thuộc dỏm.
Lúc này trong xe trên đường về đến khách sạn thì An vẫn luôn cố giữ bình tĩnh mặc dù trong người cô bây giờ đang nóng rang lên toát cả mồ hôi.Phải thật công nhận sức chịu đựng của cô quá thật phi phàm đấy.
Tâm kế bên liên tục hỏi han,ân cần còn lau những vết mồ hôi trên trán An giờ môi An rất là khô rồi nên liên tục uống nước dùng nước và lý trí kiềm nén lại sự ham muốn do thuốc mang lại bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.