Hương Trà Chanh Dành Riêng Kẻ Vô Đối (Cấm Cãi Nha Khó Ưa)
Chương 5
Mộc Nhi
14/04/2016
Thử đặt giả thiết Trần Thảo Vy tôi không cho Ngô Nhật Tuyên kia về cùng thì sẽ như nào?
1.Trần Thảo Vy bị nhóm người “tập kích” tại nhà gây nên hậu quả khôn…lường
2.Thông báo zalo đinh đinh thi nhau nhảy tới khiến cái điện thoại of me phải lìa
đời “đơ-toàn-tập”.
3.Trần Thảo Vy làm trực phạt giúp Huệ Vân ( huhu cái này chết nữa, đây gọi là thiên vị bạn bè à không nghiêm trọng hơn là tội bao che và thầy cô sẽ đánh giá học sinh chăm ngoan chính tôi như thế nào???” )
Ngậm ngùi nhìn Ngô Thế Tuyên một cái tôi nén đau thương ngồi lên yên xe đạp tay nắm ghi đông thật chặt miệng rít lên: “Ngô hội trưởng mời đại nhân lên kiệu.”
Cậu ta dương dương tự đắc nở nụ cười chiến thắng khiến lão nương hận không thể đập vào bản mặt đã được người đời ca tụng là hotboy kia, cơ mà trừ tôi, tôi là tôi không thương mến hắn chút xíu xìu xiu nào.
“Nhỏ khó ưa làm phiền rồi.” Nói đoạn hắn nhảy lên yên sau của tôi ngoác mồm cười khoái trá.
…
Đời thủa nhà ai một cô gái 17 yếu đuối phải đèo một thằng dở hơi lớn xác cao mét 7 mét 8 cân nặng khỏi bàn, đạp trên xe mà lòng đau quặn thắt, nói không chừng sức gái mọn hèn này sắp từ rã cõi trần rồi.
Tôi thở hồng hộc vận công hết lực thẳng tiến về phía trước, cũng may trời trưa nổ lửa mà chẳng có nhiều xe mấy nếu không Trần Thảo Vy này tạm thời nói lời vĩnh biệt thế giới.
“ Ngô Nhật Tuyên cậu có phải là người không hả?”
“ Ơ…tôi không những không phải người mà còn đẹp trai như sao hạng A ấy chứ.”
“ Bạn học Ngô à…vì sao đưa…bạn đến…?” Tôi nói từng quãng đứt đoạn
“ Đến với thế giới tôi tự hào mình đẹp trai.” Ngô Thế Tuyên nói với tôi bằng giọng “vô cùng hãnh diện.”
Anh trai à cứu em gái với sắp không chịu nổi người như tên Ngô Thế Tuyên mất thôi.
“ Nhà cậu…ở đâu…sao…mà xa quá má?”
“ Cứ đi đi sắp đến nơi rồi.” Cậu ta phán một cậu…xanh rời mát ơi là mát.
Tôi tự hỏi “sắp đến” của con người này nó “sắp” tới mức nào, mẹ ơi, tôi thề là lần sau không bao giờ giúp đỡ ai nữa, cứ phải chịu khổ cực như vậy thà tôi không làm.
Tôi thừa nhận bản thân không chút nghĩa khí nhưng mà…bổn cô nương muốn đến với các cụ quá ư.
Đi mãi đi mãi tôi mới nghe được giọng như “giải phóng” của Ngô Thế Tuyên.
“ Đây! Nhà của thiếu gia đây rồi.”
Theo lời hắn…đấy gọi là nhà được sao?
Sân rộng thênh thang cỏ hoa rợp bóng hương thơm lay động lòng người, nhà ở 2-3 tầng tông trắng điểm lên là những ô cửa sổ khung màu xanh da trời bắt mắt, hiên nhà là dàn hoa giấy cuốn ngay ngắn như thể bàn tay thợ làm vườn phải vô cùng tỷ mỉ để tỉa uốn các cành sao cho hoàn hảo nhất, lối vào nhà lát gạch đá hoa văn chạm chổ rất khéo.
Là thiên đường sống, đẹp dữ dội thế này bảo sao Ngô Thế Tuyên muốn mau chóng về nhà.
“ Tôi…được vô chứ?” Bất giác cái miệng của tôi không tự chủ được cất lên
Cậu ta kép tay áo lên nhìn đồng hồ và nhíu mày đáp: “ 1h kém 8 phút, thôi được vào đi.”
“Hả?” Cái gì đèo hắn mất hơn 30 phút cớ á
“Dù gì cũng mất công như vậy rồi tôi cho cô ăn nhờ ở đậu một buổi đáng ha.”
Ai ăn nhờ ở đậu nhà ngươi??
…
“Bố mẹ cậu không ở nhả hả?” Tôi ngó nghiêng một lượt trong nhà.
“Ờ, đi hết, một mình thiếu gia ở nhà…này…đừng nói cô ‘làm gì’ tôi đấy.” Ngô Thế Tuyên nheo nheo mắt dán vào mặt tôi
Mặc cho tôi là sắc nữ đi chăng nữa với cái bản mặt “tàn bạo” của cậu ta mà nói bổn lão nương chắc mình không có hứng đâu: “Làm gì mà làm gì, tầm bậy.”
“Ơ, bậy chỗ nào hả?” Hắn không buông tha cho tôi, tiện tay vứt cặp lên sopha phòng khách.
“Ầy bạn học tuyên đúng là thiếu gia nhà giàu lại còn học giỏi người người yêu mến…đương nhiên tôi không thể ‘làm gì’ được rồi.”
Nói thật chứ Trần Thảo Vy đây không phải dạng vừa đâu nhé…~!
Theo như tình trạng Ngô Thế Tuyên sẵn sàng phục vụ tôi món ăn vạn người mê
Bánh mỳ sữa vinamilk mát lạnh
“Bạn có thể ‘keo kẹo’ thêm chút nữa không?” tôi nguýt Nhật Tuyên một phát.
“ Có cái này cho vào mồm là ok rồi thím bớt ‘kiêu’ đi.” Hắn cũng tỏ vẻ khó chịu nói với tôi.
Tôi thà bảo anh tôi gửi đồ ăn tới chứ thề nhìn mấy thứ này tôi hãi không muốn động tí ti a.
Tôi vớ cái điện thoại bấm bấm số quen thuộc, không quên đưa tay lên miệng khẽ “suỵt” một cái.
“ Không về hả?” Cuối cùng giọng giáng thế… Khang Thần thánh xuất hiện.
“ Ụp pa cho em đồ ăn đi em đói ghê ghớm luôn ~``~” Tôi ngọt giọng nói
“ Anh đây bẹp giường thì không thấy hỏi han đâu?” Nhật Khang giận rồi….
Tôi cười hihi đáp: “ Anh trai của em có người ta chăm rồi cần chi tới em gái này chứ…”
Tôi quên mất thằng cha bên cạnh đang nhìn mình nguây nguẩy lắc đầu, miệng “ìu ~~” rồi ho khan đáng ghét kia á.
Tôi dư dứ nắm đấm thẳng mặt tên đáng ghét kia miệng mở khẩu âm: “Mong ăn thì câm.”
---10 phút sau---
Bạn có biết cửa hàng của anh tôi tuyệt thế nào không?
Không chỉ nằm ở vị trí đẹp, trung tâm thành phố đông kẻ qua người lại ngoài ra menu còn độc lạ nữa nha.
Tầng 1 và 2 nơi giải khát lí tưởng; tầng 3 tầng 4 dành để mang đến ẩm thực tùy theo nhu cầu của khách: mong món nào thỏa món nấy, nguyên liệu được vận chuyển từ trang trại mini của gia đình cách quán hơn 20 cây số, thỉnh thoảng tôi có đến đấy giúp anh làm vườn cũng rất vui nha.
Đồ ăn chế biến dưới bài tay đầu bếp người Việt gốc hoa tên Dịch Họa Hân - chị này xinh gái lắm cơ nấu ăn cực giỏi hầu như ăn uống trước giờ của anh em tôi đều ở cửa tiệm nè hết đóa, đương nhiên chị ấy làm cho ăn rồi hê hê.
Tôi vừa nhai đồ ăn vừa giới thiệu “tiệm ăn uống huyền thoại” cho tên Ngô Thế Tuyên, cậu ta cũng khá hợp tác nghe tôi nói không biết cóa lọt tai hay không…nhưng thôi kệ mặc xác đi.
“ Này, cô có biết là…” sau một hồi vểnh tai nghe cậu ta ngập ngừng nói với tôi.
“ Biết gì cơ?” Tôi ngẩng mặt hỏi
“ Cô không có gọi bánh viên chiên và trà chanh ở đấy.” Ngô Thế Tuyên nhăn nhó nói
Hển? cậu ta nói giông giống một người, à đúng rồi…Nguyễn Hoàng Minh
“ Cậu khôn nhể tôi mất công xuống nước xin ông anh bữa cơm free rồi cậu còn muốn trà chanh phục vụ riêng tôi với bánh viên nữa hả?”
“Thật là mất hứng quá đi.” Ngô Thế Tuyên cho thìa cơm vào miệng mặt ỉu xìu đáp.
Không ngờ anh tôi mang trà chanh bán cả cho tên đáng ghét này gọi gì độc quyền nữa chứ, nhất định tôi phải xử đẹp huhu…
“ Này, câu cũng hay đến quán nhà tôi lắm hả.” Tôi vừa cười vừa hỏi hắn
Không ngờ cậu ta thành thật đáp: “Không tưởng được chủ quán là anh trai cô, chuyện mua trà chanh với bánh viên là thường xuyên nếu không trực tiếp tôi nhờ người mua hộ.”
“Được, lần đâu tiên bổn cô nương mới thấy nhà ngươi nói được mấy lời lọt tai, chiều đi học về mời chú và nhỏ Trâm tới ‘quẩy’ ok?”
Hắn không những không cảm kích còn bĩu môi lên với tôi: “Hôm nay hào phóng kinh quá má.”
“Chuyện sư tỷ ngươi không hào phóng mới lạ.”
Và đấy là lần đầu tiên tôi đến nhà Ngô Thế Tuyên…mọi chuyện nhạt thế đấy.
Ăn no tôi nhân tiện mang đống vở sách lí tới thỉnh giáo Ngô Thế Tuyên, hắn vẫn vẻ thắng thế ngạo mạn dạy dỗ tôi.
Tới giờ đi học hai đứa vẫn đạp xe tới trường nhưng lần nay Ngô Thế Tuyên đã lôi chiếc xe địa hình của hắn ý như không-muốn-làm-khổ-con-gái.
Đến lớp không những nhỏ Trâm với nhỏ Vân không lên tiếng ‘cảm ơn’ tôi thay vào đó là ánh mắt ám muội nhìn tôi.
“Trần Thảo Vy ngồi xuống.” Nhỏ vân kéo tay tôi ấn vai tôi xuống ghê thật ‘thô bạo’
“ Ầy, Thảo Vy sao hôm nay ngươi với Ngô hội trưởng đi với nhau vậy, lại còn tỏ ra thân thiện không ‘bùng cháy’ như mọi hôm nữa chứ.” Nhỏ Vân đập tay xuống bàn trông tỏ ra khá nguy hiểm.
“Này này, Vân, Trâm sao các ngươi không tin ta lại lại đây lão nương kể cho mà nghe.”
Vậy là mọi thứ tôi biết được nghe được ngóng được đều một lèo kể hết cho hai đứa nó câu chuyện thấm đẫm ‘tâm tư’ của thằng con trai ‘mới lớn’
“Ngươi nói cái gì thằng Tuyên nó…”Nhỏ Vân thét lên may mà Nhỏ Trâm kịp bịt miệng mặc dù tình trạng của nhỏ cũng chẳng hơn là bao.
Nhỏ Vân lấy lại tinh thần ngồi xuống chăm chú thì thào.
“…nó thích chị Họa hân á?”
Tôi thầm nghĩ con trai đến tiệm chỉ mong gặp chị hân, con gái đến tiệm muốn nhìn Nhật Khang chứ chuyện thưởng thức đồ ăn cũng thành phụ kiện và phương thức lạc hậu thỏa nguyện ước mơ trai xinh gái đẹp của khách hàng hết a, ngoại trừ việc làm ăn của mấy bác tai to mặt lớn thì đều dắt nhau vào tầng 4 ( tầng thượng dành cho khách VIP) mới may ra nghiêm túc chú tâm một chút.
“Chứ sao, hắn bảo không trực tiếp thì nhờ người đi hộ mà đi hộ thảo nào cũng chụp lén chị Hân ấy chứ.” Tôi khẳng định
“Ngươi nói ta nghi lắm lắm luôn.” Nhỏ Vân gãi tóc nheo mày nói
“Thật, không tin sau khi tan học đi kiểm chứng, ok?” Tôi đáp
“Ngươi nói nhá là chị họ của thằng bé ta nhất định xem thực hư thế nào.” Nhỏ Vân gật đầu thật mạnh.
Nói trắng ra nhỏ muốn ăn uống miễn phí chứ xem xét gì, mặt tôi thộn ra mặc cho bàn tay nhỏ trâm xoa tóc rối tung rối mù…
1.Trần Thảo Vy bị nhóm người “tập kích” tại nhà gây nên hậu quả khôn…lường
2.Thông báo zalo đinh đinh thi nhau nhảy tới khiến cái điện thoại of me phải lìa
đời “đơ-toàn-tập”.
3.Trần Thảo Vy làm trực phạt giúp Huệ Vân ( huhu cái này chết nữa, đây gọi là thiên vị bạn bè à không nghiêm trọng hơn là tội bao che và thầy cô sẽ đánh giá học sinh chăm ngoan chính tôi như thế nào???” )
Ngậm ngùi nhìn Ngô Thế Tuyên một cái tôi nén đau thương ngồi lên yên xe đạp tay nắm ghi đông thật chặt miệng rít lên: “Ngô hội trưởng mời đại nhân lên kiệu.”
Cậu ta dương dương tự đắc nở nụ cười chiến thắng khiến lão nương hận không thể đập vào bản mặt đã được người đời ca tụng là hotboy kia, cơ mà trừ tôi, tôi là tôi không thương mến hắn chút xíu xìu xiu nào.
“Nhỏ khó ưa làm phiền rồi.” Nói đoạn hắn nhảy lên yên sau của tôi ngoác mồm cười khoái trá.
…
Đời thủa nhà ai một cô gái 17 yếu đuối phải đèo một thằng dở hơi lớn xác cao mét 7 mét 8 cân nặng khỏi bàn, đạp trên xe mà lòng đau quặn thắt, nói không chừng sức gái mọn hèn này sắp từ rã cõi trần rồi.
Tôi thở hồng hộc vận công hết lực thẳng tiến về phía trước, cũng may trời trưa nổ lửa mà chẳng có nhiều xe mấy nếu không Trần Thảo Vy này tạm thời nói lời vĩnh biệt thế giới.
“ Ngô Nhật Tuyên cậu có phải là người không hả?”
“ Ơ…tôi không những không phải người mà còn đẹp trai như sao hạng A ấy chứ.”
“ Bạn học Ngô à…vì sao đưa…bạn đến…?” Tôi nói từng quãng đứt đoạn
“ Đến với thế giới tôi tự hào mình đẹp trai.” Ngô Thế Tuyên nói với tôi bằng giọng “vô cùng hãnh diện.”
Anh trai à cứu em gái với sắp không chịu nổi người như tên Ngô Thế Tuyên mất thôi.
“ Nhà cậu…ở đâu…sao…mà xa quá má?”
“ Cứ đi đi sắp đến nơi rồi.” Cậu ta phán một cậu…xanh rời mát ơi là mát.
Tôi tự hỏi “sắp đến” của con người này nó “sắp” tới mức nào, mẹ ơi, tôi thề là lần sau không bao giờ giúp đỡ ai nữa, cứ phải chịu khổ cực như vậy thà tôi không làm.
Tôi thừa nhận bản thân không chút nghĩa khí nhưng mà…bổn cô nương muốn đến với các cụ quá ư.
Đi mãi đi mãi tôi mới nghe được giọng như “giải phóng” của Ngô Thế Tuyên.
“ Đây! Nhà của thiếu gia đây rồi.”
Theo lời hắn…đấy gọi là nhà được sao?
Sân rộng thênh thang cỏ hoa rợp bóng hương thơm lay động lòng người, nhà ở 2-3 tầng tông trắng điểm lên là những ô cửa sổ khung màu xanh da trời bắt mắt, hiên nhà là dàn hoa giấy cuốn ngay ngắn như thể bàn tay thợ làm vườn phải vô cùng tỷ mỉ để tỉa uốn các cành sao cho hoàn hảo nhất, lối vào nhà lát gạch đá hoa văn chạm chổ rất khéo.
Là thiên đường sống, đẹp dữ dội thế này bảo sao Ngô Thế Tuyên muốn mau chóng về nhà.
“ Tôi…được vô chứ?” Bất giác cái miệng của tôi không tự chủ được cất lên
Cậu ta kép tay áo lên nhìn đồng hồ và nhíu mày đáp: “ 1h kém 8 phút, thôi được vào đi.”
“Hả?” Cái gì đèo hắn mất hơn 30 phút cớ á
“Dù gì cũng mất công như vậy rồi tôi cho cô ăn nhờ ở đậu một buổi đáng ha.”
Ai ăn nhờ ở đậu nhà ngươi??
…
“Bố mẹ cậu không ở nhả hả?” Tôi ngó nghiêng một lượt trong nhà.
“Ờ, đi hết, một mình thiếu gia ở nhà…này…đừng nói cô ‘làm gì’ tôi đấy.” Ngô Thế Tuyên nheo nheo mắt dán vào mặt tôi
Mặc cho tôi là sắc nữ đi chăng nữa với cái bản mặt “tàn bạo” của cậu ta mà nói bổn lão nương chắc mình không có hứng đâu: “Làm gì mà làm gì, tầm bậy.”
“Ơ, bậy chỗ nào hả?” Hắn không buông tha cho tôi, tiện tay vứt cặp lên sopha phòng khách.
“Ầy bạn học tuyên đúng là thiếu gia nhà giàu lại còn học giỏi người người yêu mến…đương nhiên tôi không thể ‘làm gì’ được rồi.”
Nói thật chứ Trần Thảo Vy đây không phải dạng vừa đâu nhé…~!
Theo như tình trạng Ngô Thế Tuyên sẵn sàng phục vụ tôi món ăn vạn người mê
Bánh mỳ sữa vinamilk mát lạnh
“Bạn có thể ‘keo kẹo’ thêm chút nữa không?” tôi nguýt Nhật Tuyên một phát.
“ Có cái này cho vào mồm là ok rồi thím bớt ‘kiêu’ đi.” Hắn cũng tỏ vẻ khó chịu nói với tôi.
Tôi thà bảo anh tôi gửi đồ ăn tới chứ thề nhìn mấy thứ này tôi hãi không muốn động tí ti a.
Tôi vớ cái điện thoại bấm bấm số quen thuộc, không quên đưa tay lên miệng khẽ “suỵt” một cái.
“ Không về hả?” Cuối cùng giọng giáng thế… Khang Thần thánh xuất hiện.
“ Ụp pa cho em đồ ăn đi em đói ghê ghớm luôn ~``~” Tôi ngọt giọng nói
“ Anh đây bẹp giường thì không thấy hỏi han đâu?” Nhật Khang giận rồi….
Tôi cười hihi đáp: “ Anh trai của em có người ta chăm rồi cần chi tới em gái này chứ…”
Tôi quên mất thằng cha bên cạnh đang nhìn mình nguây nguẩy lắc đầu, miệng “ìu ~~” rồi ho khan đáng ghét kia á.
Tôi dư dứ nắm đấm thẳng mặt tên đáng ghét kia miệng mở khẩu âm: “Mong ăn thì câm.”
---10 phút sau---
Bạn có biết cửa hàng của anh tôi tuyệt thế nào không?
Không chỉ nằm ở vị trí đẹp, trung tâm thành phố đông kẻ qua người lại ngoài ra menu còn độc lạ nữa nha.
Tầng 1 và 2 nơi giải khát lí tưởng; tầng 3 tầng 4 dành để mang đến ẩm thực tùy theo nhu cầu của khách: mong món nào thỏa món nấy, nguyên liệu được vận chuyển từ trang trại mini của gia đình cách quán hơn 20 cây số, thỉnh thoảng tôi có đến đấy giúp anh làm vườn cũng rất vui nha.
Đồ ăn chế biến dưới bài tay đầu bếp người Việt gốc hoa tên Dịch Họa Hân - chị này xinh gái lắm cơ nấu ăn cực giỏi hầu như ăn uống trước giờ của anh em tôi đều ở cửa tiệm nè hết đóa, đương nhiên chị ấy làm cho ăn rồi hê hê.
Tôi vừa nhai đồ ăn vừa giới thiệu “tiệm ăn uống huyền thoại” cho tên Ngô Thế Tuyên, cậu ta cũng khá hợp tác nghe tôi nói không biết cóa lọt tai hay không…nhưng thôi kệ mặc xác đi.
“ Này, cô có biết là…” sau một hồi vểnh tai nghe cậu ta ngập ngừng nói với tôi.
“ Biết gì cơ?” Tôi ngẩng mặt hỏi
“ Cô không có gọi bánh viên chiên và trà chanh ở đấy.” Ngô Thế Tuyên nhăn nhó nói
Hển? cậu ta nói giông giống một người, à đúng rồi…Nguyễn Hoàng Minh
“ Cậu khôn nhể tôi mất công xuống nước xin ông anh bữa cơm free rồi cậu còn muốn trà chanh phục vụ riêng tôi với bánh viên nữa hả?”
“Thật là mất hứng quá đi.” Ngô Thế Tuyên cho thìa cơm vào miệng mặt ỉu xìu đáp.
Không ngờ anh tôi mang trà chanh bán cả cho tên đáng ghét này gọi gì độc quyền nữa chứ, nhất định tôi phải xử đẹp huhu…
“ Này, câu cũng hay đến quán nhà tôi lắm hả.” Tôi vừa cười vừa hỏi hắn
Không ngờ cậu ta thành thật đáp: “Không tưởng được chủ quán là anh trai cô, chuyện mua trà chanh với bánh viên là thường xuyên nếu không trực tiếp tôi nhờ người mua hộ.”
“Được, lần đâu tiên bổn cô nương mới thấy nhà ngươi nói được mấy lời lọt tai, chiều đi học về mời chú và nhỏ Trâm tới ‘quẩy’ ok?”
Hắn không những không cảm kích còn bĩu môi lên với tôi: “Hôm nay hào phóng kinh quá má.”
“Chuyện sư tỷ ngươi không hào phóng mới lạ.”
Và đấy là lần đầu tiên tôi đến nhà Ngô Thế Tuyên…mọi chuyện nhạt thế đấy.
Ăn no tôi nhân tiện mang đống vở sách lí tới thỉnh giáo Ngô Thế Tuyên, hắn vẫn vẻ thắng thế ngạo mạn dạy dỗ tôi.
Tới giờ đi học hai đứa vẫn đạp xe tới trường nhưng lần nay Ngô Thế Tuyên đã lôi chiếc xe địa hình của hắn ý như không-muốn-làm-khổ-con-gái.
Đến lớp không những nhỏ Trâm với nhỏ Vân không lên tiếng ‘cảm ơn’ tôi thay vào đó là ánh mắt ám muội nhìn tôi.
“Trần Thảo Vy ngồi xuống.” Nhỏ vân kéo tay tôi ấn vai tôi xuống ghê thật ‘thô bạo’
“ Ầy, Thảo Vy sao hôm nay ngươi với Ngô hội trưởng đi với nhau vậy, lại còn tỏ ra thân thiện không ‘bùng cháy’ như mọi hôm nữa chứ.” Nhỏ Vân đập tay xuống bàn trông tỏ ra khá nguy hiểm.
“Này này, Vân, Trâm sao các ngươi không tin ta lại lại đây lão nương kể cho mà nghe.”
Vậy là mọi thứ tôi biết được nghe được ngóng được đều một lèo kể hết cho hai đứa nó câu chuyện thấm đẫm ‘tâm tư’ của thằng con trai ‘mới lớn’
“Ngươi nói cái gì thằng Tuyên nó…”Nhỏ Vân thét lên may mà Nhỏ Trâm kịp bịt miệng mặc dù tình trạng của nhỏ cũng chẳng hơn là bao.
Nhỏ Vân lấy lại tinh thần ngồi xuống chăm chú thì thào.
“…nó thích chị Họa hân á?”
Tôi thầm nghĩ con trai đến tiệm chỉ mong gặp chị hân, con gái đến tiệm muốn nhìn Nhật Khang chứ chuyện thưởng thức đồ ăn cũng thành phụ kiện và phương thức lạc hậu thỏa nguyện ước mơ trai xinh gái đẹp của khách hàng hết a, ngoại trừ việc làm ăn của mấy bác tai to mặt lớn thì đều dắt nhau vào tầng 4 ( tầng thượng dành cho khách VIP) mới may ra nghiêm túc chú tâm một chút.
“Chứ sao, hắn bảo không trực tiếp thì nhờ người đi hộ mà đi hộ thảo nào cũng chụp lén chị Hân ấy chứ.” Tôi khẳng định
“Ngươi nói ta nghi lắm lắm luôn.” Nhỏ Vân gãi tóc nheo mày nói
“Thật, không tin sau khi tan học đi kiểm chứng, ok?” Tôi đáp
“Ngươi nói nhá là chị họ của thằng bé ta nhất định xem thực hư thế nào.” Nhỏ Vân gật đầu thật mạnh.
Nói trắng ra nhỏ muốn ăn uống miễn phí chứ xem xét gì, mặt tôi thộn ra mặc cho bàn tay nhỏ trâm xoa tóc rối tung rối mù…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.