Chương 4: Hôn nhẹ
Tuyết Băng Đích Hỏa Sơn
15/07/2024
Sau khi ăn xong, Mạnh Diễm phái người đưa Tạ Đình trở về, Tạ lão gia cùng phu nhân đã đợi ở tiền sảnh từ sớm.
Trời đã sập tối mà chưa thấy con trai trở về, cháu trai lại sai người đến báo, nói Đình Đình đã được Đại công tử Mạnh gia đón đi rồi, Tạ lão gia cùng phu nhân sợ hết hồn, không biết là con mình lọt vào mắt xanh của Mạnh Diễm hay là đắc tội người ta, từ lúc ấy hai người cứ luôn lo lắng không yên.
Bây giờ người ta đã đưa con trai về rồi, Đại thị vệ bên cạnh Mạnh Diễm còn khách khí nói tiểu hầu gia muốn tiểu công tử làm thư đồng cho mình, mọi thứ đều chuẩn bị xong, không cần phải mang theo cái gì cả, ngày thứ hai là đã có thể chuyển tới nhà riêng ở ngoài cung rồi. Đột nhiên lại có một cái bánh lớn như vậy rơi trúng đầu khiến Tạ lão gia vừa vui vừa sợ.
Hiện nay quyền thế của Mạnh gia ở Lạc thành rất mạnh, nhà ta cùng Mạnh gia không quen không biết, con trai có thể làm thư đồng cho Mạnh Diễm, sau này hai nhà không thể tránh khỏi việc tới lui, cũng coi như là một chuyện tốt.
Nhưng rốt cuộc là con trai mình làm sao lọt vào mắt xanh của Mạnh tiểu hầu gia thế? Tạ lão gia gặng hỏi nửa ngày, Tạ Đình cũng không chịu trả lời rõ ràng, chỉ nói là Mạnh Diễm muốn như vậy, vả lại chính y cũng không muốn làm thư đồng cho biểu ca nữa.
Trong khi đó, Tạ phu nhân lại rất lo lắng. Con trai nhỏ thân thể đặc biệt, trong nhà vẫn luôn rất bận tâm. Sức khoẻ của đứa nhỏ cũng yếu, lại còn bị cà lăm bẩm sinh, Tạ phu nhân sợ y đoản mệnh, cứ vài ba bữa là lại lên chùa, cầu phúc cho y. Đại sư tăng bảo phải nuôi dưỡng y như một đứa bé trai bình thường, không được để lộ gì cả, đến lúc thích hợp, thì bệnh cà lăm sẽ khỏi hẳn. Vì vậy trong nhà liền che giấu chuyện của y, bên ngoài chỉ biết Tạ gia có ba người con trai, nhưng không biết đứa út là người song tính.
Tạ lão gia cùng Tạ phu nhân luôn che chở y, đưa Tạ Đình đến học ở hoàng thất, thầm nghĩ nếu học không được, thì việc đưa y trở về cũng đã được sắp xếp ổn thoả. Không nghĩ tới con mình học hành chưa có tiến bộ gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại trở thành thư đồng của đại công tử Mạnh gia.
Mọi thứ rất nhanh đã thu xếp xong, ngày thứ hai Tạ phu nhân lau nước mắt đưa Tạ Đình lên xe ngựa, trước khi đi còn luôn dặn dò con trai phải biết bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không được để người khác biết bí mật của mình.
Tạ Đình nghiêm túc gật gật đầu.
Cứ như vậy, nhiệm vụ của Tạ Đình từ giúp Thịnh Nhượng mang túi sách biến thành giúp Mạnh Diễm mang túi sách, từ mài mực cho Thịnh Nhượng trở thành mài mực cho Mạnh Diễm.
Túi của Mạnh Diễm đựng chỉ có vài cuốn sách, Tạ Đình nhiệt tình giành lấy túi trong tay hắn mang lên lưng, cùng Mạnh Diễm bước vào lớp. Y hí ha hí hửng chạy đến chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc, tiện thể chào tạm biệt biểu ca.
Thịnh Nhượng hiển nhiên đối với hành vi lừa gạt trẻ con này của Mạnh Diễm rất không vừa lòng, khuyên Tạ Đình trở về làm thư đồng cho mình, Thịnh gia cũng có thể cấp cho Tạ Đình phòng để ở lại, chỉ là mấy ngày đầu Thịnh Nhượng sợ Tạ Đình không quen rồi nhớ nhà nên mới để y về Tạ phủ.
Hơn nữa, Thịnh gia mới từ Tây Vực đưa đến vài con chim sáo đáng yêu lanh lợi, còn có thể học người nói chuyện, nếu Đình Đình đến ở (Thịnh gia) thì mỗi ngày đều có thể chơi với nó.
Hai người nói qua lại rất nhiều, Tạ Đình đối với chim sáo cảm thấy rất hứng thú, níu níu tay Thịnh Nhượng, bảo gã vào lúc ăn Tết nhớ đưa đến cho y xem nữa, Thịnh Nhượng rất vui vẻ mà đồng ý, mãi đến khi Mạnh Diễm ở bên cạnh ho vài tiếng, Tạ Đình mới lưu luyến mà tạm biệt biểu ca, ngồi vào bên cạnh hắn.
Mạnh Diễm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ ngốc không tim không phổi này, đè thấp giọng hỏi y, "Ngươi thích chim sáo sao?"
Tạ Đình trả lời, "Thích nha!" Ở nhà y còn nuôi vài con chim hoàng oanh nữa á, tiếng kêu khá hay nha.
Mạnh Diễm nói, "Vậy à? Thế khi nào rảnh ngươi đưa ta đến nhà người xem thử nhé."
Tạ Đình là một đứa nhỏ hiểu chuyện, bây giờ Mạnh Diễm coi như là thượng cấp của y, thượng cấp dặn dò đương nhiên phải nghe rồi, y vội đáp, "Được chứ được chứ, ta nhất định cho chim ăn thật nhiều."
Mạnh Diễm xoa xoa đầu Tạ Đình, cảm thấy khá là hài lòng với Tạ thư đồng vừa tìm được này, bé ngoan phía sau ngồi im không nhúc nhích, tuỳ hắn vò lung ta lung tung trên tóc mình.
Mạnh Diễm thấy y ngoan như thế, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu, không tiếp tục làm khó y nữa.
Tiết sau giảng về pháp lệnh (điều lệnh pháp luật), Mạnh Diễm lười nghe lão già trên kia nói nhiều, chọn một tư thế thoải mái xong liền gục xuống bàn ngủ say.
Thấy Mạnh Diễm gục đầu ngủ mất, xung quanh dần dần xuất hiện tiếng bàn tán. Mọi người đã sớm chú ý tới từ lúc hai người vốn chẳng thể liên quan gì với nhau lại cùng nhau bước vào rồi. Kết quả là Tạ Đình trước thì đem túi của Mạnh Diễm đặt ở chỗ ngồi của hắn, sau liền thoải mái ngồi xuống ngay bên cạnh, đợi đến khi hai người bọn họ ghé đầu lại thấp giọng trò chuyện thì những cái tai đang vểnh lên nghe lén đều bị doạ tới rơi cả sách.
Tạ gia tiểu công tử này thật sự là cũng có chút tài năng đấy*, lừa được Mạnh Diễm khiến hắn liền đưa y đến làm thư đồng cho mình.
*Raw 有两把刷子: ý chỉ người có tí bản lĩnh, có chút năng lực. (Theo baidu)
Người khác chỉ lo bàn tán, nhưng Tạ Đình lại rất sợ tiên sinh, y đem sách bày lên bàn, ngồi nghiêm túc. Nhưng bên cạnh là Mạnh Diễm đang ngủ quá kiêu ngạo, Tạ Đình luôn cảm thấy một giây sau là tiên sinh sẽ tiến lại trừng phạt.
Nhóc cà lăm sợ đến run cầm cập, sợ bị tiên sinh nhìn thấy Mạnh Diễm bên này đang gục đầu ngủ say sưa.
Y nhẹ nhàng đẩy Mạnh Diễm một cái, không phản ứng, Tạ Đình không còn cách nào khác chỉ có thể nằm nhoài xuống ghé vào tai hắn gọi.
"Mạnh... Mạnh... Mạnh..."
Mạnh Diễm nhíu mày, hơi thở nóng rực từ nhóc cà lăm này cứ phả vào mặt hắn, quấy nhiễu khiến hắn không ngủ được. Hắn buồn phiền mở mắt ra, mới vừa quay lại, hai cánh môi vô cùng mềm mại liền ịn lên mặt hắn. Một Mạnh Diễm thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng hơn người trước kia nay lại cứng đơ như tượng, loại xúc cảm mềm mại ẩm ướt kia khiến hắn không thể động đậy, thời gian như ngừng lại, Mạnh Diễm mở to hai mắt, Tạ Đình lại vội vàng đẩy hắn ra trước.
Hắn chỉ còn nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình.
Trời đã sập tối mà chưa thấy con trai trở về, cháu trai lại sai người đến báo, nói Đình Đình đã được Đại công tử Mạnh gia đón đi rồi, Tạ lão gia cùng phu nhân sợ hết hồn, không biết là con mình lọt vào mắt xanh của Mạnh Diễm hay là đắc tội người ta, từ lúc ấy hai người cứ luôn lo lắng không yên.
Bây giờ người ta đã đưa con trai về rồi, Đại thị vệ bên cạnh Mạnh Diễm còn khách khí nói tiểu hầu gia muốn tiểu công tử làm thư đồng cho mình, mọi thứ đều chuẩn bị xong, không cần phải mang theo cái gì cả, ngày thứ hai là đã có thể chuyển tới nhà riêng ở ngoài cung rồi. Đột nhiên lại có một cái bánh lớn như vậy rơi trúng đầu khiến Tạ lão gia vừa vui vừa sợ.
Hiện nay quyền thế của Mạnh gia ở Lạc thành rất mạnh, nhà ta cùng Mạnh gia không quen không biết, con trai có thể làm thư đồng cho Mạnh Diễm, sau này hai nhà không thể tránh khỏi việc tới lui, cũng coi như là một chuyện tốt.
Nhưng rốt cuộc là con trai mình làm sao lọt vào mắt xanh của Mạnh tiểu hầu gia thế? Tạ lão gia gặng hỏi nửa ngày, Tạ Đình cũng không chịu trả lời rõ ràng, chỉ nói là Mạnh Diễm muốn như vậy, vả lại chính y cũng không muốn làm thư đồng cho biểu ca nữa.
Trong khi đó, Tạ phu nhân lại rất lo lắng. Con trai nhỏ thân thể đặc biệt, trong nhà vẫn luôn rất bận tâm. Sức khoẻ của đứa nhỏ cũng yếu, lại còn bị cà lăm bẩm sinh, Tạ phu nhân sợ y đoản mệnh, cứ vài ba bữa là lại lên chùa, cầu phúc cho y. Đại sư tăng bảo phải nuôi dưỡng y như một đứa bé trai bình thường, không được để lộ gì cả, đến lúc thích hợp, thì bệnh cà lăm sẽ khỏi hẳn. Vì vậy trong nhà liền che giấu chuyện của y, bên ngoài chỉ biết Tạ gia có ba người con trai, nhưng không biết đứa út là người song tính.
Tạ lão gia cùng Tạ phu nhân luôn che chở y, đưa Tạ Đình đến học ở hoàng thất, thầm nghĩ nếu học không được, thì việc đưa y trở về cũng đã được sắp xếp ổn thoả. Không nghĩ tới con mình học hành chưa có tiến bộ gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại trở thành thư đồng của đại công tử Mạnh gia.
Mọi thứ rất nhanh đã thu xếp xong, ngày thứ hai Tạ phu nhân lau nước mắt đưa Tạ Đình lên xe ngựa, trước khi đi còn luôn dặn dò con trai phải biết bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không được để người khác biết bí mật của mình.
Tạ Đình nghiêm túc gật gật đầu.
Cứ như vậy, nhiệm vụ của Tạ Đình từ giúp Thịnh Nhượng mang túi sách biến thành giúp Mạnh Diễm mang túi sách, từ mài mực cho Thịnh Nhượng trở thành mài mực cho Mạnh Diễm.
Túi của Mạnh Diễm đựng chỉ có vài cuốn sách, Tạ Đình nhiệt tình giành lấy túi trong tay hắn mang lên lưng, cùng Mạnh Diễm bước vào lớp. Y hí ha hí hửng chạy đến chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc, tiện thể chào tạm biệt biểu ca.
Thịnh Nhượng hiển nhiên đối với hành vi lừa gạt trẻ con này của Mạnh Diễm rất không vừa lòng, khuyên Tạ Đình trở về làm thư đồng cho mình, Thịnh gia cũng có thể cấp cho Tạ Đình phòng để ở lại, chỉ là mấy ngày đầu Thịnh Nhượng sợ Tạ Đình không quen rồi nhớ nhà nên mới để y về Tạ phủ.
Hơn nữa, Thịnh gia mới từ Tây Vực đưa đến vài con chim sáo đáng yêu lanh lợi, còn có thể học người nói chuyện, nếu Đình Đình đến ở (Thịnh gia) thì mỗi ngày đều có thể chơi với nó.
Hai người nói qua lại rất nhiều, Tạ Đình đối với chim sáo cảm thấy rất hứng thú, níu níu tay Thịnh Nhượng, bảo gã vào lúc ăn Tết nhớ đưa đến cho y xem nữa, Thịnh Nhượng rất vui vẻ mà đồng ý, mãi đến khi Mạnh Diễm ở bên cạnh ho vài tiếng, Tạ Đình mới lưu luyến mà tạm biệt biểu ca, ngồi vào bên cạnh hắn.
Mạnh Diễm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ ngốc không tim không phổi này, đè thấp giọng hỏi y, "Ngươi thích chim sáo sao?"
Tạ Đình trả lời, "Thích nha!" Ở nhà y còn nuôi vài con chim hoàng oanh nữa á, tiếng kêu khá hay nha.
Mạnh Diễm nói, "Vậy à? Thế khi nào rảnh ngươi đưa ta đến nhà người xem thử nhé."
Tạ Đình là một đứa nhỏ hiểu chuyện, bây giờ Mạnh Diễm coi như là thượng cấp của y, thượng cấp dặn dò đương nhiên phải nghe rồi, y vội đáp, "Được chứ được chứ, ta nhất định cho chim ăn thật nhiều."
Mạnh Diễm xoa xoa đầu Tạ Đình, cảm thấy khá là hài lòng với Tạ thư đồng vừa tìm được này, bé ngoan phía sau ngồi im không nhúc nhích, tuỳ hắn vò lung ta lung tung trên tóc mình.
Mạnh Diễm thấy y ngoan như thế, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu, không tiếp tục làm khó y nữa.
Tiết sau giảng về pháp lệnh (điều lệnh pháp luật), Mạnh Diễm lười nghe lão già trên kia nói nhiều, chọn một tư thế thoải mái xong liền gục xuống bàn ngủ say.
Thấy Mạnh Diễm gục đầu ngủ mất, xung quanh dần dần xuất hiện tiếng bàn tán. Mọi người đã sớm chú ý tới từ lúc hai người vốn chẳng thể liên quan gì với nhau lại cùng nhau bước vào rồi. Kết quả là Tạ Đình trước thì đem túi của Mạnh Diễm đặt ở chỗ ngồi của hắn, sau liền thoải mái ngồi xuống ngay bên cạnh, đợi đến khi hai người bọn họ ghé đầu lại thấp giọng trò chuyện thì những cái tai đang vểnh lên nghe lén đều bị doạ tới rơi cả sách.
Tạ gia tiểu công tử này thật sự là cũng có chút tài năng đấy*, lừa được Mạnh Diễm khiến hắn liền đưa y đến làm thư đồng cho mình.
*Raw 有两把刷子: ý chỉ người có tí bản lĩnh, có chút năng lực. (Theo baidu)
Người khác chỉ lo bàn tán, nhưng Tạ Đình lại rất sợ tiên sinh, y đem sách bày lên bàn, ngồi nghiêm túc. Nhưng bên cạnh là Mạnh Diễm đang ngủ quá kiêu ngạo, Tạ Đình luôn cảm thấy một giây sau là tiên sinh sẽ tiến lại trừng phạt.
Nhóc cà lăm sợ đến run cầm cập, sợ bị tiên sinh nhìn thấy Mạnh Diễm bên này đang gục đầu ngủ say sưa.
Y nhẹ nhàng đẩy Mạnh Diễm một cái, không phản ứng, Tạ Đình không còn cách nào khác chỉ có thể nằm nhoài xuống ghé vào tai hắn gọi.
"Mạnh... Mạnh... Mạnh..."
Mạnh Diễm nhíu mày, hơi thở nóng rực từ nhóc cà lăm này cứ phả vào mặt hắn, quấy nhiễu khiến hắn không ngủ được. Hắn buồn phiền mở mắt ra, mới vừa quay lại, hai cánh môi vô cùng mềm mại liền ịn lên mặt hắn. Một Mạnh Diễm thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng hơn người trước kia nay lại cứng đơ như tượng, loại xúc cảm mềm mại ẩm ướt kia khiến hắn không thể động đậy, thời gian như ngừng lại, Mạnh Diễm mở to hai mắt, Tạ Đình lại vội vàng đẩy hắn ra trước.
Hắn chỉ còn nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.