Chương 6: Nhũ danh
Tuyết Băng Đích Hỏa Sơn
15/07/2024
Tác giả: Tuyết Băng Đích Hoả Sơn
Edit & beta: Cháo Gà
Nói là ngủ chung, thật ra hai người chẳng hề nằm chung giường, Mạnh Diễm đặt thêm một chiếc giường nhỏ vào trong phòng, Tạ Đình ngủ ở đấy, Mạnh Diễm thì ngủ ở giường lớn, buổi tối Mạnh Diễm không đi thư phòng thì sẽ vào cung tuần tra luyện binh, Tạ Đình thì ở trong phòng vừa ăn vừa làm bài tập. Hai người ở nhà riêng của Mạnh Diễm qua vài ngày, không ngờ là chung sống cũng rất hoà thuận.
Tạ Đình vào buổi tối rất hay đói bụng, mẹ y chuẩn bị cho y vài bao đồ ăn vặt để mang theo. Mạnh Diễm bàn giao sự vụ xong xuôi từ thư phòng trở về, nhìn y chóp chép nhai nhai, tự nhiên trong lòng lại ngưa ngứa, ngồi xuống đối diện Tạ Đình rồi nhập cuộc cùng y, cả hai người đều đem hình phạt chép phạt của Đổng Khang Nguyên quên sạch sành sanh.
Sáng đi học, hạ nhân Mạnh gia đưa ra hai cái hộp cơm, tiểu hầu gia một phần, Tạ công tử một phần, buổi tối tiểu hầu gia gọi đồ ăn nhiều như thế đều là cho vị này ăn, đầu bếp Mạnh gia đối với khẩu vị của Tạ Đình rõ như lòng bàn tay.
Hạ nhân cũng đều rất thức thời, không một ai vì Tạ Đình là thư đồng mà sai bảo y, trái lại họ lại cung kính mà kêu y một câu Tạ công tử.
Mấy ngày này quá ư thoải mái, Tạ Đình cũng dần quên đi hình tượng đáng sợ ngày đầu của Mạnh Diễm, Mạnh Diễm muốn y gọi hắn là ca ca, y cũng rất ngoan ngoãn gọi, nhưng hắn lại rất để ý việc y cũng gọi Thịnh Nhượng là ca ca, hắn muốn y gọi Thịnh Nhượng là biểu ca, không được gọi là ca ca, Tạ Đình không chịu, hai người luôn vì chuyện này mà ầm ĩ một trận.
Và thế là Mạnh Diễm huấn (dụ) luyện (dỗ) y gọi "Diễm Diễm", cái nhũ danh này y gọi rất là thuận miệng, và vẫn luôn gọi như thế.
Làm thư đồng của Mạnh Diễm, Tạ Đình vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, nhìn hắn khổ cực như vậy, y vẫn luôn đấu tranh với cơn buồn ngủ của chính mình, đều sẽ thắp đèn chờ hắn về, đôi lúc còn chạy lên đến trên giường người ta, đấm đấm bóp bóp vai cho hắn.
Mẹ y nói "Con được làm thư đồng cho Mạnh công tử là đã trèo cao, ngày thường làm việc gì cũng nên chú ý một chút, đừng để người ta ghét bỏ con."
Tạ Đình gật gù đồng ý, mỗi ngày đều ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho Mạnh Diễm, đồ ăn vặt của y còn chia cho hắn ăn cùng.
"Ta vẫn còn nửa năm, chậm nhất là nửa năm sau sẽ được phong tước."
Hôm nay, lúc hai người đang ngồi đối diện nhau mà ăn cơm, Tạ Đình thổi thổi nước trà vài lần rồi mới đưa cho hắn, Mạnh Diễm dán mắt vào cái đỉnh đầu đen đen mềm mềm của y, đột nhiên mở miệng nói.
"Hả? Phong... phong tước gì cơ?"
"Có thể là Tiên phong Vệ chỉ huy sứ đấy, nhưng tốt nhất vẫn là cho ta trở về Bắc Cương." Mạnh Diễm cũng không biết lý do vì sao mình lại muốn nói tới cái này, Tạ Đình cũng chỉ là thư đồng của mình mà thôi, thái độ của hắn đối với y đúng ra là phải không khác gì với những người khác, mà bây giờ chính mình lại chủ động muốn nói với y về tiền đồ của mình.
Mẹ nó!
Có thể là do đêm nay ngọn đèn hơi bị sáng quá, chiếu đến mức khiến cho tên nhóc này vừa trắng trẻo vừa xinh xẻo, đầu óc của hắn như bị hồ dán dính lại, hắn thầm mắng chửi trong lòng.
Lời Mạnh Diễm nói cũng là thật, ở nơi kinh thành này, con trưởng ở tuổi hắn mà vẫn chậm chạp chưa có công danh thì khó tránh việc nôn nóng, hoàng đế muốn xoa dịu những con cháu thế gia này, phân công các công việc lặt vặt khác nhau, nhưng lại không phân cấp bậc, coi như là làm việc không công.
Vừa hay có cái cớ đem "các cây đa, cây đề" lúc trước đá xuống, nâng "các mầm non" lên. Thực sự là một nước đi tính toán thật hay. Trong triều, đích trưởng của võ tướng gia đều lần lượt đi từ chấp chưởng mười hai (?) rồi mới tiến chức, mà Mạnh Diễm thì lại là chỉ huy Tiên phong Vệ chỉ huy sứ, Trần Ưng và Đặng Sính cùng nhậm chức Tri thiêm sự, là phụ tá của hắn.
Tuy nói Mạnh Diễm dẫn binh hai năm ở Bắc Cương cũng coi như là có công, mà tuổi tác quá nhỏ, cha hắn cũng không có cách thỉnh phong giúp hắn, đã vậy còn theo học ở Quốc tử giám, không biết cái thời điểm hắn được thả trở về Bắc Cương là khi nào nữa, hắn ở nơi này tất nhiên không thể làm một tên tướng quân nhàn rỗi, muốn hắn ngồi yên trong phủ chỉ xã giao thôi thì lại càng như đặt hắn ngồi trên hố lửa.
Tạ Đình nghe Mạnh Diễm nói muốn làm quan, rất là thật lòng mà mừng cho hắn, reo hò một chốc, "Lợi hại quá, chỉ huy sứ là quan tam phẩm nhỉ!"
Mạnh Diễm khiêm tốn nói: "Không tới mức đó."
Sau đó Tạ Đình không biết là nhớ đến chuyện gì, liền chân thành đặt câu hỏi.
"Diễm Diễm, vậy... vậy biểu ca ta có thể làm quan mấy phẩm thế?"
"... Không biết." Văn nhân có chức không quyền, không đủ uy hiếp.
"Anh của ta... sao đi nữa thì cũng phải là tam phẩm nhỉ..." Tạ Đình tự lẩm bẩm.
Mạnh Diễm đầu nổi đầy gân xanh, yên lặng đem cốc trà trong tay bóp nát.
Editor lảm nhảm: Cũng chỉ là thư đồng hoi mà, mắc zì cọc
Edit & beta: Cháo Gà
Nói là ngủ chung, thật ra hai người chẳng hề nằm chung giường, Mạnh Diễm đặt thêm một chiếc giường nhỏ vào trong phòng, Tạ Đình ngủ ở đấy, Mạnh Diễm thì ngủ ở giường lớn, buổi tối Mạnh Diễm không đi thư phòng thì sẽ vào cung tuần tra luyện binh, Tạ Đình thì ở trong phòng vừa ăn vừa làm bài tập. Hai người ở nhà riêng của Mạnh Diễm qua vài ngày, không ngờ là chung sống cũng rất hoà thuận.
Tạ Đình vào buổi tối rất hay đói bụng, mẹ y chuẩn bị cho y vài bao đồ ăn vặt để mang theo. Mạnh Diễm bàn giao sự vụ xong xuôi từ thư phòng trở về, nhìn y chóp chép nhai nhai, tự nhiên trong lòng lại ngưa ngứa, ngồi xuống đối diện Tạ Đình rồi nhập cuộc cùng y, cả hai người đều đem hình phạt chép phạt của Đổng Khang Nguyên quên sạch sành sanh.
Sáng đi học, hạ nhân Mạnh gia đưa ra hai cái hộp cơm, tiểu hầu gia một phần, Tạ công tử một phần, buổi tối tiểu hầu gia gọi đồ ăn nhiều như thế đều là cho vị này ăn, đầu bếp Mạnh gia đối với khẩu vị của Tạ Đình rõ như lòng bàn tay.
Hạ nhân cũng đều rất thức thời, không một ai vì Tạ Đình là thư đồng mà sai bảo y, trái lại họ lại cung kính mà kêu y một câu Tạ công tử.
Mấy ngày này quá ư thoải mái, Tạ Đình cũng dần quên đi hình tượng đáng sợ ngày đầu của Mạnh Diễm, Mạnh Diễm muốn y gọi hắn là ca ca, y cũng rất ngoan ngoãn gọi, nhưng hắn lại rất để ý việc y cũng gọi Thịnh Nhượng là ca ca, hắn muốn y gọi Thịnh Nhượng là biểu ca, không được gọi là ca ca, Tạ Đình không chịu, hai người luôn vì chuyện này mà ầm ĩ một trận.
Và thế là Mạnh Diễm huấn (dụ) luyện (dỗ) y gọi "Diễm Diễm", cái nhũ danh này y gọi rất là thuận miệng, và vẫn luôn gọi như thế.
Làm thư đồng của Mạnh Diễm, Tạ Đình vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, nhìn hắn khổ cực như vậy, y vẫn luôn đấu tranh với cơn buồn ngủ của chính mình, đều sẽ thắp đèn chờ hắn về, đôi lúc còn chạy lên đến trên giường người ta, đấm đấm bóp bóp vai cho hắn.
Mẹ y nói "Con được làm thư đồng cho Mạnh công tử là đã trèo cao, ngày thường làm việc gì cũng nên chú ý một chút, đừng để người ta ghét bỏ con."
Tạ Đình gật gù đồng ý, mỗi ngày đều ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho Mạnh Diễm, đồ ăn vặt của y còn chia cho hắn ăn cùng.
"Ta vẫn còn nửa năm, chậm nhất là nửa năm sau sẽ được phong tước."
Hôm nay, lúc hai người đang ngồi đối diện nhau mà ăn cơm, Tạ Đình thổi thổi nước trà vài lần rồi mới đưa cho hắn, Mạnh Diễm dán mắt vào cái đỉnh đầu đen đen mềm mềm của y, đột nhiên mở miệng nói.
"Hả? Phong... phong tước gì cơ?"
"Có thể là Tiên phong Vệ chỉ huy sứ đấy, nhưng tốt nhất vẫn là cho ta trở về Bắc Cương." Mạnh Diễm cũng không biết lý do vì sao mình lại muốn nói tới cái này, Tạ Đình cũng chỉ là thư đồng của mình mà thôi, thái độ của hắn đối với y đúng ra là phải không khác gì với những người khác, mà bây giờ chính mình lại chủ động muốn nói với y về tiền đồ của mình.
Mẹ nó!
Có thể là do đêm nay ngọn đèn hơi bị sáng quá, chiếu đến mức khiến cho tên nhóc này vừa trắng trẻo vừa xinh xẻo, đầu óc của hắn như bị hồ dán dính lại, hắn thầm mắng chửi trong lòng.
Lời Mạnh Diễm nói cũng là thật, ở nơi kinh thành này, con trưởng ở tuổi hắn mà vẫn chậm chạp chưa có công danh thì khó tránh việc nôn nóng, hoàng đế muốn xoa dịu những con cháu thế gia này, phân công các công việc lặt vặt khác nhau, nhưng lại không phân cấp bậc, coi như là làm việc không công.
Vừa hay có cái cớ đem "các cây đa, cây đề" lúc trước đá xuống, nâng "các mầm non" lên. Thực sự là một nước đi tính toán thật hay. Trong triều, đích trưởng của võ tướng gia đều lần lượt đi từ chấp chưởng mười hai (?) rồi mới tiến chức, mà Mạnh Diễm thì lại là chỉ huy Tiên phong Vệ chỉ huy sứ, Trần Ưng và Đặng Sính cùng nhậm chức Tri thiêm sự, là phụ tá của hắn.
Tuy nói Mạnh Diễm dẫn binh hai năm ở Bắc Cương cũng coi như là có công, mà tuổi tác quá nhỏ, cha hắn cũng không có cách thỉnh phong giúp hắn, đã vậy còn theo học ở Quốc tử giám, không biết cái thời điểm hắn được thả trở về Bắc Cương là khi nào nữa, hắn ở nơi này tất nhiên không thể làm một tên tướng quân nhàn rỗi, muốn hắn ngồi yên trong phủ chỉ xã giao thôi thì lại càng như đặt hắn ngồi trên hố lửa.
Tạ Đình nghe Mạnh Diễm nói muốn làm quan, rất là thật lòng mà mừng cho hắn, reo hò một chốc, "Lợi hại quá, chỉ huy sứ là quan tam phẩm nhỉ!"
Mạnh Diễm khiêm tốn nói: "Không tới mức đó."
Sau đó Tạ Đình không biết là nhớ đến chuyện gì, liền chân thành đặt câu hỏi.
"Diễm Diễm, vậy... vậy biểu ca ta có thể làm quan mấy phẩm thế?"
"... Không biết." Văn nhân có chức không quyền, không đủ uy hiếp.
"Anh của ta... sao đi nữa thì cũng phải là tam phẩm nhỉ..." Tạ Đình tự lẩm bẩm.
Mạnh Diễm đầu nổi đầy gân xanh, yên lặng đem cốc trà trong tay bóp nát.
Editor lảm nhảm: Cũng chỉ là thư đồng hoi mà, mắc zì cọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.