Chương 15
Khách Hề
16/03/2022
Hôm nay trong giờ học, Lý Mục Trạch bị giáo viên gọi đi. Thẩm Thính Miên thấy vậy cũng cảm thấy vô cùng bất an, cậu biết giáo viên gọi hắn đi là để thảo luận thành tích học tập lần này của hắn, hắn đã rớt hạng rất nhiều mà nguyên nhân cũng chỉ vì muốn ngồi chung bàn với cậu.
Sự cố chấp và nhiệt tình của Lý Mục Trạch làm Thẩm Thính Miên luôn cảm thấy sợ hãi, sợ tình yêu này đến vồn vã như vậy rồi cũng sẽ biến mất trong chớp mắt, sợ tình yêu này không đủ kiên nhẫn đi cùng cậu trong những năm tháng tồn tại sau này, sợ Lý Mục Trạch sẽ bị mình kéo xuống, sợ dũng khí của hắn sẽ bị pha loãng đến khi không còn chút nào nữa.
Thật ra cậu cũng không quá bận tâm nhiều. Đêm qua giấc ngủ vẫn không chào đón cậu. Điều này làm cậu chợt nghĩ rằng có phải Lý Mục Trạch chỉ là một liều thuốc tạm thời hay không, thứ mà không hoàn toàn giúp cậu ngủ ngon trở lại. Cậu đã chìm đắm trong sự sung sướng trong khoảnh khắc kia, bây giờ kỳ thật cậu cũng không còn mong đợi về phép màu tối hôm đó nữa. Đêm qua, cậu đã để mình tùy ý khóc một trận thật to, cậu uống rất nhiều thuốc, thậm chí còn quá liều. Cậu biết đó là không tốt nhưng chỉ cần nghĩ về Lý Mục Trạch là cậu lại muốn bản thân phải thật nhanh thật nhanh trở nên tốt hơn, trở lại làm một người bình thường.
Giấc ngủ không phải là một giấc ngủ, đó là một cơn mê. Cậu mê mang trong giấc mộng đượm mùi hoa quế, không ngừng không ngừng rơi xuống. Cậu nhớ lại trước đây, cái cảm giác lần đầu tiên uống thuốc xong quả thật thần kỳ, dù cậu cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng gì nhưng chỉ sau một giấc ngủ, sáng hôm sau cậu như bước trở về cuộc đời, cậu vui sướng đến độ bậc khóc rồi quỳ trên giường, chắp tay trước ngực cảm tạ thượng đế.
Nhận thức “Uống thuốc rồi sẽ khỏi bệnh” làm cậu cảm thấy mình đúng thật là đã sinh bệnh. Nhưng ở giai đoạn đầu, thuốc gây ra rất nhiều tác dụng phụ. Có thuốc gây ra tiêu chảy, đau bụng, có thuốc lại gây ra ảo giác, cậu thường xuyên không nhận thức được lời nói của mình. Sau đó cậu phát hiện ra trí nhớ của bản thân bị ảnh hưởng, hầu như những chuyện như hôm qua cậu đã trò chuyện với ai, đã trải qua những gì, một chút cũng không nhớ.
Đôi khi uống thuốc sẽ làm cậu nhớ đến những thứ này nên cậu chán ghét việc này. Có lẽ trong tiềm thức của mình, cậu không muốn uống thuốc, không muốn trở lại bình thường. Mỗi khi bệnh tình phát tác, cậu cảm thấy việc uống thuốc cũng sẽ chỉ phí công mà thôi, việc mua thuốc cũng chỉ là hành động vung tiền rước phiền vào người. Chẳng lẽ uống thuốc không có tác dụng gì sao? Cậu cũng không rõ nữa. Cậu đã mất đi cảm giác đau khổ, mỗi ngày đều cứ như vậy mà trôi qua, không đau không buồn, không vui không cười, toàn bộ cảm xúc trong người cậu đều bị nghiền nát hết rồi. Cậu quên mất tại sao mình lại không đến bệnh viện nữa. Cậu biết việc tự ý dừng thuốc giữa chừng như thế này rất nguy hiểm nhưng cậu không quan tâm quá nhiều nữa.
Con người khi đang mắc bệnh trầm cảm rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, chỉ cần cảm thấy một chút tốt đẹp thôi, họ liền nghĩ mình đã khỏi bệnh rồi, đã có thể trở lại cuộc sống bình thường rồi, từ đó liền dừng uống thuốc. Nhưng những cơn đau xuất hiện ngày càng dày đặc lại làm cậu cảm thấy ân hận. Tuy vậy, cậu không thể nhớ chính xác mình đã uống thuốc hay chưa. Quay cuồng trong cuộc tìm kiếm lối thoát cho bản thân, cậu đã ngộ ra một đạo lý đáng sợ, đó là nỗi đau thể xác có thể làm dịu nỗi đau tinh thần.
Cậu bắt đầu tự hành hạ bản thân, dùng nỗi đau mới lấp đi nỗi đau cũ.
Lần đầu tiên cậu tự hại bản thân, cậu thậm chí còn không ý thức được mình đang làm gì nữa. Cầm chặt con dao tiện ích, cậu vén cổ tay trắng nhợt nhạt của mình lên, nhìn chằm chằm nó, ý thức bỗng biến mất trong phút chốc. Lưỡi dao ánh lên, cảm giác lạnh lẽo mang theo khả năng chữa thương kỳ lạ làm cậu cảm thấy thanh thản hiếm có. Từng giọt máu mới đẹp làm sao, đỏ tươi ướt át hệt một trái anh đào nhỏ nhắn ngọt ngào.
Bị thương là một bí mật đáng xấu hổ nên cậu không thể để bất kì ai biết được cả.
Ban đầu cậu chỉ thử những đường cắt nhỏ, nhưng sau khi cậu đã nếm được vị ngọt của đau đớn rồi thì cậu bắt đầu tiếp nối bằng những đường lớn hơn, sâu hơn, đến khi làn da không thể tự lành lại được nữa. Những khi ấy cậu thường tưởng tượng mình như những nhà nghệ thuật, cậu sẽ tỉ mỉ tạo hình rồi lựa một góc chụp thật đẹp để chụp lại như một cách thưởng thức vị ngọt đầy đau đớn này. Hành động này làm cậu từ từ mất dần cảm giác đau đớn, hay nói chính xác hơn là miễn dịch với đau đớn.
Cậu càng nghĩ càng muốn cảm nhận đau đớn mạnh hơn.
Không được, không thể suy nghĩ như vậy nữa.
Thẩm Thính Miên cưỡng ép chính mình không suy nghĩ những điều này nữa, cậu cố gắng để trong đầu mình chỉ toàn là cho hình ảnh của Lý Mục Trạch mà thôi. Cậu sắp được ngồi chung bàn với Lý Mục Trạch rồi. Không cần suy nghĩ gì nhiều, cậu chỉ biết cậu và Lý Mục Trạch sẽ còn có rất nhiều rất nhiều ngày mai nữa. Trái tim của Lý Mục Trạch rộng lớn tựa biển, cậu muốn bước chân vào đó, nơi đó chính là nhà của cậu.
…
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết của giáo viên chủ nhiệm, trong tiết này sẽ được đổi chỗ. Giáo viên đứng trên bục giảng, không giận mà uy. Thẩm Thính Miên rất sợ những người có uy quyền hơn mình, bất giác muốn đi lấy lòng họ để họ che chở cho mình. Đây là đạo lý sinh tồn của cậu.
Giáo viên năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, ít khi nói cười, lúc nào cũng mang một bộ dạng nghiêm túc. Ông tổng kết kết quả kì thi lần trước, mỗi câu mỗi chữ giống như kim châm vào lưng Thẩm Thính Miên: “Có vài bạn càng học càng kém. Nói khó nghe một chút thì tôi muốn hỏi những anh chị đó có muốn vào đại học hay không, cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha của mẹ rồi mỗi ngày mang bộ dáng không lý tưởng, không phấn đấu ấy tới trường này, thử hỏi có xứng đáng không hả.”
Lý Mục Trạch chẳng thèm để ý mấy lời này, đúng là hắn thường nhập tâm vào lời nói của người khác*, nhưng đối với hình thức giáo dục kiểu uy hiếp này thì miễn đi. Mẹ hắn từng nói: “Con vĩnh viễn không cần cảm thấy có lỗi với mẹ, con sinh ra là phải vì mình mà sống chứ không phải vì mẹ mà mới tiếp tục.”
(*Nguyên văn là 代入感 – đại nhập cảm, nghĩa là cảm giác của người đọc, người nghe, game thủ như bước vào thế giới trong truyện, trong game và thay thế nhân vật đó, mình dịch thoát ý thôi)
Hắn vui sướng nghĩ tới chuyện khác. Hắn muốn chữa lành tất cả những “bệnh không hạnh phúc” của Thẩm Thính Miên. Hắn ngây thơ âm thầm lên kế hoạch trong lòng về tương lai của hai người, hắn muốn cả hai sẽ cùng học chung đại học này, chờ tốt nghiệp đại học rồi sẽ ở cùng nhau rồi kết hôn. Tốt nghiệp cao trung rồi, hắn và Thẩm Thính Miên sẽ tròn 18 tuổi, hắn muốn cùng làm những điều hạnh phúc hơn với Thẩm Thính Miên. Nghĩ tới đó thôi mà Lý Mục Trạch đã không nhịn được liền đỏ mặt, chống cằm nhìn tới cái ót của Thẩm Thính Miên.
Sau đó, bọn họ bắt đầu đổi chỗ ngồi.
Tất cả mọi người như những chú cừu non, ngoan ngoãn đứng im, chờ giáo viên đọc tên mình lên. Những người điểm thấp hơn hồi hộp nhìn những người điểm cao chọn chỗ ngồi, chỗ ngồi cứ thế ít dần. Nhìn những người đã chọn chỗ trước, bọn họ có cảm giác mình như bị cả thế giới bỏ rơi.
Lý Mục Trạch đứng ở góc tường, ngẫu nhiên liếc Thẩm Thính Miên cách đó không xa, đối phương không có biểu tình gì, lãnh đạm đứng một chỗ. Hai người như hai hòn đảo nhỏ đứng đối diện nhau giữa đại dương ngày càng cô quạnh. Lý Mục Trạch thầm cầu nguyện phải chi mình là một trận mưa, hắn có thể bay đến bên Thẩm Thính Miên, tưới mát cho mảnh đất khô cằn nơi cậu.
Ngay cả giọng nói lạnh lùng của giáo viên cũng làm Lý Mục Trạch cảm thấy ấm áp. Hắn để ý thấy trong lớp có dư hai chỗ. Hắn thầm tính toán: Nếu lỡ như không cách nào gom đủ hai vị trí gần nhau, phải chọn chỗ gần nhất rồi đi xin bạn khác đổi chỗ là ổn rồi, không chuẩn lắm nhưng có còn hơn không. Nói chung dù có thế nào cũng phải ngồi chung bàn với Thẩm Thính Miên! Hắn muốn ngày nào cũng được tán tỉnh chọc ghẹo bạn học nhỏ cùng bàn của mình cơ!
Lưu Siêu ngồi trước, xoay đầu lại nhìn Lý Mục Trạch, vốn đang định xỏ tên này vài câu cho hắn tức chơi, kết quả không ngờ tới chính là nhìn tên này có vẻ hình như còn vui hơn lúc trước nữa. Lý Mục Trạch hoàn toàn không thèm để tâm đến Lưu Siêu. Vừa nghe thấy tên mình, hắn nghiêm túc đi đến một trong bốn vị trí bị coi là tệ nhất trong lớp – bàn đầu tiên bên trái sát bảng đen, góc gần với giáo viên nhất.
—— hơn nữa còn cách Mạnh Viên Viên cực xa, hì hì hì.
Hắn chọn ngồi ngoài cùng. Vị trí này chẳng ai thèm để tâm, Thẩm Thính Miên đi đến bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn. Lý Mục Trạch thấy thế bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương, giả vờ bình tĩnh nằm sấp xuống bàn, Thẩm Thính Miên lại xoa xoa vào lưng hắn.
A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Lý Mục Trạch vui banh nóc luôn rồi, cả người hưng phấn đến run rẩy. Mãi đến khi Thẩm Thính Miên chạm vào dưới cánh tay hắn, hắn mới chịu ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện sắc mặt đen dọa người của giáo viên nhìn hắn chằm chằm.
Lý Mục Trạch: “…”
Con đường yêu sớm quả là khó đi, có điều cảm giác cũng thật kích thích quá đi.
Thế mà thoắt cái, tình huống liền xoay chuyển.
Lý Mục Trạch đẩy bàn của mình về phía góc với vẻ mặt nhộn nhạo. Nhưng lúc hắn tới nơi thì phát hiện ra hai vị khách không mời mà tới.
Lưu Siêu: “Hi”
Mạnh Viên Viên: “Hello.”
Lý Mục Trạch: “…”
Trên mặt Lý Mục Trạch viết rõ hai chữ suy sụp, không thể tức giận với con gái nên đành quay về phía Lưu Siêu trút giận: “Mẹ nó, mày sao lại ngồi đây hả?”
“Tao muốn ngồi gần mày nên đã đổi với người khác.” Lưu lão cẩu cười hì hì nói.
Đừng tưởng là hắn không biết! Lý Mục Trạch trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi, còn không phải bởi vì Trương Điềm ở chỗ này sao! Mẹ nó, Trương Điềm thì không nói, Mạnh Viên Viên thế nào mà cũng nhảy qua đây!
Lý Mục Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Thính Miên, cậu không được đi lung tung, tớ đang giám sát cậu đó!
Thẩm Thính Miên không hiểu được.
Bên này, ba người ngồi thành một hàng. Kết quả là đứa con gái mà hắn không thích nhất ngồi sau Thẩm Thính Miên, trái phải là Trương Điềm và Lưu Siêu.
Lưu Siêu còn đang thương lượng với Mạnh Viên Viên: Sếp à, sếp phải nghe em nói, để em ngồi giữa đi.”
Mạnh Viên Viên: “Tớ muốn ngồi gần Điềm Điềm.”
Lưu Siêu: “Tớ học kém như thế, cậu phải giúp tớ chứ.”
Lý Mục Trạch đỡ trán thở dài, sao lại xảy ra nhiều thứ thế này, hắn nhìn sang vị trí bên trái của Thẩm Thính Miên, Tôn Tinh Bằng đang đứng đó.
“Cán sự học tập” Lý Mục Trạch gọi, “Cậu ngồi chỗ đó à? Chỗ đó không nhìn thấy rõ trên bảng đâu.”
Tôn Tinh Bằng nhìn hắn, giơ tay chỉ sang bên kia: “Tớ mới từ bên kia đổi sang đây đấy.”
Thật là cạn lời mà, Lý Mục Trạch có chút muốn nổi khùng: “Chỗ tớ tốt hơn này!”
Trời ơi —— Lý Mục Trạch ngồi mạnh xuống, không biết vì cái gì mà nổi khùng nữa.
Thẩm Thính Miên cầm bình nước quay lại chỗ ngồi, liếc mắt sang chỗ bên cạnh, ngạc nhiên hỏi Tôn Tinh Bằng: “Cậu ngồi chỗ này sao?”
Tôn Tinh Bằng cũng không giải thích gì nhiều, gật gật đầu. Lý Mục Trạch quan sát biểu tình của Thẩm Thính Miên, càng lúc càng bực mình. Tôn Tinh Bằng học tốt như thế lỡ có bài gì khó Thẩm Thính Miên sẽ hỏi bài tên đó. Không được, hắn chỉ muốn sự chú ý của Thẩm Thính Miên đặt trên người mình thôi.
Thẩm Thính Miên nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nở một nụ cười. Nụ cười này ngắn ngủi, có chút lén lút, thoáng cái, cậu liền cúi đầu rồi ngẩng lên như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Mục Trạch trừng mắt, ngốc ngốc hỏi lại: “Cậu cười cái gì đó?”
Thẩm Thính Miên nói: “Sao cậu lại không vui.”
Lý Mục Trạch trề môi: “Không có không vui đâu nha.”
Thẩm Thính Miên: “Ừ”
Lý Mục Trạch: “Ừ là sao?!”
Thẩm Thính Miên nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Đừng có buồn, buổi tối đi ăn xúc xích nướng với tớ.”
Muốn ngồi chung bàn với cậu cơ!
Lý Mục Trạch nghe thấy tuy trong lòng đã nổ pháo hoa nhưng ngoài miệng vẫn trề ra: “Hứ”
Triệu Sâm đang đi bên cạnh, tiến đến hàng ghế phía trước đang náo động.
…
Triệu Sâm hôm qua cùng Khải Tử đi học về, Khải Tử có hỏi Triệu Sâm: “Gần đây cậu bất hòa với Thẩm Thính Miên cái gì mà không về chung với cậu ấy nữa?”
“Tớ còn tưởng cậu không muốn nhắc tới nó nữa.” Khải Tử trả lời, “Tụi tớ không có hay đi chung về nữa, lâu lâu mới ngẫu nhiên về chung thôi.”
Triệu Sâm hỏi lại: “Vậy không phải là cậu với cậu ấy giận nhau à?”
“Cũng không tính là giận nhau, chỉ là nó có cách thích nghi với người khác hơi khác thôi.” Khải Tử nhíu mày nói, “Không phải ai cũng rõ chuyện trong nhà nó, đúng không. Nhưng nó không thể cứ tiếp tục nói mãi về chuyện đó được.”
“Cậu ấy nói gì?” Triệu Sâm có chút không hào hứng cho lắm, hỏi, “Đừng nói là cậu ấy nói về gia cảnh nhà mình?”
“Không có gì, cậu cũng biết lúc trước tớ với nó rất thân thiết mà,” Khải Tử hơi sụt sịt nói, “Nó làm tớ cảm thấy khá là đặc biệt… Có một lần tớ nói với nó tớ có hút thuốc, bảo nó không được nói với ai khác! Thế là nó liền nói với tớ, nó mắc bệnh trầm cảm.”
“Bệnh trầm cảm?”
“Đúng vậy,” Khải Tử vui vẻ trả lời, “Lúc đó tớ liền cảm thấy kì lạ vô cùng, hiện giờ ngày nào mà tớ chẳng trầm cảm, không có cái đó thì tớ có ra ngoài chơi hay không. Nhưng là một huynh đệ tốt, tớ biết nó muốn tớ an ủi cậu ấy, tớ liền an ủi vài câu. Về sau, lúc nào nó cũng nói về chuyện này. Nào là khó chịu, rồi không thoải mái gì gì đó. Nói thật là tớ thấy phiền vô cùng. Nghĩ làm sao thế, muốn tớ an ủi nó mỗi ngày sao, là người yêu của tớ còn chưa chắc có cửa nữa.”
“… Không phải, bệnh này xảy ra cái gì?”
“Còn có thể có chuyện gì chứ. Lúc không vui thì bắt người khác dỗ dành, bắt người ta hầu hạ chứ sao. Nó đôi khi còn cười tươi vui vẻ thế, cho là tớ ngốc sao? Nếu thật sự có bệnh trầm cảm mà vẫn còn cười vui vẻ như vậy sao? Mắc bệnh đó chỉ có ngày ngày khóc lóc và muốn chết thôi, nó giả vờ lừa ai chứ!”
Triệu Sâm có chút cạn lời: “Sau đó cậu liền không thèm để ý cậu ấy luôn sao?”
“Không phải không để ý, có điều tớ không đủ kiên nhẫn nữa, sau đó tớ nói với nó chuyện đó thật sự ghê tởm. Nó cũng xin lỗi tớ rồi. Dù sao hiện tại tớ cũng chẳng muốn gặp nó nữa.”
“…”
Lúc này, Triệu Sâm tỉ mỉ nhìn chằm chằm Thẩm Thính Miên. Hắn cũng không cảm thấy Thẩm Thính Miên có cái gì dị thường, hôm qua, hắn ở trên mạng tìm kiếm thông tin về bệnh này, xem ra cũng rất nghiêm trọng. Nhưng nhìn thế này thì Thẩm Thính Miên không giống như đang mắc bệnh, cơ mà đúng là cậu ta tâm tình không được tốt lắm. Triệu Sâm tính toán sẽ tìm thời gian thích hợp để tâm sự với Thẩm Thính Miên.
…
Sau khi đã dọn dẹp chỗ ngồi xong, Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch cùng đi ăn cơm chiều.
Bọn họ ăn ở nhà ăn tại trường, xung quanh toàn người là người, Lý Mục Trạch thấy hai má Thẩm Thính Miên đỏ bừng, trên trán chảy nhiều mồ hôi liền nói với cậu: “Cậu cởi áo khoác ra một chút cho đỡ nóng.”
“Không sao đâu.” Thẩm Thính Miên cự tuyệt hắn, cái miệng nhỏ đang nhai cơm, hai má phồng lên trả lời hắn.
Lý Mục Trạch phát hiện Thẩm Thính Miên rất sợ nóng nhưng trước sau vẫn mặc kín mít từ đầu tới chân, y như một cô gái bảo thủ vậy. Hắn âm thầm nghĩ, cái suy nghĩ này không nên nói ra nếu không người kia sẽ đánh hắn mất. Thẩm Thính Miên ăn thêm hai muỗng nữa rồi buông, miệng khẽ ngân giai điệu gì đó.
Lý Mục Trạch kinh ngạc nói: “Không ăn nữa sao?”
“Ăn nhiêu đây thì khác gì không ăn?” Lý Mục Trạch không thể tưởng tượng được, hỏi, “Cậu ăn ít vậy làm sao mập lên được?”
Thẩm Thính Miên không trả lời cái này, mà lại hỏi hắn: “Cậu có nghe ra bài gì không hả
“Gì cơ?” Lý Mục Trạch nhíu mày rồi cũng buông muỗng xuống, “Là phim hoạt hình sao?”
“Bài hát trong Shin – Cậu bé bút chì.”
Lý Mục Trạch hỏi: “Cậu thích xem Shin – Cậu bé bút chì à?”
“Ừ” Tâm tình hôm nay của Thẩm Thính Miên không tệ, khẽ mỉm cười, “Rất thích.”
“Được rồi.” Lý Mục Trạch đã nhớ kỹ, sau đó lại bắt đầu ăn giấm bậy bạ, đưa chân đã nhẹ chân Thẩm Thính Miên một cái, giận dỗi nói: “Tớ ở đâu chứ?”
Thẩm Thính Miên nghe thấy, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Đừng có giả ngốc.” Có lẽ một chút thân mật đã đem đến cho hắn chút tự tin, liền hỏi lại, “Tớ hỏi tớ ở đâu trong cậu?”
Sau khi hắn hỏi xong sau, Thẩm Thính Miên đột nhiên thay đổi biểu tình. Cậu không cười nữa, tròng mặt chuyển động, cuối cùng là dừng lại ở một hình ảnh hư vô nào đó. Lý Mục Trạch từng là hạt giống không thể nảy mẩm trong lòng Thẩm Thính Miên, giờ đây lại mạnh mẽ xuyên phá lớp đất ấy mà đi lên. Trong quá trình sinh trưởng của hạt giống này, cảm giác đau đớn dường như biến mất.
Thẩm Thính Miên ẩn ẩn có cảm giác choáng váng, tai trái và tai phải như mất cân bằng, ù lên, theo sau đó là một tiếng vang bén nhọn quen thuộc truyền đến. Cậu biết, mình đổi với Lý Mục Trạch không tốt, về sau chắc có lẽ sẽ còn tệ hơn nữa. Từ bỏ cái chết đồng nghĩa với việc cậu sẽ lại phải đối mắt với thứ này, cậu biết rõ chúng nhưng cậu không muốn kéo Lý Mục Trạch vào cái chiến trường này. Cậu không biết phải nói như thế nào với Lý Mục Trạch, bọn họ có lẽ sẽ tiếp tục yêu đương rồi chia lìa trong cái vòng tròn luẩn quẩn của tình ái. Tình yêu cứ thế phai nhòa dần, cuộc đời cậu rồi cũng sẽ như phần “tình ái” kia, nhạt nhòa rồi tan biến.
Lý Mục Trạch không rối rắm như cậu, hắn lý giải hành động của Thẩm Thính Miên chính là có ý tứ cự tuyệt. Hắn không muốn bắt ép cậu, gục đầu xuống, hơi nhíu mà, rồi thở dài một tiếng. Hắn đem sự chán chường của mình theo nụ cười xua đi mất, hắn ngẩn đầu lên, nhẹ thổi chum tóc trước mắt mình, thoải mái cười.
Thẩm Thính Miên ngơ ngẩn nhìn hắn, Lý Mục Trạch cũng chậm rãi nhìn về phía cậu, biểu tình lại trở nên có chút trẻ con: “Thôi, quên đi.”
Hắn ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, miệng nhai cơm xong liền lải nhải: “Thật là, nói gì với cậu cũng khó lắm á, miệng cũng hôn rồi, nói vài lời ngọt ngào cũng khó vậy sao, ai da sao mà tớ lại thích cậu nhiều như vậy làm gì chứ, khó chịu quá đi…”
Thẩm Thính Miên nhìn Lý Mục Trạch với ánh mắt mềm mại, cậu nhoẻn cười, thở dài: “Vì chính tớ cũng không tin nổi.” Cậu chậm rãi rũ mi xuống như đang ngắm đại dương xanh thẳm dưới chân, “Tớ chưa từng cảm thấy trên đời này sẽ có thứ gì đó thuộc về tớ.”
“Có tớ thuộc về cậu.”
Năm ấy, một Lý Mục Trạch 17 tuổi đã không cần nghĩ ngợi mà nói với cậu lời này.
Sự cố chấp và nhiệt tình của Lý Mục Trạch làm Thẩm Thính Miên luôn cảm thấy sợ hãi, sợ tình yêu này đến vồn vã như vậy rồi cũng sẽ biến mất trong chớp mắt, sợ tình yêu này không đủ kiên nhẫn đi cùng cậu trong những năm tháng tồn tại sau này, sợ Lý Mục Trạch sẽ bị mình kéo xuống, sợ dũng khí của hắn sẽ bị pha loãng đến khi không còn chút nào nữa.
Thật ra cậu cũng không quá bận tâm nhiều. Đêm qua giấc ngủ vẫn không chào đón cậu. Điều này làm cậu chợt nghĩ rằng có phải Lý Mục Trạch chỉ là một liều thuốc tạm thời hay không, thứ mà không hoàn toàn giúp cậu ngủ ngon trở lại. Cậu đã chìm đắm trong sự sung sướng trong khoảnh khắc kia, bây giờ kỳ thật cậu cũng không còn mong đợi về phép màu tối hôm đó nữa. Đêm qua, cậu đã để mình tùy ý khóc một trận thật to, cậu uống rất nhiều thuốc, thậm chí còn quá liều. Cậu biết đó là không tốt nhưng chỉ cần nghĩ về Lý Mục Trạch là cậu lại muốn bản thân phải thật nhanh thật nhanh trở nên tốt hơn, trở lại làm một người bình thường.
Giấc ngủ không phải là một giấc ngủ, đó là một cơn mê. Cậu mê mang trong giấc mộng đượm mùi hoa quế, không ngừng không ngừng rơi xuống. Cậu nhớ lại trước đây, cái cảm giác lần đầu tiên uống thuốc xong quả thật thần kỳ, dù cậu cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng gì nhưng chỉ sau một giấc ngủ, sáng hôm sau cậu như bước trở về cuộc đời, cậu vui sướng đến độ bậc khóc rồi quỳ trên giường, chắp tay trước ngực cảm tạ thượng đế.
Nhận thức “Uống thuốc rồi sẽ khỏi bệnh” làm cậu cảm thấy mình đúng thật là đã sinh bệnh. Nhưng ở giai đoạn đầu, thuốc gây ra rất nhiều tác dụng phụ. Có thuốc gây ra tiêu chảy, đau bụng, có thuốc lại gây ra ảo giác, cậu thường xuyên không nhận thức được lời nói của mình. Sau đó cậu phát hiện ra trí nhớ của bản thân bị ảnh hưởng, hầu như những chuyện như hôm qua cậu đã trò chuyện với ai, đã trải qua những gì, một chút cũng không nhớ.
Đôi khi uống thuốc sẽ làm cậu nhớ đến những thứ này nên cậu chán ghét việc này. Có lẽ trong tiềm thức của mình, cậu không muốn uống thuốc, không muốn trở lại bình thường. Mỗi khi bệnh tình phát tác, cậu cảm thấy việc uống thuốc cũng sẽ chỉ phí công mà thôi, việc mua thuốc cũng chỉ là hành động vung tiền rước phiền vào người. Chẳng lẽ uống thuốc không có tác dụng gì sao? Cậu cũng không rõ nữa. Cậu đã mất đi cảm giác đau khổ, mỗi ngày đều cứ như vậy mà trôi qua, không đau không buồn, không vui không cười, toàn bộ cảm xúc trong người cậu đều bị nghiền nát hết rồi. Cậu quên mất tại sao mình lại không đến bệnh viện nữa. Cậu biết việc tự ý dừng thuốc giữa chừng như thế này rất nguy hiểm nhưng cậu không quan tâm quá nhiều nữa.
Con người khi đang mắc bệnh trầm cảm rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, chỉ cần cảm thấy một chút tốt đẹp thôi, họ liền nghĩ mình đã khỏi bệnh rồi, đã có thể trở lại cuộc sống bình thường rồi, từ đó liền dừng uống thuốc. Nhưng những cơn đau xuất hiện ngày càng dày đặc lại làm cậu cảm thấy ân hận. Tuy vậy, cậu không thể nhớ chính xác mình đã uống thuốc hay chưa. Quay cuồng trong cuộc tìm kiếm lối thoát cho bản thân, cậu đã ngộ ra một đạo lý đáng sợ, đó là nỗi đau thể xác có thể làm dịu nỗi đau tinh thần.
Cậu bắt đầu tự hành hạ bản thân, dùng nỗi đau mới lấp đi nỗi đau cũ.
Lần đầu tiên cậu tự hại bản thân, cậu thậm chí còn không ý thức được mình đang làm gì nữa. Cầm chặt con dao tiện ích, cậu vén cổ tay trắng nhợt nhạt của mình lên, nhìn chằm chằm nó, ý thức bỗng biến mất trong phút chốc. Lưỡi dao ánh lên, cảm giác lạnh lẽo mang theo khả năng chữa thương kỳ lạ làm cậu cảm thấy thanh thản hiếm có. Từng giọt máu mới đẹp làm sao, đỏ tươi ướt át hệt một trái anh đào nhỏ nhắn ngọt ngào.
Bị thương là một bí mật đáng xấu hổ nên cậu không thể để bất kì ai biết được cả.
Ban đầu cậu chỉ thử những đường cắt nhỏ, nhưng sau khi cậu đã nếm được vị ngọt của đau đớn rồi thì cậu bắt đầu tiếp nối bằng những đường lớn hơn, sâu hơn, đến khi làn da không thể tự lành lại được nữa. Những khi ấy cậu thường tưởng tượng mình như những nhà nghệ thuật, cậu sẽ tỉ mỉ tạo hình rồi lựa một góc chụp thật đẹp để chụp lại như một cách thưởng thức vị ngọt đầy đau đớn này. Hành động này làm cậu từ từ mất dần cảm giác đau đớn, hay nói chính xác hơn là miễn dịch với đau đớn.
Cậu càng nghĩ càng muốn cảm nhận đau đớn mạnh hơn.
Không được, không thể suy nghĩ như vậy nữa.
Thẩm Thính Miên cưỡng ép chính mình không suy nghĩ những điều này nữa, cậu cố gắng để trong đầu mình chỉ toàn là cho hình ảnh của Lý Mục Trạch mà thôi. Cậu sắp được ngồi chung bàn với Lý Mục Trạch rồi. Không cần suy nghĩ gì nhiều, cậu chỉ biết cậu và Lý Mục Trạch sẽ còn có rất nhiều rất nhiều ngày mai nữa. Trái tim của Lý Mục Trạch rộng lớn tựa biển, cậu muốn bước chân vào đó, nơi đó chính là nhà của cậu.
…
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết của giáo viên chủ nhiệm, trong tiết này sẽ được đổi chỗ. Giáo viên đứng trên bục giảng, không giận mà uy. Thẩm Thính Miên rất sợ những người có uy quyền hơn mình, bất giác muốn đi lấy lòng họ để họ che chở cho mình. Đây là đạo lý sinh tồn của cậu.
Giáo viên năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, ít khi nói cười, lúc nào cũng mang một bộ dạng nghiêm túc. Ông tổng kết kết quả kì thi lần trước, mỗi câu mỗi chữ giống như kim châm vào lưng Thẩm Thính Miên: “Có vài bạn càng học càng kém. Nói khó nghe một chút thì tôi muốn hỏi những anh chị đó có muốn vào đại học hay không, cầm tiền mồ hôi nước mắt của cha của mẹ rồi mỗi ngày mang bộ dáng không lý tưởng, không phấn đấu ấy tới trường này, thử hỏi có xứng đáng không hả.”
Lý Mục Trạch chẳng thèm để ý mấy lời này, đúng là hắn thường nhập tâm vào lời nói của người khác*, nhưng đối với hình thức giáo dục kiểu uy hiếp này thì miễn đi. Mẹ hắn từng nói: “Con vĩnh viễn không cần cảm thấy có lỗi với mẹ, con sinh ra là phải vì mình mà sống chứ không phải vì mẹ mà mới tiếp tục.”
(*Nguyên văn là 代入感 – đại nhập cảm, nghĩa là cảm giác của người đọc, người nghe, game thủ như bước vào thế giới trong truyện, trong game và thay thế nhân vật đó, mình dịch thoát ý thôi)
Hắn vui sướng nghĩ tới chuyện khác. Hắn muốn chữa lành tất cả những “bệnh không hạnh phúc” của Thẩm Thính Miên. Hắn ngây thơ âm thầm lên kế hoạch trong lòng về tương lai của hai người, hắn muốn cả hai sẽ cùng học chung đại học này, chờ tốt nghiệp đại học rồi sẽ ở cùng nhau rồi kết hôn. Tốt nghiệp cao trung rồi, hắn và Thẩm Thính Miên sẽ tròn 18 tuổi, hắn muốn cùng làm những điều hạnh phúc hơn với Thẩm Thính Miên. Nghĩ tới đó thôi mà Lý Mục Trạch đã không nhịn được liền đỏ mặt, chống cằm nhìn tới cái ót của Thẩm Thính Miên.
Sau đó, bọn họ bắt đầu đổi chỗ ngồi.
Tất cả mọi người như những chú cừu non, ngoan ngoãn đứng im, chờ giáo viên đọc tên mình lên. Những người điểm thấp hơn hồi hộp nhìn những người điểm cao chọn chỗ ngồi, chỗ ngồi cứ thế ít dần. Nhìn những người đã chọn chỗ trước, bọn họ có cảm giác mình như bị cả thế giới bỏ rơi.
Lý Mục Trạch đứng ở góc tường, ngẫu nhiên liếc Thẩm Thính Miên cách đó không xa, đối phương không có biểu tình gì, lãnh đạm đứng một chỗ. Hai người như hai hòn đảo nhỏ đứng đối diện nhau giữa đại dương ngày càng cô quạnh. Lý Mục Trạch thầm cầu nguyện phải chi mình là một trận mưa, hắn có thể bay đến bên Thẩm Thính Miên, tưới mát cho mảnh đất khô cằn nơi cậu.
Ngay cả giọng nói lạnh lùng của giáo viên cũng làm Lý Mục Trạch cảm thấy ấm áp. Hắn để ý thấy trong lớp có dư hai chỗ. Hắn thầm tính toán: Nếu lỡ như không cách nào gom đủ hai vị trí gần nhau, phải chọn chỗ gần nhất rồi đi xin bạn khác đổi chỗ là ổn rồi, không chuẩn lắm nhưng có còn hơn không. Nói chung dù có thế nào cũng phải ngồi chung bàn với Thẩm Thính Miên! Hắn muốn ngày nào cũng được tán tỉnh chọc ghẹo bạn học nhỏ cùng bàn của mình cơ!
Lưu Siêu ngồi trước, xoay đầu lại nhìn Lý Mục Trạch, vốn đang định xỏ tên này vài câu cho hắn tức chơi, kết quả không ngờ tới chính là nhìn tên này có vẻ hình như còn vui hơn lúc trước nữa. Lý Mục Trạch hoàn toàn không thèm để tâm đến Lưu Siêu. Vừa nghe thấy tên mình, hắn nghiêm túc đi đến một trong bốn vị trí bị coi là tệ nhất trong lớp – bàn đầu tiên bên trái sát bảng đen, góc gần với giáo viên nhất.
—— hơn nữa còn cách Mạnh Viên Viên cực xa, hì hì hì.
Hắn chọn ngồi ngoài cùng. Vị trí này chẳng ai thèm để tâm, Thẩm Thính Miên đi đến bên cạnh hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn. Lý Mục Trạch thấy thế bỗng nhiên trở nên vô cùng khẩn trương, giả vờ bình tĩnh nằm sấp xuống bàn, Thẩm Thính Miên lại xoa xoa vào lưng hắn.
A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Lý Mục Trạch vui banh nóc luôn rồi, cả người hưng phấn đến run rẩy. Mãi đến khi Thẩm Thính Miên chạm vào dưới cánh tay hắn, hắn mới chịu ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện sắc mặt đen dọa người của giáo viên nhìn hắn chằm chằm.
Lý Mục Trạch: “…”
Con đường yêu sớm quả là khó đi, có điều cảm giác cũng thật kích thích quá đi.
Thế mà thoắt cái, tình huống liền xoay chuyển.
Lý Mục Trạch đẩy bàn của mình về phía góc với vẻ mặt nhộn nhạo. Nhưng lúc hắn tới nơi thì phát hiện ra hai vị khách không mời mà tới.
Lưu Siêu: “Hi”
Mạnh Viên Viên: “Hello.”
Lý Mục Trạch: “…”
Trên mặt Lý Mục Trạch viết rõ hai chữ suy sụp, không thể tức giận với con gái nên đành quay về phía Lưu Siêu trút giận: “Mẹ nó, mày sao lại ngồi đây hả?”
“Tao muốn ngồi gần mày nên đã đổi với người khác.” Lưu lão cẩu cười hì hì nói.
Đừng tưởng là hắn không biết! Lý Mục Trạch trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi, còn không phải bởi vì Trương Điềm ở chỗ này sao! Mẹ nó, Trương Điềm thì không nói, Mạnh Viên Viên thế nào mà cũng nhảy qua đây!
Lý Mục Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Thính Miên, cậu không được đi lung tung, tớ đang giám sát cậu đó!
Thẩm Thính Miên không hiểu được.
Bên này, ba người ngồi thành một hàng. Kết quả là đứa con gái mà hắn không thích nhất ngồi sau Thẩm Thính Miên, trái phải là Trương Điềm và Lưu Siêu.
Lưu Siêu còn đang thương lượng với Mạnh Viên Viên: Sếp à, sếp phải nghe em nói, để em ngồi giữa đi.”
Mạnh Viên Viên: “Tớ muốn ngồi gần Điềm Điềm.”
Lưu Siêu: “Tớ học kém như thế, cậu phải giúp tớ chứ.”
Lý Mục Trạch đỡ trán thở dài, sao lại xảy ra nhiều thứ thế này, hắn nhìn sang vị trí bên trái của Thẩm Thính Miên, Tôn Tinh Bằng đang đứng đó.
“Cán sự học tập” Lý Mục Trạch gọi, “Cậu ngồi chỗ đó à? Chỗ đó không nhìn thấy rõ trên bảng đâu.”
Tôn Tinh Bằng nhìn hắn, giơ tay chỉ sang bên kia: “Tớ mới từ bên kia đổi sang đây đấy.”
Thật là cạn lời mà, Lý Mục Trạch có chút muốn nổi khùng: “Chỗ tớ tốt hơn này!”
Trời ơi —— Lý Mục Trạch ngồi mạnh xuống, không biết vì cái gì mà nổi khùng nữa.
Thẩm Thính Miên cầm bình nước quay lại chỗ ngồi, liếc mắt sang chỗ bên cạnh, ngạc nhiên hỏi Tôn Tinh Bằng: “Cậu ngồi chỗ này sao?”
Tôn Tinh Bằng cũng không giải thích gì nhiều, gật gật đầu. Lý Mục Trạch quan sát biểu tình của Thẩm Thính Miên, càng lúc càng bực mình. Tôn Tinh Bằng học tốt như thế lỡ có bài gì khó Thẩm Thính Miên sẽ hỏi bài tên đó. Không được, hắn chỉ muốn sự chú ý của Thẩm Thính Miên đặt trên người mình thôi.
Thẩm Thính Miên nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nở một nụ cười. Nụ cười này ngắn ngủi, có chút lén lút, thoáng cái, cậu liền cúi đầu rồi ngẩng lên như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Mục Trạch trừng mắt, ngốc ngốc hỏi lại: “Cậu cười cái gì đó?”
Thẩm Thính Miên nói: “Sao cậu lại không vui.”
Lý Mục Trạch trề môi: “Không có không vui đâu nha.”
Thẩm Thính Miên: “Ừ”
Lý Mục Trạch: “Ừ là sao?!”
Thẩm Thính Miên nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Đừng có buồn, buổi tối đi ăn xúc xích nướng với tớ.”
Muốn ngồi chung bàn với cậu cơ!
Lý Mục Trạch nghe thấy tuy trong lòng đã nổ pháo hoa nhưng ngoài miệng vẫn trề ra: “Hứ”
Triệu Sâm đang đi bên cạnh, tiến đến hàng ghế phía trước đang náo động.
…
Triệu Sâm hôm qua cùng Khải Tử đi học về, Khải Tử có hỏi Triệu Sâm: “Gần đây cậu bất hòa với Thẩm Thính Miên cái gì mà không về chung với cậu ấy nữa?”
“Tớ còn tưởng cậu không muốn nhắc tới nó nữa.” Khải Tử trả lời, “Tụi tớ không có hay đi chung về nữa, lâu lâu mới ngẫu nhiên về chung thôi.”
Triệu Sâm hỏi lại: “Vậy không phải là cậu với cậu ấy giận nhau à?”
“Cũng không tính là giận nhau, chỉ là nó có cách thích nghi với người khác hơi khác thôi.” Khải Tử nhíu mày nói, “Không phải ai cũng rõ chuyện trong nhà nó, đúng không. Nhưng nó không thể cứ tiếp tục nói mãi về chuyện đó được.”
“Cậu ấy nói gì?” Triệu Sâm có chút không hào hứng cho lắm, hỏi, “Đừng nói là cậu ấy nói về gia cảnh nhà mình?”
“Không có gì, cậu cũng biết lúc trước tớ với nó rất thân thiết mà,” Khải Tử hơi sụt sịt nói, “Nó làm tớ cảm thấy khá là đặc biệt… Có một lần tớ nói với nó tớ có hút thuốc, bảo nó không được nói với ai khác! Thế là nó liền nói với tớ, nó mắc bệnh trầm cảm.”
“Bệnh trầm cảm?”
“Đúng vậy,” Khải Tử vui vẻ trả lời, “Lúc đó tớ liền cảm thấy kì lạ vô cùng, hiện giờ ngày nào mà tớ chẳng trầm cảm, không có cái đó thì tớ có ra ngoài chơi hay không. Nhưng là một huynh đệ tốt, tớ biết nó muốn tớ an ủi cậu ấy, tớ liền an ủi vài câu. Về sau, lúc nào nó cũng nói về chuyện này. Nào là khó chịu, rồi không thoải mái gì gì đó. Nói thật là tớ thấy phiền vô cùng. Nghĩ làm sao thế, muốn tớ an ủi nó mỗi ngày sao, là người yêu của tớ còn chưa chắc có cửa nữa.”
“… Không phải, bệnh này xảy ra cái gì?”
“Còn có thể có chuyện gì chứ. Lúc không vui thì bắt người khác dỗ dành, bắt người ta hầu hạ chứ sao. Nó đôi khi còn cười tươi vui vẻ thế, cho là tớ ngốc sao? Nếu thật sự có bệnh trầm cảm mà vẫn còn cười vui vẻ như vậy sao? Mắc bệnh đó chỉ có ngày ngày khóc lóc và muốn chết thôi, nó giả vờ lừa ai chứ!”
Triệu Sâm có chút cạn lời: “Sau đó cậu liền không thèm để ý cậu ấy luôn sao?”
“Không phải không để ý, có điều tớ không đủ kiên nhẫn nữa, sau đó tớ nói với nó chuyện đó thật sự ghê tởm. Nó cũng xin lỗi tớ rồi. Dù sao hiện tại tớ cũng chẳng muốn gặp nó nữa.”
“…”
Lúc này, Triệu Sâm tỉ mỉ nhìn chằm chằm Thẩm Thính Miên. Hắn cũng không cảm thấy Thẩm Thính Miên có cái gì dị thường, hôm qua, hắn ở trên mạng tìm kiếm thông tin về bệnh này, xem ra cũng rất nghiêm trọng. Nhưng nhìn thế này thì Thẩm Thính Miên không giống như đang mắc bệnh, cơ mà đúng là cậu ta tâm tình không được tốt lắm. Triệu Sâm tính toán sẽ tìm thời gian thích hợp để tâm sự với Thẩm Thính Miên.
…
Sau khi đã dọn dẹp chỗ ngồi xong, Thẩm Thính Miên và Lý Mục Trạch cùng đi ăn cơm chiều.
Bọn họ ăn ở nhà ăn tại trường, xung quanh toàn người là người, Lý Mục Trạch thấy hai má Thẩm Thính Miên đỏ bừng, trên trán chảy nhiều mồ hôi liền nói với cậu: “Cậu cởi áo khoác ra một chút cho đỡ nóng.”
“Không sao đâu.” Thẩm Thính Miên cự tuyệt hắn, cái miệng nhỏ đang nhai cơm, hai má phồng lên trả lời hắn.
Lý Mục Trạch phát hiện Thẩm Thính Miên rất sợ nóng nhưng trước sau vẫn mặc kín mít từ đầu tới chân, y như một cô gái bảo thủ vậy. Hắn âm thầm nghĩ, cái suy nghĩ này không nên nói ra nếu không người kia sẽ đánh hắn mất. Thẩm Thính Miên ăn thêm hai muỗng nữa rồi buông, miệng khẽ ngân giai điệu gì đó.
Lý Mục Trạch kinh ngạc nói: “Không ăn nữa sao?”
“Ăn nhiêu đây thì khác gì không ăn?” Lý Mục Trạch không thể tưởng tượng được, hỏi, “Cậu ăn ít vậy làm sao mập lên được?”
Thẩm Thính Miên không trả lời cái này, mà lại hỏi hắn: “Cậu có nghe ra bài gì không hả
“Gì cơ?” Lý Mục Trạch nhíu mày rồi cũng buông muỗng xuống, “Là phim hoạt hình sao?”
“Bài hát trong Shin – Cậu bé bút chì.”
Lý Mục Trạch hỏi: “Cậu thích xem Shin – Cậu bé bút chì à?”
“Ừ” Tâm tình hôm nay của Thẩm Thính Miên không tệ, khẽ mỉm cười, “Rất thích.”
“Được rồi.” Lý Mục Trạch đã nhớ kỹ, sau đó lại bắt đầu ăn giấm bậy bạ, đưa chân đã nhẹ chân Thẩm Thính Miên một cái, giận dỗi nói: “Tớ ở đâu chứ?”
Thẩm Thính Miên nghe thấy, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Đừng có giả ngốc.” Có lẽ một chút thân mật đã đem đến cho hắn chút tự tin, liền hỏi lại, “Tớ hỏi tớ ở đâu trong cậu?”
Sau khi hắn hỏi xong sau, Thẩm Thính Miên đột nhiên thay đổi biểu tình. Cậu không cười nữa, tròng mặt chuyển động, cuối cùng là dừng lại ở một hình ảnh hư vô nào đó. Lý Mục Trạch từng là hạt giống không thể nảy mẩm trong lòng Thẩm Thính Miên, giờ đây lại mạnh mẽ xuyên phá lớp đất ấy mà đi lên. Trong quá trình sinh trưởng của hạt giống này, cảm giác đau đớn dường như biến mất.
Thẩm Thính Miên ẩn ẩn có cảm giác choáng váng, tai trái và tai phải như mất cân bằng, ù lên, theo sau đó là một tiếng vang bén nhọn quen thuộc truyền đến. Cậu biết, mình đổi với Lý Mục Trạch không tốt, về sau chắc có lẽ sẽ còn tệ hơn nữa. Từ bỏ cái chết đồng nghĩa với việc cậu sẽ lại phải đối mắt với thứ này, cậu biết rõ chúng nhưng cậu không muốn kéo Lý Mục Trạch vào cái chiến trường này. Cậu không biết phải nói như thế nào với Lý Mục Trạch, bọn họ có lẽ sẽ tiếp tục yêu đương rồi chia lìa trong cái vòng tròn luẩn quẩn của tình ái. Tình yêu cứ thế phai nhòa dần, cuộc đời cậu rồi cũng sẽ như phần “tình ái” kia, nhạt nhòa rồi tan biến.
Lý Mục Trạch không rối rắm như cậu, hắn lý giải hành động của Thẩm Thính Miên chính là có ý tứ cự tuyệt. Hắn không muốn bắt ép cậu, gục đầu xuống, hơi nhíu mà, rồi thở dài một tiếng. Hắn đem sự chán chường của mình theo nụ cười xua đi mất, hắn ngẩn đầu lên, nhẹ thổi chum tóc trước mắt mình, thoải mái cười.
Thẩm Thính Miên ngơ ngẩn nhìn hắn, Lý Mục Trạch cũng chậm rãi nhìn về phía cậu, biểu tình lại trở nên có chút trẻ con: “Thôi, quên đi.”
Hắn ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, miệng nhai cơm xong liền lải nhải: “Thật là, nói gì với cậu cũng khó lắm á, miệng cũng hôn rồi, nói vài lời ngọt ngào cũng khó vậy sao, ai da sao mà tớ lại thích cậu nhiều như vậy làm gì chứ, khó chịu quá đi…”
Thẩm Thính Miên nhìn Lý Mục Trạch với ánh mắt mềm mại, cậu nhoẻn cười, thở dài: “Vì chính tớ cũng không tin nổi.” Cậu chậm rãi rũ mi xuống như đang ngắm đại dương xanh thẳm dưới chân, “Tớ chưa từng cảm thấy trên đời này sẽ có thứ gì đó thuộc về tớ.”
“Có tớ thuộc về cậu.”
Năm ấy, một Lý Mục Trạch 17 tuổi đã không cần nghĩ ngợi mà nói với cậu lời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.