Chương 2: Sisyphos
Thán Tây Trà
10/01/2022
Editor: pwannn
______________________
Lương Ngôn đi một vòng quanh nhà trẻ kiểm tra cửa nẻo, cuối cùng tắt hết đèn trước khi qua chào bác bảo vệ ở cổng gần trạm xe buýt.
Nhà trẻ Hồng Tâm ở Giang Bắc, nhà cô ở Giang Nam. Sau khi cô vào làm ở nhà trẻ vốn muốn thuê một nhà trọ nhỏ ở Giang Bắc với bạn, nhưng mẹ của cô, giáo sư Tưởng Dung, kiên quyết không đồng ý, bỏ phiếu phủ quyết đề nghị của cô, thế là cô đành phải tiếp tục sống ở nhà.
Thật ra khi còn học đại học, có rất nhiều bạn bè ghen tị vì nhà cô ở đây, bình thường cuối tuần có thể về nhà. Nhưng Lương Ngôn không nghĩ như vậy, nếu có thể tự quyết, cô sẽ chọn một trường ở ngoài tỉnh.
Từ lúc tan tầm đến giờ, giáo sư Tưởng Dung đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn WeChat, từ những lời hỏi thăm nhẹ nhàng ban đầu đến tra hỏi như có súng lẫn gậy ở sau lưng vậy. Lương Ngôn nói mình đang tăng ca nhưng bà không tin, vẫn nghi ngờ cô đang đi chơi bên ngoài, ra lệnh cô phải trở về mau.
Không thể nói lý, Lương Ngôn bĩu môi bực bội không nhắn lại.
Cô sờ sờ cái bụng đang kêu ầm lên của mình, hơi hối hận lúc chiều không ăn lót dạ nhiều hơn một chút, đang nghĩ có nên làm lễ truy điệu lục phủ ngũ tạng của mình hay không thì xe buýt về nhà đã đến.
Xe buýt liên vùng đã dừng chạy từ lâu, chuyến này có thể là chuyến cuối cùng nên Lương Ngôn không dám bỏ qua, nếu không cô phải thuê xe đi về Giang Nam, là một sinh vật vừa đi làm, cô chẳng có mấy tiền tiết kiệm.
Trên chuyến xe về Giang Nam này có rất nhiều người, lúc này vẫn xem như giờ cao điểm. Rất nhiều nhân viên văn phòng đi làm ở Giang Bắc, lại vì tiền thuê nhà ở Giang Nam tương đối rẻ nên nhiều người ngoại tỉnh có xu hướng ở Giang Nam. Vì thế trên các chuyến xe buýt liên vùng vào buổi sáng và giờ cao điểm rất dễ bị ép thành đồ hộp.
Mùa hè nóng nực, trên xe mở điều hòa, nhiều người như vậy lại chen chúc trong một không gian chật hẹp, mỗi người người lại có một mùi hương khác nhau, chúng trộn lẫn với nhau chẳng khác gì vũ khí sinh học, có thể hạ gục một đám người mà chẳng cần một tên lính nào.
Lương Ngôn bị ép đứng ở gần cửa không thể di chuyển. Sau khi xe đi qua cầu, mỗi trạm đều có người đi xuống, lúc này không gian trên xe mới rộng rãi một chút.
Một đường vừa đi vừa dừng, Lương Ngôn về đến nhà là đã chuyện một tiếng sau, cô vừa mệt vừa khát lại còn đói nên đi thẳng vào phòng bếp, cầm bình thủy tinh, mở nắp ra uống mấy ngụm.
"Con còn biết đường về à?"
Lương Ngôn nuốt ngụm nước, quay đầu nhìn người đã đứng đó từ khi nào, lau miệng rồi kêu: "Mẹ."
Mẹ Lương bực bội hừ một tiếng.
Lương Ngôn đóng cửa tủ lạnh, quay người thành khẩn nói: "Hôm nay con tăng ca thật, đến bảy giờ mới về, không tin thì mẹ có thể hỏi bác bảo vệ trong trường."
Mẹ Lương liếc cô một cái, vừa định mở miệng dạy dỗ vài câu thì nghe được âm thanh không nhã nhặn từ bụng cô phát ra.
Lương Ngôn ngượng ngùng cười, xoa xoa bụng mình: "Mẹ nghe chưa, bụng của con cũng muốn làm chứng đó, nếu con đi ra ngoài chơi còn có thể không ăn uống gì sao."
Mẹ Lương biết tính cách của Lương Ngôn, từ nhỏ đến lớn chẳng làm được gì, chỉ có ăn là đứng nhất, lúc này thấy cô như vậy, bà lại càng tức giận.
Lương Ngôn không mong chờ giáo sư Tưởng Dung sẽ để phần cơm tối cho mình, cô mở tủ lạnh lấy bánh pizza đã đặt hôm qua, cắt hai miếng bỏ vào lò vi sóng đun nóng.
Mẹ Lương đứng bên cạnh vẫn lải nhải: "Con dạy thêm cho lớp mấy?"
Lương Ngôn giải thích: "Có một đứa bé ba mẹ không đến đón nên con ở lại đợi cùng."
"Đây không phải việc của bảo mẫu sao?"
Lò vi sóng "tinh" một tiếng, Lương Ngôn lập tức đeo bao tay lấy pizza ra, đồng thời trả lời: "Giờ con đang trong kì thực tập, vốn phải làm thêm nhiều việc khác mà."
Trong lòng cô âm thầm nói thêm một câu, nếu không người khác sẽ nghĩ con là đại tiểu thư đi vào bằng quan hệ, còn lại chẳng làm việc gì.
"Con đây là đang làm bảo mẫu cho người ta, lúc trước mẹ nên ép con đi học lại mới đúng. Con gái của hai giáo sư đại học lại đi làm giáo viên mầm non là thể thống gì? Mỗi lần nói ra mẹ đều thấy ngại lắm đấy, người khác biết được sẽ nói mẹ và ba con không thể dạy được con, ngay cả con mình còn không dạy tốt thì dạy ai!"
Đây là luận điệu cũ rích được giáo sư Tưởng Dung nhai đi nhai lại, Lương Ngôn nghe đã thành quen, miệng cô vừa ăn pizza nhưng vẫn có thời gian trả lời bà: "Là do con ngu ngốc, chẳng có ai quy định con gái của giáo sư phải thông minh hơn người khác, phải đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, không thể làm giáo viên mầm non cả."
"Con gái người khác thì được, con gái của Tưởng Dung mẹ thì không." Mẹ Lương cau có, vẻ mặt chuyển từ không hài lòng thành tức giận, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén trông như trưởng khoa Kỷ luật.
Lương Ngôn hơi sợ, theo bản năng đứng dậy, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của giáo sư Tưởng Dung: "Dương Mẫn Nghi vừa tốt nghiệp đã vào làm ở tập đoàn nước ngoài. Con thì sao, từ bé đến lớn không bằng người ta, học tập thì còn tệ hơn, bây giờ đi làm cũng vậy, điều kiện của con lẽ nào lại không bằng cô ta à?"
"Đúng là không biết phấn đấu."
Trong quá trình trưởng thành của mỗi người có lẽ ai cũng bị so sánh với con cái của gia đình khác. Tình cảnh của Lương Ngôn lại hơi đặc biệt, từ lúc cô còn trong bụng giáo sư Tưởng Dung đã có đối thủ cạnh tranh, hoặc nói là "kẻ thù lâu năm" còn đúng hơn.
Lương Ngôn cúi đầu ăn pizza, im lặng nghe mắng không đáp, mấy lời này cô đã nghe đến chai lì.
Mẹ Lương giống như đang răn dạy sinh viên, giọng điệu còn gay gắt hơn khi đối với sinh viên, thấy Lương Ngôn không phản ứng lại mà chỉ lo ăn, trong lòng không biết đây là lần thứ mấy cảm thấy cô chính là kẻ thất bại không thể vực dậy được, không biết cố gắng, không xứng với công sức của bà.
Lúc này bên ngoài có động tĩnh, có người đi vào.
Mẹ Lương vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng bếp, mấy giây sau Lương Ngôn chợt nghe tiếng bà chất vấn: "Mấy giờ rồi sao giờ ông mới về? Ông đã đi đâu?"
"Tôi còn có thể đi đâu, buổi tối có lớp mà." Một người đàn ông đáp.
"Ông nghĩ tôi không biết lịch dạy của ông à? Tối thứ Sáu có lớp gì? Lớp mấy môn gì, ông nói xem."
"Bà đang làm gì vậy? Tôi đi dạy còn phải báo cáo với bà à?"
Lương Ngôn nép vào phòng bếp ăn pizza, thấy tiếng cãi vã trong phòng khách càng lúc càng lớn, cô vội thu dọn đồ đạc rồi men theo bờ tường chạy về phòng.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô dựa lưng vào cửa, cuối cùng cũng cảm thấy thế giới yên bình.
Mệt mỏi cả một ngày, về nhà lại gặp một màn như vậy, Lương Ngôn cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần mình đều kiệt quệ, cô thở dài, đưa tay xoa xoa mặt mình, sau đó thả túi xuống, thay một bộ đồ bình thường rồi nằm sấp xuống giường, mở ngẫu nhiên một tập phim "Shin – Cậu bé bút chì", không bao lâu cô đã cười ha hả.
Đối với cô mà nói, không có chuyện gì mà xem "Shin – Cậu bé bút chì" không thể giải quyết được, nếu không thì còn có "Cô bé Maruko" mà.
Sau khi Lương Ngôn xem xong hai tập phim hoạt hình thì nhận được cuộc gọi video của Tề Huyên. Tề Huyên là bạn tốt thời đại học của cô, hai người cùng chuyên ngành, bây giờ cô ấy cũng đang làm giáo viên mầm non ở một nhà trẻ công lập ở thành phố A.
Lương Ngôn bật video lên, Tề Huyên hỏi ngay: "Này, mày đang làm gì thế?"
"Xem phim hoạt hình."
"Shin cậu bé bút chì?"
Lương Ngôn xoay người, gật đầu với màn hình.
"Tao nói mày xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi không chán à?"
Lương Ngôn lắc đầu: "Không đâu, hay lắm."
Tề Huyên bĩu môi: "Mày đó, ngây thơ hệt như mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ."
Lương Ngôn cảm khái một câu: "Nếu tao cũng giống vậy thì tốt rồi."
Tề Huyên lập tức hỏi: "Tuần này của mày ở Hồng Tâm thế nào?"
Lương Ngôn thở dài, lầm bầm: "Chẳng có gì khác, việc vặt thì nhiều, tao lại chẳng quen mấy đồng nghiệp xung quanh nên không nói chuyện nhiều, khá là lúng túng."
"Nè nha, ai mới bắt đầu cũng vậy, quen dần thì tốt rồi." Tề Huyên khuyên nhủ cô, "Hồng Tâm là nhà trẻ tư nhân có tiếng, mày có thể có một công việc ở đó đã là không tệ rồi."
Lương Ngôn cắn môi: "Cũng không phải mày không biết mẹ tao dùng quan hệ nhét tôi vào đấy, những đứa như tao chắc chắn là "lính nhảy dù" bị coi thường nhất ở chốn công sở."
"Này, mày đừng nghĩ vậy, nếu bọn họ coi thường mày thì mày càng phải làm tốt, không để bọn họ coi thường mày nữa."
Lương Ngôn lại thở dài, đạo lý này cô hiểu, cho nên sau khi vào Hồng Tâm cô giống như trên chiến trường, ngày nào cũng căng như dây đàn, có việc là giành lấy để làm, không dám nhàn rỗi dù chỉ một chút, chỉ sợ người ta cảm thấy cô vào đây được là nhờ quan hệ, tuần này so với thực tập năm cuối còn mệt hơn nhiều.
Tề Huyên cũng thở dài: "Thật ra tao cũng mệt, bà giám thị làm cùng với tao ấy, việc gì cũng để tao làm, cuối cùng công lao lại là của chị ta."
Lương Ngôn nghe cô nói cũng uể oải hẳn, nghĩ thầm liệu có phải do mình than vãn hoài nên cũng khiến cảm xúc của cô ấy không tốt. Cô ngồi dậy an ủi cô bạn: "Haiz, vừa tốt nghiệp xong làm sao mà không mệt được, chờ thời kì đau khổ qua đi là tốt rồi, không phải mày còn muốn đi xem concert của thần tượng sao, cố gắng tiết kiệm tiền đi."
Tề Huyên nghe thấy nhắc đến thần tượng thì hăng hái hẳn: "Đúng vậy, tao phải cố gắng đến gần thần tượng hơn, tiết kiện tiền đi concert, ngồi ghế VIP luôn!"
"Cố lên cố lên!"
Lúc này Tề Huyên đột nhiên ghé sát vào màn hình tò mò hỏi: "Này, Hồng Tâm là nhà trẻ cho giới nhà giàu, học phí đắt như vậy, gia cảnh của học sinh ở chỗ bọn mày đều tốt đúng không?"
Lương Ngôn nghĩ nghĩ: "Tao cũng không rõ thế nào là điều kiện không tệ."
"Nhìn xe á."
Tề Huyên vừa nhắc, Lương Ngôn liền nhớ đến người đàn ông đến đón Trần Gia Nguyệt ban tối: "Hôm nay có một chiếc Bentley, là chú của một bạn nhỏ, nhìn dáng vẻ cũng rất có tiền."
"Hốt anh ta đi!"
Lương Ngôn lắc đầu, vô cùng lý trí nói: "Mấy người giàu có tham vọng "cao" lắm, tao phải nhìn vào thực tế thôi... Tìm một căn nhà giải toả là được rồi."
Nói xong chính cô cũng không nhịn được mà cười ngây ngô.
"Không có tiền đồ." Tề Huyên phê bình cô rồi than thở, "Đại gia nào đó đến bao nuôi tao đi, tao tình nguyện làm một chú chim hoàng yến trong lồng bị mất tự do, tình nguyện khóc trên BMW, tình nguyện sinh con đẻ cái cho người đó luôn."
Lương Ngôn tạt một ca nước lạnh: "Bây giờ đa số đại gia đều bị hói nha."
"Hói hay không không thành vấn đề, tao chỉ muốn chia sẻ gánh nặng tiêu tiền với người ta thôi."
Lương Ngôn cười ha hả: "Mày cứ chờ bánh rơi từ trên trời xuống đi."
Cô vừa nói xong đã nghe Tề Huyên nói liên tiếp mấy câu "mẹ nó", sau đó vẻ mặt nhăn nhó, trợn mắt mở miệng, nhìn mặt như kì lân vậy.
"Lương Ngôn, mày nói tiếp đi, đúng là đồ may mắn mà." Tề Huyên phấn khích đến mức ngửa mặt kêu to, "Bánh vừa rơi trúng đầu tao rồi!"
Lương Ngôn khó hiểu: "Thần tượng phản hồi lại màyà?"
"Nếu là vậy thật thì tao đã vui đến ngất đi mất rồi."
"Vậy sao mày vui vậy?"
Tề Huyên kích động để đỏ bừng mặt: "Có thể không phấn khích à, hai ngày trước tao chia sẻ bài giveaway của khách sạn SISYPHOS trên Weibo, vừa rồi Weibo thông báo tao trúng thưởng, trong tháng này có thể dẫn thêm một người đến ở 2 đêm, toàn bộ chi tiêu trong khách sạn đều được miễn phí!"
Lương Ngôn há hốc mồm: "Khách sạn gì Tây Tây [1] cơ?"
[1] Chữ SI gần giống 西 đọc là xī nên Lương Ngôn nghe nhầm.
"Ặc, không phải, khách sạn SISYPHOS nổi tiếng vậy mà mày không biết à? Là khách sạn năm sao cao cấp đó."
Lương Ngôn nhún nhún vai: "Chưa từng nghe."
"Tao nói mày đừng có mê mẩnphim hoạt hình 2D nữa mà." Tề Huyên vẫn còn trong trạng thái hưng phấn nên rất tích cực phổ cập kiến thức cho Lương Ngôn, "Có từng nghe đến tập đoàn EYE chưa?"
Lương Ngôn lắc đầu.
Tề Huyên chửi thề: "Mày đúng là chỉ sống trong thế giới của mình mà chẳng màng thế sự luôn đấy."
"Tập đoàn EYE là tập đoàn quản lý khách sạn nổi tiếng trong nước, nó có một vài thương hiệu khách sạn trải rộng nhiều tỉnh thành lớn, có kinh doanh cao cấp, có phong cách boutique [2], có phong cách nghỉ dưỡng đặc biệt, có phong cách xa hoa hưởng thụ, ngoài ra còn có chuỗi khách sạn nhanh và tiện, chuỗi 'A tốc độ' chắc mày biết chứ?"
[2] Dạng khách sạn boutique là kiểu khách sạn đặc trưng có số phòng < 100 và có phong cách thiết kế đặc trưng theo hướng nghệ thuật. (Nguồn: https://travelgear.vn/blog/boutique-la-gi/)
"Cái này tao biết, chuyến du lịch trước khi tốt nghiệp của bọn mình không phải ở khách sạn này à?"
"'A tốc độ' chính là chuỗi khách sạn nhanh trực thuộc tập đoàn EYE, giá cả thuộc hàng dễ chịu nhất. SISYPHOS cũng là một thương hiệu của EYE, tập trung vào phân khúc cao cấp, lượt đánh giá của khách sạn cực kì tốt. Tao xem giới thiệu nói bên trong có đủ cơ sở vật chất luôn, từ bể bơi, phòng tập gym, suối nước nóng... Mỗi phòng còn có quản gia riêng, đầu bếp của khách sạn thì có sao Michelin. Mục đích của khách sạn là cho mọi người ở đây được hưởng thụ những dịch vụ tuyệt vời nhất."
Lương Ngôn nghe vậy không khỏi tặc lưỡi: "Quả nhiên tao không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của người có tiền, một đêm ở đây không biết bao nhiêu tiền nhỉ?"
Tề Huyên nói ra một con số, Lương Ngôn sửng sốt hít một hơi: "Đắt vậy?"
"Hừ hừ." Tề Huyên nhướn mày, "Nên mày biết vì sao tao phấn khích vậy rồi chứ! Miếng bánh to như vậy lại rơi xuống đầu tao!"
Lương Ngôn chớp chớp mắt, chân thành đặt câu hỏi: "Có phần thưởng giảm giá không?"
Tề Huyên trợn mắt: "Có giảm tao cũng không muốn. Cơ hội tốt thế này, bình thường có tiền cũng chưa chắc đã đặt được phòng... Đúng lúc ngày mai là cuối tuần, chúng ta cùng đi hưởng thụ cuộc sống của người có tiền nào!"
______________________
Lương Ngôn đi một vòng quanh nhà trẻ kiểm tra cửa nẻo, cuối cùng tắt hết đèn trước khi qua chào bác bảo vệ ở cổng gần trạm xe buýt.
Nhà trẻ Hồng Tâm ở Giang Bắc, nhà cô ở Giang Nam. Sau khi cô vào làm ở nhà trẻ vốn muốn thuê một nhà trọ nhỏ ở Giang Bắc với bạn, nhưng mẹ của cô, giáo sư Tưởng Dung, kiên quyết không đồng ý, bỏ phiếu phủ quyết đề nghị của cô, thế là cô đành phải tiếp tục sống ở nhà.
Thật ra khi còn học đại học, có rất nhiều bạn bè ghen tị vì nhà cô ở đây, bình thường cuối tuần có thể về nhà. Nhưng Lương Ngôn không nghĩ như vậy, nếu có thể tự quyết, cô sẽ chọn một trường ở ngoài tỉnh.
Từ lúc tan tầm đến giờ, giáo sư Tưởng Dung đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn WeChat, từ những lời hỏi thăm nhẹ nhàng ban đầu đến tra hỏi như có súng lẫn gậy ở sau lưng vậy. Lương Ngôn nói mình đang tăng ca nhưng bà không tin, vẫn nghi ngờ cô đang đi chơi bên ngoài, ra lệnh cô phải trở về mau.
Không thể nói lý, Lương Ngôn bĩu môi bực bội không nhắn lại.
Cô sờ sờ cái bụng đang kêu ầm lên của mình, hơi hối hận lúc chiều không ăn lót dạ nhiều hơn một chút, đang nghĩ có nên làm lễ truy điệu lục phủ ngũ tạng của mình hay không thì xe buýt về nhà đã đến.
Xe buýt liên vùng đã dừng chạy từ lâu, chuyến này có thể là chuyến cuối cùng nên Lương Ngôn không dám bỏ qua, nếu không cô phải thuê xe đi về Giang Nam, là một sinh vật vừa đi làm, cô chẳng có mấy tiền tiết kiệm.
Trên chuyến xe về Giang Nam này có rất nhiều người, lúc này vẫn xem như giờ cao điểm. Rất nhiều nhân viên văn phòng đi làm ở Giang Bắc, lại vì tiền thuê nhà ở Giang Nam tương đối rẻ nên nhiều người ngoại tỉnh có xu hướng ở Giang Nam. Vì thế trên các chuyến xe buýt liên vùng vào buổi sáng và giờ cao điểm rất dễ bị ép thành đồ hộp.
Mùa hè nóng nực, trên xe mở điều hòa, nhiều người như vậy lại chen chúc trong một không gian chật hẹp, mỗi người người lại có một mùi hương khác nhau, chúng trộn lẫn với nhau chẳng khác gì vũ khí sinh học, có thể hạ gục một đám người mà chẳng cần một tên lính nào.
Lương Ngôn bị ép đứng ở gần cửa không thể di chuyển. Sau khi xe đi qua cầu, mỗi trạm đều có người đi xuống, lúc này không gian trên xe mới rộng rãi một chút.
Một đường vừa đi vừa dừng, Lương Ngôn về đến nhà là đã chuyện một tiếng sau, cô vừa mệt vừa khát lại còn đói nên đi thẳng vào phòng bếp, cầm bình thủy tinh, mở nắp ra uống mấy ngụm.
"Con còn biết đường về à?"
Lương Ngôn nuốt ngụm nước, quay đầu nhìn người đã đứng đó từ khi nào, lau miệng rồi kêu: "Mẹ."
Mẹ Lương bực bội hừ một tiếng.
Lương Ngôn đóng cửa tủ lạnh, quay người thành khẩn nói: "Hôm nay con tăng ca thật, đến bảy giờ mới về, không tin thì mẹ có thể hỏi bác bảo vệ trong trường."
Mẹ Lương liếc cô một cái, vừa định mở miệng dạy dỗ vài câu thì nghe được âm thanh không nhã nhặn từ bụng cô phát ra.
Lương Ngôn ngượng ngùng cười, xoa xoa bụng mình: "Mẹ nghe chưa, bụng của con cũng muốn làm chứng đó, nếu con đi ra ngoài chơi còn có thể không ăn uống gì sao."
Mẹ Lương biết tính cách của Lương Ngôn, từ nhỏ đến lớn chẳng làm được gì, chỉ có ăn là đứng nhất, lúc này thấy cô như vậy, bà lại càng tức giận.
Lương Ngôn không mong chờ giáo sư Tưởng Dung sẽ để phần cơm tối cho mình, cô mở tủ lạnh lấy bánh pizza đã đặt hôm qua, cắt hai miếng bỏ vào lò vi sóng đun nóng.
Mẹ Lương đứng bên cạnh vẫn lải nhải: "Con dạy thêm cho lớp mấy?"
Lương Ngôn giải thích: "Có một đứa bé ba mẹ không đến đón nên con ở lại đợi cùng."
"Đây không phải việc của bảo mẫu sao?"
Lò vi sóng "tinh" một tiếng, Lương Ngôn lập tức đeo bao tay lấy pizza ra, đồng thời trả lời: "Giờ con đang trong kì thực tập, vốn phải làm thêm nhiều việc khác mà."
Trong lòng cô âm thầm nói thêm một câu, nếu không người khác sẽ nghĩ con là đại tiểu thư đi vào bằng quan hệ, còn lại chẳng làm việc gì.
"Con đây là đang làm bảo mẫu cho người ta, lúc trước mẹ nên ép con đi học lại mới đúng. Con gái của hai giáo sư đại học lại đi làm giáo viên mầm non là thể thống gì? Mỗi lần nói ra mẹ đều thấy ngại lắm đấy, người khác biết được sẽ nói mẹ và ba con không thể dạy được con, ngay cả con mình còn không dạy tốt thì dạy ai!"
Đây là luận điệu cũ rích được giáo sư Tưởng Dung nhai đi nhai lại, Lương Ngôn nghe đã thành quen, miệng cô vừa ăn pizza nhưng vẫn có thời gian trả lời bà: "Là do con ngu ngốc, chẳng có ai quy định con gái của giáo sư phải thông minh hơn người khác, phải đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, không thể làm giáo viên mầm non cả."
"Con gái người khác thì được, con gái của Tưởng Dung mẹ thì không." Mẹ Lương cau có, vẻ mặt chuyển từ không hài lòng thành tức giận, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén trông như trưởng khoa Kỷ luật.
Lương Ngôn hơi sợ, theo bản năng đứng dậy, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của giáo sư Tưởng Dung: "Dương Mẫn Nghi vừa tốt nghiệp đã vào làm ở tập đoàn nước ngoài. Con thì sao, từ bé đến lớn không bằng người ta, học tập thì còn tệ hơn, bây giờ đi làm cũng vậy, điều kiện của con lẽ nào lại không bằng cô ta à?"
"Đúng là không biết phấn đấu."
Trong quá trình trưởng thành của mỗi người có lẽ ai cũng bị so sánh với con cái của gia đình khác. Tình cảnh của Lương Ngôn lại hơi đặc biệt, từ lúc cô còn trong bụng giáo sư Tưởng Dung đã có đối thủ cạnh tranh, hoặc nói là "kẻ thù lâu năm" còn đúng hơn.
Lương Ngôn cúi đầu ăn pizza, im lặng nghe mắng không đáp, mấy lời này cô đã nghe đến chai lì.
Mẹ Lương giống như đang răn dạy sinh viên, giọng điệu còn gay gắt hơn khi đối với sinh viên, thấy Lương Ngôn không phản ứng lại mà chỉ lo ăn, trong lòng không biết đây là lần thứ mấy cảm thấy cô chính là kẻ thất bại không thể vực dậy được, không biết cố gắng, không xứng với công sức của bà.
Lúc này bên ngoài có động tĩnh, có người đi vào.
Mẹ Lương vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng bếp, mấy giây sau Lương Ngôn chợt nghe tiếng bà chất vấn: "Mấy giờ rồi sao giờ ông mới về? Ông đã đi đâu?"
"Tôi còn có thể đi đâu, buổi tối có lớp mà." Một người đàn ông đáp.
"Ông nghĩ tôi không biết lịch dạy của ông à? Tối thứ Sáu có lớp gì? Lớp mấy môn gì, ông nói xem."
"Bà đang làm gì vậy? Tôi đi dạy còn phải báo cáo với bà à?"
Lương Ngôn nép vào phòng bếp ăn pizza, thấy tiếng cãi vã trong phòng khách càng lúc càng lớn, cô vội thu dọn đồ đạc rồi men theo bờ tường chạy về phòng.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô dựa lưng vào cửa, cuối cùng cũng cảm thấy thế giới yên bình.
Mệt mỏi cả một ngày, về nhà lại gặp một màn như vậy, Lương Ngôn cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần mình đều kiệt quệ, cô thở dài, đưa tay xoa xoa mặt mình, sau đó thả túi xuống, thay một bộ đồ bình thường rồi nằm sấp xuống giường, mở ngẫu nhiên một tập phim "Shin – Cậu bé bút chì", không bao lâu cô đã cười ha hả.
Đối với cô mà nói, không có chuyện gì mà xem "Shin – Cậu bé bút chì" không thể giải quyết được, nếu không thì còn có "Cô bé Maruko" mà.
Sau khi Lương Ngôn xem xong hai tập phim hoạt hình thì nhận được cuộc gọi video của Tề Huyên. Tề Huyên là bạn tốt thời đại học của cô, hai người cùng chuyên ngành, bây giờ cô ấy cũng đang làm giáo viên mầm non ở một nhà trẻ công lập ở thành phố A.
Lương Ngôn bật video lên, Tề Huyên hỏi ngay: "Này, mày đang làm gì thế?"
"Xem phim hoạt hình."
"Shin cậu bé bút chì?"
Lương Ngôn xoay người, gật đầu với màn hình.
"Tao nói mày xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi không chán à?"
Lương Ngôn lắc đầu: "Không đâu, hay lắm."
Tề Huyên bĩu môi: "Mày đó, ngây thơ hệt như mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ."
Lương Ngôn cảm khái một câu: "Nếu tao cũng giống vậy thì tốt rồi."
Tề Huyên lập tức hỏi: "Tuần này của mày ở Hồng Tâm thế nào?"
Lương Ngôn thở dài, lầm bầm: "Chẳng có gì khác, việc vặt thì nhiều, tao lại chẳng quen mấy đồng nghiệp xung quanh nên không nói chuyện nhiều, khá là lúng túng."
"Nè nha, ai mới bắt đầu cũng vậy, quen dần thì tốt rồi." Tề Huyên khuyên nhủ cô, "Hồng Tâm là nhà trẻ tư nhân có tiếng, mày có thể có một công việc ở đó đã là không tệ rồi."
Lương Ngôn cắn môi: "Cũng không phải mày không biết mẹ tao dùng quan hệ nhét tôi vào đấy, những đứa như tao chắc chắn là "lính nhảy dù" bị coi thường nhất ở chốn công sở."
"Này, mày đừng nghĩ vậy, nếu bọn họ coi thường mày thì mày càng phải làm tốt, không để bọn họ coi thường mày nữa."
Lương Ngôn lại thở dài, đạo lý này cô hiểu, cho nên sau khi vào Hồng Tâm cô giống như trên chiến trường, ngày nào cũng căng như dây đàn, có việc là giành lấy để làm, không dám nhàn rỗi dù chỉ một chút, chỉ sợ người ta cảm thấy cô vào đây được là nhờ quan hệ, tuần này so với thực tập năm cuối còn mệt hơn nhiều.
Tề Huyên cũng thở dài: "Thật ra tao cũng mệt, bà giám thị làm cùng với tao ấy, việc gì cũng để tao làm, cuối cùng công lao lại là của chị ta."
Lương Ngôn nghe cô nói cũng uể oải hẳn, nghĩ thầm liệu có phải do mình than vãn hoài nên cũng khiến cảm xúc của cô ấy không tốt. Cô ngồi dậy an ủi cô bạn: "Haiz, vừa tốt nghiệp xong làm sao mà không mệt được, chờ thời kì đau khổ qua đi là tốt rồi, không phải mày còn muốn đi xem concert của thần tượng sao, cố gắng tiết kiệm tiền đi."
Tề Huyên nghe thấy nhắc đến thần tượng thì hăng hái hẳn: "Đúng vậy, tao phải cố gắng đến gần thần tượng hơn, tiết kiện tiền đi concert, ngồi ghế VIP luôn!"
"Cố lên cố lên!"
Lúc này Tề Huyên đột nhiên ghé sát vào màn hình tò mò hỏi: "Này, Hồng Tâm là nhà trẻ cho giới nhà giàu, học phí đắt như vậy, gia cảnh của học sinh ở chỗ bọn mày đều tốt đúng không?"
Lương Ngôn nghĩ nghĩ: "Tao cũng không rõ thế nào là điều kiện không tệ."
"Nhìn xe á."
Tề Huyên vừa nhắc, Lương Ngôn liền nhớ đến người đàn ông đến đón Trần Gia Nguyệt ban tối: "Hôm nay có một chiếc Bentley, là chú của một bạn nhỏ, nhìn dáng vẻ cũng rất có tiền."
"Hốt anh ta đi!"
Lương Ngôn lắc đầu, vô cùng lý trí nói: "Mấy người giàu có tham vọng "cao" lắm, tao phải nhìn vào thực tế thôi... Tìm một căn nhà giải toả là được rồi."
Nói xong chính cô cũng không nhịn được mà cười ngây ngô.
"Không có tiền đồ." Tề Huyên phê bình cô rồi than thở, "Đại gia nào đó đến bao nuôi tao đi, tao tình nguyện làm một chú chim hoàng yến trong lồng bị mất tự do, tình nguyện khóc trên BMW, tình nguyện sinh con đẻ cái cho người đó luôn."
Lương Ngôn tạt một ca nước lạnh: "Bây giờ đa số đại gia đều bị hói nha."
"Hói hay không không thành vấn đề, tao chỉ muốn chia sẻ gánh nặng tiêu tiền với người ta thôi."
Lương Ngôn cười ha hả: "Mày cứ chờ bánh rơi từ trên trời xuống đi."
Cô vừa nói xong đã nghe Tề Huyên nói liên tiếp mấy câu "mẹ nó", sau đó vẻ mặt nhăn nhó, trợn mắt mở miệng, nhìn mặt như kì lân vậy.
"Lương Ngôn, mày nói tiếp đi, đúng là đồ may mắn mà." Tề Huyên phấn khích đến mức ngửa mặt kêu to, "Bánh vừa rơi trúng đầu tao rồi!"
Lương Ngôn khó hiểu: "Thần tượng phản hồi lại màyà?"
"Nếu là vậy thật thì tao đã vui đến ngất đi mất rồi."
"Vậy sao mày vui vậy?"
Tề Huyên kích động để đỏ bừng mặt: "Có thể không phấn khích à, hai ngày trước tao chia sẻ bài giveaway của khách sạn SISYPHOS trên Weibo, vừa rồi Weibo thông báo tao trúng thưởng, trong tháng này có thể dẫn thêm một người đến ở 2 đêm, toàn bộ chi tiêu trong khách sạn đều được miễn phí!"
Lương Ngôn há hốc mồm: "Khách sạn gì Tây Tây [1] cơ?"
[1] Chữ SI gần giống 西 đọc là xī nên Lương Ngôn nghe nhầm.
"Ặc, không phải, khách sạn SISYPHOS nổi tiếng vậy mà mày không biết à? Là khách sạn năm sao cao cấp đó."
Lương Ngôn nhún nhún vai: "Chưa từng nghe."
"Tao nói mày đừng có mê mẩnphim hoạt hình 2D nữa mà." Tề Huyên vẫn còn trong trạng thái hưng phấn nên rất tích cực phổ cập kiến thức cho Lương Ngôn, "Có từng nghe đến tập đoàn EYE chưa?"
Lương Ngôn lắc đầu.
Tề Huyên chửi thề: "Mày đúng là chỉ sống trong thế giới của mình mà chẳng màng thế sự luôn đấy."
"Tập đoàn EYE là tập đoàn quản lý khách sạn nổi tiếng trong nước, nó có một vài thương hiệu khách sạn trải rộng nhiều tỉnh thành lớn, có kinh doanh cao cấp, có phong cách boutique [2], có phong cách nghỉ dưỡng đặc biệt, có phong cách xa hoa hưởng thụ, ngoài ra còn có chuỗi khách sạn nhanh và tiện, chuỗi 'A tốc độ' chắc mày biết chứ?"
[2] Dạng khách sạn boutique là kiểu khách sạn đặc trưng có số phòng < 100 và có phong cách thiết kế đặc trưng theo hướng nghệ thuật. (Nguồn: https://travelgear.vn/blog/boutique-la-gi/)
"Cái này tao biết, chuyến du lịch trước khi tốt nghiệp của bọn mình không phải ở khách sạn này à?"
"'A tốc độ' chính là chuỗi khách sạn nhanh trực thuộc tập đoàn EYE, giá cả thuộc hàng dễ chịu nhất. SISYPHOS cũng là một thương hiệu của EYE, tập trung vào phân khúc cao cấp, lượt đánh giá của khách sạn cực kì tốt. Tao xem giới thiệu nói bên trong có đủ cơ sở vật chất luôn, từ bể bơi, phòng tập gym, suối nước nóng... Mỗi phòng còn có quản gia riêng, đầu bếp của khách sạn thì có sao Michelin. Mục đích của khách sạn là cho mọi người ở đây được hưởng thụ những dịch vụ tuyệt vời nhất."
Lương Ngôn nghe vậy không khỏi tặc lưỡi: "Quả nhiên tao không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của người có tiền, một đêm ở đây không biết bao nhiêu tiền nhỉ?"
Tề Huyên nói ra một con số, Lương Ngôn sửng sốt hít một hơi: "Đắt vậy?"
"Hừ hừ." Tề Huyên nhướn mày, "Nên mày biết vì sao tao phấn khích vậy rồi chứ! Miếng bánh to như vậy lại rơi xuống đầu tao!"
Lương Ngôn chớp chớp mắt, chân thành đặt câu hỏi: "Có phần thưởng giảm giá không?"
Tề Huyên trợn mắt: "Có giảm tao cũng không muốn. Cơ hội tốt thế này, bình thường có tiền cũng chưa chắc đã đặt được phòng... Đúng lúc ngày mai là cuối tuần, chúng ta cùng đi hưởng thụ cuộc sống của người có tiền nào!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.