Chương 7
Duckkiii
20/10/2023
Cậu bắt một chiếc taxi đến địa chỉ mà giám đốc đã đưa, đứng trước cửa công ty cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đến quầy tiếp tân đưa ra chứng minh thư và đưa tin nhắn cho tiếp tân xem, tiếp tân sau khi xác nhận cậu đúng là người đã được điều đến, tiếp tân đưa cậu số phòng ký túc xá của công ty.
mở cửa phòng bước vào, căn phòng được sơn màu vàng nhạt, tạo nên cảm giác thoải mái, cậu đặt balo lên giường, đem quần áo bỏ vào tủ, soạn thêm một, mở cửa sổ ngắm nhìn thành phố mới, cậu bắt tay dọn dẹp, cậu đưa mắt nhìn khắp căn phòng, quyết định đi mua chậu cây về, bước ra khỏi phòng cậu, cậu lên mạng tìm kiếm một shop bán cây gần nhất, cậu lựa chọn một chậu sen đá ruby đỏ, đem về phòng đặt lên bên bệ cửa sổ tưới một ít nước rồi ngồi ngắm nhìn chậu sen đá.
Tiếp theo cuộc sống cậu khá tốt đẹp, cậu có công việc làm, cuộc sống yên bình cứ như thế tiếp diễn, sau 1năm cậu vừa đi làm nhiều công việc nên cậu đã tích được một khoản tiền, cậu dùng số tiền này mua một căn nhà nhỏ nằm ở một khu ngoại ô thành phố.
Ngày hôm đấy trời mưa to cậu vừa đi làm về thì phát hiện một chiếc thùng cattoon cũ, trong hộp có tổng cộng là 5 bé mèo, những đã mất hết ba bé, cậu nhìn các bé mèo trong hộp, cảm thấy bọn chúng rất giống bản thân, đều bị bỏ rơi, cậu không đành lòng bỏ đám mèo lại, cậu ôm chiếc hộp về nhà.
Đem ba bé mèo đã mất chôn ở trong sân nhà, đem chậu sen đá lúc trước cậu mua đem trồng vào kế bên mảnh đất cậu chôn ba bé mèo, cậu để hai bé mèo vào một chiếc khăn ấm, cậu lấy điện thoại gọi cho một người bạn cùng công ty của cậu cũng nuôi mèo.
Sau một hồi hỏi thăm cậu quyết định đem hai bé mèo đi bệnh viện, nhìn sắc trời u ám, cậu lấy một chiếc áo ấm đắp lên mình của hai bé mèo, cậu lấy dù đi rồi đi ra phố bắt một chiếc taxi.
Vừa ngồi ngắm nhìn cửa sổ cậu vừa lấy tay vuốt ve hai bé mèo, đến cửa bệnh viện thú ý cậu trả tiền xe rồi chạy nhanh vào trong, đưa hai bé cho bác sĩ kiểm tra sức khỏe.
Cậu ngồi trên băng ghế ở bệnh viện thú y, bác sĩ đem hai bé mèo ra, cậu đúng dậy nhanh tay ôm hai bé vào lòng, thật may mắn sức khỏe của hai bé rất tốt, cậu cảm ơn bác sĩ rồi đi đến khu bán đồ cho mèo, cậu nghe nhân viên giới thiệu một lúc rồi cậu quyết định mua một ít thức ăn và pate, thêm một chậu cát đi vệ sinh cho mèo, mua thêm một ít sữa dành cho mèo và men tiêu hoá.
Về tới nhà cậu đem hai bé xuống đất cho hai bé tham quan khắp căn nhà, cậu đi vào bếp pha một ít sữa để vào một ít men tiêu hoá, đợi sữa nguội bớt một ít rồi đút cho hai bé.
Cậu ngồi nhìn hai bé, một bé có lông màu đen và một bé màu trắng, hai bé đều là mèo đực, cậu quyết định đặt bé mèo đen tên là Bạch Tuyết và bé trắng tên là Hoàng tử, vì lúc nhỏ cậu rất thích chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
Trời âm u, nước mưa như nặng hạt rơi xuống tí tách tí tách, trong một căn phòng được bày trí đơn giản, một thân hình cao lớn ngồi nhìn về bầu trời âm u, Cao Lãng đưa tay lên vuốt tóc, đôi mắt mơ màng.
Hắn không biết cậu hiện tại đang ở nơi nào, bỗng một ngày cậu biến mất, để lại hắn với tâm trạng rối bời, nếu như có cơ hội quay trở về khoảng thời gian đấy hắn sẽ đấm bản thân mình một cái.
Tại sao lúc đó hắn lại bỏ cậu một mình, không liên lạc với cậu để bây giờ biến mất, liệu bây giờ hắn có thể quay trở về khoảng thời gian ấy không, chỉ một lần nữa thôi, trên gò má hắn có một giọt nước ấm nóng lăn dài trên má....
Ánh sáng chiếu rọi vào khung cửa sổ, căn phòng ngập tràng ánh sáng ấm áp, trên giường, một cơ thể bị một chiếc chăn to che đậy hết thân mình, chỉ chừa một nhúm tóc đen mền mại.
Tiếng cửa kêu lên lạch cạch, một con mèo màu đen bước vào, nhanh chóng nhảy lên giường dụi đầu vào người trên giường trong cổ họng vang lên tiếng kêu meo meo, người trên giường khẽ xoay người đưa tay xoa đầu mèo, cậu chui ra khỏi ổ chăn, bước xuống nền nhà cậu khẽ run vì lạnh.
Mở cửa sổ cậu ngắm nhìn khung cảnh lúc sáng sớm, vương vai rồi quay lại về phía giường bế bé mèo đen lên dụi mặt vào trong bụng mèo, cậu thả mèo xuống đi về phía nhà vệ sinh, một lát sau cậu lại bước ra, đi đến bên một ổ ngủ cho mèo có hình tròn, một bé mèo trắng đang nằm ngủ, cậu nhẹ nhàng lay nhẹ khiến cho mèo tỉnh giấc vừa lay vừa bảo
" hoàng tử, thức dậy đi nào"
"con mà không thức là bạch tuyết sẽ ăn hết đồ ăn của con nha"
bé mèo đen tên bạch tuyết đứng bên cậu kêu meo meo tỏ vẻ đồng ý, cậu nhìn sang bạch tuyết rồi bảo
"Bạch Tuyết con ở đây kêu hoàng tử thức dậy nha"
"ba đi nấu đồ ăn sáng cho ba người chúng ta"
Rồi cậu xoa đầu bạch tuyết, bạch tuyết nhìn cậu rời đi rồi quay sang nhìn con mèo đang nằm ngủ trên ổ mèo, đi đến bên con mèo kia, rồi nhẹ nhàng lấy đà rồi nhảy thẳng lên mình con mèo tên Hoàng tử.
Hoàng tử đang yên giấc cũng bị một lực nặng bất ngờ suất hiện trên người mình mà giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn thứ màu đen huyền đang nằm yên bị trên người mình, hoàng tử đứng dậy rượt đuổi bạch tuyết khắp căn nhà.
cậu đứng từ trong bếp nhìn ra thấy hai con mèo một trắng một đen đang rượt đuổi nhau cậu khẽ cười, cậu muốn khoảng khắc này sẽ cứ yên bình như vậy, có công việc làm, có những chú mèo đáng yêu luôn bên cạnh cậu những lúc cậu buồn cậu vui.
tiếng chuông điện thoại vang lên khắp căn nhà, cậu đem hai khay đồ ăn để trên đất cho bạch tuyết và hoàng tử, cậu đi nhanh vào phòng, nhìn tên đang hiển thị trên màn hình cậu do dự rồi bắt máy.
"Hi Vân, anh gọi giờ này chắc em không phiền chứ" người đầu đây bên kia hỏi
"không phiền"
"sắp đến tết rồi, em có thể trở về được không"
Đầu dây bên kia nói với giọng ấp úng sợ cậu sẽ từ chối, cậu không trả lời ngay mà nhìn về hướng bạch tuyết và hoàng tử đang vui đùa với nhau
"Hi Vân à, hãy trở về được không, anh thấy nhớ em rồi"
thấy cậu không trả lời người bên kia nói tiếp
"em sẽ suy nghĩ về vấn đề này"
nghe thấy câu 'anh nhớ em rồi' tim cậu bỗng nhiên có một luồn ấm áp lan toả, ít nhất có một người còn nhớ về cậu.
"Anh sẽ luôn chờ em, nhớ giữ gìn sức khỏe, anh luôn bên em"
*Cạch* mặt cậu đỏ lên tận mang tai, cậu nhanh tay kết thúc cuộc gọi, môi cậu câu lên một đường cong, cảm giác có một người chờ đợi mình tim cậu ngập tràn hạnh phúc.
Bước chân về hướng ghế sofa, ngồi xuống ghế bế bạch tuyết và hoàng tử tay vuốt lông tay xoa đầu, bạch tuyết và hoàng tử thoải mái kêu hừ hừ, trong lòng cậu hiện tại đã có kết quả.
mở cửa phòng bước vào, căn phòng được sơn màu vàng nhạt, tạo nên cảm giác thoải mái, cậu đặt balo lên giường, đem quần áo bỏ vào tủ, soạn thêm một, mở cửa sổ ngắm nhìn thành phố mới, cậu bắt tay dọn dẹp, cậu đưa mắt nhìn khắp căn phòng, quyết định đi mua chậu cây về, bước ra khỏi phòng cậu, cậu lên mạng tìm kiếm một shop bán cây gần nhất, cậu lựa chọn một chậu sen đá ruby đỏ, đem về phòng đặt lên bên bệ cửa sổ tưới một ít nước rồi ngồi ngắm nhìn chậu sen đá.
Tiếp theo cuộc sống cậu khá tốt đẹp, cậu có công việc làm, cuộc sống yên bình cứ như thế tiếp diễn, sau 1năm cậu vừa đi làm nhiều công việc nên cậu đã tích được một khoản tiền, cậu dùng số tiền này mua một căn nhà nhỏ nằm ở một khu ngoại ô thành phố.
Ngày hôm đấy trời mưa to cậu vừa đi làm về thì phát hiện một chiếc thùng cattoon cũ, trong hộp có tổng cộng là 5 bé mèo, những đã mất hết ba bé, cậu nhìn các bé mèo trong hộp, cảm thấy bọn chúng rất giống bản thân, đều bị bỏ rơi, cậu không đành lòng bỏ đám mèo lại, cậu ôm chiếc hộp về nhà.
Đem ba bé mèo đã mất chôn ở trong sân nhà, đem chậu sen đá lúc trước cậu mua đem trồng vào kế bên mảnh đất cậu chôn ba bé mèo, cậu để hai bé mèo vào một chiếc khăn ấm, cậu lấy điện thoại gọi cho một người bạn cùng công ty của cậu cũng nuôi mèo.
Sau một hồi hỏi thăm cậu quyết định đem hai bé mèo đi bệnh viện, nhìn sắc trời u ám, cậu lấy một chiếc áo ấm đắp lên mình của hai bé mèo, cậu lấy dù đi rồi đi ra phố bắt một chiếc taxi.
Vừa ngồi ngắm nhìn cửa sổ cậu vừa lấy tay vuốt ve hai bé mèo, đến cửa bệnh viện thú ý cậu trả tiền xe rồi chạy nhanh vào trong, đưa hai bé cho bác sĩ kiểm tra sức khỏe.
Cậu ngồi trên băng ghế ở bệnh viện thú y, bác sĩ đem hai bé mèo ra, cậu đúng dậy nhanh tay ôm hai bé vào lòng, thật may mắn sức khỏe của hai bé rất tốt, cậu cảm ơn bác sĩ rồi đi đến khu bán đồ cho mèo, cậu nghe nhân viên giới thiệu một lúc rồi cậu quyết định mua một ít thức ăn và pate, thêm một chậu cát đi vệ sinh cho mèo, mua thêm một ít sữa dành cho mèo và men tiêu hoá.
Về tới nhà cậu đem hai bé xuống đất cho hai bé tham quan khắp căn nhà, cậu đi vào bếp pha một ít sữa để vào một ít men tiêu hoá, đợi sữa nguội bớt một ít rồi đút cho hai bé.
Cậu ngồi nhìn hai bé, một bé có lông màu đen và một bé màu trắng, hai bé đều là mèo đực, cậu quyết định đặt bé mèo đen tên là Bạch Tuyết và bé trắng tên là Hoàng tử, vì lúc nhỏ cậu rất thích chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
Trời âm u, nước mưa như nặng hạt rơi xuống tí tách tí tách, trong một căn phòng được bày trí đơn giản, một thân hình cao lớn ngồi nhìn về bầu trời âm u, Cao Lãng đưa tay lên vuốt tóc, đôi mắt mơ màng.
Hắn không biết cậu hiện tại đang ở nơi nào, bỗng một ngày cậu biến mất, để lại hắn với tâm trạng rối bời, nếu như có cơ hội quay trở về khoảng thời gian đấy hắn sẽ đấm bản thân mình một cái.
Tại sao lúc đó hắn lại bỏ cậu một mình, không liên lạc với cậu để bây giờ biến mất, liệu bây giờ hắn có thể quay trở về khoảng thời gian ấy không, chỉ một lần nữa thôi, trên gò má hắn có một giọt nước ấm nóng lăn dài trên má....
Ánh sáng chiếu rọi vào khung cửa sổ, căn phòng ngập tràng ánh sáng ấm áp, trên giường, một cơ thể bị một chiếc chăn to che đậy hết thân mình, chỉ chừa một nhúm tóc đen mền mại.
Tiếng cửa kêu lên lạch cạch, một con mèo màu đen bước vào, nhanh chóng nhảy lên giường dụi đầu vào người trên giường trong cổ họng vang lên tiếng kêu meo meo, người trên giường khẽ xoay người đưa tay xoa đầu mèo, cậu chui ra khỏi ổ chăn, bước xuống nền nhà cậu khẽ run vì lạnh.
Mở cửa sổ cậu ngắm nhìn khung cảnh lúc sáng sớm, vương vai rồi quay lại về phía giường bế bé mèo đen lên dụi mặt vào trong bụng mèo, cậu thả mèo xuống đi về phía nhà vệ sinh, một lát sau cậu lại bước ra, đi đến bên một ổ ngủ cho mèo có hình tròn, một bé mèo trắng đang nằm ngủ, cậu nhẹ nhàng lay nhẹ khiến cho mèo tỉnh giấc vừa lay vừa bảo
" hoàng tử, thức dậy đi nào"
"con mà không thức là bạch tuyết sẽ ăn hết đồ ăn của con nha"
bé mèo đen tên bạch tuyết đứng bên cậu kêu meo meo tỏ vẻ đồng ý, cậu nhìn sang bạch tuyết rồi bảo
"Bạch Tuyết con ở đây kêu hoàng tử thức dậy nha"
"ba đi nấu đồ ăn sáng cho ba người chúng ta"
Rồi cậu xoa đầu bạch tuyết, bạch tuyết nhìn cậu rời đi rồi quay sang nhìn con mèo đang nằm ngủ trên ổ mèo, đi đến bên con mèo kia, rồi nhẹ nhàng lấy đà rồi nhảy thẳng lên mình con mèo tên Hoàng tử.
Hoàng tử đang yên giấc cũng bị một lực nặng bất ngờ suất hiện trên người mình mà giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn thứ màu đen huyền đang nằm yên bị trên người mình, hoàng tử đứng dậy rượt đuổi bạch tuyết khắp căn nhà.
cậu đứng từ trong bếp nhìn ra thấy hai con mèo một trắng một đen đang rượt đuổi nhau cậu khẽ cười, cậu muốn khoảng khắc này sẽ cứ yên bình như vậy, có công việc làm, có những chú mèo đáng yêu luôn bên cạnh cậu những lúc cậu buồn cậu vui.
tiếng chuông điện thoại vang lên khắp căn nhà, cậu đem hai khay đồ ăn để trên đất cho bạch tuyết và hoàng tử, cậu đi nhanh vào phòng, nhìn tên đang hiển thị trên màn hình cậu do dự rồi bắt máy.
"Hi Vân, anh gọi giờ này chắc em không phiền chứ" người đầu đây bên kia hỏi
"không phiền"
"sắp đến tết rồi, em có thể trở về được không"
Đầu dây bên kia nói với giọng ấp úng sợ cậu sẽ từ chối, cậu không trả lời ngay mà nhìn về hướng bạch tuyết và hoàng tử đang vui đùa với nhau
"Hi Vân à, hãy trở về được không, anh thấy nhớ em rồi"
thấy cậu không trả lời người bên kia nói tiếp
"em sẽ suy nghĩ về vấn đề này"
nghe thấy câu 'anh nhớ em rồi' tim cậu bỗng nhiên có một luồn ấm áp lan toả, ít nhất có một người còn nhớ về cậu.
"Anh sẽ luôn chờ em, nhớ giữ gìn sức khỏe, anh luôn bên em"
*Cạch* mặt cậu đỏ lên tận mang tai, cậu nhanh tay kết thúc cuộc gọi, môi cậu câu lên một đường cong, cảm giác có một người chờ đợi mình tim cậu ngập tràn hạnh phúc.
Bước chân về hướng ghế sofa, ngồi xuống ghế bế bạch tuyết và hoàng tử tay vuốt lông tay xoa đầu, bạch tuyết và hoàng tử thoải mái kêu hừ hừ, trong lòng cậu hiện tại đã có kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.