Chương 8
Thanh An
21/01/2023
Kì thi tháng vừa kết thúc, lớp học một lần nữa chìm trong khủng hoảng.
"Hôm nay chúng ta sẽ đổi chỗ ngồi."
Đổi chỗ ngồi cũng không tính là chuyện gì lớn lắm, nhưng ở những năm trung học nhàm chán thì đó chính là một sự kiện!
Một người bạn cùng bàn là đại diện cho cuộc sống sớm chiều ở chung, sóng vai tiến bước hoặc tranh đấu gay gắt, về sau hồi tưởng lại những năm tháng học sinh, ký ức khắc sâu nhất vẫn là những người này.
Thù hay bạn, quyết định trong giờ khắc này.
Tư Hạ có chút uể oải, cậu khẽ liếc nhìn hình bóng cao lớn ở bên cạnh, thầm đỏ mặt. Không biết từ bao giờ, cậu ngày càng thích hắn. Thích nhiều đến mức muốn lúc nào cũng muốn gặp hắn, muốn nhìn hắn, muốn nghe giọng hắn gọi tên cậu...
Nhưng với thành tích của hắn và cậu, khả năng ngồi cùng nhau là rất thấp. Tuy rằng là lớp chọn, việc đấu đá nhau là không thể không xảy ra, thầy Bạch vẫn thường xếp bạn cùng bàn có thể cùng giúp nhau tiến bộ.
Sẽ không có chuyện, hai người học giỏi ngồi cùng nhau.
Hơn thế, cậu còn là Omega, chắc chắn thầy Bạch sẽ cho cậu ngồi cùng một Omega hoặc Beta khác.
Nghĩ như thế, Tư Hạ lại càng não nề.
Lớp học ồn ào, mọi người xếp thành một hàng dài trên hành lang, rất tích cực thảo luận.
Giáo viên các lớp khác đều cho học sinh tự chọn bạn cùng bàn, sau đó sẽ cân nhắc, còn riêng thầy Bạch lại giữ kín chuyện đó cứ như bí mật quốc gia làm bọn họ vô cùng tò mò.
Hắc Yến Anh đút một tay vào trong túi đồng phục, rũ mắt xuống ngắm nhìn tiểu yêu tử của hắn. Sau đó lại ngẩng đầu lên, giả vở như mình chưa hề làm gì mờ ám.
Người ở phía trước nối đuôi nhau tiến vào phòng học, chẳng mấy chốc đã đến phiên Tư Hạ và Hắc Yến Anh. Đứng ở cửa lớp nhìn vào, trong phòng học cũng đã có rất nhiều chỗ ngồi bị lấp kín, lựa chọn quả thực không nhiều, cuối cùng, thầy giáo cho Tư Hạ ngồi bàn đầu với cô bạn Hứa Duệ.
Còn Hắc Yến Anh, hắn được ngồi ở chỗ cũ, cạnh cửa sổ.
Hắn hơi ngước mắt lên nhìn cậu tươi cười nói chuyện với Hứa Duệ. Hai người bọn họ đang nói cái gì? Có thể khiến tiểu yêu tử của hắn vui vẻ đến vậy...
Lúc này, cái ghế bên cạnh Hắc Yến Anh bị kéo ra, một nữ sinh ngồi xuống.
Ngay tức khắc, hắn hơi nghiêng đầu, hững hờ liếc bạn học cùng bàn mới. Hắn không nói gì, tay cầm lấy thành ghế, dứt khoát chuyển cái ghế vào trong. Hắn không cần người khác.
Tuy rằng hắn đúng là con trai của người tài trợ lớn nhất ở trường, nhưng sự dạy dỗ nghiêm khắc của ba hắn không cho phép hắn vô lễ cãi lời thầy cô. Từ nhỏ đã vậy. Hắc Vũ Đình sẽ không quan tâm đến quá trình, ông chỉ muốn kết quả. Ba hắn không có tim, cho nên ông vô thức biến một người có tim thành không có.
May mắn, Tư Hạ đã kéo hắn lại thoát khỏi bóng tối.
Thầy giáo thấy nữ sinh vẫn đứng ở cuối lớp, đỏ cả mắt. Anh cố tình sắp xếp một nữ sinh có tính cách hiền lành lại chăm chỉ, thành tích không tệ, sẽ không làm phiền tiểu quỷ khó tính này. Nhưng tên này lại không chấp nhận người ta, còn dùng biện pháp mạnh từ chối.
Là một người học sinh ở độ tuổi mới lớn, sĩ diện rất lớn, bị từ chối phũ phàng như vậy, sẽ không tránh khỏi ganh ghét.
Anh thực sự rất đau đầu.
"Bạn học Hắc, em muốn ngồi với ai?"
Thầy Bạch tiến đến chỗ hắn, nói mấy lời với nữ sinh, sau đó sửa tên trong sơ đồ lớp.
"Tư Hạ, em muốn ngồi cùng cậu ấy."
Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên bàn, đôi mắt lúc nãy còn lạnh lẽo âm u hiện giờ lại như phát quang. Mỗi lần nhắc đến Tư Hạ, thằng nhóc này mới để lộ chút cảm xúc của loài người. Trong não bộ của nó hình như chỉ có Tư Hạ mới đủ khả năng xâm nhập vào dây thần kinh. Anh lúc đầu không hề có ý định sẽ tách hai người, nhưng Tư Hạ là Omega, có chút băn khoăn nên anh đã quyết định cho hai người ngồi cách nhau nửa vòng trái đất.
"Em làm thầy cảm giác như mình là nhân vật phản diện chia cắt mối tình đậm sâu của hai em ấy. Tư Hạ, về với bạn học Hắc của em đi."
Trong lớp vang lên một trận cười thật lớn.
"Anh Bạch! Cuối cùng cũng hiểu bài rồi hở?"
"Để hai người học giỏi ngồi cùng với nhau, anh chính là muốn bức bọn em!"
"Tiểu Hạ đáng yêu đã bị ác ma cướp lấy!"
...
Tư Hạ mang theo cặp sách cùng đồ dùng đi xuống chỗ cũ, ngoài mặt tỏ ra bình thường, nhưng hai tai đã đỏ ửng, trong lòng đã vang lên mấy tiếng pháo nổ.
Hắc Yến Anh chỉ muốn ngồi cùng bàn với cậu. Mà còn rất thẳng thắn nói ra.
Hắn nhẹ nhàng kéo ghế cho cậu, rõ ràng trên mặt hắn không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Tư Hạ lại cảm nhận được sự dịu dàng ẩn sâu trong đó. Đáy lòng cậu ấm áp, cong môi, cho hắn một nụ cười rạng rỡ nhất:
"Tiểu yến, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Nụ cười của Tư Hạ khiến Hắc Yến Anh ngưng trệ mấy giây, hắn gật đầu, quay mặt đi. Tư Hạ mới gọi hắn là "tiểu yến", nhưng nhìn vẻ mặt cậu không có chút gì là nhớ ra kí ức của bọn họ. Dù không nhớ, nhưng cậu vẫn gọi hắn giống với lúc nhỏ. Hắn được quyền hi vọng đúng không? Rõ ràng Tư Hạ có quên hắn, khi gặp lại, cậu vẫn sẽ thích hắn, đối xử tốt với hắn.
Dưới mái tóc vàng nổi bật là đôi mắt lấp lánh ánh sáng bị lông mi vừa cong vừa dài che mất một nửa. Một người vốn khó rung động như hắn, lại ngây ngất trước Tư Hạ. Một người không có ham muốn như hắn lần đầu muốn Tư Hạ thuộc về mình.
Thầy Bạch bị đám này chọc cười, "Hôm nay vui như vậy, rất thích hợp làm bài kiểm tra."
Trong nháy mắt cả lớp đã kêu rên ai oán:
"Không phải chứ, anh Bạch, đêm hôm khuya khoắt mà còn muốn làm kiểm traaa?"
"Để tụi em có hai ngày nghỉ yên bình được không?"
"Anh còn có lương tâm không?"
Tiết cuối tự học của bọn họ rất nhanh đã trôi qua, thầy Bạch dặn dò thêm vài câu là đã đến giờ tan học.
Trong khi Hi Dương và Cố Quân đã đi tới cửa lớp, Hắc Yến Anh và Tư Hạ vẫn còn loay hoay ở bàn học, hắn cố tình thu dọn đồ chậm chạp hơn để đợi Tư Hạ.
Hai người sóng vai bước đi trên hành lang phòng học. Lớp chuyên được tan sớm hơn lớp thường mười năm phút nên ở hành lang lẫn sân trường đều rất tĩnh mịch, không có bóng người.
"Tiểu yến anh, tóc cậu dài ra rồi kìa, không cắt sẽ bất tiện lắm. Với lại..."
Tư Hạ hơi kiễng chân, lấy tay vén mái tóc vàng óng của hắn lên, lộ ra cái trán trắng bóc cùng với hai con mắt.
"Mắt của cậu rất đẹp... Đừng để tóc che mất."
Hắc Yến Anh nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên mái tóc mình, hôn nhẹ lên.
"Đều nghe theo cậu."
Trái tim của Tư Hạ run lên một cái. Xúc cảm ở tay quá rõ ràng, cả cơ thể cậu đều đỏ lên như tôm luộc. Tư Hạ không dám rút tay lại, cũng không muốn rút.
Tư Hạ không có từ chối hắn, bộ dáng đỏ mặt khi nãy rất đáng yêu.
Hắc Yến Anh chính là được nước lấn tới, không hề ngại đan tay hai người lại, đút vào trong túi áo khoác. Hơi ấm từ tay cậu truyền đến mới khiến hắn có cảm giác chân thực. Hắn sợ những ngày tháng tốt đẹp này là mơ, cho nên chỉ khi Tư Hạ nằm trong tầm mắt hắn, chạm được vào cậu, hắn mới an tâm rằng đây không phải là mơ.
Hắn không cần thứ gì hết, hắn chỉ muốn Tư Hạ.
Nếu như mọi cực khổ hắn chịu đựng đến giờ là để đổi lấy tiểu yêu tử, hắn bằng lòng chấp nhận.
"Hôm nay chúng ta sẽ đổi chỗ ngồi."
Đổi chỗ ngồi cũng không tính là chuyện gì lớn lắm, nhưng ở những năm trung học nhàm chán thì đó chính là một sự kiện!
Một người bạn cùng bàn là đại diện cho cuộc sống sớm chiều ở chung, sóng vai tiến bước hoặc tranh đấu gay gắt, về sau hồi tưởng lại những năm tháng học sinh, ký ức khắc sâu nhất vẫn là những người này.
Thù hay bạn, quyết định trong giờ khắc này.
Tư Hạ có chút uể oải, cậu khẽ liếc nhìn hình bóng cao lớn ở bên cạnh, thầm đỏ mặt. Không biết từ bao giờ, cậu ngày càng thích hắn. Thích nhiều đến mức muốn lúc nào cũng muốn gặp hắn, muốn nhìn hắn, muốn nghe giọng hắn gọi tên cậu...
Nhưng với thành tích của hắn và cậu, khả năng ngồi cùng nhau là rất thấp. Tuy rằng là lớp chọn, việc đấu đá nhau là không thể không xảy ra, thầy Bạch vẫn thường xếp bạn cùng bàn có thể cùng giúp nhau tiến bộ.
Sẽ không có chuyện, hai người học giỏi ngồi cùng nhau.
Hơn thế, cậu còn là Omega, chắc chắn thầy Bạch sẽ cho cậu ngồi cùng một Omega hoặc Beta khác.
Nghĩ như thế, Tư Hạ lại càng não nề.
Lớp học ồn ào, mọi người xếp thành một hàng dài trên hành lang, rất tích cực thảo luận.
Giáo viên các lớp khác đều cho học sinh tự chọn bạn cùng bàn, sau đó sẽ cân nhắc, còn riêng thầy Bạch lại giữ kín chuyện đó cứ như bí mật quốc gia làm bọn họ vô cùng tò mò.
Hắc Yến Anh đút một tay vào trong túi đồng phục, rũ mắt xuống ngắm nhìn tiểu yêu tử của hắn. Sau đó lại ngẩng đầu lên, giả vở như mình chưa hề làm gì mờ ám.
Người ở phía trước nối đuôi nhau tiến vào phòng học, chẳng mấy chốc đã đến phiên Tư Hạ và Hắc Yến Anh. Đứng ở cửa lớp nhìn vào, trong phòng học cũng đã có rất nhiều chỗ ngồi bị lấp kín, lựa chọn quả thực không nhiều, cuối cùng, thầy giáo cho Tư Hạ ngồi bàn đầu với cô bạn Hứa Duệ.
Còn Hắc Yến Anh, hắn được ngồi ở chỗ cũ, cạnh cửa sổ.
Hắn hơi ngước mắt lên nhìn cậu tươi cười nói chuyện với Hứa Duệ. Hai người bọn họ đang nói cái gì? Có thể khiến tiểu yêu tử của hắn vui vẻ đến vậy...
Lúc này, cái ghế bên cạnh Hắc Yến Anh bị kéo ra, một nữ sinh ngồi xuống.
Ngay tức khắc, hắn hơi nghiêng đầu, hững hờ liếc bạn học cùng bàn mới. Hắn không nói gì, tay cầm lấy thành ghế, dứt khoát chuyển cái ghế vào trong. Hắn không cần người khác.
Tuy rằng hắn đúng là con trai của người tài trợ lớn nhất ở trường, nhưng sự dạy dỗ nghiêm khắc của ba hắn không cho phép hắn vô lễ cãi lời thầy cô. Từ nhỏ đã vậy. Hắc Vũ Đình sẽ không quan tâm đến quá trình, ông chỉ muốn kết quả. Ba hắn không có tim, cho nên ông vô thức biến một người có tim thành không có.
May mắn, Tư Hạ đã kéo hắn lại thoát khỏi bóng tối.
Thầy giáo thấy nữ sinh vẫn đứng ở cuối lớp, đỏ cả mắt. Anh cố tình sắp xếp một nữ sinh có tính cách hiền lành lại chăm chỉ, thành tích không tệ, sẽ không làm phiền tiểu quỷ khó tính này. Nhưng tên này lại không chấp nhận người ta, còn dùng biện pháp mạnh từ chối.
Là một người học sinh ở độ tuổi mới lớn, sĩ diện rất lớn, bị từ chối phũ phàng như vậy, sẽ không tránh khỏi ganh ghét.
Anh thực sự rất đau đầu.
"Bạn học Hắc, em muốn ngồi với ai?"
Thầy Bạch tiến đến chỗ hắn, nói mấy lời với nữ sinh, sau đó sửa tên trong sơ đồ lớp.
"Tư Hạ, em muốn ngồi cùng cậu ấy."
Ngón tay của hắn gõ nhẹ lên bàn, đôi mắt lúc nãy còn lạnh lẽo âm u hiện giờ lại như phát quang. Mỗi lần nhắc đến Tư Hạ, thằng nhóc này mới để lộ chút cảm xúc của loài người. Trong não bộ của nó hình như chỉ có Tư Hạ mới đủ khả năng xâm nhập vào dây thần kinh. Anh lúc đầu không hề có ý định sẽ tách hai người, nhưng Tư Hạ là Omega, có chút băn khoăn nên anh đã quyết định cho hai người ngồi cách nhau nửa vòng trái đất.
"Em làm thầy cảm giác như mình là nhân vật phản diện chia cắt mối tình đậm sâu của hai em ấy. Tư Hạ, về với bạn học Hắc của em đi."
Trong lớp vang lên một trận cười thật lớn.
"Anh Bạch! Cuối cùng cũng hiểu bài rồi hở?"
"Để hai người học giỏi ngồi cùng với nhau, anh chính là muốn bức bọn em!"
"Tiểu Hạ đáng yêu đã bị ác ma cướp lấy!"
...
Tư Hạ mang theo cặp sách cùng đồ dùng đi xuống chỗ cũ, ngoài mặt tỏ ra bình thường, nhưng hai tai đã đỏ ửng, trong lòng đã vang lên mấy tiếng pháo nổ.
Hắc Yến Anh chỉ muốn ngồi cùng bàn với cậu. Mà còn rất thẳng thắn nói ra.
Hắn nhẹ nhàng kéo ghế cho cậu, rõ ràng trên mặt hắn không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Tư Hạ lại cảm nhận được sự dịu dàng ẩn sâu trong đó. Đáy lòng cậu ấm áp, cong môi, cho hắn một nụ cười rạng rỡ nhất:
"Tiểu yến, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Nụ cười của Tư Hạ khiến Hắc Yến Anh ngưng trệ mấy giây, hắn gật đầu, quay mặt đi. Tư Hạ mới gọi hắn là "tiểu yến", nhưng nhìn vẻ mặt cậu không có chút gì là nhớ ra kí ức của bọn họ. Dù không nhớ, nhưng cậu vẫn gọi hắn giống với lúc nhỏ. Hắn được quyền hi vọng đúng không? Rõ ràng Tư Hạ có quên hắn, khi gặp lại, cậu vẫn sẽ thích hắn, đối xử tốt với hắn.
Dưới mái tóc vàng nổi bật là đôi mắt lấp lánh ánh sáng bị lông mi vừa cong vừa dài che mất một nửa. Một người vốn khó rung động như hắn, lại ngây ngất trước Tư Hạ. Một người không có ham muốn như hắn lần đầu muốn Tư Hạ thuộc về mình.
Thầy Bạch bị đám này chọc cười, "Hôm nay vui như vậy, rất thích hợp làm bài kiểm tra."
Trong nháy mắt cả lớp đã kêu rên ai oán:
"Không phải chứ, anh Bạch, đêm hôm khuya khoắt mà còn muốn làm kiểm traaa?"
"Để tụi em có hai ngày nghỉ yên bình được không?"
"Anh còn có lương tâm không?"
Tiết cuối tự học của bọn họ rất nhanh đã trôi qua, thầy Bạch dặn dò thêm vài câu là đã đến giờ tan học.
Trong khi Hi Dương và Cố Quân đã đi tới cửa lớp, Hắc Yến Anh và Tư Hạ vẫn còn loay hoay ở bàn học, hắn cố tình thu dọn đồ chậm chạp hơn để đợi Tư Hạ.
Hai người sóng vai bước đi trên hành lang phòng học. Lớp chuyên được tan sớm hơn lớp thường mười năm phút nên ở hành lang lẫn sân trường đều rất tĩnh mịch, không có bóng người.
"Tiểu yến anh, tóc cậu dài ra rồi kìa, không cắt sẽ bất tiện lắm. Với lại..."
Tư Hạ hơi kiễng chân, lấy tay vén mái tóc vàng óng của hắn lên, lộ ra cái trán trắng bóc cùng với hai con mắt.
"Mắt của cậu rất đẹp... Đừng để tóc che mất."
Hắc Yến Anh nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên mái tóc mình, hôn nhẹ lên.
"Đều nghe theo cậu."
Trái tim của Tư Hạ run lên một cái. Xúc cảm ở tay quá rõ ràng, cả cơ thể cậu đều đỏ lên như tôm luộc. Tư Hạ không dám rút tay lại, cũng không muốn rút.
Tư Hạ không có từ chối hắn, bộ dáng đỏ mặt khi nãy rất đáng yêu.
Hắc Yến Anh chính là được nước lấn tới, không hề ngại đan tay hai người lại, đút vào trong túi áo khoác. Hơi ấm từ tay cậu truyền đến mới khiến hắn có cảm giác chân thực. Hắn sợ những ngày tháng tốt đẹp này là mơ, cho nên chỉ khi Tư Hạ nằm trong tầm mắt hắn, chạm được vào cậu, hắn mới an tâm rằng đây không phải là mơ.
Hắn không cần thứ gì hết, hắn chỉ muốn Tư Hạ.
Nếu như mọi cực khổ hắn chịu đựng đến giờ là để đổi lấy tiểu yêu tử, hắn bằng lòng chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.