Hướng Về Phía Anh

Chương 14

Thanh Thanh

10/11/2022

Sau khi nhận được lời giải thích của Thành, tâm trạng của tôi bỗng vui vẻ khác lạ. Tôi không muốn nhốt mình trong phòng nữa, cũng không giả vờ ốm mệt nữa mà chạy một mạch từ trên lầu xuống dưới nhà để phụ mẹ bán hàng. Giờ này nhà tôi đã rậm rịch có khách, nhưng buổi tối lượng khách thưa vãn hơn buổi trưa, có thể vừa bán hàng vừa ngồi chơi hoặc làm việc khác cùng lúc được.

Thấy gương mặt tôi hớn hở, mẹ tôi tò mò hỏi:

— Sao khỏe nhanh thế? Không nằm nghỉ thêm nữa hả?

— Con hết mệt rồi, nằm nhiều cũng chán. Con phụ mẹ bán hàng một lát, 8h mẹ cho con đi chơi với bạn nhé!?

— Bạn nào thế? Con gái hay con trai?

— Mấy đứa bạn thời cấp 3 của con, sắp sửa lên trường nên chúng nó hẹn đi uống nước ạ.

Tôi nói dối mẹ không chớp mắt. Thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn hỏi về tình cảm giữa tôi và Thành, nhưng tôi giữ bí mật, tôi nói mình và cậu ấy chỉ dừng lại ở mức bạn bè thông thường chứ không tiến xa hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn thích cậu ấy. Mẹ tôi cũng tin là tôi nói thật.

Khi lượng khách thưa dần, cả nhà tôi cùng quây quần ngồi ăn bữa tối. Trời nóng, bố tôi thong thả nhâm nhi mấy lon bia trước bữa ăn, có chút men trong người nên ông cao hứng gợi chuyện.

— Từ lúc cái Vân được nghỉ hè đến giờ nhà mình chưa tổ chức đi ăn chơi ngày nào nhỉ? Anh tính thế này, cuối tuần này luôn đi, nhà mình nghỉ một hôm, đón một chuyến xe vào khu du lịch chơi. Mẹ nó thấy sao?

Nghe bố tôi nhắc chuyện đi chơi, tôi đương nhiên hưởng ứng. Nhưng mẹ tôi thì thộn mặt ra, vì bà ấy say xe, bất kể là taxi, xe bus hay xe khách, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng buồn nôn nên lúc này mẹ tôi không hào hứng lắm. Tôi nhanh miệng nói:

— Được đấy bố ạ. Chẳng mấy khi có dịp gia đình mình đi du lịch cùng nhau, lúc ấy con sẽ chụp ảnh cho bố mẹ nhé.

Mẹ tôi khoát tay nói:

— Nếu bố con anh thích thì cứ tổ chức đi cho vui. Em ở nhà thôi, say xe nên sợ lắm.

— Xe bây giờ không giống ngày xưa nữa đâu. Đảm bảo không có mùi đáng sợ như mẹ nghĩ. Mẹ đi nhé. Có mấy chục cây số thôi, nhà mình đi mà thiếu mẹ thì buồn. Mẹ nhé!?

— Mẹ không muốn đi đâu cả. Mẹ ở nhà, tranh thủ được giải lao thì đi về thăm ngoại. Mẹ thích về trong quê hơn!

Bố tôi ngậm ngùi nói:

— Xem có chán không cơ chứ. Hễ cứ nhắc đi đâu chơi xa là bà ấy lại bàn lùi. Bao năm nay vẫn vậy, gia đình có mấy người, một là cùng đi, hai là ở nhà. Người đi kẻ ở, chẳng ra làm sao.

— Ơ kìa, bố mẹ… Đang tự nhiên lại thành cãi nhau thế này?

Mẹ tôi tự ái nói thêm:

— Tôi có cấm không cho bố con anh đi đâu. Ai thích đi thì cứ đi. Tôi sợ xe, tôi không dám đi nên tôi ở nhà. Có thế thôi mà cũng hờn với dỗi!

— Thôi mà mẹ… Bố con con cũng chỉ muốn gia đình mình hòa thuận, đi đâu cũng có nhau đông đủ cho vui thôi mà. Mẹ không biết chứ, đi ra ngoài có nhiều thứ hay ho lắm, mẹ cứ ở nhà thì sao biết được ạ?

— Mẹ thích ở nhà hơn.

Cả nhà tôi đang tranh luận thì tiếng xe máy của anh trai tôi xuất hiện. Tôi giật mình quay người ra nhìn, hôm nay anh ấy không về một mình mà dẫn theo cả người yêu. Nghe mẹ tôi nói, người yêu của anh trai tôi làm trong bệnh viện đa khoa tỉnh. Từ dạo chị ấy về bệnh viện thực tập, thỉnh thoảng ra quán nhà tôi ăn cơm nên phải lòng anh trai tôi. Từ đó, hai người nhắn tin qua lại làm quen, dần dà thành người yêu của nhau. Tôi nghe mẹ kể nhiều, nhưng tôi đi học xa nhà nên chưa có dịp gặp gỡ.

Tôi đứng dậy khỏi ghế và bước ra ngoài, nhanh miệng chào hỏi:

— Anh, hôm nay anh đóng cửa quán sớm à?

— Em chào chị, chị vào nhà ăn tối cùng em nhé!?

Người yêu của anh tôi không cao lắm, đứng đến cằm tôi, nhưng chị ấy nhỏ người, làn da trắng trẻo, má lúm đồng tiền nhìn rất duyên. Nhìn thấy tôi, chị ấy dịu dàng nói:



— Vân về quê lâu chưa em? Khi nào thì lên trường đi học?

— Sang tuần em lên trường rồi chị ạ. Em về nghỉ cả tháng nay mà chẳng thấy anh Tú đưa chị về chơi lần nào. Chán ông anh em quá!

Anh trai tôi mỉm cười rồi dẫn người yêu vào trong nhà. Hai người lần lượt chào hỏi bố mẹ tôi nhưng không cùng ăn cơm, có vẻ như họ đang định đi đâu đó. Ngồi ở phòng khách, người yêu của anh tôi khẽ thì thầm:

— Anh Tú cứ khen Vân xinh gái cả học giỏi, hôm nay chị mới được gặp. Đúng là xinh thật, thế này nhiều anh thích lắm đây.

Tôi cười trừ đáp:

— Thế mà chẳng có anh nào nhòm ngó luôn chị ạ. Chị xem có anh bạn đồng nghiệp nào chưa có bạn gái thì giới thiệu cho em nhé.

— Yêu bác sĩ chán lắm. Với cả mấy ông bạn chị chưa chắc em đã thích. Toàn mấy đồng chí mắt cận lồi trố ra, đầu hói, da ngăm đen… Em muốn thì chị giới thiệu!?

— Em nghe nói nhiều bác sĩ nam đẹp trai lắm mà. Sao cơ quan chị lại toàn cực phẩm thế ạ?

— Trai đẹp ở cơ quan chị bị tuyệt chủng hết rồii!

Tôi phì cười trước câu nói đùa ấy, anh Tú phụ họa thêm một câu:

— Cơ quan của chị Linh mà có trai đẹp thì anh cô làm gì có người yêu??

Xem kìa, rõ là đôi này hợp ý nhau quá. Anh em tôi đang vui vẻ tán gẫu cùng nhau thì ngoài cửa truyền đến âm thanh của động cơ ô tô. Khu nhà tôi nằm ngay ngã tư thị trấn, nhưng không phải nhà nào cũng có xế xịn. Nữa là, nhà tôi kinh doanh quán ăn bình dân, thường thì không có mấy khách ô tô ghé vào ăn cơm. Theo phản xạ, tôi quay người ra nhìn. Không chỉ tôi, ngay cả anh trai tôi, chị Linh, và cả bố mẹ tôi cũng đồng loạt quay người nhìn ra ngoài.

Do ánh đèn pha ô tô quá sáng, chiếu thẳng vào nhà tôi nên gây sự chú ý của tất cả mọi người. Chiếc xe Ferrari màu trắng chễm chệ dừng đỗ trước cửa, liền sau đó là dáng hình cao lớn bảnh bao của Thành bước xuống. Khoảnh khắc ấy tôi như chết lặng. Thành đón tôi đi chơi thôi mà, có nhất thiết phải phô trương thế này không??

Nhận ra Thành, bố tôi đang ăn cơm cũng buông đũa đứng dậy, niềm nở tiếp đón:

— Thành đến chơi đấy à? Vào ăn tối cùng bác nhé!?

Trong suy nghĩ của bố tôi, tôi và Thành vốn chỉ là bạn học cùng lớp thông thường. Thấy gia đình cậu ấy đối xử tốt với tôi nên bố tôi cũng rất quý cậu ấy, coi Thành như người trong nhà. Lâu ngày Thành không đến nhà nên bố tôi đặc biệt phấn khích. Nhưng mẹ tôi thì khác, dường như bà ấy bắt đầu quan tâm đến câu chuyện của chúng tôi.

Thành bước vào nhà, nơi tôi đang ngồi với anh trai và chị Linh. Anh trai tôi có phần lép vế so với Thành, bởi giờ đây cậu ấy diện trên người một cây toàn hàng hiệu, từ chiếc áo sơ mi cộc tay màu hồng đến chiếc quần âu, tất cả đều là thương hiệu của Chanel đắt đỏ. Cả người cậu ấy cũng phảng phất một hương thơm đắt tiền. Thành ngồi kế bên tôi, chúng tôi tỏ ra như không có gì, nhưng chị Linh chắc không nghĩ vậy. Chị ấy ra hiệu cho anh Tú đứng dậy, cả hai người họ đi ra ngoài quán nhường chỗ cho chúng tôi nói chuyện cùng nhau.

Tôi cất giọng níu giữ:

— Anh chị ngồi đây chơi uống nước, em có việc đi ra ngoài bây giờ đây ạ!

Chị Linh nói vọng lại:

— Em cứ tiếp bạn đi.

Lúc này chỉ còn hai người với nhau, tôi khẽ trừng mắt nhìn Thành và hỏi nhỏ:

— Anh phô trương như thế làm gì hả? Anh làm như vậy là cả khu phố biết em có bạn trai đấy nhé!?

— Anh đón người yêu đi chơi chứ có gì mà phô trương? Em hẹn anh 8h, sao bây giờ còn chưa thay đồ, chưa sửa soạn gì hết?

— Em cũng định sửa soạn rồi nhưng bất chợt nhà có khách. Chị gái vừa giờ là bạn gái của anh trai em đấy. Hôm nay em mới gặp chị ấy lần đầu tiên nên chị em trò chuyện một chút.

— Không sao. Anh có thể chờ được.

Tôi nhìn ra chiếc xe sang trọng màu trắng mà Thành lái tới rồi tò mò hỏi:

— Rốt cuộc thì nhà anh có cả thảy bao nhiêu chiếc xe?



Thành không do dự đáp:

— Chiếc xe này là của anh. Bố anh mới mua tháng trước.

— Của anh???

Tôi như không tin vào tai mình. Thật sự choáng ngợp.

Thành khẽ gật đầu:

— Đúng vậy. Năm tới anh sẽ mang xe đến Hà Nội.

— Ôi trời ạ. Em nghĩ chi phí để thuê chỗ gửi xe còn đắt đỏ hơn tiền thuê phòng một tháng của chúng ta đấy.

— Anh biết!

— Chúng ta có thể đi xe máy mà? Anh nhất định phải làm màu như thế sao?

— Anh đâu có làm màu. Anh nghĩ đó chỉ là một phương tiện đi lại thôi. Chỉ có em là hay suy diễn rồi khuếch đại vấn đề phức tạp lên.

— Anh chờ em một lát, em lên thay đồ nhé.

Thành vui vẻ gật đầu. Tôi loay hoay thay đồ, make up nửa giờ đồng hồ mới xuống dưới nhà. Lúc này bố mẹ tôi đã ăn tối xong và đang trò chuyện với Thành. Thấy tôi mặc váy điệu đà, nữa là make up lung linh… mẹ tôi soi xét từ đầu đến chân nhưng không nói gì. Tôi đoán, lúc tối tôi nói dối đi gặp gỡ đám bạn học cũ, ai ngờ vào phút thứ 89 thì Thành xuất hiện. Với dáng vẻ này của chúng tôi, chắc chắn mẹ tôi đã có câu trả lời của riêng mình.

Chúng tôi xin phép bố mẹ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Tôi thực ra cũng chẳng muốn la cà mấy quán cafe, Thành hiểu sở thích của tôi, hôm nay nhân tiện có xe mới, cậu ấy thể hiện cho tôi xem một vài kỹ thuật lái xe siêu đỉnh. Chúng tôi đi hết một vòng thành phố, băng qua quảng trường, đi qua hầm đi bộ, đi qua những cây cầu vượt bắc qua sông lớn… Cảm giác vi vu giữa cơn gió đêm với tốc độ cực mạnh khiến tôi phấn khích vô cùng. Chưa kể hệ thống âm thanh trên xe vô cùng chất, những bản nhạc cất lên mới du dương làm sao.

Khi xe của Thành đi đến cây cầu vượt, kế bên là cây cầu có đường ray của tàu hỏa, cậu ấy cho xe dừng lại. Chúng tôi đứng trên thành cầu và quan sát toàn cảnh thành phố khi đêm về. Gió lớn khiến mái tóc của tôi thổi bay tứ phía, hương đêm ngạt ngào… Bất chợt Thành ôm lấy tôi, chúng tôi trao nhau nụ hôn đắm say ngay trên cây cầu lộng gió. Thỉnh thoảng có chiếc xe tải đi qua, xe container… thấy chúng tôi đứng ôm nhau, họ bấm còi inh ỏi, có người còn đùa kiểu tục bậy nói:

— Dắt nhau ra nhà nghỉ đi!

Ánh mắt Thành như phủ một lớp sương mờ, nụ hôn dây dưa quyến luyến đã khơi dậy bản năng thuần túy trong người cậu ấy thức dậy. Qua lớp vải quần mềm mịn, tôi cảm nhận được cậu bé đã bắt đầu lớn dần lên, thứ nóng rực cứng thép ấy cứ nhằm vào nơi bí ẩn của tôi mà cọ sát không ngừng.

Tôi khẽ nhắc nhở:

— Anh không được làm bậy… Nơi này rất nhiều người qua lại đấy nhé.

— Em có muốn một lần trải nghiệm cảm giác h-ave s-ex ở nơi này không?

— Không được. Em không đồng ý.

Lời tôi vừa dứt, bàn tay Thành nhanh chóng nắm tay tôi dẫn về phía chiếc xe đang đậu. Thành mở cửa ghế sau và nói tôi ngồi vào. Tôi ngơ ngác chưa hiểu gì thì toàn bộ cửa kính màu đen lập tức đóng lại. Tất cả những âm thanh ồn ào bên ngoài giờ đây không ảnh hưởng gì đến không khí đang nóng dần lên ở trong này nữa. Bản nhạc không lời du dương vẫn chậm rãi vang lên, máy lạnh cũng không ngừng hoạt động… Và, những quần áo vướng víu trên người chúng tôi cũng nhanh chóng bị tháo bỏ.

— Anh dừng lại đi, mọi người sẽ nhìn thấy đấy!

Tôi khẽ nhắc nhở Thành.

— Không thể nào. Không một ai nhìn thấy..

— Có… có rất nhiều xe đi qua… anh.. anh… ưmmm

Những lời nói ngắt quãng của tôi nhanh chóng vụt tắt, Thành lấp đầy đôi môi tôi bằng nụ hôn ướt át chưa từng có. Đôi bàn tay cậu khẽ mân mê ở viền a,ó ng,ực tôi, sau đó, chỉ một thao tác rất nhẹ, khuy áo đã bật mở, ngay lập tức, hai hòn non bộ phô bày trọn vẹn dưới ánh nhìn đầy khao khát của Thành. Thành cúi mặt xuống, say sưa ngậm lấy giống như thưởng thức một món đồ ăn hấp dẫn, thứ nóng rực dưới hạ thân kia không ngừng càn quấy ở nơi mật tư của tôi. Chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận nơi ấy đong đầy nước.

Những nụ hôn kéo dài vô tận, những tiếng rên rỉ ngắt quãng xen lẫn tiếng nhạc êm dịu trong xe hơi, chúng tôi chìm đắm trong cảm giác mềnh màng ái ân, từng đợt sóng dạt dào cuộn dâng, lớp sau xô lớp trước. Thành liên tục biến đổi tư thế, tôi không biết mình đã lên đến cực hạn bao nhiêu lần, đôi bàn tay chỉ biết bám vào ghế xe để tìm kiếm điểm tựa giữa những đợt sóng chao đảo mà Thành đem đến. Bên ngoài trời, gió đêm vẫn thổi man mác, chiếc cầu rộng lớn mênh mang, từng tốp xe vẫn nối đuôi nhau đi lầm lũi. Có trời mới biết, bên trong chiếc xe sang trọng này, có hai người đang oằn mình thở dốc vì những cảm xúc thăng hoa tột bậc của ái tình..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hướng Về Phía Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook