Chương 27
Thanh Thanh
28/11/2022
Những ngày tháng bình yên, vô lo vô nghĩ của tôi cứ thế trôi qua. Tôi cứ ngỡ, cuộc đời mình trải qua những giây phút hạnh phúc bên người mình yêu, được làm những điều mình muốn… Như thế là đáng sống lắm. Nhưng mà, những điều mà tôi gọi tên bằng hai chữ “bình yên” ấy, thực chất là những phút giây bình yên trước khi sóng gió ập tới.
Một ngày kia, khi tôi đang loay hoay dọn dẹp bàn ghế tại nơi làm việc, ngoài cửa xuất hiện một vị khách người nước ngoài. Tôi không biết anh ta đến từ đâu, nhưng tôi thấy anh ấy giao tiếp bằng tiếng Anh. Theo phép lịch sự, tôi cũng chào hỏi bằng một vài câu tiếng Anh cơ bản. Vị khách ấy dẫn theo một chú ch,ó rất lớn. Tôi vốn không phải người yêu thích động vật, tôi rất sợ đến gần những thú cưng như vậy. Mặc dù nhìn những con vật ấy vô cùng dễ thương. Chú ch,ó rất thoải mái đi dạo xung quanh cửa hàng, chủ của nó thì ngồi một chỗ và check mail trong Ipad. Lát sau, tôi thấy anh ta gọi thú cưng của mình lại, chỉ tay vào menu, tôi thấy chú c,hó nhìn vào menu rồi lại quay mặt đi. Vị khách kiên nhẫn lật giở sang trang khác, anh ta hỏi thú cưng của mình bằng tiếng Anh, khi ấy chú c,hó bỗng nhìn chăm chú thật lâu.
Vị khách đóng menu lại, yêu cầu nhân viên chuẩn bị một ly kem cỡ lớn theo sở thích của thú cưng. Tôi loay hoay làm công việc của mình, thỉnh thoảng ch,ú ch,ó ấy tiến lại gần tôi, tôi hơi hoảng sợ nên đi giật lùi. Vì kích thước của chú c,hó ấy thực sự rất lớn. Thấy tôi hoảng hốt, vị khách kia vui vẻ cất lời, nhưng lần này anh ấy nói tiếng Việt. Tôi không quá ngạc nhiên vì điều này, bởi anh ta đang sinh sống ở Việt Nam, một chút hiểu biết về tiếng Việt cơ bản… ắt hẳn anh ta đã nắm rõ.
Anh ta phát âm khá chuẩn:
— Đừng sợ, thú cưng của tôi sẽ không làm hại đến bạn đâu!
Nói đoạn, vị khách quay sang nói với ch,ú chó:
— Baby ngoan, đến đây với cha nào. Chúng ta cùng ăn kem nhé!
Chú ch,ó kia rất lớn, sau một hồi chạy loăng quăng, lông trên người nó rụng khá nhiều xuống nền nhà. Tiêu chí của cửa hàng là luôn phải sạch sẽ, bởi vậy, mặc dù vừa mới lau dọn xong nhưng nhìn những sợi lông thú cưng vương dưới nền nhà, một lần nữa tôi lại loay hoay dọn dẹp. Đến gần trưa, bỗng nhiên tôi hắt xì liên tục, nước mũi cứ thế chảy ra, nữa là, khắp chân tay và mặt tôi xuất hiện những nốt ban đỏ nhìn rất sợ. Tôi cảm thấy trong người không được khỏe nên xin phép cửa hàng trưởng nghỉ làm.
Hà thấy tôi mệt nên cất lời quan tâm:
— Cậu không sao chứ? Sao tự nhiên người nổi ban đỏ thế này?
Tôi mệt mỏi đáp:
— Tớ không biết tại sao, tự nhiên cứ muốn hắt xì, rồi xong khắp người nổi ban đỏ lên. Khó chịu quá.
— Dạo mưa nắng thất thường, hay là cậu bị dị ứng thời tiết?
— Tớ cũng không rõ nữa. Tớ xin phép cửa hàng trưởng rồi, bây giờ về nhà nghỉ một lát đây.
— Ghé qua hiệu thuốc hỏi họ xem nốt ban đấy nguyên nhân là do đâu. Nếu chiều nay không thấy đỡ thì alo cho tớ nhé. Hết ca tớ đưa cậu vào bệnh viện khám cho yên tâm.
— Ừ. Tớ về trước đây.
Vì quá mệt nên tôi chạy xe về thẳng nhà trọ, trong người không được khỏe nên tôi cũng không muốn ăn thứ gì. Thay bộ đồ ngủ, tôi rửa mặt qua loa rồi đi nằm. Trong lúc mê man, tôi thấy toàn thân nóng bừng, lúc thì cả người nóng hầm hập như bị sốt, mồ hôi vã ra, lúc thì lạnh run lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Tôi thực sự không hiểu mình bị gì. Đã từ lâu lắm tôi chưa bị ốm như thế này. Cảm giác này vô cùng khó chịu.
Nằm trở mình qua lại hồi lâu, giấc ngủ không được sâu, đã vậy, cơn buồn nôn kéo đến, tôi cố gắng ngồi dậy để đi vào WC nhưng đầu óc choáng váng, tôi phải bám vào bức tường, men theo đó để làm điểm tựa, chỉ sợ mình bị ngã. Càng lúc tôi càng hoang mang, không hiểu bản thân đang có triệu chứng của bệnh gì. Ôm lấy bồn cầu, tôi nôn khan không ngừng, những nốt ban đỏ trên người càng lúc càng lan rộng.
Trở về giường, tôi lo lắng bấm số gọi cho Hà. Sau ba hồi chuông, Hà nghe máy ngay.
— Tớ đây, cậu sao rồi? Đã ăn uống gì chưa?
Khó khăn lắm tôi mới nói được câu hoàn chỉnh:
— Tớ khó chịu quá Hà ơi. Không biết tớ bị sao nữa. Cậu sắp được nghỉ chưa?
Giọng Hà lo lắng vọng vào điện thoại:
— Còn 30 phút nữa tớ mới hết ca. Cậu khó chịu lắm hả? Đợi tớ xin phép cửa hàng trưởng về sớm rồi qua với cậu ngay.
Nói rồi Hà tắt máy. Tôi buông điện thoại xuống giường rồi lim dim nhắm mắt. Đầu óc tôi quay cuồng chao đảo, tôi rất sợ bản thân bị bệnh gì đó nghiêm trọng. Tôi không biết mình vật vã như vậy trong bao lâu, cho đến khi cánh cửa mở ra, Hà hấp tấp chạy vào và ồn ào nói:
— Cậu có ngồi dậy được không? Tớ gọi xe đưa cậu đi khám nhé.
Tôi lắc đầu, miệng khẽ thều thào:
— Tớ buồn nôn, tớ chóng mặt lắm Hà ơi. Chắc tớ ch,ết mất.
Hà nghe tôi nói vậy càng thêm sợ hãi.
— Cậu đừng nói linh tinh nữa, bám vào người tớ nào.
Đến giây phút này, thậm chí là nhiều năm về sau này nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy nể phục Hà. Người cô ấy nhỏ con, Hà thấp bé hơn tôi rất nhiều, nhưng không hiểu vì sao vào lúc ấy Hà có thể bế được tôi ra khỏi phòng. Đúng vậy, mọi người không nghe nhầm đâu. Một cô gái có thân hình gầy gầy, xương xương, mới nhìn vào cảm giác rất mong manh, vậy mà lúc này vì bạn bè, Hà có thể làm được việc đó. Tôi cao 1m65, thân hình đầy đặn, không quá gầy, cũng không quá béo. Nếu đổi lại là một chàng trai bế tôi… cũng sẽ có chút chật vật chứ đừng nói là một cô gái mềm yếu như Hà. Bước được vào thang máy, Hà ngồi hẳn xuống thềm, cho tôi dựa vào người cậu ấy, Hà thở mệt nhọc. Vừa thở cô ấy vừa sờ trán sờ người tôi xem tôi có ổn không.
Giữa chốn xa lạ, không người thân thích, không nơi nương tựa này, vào giây phút bản thân đau ốm gặp được người hết lòng vì mình như vậy… Tôi cảm động không nói thành lời. Giây phút ấy tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải giữ gìn tình bạn này thật tốt.
Thang máy mở ra, Hà dìu tôi bước ra ngoài. Lúc này vì đã quá mệt, Hà cao giọng gọi lớn để nhờ sự hỗ trợ của anh lái taxi đang chờ ở trước cổng. Tôi được đưa đến bệnh viện gần nhất, sau khi làm thủ tục đăng ký khám chữa bệnh, tôi và Hà ngồi ở dãy ghế hành lang chờ đợi đến lượt mình. Trong lúc chờ đợi, tôi nghe được một số người xung quanh trò chuyện cùng nhau.
— Chị đến đây khám bệnh gì?
— Tôi bị nổi ban đỏ, ngứa ngáy khắp người. Không dám tự ý mua thuốc linh tinh nên vào đây khám xét cho yên tâm.
— Nhà chị có nuôi động vật không? Kiểu thú cưng như ch,ó, m,èo… thả rông trong nhà?
— Nhà tôi nuôi cả ch,ó, cả m,èo. Nhưng mà có chuyện gì vậy?
— Dạo trước tôi cũng từng bị nổi ban đỏ, đi khám, bác sĩ bảo trong người không có bệnh gì. Nguyên nhân có thể là do yếu tố bên ngoài tác động, ví như thời tiết thay đổi, dị ứng với các sản phẩm hóa mỹ phẩm như nước hoa, dầu gội, sữa tắm… côn trùng bám vào áo quần, hoặc là do l,ông của thú cưng. Nhà tôi khá rộng rãi và thoáng mát, tôi về dọn dẹp sạch sẽ, cho người phun khử trùng, ngưng cả việc sử dụng các sản phẩm hóa mỹ phẩm cũng không đỡ.
Sau đó tôi nhốt mấy con vật nuôi vào một khu riêng biệt. Quả nhiên, nguyên nhân là ở những con thú cưng ấy. Nhìn qua tưởng chừng như chúng rất vô hại, đáng yêu và sạch sẽ. Bởi ngày nào chúng cũng được tắm gội vệ sinh. Nhưng mà, trên người các loại động vật luôn có những loại vi khuẩn hoặc kí sinh trùng, lớp lông của chúng rất dày, tạo điều kiện cho vi khuẩn cũng như kí sinh trùng ẩn náu. Nếu như mình là người nhạy cảm chắc chắn sẽ bị.
— Ôi, thật thế hả chị? Nguy hiểm quá. Đợi lát nữa khám bác sĩ xem thế nào. Khi về nhà, tôi nhất định sẽ làm theo lời chị nói.
Nghe được đến đây, tôi ghé tai Hà và thì thầm:
— Hà ơi, tớ nghĩ, khả năng tớ bị dị ứng bởi l,ông thú cưng rồi!
Hà nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên:
— Hả, cậu bị hâm à. Nhà cậu có nuôi thú cưng đâu?
— Sáng nay, trong lúc tớ dọn dẹp ở cửa hàng thì có vị khách người nước ngoài bước vào, anh ta dắt theo một chú ch,ó rất to, rất đáng yêu. Nhưng mà, l,ông của nó rụng nhiều lắm. Tớ loay hoay dọn khắp quán, vì nó chạy linh tinh khắp nơi. Đến gần trưa thì người bị nổi ban đỏ. Nếu như giống các chị kia nói, khả năng tớ bị dị ứng lông thú c,ưng rồi.
— Cậu cứ đợi khám bác sĩ xem sao. Nếu chỉ dị ứng thôi thì làm gì đến mức buồn nôn cả chóng mặt khủng khiếp như cậu? Tớ đang lo lắng cậu bị tăng huyết áp, hoặc cũng có thể là tụt huyết áp, rối loạn tiền đình gì đấy.
Nghe Ha phán đoán, tôi không nhịn được mà bật cười:
— Cậu chuyển qua làm bác sĩ đi.
Hà cũng cười theo:
— Lúc trước tớ sống với bà nội, mỗi khi thấy bà kêu chóng mặt, buồn nôn, ông nội tớ hay đo huyết áp cho bà xong bảo huyết áp thấp thế này chóng mặt là đúng rồi.
Có Hà ngồi bên tâm sự nên tôi cũng quên đi cảm giác khó chịu được vài phần. Lát sau đến lượt tôi vào khám, bác sĩ yêu cầu lấy máu, lấy nước tiể* để làm xét nghiệm. Vì tôi kêu buồn nôn, chóng mặt nên bác sĩ chỉ định đi siêu âm ổ bụng để chẩn đoán bệnh cụ thể hơn. Sau khi có đủ những kết quả xét nghiệm, bác sĩ kết luận tôi không bị gì nghiêm trọng, huyết áp và các chỉ số khác đều bình thường. Rồi bác sĩ lại quy chụp triệu chứng của tôi là do ngộ độc thực phẩm. Bởi, vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm trên địa bàn thủ đô hiện nay vẫn luôn nằm trong tình trạng báo động. Thực phẩm không rõ nguồn gốc xuất sứ, đặc biệt là lớp trẻ như chúng tôi thường xuyên la cà quán xá, hay ăn những món ăn không tốt cho sức khỏe.
Bác sĩ kê đơn cho tôi mấy loại thuốc giúp ổn định tiêu hóa, bổ não để bớt đau đầu chóng mặt. Còn vấn đề nổi ban đỏ khắp người, bác sĩ nói đúng như những gì chúng tôi được nghe bệnh nhân ở bên ngoài trò chuyện cùng nhau, sau khi loại trừ hết mọi khả năng, tôi đoán mình bị dị ứng lông thú cưng thật. Bác sĩ khuyên tôi về nhà uống nhiều nước để thải độc, ăn nhiều trái cây, rau xanh, nếu ngứa quá thì chườm đá lạnh…
Chúng tôi ra về với kết quả khám xét không như mong đợi. Tôi cứ ngỡ mình bị bệnh gì nghiêm trọng lắm. Đau đầu vật vã, buồn nôn, chóng mặt tưởng ch,ết đi được…
Hà đưa tôi về nhà, cả ngày hôm đó, cô ấy ở lại để chăm sóc cho tôi. Nhìn dáng vẻ tỉ mỉ nấu cháo, gọt trái cây, săn sóc cho tôi từng chút một. Lúc ấy tôi đã ước, ước gì mình cũng có một người chị hoặc em gái như vậy. Tôi làm theo lời bác sĩ, cố gắng uống nhiều nước, Hà giúp tôi chườm đá lạnh nên tình trạng nổi ban ngứa cũng đỡ hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy chóng mặt và buồn nôn kinh khủng. Sau đó, vì quá mệt nên tôi ngủ thiếp đi. Lúc đang mơ màng, tôi giật mình thức giấc vì giọng nói ồn ào cùng những cái vỗ tay xuống đùi chan chát của cậu ấy.
Hà vừa xem máy tính của tôi vừa ồn ào nói:
— Đúng vậy. Khả năng là như thế này!!
Chắc chắn không thể sai được!!
Tôi ngơ ngác hỏi:
— Cậu đang nói chuyện với ai vậy?
Hà giật mình quay sang nhìn tôi đáp:
— Ơ, tớ xin lỗi… Tớ nói to quá, cậu không ngủ được nữa à?
— Tớ ngủ được bao lâu rồi ấy nhỉ?
— Bây giờ là 7h tối, cậu ngủ được 2 tiếng rồi. Tớ nấu cháo xong rồi, cậu muốn ăn thì bảo tớ nhé.
— Cậu đang xem cái gì mà nói chuyện một mình đấy?
Lúc này, Hà quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị:
— Vân, tớ nghĩ, khả năng cậu có baby rồi!!
Nghe Hà nói, tròng mắt tôi mở to hết cỡ. Tôi mắng vốn:
— Cậu dở hơi à? Làm gì có chuyện đó được. Bọn tớ có dùng biện pháp rồi…
Cơ mà, sau khi nói xong câu ấy tôi mới chợt nghĩ lại. Dạo gần đây, chính xác là từ thời điểm chúng tôi tốt nghiệp Đại học, vì không ở gần nhau thường xuyên nên có nhiều lúc Thành đến thăm, vì quá nhung nhớ nên chúng tôi đã lao vào nhau bất chấp. Cũng có lúc chúng tôi đã q,h không an toàn và phải sử dụng thuốc TTKC. Tôi sững người lại. Bởi lẽ, sự việc chưa dừng lại ở đó. Có những lần, vì tôi mệt quá nên ngủ say, ham muốn của Thành khá cao, trong lúc tôi ngủ, cậu ấy vẫn đòi hỏi trên cơ thể tôi. Đến lúc này thì tôi mới hiểu ra.. những lúc tôi ngủ say, Thành q,h an toàn hay không, tôi không biết. Hôm sau thức giấc tôi lại bận rộn đi làm nên cũng quên luôn chuyện này. Lẽ nào….??
Một ngày kia, khi tôi đang loay hoay dọn dẹp bàn ghế tại nơi làm việc, ngoài cửa xuất hiện một vị khách người nước ngoài. Tôi không biết anh ta đến từ đâu, nhưng tôi thấy anh ấy giao tiếp bằng tiếng Anh. Theo phép lịch sự, tôi cũng chào hỏi bằng một vài câu tiếng Anh cơ bản. Vị khách ấy dẫn theo một chú ch,ó rất lớn. Tôi vốn không phải người yêu thích động vật, tôi rất sợ đến gần những thú cưng như vậy. Mặc dù nhìn những con vật ấy vô cùng dễ thương. Chú ch,ó rất thoải mái đi dạo xung quanh cửa hàng, chủ của nó thì ngồi một chỗ và check mail trong Ipad. Lát sau, tôi thấy anh ta gọi thú cưng của mình lại, chỉ tay vào menu, tôi thấy chú c,hó nhìn vào menu rồi lại quay mặt đi. Vị khách kiên nhẫn lật giở sang trang khác, anh ta hỏi thú cưng của mình bằng tiếng Anh, khi ấy chú c,hó bỗng nhìn chăm chú thật lâu.
Vị khách đóng menu lại, yêu cầu nhân viên chuẩn bị một ly kem cỡ lớn theo sở thích của thú cưng. Tôi loay hoay làm công việc của mình, thỉnh thoảng ch,ú ch,ó ấy tiến lại gần tôi, tôi hơi hoảng sợ nên đi giật lùi. Vì kích thước của chú c,hó ấy thực sự rất lớn. Thấy tôi hoảng hốt, vị khách kia vui vẻ cất lời, nhưng lần này anh ấy nói tiếng Việt. Tôi không quá ngạc nhiên vì điều này, bởi anh ta đang sinh sống ở Việt Nam, một chút hiểu biết về tiếng Việt cơ bản… ắt hẳn anh ta đã nắm rõ.
Anh ta phát âm khá chuẩn:
— Đừng sợ, thú cưng của tôi sẽ không làm hại đến bạn đâu!
Nói đoạn, vị khách quay sang nói với ch,ú chó:
— Baby ngoan, đến đây với cha nào. Chúng ta cùng ăn kem nhé!
Chú ch,ó kia rất lớn, sau một hồi chạy loăng quăng, lông trên người nó rụng khá nhiều xuống nền nhà. Tiêu chí của cửa hàng là luôn phải sạch sẽ, bởi vậy, mặc dù vừa mới lau dọn xong nhưng nhìn những sợi lông thú cưng vương dưới nền nhà, một lần nữa tôi lại loay hoay dọn dẹp. Đến gần trưa, bỗng nhiên tôi hắt xì liên tục, nước mũi cứ thế chảy ra, nữa là, khắp chân tay và mặt tôi xuất hiện những nốt ban đỏ nhìn rất sợ. Tôi cảm thấy trong người không được khỏe nên xin phép cửa hàng trưởng nghỉ làm.
Hà thấy tôi mệt nên cất lời quan tâm:
— Cậu không sao chứ? Sao tự nhiên người nổi ban đỏ thế này?
Tôi mệt mỏi đáp:
— Tớ không biết tại sao, tự nhiên cứ muốn hắt xì, rồi xong khắp người nổi ban đỏ lên. Khó chịu quá.
— Dạo mưa nắng thất thường, hay là cậu bị dị ứng thời tiết?
— Tớ cũng không rõ nữa. Tớ xin phép cửa hàng trưởng rồi, bây giờ về nhà nghỉ một lát đây.
— Ghé qua hiệu thuốc hỏi họ xem nốt ban đấy nguyên nhân là do đâu. Nếu chiều nay không thấy đỡ thì alo cho tớ nhé. Hết ca tớ đưa cậu vào bệnh viện khám cho yên tâm.
— Ừ. Tớ về trước đây.
Vì quá mệt nên tôi chạy xe về thẳng nhà trọ, trong người không được khỏe nên tôi cũng không muốn ăn thứ gì. Thay bộ đồ ngủ, tôi rửa mặt qua loa rồi đi nằm. Trong lúc mê man, tôi thấy toàn thân nóng bừng, lúc thì cả người nóng hầm hập như bị sốt, mồ hôi vã ra, lúc thì lạnh run lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Tôi thực sự không hiểu mình bị gì. Đã từ lâu lắm tôi chưa bị ốm như thế này. Cảm giác này vô cùng khó chịu.
Nằm trở mình qua lại hồi lâu, giấc ngủ không được sâu, đã vậy, cơn buồn nôn kéo đến, tôi cố gắng ngồi dậy để đi vào WC nhưng đầu óc choáng váng, tôi phải bám vào bức tường, men theo đó để làm điểm tựa, chỉ sợ mình bị ngã. Càng lúc tôi càng hoang mang, không hiểu bản thân đang có triệu chứng của bệnh gì. Ôm lấy bồn cầu, tôi nôn khan không ngừng, những nốt ban đỏ trên người càng lúc càng lan rộng.
Trở về giường, tôi lo lắng bấm số gọi cho Hà. Sau ba hồi chuông, Hà nghe máy ngay.
— Tớ đây, cậu sao rồi? Đã ăn uống gì chưa?
Khó khăn lắm tôi mới nói được câu hoàn chỉnh:
— Tớ khó chịu quá Hà ơi. Không biết tớ bị sao nữa. Cậu sắp được nghỉ chưa?
Giọng Hà lo lắng vọng vào điện thoại:
— Còn 30 phút nữa tớ mới hết ca. Cậu khó chịu lắm hả? Đợi tớ xin phép cửa hàng trưởng về sớm rồi qua với cậu ngay.
Nói rồi Hà tắt máy. Tôi buông điện thoại xuống giường rồi lim dim nhắm mắt. Đầu óc tôi quay cuồng chao đảo, tôi rất sợ bản thân bị bệnh gì đó nghiêm trọng. Tôi không biết mình vật vã như vậy trong bao lâu, cho đến khi cánh cửa mở ra, Hà hấp tấp chạy vào và ồn ào nói:
— Cậu có ngồi dậy được không? Tớ gọi xe đưa cậu đi khám nhé.
Tôi lắc đầu, miệng khẽ thều thào:
— Tớ buồn nôn, tớ chóng mặt lắm Hà ơi. Chắc tớ ch,ết mất.
Hà nghe tôi nói vậy càng thêm sợ hãi.
— Cậu đừng nói linh tinh nữa, bám vào người tớ nào.
Đến giây phút này, thậm chí là nhiều năm về sau này nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy nể phục Hà. Người cô ấy nhỏ con, Hà thấp bé hơn tôi rất nhiều, nhưng không hiểu vì sao vào lúc ấy Hà có thể bế được tôi ra khỏi phòng. Đúng vậy, mọi người không nghe nhầm đâu. Một cô gái có thân hình gầy gầy, xương xương, mới nhìn vào cảm giác rất mong manh, vậy mà lúc này vì bạn bè, Hà có thể làm được việc đó. Tôi cao 1m65, thân hình đầy đặn, không quá gầy, cũng không quá béo. Nếu đổi lại là một chàng trai bế tôi… cũng sẽ có chút chật vật chứ đừng nói là một cô gái mềm yếu như Hà. Bước được vào thang máy, Hà ngồi hẳn xuống thềm, cho tôi dựa vào người cậu ấy, Hà thở mệt nhọc. Vừa thở cô ấy vừa sờ trán sờ người tôi xem tôi có ổn không.
Giữa chốn xa lạ, không người thân thích, không nơi nương tựa này, vào giây phút bản thân đau ốm gặp được người hết lòng vì mình như vậy… Tôi cảm động không nói thành lời. Giây phút ấy tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải giữ gìn tình bạn này thật tốt.
Thang máy mở ra, Hà dìu tôi bước ra ngoài. Lúc này vì đã quá mệt, Hà cao giọng gọi lớn để nhờ sự hỗ trợ của anh lái taxi đang chờ ở trước cổng. Tôi được đưa đến bệnh viện gần nhất, sau khi làm thủ tục đăng ký khám chữa bệnh, tôi và Hà ngồi ở dãy ghế hành lang chờ đợi đến lượt mình. Trong lúc chờ đợi, tôi nghe được một số người xung quanh trò chuyện cùng nhau.
— Chị đến đây khám bệnh gì?
— Tôi bị nổi ban đỏ, ngứa ngáy khắp người. Không dám tự ý mua thuốc linh tinh nên vào đây khám xét cho yên tâm.
— Nhà chị có nuôi động vật không? Kiểu thú cưng như ch,ó, m,èo… thả rông trong nhà?
— Nhà tôi nuôi cả ch,ó, cả m,èo. Nhưng mà có chuyện gì vậy?
— Dạo trước tôi cũng từng bị nổi ban đỏ, đi khám, bác sĩ bảo trong người không có bệnh gì. Nguyên nhân có thể là do yếu tố bên ngoài tác động, ví như thời tiết thay đổi, dị ứng với các sản phẩm hóa mỹ phẩm như nước hoa, dầu gội, sữa tắm… côn trùng bám vào áo quần, hoặc là do l,ông của thú cưng. Nhà tôi khá rộng rãi và thoáng mát, tôi về dọn dẹp sạch sẽ, cho người phun khử trùng, ngưng cả việc sử dụng các sản phẩm hóa mỹ phẩm cũng không đỡ.
Sau đó tôi nhốt mấy con vật nuôi vào một khu riêng biệt. Quả nhiên, nguyên nhân là ở những con thú cưng ấy. Nhìn qua tưởng chừng như chúng rất vô hại, đáng yêu và sạch sẽ. Bởi ngày nào chúng cũng được tắm gội vệ sinh. Nhưng mà, trên người các loại động vật luôn có những loại vi khuẩn hoặc kí sinh trùng, lớp lông của chúng rất dày, tạo điều kiện cho vi khuẩn cũng như kí sinh trùng ẩn náu. Nếu như mình là người nhạy cảm chắc chắn sẽ bị.
— Ôi, thật thế hả chị? Nguy hiểm quá. Đợi lát nữa khám bác sĩ xem thế nào. Khi về nhà, tôi nhất định sẽ làm theo lời chị nói.
Nghe được đến đây, tôi ghé tai Hà và thì thầm:
— Hà ơi, tớ nghĩ, khả năng tớ bị dị ứng bởi l,ông thú cưng rồi!
Hà nghe vậy tròn mắt ngạc nhiên:
— Hả, cậu bị hâm à. Nhà cậu có nuôi thú cưng đâu?
— Sáng nay, trong lúc tớ dọn dẹp ở cửa hàng thì có vị khách người nước ngoài bước vào, anh ta dắt theo một chú ch,ó rất to, rất đáng yêu. Nhưng mà, l,ông của nó rụng nhiều lắm. Tớ loay hoay dọn khắp quán, vì nó chạy linh tinh khắp nơi. Đến gần trưa thì người bị nổi ban đỏ. Nếu như giống các chị kia nói, khả năng tớ bị dị ứng lông thú c,ưng rồi.
— Cậu cứ đợi khám bác sĩ xem sao. Nếu chỉ dị ứng thôi thì làm gì đến mức buồn nôn cả chóng mặt khủng khiếp như cậu? Tớ đang lo lắng cậu bị tăng huyết áp, hoặc cũng có thể là tụt huyết áp, rối loạn tiền đình gì đấy.
Nghe Ha phán đoán, tôi không nhịn được mà bật cười:
— Cậu chuyển qua làm bác sĩ đi.
Hà cũng cười theo:
— Lúc trước tớ sống với bà nội, mỗi khi thấy bà kêu chóng mặt, buồn nôn, ông nội tớ hay đo huyết áp cho bà xong bảo huyết áp thấp thế này chóng mặt là đúng rồi.
Có Hà ngồi bên tâm sự nên tôi cũng quên đi cảm giác khó chịu được vài phần. Lát sau đến lượt tôi vào khám, bác sĩ yêu cầu lấy máu, lấy nước tiể* để làm xét nghiệm. Vì tôi kêu buồn nôn, chóng mặt nên bác sĩ chỉ định đi siêu âm ổ bụng để chẩn đoán bệnh cụ thể hơn. Sau khi có đủ những kết quả xét nghiệm, bác sĩ kết luận tôi không bị gì nghiêm trọng, huyết áp và các chỉ số khác đều bình thường. Rồi bác sĩ lại quy chụp triệu chứng của tôi là do ngộ độc thực phẩm. Bởi, vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm trên địa bàn thủ đô hiện nay vẫn luôn nằm trong tình trạng báo động. Thực phẩm không rõ nguồn gốc xuất sứ, đặc biệt là lớp trẻ như chúng tôi thường xuyên la cà quán xá, hay ăn những món ăn không tốt cho sức khỏe.
Bác sĩ kê đơn cho tôi mấy loại thuốc giúp ổn định tiêu hóa, bổ não để bớt đau đầu chóng mặt. Còn vấn đề nổi ban đỏ khắp người, bác sĩ nói đúng như những gì chúng tôi được nghe bệnh nhân ở bên ngoài trò chuyện cùng nhau, sau khi loại trừ hết mọi khả năng, tôi đoán mình bị dị ứng lông thú cưng thật. Bác sĩ khuyên tôi về nhà uống nhiều nước để thải độc, ăn nhiều trái cây, rau xanh, nếu ngứa quá thì chườm đá lạnh…
Chúng tôi ra về với kết quả khám xét không như mong đợi. Tôi cứ ngỡ mình bị bệnh gì nghiêm trọng lắm. Đau đầu vật vã, buồn nôn, chóng mặt tưởng ch,ết đi được…
Hà đưa tôi về nhà, cả ngày hôm đó, cô ấy ở lại để chăm sóc cho tôi. Nhìn dáng vẻ tỉ mỉ nấu cháo, gọt trái cây, săn sóc cho tôi từng chút một. Lúc ấy tôi đã ước, ước gì mình cũng có một người chị hoặc em gái như vậy. Tôi làm theo lời bác sĩ, cố gắng uống nhiều nước, Hà giúp tôi chườm đá lạnh nên tình trạng nổi ban ngứa cũng đỡ hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy chóng mặt và buồn nôn kinh khủng. Sau đó, vì quá mệt nên tôi ngủ thiếp đi. Lúc đang mơ màng, tôi giật mình thức giấc vì giọng nói ồn ào cùng những cái vỗ tay xuống đùi chan chát của cậu ấy.
Hà vừa xem máy tính của tôi vừa ồn ào nói:
— Đúng vậy. Khả năng là như thế này!!
Chắc chắn không thể sai được!!
Tôi ngơ ngác hỏi:
— Cậu đang nói chuyện với ai vậy?
Hà giật mình quay sang nhìn tôi đáp:
— Ơ, tớ xin lỗi… Tớ nói to quá, cậu không ngủ được nữa à?
— Tớ ngủ được bao lâu rồi ấy nhỉ?
— Bây giờ là 7h tối, cậu ngủ được 2 tiếng rồi. Tớ nấu cháo xong rồi, cậu muốn ăn thì bảo tớ nhé.
— Cậu đang xem cái gì mà nói chuyện một mình đấy?
Lúc này, Hà quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị:
— Vân, tớ nghĩ, khả năng cậu có baby rồi!!
Nghe Hà nói, tròng mắt tôi mở to hết cỡ. Tôi mắng vốn:
— Cậu dở hơi à? Làm gì có chuyện đó được. Bọn tớ có dùng biện pháp rồi…
Cơ mà, sau khi nói xong câu ấy tôi mới chợt nghĩ lại. Dạo gần đây, chính xác là từ thời điểm chúng tôi tốt nghiệp Đại học, vì không ở gần nhau thường xuyên nên có nhiều lúc Thành đến thăm, vì quá nhung nhớ nên chúng tôi đã lao vào nhau bất chấp. Cũng có lúc chúng tôi đã q,h không an toàn và phải sử dụng thuốc TTKC. Tôi sững người lại. Bởi lẽ, sự việc chưa dừng lại ở đó. Có những lần, vì tôi mệt quá nên ngủ say, ham muốn của Thành khá cao, trong lúc tôi ngủ, cậu ấy vẫn đòi hỏi trên cơ thể tôi. Đến lúc này thì tôi mới hiểu ra.. những lúc tôi ngủ say, Thành q,h an toàn hay không, tôi không biết. Hôm sau thức giấc tôi lại bận rộn đi làm nên cũng quên luôn chuyện này. Lẽ nào….??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.