Chương 9: VỊ CÀ PHÊ 9
Mờ Nhạt
06/01/2014
“Này, này” – Hương nhíu mày huých vào người Lam Anh mấy cái.
Giật mình vì bị gọi dậy khỏi mộng tưởng, Lam Anh quay sang nhìn nguyên nhân của mấy cái huých mạnh bạo thì đập vào mặt cô là khuôn mặt tròn ủng phóng đại của Hương.
“Cái gì đấy?” – Lam Anh nhảy bắn ra đằng sau.
“Hỏi mày thì có, mặt đần độn đang nghĩ cái gì? Tan học rồi đây này!”
Nghe Hương nói, Lam Anh mới quay ngang quay ngửa nhìn mọi thứ xung quanh, là cô không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, đến nỗi mới nghĩ về anh có tí xíu mà đã hết hai tiếng. Nhìn con Hương mặt nhăn mày nhó sắp sách vở vùng vằng bỏ đi trước, Lam Anh khẽ cười nhẹ.
“Anh không muốn lo ngại việc gì, kể cả…làm người thứ ba đi nữa” …Chạm nhẹ vào trái tim đập nhanh không ngừng, Lam Anh không thể tả được thời khắc đó đã chiếm trọn cô như thế nào. Giọng nói trầm thấp trước nay chỉ để uy hiếp và dành những lời nói lạnh lùng nay mang theo hơi ấm theo đúng bản chất khiến cô choáng ngợp; vòng tay trước nay có nghĩ cô cũng không bao giờ dám mường tượng đến, nay lại được anh bọc chặt như thế này. Huân nói như thể anh đã chuẩn bị câu nói này từ rất lâu rồi, lại cứ như vừa bật ra từ trái tim vốn bất ổn. Anh không nói anh thích cô, cũng chả nói anh sẽ ở bên cô, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ cảm nhận được anh sẽ như thế nào. Lam Anh chưa bao giờ biết đến, tỏ tình cũng có thể nhận mình làm người thứ ba như anh!
Khẽ cười nhẹ, cứ vậy đi! Vì dù gì, giờ đây giữa một đống những việc đau đầu không tên, cô thật không muốn bản thân vướng thêm vào bất cứ rắc rối nào khác. Huân nói, anh ấy sẽ làm tốt nhiệm vụ của một người thứ ba…thực sự cô không hiểu nhiệm vụ đó là gì, những cô sẽ tin anh!
Giống như, được bảo vệ, thật sự rất ấm lòng…
Tiếng điện thoại reo phá vỡ bầu không khí chỉ có mình Lam Anh, để điện thoại ra trước mặt, là mẹ gọi.
“Mẹ à, con đây”
“Lam học xong chưa? Mẹ ở cổng trường rồi!”
“Ôi, mẹ đến đây sao? Con xuống ngay, mẹ đợi lát nhé”
Không suy nghĩ nhiều, Lam Anh quay người chạy thật nhanh về phía cổng trường. Rất lâu rồi mới lại được gặp mẹ, chẳng hiểu sao hôm nay mẹ lại đến đường đột như thế, nhưng dù gì cũng là chuyện vui. Nghĩ lại, cô cũng có chút giận mẹ vì cố tình sắp xếp cho cô với Kỳ, để giờ cô như con rối quay mòng mòng trong mớ mệt mỏi, nhưng cô biết mẹ là cũng muốn tốt cho cô. Chỉ là cô không thông nên mới ngốc nghếch như vậy, chứ với điều kiện của Kỳ, khỏi phải nói nhiều, chỉ cần anh xuất hiện là đã có hàng tá cô gái chờ được đến lân. Nhiều lúc Lam Anh nghĩ, là cô có số hưởng mà không biết hưởng hay số hưởng của cô lớn quá nên mới khiến cô như vậy?!
Cuối cùng thì cũng ra đến cổng viện, nhìn quanh quất, Lam Anh thấy mẹ đang ngồi lặng ở một ghế đá gần đó. Nuốt nước bọt và bình ổn hơi thở, Lam Anh nhẹ bước ra chỗ mẹ ngồi.
“Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đây…” – mang khuôn mặt vui vẻ nói chuyện với bà, nhưng ngược lại, đôi mắt sưng húp chứng tỏ mẹ vừa khóc trước đó làm Lam Anh hoảng sợ, ngay lập tức lo lắng – “Mẹ…có chuyện gì vậy?”
“Lam ơi!” – như đã nhịn từ lâu, bà Thu nghẹn ngào hướng đến Lam Anh mà khóc – “Con ơi, làm sao đây”
Nghe mẹ nói, rồi mẹ rời đi, và ngồi một mình ở đây chắc cũng đã được nửa ngày. Trời từ sáng chuyển dần sang màu mờ mờ nhờ nhờ của buổi xế chiều, Lam Anh vẫn đứng tròng nhìn mọi thứ xung quanh chuyển động mà như vô hình.
Mẹ nói, công ty bố đang rất nguy cấp, bố hàng ngày đều về muộn rồi say rượu. Mẹ hỏi ra thì biết, do đầu tư thua thiệt cộng với số nợ xấu tăng quá mức khiến nợ chồng nợ. Rất có thể công ty sẽ bị phá sản!
Mẹ lại nói, cô Duyên đã xin với viện trưởng giúp bố, ông ấy đồng ý nhưng với điều kiện…cô và Kỳ phải đính hôn!
Mẹ khóc!
Lam Anh cũng khóc!
Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay để mở, nơi vẫn còn hơi ấm từ bàn tay mẹ, từ bàn tay truyền đến cả gánh nặng gia đình đặt lên đôi vai nhỏ bé. Run rẩy nhớ lại khuôn mặt khắc khổ của mẹ, chắc đã một thời gian mẹ không ngủ được. Mẹ như vậy, không biết thằng Bin như thế nào, lại càng lo cho bố hơn rất nhiều lần!
“Sao lại khổ thế này” – Lam Anh gục mặt xuống hai lòng bàn tay mở, cô khóc nấc lên từng hồi.
Cô cảm thấy khổ quá, mệt mỏi quá, trong tim đau quá, người muốn lả đi vì tất cả. Mới hôm trước còn sống dậy được giữa thị phi với những trò ghen ăn tức ở trong trường, nay lại vì gia đình một lần nữa xả thân cứu đỡ. Mẹ không thể lấy Kỳ, chắc rồi; lại càng không thể là thằng Bin…chỉ còn cô là khả thi nhất.
Cô không hiểu sao viện trưởng lại muốn cô lấy Kỳ như thế, cô tiếp xúc với ông ấy chưa đến lần thứ ba, vậy ấn tượng ở đâu? Nhưng nếu nghĩ đến việc đó để vùng lên bảo vệ quyền cá nhân, cả nhà cô chết mất! Một bên là hạnh phúc cả đời, một bên là gia đình, bên nghĩa bên tình, cô phải chọn như thế nào cho phải đây?
“Lam Anh đâu hả Hương?” – Huân tiến đến trước Hương đang ăn tối với hai đứa cùng phòng.
“Em không biết, nó nhắn tin với em kêu hôm nay không muốn ăn. Chút nữa em mang cháo về cho nó anh này”
“Cô ấy ốm?” – Huân nheo mày
“Em không biết được, nhưng em gọi nó nhất quyết không nghe máy, chỉ nhắn vậy thôi” – Hương lắc đầu bất lực.
“Hay anh Huân về xem nó như thế nào đi? Giờ này quán giáo với sinh viên đang đi ăn không có ở đấy, anh có thể vào được đó” – Thúy đưa ra ý tưởng
Hương và Liên phải nói càng ở lâu càng bội phục khả năng nghĩ chiến lược giúp bạn hiền của Thúy. Nhanh như ánh sáng xoẹt qua, ngay lập tức có ngay kế sách, lại hoàn hảo đến cả thời gian không gian, vi mô, vĩ mô đều tính toán kĩ lưỡng.Về phần anh, Huân cầm lấy thẻ khóa phòng Hương đưa, cảm ơn họ rồi nhanh chóng đi về hướng kí túc nữ. Là anh cứ thấy nóng ruột không yên, hóa ra là cô ấy xảy ra chuyện thật…
Lén lút vào trong lại phải nhìn ngang ngó dọc chắc chắn không có ai, Huân thở dài vì bộ dạng siêu trộm của mình, cẩn thận quẹt thẻ vào máy code ở cửa để mở phòng, đúng là ký túc nữ, đến khóa cửa cũng chặt chẽ đến mức con ruồi lọt qua cũng coi như mất mạng.
Xoán ngợp tầm mặt của anh là bóng tối hoàn toàn, một ánh đèn nhỏ cũng không có. Hơi máy sưởi phả nhè nhẹ càng làm không gian căn phòng thêm cô quạnh vắng ngắt. Nhẹ đóng cửa lại, chợt anh nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ phía nào đó. Nheo đôi mày đẹp, anh nhẹ bước theo tiếng động đó đến được nơi Lam Anh đang nằm. Khẽ chạm vào đèn bàn ở cạnh giường cô ấy, ngay lập tức căn phòng được chiếu sáng bởi thứ ánh vàng yếu ớt, giống như không gian im ắng bị phá vỡ bởi tiếng khóc nấc yếu ớt của ai kia.
“Mày ơi, tao phải làm sao đây! Mẹ nói bố tao sắp phá sản rồi, nếu giờ tao đính hôn với anh Kỳ thì viện trưởng sẽ giúp bố tao. Làm sao đây mày ơi! Tao khổ quá” – Lam Anh vì nghĩ là Hương nên mới trải lòng. Cô vùi mặt vào chăn bông để ngăn nước mắt cứ rơi liên tục. Đau đớn biết bao khi mới hôm qua thôi cô còn nhận được niềm vui tột cùng, giờ đây ngay lập tức bị vùi xuống đáy sâu không thể với lên được.
Cô phải làm sao với Huân đây!!!
Phản chiếu lại ánh sáng vàng đó là khuôn mặt đẹp không thừa thiếu một chi tiết nhưng nay lại là sự tức giận tột cùng. Đôi mày nheo chặt khi nghe Lam Anh nói về chuyện xảy ra, nắm tay cũng tự động nắm chặt lại như hận rằng không thể đập phá cái gì đó ngay lúc này. Là gia đình đó đang áp bức cô bằng được đây mà! Nhưng lại nhìn thấy thân hình nhỏ bé hơi chút lại rung lên vì khóc, tâm trí anh mau chóng rời khỏi tức giận để hướng đến con thỏ không biết tự chăm sóc mình đây.
“Là vì chuyện này mà em không ăn sao?”
Đôi mắt mở to khi nghe thấy giọng nói khác lạ không phải Hương hàng ngày, lại giật mình bởi tiếng kéo chiếc ghế chân xoay di chuyển, Lam Anh giật mình vùng khỏi chăn nhìn về phía anh giờ đã ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện chỗ cô nằm.
“Anh…anh Huân…sao anh vào được đây?”
“Khóc đến nỗi mắt sưng húp thế kia mà không định ăn gì sao?” – đôi mắt lạnh đưa qua đôi mắt của cô giờ sưng húp như hai quả trứng gà.
“Anh…em…” – Lam Anh ngại ngùng nhìn xung quanh, lại lấy tay che mặt xấu hổ vì bị anh nhìn thấy bộ dạng quỷ hồn này – “Anh nghe hết rồi sao?”
“Ừm”
Thở dài ngao ngán, Lam Anh buông hai tay che mặt xuống vô định, cả người cô cũng ngủm đi vì mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần
“Không biết tốt hay không tốt, nhưng anh đã nghe hết rồi, em cũng không mất công suy nghĩ xem phải nói với anh như thế nào” – Lam Anh gãi đầu gãi tai
“Nếu anh không nghe thì em định giấu đến bao giờ?” – Huân khoanh tay trước mặt, nghiêng đầu nhìn Lam Anh.
“Em…”
“Mới biết hôm nay sao?”
Gật đầu thay cho câu đồng ý, Lam Anh chỉ biết len lén nhìn biểu cảm của anh rồi lại cúi xuống vội vã. Ngược lại, mọi hành động của cô đều được Huân ghi nhớ không bỏ xót, kể cả cái môi vì ngượng ngùng hơi chút lại di chuyển trái phải cũng bị anh nắm lấy. Chuyển từ ghế sang vị trí ngồi đối diện cô ở trên giường, Huân khẽ đưa bàn tay mang hơi ấm cũng như sự an ủi của anh lên chạm vào đôi má vì nước mắt mà nhớp nháp hết cả.
Cảm nhận được anh, cảm nhận được sức mạnh anh mang đến, nhưng Lam Anh lại thấy yếu mềm đi rất nhiều. Giương mắt buồn bã lên nhìn vào đôi đồng tử trước nay đều lạnh ngắt của anh, Lam Anh khẽ nói:
“Em phải làm sao đây?”
“Nhiệm vụ nổi bật của người thứ ba là gì em biết không?” – Huân nhẹ cười – “…là nơi em có thể dựa vào bất cứ lúc nào”
“Anh sẽ không…rời xa em…đúng không?”
Huân cười hắt, anh thu hồi bàn tay đặt trên má của Lam Anh, xoay người ngồi thoải mái, Huân vừa cười vừa nói:
“Cũng chả rời được, vì đi ra ngoài giờ này là bị đuổi học luôn”
“Ôi đúng rồi, sao anh vào được đây…”
Cái miệng lúc trước còn lí nhí nay đột nhiên như loa phóng thanh cỡ bự, làm người khác phải khẩn trường lại nghĩ đến những việc làm không đúng. Trong đó có anh!
Kéo mạnh con người vẫn đang chồm lên vì hoảng hốt kia vào lòng, dùng đôi môi đẹp được vạn người mong chờ của mình đặt nhẹ lên cái miệng nhỏ xinh. Đôi mắt nhắm hờ của anh có thể thấy được dung nhan như nhìn thấy ma của cô ấy giờ này: mắt mở to, tay chân lạnh ngắt, người cứng đờ. Nhưng chính vì thế mà anh rất thỏa mãn…
“Một cô gái ngốc như em, chắc ông trời sẽ không xử tệ đâu”
“Anh Huân…anh vừa…” – Lam Anh rưng rưng đôi mắt nhìn Huân
Đổi lại với sự ngỡ ngàng của Lam Anh, Huân chỉ nhẹ nhếch một bên mày tỏ thái độ không có gì, đôi môi cũng hiện lên nụ cười gió nhàn nhạt.
“Sao nào?”
“Anh…anh…”
Đúng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, theo sau đó là dáng vẻ lấm la lấm lét của đám cùng phòng. Chúng nhìn ngang ngó dọc như kiểu sợ có ai sẽ vì thấy sự bất thường mà tò mò đến hỏi thăm.
“Anh Huân, anh vào an toàn nhưng mà ra không an toàn rồi. Em vừa thấy quản giáo xỉa răng ở ngoài hành lang xong” – Hương thở hổn hển nói với Huân.
“Vậy sao?”
“Có ai bị kẹt mà có thể “vậy sao” được như anh không?” – Hương nhíu mày nhìn anh đang chưng ra cái thái độ như đây chính là địa bàn của anh.
“Tao thấy anh ấy ngồi như thế này còn đỡ nguy hiểm hơn cái mồm của mày đó. Nói to chút đi rồi cả kí túc phá tan phòng mình luôn” – Thúy chỉ chỉ giáo huấn Hương bởi cái mồm như bắc loa của nhỏ, lại nhìn sang Lam Anh đang đơ rồi lại vân vân môi, dường như cô ấy chả để ý gì đến sự xuất hiện của tụi nó – “Anh làm gì mà nó đơ như thế này?”
“Không có” – Huân liếc sang nhìn Lam Anh rồi cũng chủ động đứng dậy – “Có lẽ phải về rồi”
Lúc này Lam Anh mới vì tiếng ồn cộng sự rời đi của anh nên liền choàng tỉnh, cô ngay lập tức đứng dậy nhưng lại rất ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống đất.
“Nhưng…” – Hương chỉ ra bên ngoài
“Không sao, anh trèo ra bằng cửa sổ nhà tắm được” – Huân thảnh thơi đút hai tay túi quần rồi bước vào nơi giúp anh thoát thân.
Ngay sau khi nghe tuyên bố của anh, cả đám như kiến vỡ tổ, người giữ, người chạy vào nhà vệ sinh dọn dẹp, ngay cả Lam Anh đờ đẫn nay cũng lắp hảo tiễn phi một mạch vào nơi che giấu bí mật con gái. Nghe cả lũ loạt xoạt túi giấy rồi lạch cạch vật dụng cá nhân, Huân mím môi để nín không cười. Liếc nhìn trộm cô em đang tay năm tay mười dọn đồ, Huân khẽ nhủ thầm: Như vậy có phải tốt hơn không?
“Anh Huân, cửa sổ nhà vệ sinh cao mà bé nữa, anh ra kiểu gì?” – suy nghĩ bị tiếng của Liên – người giữ trọng trách canh cửa – làm cho gián đoạn.
“Ừm…không sao, anh quen rồi”
“Há…” – Liên thật không tin người như Huân có thể “quen” với việc trèo cửa sổ phòng tắm. Nuốt nước bọt một cái, Liên mới hỏi – “Anh đã vào…nhiều phòng con gái thế rồi…sao?”
Sau câu hỏi đó, trong căn phòng vốn đang vang lên những tiếng động hỗn loạn chợt im bặt đến nỗi con muỗi bay qua cũng có thể nghe rõ. Huân ngạc nhiên nhìn lên tám con mắt đang đổ dồn về phía mình, trong đó có đôi mắt của ai đó mở to nhất lại mang ngàn vạn rối ren nhất đang hướng về phía anh mà dò xét.
“Đừng hiểu lầm” – Huân hơi nhíu mày, hắng giọng nói.
Cộc, cộc, cộc!
Tiếng gõ cửa phòng của quản giáo làm không gian im ắng được dịp quay về với bản chất xáo trộn. Lúc tiếng cô quản giáo là phụ nữ mà giọng như đàn ông cất lên là lúc cả đội như vỡ òa trong cảm xúc, làm đến cả người trước nay lạnh lùng như anh cũng phải hẫng một nhịp tim.
Cộc, cộc, cộc! – “SAO LÂU THẾ MẤY CÔ KIA? LÀM GÌ MỜ ÁM TRONG ĐÓ? MAU MỞ CỬA KHÔNG TÔI CHO TẤT CẢ XÁCH NƯỚC BÂY GIỜ”
Thà nghe sói chu còn đỡ run rẩy hơn khi nghe cô quản giáo cất giọng. Thúy là người láu cá nhất cả bọn nên chịu trách nhiệm ra đàm phán kéo dài thời gian, còn ba bọn cô phụ giúp anh chuồn ra êm thấm. Có lẽ đúng là ký túc nữ nghiêm ngặt nên anh không nghĩ tới cửa sổ này bé hơn ở kí túc nam, làm cho một nửa người ra rồi, còn một nửa thì đang bị kẹt cứng bên trong. Hương, cô, cùng Liên mặc sức đẩy chân rồi đến đẩy mông nhưng vẫn không thấm vào đâu khi nửa người bên ngoài của anh dường như muốn gãy làm đôi, tay bấu chặt lấy tường, mặt nhăn như táo tàu mà không sao dám mở lời.
Thúy đứng giao lưu với cô quản giáo qua cánh cửa, nó dùng hết tất cả những mánh khóe nghĩ được: nào là em đang tìm khóa, nào là em đang đi ra mở cửa thì bị ngã, ba-la ba-la ba-la,…
“AAAA, cô ơi bọn em mở ngay đây, cô không phải tìm thẻ đâu ạ” – Thúy cố nói to cho lũ bên trong nghe thấy.
“Chết cha, nhanh lên, nhanh lên”
Tay chân quấy quả, nếu không phải đang vội thế này, anh nguyện sẽ tự đào hố chôn mình ngay cho đỡ nhục. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh để con gái giúp sức, dù không thể nhìn thấy, nhưng từ tiếng thở hồng hộc cùng những cái đẩy thô bạo, anh cũng hiểu họ cố gắng như thế nào để nhét vòng ba của anh ra.
Sau ngàn lần đẩy kéo, cuối cùng Lam Anh cũng phát hiện ra nguyên nhân bị kẹt là chiếc thắt lưng đẹp đẽ của anh. Đang suy nghĩ giữa có nên tháo nó ra hay không thì tiếng cửa phòng bật mở và tiếng oang oang của quái thú đã thâm nhập vào trong làm cả lũ được một phen rụng tim.
“Anh Huân, em xin lỗi”
Vậy là không chờ đợi thêm, đôi tay nhỏ nhắn nghiệp dư luồn lách đến khóa cài và bật mở. Đối với anh, khi bàn tay ấy chạm vào anh, dường như mọi dây thần kinh của anh đều ngừng hoạt động cùng một lúc. Cô nhóc đáng chết này, có biết đó là chỗ nào không mà dám không kiêng nể như vậy?
“CÓ CÁI GÌ Ở BÊN TRONG MÀ PHẢI CHẮN, ĐI RA”
Cô quản giáo mạnh bạo đẩy Thúy sang một bên rồi xông thẳng vào nhà vệ sinh, may thay, nhờ sự để ý hoàn hảo của Lam Anh mà Huân đã tụt xuống thành công trong gang tấc, tiếp sau đó là chiếc thắt lưng đắt tiền cũng rơi xuống theo.
“Mấy cô đang làm gì mà đứng bu hết ở cửa sổ thế?”
Hít một hơi sau sự hoảng hốt, cả ba con quay lại cố dặn ra một nụ cười trìu mến. Hương lấy tinh thần nhanh nhất thì lên tiếng trước:
“Cô ơi, hôm nay tự nhiên mùi cống bốc lên kinh quá nên bọn em mở cửa sổ ra cho bay mùi. Ai ngờ, có con chuột đỉnh của đỉnh trèo tường vào làm cả phòng bọn em toán loạn. May thay giờ đã yên ổn rồi ạ” – nói xong nhỏ còn giả vờ lau mồ hôi trán chuyên nghiệp lắm.
Cô quản giáo nhếch một bên mày lên nghe vẻ không tin, nhưng lại thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch đầy vết bẩn của cả lũ cùng nhà tắm bừa bộn như vừa có một trận hỗn chiến xong thì cô ấy mới đại ân xá tội.
Trước khi ra khỏi phòng không khỏi cảnh báo bằng tia lửa tia điện, làm cả bốn đứa giữa mùa đông mà người nóng như bị nhốt trong lò nướng.
“Hết hồn!” – Hương ngã mình lên giường, nhưng nhớ ra gì đó lại cúi xuống nhìn Lam Anh ở dưới – “Cháo của mày ở bàn đó, ăn đi. Có vẻ anh Huân vào tâm trạng tốt hơn rồi nhỉ?”
“Chứ còn gì, liều thuốc bổ mà” – Thúy vớ lấy quyển truyện đọc ngấu nghiến nhưng không quên tự tán thưởng cho kế hoạch tí thì hỏng của mình.
Lam Anh cười nhẹ, kéo chiếc ghế xoay đã được hạ bộ của anh ngồi lên, nghĩ đến đó cô lại phì cười. Nhớ lại cảnh anh chới với giữa không trung, thật là mất hình tượng quá đi, nhưng dù gì điều đó cũng đủ chứng minh, anh không phải chuyên nghiệp đến nỗi mọi địa hình đều có thể qua được êm thấm.
Chợt...
Tin nhắn đến: Đừng có cười, rách mồm đấy!
Tin nhắn bá đạo làm Lam Anh đang ăn cũng phải sặc lên một cái. Sao anh lại biết cô đang cười anh? Quay ngang quay ngửa, ngó ngang ngó dọc xem có cái camera nào ở đây không, Lam Anh cầm máy nhắn lại:
“Sao anh biết em cười, bộ anh vẫn ở ngoài đó sao?”
Ngay lập tức máy sáng lên: Không, về rồi! Ăn và ngủ ngon.
Ngắn gọn súc tích luôn là ưu điểm của anh, đọc tin nhắn cộc lốc nhưng lại đầy đủ yêu thương và quan tâm, Lam Anh vui sướng thưởng cho cái điện thoại diễm phúc được ngắm nhìn nụ cười tươi sáng của cô.
Ngoài kia, ai đó đang hướng mắt đến kí túc nữa, cười nhẹ rồi cũng mới bước đi. Trên tay anh ấy là chiếc thắt lưng với mặt ô vuông phản chiếu ánh sáng của ánh trăng mờ ảo.
“Các em trật tự nào!” – cô viện phó giữ trật tự lớp rồi quay sang người bên cạnh nói – “Em giới thiệu mình đi”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người con gái đứng ở đó. Tất cả đều phải công nhận rằng người bạn mới ấy…quá đẹp. Mái tóc dài màu nâu được uốn xoăn tự nhiên, bồng bềnh như sóng biển. Đôi mắt đẹp đến nỗi không thể tả lại được chiếc mũi cao thẳng làm nền nên trông cô ấy càng quyến rũ lạ thường. Bản thân là con gái và cũng phải công nhận bộ đồng phục ở trường chẳng ra gì, nhưng sao cũng chiếc áo trắng ấy, cũng với chiếc áo vest và chiếc váy màu xanh cổ vịt ấy, mà vào người cô ấy lại như hàng hiệu vậy…Nói chung, từ trên xuống dưới đều không thể chê….
“Mình là Trần Nam Mi, mình mới từ Anh về nên còn chưa quen với ở đây. Mong được mọi người giúp đỡ” – đôi môi như cánh hoa đào phấn chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng đi vào lòng người. Tại sao lại có người con gái hoàn hảo như vậy?!
“Trời ơi Chè Lam ơi, mồm bọn con trai xuống đất hết rồi….Ặc, mồm mày cũng thế kìa” – Hương sau một hồi thay vì ngắm nghía hot girl lại đi nhìn biểu hiện của các bạn, tính quay sang cô nói chuyện thì nhận ngay được môi ngựa chảy dài hơn cả bọn khác phái.
“Sao lại có người đẹp như vậy chứ?”
“Mặt xinh, tên lạ, du học Anh, đủ biết con nhà giàu rồi. Khỏi phải nói!” – Hương cong môi khoanh tay dựa lưng vào ghế.
Trong lúc đó, cô phó viện trưởng nói chuyện với bạn ấy một chút rồi nói Mi tự chọn chỗ ngồi cho mình. Nhìn quanh quất một lúc, Mi dừng lại ở bàn của Lam Anh, cũng rất tự nhiên ngồi vào vị trí còn trống cạnh cô.
“Chào bạn” – Mi quay sang cười xã giao.
Chưa hết bàng hoàng về cái đẹp không thể tồn tại, nay nó tự đổ ập vào mặt, Lam Anh phải mất vài phút định thần mới có thể trả lời lại bằng điệu bộ ngượng ngùng như trai thấy gái đẹp.
“À…chào bạn”
“Bạn tên gì?”
“Mình là Lam Anh” – cô cười nhẹ
“Lam Anh, tên hay quá. Làm bạn nhé!”
Cách nói chuyện tự nhiên cùng điệu bộ kiểu cách của người nước ngoài làm những nông dân như cô và Hương đây bị choáng. Chỉ biết làm theo sự đưa đẩy của Mi, chưa đầy hai phút hai người đã thành bạn. Quả thật, cô ấy không phải người trái đất!
Không chỉ dừng lại ở sự hoàn hảo về bề ngoài, học thức của cô bạn ấy cũng rất uyên thâm. Mọi câu hỏi, mọi khuất mắc thầy giáo đưa ra đều được cô ấy giải quyết ngon ơ, nên chỉ mới vào lớp được một tiếng mà thầy “Mai-cồ” đã nhớ luôn tên và nói sẽ cộng điểm cho Mi vào cuối kỳ. Khỏi phải nói, cả lớp Quản trị của cô đã choáng như thế nào! Bọn con trai thì nước miếng giờ có thể thành sông, còn con gái thì cán cân giữa “vui vẻ làm bạn” và “GATO” đã lệch hoàn toàn về bên chữ in.
Giờ ăn trưa, Lam Anh cùng Hương có mở lời mời Mi xuống nhà ăn dùng bữa cùng thì nhận được câu trả lời tỉnh bơ như sau:
“Mình không ăn được đồ tập thể, các bạn cứ đi trước đi”
Nói rồi lẳng lặng rút điện thoại ra nhấn nút gọi với nội dung: Tôi nghỉ trưa rồi!
Dù Emerald đa số là con nhà giàu vào học, nhưng phải nói dù có là thiên kim tiểu thư hay đại thiếu gia thì họ cũng rất biết sống cùng tập thể. Nhưng hôm nay, cả khu nhà ăn được dịp chiêm ngưỡng một màn “người hầu và công chúa” có thật! Xung quanh cô gái xinh đẹp là “công chúa” kia, có ba vị áo đen kính đen đứng chắn đằng sau hai bước chân, còn một vị có mái tóc đã bạc thì đứng ngay bên cạnh “công chúa”, mở từng hộp thức ăn với đầy đủ màu sắc bày biện ra trước mặt và chỉ nhìn qua thôi thì món tôm hùm ở góc bàn coi như đắt gấp mười lần xuất ăn của cô rồi.
“Đang nhìn gì vậy?” – Đăng lên tiếng hỏi, có Huân bên cạnh cũng đang mang dĩa cơm của mình đến, có vẻ như hai anh ấy đi từ cửa sau vào nên không nhận ra công chúa đang án ngữ ở cửa trước.
“Món giống bát mỳ đó là gì?” – Lam Anh nheo mắt soi kĩ các món ăn được bài trí bắt mắt và cũng chăm chú nhìn công chúa “ăn hương ăn hoa”.
“Mỳ chăng?” – Hương hít một hơi
“Phải không?
“Là Ramen làm từ Nhật đó, nhưng loại mỳ này rất đặc biệt vì được làm từ nước dùng kiểu Trung, tom yum Thái, mì ramen cao cấp và hai chục loại gia vị bí truyền. Muốn ăn nó phải do đích thân đầu bếp đến từ nhà hàng Fujimaki Gekijyo đến từ Tokyo làm. Giá một bát là…” – Đăng ghé sát vào hai người đang há hốc mồm nghe anh nói – “…chỉ tầm khoảng ba triệu thôi. “Rẻ” lắm!”
Nuốt nước bọt rồi lại nhìn sang bát mỳ vàng như bát mỳ vằn thắn Việt Nam kia, Lam Anh và Hương không khỏi choáng ngợp trước sự bá đạo của người bạn mới.
“Ê, sao anh rành vậy? Có phải cũng toàn ăn những thứ đó không?” – Hương bĩu môi nhìn Đăng nói.
“Không có, chỉ là biết thôi”
Đăng nhún vai trả lời Hương nhưng đôi mắt lại đánh sang nhìn con người từ đầu đến cuối vẫn cắm mặt vào đĩa cơm ăn bên cạnh. Nhìn qua thì có vẻ anh ấy chả quan tâm đến thời cuộc mà chỉ biết ăn và ăn, nhưng nếu để ý ra sẽ thấy những gắp thức ăn của anh đều rời rạc và trong đôi mắt kia đang chứa ngàn chán nản.
Nếu nhìn kỹ ra thì tất cả sinh viên trong phòng ăn đều chưa động đũa một chút nào đến món ăn của mình trừ anh. Người thì mải ngắm nghía như cô, người thì mải ngồi nói ra nói vào, người mải GATO, người mải nghĩ xem làm thế nào để làm quen với công chúa, còn có đôi nào đó thì tập trung tranh cãi đến nỗi quên tất cả.
“Đừng nói với tôi là anh cũng giống bạn ấy nha”
“Ý em giống như thế nào?” – Đăng nhíu mày
“Mà cũng đừng nói là anh quen bạn ấy nhé” – Hương híp mắt soi Đăng một lượt phán xét.
Nhìn thái độ của Hương, Đăng chỉ còn nước cười lấy lệ. Công nhận, con gái có một khả năng hết sức đặc biệt đó là: kể cả là sai mà vẫn có thể làm ra vẻ cho mình đúng được.
“Anh á, sao quen được với cô ấy. Hay để anh ra thử làm quen?” – Đăng xoa cằm suy nghĩ.
“Anh dám…” – như thấy mình lố với cái nhướn người quá cao, Hương liền dịu giọng đánh trống lảng – “Quen ai việc của anh, kệ anh thích làm gì thì làm” – nói rồi nhỏ nhanh chóng thu dọn rồi quay người bước đi.
“Ơ, Hương” – cô thấy nhỏ bỏ đi thì liền gọi lại nhưng ngay lập tức bị Đăng giữ vai – “Để anh lo cô ấy cho, còn em xem có ai ăn sắp bội thực đến nơi rồi kìa” – Đăng híp mắt cười không quên đánh mặt sang anh vẫn đang hùng hục ăn.
Theo anh mắt của Đăng, cô nhìn sang anh đang hết uống nước rồi lại cắm mặt vào ăn, khẽ nhíu mày nhẹ, Lam Anh dịch chuyển từ chỗ mình sang bên anh.
“Anh hôm nay đói lắm à?”
Nghe tiếng của cô, Huân mới nhận ra mình được gần ba mươi phút không ngẩng cổ. Bàn tay gắp lia lịa dừng lại giữa chừng, anh khẽ thở dài một nhịp rồi ngẩng lên nhìn cô.
“Ừm”
“Vậy anh ăn cả phần của em này” – Lam Anh đẩy đồ ăn của cô qua bên anh – “Em no rồi”
Huân mở to mắt nhìn đống thức ăn ngồn ngộn mới được đưa qua, đang định nói gì đó thì trước mắt anh hiện ra khuôn mặt gượng gạo đến biến dạng của Lam Anh làm anh phải nhíu mày một cái.
“Sao vậy?”
“Thật không công bằng!” – Lam Anh bĩu môi.
“Công bằng?”
“Anh nhìn xem” – cô hất mặt hướng của công chúa – “Em tưởng bạn ấy quay ra nhìn em, em vẫy tay chào, hóa ra lại là nhìn anh. Thật không công bằng mà”
Ánh mắt của Huân và Nam Mi chạm nhau trong giây lát, nhưng dường như anh không màng mà ngay lập tức quay sang nhìn cô đang phụng phịu chọc chọc miếng cá kho tộ.
“Cà phê không?” – Huân nhoẻn miệng cười.
“Có được không ạ?” – cô e dè.
“Ừm, em khao là được rồi. Đi thôi” – nói rồi anh mạnh dạn đứng dậy. Đút hai tay túi quần, anh thoải mái hướng phía cổng sau bước tới.
Nhìn anh lạnh lùng rời khỏi, lại nhìn thấy Lam Anh ngốc nghếch bám theo anh chọc ghẹo, trong lòng Nam Mi nổi lên một sự khó chịu dâng đến tận cổ. Bóp chặt đôi đũa trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Mi nhẹ hiện lên tia giận dữ.
“Cô chủ, cẩn thận làm đau mình” – ông quản gia bình thản cúi mình trước Mi.
“Ông nhìn xem, anh ta còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Hhh, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là phớt lờ tôi”
Giận dữ ném đôi đũa vào giữa bữa ăn “hoàng gia”, Nam Mi hất mặt đi thẳng ra phía cửa chính nhà ăn mất hút, báo hại mấy anh áo đen phải đi theo, còn ông quản gia già có vẻ đã quen thì chỉ bình thản đeo găng tay vào rồi lặng lẽ dọn tất cả đồ ăn vẫn còn như mới.
“Dạo này không thấy anh ta đến gặp em” – Huân dựa lưng vào chiếc ghế dài ở dưới gốc cây đối diện Golden Bell, nơi mà anh trước đó đã không chấp nhận lời xin lỗi của cô.
“Mấy ngày trước có đến gặp”
“Vậy sao?”
“Ừm”
---------------------------------------
Em
“Anh Kỳ” – Lam Anh ngạc nhiên nhìn Kỳ cùng ai đó đang đứng nhìn vào ký túc nữ.
Dáng người cao cao với chiếc áo măng-tô đen dài chùm quá hông, hai tay vì lạnh nên để gọn gàng bên hai túi áo, mái tóc cắt cao lộ ra vầng trán rộng, hôm nay anh ấy không đeo kính nữa nên có thể nói bao nhiêu đẹp đẽ của anh đều được phơi bày triệt để. Người bên cạnh dường như cũng anh tuấn không kém, anh ta da trắng như trẻ em, nhưng qua bộ Âu phục vừa vặn có thể thấy cơ thể anh ta rất đẹp, rất hoàn hảo, chứ không "trẻ con" như làn da của mình. Nếu để diễn tả, thì chỉ thể nói có cảm giác như, hai người con trai này đã làm cho khung cảnh trước ký túc nữ thêm phần màu sắc và mờ ảo hơn rất nhiều.
“Lam, đi học về rồi sao? Có mệt không?”
Tuy cô vẫn còn rất đề phòng ánh mắt của anh, ánh mắt rực lửa vào đêm đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng không thể phủ nhận rằng, người con trai này luôn dành cho cô một âm lượng đặc biệt để hỏi han: nhẹ nhàng như gió mà lại đong đầy tình cảm, làm sự đề phòng trước đó nhanh chóng bị gỡ bỏ.
Lam Anh khẽ nhoẻn miệng cười, tay vô định bấu chặt lấy quai cặp – “Vâng em mới về, có chuyện gì sao anh?”
“Anh đến để chào em thôi” – Kỳ cười nhẹ
“Chào? Anh lại phải đi nước ngoài sao?” – Lam Anh có chút ngạc nhiên.
“Không, anh về thành phố. Đến thời gian này, anh phải làm đại luận cho kỳ tốt nghiệp rồi nên việc học cũng không cần phải diễn ra ở trường”
“À, vậy sao?” – Lam Anh nhún vai – “Vậy biết làm sao bây giờ, anh phải làm thật tốt đó nhé”
Nụ cười tươi đã lâu lắm rồi anh không thấy. Thời gian qua cứ như tảng đá ngàn cân chắn ngang giữa anh và cô. Anh thừa biết cô thích Huân và cũng càng khẳng định Huân rất quan tâm đến cô, nhưng bản thân anh không sao có thể rời tay cô ra. Cứ cò kéo bản thân anh cũng rất mệt mỏi, nhưng không còn chọn lựa nào khác, đã bắt đầu thì không thể kết thúc.... Bước chậm đến bên nụ cười vốn dĩ sẽ phải tồn tại trên đôi môi này mãi, Kỳ đặt bàn tay to lớn của mình lên đôi má ửng hồng vì trời hanh khô của cô, nó ấm và mềm mại quá.
Lam Anh thấy hành động của anh thì ngay lập tức nhích xuống nửa bước để tránh né, Kỳ không nhướn tới nữa mà để mặc bàn tay bị bỏ rơi giữa không trung. Khẽ nắm lại, Kỳ cười nhưng đôi mắt anh mang muôn phần sầu muộn làm cho khuôn mặt có chút méo lệch.
“Ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, anh hứa từ giờ sẽ không ai có thể bắt nạt được em nữa đâu”
“Anh đừng lo, em không sao đâu” – Lam Anh gật đầu thể hiện mình không sao trước anh, như lần đầu anh và cô cùng vui vẻ đi về đến trước cổng ký túc.
Nhìn cái đầu chuyển động của cô cùng đôi môi luôn luôn tỏa sáng, nụ cười trên môi anh chợt biến mất chỉ còn lại đôi mắt vẫn mang vạn phần u sầu. Thật là…đã lâu lắm rồi, nhưng xin lỗi vì đã không gìn giữ nó cẩn thận để đánh mất trong sự mệt mỏi như thế này.
Mau quay trở lại với dáng vẻ vốn có sau lời nhắc của Tùng, Kỳ nhìn Lam Anh lại lần nữa bằng đôi mắt tiếc nuối rồi mới quyết định bước chân đi.
-------------------------------------------------
“Thật sự, anh ấy cứ như vậy, em thấy không quen. Dù rằng đã có rất nhiều chuyện diễn ra khiến tình bạn giữa em và anh ấy bị thành ra như thế này, nhưng hầu như đều do hai bên gia đình, anh ấy cũng rất vất vả” – Lam Anh nhìn ngôi nhà lấp lánh ánh vàng dù trong điều kiện nào vẫn tỏa sáng kỳ diệu trước mắt, tại nơi đây cô đã quen hai người con trai có thể coi là quan trọng, cũng có thể coi bọn họ như trải nghiệm mới nhất suốt mười chín năm sống trên đời của cô. Cô thật mong mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng nào đó tốt hơn chứ không phải cứ cuốn đi một cách khó chịu như thế này.
Mọi cử chỉ hành động của cô đều bị Huân nhìn thấu, cốc cà phê trên tay uống được một nửa cũng bị ứ nghẹn. Anh trước lúc đó còn rất khoan khoái vì Kỳ không đến gặp cô ấy vậy mà ngay lúc sau liền bị chính suy nghĩ của mình chơi xỏ. Lại vì thái độ khó chịu cộng tiếc nuối của cô ấy làm anh uống cũng không xong. Khẽ đặt cốc cà phê sang một bên, Huân nhẹ hỏi:
“Nhà em…thế nào rồi?”
“Nhà?” – Lam Anh quay sang nhìn anh – “À, sáng nay mẹ em có gọi, vẫn vậy, nếu em đính hôn với anh Kỳ thì viện trưởng sẽ giúp” – cô thở dài
“Không còn ai khác có thể ngoài ông ấy sao?”
“Em cũng hỏi vậy, nhưng mẹ em bảo không hiểu sao tất cả đều từ chối, không thẳng thừng thì cũng gián tiếp bỏ lại bố em. Giờ ông ấy rất khó khăn”
Khẽ nhíu mày với thông tin cô nói, bố cô ấy thua lỗ nặng đến nỗi mà tất cả mọi người đều phải né tránh sao?! Thật có gì đó không đúng.
“Chắc…không sao đâu”
Huân nhẹ đánh mặt sang nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô, bàn tay nâng lên lưng chừng định ôm lấy bờ vai đang chút chút lại xụp xuống kia thì chợt điện thoại trong túi quần reo lớn…
Huân rút lại cánh tay mình, rồi cũng lôi điện thoại ra xem ai gọi. Nhưng khi vừa nhìn thấy màn hình nhấp nháy, khuôn mặt anh ngay lập tức đanh lại. Liếc nhìn Lam Anh đang mở to mắt soi xét hành động của anh, Huân khẽ thở hắt rồi đứng dậy đi ra cách đó một quãng.
“A…” – vừa mới mở máy anh liền phải đưa nó cách xa lỗ tai vài thước.
“…”
“Tôi không rảnh”
“…”
Cầm điện thoại mà ngỡ như đang mang phải đá, Huân không chắc có phải đây là điện thoại anh hay sử dụng không?! Đưa nó ra trước mặt trong khi ai đó vẫn đang nói bên trong, thở dài lấy hơi, anh chỉ đưa lên nói – “Tôi biết rồi” – rồi cụp máy ngay.
“Không sao chứ anh?” – Lam Anh lo lắng với thái độ của anh thì hỏi
“Không sao, hôm nay em tự về được không?”
“Được, anh có việc thì cứ đi đi”
“Ừm” – quay người bước đi, nhưng được hai bước thì anh dừng lại, hơi quay mặt về phía sau, anh nói – “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.
Dù có hơi bất ngờ và không hiểu về những gì anh nói, nhưng Lam Anh vẫn cảm thấy ấm áp. Cô nhoẻn miệng cười:
“Em tin lời anh nói”
“Tại sao mình mày chịu thôi còn lôi tao vào?” – Đăng đã ngồi trong ghế lái đợi anh sẵn ở đầu công học viện.
Đóng cửa xe nặng nhọc, Huân chỉnh lại bộ tây phục và chiếc ca-vat cho thật gọn gàng, dường như không để ý những gì Đăng nói.
“Này này, đừng có phớt lờ thế chứ! Tao cũng không phải tài xế của mày” – Đăng nhếch mày nhìn dáng vẻ thờ ơ đến mức ngụy tạo của anh.
“Rốt cục có đi hay không?” – anh lạnh lùng nói, mắt cũng chẳng thèm nhìn Đăng lấy một cái.
“Đi thì đi, đúng là…kiếp trước chắc tao nợ mày nhiều lắm”
Chiếc xe chầm chầm di chuyển rồi nhanh chóng lao đi trong ánh chiều tà, đi hết đường ngoại thành thưa thớt, mới đó thôi mà đã vào đến nội thành Hà Nội sầm uất. Ở học viện giờ này chỉ nghe thấy tiếng thạch sùng kêu, còn vào chốn phồn hoa tấp nập này, dễ đến cả chó sủa cũng chả nghe được. Đặt tay lên lề cửa sổ, Huân chán nản nhìn những dãy nhà nối tiếp nhau san sát, kề kề. Đi qua phố cổ, nhìn đoạn đường ngày đó cô đứng đợi với chiếc váy thủy thủ bay bay trong gió, lại được thằng em trai lém lỉnh rất biết tạo điều kiện cho cô phải ngượng ngùng... nghĩ đến thân hình khúc gỗ của Lam Anh khi ngồi sau xe anh, Huân khẽ cười thành tiếng.
“Gì mà vui vậy?” – Đăng tò mò.
“Không có gì, nghĩ đến chuyện vui thôi”
“Lần đầu tiên đi gặp Nam Mi mà tao thấy mày vẫn có thể nghĩ được đến chuyện vui, nể nha” – Đăng nhướn môi lên tỏ vẻ bất ngờ lắm.
Mới nghe thấy từ miệng Đăng thốt ra cái tên đó thôi mà như có ngay một xô nước lạnh miễn phí tạt vào nụ cười vẫn còn ấm nóng của anh. Cứ nghĩ đến phải gặp đại công chúa đó, trong lòng anh đã cảm thấy chán chường, mệt mỏi…Nếu không vì hoàn cảnh, chắc chắn sẽ chả bao giờ anh “dám” tơ tưởng đến người như cô ta.
Đi được một lúc nữa, cũng từng đó thời gian trong xe chìm trong bể im lặng thì chiếc thể thao của anh và Đăng dừng trước một cánh cổng bằng đồng to lớn - đó là căn biệt thự nằm sâu trong một con ngõ, tách biệt với sự sầm uất ồn ã ở bên ngoài. Cả anh và Đăng đều xuống xe cùng lúc và cả hai người không ai bảo ai đều đứng đó chứ không nhấn chuông.
“Mày định không cho Lam Anh biết thật đấy à?”
“…”
“Tao nghĩ nên sớm cho cô ấy biết đi, công chúa đã đột nhập được vào học viện thì chẳng có gì là không thể đâu”
“....Vào thôi!"
“Huân, lâu lắm mới thấy con về” – bà Lan vừa thấy bóng anh mở cửa vào thì liền bỏ dở mọi thứ cho người làm, chạy ào ra nắm lấy tay anh.
“Về rồi hả Huân” – giọng nói trầm trầm của người đàn ông trụ cột vang lên từ phía phòng khách xa hoa mà sang trọng.
Huân khẽ mỉm cười, anh nắm lấy tay bà Lan thật chặt, một bên kính cẩn cúi chào ông Nam đang bước đến.
“Mẹ, chủ tịch, con về rồi”
“Ôi Đăng, con cũng đến cùng sao?” – bà Lan nghía ra cửa thấy còn người nữa thì bật hỏi.
“Chào dì, chào chủ tịch” – Đăng cũng giống Huân, một bên mỉm cười với bà Lan còn đối với ông Nam thì lại như có rào chắn ngang.
“Cuối cùng thì anh cũng chịu lộ diện”
Không khí chào hỏi cùng những cái bắt tay nhớ thương vụt tắt khi giọng nói oanh vàng từ phía chiếc cầu thang uốn làm bằng gỗ sang trọng với hai đường rộng mở dẫn lên tầng hai xa hoa. Nam Mi đứng đó, cô mặc bên trong chiếc váy màu hồng phấn đến đầu gối cùng áo khoác voan nhẹ, mái tóc dài được hất sang một bên, cơ hồ không gian dù có sang chảnh bao nhiêu cũng chỉ làm nền cho vẻ đẹp vốn có.
Mọi người ai nấy đều hướng về phía Mi, đối với Huân, ánh mắt anh dường như vô cảm xúc với vẻ đẹp đó. Chẳng phải mới ngày một ngày hai anh được chiêm ngưỡng, mà tính đến nay đã được 10 năm anh nhìn mòn con mắt rồi.
“Bố, bố xem, anh ấy còn chẳng chịu chào hỏi con” – Nam Mi điệu đà sà vào lòng ông Nam đứng đó, lúc nói còn liếc nhìn Huân vẻ trách móc.
“Được rồi được rồi, mọi người vào ăn cơm”
Ông Nam nắm lấy bàn tay Mi rồi phân phó hướng mọi người đến bàn ăn đã đầy ắp hương thơm.
Bữa cơm diễn ra với sự hỏi han từ phía bà Lan là chính, lâu lắm rồi Huân mới chịu về nhà, có lẽ là sau lần đó:
“Huân, giờ bà nội con cũng mất rồi, hay con quay về đây ở đi?”
“…Con…sẽ suy nghĩ”
“Cũng sau 49 ngày rồi, đến lúc phải quay về. Đến năm cuối, nếu con thể hiện tốt, ta sẽ giao ngay tập đoàn cho con” – ông Nam không nhìn lên xem thái độ của anh mà chủ động đưa ra đề nghị khiến bàn ăn chợt mỗi người một suy nghĩ.
Bà Lan thì vui lắm nên miệng không ngớt nói anh nên về, Đăng chỉ biết nghía nhìn thái độ như đưa đám của anh mà khẽ thở dài, còn đối diện anh là nụ cười nửa chiếm ưu thế của Nam Mi. Trong cô lúc này, anh gần như không còn đường thoát thân.
Một tiếng trôi qua trong sự nặng nề, cuối cùng bữa ăn cũng xong nhưng nó lại là khởi đầu cho cơ số gánh nặng khác. Ngồi đối diện với đôi mắt của người đàn ông thăng trầm sương gió sa trường, tảng đá trong anh không được gọt bớt mà ngày càng gia tăng kích cỡ.
“Huân, ta biết con rất đau buồn vì bà nội con đã mất và cũng đã năm năm ta đồng ý cho con sống cùng bà. Nhưng giờ bà đã mất, con cũng phải quay về với thân phận của mình. Nên nhớ, con mang họ Trần, con là người con trai duy nhất của ta nên hãy nhanh chóng dẹp bỏ những tương tư bên ngoài để quay về với vị trí của mình đi”
“…”
Dựa lưng vào chiếc ghế bành, ông Nam nói tiếp: “Ta luôn quan sát nhất cử nhất động của con. Đàn ông không khỏi có những tham luyến ở bên ngoài, nhất là đang ở tuổi của con. Nhưng, Nam Mi là con gái cưng của ta, con là người con trai anh tuấn và sáng dạ, chắc chắn con hiểu mình phải làm gì”
Cái gật đầu nặng nhọc không tự nguyện được hành động, bên trong anh giờ đây là dây gai quấn chằng chịt không tìm đâu lối thoát. Bản thân anh cũng là tiến thoái lưỡng nan, anh không có khả năng phản kháng, càng không có khả năng chống chọi để được là chính mình.
Mệt mỏi lết bước chân qua từng căn phòng, từng thớ gỗ thịt bóng, từng bậc cầu thang đều nhau. Nở một nụ cười nồng ấm với sự nhiệt tình của “người mẹ”, anh một thân hướng đến cánh cửa lớn bằng gỗ kia. Đã lâu lắm rồi, anh sống không phải cho riêng mình, cuộc sống xa hoa trù phú thượng lưu anh có được, kĩ ra không phải do tự anh mà có. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh sung sướng lắm, anh đầy đủ và hoàn hảo; nhưng bên trong hiếm ai biết anh chỉ muốn sống như một người bình thường, có một căn nhà bình thường và sống ở cấp bậc bình thường.
“Thế nào, bố tôi chắc cũng nói kĩ với anh rồi, đừng mong ngóng tơ tưởng đến ai khác. Biết chưa?” – Nam Mi kênh kiệu đã đứng chờ anh sẵn ở đầu cổng.
“Nam Mi…”
“Hm?”
“Tôi đối với cô…là…như thế nào?”
Bất ngờ trước câu hỏi có phần mang u buồn, Nam Mi khẽ ấp úng nhưng ngay sau liền lấy lại điệu bộ vênh vác vốn có – “Anh là đồ dùng của tôi, phải luôn phục tùng tôi. Tôi cần anh để bố mẹ không bắt đi xem mấy khuôn mặt của bọn hạ đẳng khác” – nhích tiến một bước dài, Nam Mi tiến sát đến vòm ngực rộng lớn của anh. Ngón tay thuôn dài nhẹ chạm lên di chuyển một đường ngắn – “Anh nên nhớ, anh có được ngày hôm nay là do bố mẹ tôi đã cưu mang anh, chắc…anh không muốn họ bị tổn thương chứ?”
Đôi mắt sầu muộn chung thủy theo sát từng cái nhìn miệt thị, từng cử chỉ coi thường, từng nụ cười châm biếm của tiểu thư họ Trần. Anh không lấy gì làm lạ với thái độ này, chỉ là không ngờ càng ngày miệng lưỡi của cô ta càng tăng thêm vài phân đắng ngắt. Xoay người bước đi, tay đưa lên khẽ nới lỏng ca-vat thít chặt, Huân mệt mỏi mở cửa xe bước vào ghế phụ.
“Sao? Mọi chuyện ổn chứ?” – Đăng thấy bộ dạng anh như vậy có phần lo lắng.
“Không…không ổn chút nào. Làm cách nào giải khuây đi” – anh bỏ lửng đôi mắt đen nơi con ngõ vắng.
“Giải thì giải, nhưng đừng có ngồi im một chỗ như mọi lần đấy. Chán ngắt”
Quyết định vậy, Đăng nhanh chóng nhấn ga cho xe lao đi trong đêm tối……
“Đã mười giờ rồi sao?” – Hương vươn vai khiến các khớp kêu rắc rắc chứng tỏ cho sự ngồi ỳ hàng tiếng trời của nhỏ.
“Dạo này không thấy mày Au nữa, có vẻ chăm học” – Lam Anh ngồi trong giường nhìn ra cười châm biếm Hương.
“Nào có không chơi, tao vẫn đó, chẳng qua dạo này ox biến đâu mất tiêu nên cũng hơi chán” – Hương nhún vai, tặc lưỡi một cái.
“Ox, ox, mày đã nhìn mặt hắn chưa mà xưng ngọt sớt vậy. Ảo lòi à!” – Thúy chen ngang.
“Cần gì, ảo thì vẫn là ảo. Tình yêu ảo cũng chỉ là ảo mà thôi, tao không có trông mong gì đâu mà gặp mặt. Tao với hắn kết đôi cũng chỉ là cùng chí hướng trong game, ai biết đâu biết ngoài hắn đầu trộm đuôi cướp thế nào?!”
“Khá khen cho bộ não thông của mày” – Thúy tỏ vẻ ngạc nhiên lắm – “Mà…phát ngôn hùng hồn như thế chắc có anh bên ngoài rồi chứ gì?”
“Tất nhiên rồi cái người họ Nguyễn đệm Trần Hải tên Đăng đó là cái gì?” – Liên từ nhà tắm bước ra cũng rất vui thú hòa nhập.
Vậy là cả phòng chợt rộ lên tiếng cười đùa, người trêu chọc, kẻ phá lên cười làm ai đó đỏ hết cả mặt. Từ lúc bắt đầu chơi với nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Hương có bộ mặt mang màu cà chua như thế! Chắc nhỏ thích ông anh Hàn Xẻng ấy thật rồi…
Nụ cười vẫn chưa tắt thì chợt điện thoại từ tay Lam réo lên, là điện thoại của mẹ nên cô phải xùy xùy bọn bạn nói bé.
“A…”
“…”
“Mẹ, sao vậy? Bình tĩnh nói con nghe nào?”
Bộ dạng khẩn trương của Lam Anh làm cả lũ đang cười ngặt nghẽo cũng phải dừng lại mà hướng đến cô.
“Vâng, con biết, con về ngay. Mẹ đừng khóc, con về ngay đây”
Lam Anh quên cả bản thân đang mặc gì mà vội vã lao ra khỏi cửa đến nỗi Hương phải kéo lại:
“Mày làm sao thế? Có chuyện gì? Biết mấy giờ rồi không? Muốn bị đuổi à?”
“Hương ơi…chủ nợ đến lấy hết đồ nhà tao đi rồi, giờ mẹ tao đang phải chống cự một mình. Tao nghe thấy thằng Bin khóc to lắm” – Lam Anh không cầm được nước mắt mà khóc lớn.
“Không thể nào…”
Cả Hương, Thúy và Liên đều không nghĩ mọi chuyện lại theo chiều hướng xấu như thế.
“Bây giờ biết làm sao để đi đây, tối như vậy, chuyến xe buýt cuối cùng cũng về rồi” – Thúy cắn môi suy nghĩ cách.
“Anh Huân đâu, gọi anh ấy đi” – Hương hối thúc.
Trong lúc vội vã, cô không biết làm sao nên nghe chúng nó bày cho cách nào là làm theo luôn. Bàn tay luống cuống tìm tên anh trong danh bạ rồi nhấn gọi; sự lúng túng hòa cùng nước mắt khiến bộ dạng của Lam Anh lúc này rất đáng thương.
Sau một hồi tút dài thì cô nhận được giọng nói của chuyển cuộc gọi vào hộp thư thoại.
“Không được, anh ấy không nghe máy”
“Bố khỉ” – Hương cũng lôi máy ra nhấn số của tên Đăng chết tiệt, hắn với anh Huân dính nhau như sam, gọi cho hắn thể nào cũng biết anh Huân ở đâu.
Nhưng….kết quả cũng tương tự, không có ai bắt máy làm cho Hương cũng cuống hết cả lên.
“Mày gọi cho anh Kỳ đi, giờ còn mỗi anh ấy thôi” – Thúy nắm lấy tay Lam Anh mà nói.
“Nhưng anh ấy đang ở….”
“Nhưng nhị gì, giờ có mỗi anh ấy mới giúp mày ra khỏi đây thôi. Làm đi, nhanh lên” – Thúy hối.
Gật đầu lia lịa, Lam Anh quệt mắt cho nước mắt không làm mờ khoảng nhìn, cô vội vã nhấn vào số của Kỳ để gọi. May mắn thay, chỉ sau hai ba tiếng tu tu, anh ấy đã bắt máy. Từ bên kia đầu máy truyền đến giọng nói trầm ấm:
“Có việc gì vậy em?”
“Anh ơi,…em….” – Lam Anh cuống đến nỗi bản thân cũng không thốt ra nổi lời.
Thấy vậy, Hương liền giằng lấy máy nói – “Nhà Lam Anh đang có chuyện, giờ nó phải về ngay, anh đến đưa nó đi đi”
“…Đưa máy cho Lam Anh hộ anh” - từ bên đầu dây nghe rõ tiếng thở gấp do lo lắng.
“Em mặc quần áo ấm vào rồi anh đến đưa em đi, chờ anh hai mươi phút”
Giật mình vì bị gọi dậy khỏi mộng tưởng, Lam Anh quay sang nhìn nguyên nhân của mấy cái huých mạnh bạo thì đập vào mặt cô là khuôn mặt tròn ủng phóng đại của Hương.
“Cái gì đấy?” – Lam Anh nhảy bắn ra đằng sau.
“Hỏi mày thì có, mặt đần độn đang nghĩ cái gì? Tan học rồi đây này!”
Nghe Hương nói, Lam Anh mới quay ngang quay ngửa nhìn mọi thứ xung quanh, là cô không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, đến nỗi mới nghĩ về anh có tí xíu mà đã hết hai tiếng. Nhìn con Hương mặt nhăn mày nhó sắp sách vở vùng vằng bỏ đi trước, Lam Anh khẽ cười nhẹ.
“Anh không muốn lo ngại việc gì, kể cả…làm người thứ ba đi nữa” …Chạm nhẹ vào trái tim đập nhanh không ngừng, Lam Anh không thể tả được thời khắc đó đã chiếm trọn cô như thế nào. Giọng nói trầm thấp trước nay chỉ để uy hiếp và dành những lời nói lạnh lùng nay mang theo hơi ấm theo đúng bản chất khiến cô choáng ngợp; vòng tay trước nay có nghĩ cô cũng không bao giờ dám mường tượng đến, nay lại được anh bọc chặt như thế này. Huân nói như thể anh đã chuẩn bị câu nói này từ rất lâu rồi, lại cứ như vừa bật ra từ trái tim vốn bất ổn. Anh không nói anh thích cô, cũng chả nói anh sẽ ở bên cô, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ cảm nhận được anh sẽ như thế nào. Lam Anh chưa bao giờ biết đến, tỏ tình cũng có thể nhận mình làm người thứ ba như anh!
Khẽ cười nhẹ, cứ vậy đi! Vì dù gì, giờ đây giữa một đống những việc đau đầu không tên, cô thật không muốn bản thân vướng thêm vào bất cứ rắc rối nào khác. Huân nói, anh ấy sẽ làm tốt nhiệm vụ của một người thứ ba…thực sự cô không hiểu nhiệm vụ đó là gì, những cô sẽ tin anh!
Giống như, được bảo vệ, thật sự rất ấm lòng…
Tiếng điện thoại reo phá vỡ bầu không khí chỉ có mình Lam Anh, để điện thoại ra trước mặt, là mẹ gọi.
“Mẹ à, con đây”
“Lam học xong chưa? Mẹ ở cổng trường rồi!”
“Ôi, mẹ đến đây sao? Con xuống ngay, mẹ đợi lát nhé”
Không suy nghĩ nhiều, Lam Anh quay người chạy thật nhanh về phía cổng trường. Rất lâu rồi mới lại được gặp mẹ, chẳng hiểu sao hôm nay mẹ lại đến đường đột như thế, nhưng dù gì cũng là chuyện vui. Nghĩ lại, cô cũng có chút giận mẹ vì cố tình sắp xếp cho cô với Kỳ, để giờ cô như con rối quay mòng mòng trong mớ mệt mỏi, nhưng cô biết mẹ là cũng muốn tốt cho cô. Chỉ là cô không thông nên mới ngốc nghếch như vậy, chứ với điều kiện của Kỳ, khỏi phải nói nhiều, chỉ cần anh xuất hiện là đã có hàng tá cô gái chờ được đến lân. Nhiều lúc Lam Anh nghĩ, là cô có số hưởng mà không biết hưởng hay số hưởng của cô lớn quá nên mới khiến cô như vậy?!
Cuối cùng thì cũng ra đến cổng viện, nhìn quanh quất, Lam Anh thấy mẹ đang ngồi lặng ở một ghế đá gần đó. Nuốt nước bọt và bình ổn hơi thở, Lam Anh nhẹ bước ra chỗ mẹ ngồi.
“Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến đây…” – mang khuôn mặt vui vẻ nói chuyện với bà, nhưng ngược lại, đôi mắt sưng húp chứng tỏ mẹ vừa khóc trước đó làm Lam Anh hoảng sợ, ngay lập tức lo lắng – “Mẹ…có chuyện gì vậy?”
“Lam ơi!” – như đã nhịn từ lâu, bà Thu nghẹn ngào hướng đến Lam Anh mà khóc – “Con ơi, làm sao đây”
Nghe mẹ nói, rồi mẹ rời đi, và ngồi một mình ở đây chắc cũng đã được nửa ngày. Trời từ sáng chuyển dần sang màu mờ mờ nhờ nhờ của buổi xế chiều, Lam Anh vẫn đứng tròng nhìn mọi thứ xung quanh chuyển động mà như vô hình.
Mẹ nói, công ty bố đang rất nguy cấp, bố hàng ngày đều về muộn rồi say rượu. Mẹ hỏi ra thì biết, do đầu tư thua thiệt cộng với số nợ xấu tăng quá mức khiến nợ chồng nợ. Rất có thể công ty sẽ bị phá sản!
Mẹ lại nói, cô Duyên đã xin với viện trưởng giúp bố, ông ấy đồng ý nhưng với điều kiện…cô và Kỳ phải đính hôn!
Mẹ khóc!
Lam Anh cũng khóc!
Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống lòng bàn tay để mở, nơi vẫn còn hơi ấm từ bàn tay mẹ, từ bàn tay truyền đến cả gánh nặng gia đình đặt lên đôi vai nhỏ bé. Run rẩy nhớ lại khuôn mặt khắc khổ của mẹ, chắc đã một thời gian mẹ không ngủ được. Mẹ như vậy, không biết thằng Bin như thế nào, lại càng lo cho bố hơn rất nhiều lần!
“Sao lại khổ thế này” – Lam Anh gục mặt xuống hai lòng bàn tay mở, cô khóc nấc lên từng hồi.
Cô cảm thấy khổ quá, mệt mỏi quá, trong tim đau quá, người muốn lả đi vì tất cả. Mới hôm trước còn sống dậy được giữa thị phi với những trò ghen ăn tức ở trong trường, nay lại vì gia đình một lần nữa xả thân cứu đỡ. Mẹ không thể lấy Kỳ, chắc rồi; lại càng không thể là thằng Bin…chỉ còn cô là khả thi nhất.
Cô không hiểu sao viện trưởng lại muốn cô lấy Kỳ như thế, cô tiếp xúc với ông ấy chưa đến lần thứ ba, vậy ấn tượng ở đâu? Nhưng nếu nghĩ đến việc đó để vùng lên bảo vệ quyền cá nhân, cả nhà cô chết mất! Một bên là hạnh phúc cả đời, một bên là gia đình, bên nghĩa bên tình, cô phải chọn như thế nào cho phải đây?
“Lam Anh đâu hả Hương?” – Huân tiến đến trước Hương đang ăn tối với hai đứa cùng phòng.
“Em không biết, nó nhắn tin với em kêu hôm nay không muốn ăn. Chút nữa em mang cháo về cho nó anh này”
“Cô ấy ốm?” – Huân nheo mày
“Em không biết được, nhưng em gọi nó nhất quyết không nghe máy, chỉ nhắn vậy thôi” – Hương lắc đầu bất lực.
“Hay anh Huân về xem nó như thế nào đi? Giờ này quán giáo với sinh viên đang đi ăn không có ở đấy, anh có thể vào được đó” – Thúy đưa ra ý tưởng
Hương và Liên phải nói càng ở lâu càng bội phục khả năng nghĩ chiến lược giúp bạn hiền của Thúy. Nhanh như ánh sáng xoẹt qua, ngay lập tức có ngay kế sách, lại hoàn hảo đến cả thời gian không gian, vi mô, vĩ mô đều tính toán kĩ lưỡng.Về phần anh, Huân cầm lấy thẻ khóa phòng Hương đưa, cảm ơn họ rồi nhanh chóng đi về hướng kí túc nữ. Là anh cứ thấy nóng ruột không yên, hóa ra là cô ấy xảy ra chuyện thật…
Lén lút vào trong lại phải nhìn ngang ngó dọc chắc chắn không có ai, Huân thở dài vì bộ dạng siêu trộm của mình, cẩn thận quẹt thẻ vào máy code ở cửa để mở phòng, đúng là ký túc nữ, đến khóa cửa cũng chặt chẽ đến mức con ruồi lọt qua cũng coi như mất mạng.
Xoán ngợp tầm mặt của anh là bóng tối hoàn toàn, một ánh đèn nhỏ cũng không có. Hơi máy sưởi phả nhè nhẹ càng làm không gian căn phòng thêm cô quạnh vắng ngắt. Nhẹ đóng cửa lại, chợt anh nghe thấy tiếng thút thít phát ra từ phía nào đó. Nheo đôi mày đẹp, anh nhẹ bước theo tiếng động đó đến được nơi Lam Anh đang nằm. Khẽ chạm vào đèn bàn ở cạnh giường cô ấy, ngay lập tức căn phòng được chiếu sáng bởi thứ ánh vàng yếu ớt, giống như không gian im ắng bị phá vỡ bởi tiếng khóc nấc yếu ớt của ai kia.
“Mày ơi, tao phải làm sao đây! Mẹ nói bố tao sắp phá sản rồi, nếu giờ tao đính hôn với anh Kỳ thì viện trưởng sẽ giúp bố tao. Làm sao đây mày ơi! Tao khổ quá” – Lam Anh vì nghĩ là Hương nên mới trải lòng. Cô vùi mặt vào chăn bông để ngăn nước mắt cứ rơi liên tục. Đau đớn biết bao khi mới hôm qua thôi cô còn nhận được niềm vui tột cùng, giờ đây ngay lập tức bị vùi xuống đáy sâu không thể với lên được.
Cô phải làm sao với Huân đây!!!
Phản chiếu lại ánh sáng vàng đó là khuôn mặt đẹp không thừa thiếu một chi tiết nhưng nay lại là sự tức giận tột cùng. Đôi mày nheo chặt khi nghe Lam Anh nói về chuyện xảy ra, nắm tay cũng tự động nắm chặt lại như hận rằng không thể đập phá cái gì đó ngay lúc này. Là gia đình đó đang áp bức cô bằng được đây mà! Nhưng lại nhìn thấy thân hình nhỏ bé hơi chút lại rung lên vì khóc, tâm trí anh mau chóng rời khỏi tức giận để hướng đến con thỏ không biết tự chăm sóc mình đây.
“Là vì chuyện này mà em không ăn sao?”
Đôi mắt mở to khi nghe thấy giọng nói khác lạ không phải Hương hàng ngày, lại giật mình bởi tiếng kéo chiếc ghế chân xoay di chuyển, Lam Anh giật mình vùng khỏi chăn nhìn về phía anh giờ đã ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện chỗ cô nằm.
“Anh…anh Huân…sao anh vào được đây?”
“Khóc đến nỗi mắt sưng húp thế kia mà không định ăn gì sao?” – đôi mắt lạnh đưa qua đôi mắt của cô giờ sưng húp như hai quả trứng gà.
“Anh…em…” – Lam Anh ngại ngùng nhìn xung quanh, lại lấy tay che mặt xấu hổ vì bị anh nhìn thấy bộ dạng quỷ hồn này – “Anh nghe hết rồi sao?”
“Ừm”
Thở dài ngao ngán, Lam Anh buông hai tay che mặt xuống vô định, cả người cô cũng ngủm đi vì mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần
“Không biết tốt hay không tốt, nhưng anh đã nghe hết rồi, em cũng không mất công suy nghĩ xem phải nói với anh như thế nào” – Lam Anh gãi đầu gãi tai
“Nếu anh không nghe thì em định giấu đến bao giờ?” – Huân khoanh tay trước mặt, nghiêng đầu nhìn Lam Anh.
“Em…”
“Mới biết hôm nay sao?”
Gật đầu thay cho câu đồng ý, Lam Anh chỉ biết len lén nhìn biểu cảm của anh rồi lại cúi xuống vội vã. Ngược lại, mọi hành động của cô đều được Huân ghi nhớ không bỏ xót, kể cả cái môi vì ngượng ngùng hơi chút lại di chuyển trái phải cũng bị anh nắm lấy. Chuyển từ ghế sang vị trí ngồi đối diện cô ở trên giường, Huân khẽ đưa bàn tay mang hơi ấm cũng như sự an ủi của anh lên chạm vào đôi má vì nước mắt mà nhớp nháp hết cả.
Cảm nhận được anh, cảm nhận được sức mạnh anh mang đến, nhưng Lam Anh lại thấy yếu mềm đi rất nhiều. Giương mắt buồn bã lên nhìn vào đôi đồng tử trước nay đều lạnh ngắt của anh, Lam Anh khẽ nói:
“Em phải làm sao đây?”
“Nhiệm vụ nổi bật của người thứ ba là gì em biết không?” – Huân nhẹ cười – “…là nơi em có thể dựa vào bất cứ lúc nào”
“Anh sẽ không…rời xa em…đúng không?”
Huân cười hắt, anh thu hồi bàn tay đặt trên má của Lam Anh, xoay người ngồi thoải mái, Huân vừa cười vừa nói:
“Cũng chả rời được, vì đi ra ngoài giờ này là bị đuổi học luôn”
“Ôi đúng rồi, sao anh vào được đây…”
Cái miệng lúc trước còn lí nhí nay đột nhiên như loa phóng thanh cỡ bự, làm người khác phải khẩn trường lại nghĩ đến những việc làm không đúng. Trong đó có anh!
Kéo mạnh con người vẫn đang chồm lên vì hoảng hốt kia vào lòng, dùng đôi môi đẹp được vạn người mong chờ của mình đặt nhẹ lên cái miệng nhỏ xinh. Đôi mắt nhắm hờ của anh có thể thấy được dung nhan như nhìn thấy ma của cô ấy giờ này: mắt mở to, tay chân lạnh ngắt, người cứng đờ. Nhưng chính vì thế mà anh rất thỏa mãn…
“Một cô gái ngốc như em, chắc ông trời sẽ không xử tệ đâu”
“Anh Huân…anh vừa…” – Lam Anh rưng rưng đôi mắt nhìn Huân
Đổi lại với sự ngỡ ngàng của Lam Anh, Huân chỉ nhẹ nhếch một bên mày tỏ thái độ không có gì, đôi môi cũng hiện lên nụ cười gió nhàn nhạt.
“Sao nào?”
“Anh…anh…”
Đúng lúc đó cửa phòng bị đẩy ra, theo sau đó là dáng vẻ lấm la lấm lét của đám cùng phòng. Chúng nhìn ngang ngó dọc như kiểu sợ có ai sẽ vì thấy sự bất thường mà tò mò đến hỏi thăm.
“Anh Huân, anh vào an toàn nhưng mà ra không an toàn rồi. Em vừa thấy quản giáo xỉa răng ở ngoài hành lang xong” – Hương thở hổn hển nói với Huân.
“Vậy sao?”
“Có ai bị kẹt mà có thể “vậy sao” được như anh không?” – Hương nhíu mày nhìn anh đang chưng ra cái thái độ như đây chính là địa bàn của anh.
“Tao thấy anh ấy ngồi như thế này còn đỡ nguy hiểm hơn cái mồm của mày đó. Nói to chút đi rồi cả kí túc phá tan phòng mình luôn” – Thúy chỉ chỉ giáo huấn Hương bởi cái mồm như bắc loa của nhỏ, lại nhìn sang Lam Anh đang đơ rồi lại vân vân môi, dường như cô ấy chả để ý gì đến sự xuất hiện của tụi nó – “Anh làm gì mà nó đơ như thế này?”
“Không có” – Huân liếc sang nhìn Lam Anh rồi cũng chủ động đứng dậy – “Có lẽ phải về rồi”
Lúc này Lam Anh mới vì tiếng ồn cộng sự rời đi của anh nên liền choàng tỉnh, cô ngay lập tức đứng dậy nhưng lại rất ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống đất.
“Nhưng…” – Hương chỉ ra bên ngoài
“Không sao, anh trèo ra bằng cửa sổ nhà tắm được” – Huân thảnh thơi đút hai tay túi quần rồi bước vào nơi giúp anh thoát thân.
Ngay sau khi nghe tuyên bố của anh, cả đám như kiến vỡ tổ, người giữ, người chạy vào nhà vệ sinh dọn dẹp, ngay cả Lam Anh đờ đẫn nay cũng lắp hảo tiễn phi một mạch vào nơi che giấu bí mật con gái. Nghe cả lũ loạt xoạt túi giấy rồi lạch cạch vật dụng cá nhân, Huân mím môi để nín không cười. Liếc nhìn trộm cô em đang tay năm tay mười dọn đồ, Huân khẽ nhủ thầm: Như vậy có phải tốt hơn không?
“Anh Huân, cửa sổ nhà vệ sinh cao mà bé nữa, anh ra kiểu gì?” – suy nghĩ bị tiếng của Liên – người giữ trọng trách canh cửa – làm cho gián đoạn.
“Ừm…không sao, anh quen rồi”
“Há…” – Liên thật không tin người như Huân có thể “quen” với việc trèo cửa sổ phòng tắm. Nuốt nước bọt một cái, Liên mới hỏi – “Anh đã vào…nhiều phòng con gái thế rồi…sao?”
Sau câu hỏi đó, trong căn phòng vốn đang vang lên những tiếng động hỗn loạn chợt im bặt đến nỗi con muỗi bay qua cũng có thể nghe rõ. Huân ngạc nhiên nhìn lên tám con mắt đang đổ dồn về phía mình, trong đó có đôi mắt của ai đó mở to nhất lại mang ngàn vạn rối ren nhất đang hướng về phía anh mà dò xét.
“Đừng hiểu lầm” – Huân hơi nhíu mày, hắng giọng nói.
Cộc, cộc, cộc!
Tiếng gõ cửa phòng của quản giáo làm không gian im ắng được dịp quay về với bản chất xáo trộn. Lúc tiếng cô quản giáo là phụ nữ mà giọng như đàn ông cất lên là lúc cả đội như vỡ òa trong cảm xúc, làm đến cả người trước nay lạnh lùng như anh cũng phải hẫng một nhịp tim.
Cộc, cộc, cộc! – “SAO LÂU THẾ MẤY CÔ KIA? LÀM GÌ MỜ ÁM TRONG ĐÓ? MAU MỞ CỬA KHÔNG TÔI CHO TẤT CẢ XÁCH NƯỚC BÂY GIỜ”
Thà nghe sói chu còn đỡ run rẩy hơn khi nghe cô quản giáo cất giọng. Thúy là người láu cá nhất cả bọn nên chịu trách nhiệm ra đàm phán kéo dài thời gian, còn ba bọn cô phụ giúp anh chuồn ra êm thấm. Có lẽ đúng là ký túc nữ nghiêm ngặt nên anh không nghĩ tới cửa sổ này bé hơn ở kí túc nam, làm cho một nửa người ra rồi, còn một nửa thì đang bị kẹt cứng bên trong. Hương, cô, cùng Liên mặc sức đẩy chân rồi đến đẩy mông nhưng vẫn không thấm vào đâu khi nửa người bên ngoài của anh dường như muốn gãy làm đôi, tay bấu chặt lấy tường, mặt nhăn như táo tàu mà không sao dám mở lời.
Thúy đứng giao lưu với cô quản giáo qua cánh cửa, nó dùng hết tất cả những mánh khóe nghĩ được: nào là em đang tìm khóa, nào là em đang đi ra mở cửa thì bị ngã, ba-la ba-la ba-la,…
“AAAA, cô ơi bọn em mở ngay đây, cô không phải tìm thẻ đâu ạ” – Thúy cố nói to cho lũ bên trong nghe thấy.
“Chết cha, nhanh lên, nhanh lên”
Tay chân quấy quả, nếu không phải đang vội thế này, anh nguyện sẽ tự đào hố chôn mình ngay cho đỡ nhục. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh để con gái giúp sức, dù không thể nhìn thấy, nhưng từ tiếng thở hồng hộc cùng những cái đẩy thô bạo, anh cũng hiểu họ cố gắng như thế nào để nhét vòng ba của anh ra.
Sau ngàn lần đẩy kéo, cuối cùng Lam Anh cũng phát hiện ra nguyên nhân bị kẹt là chiếc thắt lưng đẹp đẽ của anh. Đang suy nghĩ giữa có nên tháo nó ra hay không thì tiếng cửa phòng bật mở và tiếng oang oang của quái thú đã thâm nhập vào trong làm cả lũ được một phen rụng tim.
“Anh Huân, em xin lỗi”
Vậy là không chờ đợi thêm, đôi tay nhỏ nhắn nghiệp dư luồn lách đến khóa cài và bật mở. Đối với anh, khi bàn tay ấy chạm vào anh, dường như mọi dây thần kinh của anh đều ngừng hoạt động cùng một lúc. Cô nhóc đáng chết này, có biết đó là chỗ nào không mà dám không kiêng nể như vậy?
“CÓ CÁI GÌ Ở BÊN TRONG MÀ PHẢI CHẮN, ĐI RA”
Cô quản giáo mạnh bạo đẩy Thúy sang một bên rồi xông thẳng vào nhà vệ sinh, may thay, nhờ sự để ý hoàn hảo của Lam Anh mà Huân đã tụt xuống thành công trong gang tấc, tiếp sau đó là chiếc thắt lưng đắt tiền cũng rơi xuống theo.
“Mấy cô đang làm gì mà đứng bu hết ở cửa sổ thế?”
Hít một hơi sau sự hoảng hốt, cả ba con quay lại cố dặn ra một nụ cười trìu mến. Hương lấy tinh thần nhanh nhất thì lên tiếng trước:
“Cô ơi, hôm nay tự nhiên mùi cống bốc lên kinh quá nên bọn em mở cửa sổ ra cho bay mùi. Ai ngờ, có con chuột đỉnh của đỉnh trèo tường vào làm cả phòng bọn em toán loạn. May thay giờ đã yên ổn rồi ạ” – nói xong nhỏ còn giả vờ lau mồ hôi trán chuyên nghiệp lắm.
Cô quản giáo nhếch một bên mày lên nghe vẻ không tin, nhưng lại thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch đầy vết bẩn của cả lũ cùng nhà tắm bừa bộn như vừa có một trận hỗn chiến xong thì cô ấy mới đại ân xá tội.
Trước khi ra khỏi phòng không khỏi cảnh báo bằng tia lửa tia điện, làm cả bốn đứa giữa mùa đông mà người nóng như bị nhốt trong lò nướng.
“Hết hồn!” – Hương ngã mình lên giường, nhưng nhớ ra gì đó lại cúi xuống nhìn Lam Anh ở dưới – “Cháo của mày ở bàn đó, ăn đi. Có vẻ anh Huân vào tâm trạng tốt hơn rồi nhỉ?”
“Chứ còn gì, liều thuốc bổ mà” – Thúy vớ lấy quyển truyện đọc ngấu nghiến nhưng không quên tự tán thưởng cho kế hoạch tí thì hỏng của mình.
Lam Anh cười nhẹ, kéo chiếc ghế xoay đã được hạ bộ của anh ngồi lên, nghĩ đến đó cô lại phì cười. Nhớ lại cảnh anh chới với giữa không trung, thật là mất hình tượng quá đi, nhưng dù gì điều đó cũng đủ chứng minh, anh không phải chuyên nghiệp đến nỗi mọi địa hình đều có thể qua được êm thấm.
Chợt...
Tin nhắn đến: Đừng có cười, rách mồm đấy!
Tin nhắn bá đạo làm Lam Anh đang ăn cũng phải sặc lên một cái. Sao anh lại biết cô đang cười anh? Quay ngang quay ngửa, ngó ngang ngó dọc xem có cái camera nào ở đây không, Lam Anh cầm máy nhắn lại:
“Sao anh biết em cười, bộ anh vẫn ở ngoài đó sao?”
Ngay lập tức máy sáng lên: Không, về rồi! Ăn và ngủ ngon.
Ngắn gọn súc tích luôn là ưu điểm của anh, đọc tin nhắn cộc lốc nhưng lại đầy đủ yêu thương và quan tâm, Lam Anh vui sướng thưởng cho cái điện thoại diễm phúc được ngắm nhìn nụ cười tươi sáng của cô.
Ngoài kia, ai đó đang hướng mắt đến kí túc nữa, cười nhẹ rồi cũng mới bước đi. Trên tay anh ấy là chiếc thắt lưng với mặt ô vuông phản chiếu ánh sáng của ánh trăng mờ ảo.
“Các em trật tự nào!” – cô viện phó giữ trật tự lớp rồi quay sang người bên cạnh nói – “Em giới thiệu mình đi”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người con gái đứng ở đó. Tất cả đều phải công nhận rằng người bạn mới ấy…quá đẹp. Mái tóc dài màu nâu được uốn xoăn tự nhiên, bồng bềnh như sóng biển. Đôi mắt đẹp đến nỗi không thể tả lại được chiếc mũi cao thẳng làm nền nên trông cô ấy càng quyến rũ lạ thường. Bản thân là con gái và cũng phải công nhận bộ đồng phục ở trường chẳng ra gì, nhưng sao cũng chiếc áo trắng ấy, cũng với chiếc áo vest và chiếc váy màu xanh cổ vịt ấy, mà vào người cô ấy lại như hàng hiệu vậy…Nói chung, từ trên xuống dưới đều không thể chê….
“Mình là Trần Nam Mi, mình mới từ Anh về nên còn chưa quen với ở đây. Mong được mọi người giúp đỡ” – đôi môi như cánh hoa đào phấn chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng đi vào lòng người. Tại sao lại có người con gái hoàn hảo như vậy?!
“Trời ơi Chè Lam ơi, mồm bọn con trai xuống đất hết rồi….Ặc, mồm mày cũng thế kìa” – Hương sau một hồi thay vì ngắm nghía hot girl lại đi nhìn biểu hiện của các bạn, tính quay sang cô nói chuyện thì nhận ngay được môi ngựa chảy dài hơn cả bọn khác phái.
“Sao lại có người đẹp như vậy chứ?”
“Mặt xinh, tên lạ, du học Anh, đủ biết con nhà giàu rồi. Khỏi phải nói!” – Hương cong môi khoanh tay dựa lưng vào ghế.
Trong lúc đó, cô phó viện trưởng nói chuyện với bạn ấy một chút rồi nói Mi tự chọn chỗ ngồi cho mình. Nhìn quanh quất một lúc, Mi dừng lại ở bàn của Lam Anh, cũng rất tự nhiên ngồi vào vị trí còn trống cạnh cô.
“Chào bạn” – Mi quay sang cười xã giao.
Chưa hết bàng hoàng về cái đẹp không thể tồn tại, nay nó tự đổ ập vào mặt, Lam Anh phải mất vài phút định thần mới có thể trả lời lại bằng điệu bộ ngượng ngùng như trai thấy gái đẹp.
“À…chào bạn”
“Bạn tên gì?”
“Mình là Lam Anh” – cô cười nhẹ
“Lam Anh, tên hay quá. Làm bạn nhé!”
Cách nói chuyện tự nhiên cùng điệu bộ kiểu cách của người nước ngoài làm những nông dân như cô và Hương đây bị choáng. Chỉ biết làm theo sự đưa đẩy của Mi, chưa đầy hai phút hai người đã thành bạn. Quả thật, cô ấy không phải người trái đất!
Không chỉ dừng lại ở sự hoàn hảo về bề ngoài, học thức của cô bạn ấy cũng rất uyên thâm. Mọi câu hỏi, mọi khuất mắc thầy giáo đưa ra đều được cô ấy giải quyết ngon ơ, nên chỉ mới vào lớp được một tiếng mà thầy “Mai-cồ” đã nhớ luôn tên và nói sẽ cộng điểm cho Mi vào cuối kỳ. Khỏi phải nói, cả lớp Quản trị của cô đã choáng như thế nào! Bọn con trai thì nước miếng giờ có thể thành sông, còn con gái thì cán cân giữa “vui vẻ làm bạn” và “GATO” đã lệch hoàn toàn về bên chữ in.
Giờ ăn trưa, Lam Anh cùng Hương có mở lời mời Mi xuống nhà ăn dùng bữa cùng thì nhận được câu trả lời tỉnh bơ như sau:
“Mình không ăn được đồ tập thể, các bạn cứ đi trước đi”
Nói rồi lẳng lặng rút điện thoại ra nhấn nút gọi với nội dung: Tôi nghỉ trưa rồi!
Dù Emerald đa số là con nhà giàu vào học, nhưng phải nói dù có là thiên kim tiểu thư hay đại thiếu gia thì họ cũng rất biết sống cùng tập thể. Nhưng hôm nay, cả khu nhà ăn được dịp chiêm ngưỡng một màn “người hầu và công chúa” có thật! Xung quanh cô gái xinh đẹp là “công chúa” kia, có ba vị áo đen kính đen đứng chắn đằng sau hai bước chân, còn một vị có mái tóc đã bạc thì đứng ngay bên cạnh “công chúa”, mở từng hộp thức ăn với đầy đủ màu sắc bày biện ra trước mặt và chỉ nhìn qua thôi thì món tôm hùm ở góc bàn coi như đắt gấp mười lần xuất ăn của cô rồi.
“Đang nhìn gì vậy?” – Đăng lên tiếng hỏi, có Huân bên cạnh cũng đang mang dĩa cơm của mình đến, có vẻ như hai anh ấy đi từ cửa sau vào nên không nhận ra công chúa đang án ngữ ở cửa trước.
“Món giống bát mỳ đó là gì?” – Lam Anh nheo mắt soi kĩ các món ăn được bài trí bắt mắt và cũng chăm chú nhìn công chúa “ăn hương ăn hoa”.
“Mỳ chăng?” – Hương hít một hơi
“Phải không?
“Là Ramen làm từ Nhật đó, nhưng loại mỳ này rất đặc biệt vì được làm từ nước dùng kiểu Trung, tom yum Thái, mì ramen cao cấp và hai chục loại gia vị bí truyền. Muốn ăn nó phải do đích thân đầu bếp đến từ nhà hàng Fujimaki Gekijyo đến từ Tokyo làm. Giá một bát là…” – Đăng ghé sát vào hai người đang há hốc mồm nghe anh nói – “…chỉ tầm khoảng ba triệu thôi. “Rẻ” lắm!”
Nuốt nước bọt rồi lại nhìn sang bát mỳ vàng như bát mỳ vằn thắn Việt Nam kia, Lam Anh và Hương không khỏi choáng ngợp trước sự bá đạo của người bạn mới.
“Ê, sao anh rành vậy? Có phải cũng toàn ăn những thứ đó không?” – Hương bĩu môi nhìn Đăng nói.
“Không có, chỉ là biết thôi”
Đăng nhún vai trả lời Hương nhưng đôi mắt lại đánh sang nhìn con người từ đầu đến cuối vẫn cắm mặt vào đĩa cơm ăn bên cạnh. Nhìn qua thì có vẻ anh ấy chả quan tâm đến thời cuộc mà chỉ biết ăn và ăn, nhưng nếu để ý ra sẽ thấy những gắp thức ăn của anh đều rời rạc và trong đôi mắt kia đang chứa ngàn chán nản.
Nếu nhìn kỹ ra thì tất cả sinh viên trong phòng ăn đều chưa động đũa một chút nào đến món ăn của mình trừ anh. Người thì mải ngắm nghía như cô, người thì mải ngồi nói ra nói vào, người mải GATO, người mải nghĩ xem làm thế nào để làm quen với công chúa, còn có đôi nào đó thì tập trung tranh cãi đến nỗi quên tất cả.
“Đừng nói với tôi là anh cũng giống bạn ấy nha”
“Ý em giống như thế nào?” – Đăng nhíu mày
“Mà cũng đừng nói là anh quen bạn ấy nhé” – Hương híp mắt soi Đăng một lượt phán xét.
Nhìn thái độ của Hương, Đăng chỉ còn nước cười lấy lệ. Công nhận, con gái có một khả năng hết sức đặc biệt đó là: kể cả là sai mà vẫn có thể làm ra vẻ cho mình đúng được.
“Anh á, sao quen được với cô ấy. Hay để anh ra thử làm quen?” – Đăng xoa cằm suy nghĩ.
“Anh dám…” – như thấy mình lố với cái nhướn người quá cao, Hương liền dịu giọng đánh trống lảng – “Quen ai việc của anh, kệ anh thích làm gì thì làm” – nói rồi nhỏ nhanh chóng thu dọn rồi quay người bước đi.
“Ơ, Hương” – cô thấy nhỏ bỏ đi thì liền gọi lại nhưng ngay lập tức bị Đăng giữ vai – “Để anh lo cô ấy cho, còn em xem có ai ăn sắp bội thực đến nơi rồi kìa” – Đăng híp mắt cười không quên đánh mặt sang anh vẫn đang hùng hục ăn.
Theo anh mắt của Đăng, cô nhìn sang anh đang hết uống nước rồi lại cắm mặt vào ăn, khẽ nhíu mày nhẹ, Lam Anh dịch chuyển từ chỗ mình sang bên anh.
“Anh hôm nay đói lắm à?”
Nghe tiếng của cô, Huân mới nhận ra mình được gần ba mươi phút không ngẩng cổ. Bàn tay gắp lia lịa dừng lại giữa chừng, anh khẽ thở dài một nhịp rồi ngẩng lên nhìn cô.
“Ừm”
“Vậy anh ăn cả phần của em này” – Lam Anh đẩy đồ ăn của cô qua bên anh – “Em no rồi”
Huân mở to mắt nhìn đống thức ăn ngồn ngộn mới được đưa qua, đang định nói gì đó thì trước mắt anh hiện ra khuôn mặt gượng gạo đến biến dạng của Lam Anh làm anh phải nhíu mày một cái.
“Sao vậy?”
“Thật không công bằng!” – Lam Anh bĩu môi.
“Công bằng?”
“Anh nhìn xem” – cô hất mặt hướng của công chúa – “Em tưởng bạn ấy quay ra nhìn em, em vẫy tay chào, hóa ra lại là nhìn anh. Thật không công bằng mà”
Ánh mắt của Huân và Nam Mi chạm nhau trong giây lát, nhưng dường như anh không màng mà ngay lập tức quay sang nhìn cô đang phụng phịu chọc chọc miếng cá kho tộ.
“Cà phê không?” – Huân nhoẻn miệng cười.
“Có được không ạ?” – cô e dè.
“Ừm, em khao là được rồi. Đi thôi” – nói rồi anh mạnh dạn đứng dậy. Đút hai tay túi quần, anh thoải mái hướng phía cổng sau bước tới.
Nhìn anh lạnh lùng rời khỏi, lại nhìn thấy Lam Anh ngốc nghếch bám theo anh chọc ghẹo, trong lòng Nam Mi nổi lên một sự khó chịu dâng đến tận cổ. Bóp chặt đôi đũa trong tay, trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Mi nhẹ hiện lên tia giận dữ.
“Cô chủ, cẩn thận làm đau mình” – ông quản gia bình thản cúi mình trước Mi.
“Ông nhìn xem, anh ta còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Hhh, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là phớt lờ tôi”
Giận dữ ném đôi đũa vào giữa bữa ăn “hoàng gia”, Nam Mi hất mặt đi thẳng ra phía cửa chính nhà ăn mất hút, báo hại mấy anh áo đen phải đi theo, còn ông quản gia già có vẻ đã quen thì chỉ bình thản đeo găng tay vào rồi lặng lẽ dọn tất cả đồ ăn vẫn còn như mới.
“Dạo này không thấy anh ta đến gặp em” – Huân dựa lưng vào chiếc ghế dài ở dưới gốc cây đối diện Golden Bell, nơi mà anh trước đó đã không chấp nhận lời xin lỗi của cô.
“Mấy ngày trước có đến gặp”
“Vậy sao?”
“Ừm”
---------------------------------------
Em
“Anh Kỳ” – Lam Anh ngạc nhiên nhìn Kỳ cùng ai đó đang đứng nhìn vào ký túc nữ.
Dáng người cao cao với chiếc áo măng-tô đen dài chùm quá hông, hai tay vì lạnh nên để gọn gàng bên hai túi áo, mái tóc cắt cao lộ ra vầng trán rộng, hôm nay anh ấy không đeo kính nữa nên có thể nói bao nhiêu đẹp đẽ của anh đều được phơi bày triệt để. Người bên cạnh dường như cũng anh tuấn không kém, anh ta da trắng như trẻ em, nhưng qua bộ Âu phục vừa vặn có thể thấy cơ thể anh ta rất đẹp, rất hoàn hảo, chứ không "trẻ con" như làn da của mình. Nếu để diễn tả, thì chỉ thể nói có cảm giác như, hai người con trai này đã làm cho khung cảnh trước ký túc nữ thêm phần màu sắc và mờ ảo hơn rất nhiều.
“Lam, đi học về rồi sao? Có mệt không?”
Tuy cô vẫn còn rất đề phòng ánh mắt của anh, ánh mắt rực lửa vào đêm đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nhưng không thể phủ nhận rằng, người con trai này luôn dành cho cô một âm lượng đặc biệt để hỏi han: nhẹ nhàng như gió mà lại đong đầy tình cảm, làm sự đề phòng trước đó nhanh chóng bị gỡ bỏ.
Lam Anh khẽ nhoẻn miệng cười, tay vô định bấu chặt lấy quai cặp – “Vâng em mới về, có chuyện gì sao anh?”
“Anh đến để chào em thôi” – Kỳ cười nhẹ
“Chào? Anh lại phải đi nước ngoài sao?” – Lam Anh có chút ngạc nhiên.
“Không, anh về thành phố. Đến thời gian này, anh phải làm đại luận cho kỳ tốt nghiệp rồi nên việc học cũng không cần phải diễn ra ở trường”
“À, vậy sao?” – Lam Anh nhún vai – “Vậy biết làm sao bây giờ, anh phải làm thật tốt đó nhé”
Nụ cười tươi đã lâu lắm rồi anh không thấy. Thời gian qua cứ như tảng đá ngàn cân chắn ngang giữa anh và cô. Anh thừa biết cô thích Huân và cũng càng khẳng định Huân rất quan tâm đến cô, nhưng bản thân anh không sao có thể rời tay cô ra. Cứ cò kéo bản thân anh cũng rất mệt mỏi, nhưng không còn chọn lựa nào khác, đã bắt đầu thì không thể kết thúc.... Bước chậm đến bên nụ cười vốn dĩ sẽ phải tồn tại trên đôi môi này mãi, Kỳ đặt bàn tay to lớn của mình lên đôi má ửng hồng vì trời hanh khô của cô, nó ấm và mềm mại quá.
Lam Anh thấy hành động của anh thì ngay lập tức nhích xuống nửa bước để tránh né, Kỳ không nhướn tới nữa mà để mặc bàn tay bị bỏ rơi giữa không trung. Khẽ nắm lại, Kỳ cười nhưng đôi mắt anh mang muôn phần sầu muộn làm cho khuôn mặt có chút méo lệch.
“Ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, anh hứa từ giờ sẽ không ai có thể bắt nạt được em nữa đâu”
“Anh đừng lo, em không sao đâu” – Lam Anh gật đầu thể hiện mình không sao trước anh, như lần đầu anh và cô cùng vui vẻ đi về đến trước cổng ký túc.
Nhìn cái đầu chuyển động của cô cùng đôi môi luôn luôn tỏa sáng, nụ cười trên môi anh chợt biến mất chỉ còn lại đôi mắt vẫn mang vạn phần u sầu. Thật là…đã lâu lắm rồi, nhưng xin lỗi vì đã không gìn giữ nó cẩn thận để đánh mất trong sự mệt mỏi như thế này.
Mau quay trở lại với dáng vẻ vốn có sau lời nhắc của Tùng, Kỳ nhìn Lam Anh lại lần nữa bằng đôi mắt tiếc nuối rồi mới quyết định bước chân đi.
-------------------------------------------------
“Thật sự, anh ấy cứ như vậy, em thấy không quen. Dù rằng đã có rất nhiều chuyện diễn ra khiến tình bạn giữa em và anh ấy bị thành ra như thế này, nhưng hầu như đều do hai bên gia đình, anh ấy cũng rất vất vả” – Lam Anh nhìn ngôi nhà lấp lánh ánh vàng dù trong điều kiện nào vẫn tỏa sáng kỳ diệu trước mắt, tại nơi đây cô đã quen hai người con trai có thể coi là quan trọng, cũng có thể coi bọn họ như trải nghiệm mới nhất suốt mười chín năm sống trên đời của cô. Cô thật mong mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng nào đó tốt hơn chứ không phải cứ cuốn đi một cách khó chịu như thế này.
Mọi cử chỉ hành động của cô đều bị Huân nhìn thấu, cốc cà phê trên tay uống được một nửa cũng bị ứ nghẹn. Anh trước lúc đó còn rất khoan khoái vì Kỳ không đến gặp cô ấy vậy mà ngay lúc sau liền bị chính suy nghĩ của mình chơi xỏ. Lại vì thái độ khó chịu cộng tiếc nuối của cô ấy làm anh uống cũng không xong. Khẽ đặt cốc cà phê sang một bên, Huân nhẹ hỏi:
“Nhà em…thế nào rồi?”
“Nhà?” – Lam Anh quay sang nhìn anh – “À, sáng nay mẹ em có gọi, vẫn vậy, nếu em đính hôn với anh Kỳ thì viện trưởng sẽ giúp” – cô thở dài
“Không còn ai khác có thể ngoài ông ấy sao?”
“Em cũng hỏi vậy, nhưng mẹ em bảo không hiểu sao tất cả đều từ chối, không thẳng thừng thì cũng gián tiếp bỏ lại bố em. Giờ ông ấy rất khó khăn”
Khẽ nhíu mày với thông tin cô nói, bố cô ấy thua lỗ nặng đến nỗi mà tất cả mọi người đều phải né tránh sao?! Thật có gì đó không đúng.
“Chắc…không sao đâu”
Huân nhẹ đánh mặt sang nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô, bàn tay nâng lên lưng chừng định ôm lấy bờ vai đang chút chút lại xụp xuống kia thì chợt điện thoại trong túi quần reo lớn…
Huân rút lại cánh tay mình, rồi cũng lôi điện thoại ra xem ai gọi. Nhưng khi vừa nhìn thấy màn hình nhấp nháy, khuôn mặt anh ngay lập tức đanh lại. Liếc nhìn Lam Anh đang mở to mắt soi xét hành động của anh, Huân khẽ thở hắt rồi đứng dậy đi ra cách đó một quãng.
“A…” – vừa mới mở máy anh liền phải đưa nó cách xa lỗ tai vài thước.
“…”
“Tôi không rảnh”
“…”
Cầm điện thoại mà ngỡ như đang mang phải đá, Huân không chắc có phải đây là điện thoại anh hay sử dụng không?! Đưa nó ra trước mặt trong khi ai đó vẫn đang nói bên trong, thở dài lấy hơi, anh chỉ đưa lên nói – “Tôi biết rồi” – rồi cụp máy ngay.
“Không sao chứ anh?” – Lam Anh lo lắng với thái độ của anh thì hỏi
“Không sao, hôm nay em tự về được không?”
“Được, anh có việc thì cứ đi đi”
“Ừm” – quay người bước đi, nhưng được hai bước thì anh dừng lại, hơi quay mặt về phía sau, anh nói – “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.
Dù có hơi bất ngờ và không hiểu về những gì anh nói, nhưng Lam Anh vẫn cảm thấy ấm áp. Cô nhoẻn miệng cười:
“Em tin lời anh nói”
“Tại sao mình mày chịu thôi còn lôi tao vào?” – Đăng đã ngồi trong ghế lái đợi anh sẵn ở đầu công học viện.
Đóng cửa xe nặng nhọc, Huân chỉnh lại bộ tây phục và chiếc ca-vat cho thật gọn gàng, dường như không để ý những gì Đăng nói.
“Này này, đừng có phớt lờ thế chứ! Tao cũng không phải tài xế của mày” – Đăng nhếch mày nhìn dáng vẻ thờ ơ đến mức ngụy tạo của anh.
“Rốt cục có đi hay không?” – anh lạnh lùng nói, mắt cũng chẳng thèm nhìn Đăng lấy một cái.
“Đi thì đi, đúng là…kiếp trước chắc tao nợ mày nhiều lắm”
Chiếc xe chầm chầm di chuyển rồi nhanh chóng lao đi trong ánh chiều tà, đi hết đường ngoại thành thưa thớt, mới đó thôi mà đã vào đến nội thành Hà Nội sầm uất. Ở học viện giờ này chỉ nghe thấy tiếng thạch sùng kêu, còn vào chốn phồn hoa tấp nập này, dễ đến cả chó sủa cũng chả nghe được. Đặt tay lên lề cửa sổ, Huân chán nản nhìn những dãy nhà nối tiếp nhau san sát, kề kề. Đi qua phố cổ, nhìn đoạn đường ngày đó cô đứng đợi với chiếc váy thủy thủ bay bay trong gió, lại được thằng em trai lém lỉnh rất biết tạo điều kiện cho cô phải ngượng ngùng... nghĩ đến thân hình khúc gỗ của Lam Anh khi ngồi sau xe anh, Huân khẽ cười thành tiếng.
“Gì mà vui vậy?” – Đăng tò mò.
“Không có gì, nghĩ đến chuyện vui thôi”
“Lần đầu tiên đi gặp Nam Mi mà tao thấy mày vẫn có thể nghĩ được đến chuyện vui, nể nha” – Đăng nhướn môi lên tỏ vẻ bất ngờ lắm.
Mới nghe thấy từ miệng Đăng thốt ra cái tên đó thôi mà như có ngay một xô nước lạnh miễn phí tạt vào nụ cười vẫn còn ấm nóng của anh. Cứ nghĩ đến phải gặp đại công chúa đó, trong lòng anh đã cảm thấy chán chường, mệt mỏi…Nếu không vì hoàn cảnh, chắc chắn sẽ chả bao giờ anh “dám” tơ tưởng đến người như cô ta.
Đi được một lúc nữa, cũng từng đó thời gian trong xe chìm trong bể im lặng thì chiếc thể thao của anh và Đăng dừng trước một cánh cổng bằng đồng to lớn - đó là căn biệt thự nằm sâu trong một con ngõ, tách biệt với sự sầm uất ồn ã ở bên ngoài. Cả anh và Đăng đều xuống xe cùng lúc và cả hai người không ai bảo ai đều đứng đó chứ không nhấn chuông.
“Mày định không cho Lam Anh biết thật đấy à?”
“…”
“Tao nghĩ nên sớm cho cô ấy biết đi, công chúa đã đột nhập được vào học viện thì chẳng có gì là không thể đâu”
“....Vào thôi!"
“Huân, lâu lắm mới thấy con về” – bà Lan vừa thấy bóng anh mở cửa vào thì liền bỏ dở mọi thứ cho người làm, chạy ào ra nắm lấy tay anh.
“Về rồi hả Huân” – giọng nói trầm trầm của người đàn ông trụ cột vang lên từ phía phòng khách xa hoa mà sang trọng.
Huân khẽ mỉm cười, anh nắm lấy tay bà Lan thật chặt, một bên kính cẩn cúi chào ông Nam đang bước đến.
“Mẹ, chủ tịch, con về rồi”
“Ôi Đăng, con cũng đến cùng sao?” – bà Lan nghía ra cửa thấy còn người nữa thì bật hỏi.
“Chào dì, chào chủ tịch” – Đăng cũng giống Huân, một bên mỉm cười với bà Lan còn đối với ông Nam thì lại như có rào chắn ngang.
“Cuối cùng thì anh cũng chịu lộ diện”
Không khí chào hỏi cùng những cái bắt tay nhớ thương vụt tắt khi giọng nói oanh vàng từ phía chiếc cầu thang uốn làm bằng gỗ sang trọng với hai đường rộng mở dẫn lên tầng hai xa hoa. Nam Mi đứng đó, cô mặc bên trong chiếc váy màu hồng phấn đến đầu gối cùng áo khoác voan nhẹ, mái tóc dài được hất sang một bên, cơ hồ không gian dù có sang chảnh bao nhiêu cũng chỉ làm nền cho vẻ đẹp vốn có.
Mọi người ai nấy đều hướng về phía Mi, đối với Huân, ánh mắt anh dường như vô cảm xúc với vẻ đẹp đó. Chẳng phải mới ngày một ngày hai anh được chiêm ngưỡng, mà tính đến nay đã được 10 năm anh nhìn mòn con mắt rồi.
“Bố, bố xem, anh ấy còn chẳng chịu chào hỏi con” – Nam Mi điệu đà sà vào lòng ông Nam đứng đó, lúc nói còn liếc nhìn Huân vẻ trách móc.
“Được rồi được rồi, mọi người vào ăn cơm”
Ông Nam nắm lấy bàn tay Mi rồi phân phó hướng mọi người đến bàn ăn đã đầy ắp hương thơm.
Bữa cơm diễn ra với sự hỏi han từ phía bà Lan là chính, lâu lắm rồi Huân mới chịu về nhà, có lẽ là sau lần đó:
“Huân, giờ bà nội con cũng mất rồi, hay con quay về đây ở đi?”
“…Con…sẽ suy nghĩ”
“Cũng sau 49 ngày rồi, đến lúc phải quay về. Đến năm cuối, nếu con thể hiện tốt, ta sẽ giao ngay tập đoàn cho con” – ông Nam không nhìn lên xem thái độ của anh mà chủ động đưa ra đề nghị khiến bàn ăn chợt mỗi người một suy nghĩ.
Bà Lan thì vui lắm nên miệng không ngớt nói anh nên về, Đăng chỉ biết nghía nhìn thái độ như đưa đám của anh mà khẽ thở dài, còn đối diện anh là nụ cười nửa chiếm ưu thế của Nam Mi. Trong cô lúc này, anh gần như không còn đường thoát thân.
Một tiếng trôi qua trong sự nặng nề, cuối cùng bữa ăn cũng xong nhưng nó lại là khởi đầu cho cơ số gánh nặng khác. Ngồi đối diện với đôi mắt của người đàn ông thăng trầm sương gió sa trường, tảng đá trong anh không được gọt bớt mà ngày càng gia tăng kích cỡ.
“Huân, ta biết con rất đau buồn vì bà nội con đã mất và cũng đã năm năm ta đồng ý cho con sống cùng bà. Nhưng giờ bà đã mất, con cũng phải quay về với thân phận của mình. Nên nhớ, con mang họ Trần, con là người con trai duy nhất của ta nên hãy nhanh chóng dẹp bỏ những tương tư bên ngoài để quay về với vị trí của mình đi”
“…”
Dựa lưng vào chiếc ghế bành, ông Nam nói tiếp: “Ta luôn quan sát nhất cử nhất động của con. Đàn ông không khỏi có những tham luyến ở bên ngoài, nhất là đang ở tuổi của con. Nhưng, Nam Mi là con gái cưng của ta, con là người con trai anh tuấn và sáng dạ, chắc chắn con hiểu mình phải làm gì”
Cái gật đầu nặng nhọc không tự nguyện được hành động, bên trong anh giờ đây là dây gai quấn chằng chịt không tìm đâu lối thoát. Bản thân anh cũng là tiến thoái lưỡng nan, anh không có khả năng phản kháng, càng không có khả năng chống chọi để được là chính mình.
Mệt mỏi lết bước chân qua từng căn phòng, từng thớ gỗ thịt bóng, từng bậc cầu thang đều nhau. Nở một nụ cười nồng ấm với sự nhiệt tình của “người mẹ”, anh một thân hướng đến cánh cửa lớn bằng gỗ kia. Đã lâu lắm rồi, anh sống không phải cho riêng mình, cuộc sống xa hoa trù phú thượng lưu anh có được, kĩ ra không phải do tự anh mà có. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh sung sướng lắm, anh đầy đủ và hoàn hảo; nhưng bên trong hiếm ai biết anh chỉ muốn sống như một người bình thường, có một căn nhà bình thường và sống ở cấp bậc bình thường.
“Thế nào, bố tôi chắc cũng nói kĩ với anh rồi, đừng mong ngóng tơ tưởng đến ai khác. Biết chưa?” – Nam Mi kênh kiệu đã đứng chờ anh sẵn ở đầu cổng.
“Nam Mi…”
“Hm?”
“Tôi đối với cô…là…như thế nào?”
Bất ngờ trước câu hỏi có phần mang u buồn, Nam Mi khẽ ấp úng nhưng ngay sau liền lấy lại điệu bộ vênh vác vốn có – “Anh là đồ dùng của tôi, phải luôn phục tùng tôi. Tôi cần anh để bố mẹ không bắt đi xem mấy khuôn mặt của bọn hạ đẳng khác” – nhích tiến một bước dài, Nam Mi tiến sát đến vòm ngực rộng lớn của anh. Ngón tay thuôn dài nhẹ chạm lên di chuyển một đường ngắn – “Anh nên nhớ, anh có được ngày hôm nay là do bố mẹ tôi đã cưu mang anh, chắc…anh không muốn họ bị tổn thương chứ?”
Đôi mắt sầu muộn chung thủy theo sát từng cái nhìn miệt thị, từng cử chỉ coi thường, từng nụ cười châm biếm của tiểu thư họ Trần. Anh không lấy gì làm lạ với thái độ này, chỉ là không ngờ càng ngày miệng lưỡi của cô ta càng tăng thêm vài phân đắng ngắt. Xoay người bước đi, tay đưa lên khẽ nới lỏng ca-vat thít chặt, Huân mệt mỏi mở cửa xe bước vào ghế phụ.
“Sao? Mọi chuyện ổn chứ?” – Đăng thấy bộ dạng anh như vậy có phần lo lắng.
“Không…không ổn chút nào. Làm cách nào giải khuây đi” – anh bỏ lửng đôi mắt đen nơi con ngõ vắng.
“Giải thì giải, nhưng đừng có ngồi im một chỗ như mọi lần đấy. Chán ngắt”
Quyết định vậy, Đăng nhanh chóng nhấn ga cho xe lao đi trong đêm tối……
“Đã mười giờ rồi sao?” – Hương vươn vai khiến các khớp kêu rắc rắc chứng tỏ cho sự ngồi ỳ hàng tiếng trời của nhỏ.
“Dạo này không thấy mày Au nữa, có vẻ chăm học” – Lam Anh ngồi trong giường nhìn ra cười châm biếm Hương.
“Nào có không chơi, tao vẫn đó, chẳng qua dạo này ox biến đâu mất tiêu nên cũng hơi chán” – Hương nhún vai, tặc lưỡi một cái.
“Ox, ox, mày đã nhìn mặt hắn chưa mà xưng ngọt sớt vậy. Ảo lòi à!” – Thúy chen ngang.
“Cần gì, ảo thì vẫn là ảo. Tình yêu ảo cũng chỉ là ảo mà thôi, tao không có trông mong gì đâu mà gặp mặt. Tao với hắn kết đôi cũng chỉ là cùng chí hướng trong game, ai biết đâu biết ngoài hắn đầu trộm đuôi cướp thế nào?!”
“Khá khen cho bộ não thông của mày” – Thúy tỏ vẻ ngạc nhiên lắm – “Mà…phát ngôn hùng hồn như thế chắc có anh bên ngoài rồi chứ gì?”
“Tất nhiên rồi cái người họ Nguyễn đệm Trần Hải tên Đăng đó là cái gì?” – Liên từ nhà tắm bước ra cũng rất vui thú hòa nhập.
Vậy là cả phòng chợt rộ lên tiếng cười đùa, người trêu chọc, kẻ phá lên cười làm ai đó đỏ hết cả mặt. Từ lúc bắt đầu chơi với nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Hương có bộ mặt mang màu cà chua như thế! Chắc nhỏ thích ông anh Hàn Xẻng ấy thật rồi…
Nụ cười vẫn chưa tắt thì chợt điện thoại từ tay Lam réo lên, là điện thoại của mẹ nên cô phải xùy xùy bọn bạn nói bé.
“A…”
“…”
“Mẹ, sao vậy? Bình tĩnh nói con nghe nào?”
Bộ dạng khẩn trương của Lam Anh làm cả lũ đang cười ngặt nghẽo cũng phải dừng lại mà hướng đến cô.
“Vâng, con biết, con về ngay. Mẹ đừng khóc, con về ngay đây”
Lam Anh quên cả bản thân đang mặc gì mà vội vã lao ra khỏi cửa đến nỗi Hương phải kéo lại:
“Mày làm sao thế? Có chuyện gì? Biết mấy giờ rồi không? Muốn bị đuổi à?”
“Hương ơi…chủ nợ đến lấy hết đồ nhà tao đi rồi, giờ mẹ tao đang phải chống cự một mình. Tao nghe thấy thằng Bin khóc to lắm” – Lam Anh không cầm được nước mắt mà khóc lớn.
“Không thể nào…”
Cả Hương, Thúy và Liên đều không nghĩ mọi chuyện lại theo chiều hướng xấu như thế.
“Bây giờ biết làm sao để đi đây, tối như vậy, chuyến xe buýt cuối cùng cũng về rồi” – Thúy cắn môi suy nghĩ cách.
“Anh Huân đâu, gọi anh ấy đi” – Hương hối thúc.
Trong lúc vội vã, cô không biết làm sao nên nghe chúng nó bày cho cách nào là làm theo luôn. Bàn tay luống cuống tìm tên anh trong danh bạ rồi nhấn gọi; sự lúng túng hòa cùng nước mắt khiến bộ dạng của Lam Anh lúc này rất đáng thương.
Sau một hồi tút dài thì cô nhận được giọng nói của chuyển cuộc gọi vào hộp thư thoại.
“Không được, anh ấy không nghe máy”
“Bố khỉ” – Hương cũng lôi máy ra nhấn số của tên Đăng chết tiệt, hắn với anh Huân dính nhau như sam, gọi cho hắn thể nào cũng biết anh Huân ở đâu.
Nhưng….kết quả cũng tương tự, không có ai bắt máy làm cho Hương cũng cuống hết cả lên.
“Mày gọi cho anh Kỳ đi, giờ còn mỗi anh ấy thôi” – Thúy nắm lấy tay Lam Anh mà nói.
“Nhưng anh ấy đang ở….”
“Nhưng nhị gì, giờ có mỗi anh ấy mới giúp mày ra khỏi đây thôi. Làm đi, nhanh lên” – Thúy hối.
Gật đầu lia lịa, Lam Anh quệt mắt cho nước mắt không làm mờ khoảng nhìn, cô vội vã nhấn vào số của Kỳ để gọi. May mắn thay, chỉ sau hai ba tiếng tu tu, anh ấy đã bắt máy. Từ bên kia đầu máy truyền đến giọng nói trầm ấm:
“Có việc gì vậy em?”
“Anh ơi,…em….” – Lam Anh cuống đến nỗi bản thân cũng không thốt ra nổi lời.
Thấy vậy, Hương liền giằng lấy máy nói – “Nhà Lam Anh đang có chuyện, giờ nó phải về ngay, anh đến đưa nó đi đi”
“…Đưa máy cho Lam Anh hộ anh” - từ bên đầu dây nghe rõ tiếng thở gấp do lo lắng.
“Em mặc quần áo ấm vào rồi anh đến đưa em đi, chờ anh hai mươi phút”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.