Chương 10
Thập Nhị Khê
01/09/2021
Tưởng chừng như sắp lau súng cướp cò rồi thì Quý Trạch lại nhanh tay lẹ
mắt nắm lấy bàn tay đang định luồn vào quần áo mình, ít ra anh vẫn nhớ
rõ bọn họ hiện đang ở bên ngoài, dù gì cũng phải biết khắc chế một chút. Hạ Thần vô cùng không vui mà nhìn chằm chằm anh, một tiếng hừ nặng nề
phát ra từ lỗ mũi của cậu.
“Sao vậy?” Quý Trạch lôi cánh tay của cậu ra, anh thong thả ung dung sửa sang lại quần áo cho gọn gàng rồi vươn tay ôm lấy vị người yêu nhỏ đang cực kỳ không vui trước mặt.
Hạ Thần từ trước đến nay luôn là kiểu người có gì nói đó, thế là cậu lập tức túm lấy một góc quần áo của anh rồi bất mãn than thở: “Vừa rồi cô gái kia chạm vào người anh, em còn chưa được sờ anh bao giờ đâu!"
“Đó là ngoài ý muốn thôi.” Quý Trạch thở dài và giải thích: “Lúc đó cô ấy không quá thanh tỉnh và không biết mình đang làm gì mà.”
“Nhưng cô ấy sờ soạng!”
Quý Trạch vội vội vàng vàng ấn tay cậu xuống: “Từ từ”, anh nắm lấy cổ tay Hạ Thần tránh để cậu lại làm xằng bậy, ngay cả khi bọn họ đang ở trong bóng tối ít người qua lại cũng không thể như vậy, anh thì thầm an ủi tiểu Omega của mình: “Chỉ là vô tình đụng vào một chút thôi, sao có thể sử dụng từ “sờ soạng” được.”
Hạ Thần không tin, cậu chỉ tin những gì cậu thấy mà thôi, hơn nữa khi một người đã tức giận thì tuyệt đối không muốn nghe người khác lý luận với mình, sự thật thì ai cũng biết rồi nhưng khi đã tức lên thì cái gì cũng không muốn nghe, càng nói càng đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Cậu vùng vẫy giãy giụa, tức đến mức vỗ vào người Quý Trạch: “Giờ anh cho em cắn một miếng thì em sẽ bỏ qua việc vừa rồi.”
“Cắn…một miếng?” Quý Trạch giật mình.
“Ừ! Còn về phần cắn ở vị trí nào?” Cậu híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng tinh quái, khoé miệng không khỏi nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Phải do chính em tự lựa chọn, anh đồng ý không?"
“Thế nếu anh không đồng ý…” Quý Trạch xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ: “Em còn định tiếp tục náo loạn phải không?”
“Tất nhiên! Tại sao không.” Hạ Thần trừng mắt nhìn anh, trông cậu không có chút nào e dè khi đang ở nơi công cộng cả.
Quý Trạch bất đắc dĩ nói: “Vậy tùy em, nhưng không được quá…… Shh ~”. Anh còn chưa kịp đề ra yêu cầu đã bị cậu nhào vào trong ngực, cậu kéo cổ áo của anh xuống rồi cắn vào xương quai xanh ở phía bên trái, để lại một dấu răng chói lọi như đang đánh dấu chủ quyền lãnh thổ vậy.
Hạ Thần vui vẻ vô cùng, vừa hôn vừa vỗ vào dấu răng với vẻ mặt đắc ý dào dạt, sau khi chỉnh lại cổ áo cho anh thì vẫn còn rất hớn hở.
Thật giống như một đứa nhóc vậy. Quý Trạch bất đắc dĩ chạm vào dấu răng mà anh không nhìn thấy kia: “Tại sao lại muốn chọn nơi này?”
Hạ Thần hùng hồn nói: “Cô gái khi nãy hôn vào vị trí đó của anh đấy.” Cậu kéo cổ áo của đối phương xuống, ý bảo anh cúi đầu nhìn xem vết son đỏ trên viền áo anh.
Ý thức lãnh địa của thằng nhóc này cũng mạnh dữ lắm đấy, chắc là cậu cũng coi anh như vật sở hữu như Quả Quýt vậy? Là cái loại mà chỉ cần anh bị một con mèo khác cọ vào một chút là sẽ tức đến xù lông ấy? Quý Trạch buồn cười xoa đầu Hạ Thần, ôm lấy vai cậu bước ra: "Đi thôi, anh mời em đi ăn cơm, đừng tức giận được không?" .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Ở tầng 1 của trung tâm thương mại có đủ loại đồ ăn thức uống, điều hoà thổi liên tục như thể không coi tiền ra gì, khí lạnh phả ra bao trùm lấy cả toà nhà.
Hạ Thần vừa nhâm nhi cốc trà sữa đang bán chạy nhất do Quý Trạch mua vừa lon ton đi theo anh, hơi lạnh trên cốc ngưng tụ thành những giọt nước nhỏ làm ướt lòng bàn tay cậu. Hạ Thần chép chép miệng, trong miệng tràn đầy vị ngọt, ngọt đến mức phát khổ, cậu bất mãn lầm bầm nói: "Cái gì mà quán trà sữa nổi tiếng trên mạng chứ, thậm chí còn không ngon bằng nhãn hiệu mình thường uống nữa."
Quý Trạch nhìn thang máy phía trước dẫn đến khu trung tâm mua sắm lớn: "Em thường uống của thương hiệu nào?"
Hai người lần lượt bước vào thang máy, Hạ Thần ở phía sau đang tính liệt kê từng tên thương hiệu một thì đầu mũi của cậu đột nhiên ngửi được một mùi trà nhàn nhạt phả ra cuốn theo chiều gió lạnh, còn mang theo một hương vị ngọt ngào như có như không. Thế là cậu nảy ra một ý kiến hay, cậu cười rồi nắm lấy cổ tay của Quý Trạch, cúi xuống cắn vào đầu ngón tay của anh, mơ hồ nói: “Em thường uống nhất chính là…thương hiệu Quý Trạch nạ!”
Quý Trạch thực sự sửng sốt trước động tác không ấn lẽ thường của cậu, đặc biệt khi cảm giác thấy đầu ngón tay bị cắn khi nãy vẫn còn đang bị cậu liếm láp dây dưa thì anh gần như thu tay lại ngay lập tức: “Nói bậy gì đó, em đã bao giờ uống qua… Khụ!” Anh thật sự không thể chơi xấu một cách quang minh chính đại mà vẫn có thể thản nhiên như Hạ Thần, chỉ có thể khẽ thở dài: “Đừng trêu anh nữa, thầy Hạ à.”
“Em không có trêu chọc anh.” Hạ Thần đi theo anh ra khỏi thang máy, trịnh trọng nói: “Em nói thật, chỉ cần đứng bên cạnh anh là đã đủ để em hút đến no luôn rồi!”. Cậu lắc lắc chiếc cốc trong tay: “So với anh thì thứ em đang cầm quả là thứ trà dởm và kém chất lượng, ngay cả boba và dừa cũng nhạt nhẽo vô cùng. "
Quý Trạch không nói chuyện nữa, trong lòng đã nhận định người này đang nói bậy bạ.
Nhưng Hạ Thần lại táo tợn mặt dày đi tới, liếm khóe miệng rồi nói thì thầm bên tai anh: "Nếu anh thật sự không tin em, vậy lần sau có thời gian thì cho em nếm thử? Về nhà của anh, hoặc đi tới nhà em, hoặc ngay tại nhà vệ sinh trong siêu thị này cũng được. Lượng sữa như thế nào, không đường hay ít đường hoặc nửa đường, nhiệt độ bình thường hay nóng hoặc bất kỳ phương diện nào khác, em chắc chắn có thể so sánh một cách chi tiết nhất."
Những lời nói vô nghĩa của cậu khiến hai đầu lỗ tai của anh đỏ bừng lên, Quý Trạch xoay người che miệng cậu lại, nhìn đôi mắt đen láy mở to vừa vô tội vừa đáng thương của người này, hoàn toàn không giống một người có thể nói ra những lời như vậy, anh chỉ có thể lôi kéo mặt của cậu rồi nói: "Anh thấy da mặt em cũng không dày đến mức này, tại sao có thể hở một tí là nói vớ va vớ vẩn như vậy!”
“Rõ ràng là lời nói thô tục, không phải vớ vẩn”. Hạ Thần mở to hai mắt, nghĩ thầm người này cuối cùng cũng nghe hiểu, vì thế lại bắt đầu tranh luận: “Người khác bằng tuổi em thậm chí còn có cả em bé luôn rồi, đến em còn chưa được cả nắm tay, chẳng lẽ không cho phép em vội vàng một tí à?”
“Được rồi.” Hóa ra là đang rối rắm chuyện này. Quý Trạch buồn cười trong lòng, dứt khoát nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay kề sát: "Chỉ cần nắm tay là được chứ gì? Nắm đi."
Được nắm tay công khai khiến Hạ Thần ngoan hơn hẳn, nói cậu đi nơi nào thì cậu đều đi theo, còn hết lần này đến lần khác cúi đầu nhẹ nhàng lay động cánh tay của hai người, khiến Quý Trạch phải quay đầu lại nhìn nhiều lần, suýt chút nữa thì tưởng anh dắt nhầm một tiểu Omega nhỏ nhắn đáng yêu ngoan hiền nào khác ấy chứ.
Đây thực sự là một omega rất thú vị và rất đặc biệt.
Anh không nghĩ tới trong mắt Hạ Thần, Quý Trạch cũng là một chàng trai vô cùng đặc biệt, bị tán tỉnh sẽ trở nên nhút nhát, vừa trong sáng lại vừa đa tình.
Cái gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi có lẽ còn là thứ đáng sợ hơn cả lự kính sắc đẹp gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần. Nó không chỉ tự động tô điểm cho tất cả mọi thứ trong mắt trở nên đẹp hơn, mà ngay cả những suy nghĩ trong lòng về người kia cũng là độc nhất vô nhị không ai có thể sánh được.
Kim đồng hồ dần dần chạm đến mốc 12 giờ đêm, Hạ Thần lái xe đưa người về dưới lầu.
Quý Trạch cởi mũ bảo hiểm, sửa sang lại mái tóc rồi trả lại mũ bảo hiểm cho cậu: “Đi đường cẩn thận.”
“Chắc chắn là phải cẩn thận rồi.” Hạ Trần nhướng mày nói: “Nhưng mà anh xem, anh đều đã đến chỗ em ở rồi, nhưng em lại chưa đến nhà anh chơi bao giờ, có dịp thì dẫn em lên ngồi đi? Ấy đúng rồi, còn có con mèo Quả Quýt kia nữa, em rất tò mò về đôi chân của ẻm, làm sao có thể ngắn củn như vậy được?”
Quý Trạch không khỏi lại nghĩ về lần mà thằng nhóc này sửa lại nickname trong tài khoản: “Muốn tới thì cứ tới thôi, anh ở nhà suốt mà.”
“Thật hả? Vậy nửa đêm em đến gõ cửa cũng được?” Hai mắt của Hạ Thần sáng bừng lên, rất là hưng phấn.
“Em có thể đến gõ cửa.” Quý Trạch nhẹ nhàng nói: “Nhưng có ai mở cửa cho em không là một vấn đề khác.”
Nửa đêm không được? Vậy sáng mai em sẽ đột kích đến trước nhà để anh hết hồn chơi. Hạ Thần thầm nghĩ, nhưng trên mặt chỉ lộ ra một bộ dáng rất bất cần: “Chậc chậc chậc chậc!” Hạ Thần giẫm lên bàn đạp, vặn vẹo tay lái, tức giận để lại một câu: “Alpha đều là đại móng heo!” Một tiếng rú xe vang lên, cả bóng người và bóng xe rời đi, ở phía xa rẽ vào một góc rồi mất hút.
Quý Trạch mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu rồi bước vào nhà.
“Sao vậy?” Quý Trạch lôi cánh tay của cậu ra, anh thong thả ung dung sửa sang lại quần áo cho gọn gàng rồi vươn tay ôm lấy vị người yêu nhỏ đang cực kỳ không vui trước mặt.
Hạ Thần từ trước đến nay luôn là kiểu người có gì nói đó, thế là cậu lập tức túm lấy một góc quần áo của anh rồi bất mãn than thở: “Vừa rồi cô gái kia chạm vào người anh, em còn chưa được sờ anh bao giờ đâu!"
“Đó là ngoài ý muốn thôi.” Quý Trạch thở dài và giải thích: “Lúc đó cô ấy không quá thanh tỉnh và không biết mình đang làm gì mà.”
“Nhưng cô ấy sờ soạng!”
Quý Trạch vội vội vàng vàng ấn tay cậu xuống: “Từ từ”, anh nắm lấy cổ tay Hạ Thần tránh để cậu lại làm xằng bậy, ngay cả khi bọn họ đang ở trong bóng tối ít người qua lại cũng không thể như vậy, anh thì thầm an ủi tiểu Omega của mình: “Chỉ là vô tình đụng vào một chút thôi, sao có thể sử dụng từ “sờ soạng” được.”
Hạ Thần không tin, cậu chỉ tin những gì cậu thấy mà thôi, hơn nữa khi một người đã tức giận thì tuyệt đối không muốn nghe người khác lý luận với mình, sự thật thì ai cũng biết rồi nhưng khi đã tức lên thì cái gì cũng không muốn nghe, càng nói càng đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Cậu vùng vẫy giãy giụa, tức đến mức vỗ vào người Quý Trạch: “Giờ anh cho em cắn một miếng thì em sẽ bỏ qua việc vừa rồi.”
“Cắn…một miếng?” Quý Trạch giật mình.
“Ừ! Còn về phần cắn ở vị trí nào?” Cậu híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng tinh quái, khoé miệng không khỏi nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Phải do chính em tự lựa chọn, anh đồng ý không?"
“Thế nếu anh không đồng ý…” Quý Trạch xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ: “Em còn định tiếp tục náo loạn phải không?”
“Tất nhiên! Tại sao không.” Hạ Thần trừng mắt nhìn anh, trông cậu không có chút nào e dè khi đang ở nơi công cộng cả.
Quý Trạch bất đắc dĩ nói: “Vậy tùy em, nhưng không được quá…… Shh ~”. Anh còn chưa kịp đề ra yêu cầu đã bị cậu nhào vào trong ngực, cậu kéo cổ áo của anh xuống rồi cắn vào xương quai xanh ở phía bên trái, để lại một dấu răng chói lọi như đang đánh dấu chủ quyền lãnh thổ vậy.
Hạ Thần vui vẻ vô cùng, vừa hôn vừa vỗ vào dấu răng với vẻ mặt đắc ý dào dạt, sau khi chỉnh lại cổ áo cho anh thì vẫn còn rất hớn hở.
Thật giống như một đứa nhóc vậy. Quý Trạch bất đắc dĩ chạm vào dấu răng mà anh không nhìn thấy kia: “Tại sao lại muốn chọn nơi này?”
Hạ Thần hùng hồn nói: “Cô gái khi nãy hôn vào vị trí đó của anh đấy.” Cậu kéo cổ áo của đối phương xuống, ý bảo anh cúi đầu nhìn xem vết son đỏ trên viền áo anh.
Ý thức lãnh địa của thằng nhóc này cũng mạnh dữ lắm đấy, chắc là cậu cũng coi anh như vật sở hữu như Quả Quýt vậy? Là cái loại mà chỉ cần anh bị một con mèo khác cọ vào một chút là sẽ tức đến xù lông ấy? Quý Trạch buồn cười xoa đầu Hạ Thần, ôm lấy vai cậu bước ra: "Đi thôi, anh mời em đi ăn cơm, đừng tức giận được không?" .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Ở tầng 1 của trung tâm thương mại có đủ loại đồ ăn thức uống, điều hoà thổi liên tục như thể không coi tiền ra gì, khí lạnh phả ra bao trùm lấy cả toà nhà.
Hạ Thần vừa nhâm nhi cốc trà sữa đang bán chạy nhất do Quý Trạch mua vừa lon ton đi theo anh, hơi lạnh trên cốc ngưng tụ thành những giọt nước nhỏ làm ướt lòng bàn tay cậu. Hạ Thần chép chép miệng, trong miệng tràn đầy vị ngọt, ngọt đến mức phát khổ, cậu bất mãn lầm bầm nói: "Cái gì mà quán trà sữa nổi tiếng trên mạng chứ, thậm chí còn không ngon bằng nhãn hiệu mình thường uống nữa."
Quý Trạch nhìn thang máy phía trước dẫn đến khu trung tâm mua sắm lớn: "Em thường uống của thương hiệu nào?"
Hai người lần lượt bước vào thang máy, Hạ Thần ở phía sau đang tính liệt kê từng tên thương hiệu một thì đầu mũi của cậu đột nhiên ngửi được một mùi trà nhàn nhạt phả ra cuốn theo chiều gió lạnh, còn mang theo một hương vị ngọt ngào như có như không. Thế là cậu nảy ra một ý kiến hay, cậu cười rồi nắm lấy cổ tay của Quý Trạch, cúi xuống cắn vào đầu ngón tay của anh, mơ hồ nói: “Em thường uống nhất chính là…thương hiệu Quý Trạch nạ!”
Quý Trạch thực sự sửng sốt trước động tác không ấn lẽ thường của cậu, đặc biệt khi cảm giác thấy đầu ngón tay bị cắn khi nãy vẫn còn đang bị cậu liếm láp dây dưa thì anh gần như thu tay lại ngay lập tức: “Nói bậy gì đó, em đã bao giờ uống qua… Khụ!” Anh thật sự không thể chơi xấu một cách quang minh chính đại mà vẫn có thể thản nhiên như Hạ Thần, chỉ có thể khẽ thở dài: “Đừng trêu anh nữa, thầy Hạ à.”
“Em không có trêu chọc anh.” Hạ Thần đi theo anh ra khỏi thang máy, trịnh trọng nói: “Em nói thật, chỉ cần đứng bên cạnh anh là đã đủ để em hút đến no luôn rồi!”. Cậu lắc lắc chiếc cốc trong tay: “So với anh thì thứ em đang cầm quả là thứ trà dởm và kém chất lượng, ngay cả boba và dừa cũng nhạt nhẽo vô cùng. "
Quý Trạch không nói chuyện nữa, trong lòng đã nhận định người này đang nói bậy bạ.
Nhưng Hạ Thần lại táo tợn mặt dày đi tới, liếm khóe miệng rồi nói thì thầm bên tai anh: "Nếu anh thật sự không tin em, vậy lần sau có thời gian thì cho em nếm thử? Về nhà của anh, hoặc đi tới nhà em, hoặc ngay tại nhà vệ sinh trong siêu thị này cũng được. Lượng sữa như thế nào, không đường hay ít đường hoặc nửa đường, nhiệt độ bình thường hay nóng hoặc bất kỳ phương diện nào khác, em chắc chắn có thể so sánh một cách chi tiết nhất."
Những lời nói vô nghĩa của cậu khiến hai đầu lỗ tai của anh đỏ bừng lên, Quý Trạch xoay người che miệng cậu lại, nhìn đôi mắt đen láy mở to vừa vô tội vừa đáng thương của người này, hoàn toàn không giống một người có thể nói ra những lời như vậy, anh chỉ có thể lôi kéo mặt của cậu rồi nói: "Anh thấy da mặt em cũng không dày đến mức này, tại sao có thể hở một tí là nói vớ va vớ vẩn như vậy!”
“Rõ ràng là lời nói thô tục, không phải vớ vẩn”. Hạ Thần mở to hai mắt, nghĩ thầm người này cuối cùng cũng nghe hiểu, vì thế lại bắt đầu tranh luận: “Người khác bằng tuổi em thậm chí còn có cả em bé luôn rồi, đến em còn chưa được cả nắm tay, chẳng lẽ không cho phép em vội vàng một tí à?”
“Được rồi.” Hóa ra là đang rối rắm chuyện này. Quý Trạch buồn cười trong lòng, dứt khoát nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay kề sát: "Chỉ cần nắm tay là được chứ gì? Nắm đi."
Được nắm tay công khai khiến Hạ Thần ngoan hơn hẳn, nói cậu đi nơi nào thì cậu đều đi theo, còn hết lần này đến lần khác cúi đầu nhẹ nhàng lay động cánh tay của hai người, khiến Quý Trạch phải quay đầu lại nhìn nhiều lần, suýt chút nữa thì tưởng anh dắt nhầm một tiểu Omega nhỏ nhắn đáng yêu ngoan hiền nào khác ấy chứ.
Đây thực sự là một omega rất thú vị và rất đặc biệt.
Anh không nghĩ tới trong mắt Hạ Thần, Quý Trạch cũng là một chàng trai vô cùng đặc biệt, bị tán tỉnh sẽ trở nên nhút nhát, vừa trong sáng lại vừa đa tình.
Cái gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi có lẽ còn là thứ đáng sợ hơn cả lự kính sắc đẹp gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần. Nó không chỉ tự động tô điểm cho tất cả mọi thứ trong mắt trở nên đẹp hơn, mà ngay cả những suy nghĩ trong lòng về người kia cũng là độc nhất vô nhị không ai có thể sánh được.
Kim đồng hồ dần dần chạm đến mốc 12 giờ đêm, Hạ Thần lái xe đưa người về dưới lầu.
Quý Trạch cởi mũ bảo hiểm, sửa sang lại mái tóc rồi trả lại mũ bảo hiểm cho cậu: “Đi đường cẩn thận.”
“Chắc chắn là phải cẩn thận rồi.” Hạ Trần nhướng mày nói: “Nhưng mà anh xem, anh đều đã đến chỗ em ở rồi, nhưng em lại chưa đến nhà anh chơi bao giờ, có dịp thì dẫn em lên ngồi đi? Ấy đúng rồi, còn có con mèo Quả Quýt kia nữa, em rất tò mò về đôi chân của ẻm, làm sao có thể ngắn củn như vậy được?”
Quý Trạch không khỏi lại nghĩ về lần mà thằng nhóc này sửa lại nickname trong tài khoản: “Muốn tới thì cứ tới thôi, anh ở nhà suốt mà.”
“Thật hả? Vậy nửa đêm em đến gõ cửa cũng được?” Hai mắt của Hạ Thần sáng bừng lên, rất là hưng phấn.
“Em có thể đến gõ cửa.” Quý Trạch nhẹ nhàng nói: “Nhưng có ai mở cửa cho em không là một vấn đề khác.”
Nửa đêm không được? Vậy sáng mai em sẽ đột kích đến trước nhà để anh hết hồn chơi. Hạ Thần thầm nghĩ, nhưng trên mặt chỉ lộ ra một bộ dáng rất bất cần: “Chậc chậc chậc chậc!” Hạ Thần giẫm lên bàn đạp, vặn vẹo tay lái, tức giận để lại một câu: “Alpha đều là đại móng heo!” Một tiếng rú xe vang lên, cả bóng người và bóng xe rời đi, ở phía xa rẽ vào một góc rồi mất hút.
Quý Trạch mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu rồi bước vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.