Chương 39
Bách Hựu Dạ Đàm
09/08/2023
Oly vừa lái vừa nói chuyện với cô:
- Lạc Đào à! Tôi chỉ là người máy, không hiểu rõ mấy vấn đề tình cảm lắm.. Nhưng có vẻ tên Vạn Trường Niên này hình như hắn thích cô thì phải?
Cô ngồi khoanh tay phía sau, nhắm mắt trả lời lại Oly:
- Đương nhiên là tôi biết. Đó chỉ là tình cảm nhất thời của em ấy thôi. Với lại.. Tôi cũng không thích em ấy!
- Cậu ấy chắc buồn lắm.
- Thà buồn luôn một lần còn hơn là buồn nhiều lần. Đúng không?
- Hihi.. Cô nói gì cũng đúng hết. Được rồi, sắp tới căn cứ rồi! Chuẩn bị hạ cánh.
Sau khi hạ cánh, cô và Oly phòng ai người nấy về, Oly phải về xạc điện vì cả ngày hoạt động làm pin của cô ấy sắp tắt nguồn luôn rồi. Còn cô, vừa mới mở cửa phòng ra thôi mà Bạch Tang đã nhào ra, ôm lấy và đè cô xuống sàn rồi liếm láp trên mặt cô, cô cười đùa với nó một lúc rồi ngồi dậy bước vào phòng:
- Ari.. Mày đâu rồi?
- Meow!..
- Nhớ bọn mày quá đi hoi. Đợi tao tắm đã rồi cho bọn mày ăn nhá!
Cô cầm đồ đi vào phòng tắm. Một lát sau, cô đổ thức ăn của chúng vào bát rồi đem cho chúng ăn. Vừa ăn cô vừa vuốt ve bộ lông của Ari và Bạch Tang:
- Haizz.. Một ngày mệt mỏi quá đi thôi! Ước làm một con chó hoặc 1 con mèo hay là một đám mây gì đó để bớt lo nghĩ mà..
Cô đứng dậy rồi đi lại giường nằm, đặt tay lên trán rồi thở dài lần nữa:
- Haizz.. Thượng Tân Phong!? Anh ta nhận ra mình rồi.. Giờ phải làm sao đây? Trốn chui trốn lũi ở đâu bây giờ nhỉ?
Bạch Tang như cảm thấy tâm sự của cô, nó leo lên và dùng bộ lông dày ấm của mình bao lấy người của cô rồi gục xuống nằm bên cạnh cô, cô quàng tay ôm lấy Bạch Tang. Ari cũng nhảy lên giường và nằm giữa cô và Bạch Tang. Một đêm yên bình lại trôi qua!
Sáng hôm sau, một cuộc họp lớn, khẩn cấp diễn ra vào 6 giờ sáng sớm. 5 giờ 30 phút cô đã có mặt tại phòng họp. Ngồi ngáp ngắn ngáp dài chờ mấy người khác tới. Tầm 25 phút sau, toàn bộ chỉ huy các căn cứ LA đã tập trung đầy đủ. 5 giờ 55 phút, cuộc họp bắt đầu.
Chu Vãn Minh đứng phía trên nêu rõ lí do hôm nay tổ chức cuộc họp:
- Rất xin lỗi vì cuộc họp khẩn cấp này. Hôm nay, tôi gọi mọi người tới đây là vì một số chuyện. Đó là đơn vị mật LA sẽ chuyển về vị trí cũ để dễ dàng cho vài nhiệm vụ sắp tới. Toàn bộ căn cứ còn lại có thể tới đó hoặc ở lại đây. Vì khẩn cấp nên hôm nay vào 8h sáng, sau bữa cơm thì toàn bộ sẽ quay về chuẩn bị đồ và lên đường tới căn cứ cũ. Mọi người hiểu rồi chứ?
- Đã hiểu!
Cuộc họp xong, mọi người rời đi về lại phòng ăn, trước khi đi, cô gọi Chu Vãn Minh lại và hỏi:
- Đội trưởng. Tôi có thể đem theo Bạch Tang và Ari không?
- Được. Nếu tôi từ chối thì cô vẫn mang đi bằng được thôi. Nên cứ đồng ý đi. Đằng nào hai con đó cũng không cản trở gì lắm.
- Cảm ơn đội trưởng.
- Không có gì.
Thật ra Chu Vãn Minh cũng khá thích chú Ngao Tây Tạng, Bạch Tang của cô, nên đã đồng ý.
Lạc Đào và Chu Vãn Minh cùng thành viên đi tới phòng ăn. Mọi người đã ngồi đó chờ sẵn, họ vui vẻ nói với cô:
- Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ăn ở đây, nên người ở phòng ăn chuẩn bị cho chúng ta rất nhiều đồ ăn đó. Còn có mấy món mà cô thích nè Mr.Zero!
Chu Vãn Minh đứng dậy bảo:
- Toàn bộ căn cứ mật LA. Đứng dậy.
Toàn bộ đứng dậy, nghiêm chỉnh.
- Cúi đầu!?
Tất cả cúi xuống tỏ vẻ cảm ơn những người ở làm ở phòng ăn. Dù là một hành động nhỏ nhưng cũng mang nhiều ý nghĩa trong lòng họ. Ở trên chiến trường sẽ không bao giờ được như vậy, nhất là vị trí cũ của LA mật ở. Là một địa điểm bị tập kích nhiều nhất, vì yếu tố đó nên họ mới chuyển tới đây, nhưng nay lại chuyển về lại chỗ cũ vì thuận lợi để làm nhiệm vụ.
Sau bữa cơm. Cô định đi về phòng thì Chu Vãn Minh gọi cô lại, đưa cho cô áo giáp chống đạn của thú:
- Mr.Zero! Cho cô.
- Cảm ơn.
Cô cầm lấy và rời đi. Vê tới phòng, Bạch Tang lại ùa ra chào đón cô, cô chơi với nó một lúc rồi đi vào dọn đồ bỏ vào 2 cái balo. Thấy cô dọn đồ Bạch Tang cũng giúp cô một tay. Sau khi thu don xong, cô ngồi xuống giường, nhìn lại căn phòng lần cuối rồi gọi Bạch Tang và Ari lại:
- Bạch Tang, Ari. Lại đây!
Chúng đi lại. Cô lấy giáp chống đạn mặc vào cho Bạch Tang và Ari rồi dặn dò:
- Chúng ta sắp tới sẽ chuyển đi chỗ rất nguy hiểm. Bạch Tang! Mày nhất định phải bảo vệ Ari thật tốt!
- Gâu!
- Tốt. Nào lên đường thôi.
Cô mang một balo vào lưng còn một cái thì Bạch Tang ngậm vào mang đi giúp cô. Khi tới bên ngoài căn cứ, Chu Vãn Minh hô lớn:
- Mr.Zero!? Ở đây!
Cô dẫn Bạch Tang và bế Ari chạy lên xe, trên xe chỉ có Chu Vãn Minh và Oly còn có con mèo của cô ấy. Thêm cô, Ari và Bạch Tang nữa, vậy là trên xe không còn ai. Chu Vãn Minh còn giúp cô chỉnh lại giáp chống đạn cho Bạch Tang.
Xe khởi động và bắt đầu lên đường đến căn cứ cũ. Cô nhìn ra ngoài, ngắm lại căn cứ một lần nữa, tạm biết nó. Xe dần rời khỏi con đường bằng, bắt đầu đi tới những đường gồ ghề và khó đi.
Chập choạng tối, cuối cùng họ đã tới căn cứ LA cũ. Nơi này vẫn như trước không khác gì. Xe tiến vào trong sân, mọi người đi xuống, dọn đồ về phòng cũ của mình. Cô cũng vậy, cô đưa đồ chuyển vào trong phòng. Sắp xếp lại đồ thì cũng khuya rồi, tại trên xe đã ăn rồi nên tối đó không ăn nữa.
Cách trang trí phòng của cô thì cũng là mấy bản vẻ sơ sài, chả có gì. Cô tắm rửa với thay đồ xong thì nhảy vồ lấy Bạch Tang và Ari đang nằm trên giường. Sau chuyến đi xe dài, ê hết cả mông thì cuối cùng đã được ôm hai cục bông chìm vào giấc ngủ.
Chu Vãn Minh tối đó trằn trọc không ngủ được vì sợ những sát thủ khác bám theo và biết được họ đã chuyển tới và đột kích trong đêm. Chu Vãn Minh đã thức xử lia đồng tài liệu đến gần sáng thì mới an tâm chợp mắt một tí.
- Lạc Đào à! Tôi chỉ là người máy, không hiểu rõ mấy vấn đề tình cảm lắm.. Nhưng có vẻ tên Vạn Trường Niên này hình như hắn thích cô thì phải?
Cô ngồi khoanh tay phía sau, nhắm mắt trả lời lại Oly:
- Đương nhiên là tôi biết. Đó chỉ là tình cảm nhất thời của em ấy thôi. Với lại.. Tôi cũng không thích em ấy!
- Cậu ấy chắc buồn lắm.
- Thà buồn luôn một lần còn hơn là buồn nhiều lần. Đúng không?
- Hihi.. Cô nói gì cũng đúng hết. Được rồi, sắp tới căn cứ rồi! Chuẩn bị hạ cánh.
Sau khi hạ cánh, cô và Oly phòng ai người nấy về, Oly phải về xạc điện vì cả ngày hoạt động làm pin của cô ấy sắp tắt nguồn luôn rồi. Còn cô, vừa mới mở cửa phòng ra thôi mà Bạch Tang đã nhào ra, ôm lấy và đè cô xuống sàn rồi liếm láp trên mặt cô, cô cười đùa với nó một lúc rồi ngồi dậy bước vào phòng:
- Ari.. Mày đâu rồi?
- Meow!..
- Nhớ bọn mày quá đi hoi. Đợi tao tắm đã rồi cho bọn mày ăn nhá!
Cô cầm đồ đi vào phòng tắm. Một lát sau, cô đổ thức ăn của chúng vào bát rồi đem cho chúng ăn. Vừa ăn cô vừa vuốt ve bộ lông của Ari và Bạch Tang:
- Haizz.. Một ngày mệt mỏi quá đi thôi! Ước làm một con chó hoặc 1 con mèo hay là một đám mây gì đó để bớt lo nghĩ mà..
Cô đứng dậy rồi đi lại giường nằm, đặt tay lên trán rồi thở dài lần nữa:
- Haizz.. Thượng Tân Phong!? Anh ta nhận ra mình rồi.. Giờ phải làm sao đây? Trốn chui trốn lũi ở đâu bây giờ nhỉ?
Bạch Tang như cảm thấy tâm sự của cô, nó leo lên và dùng bộ lông dày ấm của mình bao lấy người của cô rồi gục xuống nằm bên cạnh cô, cô quàng tay ôm lấy Bạch Tang. Ari cũng nhảy lên giường và nằm giữa cô và Bạch Tang. Một đêm yên bình lại trôi qua!
Sáng hôm sau, một cuộc họp lớn, khẩn cấp diễn ra vào 6 giờ sáng sớm. 5 giờ 30 phút cô đã có mặt tại phòng họp. Ngồi ngáp ngắn ngáp dài chờ mấy người khác tới. Tầm 25 phút sau, toàn bộ chỉ huy các căn cứ LA đã tập trung đầy đủ. 5 giờ 55 phút, cuộc họp bắt đầu.
Chu Vãn Minh đứng phía trên nêu rõ lí do hôm nay tổ chức cuộc họp:
- Rất xin lỗi vì cuộc họp khẩn cấp này. Hôm nay, tôi gọi mọi người tới đây là vì một số chuyện. Đó là đơn vị mật LA sẽ chuyển về vị trí cũ để dễ dàng cho vài nhiệm vụ sắp tới. Toàn bộ căn cứ còn lại có thể tới đó hoặc ở lại đây. Vì khẩn cấp nên hôm nay vào 8h sáng, sau bữa cơm thì toàn bộ sẽ quay về chuẩn bị đồ và lên đường tới căn cứ cũ. Mọi người hiểu rồi chứ?
- Đã hiểu!
Cuộc họp xong, mọi người rời đi về lại phòng ăn, trước khi đi, cô gọi Chu Vãn Minh lại và hỏi:
- Đội trưởng. Tôi có thể đem theo Bạch Tang và Ari không?
- Được. Nếu tôi từ chối thì cô vẫn mang đi bằng được thôi. Nên cứ đồng ý đi. Đằng nào hai con đó cũng không cản trở gì lắm.
- Cảm ơn đội trưởng.
- Không có gì.
Thật ra Chu Vãn Minh cũng khá thích chú Ngao Tây Tạng, Bạch Tang của cô, nên đã đồng ý.
Lạc Đào và Chu Vãn Minh cùng thành viên đi tới phòng ăn. Mọi người đã ngồi đó chờ sẵn, họ vui vẻ nói với cô:
- Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ăn ở đây, nên người ở phòng ăn chuẩn bị cho chúng ta rất nhiều đồ ăn đó. Còn có mấy món mà cô thích nè Mr.Zero!
Chu Vãn Minh đứng dậy bảo:
- Toàn bộ căn cứ mật LA. Đứng dậy.
Toàn bộ đứng dậy, nghiêm chỉnh.
- Cúi đầu!?
Tất cả cúi xuống tỏ vẻ cảm ơn những người ở làm ở phòng ăn. Dù là một hành động nhỏ nhưng cũng mang nhiều ý nghĩa trong lòng họ. Ở trên chiến trường sẽ không bao giờ được như vậy, nhất là vị trí cũ của LA mật ở. Là một địa điểm bị tập kích nhiều nhất, vì yếu tố đó nên họ mới chuyển tới đây, nhưng nay lại chuyển về lại chỗ cũ vì thuận lợi để làm nhiệm vụ.
Sau bữa cơm. Cô định đi về phòng thì Chu Vãn Minh gọi cô lại, đưa cho cô áo giáp chống đạn của thú:
- Mr.Zero! Cho cô.
- Cảm ơn.
Cô cầm lấy và rời đi. Vê tới phòng, Bạch Tang lại ùa ra chào đón cô, cô chơi với nó một lúc rồi đi vào dọn đồ bỏ vào 2 cái balo. Thấy cô dọn đồ Bạch Tang cũng giúp cô một tay. Sau khi thu don xong, cô ngồi xuống giường, nhìn lại căn phòng lần cuối rồi gọi Bạch Tang và Ari lại:
- Bạch Tang, Ari. Lại đây!
Chúng đi lại. Cô lấy giáp chống đạn mặc vào cho Bạch Tang và Ari rồi dặn dò:
- Chúng ta sắp tới sẽ chuyển đi chỗ rất nguy hiểm. Bạch Tang! Mày nhất định phải bảo vệ Ari thật tốt!
- Gâu!
- Tốt. Nào lên đường thôi.
Cô mang một balo vào lưng còn một cái thì Bạch Tang ngậm vào mang đi giúp cô. Khi tới bên ngoài căn cứ, Chu Vãn Minh hô lớn:
- Mr.Zero!? Ở đây!
Cô dẫn Bạch Tang và bế Ari chạy lên xe, trên xe chỉ có Chu Vãn Minh và Oly còn có con mèo của cô ấy. Thêm cô, Ari và Bạch Tang nữa, vậy là trên xe không còn ai. Chu Vãn Minh còn giúp cô chỉnh lại giáp chống đạn cho Bạch Tang.
Xe khởi động và bắt đầu lên đường đến căn cứ cũ. Cô nhìn ra ngoài, ngắm lại căn cứ một lần nữa, tạm biết nó. Xe dần rời khỏi con đường bằng, bắt đầu đi tới những đường gồ ghề và khó đi.
Chập choạng tối, cuối cùng họ đã tới căn cứ LA cũ. Nơi này vẫn như trước không khác gì. Xe tiến vào trong sân, mọi người đi xuống, dọn đồ về phòng cũ của mình. Cô cũng vậy, cô đưa đồ chuyển vào trong phòng. Sắp xếp lại đồ thì cũng khuya rồi, tại trên xe đã ăn rồi nên tối đó không ăn nữa.
Cách trang trí phòng của cô thì cũng là mấy bản vẻ sơ sài, chả có gì. Cô tắm rửa với thay đồ xong thì nhảy vồ lấy Bạch Tang và Ari đang nằm trên giường. Sau chuyến đi xe dài, ê hết cả mông thì cuối cùng đã được ôm hai cục bông chìm vào giấc ngủ.
Chu Vãn Minh tối đó trằn trọc không ngủ được vì sợ những sát thủ khác bám theo và biết được họ đã chuyển tới và đột kích trong đêm. Chu Vãn Minh đã thức xử lia đồng tài liệu đến gần sáng thì mới an tâm chợp mắt một tí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.