Chương 45: "Bỏ Lỡ"
Xuân Sương (Pearl)
17/07/2023
“Trước kia, vì lo sợ đủ điều nên em cứ mãi trốn tránh hắn, chỉ cần người đàn ông đó có mặt ở đâu thì em liền chạy đi nơi khác để trốn. Nhưng mà, sau một khoảng thời gian gặp lại, em rốt cuộc cũng đủ bản lĩnh để đứng
trước mặt anh ta rồi. Chung quy, em và Lãnh Hàn Thiên đều đã ly hôn, đã
sớm trở thành chuyện của quá khứ, và hiện tại cả hai cũng chẳng có một
thứ gì gọi là ràng buộc đối phương cả. Cuộc sống tự do, thoải mái như
vậy, tại sao em lại không biết cách trải nghiệm chứ?"
Kỳ thực, bản thân cô vốn chẳng nợ Lãnh Hàn Thiên thứ gì cả, mà nếu có nợ thì trong khoảng thời gian lúc trước, chính cô cũng đã trả hết cho con người đó rồi. Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng người đàn ông đó vẫn đuổi kịp cô, vẫn không chừa lại một lối thoát cho cô. Nếu Lãnh Hàn Thiên đã không để cho cô có cơ hội tách rời hắn, vậy chi bằng dừng lại mà giải quyết mọi vấn đề, há chẳng phải tốt hơn à? Xem ra, Đỗ Hiểu Nghi cô đúng là ngốc nghếch, ngốc đến hết thuốc chữa rồi, bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới một lòng, nguyện ý yêu hắn dù cho phải đánh đổi tất cả như vậy.
"Nguyệt Nhi, liệu có phải hay không, em chính là đang cố giả vờ mạnh mẽ?"
Thật lạ, người phụ nữ đang đứng bên cạnh Ngô Gia Hạo anh hiện tại, dường như khác hẳn những kiểu phụ nữ mà anh đã từng gặp hay từng tiếp xúc qua trước đây. Có thể nói, Đỗ Hiểu Nghi chính là thuộc tuýp người yếu đuối đúng lúc, mạnh mẽ khi cần, kiên định dù ở trong bất kì một hoàn cảnh nghiệt ngã nào. Thế nhưng, Đỗ Hiểu Nghi cô có thực sự là đang mạnh mẽ hay không chứ? Hay chỉ là bản thân vốn mang trên người một trái tim vỡ nát, ấy mà lại cố giấu ngược vào trong như thể mọi chuyện đối với cô chỉ là một cơn gió thoáng qua, nhanh đến rồi cũng nhanh vụt tắt trong bất chợt?
"Gia Hạo, có lẽ anh chưa biết, em từ trước đến nay đều như vậy, đều trong bộ dạng mạnh mẽ này, chưa từng có sự thay đổi. Có điều, ở cái thời điểm em và Lãnh Hàn Thiên trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, thì bỗng dưng em lại nảy sinh một cảm giác ỷ lại vào hắn, vào người chồng cùng chung chăn gối với mình giống bao người, dẫu hắn có ghét bỏ, có căm thù em như thế nào thì em cũng chưa từng một lời oán trách, cứ thế mà vui vẻ nhận lấy. Như anh biết đó, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, em và hắn sau tất cả vẫn là đường ai nấy đi, việc ai nấy làm, hạnh phúc của ai thì người đó gánh. Tưởng chừng cuộc chia ly lần ấy sẽ kết thúc mọi thứ, chấm dứt mọi chuyện, thế nhưng em lại chẳng ngờ được, cái con người đó, cái tên Lãnh Hàn Thiên đó đến cuối cùng vẫn chưa chịu buông tha cho em, vẫn một lòng đuổi theo hết lần này đến lần khác."
Ngập ngừng một chút rồi Đỗ Hiểu Nghi lại tiếp tục:
"Anh biết không? Sau tất thảy những vất vả ở hiện tại, tất thảy mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì em lại nghĩ, cứ chạy trốn như vậy cũng không phải là cách, sớm muộn gì thì Lãnh Hàn Thiên hắn cũng tìm đến cửa để làm lùm xùm mọi chuyện, vậy nên em đã tự mình lựa chọn giậm chân tại chỗ chờ hắn đến. Và cũng từ sau khi rời khỏi hắn, em đã có thể trở về dáng vẻ kiên cường, bất khuất, vững tâm của ngày xưa, đã không còn một chút yếu đuối, mong manh dễ vỡ giống như một chiếc ly thủy tinh của năm tháng đem lòng ái mộ hắn nữa rồi. Em của ngày hôm nay, với một trái tim cứng rắn và một đôi bàn tay cầm lên được, buông xuống được thì chuyện đối diện với người đàn ông băng lãnh, thập phần đáng sợ đó cũng là chuyện thường tình vốn có mà thôi."
"Xin lỗi em, Nguyệt Nhi. Nếu anh biết em đã từng chịu nhiều tổn thương như vậy thì anh chắc chắn sẽ không để Lãnh Hàn Thiên có cơ hội tìm đến em. Nói gì thì nói, anh vẫn là đến chậm một bước, nhìn thấy em chậm mất một khoảnh khắc, để rồi lại xuất hiện hai chữ "bỏ lỡ"."
Người ngoài nghe thì quả thật có đôi phần khó hiểu, nhưng đối với Đỗ Hiểu Nghi mà nói, cô hiểu rất rõ từng câu, từng chữ của người đàn ông bên cạnh. "Bỏ lỡ" chẳng phải chính là không có kết quả hay sao?
Chẳng biết nói gì hơn, Đỗ Hiểu Nghi chỉ đành bất lực thở dài rồi quay sang cầm lấy đôi tay họa sĩ của Ngô Gia Hạo, hai người bốn mắt trực diện nhau.
"Gia Hạo, em biết anh đang muốn nói gì, cũng hiểu rõ tình cảm mà anh dành cho em. Anh vốn không có lỗi nên không cần phải xin lỗi em đâu, bởi những chuyện đau buồn ở đời thường xảy ra trong lúc người ta mệt mỏi mà. Anh là một người tốt, vậy nên chắc chắn anh sẽ tìm được một nửa kia phù hợp với anh hơn em. Đối với em, anh vẫn luôn là một người anh trai trong gia đình, một người anh chiếm vị trí quan trọng trong trái tim của em, luôn yêu thương và bảo bọc em chu toàn. Hơn ai hết, anh cũng là nhị thiếu gia của nhà họ Ngô, là bạn thân của Lãnh Hàn Thiên, thế nên em không hy vọng anh vì em mà trở mặt với hắn, càng không mong muốn mối quan hệ đang tốt đẹp của cả hai sẽ bị rạn nứt. Em không đáng để anh phải như vậy đâu, Gia Hạo à."
Kỳ thực, bản thân cô vốn chẳng nợ Lãnh Hàn Thiên thứ gì cả, mà nếu có nợ thì trong khoảng thời gian lúc trước, chính cô cũng đã trả hết cho con người đó rồi. Chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng người đàn ông đó vẫn đuổi kịp cô, vẫn không chừa lại một lối thoát cho cô. Nếu Lãnh Hàn Thiên đã không để cho cô có cơ hội tách rời hắn, vậy chi bằng dừng lại mà giải quyết mọi vấn đề, há chẳng phải tốt hơn à? Xem ra, Đỗ Hiểu Nghi cô đúng là ngốc nghếch, ngốc đến hết thuốc chữa rồi, bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới một lòng, nguyện ý yêu hắn dù cho phải đánh đổi tất cả như vậy.
"Nguyệt Nhi, liệu có phải hay không, em chính là đang cố giả vờ mạnh mẽ?"
Thật lạ, người phụ nữ đang đứng bên cạnh Ngô Gia Hạo anh hiện tại, dường như khác hẳn những kiểu phụ nữ mà anh đã từng gặp hay từng tiếp xúc qua trước đây. Có thể nói, Đỗ Hiểu Nghi chính là thuộc tuýp người yếu đuối đúng lúc, mạnh mẽ khi cần, kiên định dù ở trong bất kì một hoàn cảnh nghiệt ngã nào. Thế nhưng, Đỗ Hiểu Nghi cô có thực sự là đang mạnh mẽ hay không chứ? Hay chỉ là bản thân vốn mang trên người một trái tim vỡ nát, ấy mà lại cố giấu ngược vào trong như thể mọi chuyện đối với cô chỉ là một cơn gió thoáng qua, nhanh đến rồi cũng nhanh vụt tắt trong bất chợt?
"Gia Hạo, có lẽ anh chưa biết, em từ trước đến nay đều như vậy, đều trong bộ dạng mạnh mẽ này, chưa từng có sự thay đổi. Có điều, ở cái thời điểm em và Lãnh Hàn Thiên trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, thì bỗng dưng em lại nảy sinh một cảm giác ỷ lại vào hắn, vào người chồng cùng chung chăn gối với mình giống bao người, dẫu hắn có ghét bỏ, có căm thù em như thế nào thì em cũng chưa từng một lời oán trách, cứ thế mà vui vẻ nhận lấy. Như anh biết đó, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, em và hắn sau tất cả vẫn là đường ai nấy đi, việc ai nấy làm, hạnh phúc của ai thì người đó gánh. Tưởng chừng cuộc chia ly lần ấy sẽ kết thúc mọi thứ, chấm dứt mọi chuyện, thế nhưng em lại chẳng ngờ được, cái con người đó, cái tên Lãnh Hàn Thiên đó đến cuối cùng vẫn chưa chịu buông tha cho em, vẫn một lòng đuổi theo hết lần này đến lần khác."
Ngập ngừng một chút rồi Đỗ Hiểu Nghi lại tiếp tục:
"Anh biết không? Sau tất thảy những vất vả ở hiện tại, tất thảy mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ thì em lại nghĩ, cứ chạy trốn như vậy cũng không phải là cách, sớm muộn gì thì Lãnh Hàn Thiên hắn cũng tìm đến cửa để làm lùm xùm mọi chuyện, vậy nên em đã tự mình lựa chọn giậm chân tại chỗ chờ hắn đến. Và cũng từ sau khi rời khỏi hắn, em đã có thể trở về dáng vẻ kiên cường, bất khuất, vững tâm của ngày xưa, đã không còn một chút yếu đuối, mong manh dễ vỡ giống như một chiếc ly thủy tinh của năm tháng đem lòng ái mộ hắn nữa rồi. Em của ngày hôm nay, với một trái tim cứng rắn và một đôi bàn tay cầm lên được, buông xuống được thì chuyện đối diện với người đàn ông băng lãnh, thập phần đáng sợ đó cũng là chuyện thường tình vốn có mà thôi."
"Xin lỗi em, Nguyệt Nhi. Nếu anh biết em đã từng chịu nhiều tổn thương như vậy thì anh chắc chắn sẽ không để Lãnh Hàn Thiên có cơ hội tìm đến em. Nói gì thì nói, anh vẫn là đến chậm một bước, nhìn thấy em chậm mất một khoảnh khắc, để rồi lại xuất hiện hai chữ "bỏ lỡ"."
Người ngoài nghe thì quả thật có đôi phần khó hiểu, nhưng đối với Đỗ Hiểu Nghi mà nói, cô hiểu rất rõ từng câu, từng chữ của người đàn ông bên cạnh. "Bỏ lỡ" chẳng phải chính là không có kết quả hay sao?
Chẳng biết nói gì hơn, Đỗ Hiểu Nghi chỉ đành bất lực thở dài rồi quay sang cầm lấy đôi tay họa sĩ của Ngô Gia Hạo, hai người bốn mắt trực diện nhau.
"Gia Hạo, em biết anh đang muốn nói gì, cũng hiểu rõ tình cảm mà anh dành cho em. Anh vốn không có lỗi nên không cần phải xin lỗi em đâu, bởi những chuyện đau buồn ở đời thường xảy ra trong lúc người ta mệt mỏi mà. Anh là một người tốt, vậy nên chắc chắn anh sẽ tìm được một nửa kia phù hợp với anh hơn em. Đối với em, anh vẫn luôn là một người anh trai trong gia đình, một người anh chiếm vị trí quan trọng trong trái tim của em, luôn yêu thương và bảo bọc em chu toàn. Hơn ai hết, anh cũng là nhị thiếu gia của nhà họ Ngô, là bạn thân của Lãnh Hàn Thiên, thế nên em không hy vọng anh vì em mà trở mặt với hắn, càng không mong muốn mối quan hệ đang tốt đẹp của cả hai sẽ bị rạn nứt. Em không đáng để anh phải như vậy đâu, Gia Hạo à."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.