Chương 6: Cuộc Sống Mới
Xuân Sương (Pearl)
16/03/2023
Tang sự của mẹ cô, chắc có lẽ là không ai biết đến ngoài cô đâu, vì nó vốn dĩ không ai thèm để tâm. Trước khi mẹ cô qua đời, bà còn không quên căn dặn đứa con gái của mình, rằng cô phải cố gắng mà sống, sống thay phần mẹ, sống thật hạnh phúc, vui vẻ, và đừng chọn sai người giống như mẹ ngày xưa. Mẹ ra đi, phải chăng đây chính là sự giải thoát khỏi căn bệnh ấy, và giải thoát khỏi người chồng kia cùng những nỗi đau xác thịt, những vết thương trong lòng của bà do chính ông ta mang lại?
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Đỗ Hiểu Nghi liền trở về nhà trong bộ dạng người không ra người, ma không ra ma. Vừa bước chân vào cửa, cô đã bị mẹ kế lôi ra hành hạ, sỉ nhục, chẳng những vậy mà bà ta còn bắt cô làm hết việc này đến việc khác, làm không xong thì không được ăn cơm. Cha cô - người đàn ông này cũng có sự hiện diện ở đó, nhưng ông ta lại lựa chọn tai không nghe, mắt không thấy mà mặc kệ cô bị đánh đập thậm tệ ra sao, những vết thương bị roi quất vào chằng chịt lên nhau. Mọi chuyện gia đình như thể bị dồn dập lại, vì không thể chịu nổi nên Đỗ Hiểu Nghi đã lén chạy ra ngoài, ngồi ở một góc khuất không ai thấy mà khóc nức nở. Cũng vào thời khắc ấy, Đỗ Hiểu Nghi đã gặp được hắn - Lãnh Hàn Thiên của năm 20 tuổi.
Mẹ cô hy vọng con gái mình sẽ không chọn sai người giống bà, nhưng tất cả đều là ý trời, Đỗ Hiểu Nghi cô vẫn chọn yêu nhầm kẻ mất rồi. Có điều, không thể không phủ nhận rằng cuộc hôn nhân của cô dù đau khổ nhưng ít ra vẫn chẳng thảm hại bằng mẹ cô. Đỗ Hiểu Nghi cô dùng 10 năm để yêu đơn phương Lãnh Hàn Thiên, sau đó cùng hắn kết hôn 3 năm, dù không hạnh phúc nhưng vẫn có con đường khác đó là ly hôn. Vậy, còn mẹ cô thì sao chứ? Mẹ cô dùng cả đời để bảo vệ và chăm sóc gia đình, vì gia đình, vì yêu người chồng kia mà từ bỏ công việc vốn đang phất lên như diều gặp gió, lại tự tay đập đổ sự nghiệp của chính mình, thế mà đến lúc xa lìa nhân thế, người đàn ông mẹ yêu cũng chẳng có lấy một phần lo lắng, ông ta cứ thản nhiên mặc xác bà.
Người ta thường hay nói, vợ chồng nếu hết tình thì vẫn còn nghĩa, nhưng hãy nhìn thử mà xem, người cha này của Đỗ Hiểu Nghi đến một chút nghĩa cũng chẳng hề cho lấy mẹ cô dù chỉ một lần. Tại sao con người lại có thể nhẫn tâm đến mức đã phụ tình, bội bạc, lại còn có thể vô tâm như vậy cơ chứ?
“Dì Trương, dì đến thu tiền nhà sao? Đây, để con lấy đưa cho dì.”
Đỗ Hiểu Nghi cầm một số tiền, lễ phép đưa cho người phụ nữ trung niên trước mặt. Đã một tháng kể từ khi Đỗ Hiểu Nghi chuyển đến đây, tuy rằng bản thân có chút không quen nhưng chung quy thì cuộc sống hiện tại vẫn khá tốt đối với cô. Mới ngày đầu còn có chút trở ngại, nhưng dần dần rồi cô cũng thích nghi được với thành phố mới này thôi, vì cuộc sống vốn là những quy luật tuần hoàn kia mà.
“Hiểu Nghi, con còn trẻ mà sống một thân một mình như vậy, thực vất vả lắm phải không?”
“Vất vả một chút thì có sao, bản thân tốt hơn là được rồi.” - Đỗ Hiểu Nghi mỉm cười, một nụ cười chứa đựng sự thản nhiên ở trong đó.
Người đàn bà trước mặt trong lòng cũng thầm thán phục Đỗ Hiểu Nghi, bởi sự kiên trì cùng với nét mặt bình thản ở hoàn cảnh hiện tại của cô là thứ mà không phải ai cũng có được.
Còn nhớ khoảng thời gian trước, Đỗ Hiểu Nghi cố chấp với một đoạn tình yêu không hồi đáp, bị chính người mình yêu hắt hủi, bỏ mặc, nếu so với ngày ấy thì sự vất vả của hiện tại chẳng đáng là gì. Tất cả mọi cung bậc cảm xúc, mọi buồn vui đau đớn, mọi bất công trên đời, bản thân cô đều đã một lần thử nếm trải qua, vậy thì những khó khăn phía trước làm sao có thể cản được cô?
Mỗi buổi sáng, Đỗ Hiểu Nghi vẫn thường hay dậy sớm để chuẩn bị mở quán, bắt đầu cho một hành trình rộn ràng. Việc kinh doanh quán mì của cô, có thể nói là khá thuận lợi và suôn sẻ, thu hút được một số lượng lớn khách đến ăn. Có điều, khách càng đến đông thì một mình cô càng xoay sở không kịp, cũng vì vậy mà Đỗ Hiểu Nghi cô đã cực hơn rất nhiều. Nhưng, cô không sợ, bởi mẹ đã từng dạy cô, làm người thì phải biết đương đầu với những thử thách ở phía trước, dù có muốn gục ngã như thế nào thì cũng không được phép chùn bước.
Thỉnh thoảng, Đỗ Hiểu Nghi không làm chủ được bản thân, trong vô thức đã mở tấm hình của Lãnh Hàn Thiên trên điện thoại ra xem, rồi lại không kìm được nước mắt mà bật khóc. Dù ban ngày, cô có cố gắng tỏ ra kiên cường, bình tâm bao nhiêu, thì khi đêm về, chính cô lại cảm thấy được sự cô đơn từ tận sâu trong trái tim mình. Dù cho bản thân đã cố dặn lòng phải quên đi người đàn ông đó, nhưng chẳng hiểu sao, Đỗ Hiểu Nghi càng muốn quên thì lại càng không thể quên được. Đó cũng chính là nguyên nhân mà cô luôn cố gắng làm cho mình thật bận rộn để thôi suy nghĩ và đau lòng về kẻ đó nữa.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Đỗ Hiểu Nghi liền trở về nhà trong bộ dạng người không ra người, ma không ra ma. Vừa bước chân vào cửa, cô đã bị mẹ kế lôi ra hành hạ, sỉ nhục, chẳng những vậy mà bà ta còn bắt cô làm hết việc này đến việc khác, làm không xong thì không được ăn cơm. Cha cô - người đàn ông này cũng có sự hiện diện ở đó, nhưng ông ta lại lựa chọn tai không nghe, mắt không thấy mà mặc kệ cô bị đánh đập thậm tệ ra sao, những vết thương bị roi quất vào chằng chịt lên nhau. Mọi chuyện gia đình như thể bị dồn dập lại, vì không thể chịu nổi nên Đỗ Hiểu Nghi đã lén chạy ra ngoài, ngồi ở một góc khuất không ai thấy mà khóc nức nở. Cũng vào thời khắc ấy, Đỗ Hiểu Nghi đã gặp được hắn - Lãnh Hàn Thiên của năm 20 tuổi.
Mẹ cô hy vọng con gái mình sẽ không chọn sai người giống bà, nhưng tất cả đều là ý trời, Đỗ Hiểu Nghi cô vẫn chọn yêu nhầm kẻ mất rồi. Có điều, không thể không phủ nhận rằng cuộc hôn nhân của cô dù đau khổ nhưng ít ra vẫn chẳng thảm hại bằng mẹ cô. Đỗ Hiểu Nghi cô dùng 10 năm để yêu đơn phương Lãnh Hàn Thiên, sau đó cùng hắn kết hôn 3 năm, dù không hạnh phúc nhưng vẫn có con đường khác đó là ly hôn. Vậy, còn mẹ cô thì sao chứ? Mẹ cô dùng cả đời để bảo vệ và chăm sóc gia đình, vì gia đình, vì yêu người chồng kia mà từ bỏ công việc vốn đang phất lên như diều gặp gió, lại tự tay đập đổ sự nghiệp của chính mình, thế mà đến lúc xa lìa nhân thế, người đàn ông mẹ yêu cũng chẳng có lấy một phần lo lắng, ông ta cứ thản nhiên mặc xác bà.
Người ta thường hay nói, vợ chồng nếu hết tình thì vẫn còn nghĩa, nhưng hãy nhìn thử mà xem, người cha này của Đỗ Hiểu Nghi đến một chút nghĩa cũng chẳng hề cho lấy mẹ cô dù chỉ một lần. Tại sao con người lại có thể nhẫn tâm đến mức đã phụ tình, bội bạc, lại còn có thể vô tâm như vậy cơ chứ?
“Dì Trương, dì đến thu tiền nhà sao? Đây, để con lấy đưa cho dì.”
Đỗ Hiểu Nghi cầm một số tiền, lễ phép đưa cho người phụ nữ trung niên trước mặt. Đã một tháng kể từ khi Đỗ Hiểu Nghi chuyển đến đây, tuy rằng bản thân có chút không quen nhưng chung quy thì cuộc sống hiện tại vẫn khá tốt đối với cô. Mới ngày đầu còn có chút trở ngại, nhưng dần dần rồi cô cũng thích nghi được với thành phố mới này thôi, vì cuộc sống vốn là những quy luật tuần hoàn kia mà.
“Hiểu Nghi, con còn trẻ mà sống một thân một mình như vậy, thực vất vả lắm phải không?”
“Vất vả một chút thì có sao, bản thân tốt hơn là được rồi.” - Đỗ Hiểu Nghi mỉm cười, một nụ cười chứa đựng sự thản nhiên ở trong đó.
Người đàn bà trước mặt trong lòng cũng thầm thán phục Đỗ Hiểu Nghi, bởi sự kiên trì cùng với nét mặt bình thản ở hoàn cảnh hiện tại của cô là thứ mà không phải ai cũng có được.
Còn nhớ khoảng thời gian trước, Đỗ Hiểu Nghi cố chấp với một đoạn tình yêu không hồi đáp, bị chính người mình yêu hắt hủi, bỏ mặc, nếu so với ngày ấy thì sự vất vả của hiện tại chẳng đáng là gì. Tất cả mọi cung bậc cảm xúc, mọi buồn vui đau đớn, mọi bất công trên đời, bản thân cô đều đã một lần thử nếm trải qua, vậy thì những khó khăn phía trước làm sao có thể cản được cô?
Mỗi buổi sáng, Đỗ Hiểu Nghi vẫn thường hay dậy sớm để chuẩn bị mở quán, bắt đầu cho một hành trình rộn ràng. Việc kinh doanh quán mì của cô, có thể nói là khá thuận lợi và suôn sẻ, thu hút được một số lượng lớn khách đến ăn. Có điều, khách càng đến đông thì một mình cô càng xoay sở không kịp, cũng vì vậy mà Đỗ Hiểu Nghi cô đã cực hơn rất nhiều. Nhưng, cô không sợ, bởi mẹ đã từng dạy cô, làm người thì phải biết đương đầu với những thử thách ở phía trước, dù có muốn gục ngã như thế nào thì cũng không được phép chùn bước.
Thỉnh thoảng, Đỗ Hiểu Nghi không làm chủ được bản thân, trong vô thức đã mở tấm hình của Lãnh Hàn Thiên trên điện thoại ra xem, rồi lại không kìm được nước mắt mà bật khóc. Dù ban ngày, cô có cố gắng tỏ ra kiên cường, bình tâm bao nhiêu, thì khi đêm về, chính cô lại cảm thấy được sự cô đơn từ tận sâu trong trái tim mình. Dù cho bản thân đã cố dặn lòng phải quên đi người đàn ông đó, nhưng chẳng hiểu sao, Đỗ Hiểu Nghi càng muốn quên thì lại càng không thể quên được. Đó cũng chính là nguyên nhân mà cô luôn cố gắng làm cho mình thật bận rộn để thôi suy nghĩ và đau lòng về kẻ đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.