Chương 18: Đau Lòng
Xuân Sương (Pearl)
22/03/2023
Trách? Trách ai được đây? Sự lựa chọn của Lãnh Hàn Thiên ngay từ đầu đã
quá rõ ràng, cũng dứt khoát bộc lộ ra trong vẻ mặt không chút biến sắc.
Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan nhiều lần khuyên nhủ, bảo Lãnh Hàn
Thiên hãy thật cẩn trọng trước khi quyết định một sự việc gì đó, đừng để đến sau này lại hối hận. Thế nhưng, chính hắn vẫn lựa chọn không nghe,
lựa chọn tin vào mắt mình, lựa chọn che mờ lý trí để bất chấp đi theo
con tim, dùng đủ mọi cách để làm cho Đỗ Hiểu Nghi chấp nhận ly hôn.
Lãnh Hàn Thiên sớm nên hiểu, điều gì mà có khả năng khiến cho một người phụ nữ vốn rất chấp niệm và kiên định với tình yêu lại tự tay buông bỏ, rồi quay lưng bước đi mà không cần nhận bất cứ tài sản gì sau ly hôn? Suy cho cùng, thất vọng tích góp đủ nhiều thì ai cũng sẽ rời đi mà thôi, dù người đó đã từng quật cường trước sự ghẻ lạnh, hắt hủi nhiều đến độ nào. Lỗi lầm đã gây ra, liệu có còn cách nào sửa chữa được?
Trước cửa phòng cấp cứu lúc này chỉ có duy nhất một người đàn ông vẫn kiên trì chờ đợi trong từng tích tắc, trong từng giây, từng phút, từng tiếng đồng hồ. Sự chờ đợi bây giờ mà kể ra, thì tất cả có đáng là gì so với mười năm ngây ngô, ba năm tuổi xuân mà Đỗ Hiểu Nghi đã nguyện ý hy sinh vì Lãnh Hàn Thiên hắn chứ?
Ánh sáng đèn chợt tắt đi, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, một người phụ nữ mang trên mình một bộ đồ màu xanh quen thuộc của bệnh viện bước từ trong ra, người đàn ông nào đó nãy giờ vẫn đang lo lắng sốt vó cho người phụ nữ bên trong liền đứng phắt dậy, đi thật nhanh tới chỗ bác sĩ:
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
Vị bác sĩ nọ nhìn Lãnh Hàn Thiên, trong lòng lại có chút thán phục tình yêu dành cho bạn gái mình của người đàn ông với cả người toàn là máu trước mặt. Đỗ Hiểu Nghi được đưa vào phòng cấp cứu, tính nhẩm cũng tầm chừng sáu tiếng đồng hồ, ấy mà Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa chịu thay bộ đồ một màu máu kia ra, cả tay chân đều dính máu nguyên vẹn như cũ, điều này chứng tỏ hắn chưa từng rời khỏi đây, chưa từng rời mắt khỏi cánh cửa phòng cấp cứu một giây một phút nào.
Nghe trong câu hỏi của Lãnh Hàn Thiên có chút sợ sệt, nữ bác sĩ trước mặt tháo khẩu trang ra, nhìn hắn khẽ mỉm:
“Anh yên tâm, tình trạng hiện tại của cô ấy tuy rằng không được tốt, nhưng cũng chẳng quá xấu đến mức tệ hại.”
“Tốt là tốt, không tốt tức là không tốt, cô đừng có lấp lửng ở giữa nữa!”
Lãnh Hàn Thiên vì lo cho Đỗ Hiểu Nghi nên đã có chút phát cáu trước lời nói của người kia. Không tốt nhưng cũng không xấu là sao? Vậy cũng có nghĩa là tình hình rất có thể biến chuyển tệ hay chăng? Bản thân đã trên mức lo lắng rồi, lại còn gặp bác sĩ như thế này, chắc Lãnh Hàn Thiên hắn sợ hãi đến phát điên mất thôi!
“Trước tiên thì cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng xác suất tỉnh lại thì hơi thấp. Đến bao giờ mới tỉnh thì e rằng việc này còn phải trông chờ vào kỳ tích xuất hiện.”
Lãnh Hàn Thiên nhìn theo bóng dáng của chiếc giường mà Đỗ Hiểu Nghi đang được đẩy đi, không biết từ đâu mà nỗi sợ trong con người hắn ngày một lớn dần, buộc hắn nhất định phải hỏi rõ tình hình hiện tại của cô.
“Sao…sao lại như vậy được?”
Ánh mắt chứa đựng sự xót thương, Lãnh Hàn Thiên từ một vị tổng tài mặt lạnh, khí chất lãnh đạm, giờ đây đã sắp bật khóc như một đứa trẻ. Cái gì gọi là trông chờ vào kỳ tích chứ? Lỡ như kỳ tích không xuất hiện, vậy thì chẳng phải Đỗ Hiểu Nghi cô phải suốt đời sống trong bộ dạng người thực vật hay sao?
“Chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng có vẻ như cô ấy đã bị tai nạn khá nặng, được đưa vào viện hơi trễ, lại cộng thêm việc cô ấy không muốn nhớ hoặc đang muốn quên điều gì đó nên ý chí càng không muốn thức tỉnh. Với cả, não bộ của cô ấy có chút tổn thương, nếu có tỉnh lại thì rất có khả năng sẽ để lại di chứng đau đầu sau này.”
Nói xong, nữ bác sĩ kia rời đi, chỉ còn lại Lãnh Hàn Thiên phất phơ ở đó. Đôi chân cứ mãi lang thang ở hành lang bệnh viện, Lãnh Hàn Thiên không biết phải làm sao thì Đỗ Hiểu Nghi mới có thể tỉnh dậy nữa. Trông chờ vào kỳ tích, vậy thì đến bao giờ kỳ tích mới xuất hiện đây?
Lúc nãy bác sĩ có bảo là do cô không muốn nhớ hoặc đang muốn quên điều gì đó, liệu có phải là cô đang muốn quên hắn hay không? Lãnh Hàn Thiên đối xử với Đỗ Hiểu Nghi như vậy, tất nhiên là cô sẽ không bao giờ muốn nhớ về hắn nữa rồi nhỉ?
Cô…hận hắn lắm sao?
Không biết từ khi nào, đôi chân của Lãnh Hàn Thiên đã dừng lại trước phòng bệnh của Đỗ Hiểu Nghi. Thông qua khung kính nhỏ trên cửa, hắn có thể thấy rõ sự yếu ớt và đau đớn của cô ra sao. Cho dù Đỗ Hiểu Nghi chưa tỉnh lại, nhưng Lãnh Hàn Thiên hắn biết phải đối mặt với thân thể nằm bất động trong căn phòng kia như thế nào khi chính hắn là kẻ đầu sỏ cho mọi chuyện, cũng là nguyên nhân gián tiếp gây ra tai nạn không mong muốn của cô?
Lãnh Hàn Thiên sớm nên hiểu, điều gì mà có khả năng khiến cho một người phụ nữ vốn rất chấp niệm và kiên định với tình yêu lại tự tay buông bỏ, rồi quay lưng bước đi mà không cần nhận bất cứ tài sản gì sau ly hôn? Suy cho cùng, thất vọng tích góp đủ nhiều thì ai cũng sẽ rời đi mà thôi, dù người đó đã từng quật cường trước sự ghẻ lạnh, hắt hủi nhiều đến độ nào. Lỗi lầm đã gây ra, liệu có còn cách nào sửa chữa được?
Trước cửa phòng cấp cứu lúc này chỉ có duy nhất một người đàn ông vẫn kiên trì chờ đợi trong từng tích tắc, trong từng giây, từng phút, từng tiếng đồng hồ. Sự chờ đợi bây giờ mà kể ra, thì tất cả có đáng là gì so với mười năm ngây ngô, ba năm tuổi xuân mà Đỗ Hiểu Nghi đã nguyện ý hy sinh vì Lãnh Hàn Thiên hắn chứ?
Ánh sáng đèn chợt tắt đi, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, một người phụ nữ mang trên mình một bộ đồ màu xanh quen thuộc của bệnh viện bước từ trong ra, người đàn ông nào đó nãy giờ vẫn đang lo lắng sốt vó cho người phụ nữ bên trong liền đứng phắt dậy, đi thật nhanh tới chỗ bác sĩ:
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
Vị bác sĩ nọ nhìn Lãnh Hàn Thiên, trong lòng lại có chút thán phục tình yêu dành cho bạn gái mình của người đàn ông với cả người toàn là máu trước mặt. Đỗ Hiểu Nghi được đưa vào phòng cấp cứu, tính nhẩm cũng tầm chừng sáu tiếng đồng hồ, ấy mà Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa chịu thay bộ đồ một màu máu kia ra, cả tay chân đều dính máu nguyên vẹn như cũ, điều này chứng tỏ hắn chưa từng rời khỏi đây, chưa từng rời mắt khỏi cánh cửa phòng cấp cứu một giây một phút nào.
Nghe trong câu hỏi của Lãnh Hàn Thiên có chút sợ sệt, nữ bác sĩ trước mặt tháo khẩu trang ra, nhìn hắn khẽ mỉm:
“Anh yên tâm, tình trạng hiện tại của cô ấy tuy rằng không được tốt, nhưng cũng chẳng quá xấu đến mức tệ hại.”
“Tốt là tốt, không tốt tức là không tốt, cô đừng có lấp lửng ở giữa nữa!”
Lãnh Hàn Thiên vì lo cho Đỗ Hiểu Nghi nên đã có chút phát cáu trước lời nói của người kia. Không tốt nhưng cũng không xấu là sao? Vậy cũng có nghĩa là tình hình rất có thể biến chuyển tệ hay chăng? Bản thân đã trên mức lo lắng rồi, lại còn gặp bác sĩ như thế này, chắc Lãnh Hàn Thiên hắn sợ hãi đến phát điên mất thôi!
“Trước tiên thì cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng xác suất tỉnh lại thì hơi thấp. Đến bao giờ mới tỉnh thì e rằng việc này còn phải trông chờ vào kỳ tích xuất hiện.”
Lãnh Hàn Thiên nhìn theo bóng dáng của chiếc giường mà Đỗ Hiểu Nghi đang được đẩy đi, không biết từ đâu mà nỗi sợ trong con người hắn ngày một lớn dần, buộc hắn nhất định phải hỏi rõ tình hình hiện tại của cô.
“Sao…sao lại như vậy được?”
Ánh mắt chứa đựng sự xót thương, Lãnh Hàn Thiên từ một vị tổng tài mặt lạnh, khí chất lãnh đạm, giờ đây đã sắp bật khóc như một đứa trẻ. Cái gì gọi là trông chờ vào kỳ tích chứ? Lỡ như kỳ tích không xuất hiện, vậy thì chẳng phải Đỗ Hiểu Nghi cô phải suốt đời sống trong bộ dạng người thực vật hay sao?
“Chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng có vẻ như cô ấy đã bị tai nạn khá nặng, được đưa vào viện hơi trễ, lại cộng thêm việc cô ấy không muốn nhớ hoặc đang muốn quên điều gì đó nên ý chí càng không muốn thức tỉnh. Với cả, não bộ của cô ấy có chút tổn thương, nếu có tỉnh lại thì rất có khả năng sẽ để lại di chứng đau đầu sau này.”
Nói xong, nữ bác sĩ kia rời đi, chỉ còn lại Lãnh Hàn Thiên phất phơ ở đó. Đôi chân cứ mãi lang thang ở hành lang bệnh viện, Lãnh Hàn Thiên không biết phải làm sao thì Đỗ Hiểu Nghi mới có thể tỉnh dậy nữa. Trông chờ vào kỳ tích, vậy thì đến bao giờ kỳ tích mới xuất hiện đây?
Lúc nãy bác sĩ có bảo là do cô không muốn nhớ hoặc đang muốn quên điều gì đó, liệu có phải là cô đang muốn quên hắn hay không? Lãnh Hàn Thiên đối xử với Đỗ Hiểu Nghi như vậy, tất nhiên là cô sẽ không bao giờ muốn nhớ về hắn nữa rồi nhỉ?
Cô…hận hắn lắm sao?
Không biết từ khi nào, đôi chân của Lãnh Hàn Thiên đã dừng lại trước phòng bệnh của Đỗ Hiểu Nghi. Thông qua khung kính nhỏ trên cửa, hắn có thể thấy rõ sự yếu ớt và đau đớn của cô ra sao. Cho dù Đỗ Hiểu Nghi chưa tỉnh lại, nhưng Lãnh Hàn Thiên hắn biết phải đối mặt với thân thể nằm bất động trong căn phòng kia như thế nào khi chính hắn là kẻ đầu sỏ cho mọi chuyện, cũng là nguyên nhân gián tiếp gây ra tai nạn không mong muốn của cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.