Chương 36: Lòng Tin Bị Đánh Mất
Xuân Sương (Pearl)
21/04/2023
Thấm thoát, thời gian lại trôi qua thêm một tháng nữa, mà trong một
tháng này, Lãnh Hàn Thiên vẫn kiên trì, vẫn miệt mài tìm kiếm người phụ
nữ hắn yêu, không có một phút giây nào là ngừng nghỉ cả. Từ sau cái ngày Đỗ Hiểu Nghi bỏ chạy khỏi bệnh viện ấy, dường như mọi thứ đã thay đổi
rất nhiều, và thậm chí còn thay đổi nhiều hơn thời điểm mà cô vừa rời
khỏi ngôi biệt thự sang trọng kia nữa.
Cuộc sống của Lãnh Hàn Thiên sau đó cũng đã quay về quỹ đạo vốn có của nó, ngày qua ngày đều chỉ một màu tẻ nhạt, vô vị. Hắn cứ hết làm việc ở công ty, rồi đêm đến lại tự nhốt mình trong thư phòng ở ngôi biệt thự, mặc cho Triệu Nhã An có nghĩ đủ mọi cách thì hắn cũng không cho cô ta bước vào để làm phiền, dù chỉ là nửa bước chân. Đối với hắn hiện tại mà nói, Đỗ Hiểu Nghi đi rồi thì mọi ánh sáng của người đàn ông này cũng dần vụt tắt theo, và chừng nào mà còn chưa có tin tức về cô, thì chừng đó, Lãnh Hàn Thiên hắn sẽ chẳng bao giờ có thể yên lòng được.
“Thiên, là em đây.”
“Có chuyện gì?” - Lãnh Hàn Thiên vừa xem tài liệu, vừa nói vọng ra ngoài.
“À, em chỉ muốn kêu anh xuống dùng bữa thôi.”
“Em cứ ăn trước đi, sẵn tiện kêu dì Ngô đem một phần vào thư phòng cho anh luôn. Hiện tại, anh còn rất nhiều việc phải xử lý nên không thể xuống dưới được.”
“Nhưng mà anh đường đường là Chủ tịch của một tập đoàn lớn, những văn kiện đó có thể trực tiếp giao cho nhân viên làm, đâu nhất thiết phải tự mình động tay vào?”
Mắt thấy động tĩnh bên trong im ắng một hồi lâu, Lãnh Hàn Thiên cũng không đáp trả lại nữa, Triệu Nhã An tuy tức muốn điên đầu nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Thật ra, Triệu Nhã An thừa biết Lãnh Hàn Thiên trở nên như vậy là vì ai, vì người nào, chỉ là trước mặt của người đàn ông kia, cô ta không còn cách nào khác ngoài giả vờ như mình là một người đoan trang, thùy mị, rộng lượng, và không hay biết gì cả.
Từ sau cái lần giết người không thành đó thì Triệu Nhã An vẫn chưa có một hành động nào khác, bởi vì cô ta sợ rằng, nếu như cô ta lại manh động, lại cho người đi tìm kiếm Đỗ Hiểu Nghi thì không sớm cũng chẳng muộn, Lãnh Hàn Thiên hắn sẽ phát giác ra mà thôi. Cũng chính vì lý do đó, cho nên Triệu Nhã An mới lựa chọn “ám binh bất động”, dù cô ta thừa biết, Lãnh Hàn Thiên vẫn luôn cho người đi tìm tung tích của Đỗ Hiểu Nghi.
Sự lạnh nhạt của Lãnh Hàn Thiên hiện tại như thể càng làm cho Triệu Nhã An căm hận Đỗ Hiểu Nghi hơn, không có cách nào giải trừ. Nếu bây giờ đem cô đặt ở trước mặt người phụ nữ nham hiểm đó, thì khẳng định, cô ta chắc chắn sẽ bóp nát cô ở trong lòng bàn tay cho mà xem. Suy cho cùng, sự ghen ghét, đố kỵ của phụ nữ luôn là một thứ gì đó khiến cho con người ta không thể tránh khỏi một phen sợ hãi không thôi.
Có lẽ, trên thực tế, Lãnh Hàn Thiên và Triệu Nhã An vẫn có thể bình tĩnh nói qua nói lại như mọi khi, người khác nhìn vô thì cũng cho rằng bọn họ giống như bình thường vậy thôi, thế nhưng có đi sâu vào mới hay, hai người bọn họ không khác gì là đang cùng nhau đấu trí cả. Một người thì biết rõ toàn bộ sự thật nhưng vẫn lựa chọn không nói gì cả, khi ở trước mặt Triệu Nhã An thì hắn cũng chẳng đề cập đến những chuyện đó, chỉ có điều là hắn lạnh nhạt với cô ta hơn đôi phần, đặc biệt là mỗi đêm, Lãnh Hàn Thiên lúc nào cũng ở trong thư phòng chứ tuyệt nhiên không quay về phòng ngủ của bọn họ. Mặt khác, người kia rõ là thừa biết người đàn ông bên cạnh đã biết hết tất cả, thừa biết hắn không còn tình cảm với cô ta như lúc đầu, ấy mà Triệu Nhã An vẫn giả vờ, vẫn cùng Lãnh Hàn Thiên đóng tiếp cái màn kịch mà không biết đến khi nào có thể mới kết thúc được.
Lãnh Hàn Thiên không muốn nói ra những gì hắn đã biết được, bởi lẽ hắn cho rằng cả hai dù sao cũng đã từng có một khoảng thời gian yêu nhau, hắn không muốn đưa mọi chuyện đi ngày càng xa hơn, càng không hy vọng những khoảnh khắc yêu thương ngày đó của bọn họ bị phá vỡ chỉ trong chốc lát. Dù cho bây giờ, người mà Lãnh Hàn Thiên thật sự yêu là Đỗ Hiểu Nghi thì hắn cũng không thể nhẫn tâm đuổi Triệu Nhã An ra khỏi biệt thự. Lãnh Hàn Thiên không muốn làm tổn thương người phụ nữ bên cạnh, lại biết rõ Triệu Nhã An vốn chẳng có nơi nào để đi nữa, thế nên hắn đã im lặng, không muốn làm to mọi chuyện.
Về phần Triệu Nhã An, người phụ nữ đó nắm chắc mọi việc ở trong lòng bàn tay, và đồng thời cô ta cũng hiểu, Lãnh Hàn Thiên chắc chắn sẽ không thể tuyệt tình với cô ta như vậy đâu, vì ít nhiều gì thì hắn cũng đã từng yêu cô ta hết mình. Nhân lúc Lãnh Hàn Thiên vẫn còn chút ít sự kiên nhẫn dành cho cô ta, vậy nên Triệu Nhã An đã vờ như biết thân biết phận, cố gắng làm cho hắn nhất định phải tin tưởng cô ta thêm một lần nữa. Thế nhưng, Triệu Nhã An lại không hề ngờ tới, thứ mà trên đời này khó kiếm được nhất, đó chính là lòng tin đã bị đánh mất. Lãnh Hàn Thiên hắn không nói, nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là hắn vẫn còn tin người phụ nữ xảo trá như cô ta chứ?
Cuộc sống của Lãnh Hàn Thiên sau đó cũng đã quay về quỹ đạo vốn có của nó, ngày qua ngày đều chỉ một màu tẻ nhạt, vô vị. Hắn cứ hết làm việc ở công ty, rồi đêm đến lại tự nhốt mình trong thư phòng ở ngôi biệt thự, mặc cho Triệu Nhã An có nghĩ đủ mọi cách thì hắn cũng không cho cô ta bước vào để làm phiền, dù chỉ là nửa bước chân. Đối với hắn hiện tại mà nói, Đỗ Hiểu Nghi đi rồi thì mọi ánh sáng của người đàn ông này cũng dần vụt tắt theo, và chừng nào mà còn chưa có tin tức về cô, thì chừng đó, Lãnh Hàn Thiên hắn sẽ chẳng bao giờ có thể yên lòng được.
“Thiên, là em đây.”
“Có chuyện gì?” - Lãnh Hàn Thiên vừa xem tài liệu, vừa nói vọng ra ngoài.
“À, em chỉ muốn kêu anh xuống dùng bữa thôi.”
“Em cứ ăn trước đi, sẵn tiện kêu dì Ngô đem một phần vào thư phòng cho anh luôn. Hiện tại, anh còn rất nhiều việc phải xử lý nên không thể xuống dưới được.”
“Nhưng mà anh đường đường là Chủ tịch của một tập đoàn lớn, những văn kiện đó có thể trực tiếp giao cho nhân viên làm, đâu nhất thiết phải tự mình động tay vào?”
Mắt thấy động tĩnh bên trong im ắng một hồi lâu, Lãnh Hàn Thiên cũng không đáp trả lại nữa, Triệu Nhã An tuy tức muốn điên đầu nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Thật ra, Triệu Nhã An thừa biết Lãnh Hàn Thiên trở nên như vậy là vì ai, vì người nào, chỉ là trước mặt của người đàn ông kia, cô ta không còn cách nào khác ngoài giả vờ như mình là một người đoan trang, thùy mị, rộng lượng, và không hay biết gì cả.
Từ sau cái lần giết người không thành đó thì Triệu Nhã An vẫn chưa có một hành động nào khác, bởi vì cô ta sợ rằng, nếu như cô ta lại manh động, lại cho người đi tìm kiếm Đỗ Hiểu Nghi thì không sớm cũng chẳng muộn, Lãnh Hàn Thiên hắn sẽ phát giác ra mà thôi. Cũng chính vì lý do đó, cho nên Triệu Nhã An mới lựa chọn “ám binh bất động”, dù cô ta thừa biết, Lãnh Hàn Thiên vẫn luôn cho người đi tìm tung tích của Đỗ Hiểu Nghi.
Sự lạnh nhạt của Lãnh Hàn Thiên hiện tại như thể càng làm cho Triệu Nhã An căm hận Đỗ Hiểu Nghi hơn, không có cách nào giải trừ. Nếu bây giờ đem cô đặt ở trước mặt người phụ nữ nham hiểm đó, thì khẳng định, cô ta chắc chắn sẽ bóp nát cô ở trong lòng bàn tay cho mà xem. Suy cho cùng, sự ghen ghét, đố kỵ của phụ nữ luôn là một thứ gì đó khiến cho con người ta không thể tránh khỏi một phen sợ hãi không thôi.
Có lẽ, trên thực tế, Lãnh Hàn Thiên và Triệu Nhã An vẫn có thể bình tĩnh nói qua nói lại như mọi khi, người khác nhìn vô thì cũng cho rằng bọn họ giống như bình thường vậy thôi, thế nhưng có đi sâu vào mới hay, hai người bọn họ không khác gì là đang cùng nhau đấu trí cả. Một người thì biết rõ toàn bộ sự thật nhưng vẫn lựa chọn không nói gì cả, khi ở trước mặt Triệu Nhã An thì hắn cũng chẳng đề cập đến những chuyện đó, chỉ có điều là hắn lạnh nhạt với cô ta hơn đôi phần, đặc biệt là mỗi đêm, Lãnh Hàn Thiên lúc nào cũng ở trong thư phòng chứ tuyệt nhiên không quay về phòng ngủ của bọn họ. Mặt khác, người kia rõ là thừa biết người đàn ông bên cạnh đã biết hết tất cả, thừa biết hắn không còn tình cảm với cô ta như lúc đầu, ấy mà Triệu Nhã An vẫn giả vờ, vẫn cùng Lãnh Hàn Thiên đóng tiếp cái màn kịch mà không biết đến khi nào có thể mới kết thúc được.
Lãnh Hàn Thiên không muốn nói ra những gì hắn đã biết được, bởi lẽ hắn cho rằng cả hai dù sao cũng đã từng có một khoảng thời gian yêu nhau, hắn không muốn đưa mọi chuyện đi ngày càng xa hơn, càng không hy vọng những khoảnh khắc yêu thương ngày đó của bọn họ bị phá vỡ chỉ trong chốc lát. Dù cho bây giờ, người mà Lãnh Hàn Thiên thật sự yêu là Đỗ Hiểu Nghi thì hắn cũng không thể nhẫn tâm đuổi Triệu Nhã An ra khỏi biệt thự. Lãnh Hàn Thiên không muốn làm tổn thương người phụ nữ bên cạnh, lại biết rõ Triệu Nhã An vốn chẳng có nơi nào để đi nữa, thế nên hắn đã im lặng, không muốn làm to mọi chuyện.
Về phần Triệu Nhã An, người phụ nữ đó nắm chắc mọi việc ở trong lòng bàn tay, và đồng thời cô ta cũng hiểu, Lãnh Hàn Thiên chắc chắn sẽ không thể tuyệt tình với cô ta như vậy đâu, vì ít nhiều gì thì hắn cũng đã từng yêu cô ta hết mình. Nhân lúc Lãnh Hàn Thiên vẫn còn chút ít sự kiên nhẫn dành cho cô ta, vậy nên Triệu Nhã An đã vờ như biết thân biết phận, cố gắng làm cho hắn nhất định phải tin tưởng cô ta thêm một lần nữa. Thế nhưng, Triệu Nhã An lại không hề ngờ tới, thứ mà trên đời này khó kiếm được nhất, đó chính là lòng tin đã bị đánh mất. Lãnh Hàn Thiên hắn không nói, nhưng như vậy cũng đâu có nghĩa là hắn vẫn còn tin người phụ nữ xảo trá như cô ta chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.