Chương 1: Ly Hôn
Xuân Sương (Pearl)
16/03/2023
"Chúng ta…ly hôn đi!”
Người phụ nữ vẻ mặt có chút mệt mỏi cầm một tờ giấy ly hôn đặt trên bàn, cơ thể tựa hồ vỡ ra thành từng mảnh. Đỗ Hiểu Nghi cố kìm nén nỗi đau tình trong lòng, cất giấu đi những giọt nước mắt thương tổn mà nhìn người đàn ông cao to trước mặt. Hai người, vốn dĩ đang ở một khoảng cách rất gần, nhưng cớ sao bản thân cô lại hình thành nên một cảm giác xa lạ đến thế nhỉ? Chưa bao giờ trong ngần ấy năm tuổi xuân của mình, Đỗ Hiểu Nghi cảm thấy khoảng cách giữa cô và Lãnh Hàn Thiên là quá xa đến như vậy, xa đến độ không thể thấy được điểm dừng. Nếu như 3 năm trước, Đỗ Hiểu Nghi vui vẻ, hạnh phúc khi được làm cô dâu của Lãnh Hàn Thiên, cùng nắm tay hắn bước đi trên một lễ đường, thì 3 năm sau, khi ngồi trực diện với hắn để đưa ra lời đề nghị ly hôn, trái tim cô lại nhức nhói bấy nhiêu, khổ sở bấy nhiêu. Mà, chắc hắn cũng không nhớ ngày hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của hắn và cô đâu, phải không? Đến ngày sinh thần của cô, khả năng hắn còn không nhớ chứ nói chi là ngày thành hôn - ngày mà hắn nhất quyết cho rằng chính cô là kẻ đã tước đoạt đi mọi niềm vui của hắn cùng cô gái kia.
“Cô có chắc là muốn ly hôn với tôi đó chứ?”
Đỗ Hiểu Nghi lúc này không dám tiếp tục tìm kiếm tia hy vọng từ trong ánh mắt của Lãnh Hàn Thiên nữa, bởi cô sợ nếu cứ như vậy thì bản thân cô cũng chẳng có cách nào buông tay rời đi được. Lãnh Hàn Thiên - người đàn ông này chưa một lần là dành cho cô, nói đúng hơn thì hắn không bao giờ yêu cô, thậm chí kể cả một cái liếc mắt thương hại, e rằng hắn cũng chẳng thèm muốn quăng cho cô nữa là.
“Em chắc chắn.”
“Cô đừng có dở thủ đoạn đó với tôi! Mọi hôm, tôi yêu cầu ký giấy ly hôn, cô một hai không đồng ý, lại còn đem cha mẹ tôi ra làm lá chắn, vậy mà hôm nay cô tự mình đem giấy lý hôn ra, dễ dàng đề nghị ly hôn? Hay là thực chất cô đã tìm được người đàn ông nào giàu có và quyền lực để có thể bao nuôi cho cô, nên cô mới ra quyết định ly hôn với tôi? Nói cho cô biết, cha mẹ tôi có thể dễ bị cô lừa gạt, nhưng tôi thì không!”
Lời nói khẳng định muốn ly hôn của Đỗ Hiểu Nghi vừa buông ra, Lãnh Hàn Thiên liền tức giận, đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho những chiếc tách trà vốn đang yên vị trên bàn cũng bị vỡ ra tan tành, mà Đỗ Hiểu Nghi cô chỉ có thể cố gắng gượng cười trong nỗi đau tuyệt vọng. Suy cho cùng thì cuộc hôn nhân của bọn họ, ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là sẽ giống như những chiếc tách trà này vậy, sớm đã rạn nứt không một vết cắt.
Cơn nóng giận của Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa nguôi đi được phần nào, ấy mà vừa hay lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi đến, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, thế nhưng lại có thể khiến cho một người nổi danh là quyết đoán, lạnh lùng như hắn hạ bớt đi sự nóng giận, vả lại còn khẩn trương như thế. Nghe giọng điệu nhẹ nhàng, thân mật ấy, không nói thì Đỗ Hiểu Nghi cũng thừa biết người kia là ai, và chỉ có một người duy nhất mới có sức ảnh hưởng lớn như vậy với hắn mà thôi.
Sau khi nghe điện thoại xong, Lãnh Hàn Thiên liền phóng xe ra khỏi biệt thự, bóng dáng của chiếc xe màu trắng dần mờ ảo, hư vô từ phía xa xa, chỉ để lại một mình Đỗ Hiểu Nghi cô đơn, lạnh lẽo trong một căn biệt thự rộng lớn, sang trọng. Haaa…Thật nực cười làm sao! Một căn biệt thự hào nhoáng như vậy, ấy mà tối ngày chỉ có một người ở đó tự sinh tự diệt, đau ốm cũng chẳng dám kể lể với ai. Nói về người làm, tất cả sớm đã được Lãnh Hàn Thiên cho nghỉ việc hết cả rồi, chỉ vì hắn muốn giày vò cô, trừng phạt cô, khiến cô phải chịu cái cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có người bên cạnh. Còn về phần hắn, nếu không phải chính cô lừa hắn rằng cha mẹ của hắn sẽ đến thì chắc có lẽ ngày hôm nay, hắn đã không trở về đâu. Có chồng cũng giống như không có, số lần gặp mặt từ khi kết hôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại chưa từng ăn chung một bữa cơm lần nào trừ khi có sự hiện diện của cha mẹ hắn. Cuộc sống như thế này thì có khác gì địa ngục hay không chứ?
Câu nói trước khi rời đi của Lãnh Hàn Thiên giống như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đang dần chết đi của Đỗ Hiểu Nghi. Đối với người đàn ông mà cô đã dùng cả 10 năm thanh xuân để yêu, lẽ nào cô lại là người phụ nữ mưu mô, xảo quyệt, không từ thủ đoạn như vậy hay sao? Tình yêu của cô từ đầu đến cuối, Lãnh Hàn Thiên đều chưa bao giờ thử dùng trái tim của hắn để đón nhận. Trong lòng hắn, Đỗ Hiểu Nghi cô chẳng khác nào là lòng dạ rắn rết, dù mọi tâm kế để cùng hắn về chung một tổ ấm, khiến cho hắn cùng người hắn yêu phải chia lìa, hai người ở hai đất nước khác nhau.
Người phụ nữ vẻ mặt có chút mệt mỏi cầm một tờ giấy ly hôn đặt trên bàn, cơ thể tựa hồ vỡ ra thành từng mảnh. Đỗ Hiểu Nghi cố kìm nén nỗi đau tình trong lòng, cất giấu đi những giọt nước mắt thương tổn mà nhìn người đàn ông cao to trước mặt. Hai người, vốn dĩ đang ở một khoảng cách rất gần, nhưng cớ sao bản thân cô lại hình thành nên một cảm giác xa lạ đến thế nhỉ? Chưa bao giờ trong ngần ấy năm tuổi xuân của mình, Đỗ Hiểu Nghi cảm thấy khoảng cách giữa cô và Lãnh Hàn Thiên là quá xa đến như vậy, xa đến độ không thể thấy được điểm dừng. Nếu như 3 năm trước, Đỗ Hiểu Nghi vui vẻ, hạnh phúc khi được làm cô dâu của Lãnh Hàn Thiên, cùng nắm tay hắn bước đi trên một lễ đường, thì 3 năm sau, khi ngồi trực diện với hắn để đưa ra lời đề nghị ly hôn, trái tim cô lại nhức nhói bấy nhiêu, khổ sở bấy nhiêu. Mà, chắc hắn cũng không nhớ ngày hôm nay là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của hắn và cô đâu, phải không? Đến ngày sinh thần của cô, khả năng hắn còn không nhớ chứ nói chi là ngày thành hôn - ngày mà hắn nhất quyết cho rằng chính cô là kẻ đã tước đoạt đi mọi niềm vui của hắn cùng cô gái kia.
“Cô có chắc là muốn ly hôn với tôi đó chứ?”
Đỗ Hiểu Nghi lúc này không dám tiếp tục tìm kiếm tia hy vọng từ trong ánh mắt của Lãnh Hàn Thiên nữa, bởi cô sợ nếu cứ như vậy thì bản thân cô cũng chẳng có cách nào buông tay rời đi được. Lãnh Hàn Thiên - người đàn ông này chưa một lần là dành cho cô, nói đúng hơn thì hắn không bao giờ yêu cô, thậm chí kể cả một cái liếc mắt thương hại, e rằng hắn cũng chẳng thèm muốn quăng cho cô nữa là.
“Em chắc chắn.”
“Cô đừng có dở thủ đoạn đó với tôi! Mọi hôm, tôi yêu cầu ký giấy ly hôn, cô một hai không đồng ý, lại còn đem cha mẹ tôi ra làm lá chắn, vậy mà hôm nay cô tự mình đem giấy lý hôn ra, dễ dàng đề nghị ly hôn? Hay là thực chất cô đã tìm được người đàn ông nào giàu có và quyền lực để có thể bao nuôi cho cô, nên cô mới ra quyết định ly hôn với tôi? Nói cho cô biết, cha mẹ tôi có thể dễ bị cô lừa gạt, nhưng tôi thì không!”
Lời nói khẳng định muốn ly hôn của Đỗ Hiểu Nghi vừa buông ra, Lãnh Hàn Thiên liền tức giận, đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho những chiếc tách trà vốn đang yên vị trên bàn cũng bị vỡ ra tan tành, mà Đỗ Hiểu Nghi cô chỉ có thể cố gắng gượng cười trong nỗi đau tuyệt vọng. Suy cho cùng thì cuộc hôn nhân của bọn họ, ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là sẽ giống như những chiếc tách trà này vậy, sớm đã rạn nứt không một vết cắt.
Cơn nóng giận của Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa nguôi đi được phần nào, ấy mà vừa hay lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi đến, không biết đầu dây bên kia đã nói gì, thế nhưng lại có thể khiến cho một người nổi danh là quyết đoán, lạnh lùng như hắn hạ bớt đi sự nóng giận, vả lại còn khẩn trương như thế. Nghe giọng điệu nhẹ nhàng, thân mật ấy, không nói thì Đỗ Hiểu Nghi cũng thừa biết người kia là ai, và chỉ có một người duy nhất mới có sức ảnh hưởng lớn như vậy với hắn mà thôi.
Sau khi nghe điện thoại xong, Lãnh Hàn Thiên liền phóng xe ra khỏi biệt thự, bóng dáng của chiếc xe màu trắng dần mờ ảo, hư vô từ phía xa xa, chỉ để lại một mình Đỗ Hiểu Nghi cô đơn, lạnh lẽo trong một căn biệt thự rộng lớn, sang trọng. Haaa…Thật nực cười làm sao! Một căn biệt thự hào nhoáng như vậy, ấy mà tối ngày chỉ có một người ở đó tự sinh tự diệt, đau ốm cũng chẳng dám kể lể với ai. Nói về người làm, tất cả sớm đã được Lãnh Hàn Thiên cho nghỉ việc hết cả rồi, chỉ vì hắn muốn giày vò cô, trừng phạt cô, khiến cô phải chịu cái cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có người bên cạnh. Còn về phần hắn, nếu không phải chính cô lừa hắn rằng cha mẹ của hắn sẽ đến thì chắc có lẽ ngày hôm nay, hắn đã không trở về đâu. Có chồng cũng giống như không có, số lần gặp mặt từ khi kết hôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại chưa từng ăn chung một bữa cơm lần nào trừ khi có sự hiện diện của cha mẹ hắn. Cuộc sống như thế này thì có khác gì địa ngục hay không chứ?
Câu nói trước khi rời đi của Lãnh Hàn Thiên giống như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim đang dần chết đi của Đỗ Hiểu Nghi. Đối với người đàn ông mà cô đã dùng cả 10 năm thanh xuân để yêu, lẽ nào cô lại là người phụ nữ mưu mô, xảo quyệt, không từ thủ đoạn như vậy hay sao? Tình yêu của cô từ đầu đến cuối, Lãnh Hàn Thiên đều chưa bao giờ thử dùng trái tim của hắn để đón nhận. Trong lòng hắn, Đỗ Hiểu Nghi cô chẳng khác nào là lòng dạ rắn rết, dù mọi tâm kế để cùng hắn về chung một tổ ấm, khiến cho hắn cùng người hắn yêu phải chia lìa, hai người ở hai đất nước khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.