Chương 22: Eo của cô ấy vừa nhỏ vừa mềm (1 / 2)
Nguyệt Dã Sơn Hồ
05/11/2024
Kiều Trân bị giữ chặt trong vòng tay ấm áp của Tần Dực Trì, đầu óc cô như một mớ bòng bong.
Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tần Dực Trì vang lên bên tai, mang theo chút khí phách hoang dã, giống hệt như giọng trong ký ức của cô.
Cảm giác như ngay giây tiếp theo sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Tim Kiều Trân đập loạn xạ, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, như con tôm vừa được luộc chín, lan đến tận gốc tai.
Cứu với, cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng kiếp trước bị Tần Dực Trì giữ chặt trên giường, thật sự không thể chấp nhận được!
Ký ức chỉ có một phần nhỏ, cô cũng không hiểu tại sao kiếp trước mình lại ngốc đến mức đồng ý kết hôn.
Đôi chân cô mềm nhũn, cả người rũ rượi trong vòng tay Tần Dực Trì, lắp bắp nói: "Tớ…tớ không sao…"
Cô chỉ muốn biến thành con kiến nhỏ rồi lén lút trốn đi thôi, cô có làm gì sai đâu chứ.
"Không sao?"
Tần Dực Trì hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị: "Vậy sao mặt cậu đỏ thế này?"
Kiều Trân cắn môi không nói, cảm giác như sắp xấu hổ c.h.ế.t đi được.
Nhìn thấy những hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ như thế, sao có thể không đỏ mặt được chứ.
Cô che mặt lại, tức giận đến thẹn thùng, lớn tiếng phản bác: "Tớ, tớ không có."
Mặt cô đâu có đỏ chứ, hoàn toàn không có… dù sao cô không nhìn thấy thì tức là không có.
Lý lẽ không đứng vững, nhưng khí thế vẫn hừng hực.
Tần Dực Trì khẽ cười, nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, cũng không vạch trần thêm.
Cô gái nhỏ mềm nhũn trong vòng tay hắn, vòng eo mảnh mai, nắm vừa tay, gò má như nhuốm một lớp hồng nhạt.
Mặt đỏ như quả cà chua rồi, còn bảo không đỏ?
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Tần Dực Trì thu lại thái độ lười nhác, giọng điệu nghiêm túc: "Cậu có phải không khỏe trong người không?"
Ba lần rồi.
Ba lần cô ngất trong lòng hắn.
Lần đầu là khi vừa vào cổng trường, lần thứ hai là lúc trời mưa lớn, lần thứ ba là bây giờ, mỗi lần Kiều Trân đều bất ngờ ngất xỉu, nhưng chỉ trong chốc lát sau lại như không có gì xảy ra.
Thật là hiện tượng kỳ lạ.
Kiều Trân lắc đầu, chớp chớp mắt: "Có thể… tại tớ thức khuya nhiều quá thôi, tớ không sao mà."
Nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không kể những ký ức kiếp trước này cho Tần Dực Trì biết.
Chưa kể hắn có tin hay không, quan trọng là kiếp trước hai người đã kết hôn và gắn kết với nhau… nếu Tần Dực Trì biết, liệu hắn có phản ứng gì không?
Vậy sau này hai người gặp nhau, chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng.
Kiều Trân ấp úng đáp bừa, che mặt đang nóng ran rồi chạy đi: "Tự nhiên nhớ ra có việc, tớ về ký túc xá trước đây, hôm khác mời cậu ăn cơm nhé~"
Như một con thỏ, cô vụt chạy biến mất.
Tần Dực Trì lười biếng nhếch môi, ánh mắt chứa đựng nụ cười, đầu ngón tay hắn vẫn còn lưu lại mùi hương nhè nhẹ của hoa nhài từ cô gái nhỏ.
Vòng eo của cô,
Vừa nhỏ, vừa mềm.
Hầu kết của Tần Dực Trì khẽ động, mà chính hắn cũng không nhận ra rằng, đôi tai của mình cũng đang dần dần nhuốm màu đỏ.
Như ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, rực rỡ huy hoàng, không ngừng cháy bỏng.
Đến khi bóng dáng cô gái nhỏ biến mất sau góc tường, Tần Dực Trì mới thu ánh mắt lại, cảm thấy cổ họng khô khốc, rồi bước xuống bậc thềm.
Trong khoảnh khắc, hắn nhạy bén nhận ra điều gì đó, lập tức ngước lên nhìn lại.
Bóng dáng của Kỷ Hiến lẻ loi biến mất trong hành lang.
Không biết cậu ta đã đứng đó bao lâu, và nhìn thấy được bao nhiêu.
Tần Dực Trì thu lại nụ cười, khuôn mặt thoáng trầm xuống, dần dần kìm nén sự khó chịu trong ánh mắt, nắm tay bên hông cũng dần siết chặt...
Hành lang.
Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tần Dực Trì vang lên bên tai, mang theo chút khí phách hoang dã, giống hệt như giọng trong ký ức của cô.
Cảm giác như ngay giây tiếp theo sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Tim Kiều Trân đập loạn xạ, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, như con tôm vừa được luộc chín, lan đến tận gốc tai.
Cứu với, cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng kiếp trước bị Tần Dực Trì giữ chặt trên giường, thật sự không thể chấp nhận được!
Ký ức chỉ có một phần nhỏ, cô cũng không hiểu tại sao kiếp trước mình lại ngốc đến mức đồng ý kết hôn.
Đôi chân cô mềm nhũn, cả người rũ rượi trong vòng tay Tần Dực Trì, lắp bắp nói: "Tớ…tớ không sao…"
Cô chỉ muốn biến thành con kiến nhỏ rồi lén lút trốn đi thôi, cô có làm gì sai đâu chứ.
"Không sao?"
Tần Dực Trì hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị: "Vậy sao mặt cậu đỏ thế này?"
Kiều Trân cắn môi không nói, cảm giác như sắp xấu hổ c.h.ế.t đi được.
Nhìn thấy những hình ảnh không phù hợp với trẻ nhỏ như thế, sao có thể không đỏ mặt được chứ.
Cô che mặt lại, tức giận đến thẹn thùng, lớn tiếng phản bác: "Tớ, tớ không có."
Mặt cô đâu có đỏ chứ, hoàn toàn không có… dù sao cô không nhìn thấy thì tức là không có.
Lý lẽ không đứng vững, nhưng khí thế vẫn hừng hực.
Tần Dực Trì khẽ cười, nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, cũng không vạch trần thêm.
Cô gái nhỏ mềm nhũn trong vòng tay hắn, vòng eo mảnh mai, nắm vừa tay, gò má như nhuốm một lớp hồng nhạt.
Mặt đỏ như quả cà chua rồi, còn bảo không đỏ?
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Tần Dực Trì thu lại thái độ lười nhác, giọng điệu nghiêm túc: "Cậu có phải không khỏe trong người không?"
Ba lần rồi.
Ba lần cô ngất trong lòng hắn.
Lần đầu là khi vừa vào cổng trường, lần thứ hai là lúc trời mưa lớn, lần thứ ba là bây giờ, mỗi lần Kiều Trân đều bất ngờ ngất xỉu, nhưng chỉ trong chốc lát sau lại như không có gì xảy ra.
Thật là hiện tượng kỳ lạ.
Kiều Trân lắc đầu, chớp chớp mắt: "Có thể… tại tớ thức khuya nhiều quá thôi, tớ không sao mà."
Nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không kể những ký ức kiếp trước này cho Tần Dực Trì biết.
Chưa kể hắn có tin hay không, quan trọng là kiếp trước hai người đã kết hôn và gắn kết với nhau… nếu Tần Dực Trì biết, liệu hắn có phản ứng gì không?
Vậy sau này hai người gặp nhau, chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng.
Kiều Trân ấp úng đáp bừa, che mặt đang nóng ran rồi chạy đi: "Tự nhiên nhớ ra có việc, tớ về ký túc xá trước đây, hôm khác mời cậu ăn cơm nhé~"
Như một con thỏ, cô vụt chạy biến mất.
Tần Dực Trì lười biếng nhếch môi, ánh mắt chứa đựng nụ cười, đầu ngón tay hắn vẫn còn lưu lại mùi hương nhè nhẹ của hoa nhài từ cô gái nhỏ.
Vòng eo của cô,
Vừa nhỏ, vừa mềm.
Hầu kết của Tần Dực Trì khẽ động, mà chính hắn cũng không nhận ra rằng, đôi tai của mình cũng đang dần dần nhuốm màu đỏ.
Như ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, rực rỡ huy hoàng, không ngừng cháy bỏng.
Đến khi bóng dáng cô gái nhỏ biến mất sau góc tường, Tần Dực Trì mới thu ánh mắt lại, cảm thấy cổ họng khô khốc, rồi bước xuống bậc thềm.
Trong khoảnh khắc, hắn nhạy bén nhận ra điều gì đó, lập tức ngước lên nhìn lại.
Bóng dáng của Kỷ Hiến lẻ loi biến mất trong hành lang.
Không biết cậu ta đã đứng đó bao lâu, và nhìn thấy được bao nhiêu.
Tần Dực Trì thu lại nụ cười, khuôn mặt thoáng trầm xuống, dần dần kìm nén sự khó chịu trong ánh mắt, nắm tay bên hông cũng dần siết chặt...
Hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.