Chương 9: Hóa Ra, Vẫn Luôn Là Anh (1/2)
Nguyệt Dã Sơn Hồ
05/11/2024
Cơn mưa bão đến bất ngờ, những hạt mưa nặng nề đập mạnh xuống mặt đất, b.ắ.n tung tóe thành từng lớp nước, như đang trút xả một cảm xúc gì đó, mạnh mẽ và dữ dội.
Sinh viên đồng loạt mở ô, bắt đầu phàn nàn về thời tiết khó chịu thay đổi đột ngột này.
Vũ Văn Kiếm đi bên cạnh Kỷ Hiến, che ô cho anh, cười khinh bỉ: "Tao biết rồi, Kiều Trân muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ gì! Thật là buồn cười."
Một nam sinh khác tiếp lời, hừ lạnh: "Cô ta có chịu nổi không? Tao cá là chưa đầy một tuần, cô ta sẽ chạy trở lại ngay."
"Một tuần? Tao nghĩ chỉ cần hai ngày thôi!"
Tiếng cười chế giễu dần bị chìm trong tiếng mưa rơi. Trời ngày càng tối, những đám mây đen bao phủ khắp nơi.
Kỷ Hiến đột ngột dừng bước, biểu cảm cứng đờ trong giây lát.
Những chàng trai khác nhìn theo ánh mắt của anh.
Xa xa, một nam một nữ cùng che chung một chiếc ô đen, vai kề vai, nhìn nhau cười, trông như cặp đôi đang yêu nhau say đắm.
Cơn mưa lớn phủ lên họ một lớp màn mờ mịt, tạo nên không khí vừa mơ hồ vừa thân mật.
Mọi người chăm chú nhìn kỹ hơn, rồi đồng loạt mở to mắt.
Đây... chẳng phải là Kiều Trân và Tần Dực Trì sao?!!
Bỗng chốc cả nhóm rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Vũ Văn Kiếm nheo mắt: "Được đấy, thật giỏi, diễn trò thật toàn diện, thủ đoạn cũng khá tinh vi."
"Đúng thế, Kỷ thiếu gia đừng mắc lừa cô ta!"
Ai cũng biết, Kiều Trân ngoan ngoãn nghe lời, rất dễ bắt nạt. Cô đã theo đuổi Kỷ Hiến suốt bao năm, không thấy kết quả, chắc là đang cố giở mấy trò tinh ranh.
Họ đều xuất thân từ gia đình giàu có, những trò lố bịch như thế này đã thấy nhiều rồi.
Kỷ Hiến đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng xa cách, sắc mặt còn u ám hơn cả những đám mây trên trời.
Một lúc sau, anh quay người rời đi với vẻ mặt không chút cảm xúc. Cả nhóm cũng đồng loạt bước theo anh...
Mưa càng lúc càng lớn.
Cơn mưa như trút nước đổ xuống, không chút nương tay tấn công mặt đất như thác đổ.
Ký túc xá của Kiều Trân cách nhà ăn khá xa, và hướng đi cũng không cùng đường với ký túc xá của Tần Dực Trì.
Thấy cô không mang ô, Tần Dực Trì liền tiện thể đưa cô về.
Dù có ô, nhưng vẫn có vô số hạt mưa theo gió tạt vào, làm ướt quần áo và tóc của Kiều Trân.
Cô nép sát vào Tần Dực Trì, cả người gần như dính chặt vào anh.
Kiều Trân ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu Tần Dực Trì, rồi ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Cô cao 1m64, còn Tần Dực Trì tận 1m86. Chiều cao không mấy tương xứng, chiếc ô lớn gần như chỉ che đủ cho đầu của Tần Dực Trì thôi!
Bỗng nhiên, Tần Dực Trì giơ tay ra phía cô, giọng trầm khàn:
"Nắm lấy tay tớ."
Kiều Trân ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ: "Gì cơ?"
Tần Dực Trì lặp lại một cách nghiêm túc: "Nắm lấy tay tớ."
Kiều Trân suýt ngã xuống đất.
Đều là trai gái ở tuổi thanh xuân, làm như vậy có phải là...
Tần Dực Trì lại tỏ ra như không quan tâm đến điều đó, lười biếng nói:
"Mưa lớn lắm, làm thế này tiện đi cùng nhau hơn. Các cô gái không phải thường xuyên làm vậy sao?"
Kiều Trân cúi đầu im lặng, nhưng trong lòng thì đang rối bời.
Huhu đồ ngốc, anh cũng biết đó là chuyện giữa các cô gái với nhau mà!
Làm gì có chuyện nam nữ học sinh nắm tay nhau chứ?
◍⁰ᯅ⁰◍
Lúc này, Tần Dực Trì không biết nghĩ đến điều gì, bỗng cười khẽ:
"Trước đây cậu luôn bám lấy tay và cổ tớ, có cố cũng không thoát được. Không chỉ nói sẽ siết c.h.ế.t tớ, còn đòi lột da tớ nữa, tất cả những điều đó cậu quên rồi à?"
Kiều Trân: "..."
Đó là chuyện hồi nhỏ thôi mà.
Sao anh lại nhớ rõ thế chứ.
Kiều Trân ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tần Dực Trì.
Anh vừa khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lóe lên tia sáng, như bùng cháy một ngọn lửa đẹp và rực rỡ, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.
Có lẽ vì sợ bị mưa ướt, Kiều Trân nhẹ "ừm" một tiếng, bỗng nhiên đưa tay ra.
Nắm lấy cánh tay anh, dán chặt vào người anh.
Khoảng cách gần hơn, ngay cả mùi hương trên người chàng trai cũng lan tỏa ra, từng chút một bao trùm lấy cô.
Kiều Trân cúi đầu nhìn đường, tránh giẫm vào vũng nước, cánh tay có chút không tự nhiên.
Gần quá.
Cô gần anh quá.
Kiều Trân chớp mắt, bất ngờ nhận thấy, cán ô trước mặt cô bị nghiêng.
Và, nó nghiêng về phía cô, tránh cho cô bị mưa tạt vào nhiều hơn.
Kiều Trân lặng lẽ đưa tay chỉnh lại ô.
Nhưng chẳng bao lâu, chiếc ô lớn lại dần nghiêng về phía cô.
"......?"
Khi Kiều Trân lần thứ hai đưa tay ra định chỉnh lại ô——
Tần Dực Trì đột nhiên lên tiếng: "Sao thế."
Cánh tay đang ôm anh của Kiều Trân khựng lại, giọng cô nhẹ nhàng: "Ô của cậu bị nghiêng rồi, sẽ bị ướt đấy."
Tần Dực Trì khẽ "ồ" một tiếng: "Cậu không bị ướt là được."
Anh dừng lại một chút, rồi thản nhiên bổ sung: "Tớ thích tắm mưa."
???
Kiều Trân vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Giây tiếp theo, đầu cô chợt đau nhói, trong đầu cực kỳ hỗn loạn, tai vang lên những tiếng ù ù.
Sinh viên đồng loạt mở ô, bắt đầu phàn nàn về thời tiết khó chịu thay đổi đột ngột này.
Vũ Văn Kiếm đi bên cạnh Kỷ Hiến, che ô cho anh, cười khinh bỉ: "Tao biết rồi, Kiều Trân muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ gì! Thật là buồn cười."
Một nam sinh khác tiếp lời, hừ lạnh: "Cô ta có chịu nổi không? Tao cá là chưa đầy một tuần, cô ta sẽ chạy trở lại ngay."
"Một tuần? Tao nghĩ chỉ cần hai ngày thôi!"
Tiếng cười chế giễu dần bị chìm trong tiếng mưa rơi. Trời ngày càng tối, những đám mây đen bao phủ khắp nơi.
Kỷ Hiến đột ngột dừng bước, biểu cảm cứng đờ trong giây lát.
Những chàng trai khác nhìn theo ánh mắt của anh.
Xa xa, một nam một nữ cùng che chung một chiếc ô đen, vai kề vai, nhìn nhau cười, trông như cặp đôi đang yêu nhau say đắm.
Cơn mưa lớn phủ lên họ một lớp màn mờ mịt, tạo nên không khí vừa mơ hồ vừa thân mật.
Mọi người chăm chú nhìn kỹ hơn, rồi đồng loạt mở to mắt.
Đây... chẳng phải là Kiều Trân và Tần Dực Trì sao?!!
Bỗng chốc cả nhóm rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Vũ Văn Kiếm nheo mắt: "Được đấy, thật giỏi, diễn trò thật toàn diện, thủ đoạn cũng khá tinh vi."
"Đúng thế, Kỷ thiếu gia đừng mắc lừa cô ta!"
Ai cũng biết, Kiều Trân ngoan ngoãn nghe lời, rất dễ bắt nạt. Cô đã theo đuổi Kỷ Hiến suốt bao năm, không thấy kết quả, chắc là đang cố giở mấy trò tinh ranh.
Họ đều xuất thân từ gia đình giàu có, những trò lố bịch như thế này đã thấy nhiều rồi.
Kỷ Hiến đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng xa cách, sắc mặt còn u ám hơn cả những đám mây trên trời.
Một lúc sau, anh quay người rời đi với vẻ mặt không chút cảm xúc. Cả nhóm cũng đồng loạt bước theo anh...
Mưa càng lúc càng lớn.
Cơn mưa như trút nước đổ xuống, không chút nương tay tấn công mặt đất như thác đổ.
Ký túc xá của Kiều Trân cách nhà ăn khá xa, và hướng đi cũng không cùng đường với ký túc xá của Tần Dực Trì.
Thấy cô không mang ô, Tần Dực Trì liền tiện thể đưa cô về.
Dù có ô, nhưng vẫn có vô số hạt mưa theo gió tạt vào, làm ướt quần áo và tóc của Kiều Trân.
Cô nép sát vào Tần Dực Trì, cả người gần như dính chặt vào anh.
Kiều Trân ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu Tần Dực Trì, rồi ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Cô cao 1m64, còn Tần Dực Trì tận 1m86. Chiều cao không mấy tương xứng, chiếc ô lớn gần như chỉ che đủ cho đầu của Tần Dực Trì thôi!
Bỗng nhiên, Tần Dực Trì giơ tay ra phía cô, giọng trầm khàn:
"Nắm lấy tay tớ."
Kiều Trân ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ: "Gì cơ?"
Tần Dực Trì lặp lại một cách nghiêm túc: "Nắm lấy tay tớ."
Kiều Trân suýt ngã xuống đất.
Đều là trai gái ở tuổi thanh xuân, làm như vậy có phải là...
Tần Dực Trì lại tỏ ra như không quan tâm đến điều đó, lười biếng nói:
"Mưa lớn lắm, làm thế này tiện đi cùng nhau hơn. Các cô gái không phải thường xuyên làm vậy sao?"
Kiều Trân cúi đầu im lặng, nhưng trong lòng thì đang rối bời.
Huhu đồ ngốc, anh cũng biết đó là chuyện giữa các cô gái với nhau mà!
Làm gì có chuyện nam nữ học sinh nắm tay nhau chứ?
◍⁰ᯅ⁰◍
Lúc này, Tần Dực Trì không biết nghĩ đến điều gì, bỗng cười khẽ:
"Trước đây cậu luôn bám lấy tay và cổ tớ, có cố cũng không thoát được. Không chỉ nói sẽ siết c.h.ế.t tớ, còn đòi lột da tớ nữa, tất cả những điều đó cậu quên rồi à?"
Kiều Trân: "..."
Đó là chuyện hồi nhỏ thôi mà.
Sao anh lại nhớ rõ thế chứ.
Kiều Trân ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tần Dực Trì.
Anh vừa khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen như hắc diệu thạch lóe lên tia sáng, như bùng cháy một ngọn lửa đẹp và rực rỡ, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.
Có lẽ vì sợ bị mưa ướt, Kiều Trân nhẹ "ừm" một tiếng, bỗng nhiên đưa tay ra.
Nắm lấy cánh tay anh, dán chặt vào người anh.
Khoảng cách gần hơn, ngay cả mùi hương trên người chàng trai cũng lan tỏa ra, từng chút một bao trùm lấy cô.
Kiều Trân cúi đầu nhìn đường, tránh giẫm vào vũng nước, cánh tay có chút không tự nhiên.
Gần quá.
Cô gần anh quá.
Kiều Trân chớp mắt, bất ngờ nhận thấy, cán ô trước mặt cô bị nghiêng.
Và, nó nghiêng về phía cô, tránh cho cô bị mưa tạt vào nhiều hơn.
Kiều Trân lặng lẽ đưa tay chỉnh lại ô.
Nhưng chẳng bao lâu, chiếc ô lớn lại dần nghiêng về phía cô.
"......?"
Khi Kiều Trân lần thứ hai đưa tay ra định chỉnh lại ô——
Tần Dực Trì đột nhiên lên tiếng: "Sao thế."
Cánh tay đang ôm anh của Kiều Trân khựng lại, giọng cô nhẹ nhàng: "Ô của cậu bị nghiêng rồi, sẽ bị ướt đấy."
Tần Dực Trì khẽ "ồ" một tiếng: "Cậu không bị ướt là được."
Anh dừng lại một chút, rồi thản nhiên bổ sung: "Tớ thích tắm mưa."
???
Kiều Trân vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Giây tiếp theo, đầu cô chợt đau nhói, trong đầu cực kỳ hỗn loạn, tai vang lên những tiếng ù ù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.