Chương 179: Kỷ Hiến, đừng tự lừa dối bản thân nữa (2/2)
Nguyệt Dã Sơn Hồ
24/11/2024
Những lời nói sắc bén như một chậu nước đá từ trên đầu dội xuống, hoàn toàn dập tắt ngọn lửa trong lòng anh.
Lạnh, lạnh quá...
Rất lâu sau, Kỷ Hiến mới sực tỉnh lại.
Anh mấp máy môi, cổ họng khô khốc: "Con biết rồi."
Cơ thể anh như một cỗ máy quay người, bước chân máy móc, quay trở lại buổi tiệc, bóng lưng đầy vẻ cô đơn và thất vọng.
Giống như cuộc đời anh suốt hai mươi năm qua, lạnh lẽo và tê dại...
Đầu tháng ba, băng tuyết tan chảy, thời tiết dần ấm lên, mở ra bản hòa tấu cho sự hồi sinh của vạn vật.
Đại học Bắc Kinh khai giảng, sinh viên đeo trên vai những chiếc ba lô lớn nhỏ, kéo vali trở lại trường.
Chờ đợi mãi mới đến ngày khai giảng, Kỷ Hiến cuối cùng cũng có thời gian để đi tìm Kiều Trân.
Mãi đến khi cố gắng tìm kiếm cô, anh mới nhận ra, hóa ra họ chẳng có gì liên quan đến nhau, cũng không dễ dàng gặp được cô như anh tưởng.
Trước đây anh luôn nghĩ gặp Kiều Trân thật dễ dàng, dù là ở cấp ba hay hai ba tháng đầu đại học, dường như lúc nào cũng có thể thấy cô, thấy ánh mắt lấp lánh như sao của cô.
Cô như một con vật nhỏ lén lút đi theo sau anh, mãi không thể dứt bỏ, chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy, luôn có thể thấy.
Nhưng bây giờ, nếu không phải anh cố tình tra thời khóa biểu, có thể nhìn thoáng qua từ xa, thì sẽ không thể nào tiếp xúc được với cô, không thể nào tìm thấy cô...
Chàng trai bên cạnh mặt mày khó xử, ngượng ngùng nói: "Kỷ thiếu, chuyện này... Kỷ phu nhân không cho bọn tôi giúp cậu tìm cô ấy, tôi thật không dám đâu, lần trước không biết ai mật báo, tôi còn bị gọi điện cảnh cáo nữa."
"Với lại, Kiều Trân cô ấy... cô ấy đã có bạn trai rồi, trong trường này cũng không thiếu cô gái theo đuổi cậu mà, cậu thử nhìn xem họ đi, haha."
Chàng trai bắt đầu đổi chủ đề, trong lòng thầm chửi rủa.
Người ta mới yêu nhau, ngọt ngào lắm, suốt ngày dính lấy nhau như keo, cùng nhau đi ăn, cùng nhau đến thư viện, cùng nhau tham gia hoạt động.
Kỷ Hiến đầu óc có vấn đề sao mà cứ phải đi phá hoại người ta?
Chàng trai lén lút ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của Kỷ Hiến.
Anh ta như không nghe thấy gì, yên tĩnh như trước cơn bão, khuôn mặt không chút cảm xúc, giọng nói cứng đầu:
"Cho dù bây giờ Kiều Trân và Tần Dực Trì ở bên nhau thì sao? Họ là thanh mai trúc mã, nếu thích nhau, họ đã ở bên nhau từ lâu rồi, tại sao lại phải đợi đến bây giờ?"
Có vẻ như đang nói với người khác, nhưng thực tế là đang tự thuyết phục mình.
Kỷ Hiến càng nói càng tự tin, càng nói càng hăng, có lý có tình, rất chắc chắn:
"Bởi vì trái tim cô ấy vốn không dành cho Tần Dực Trì, một mối tình không có tình yêu, định sẵn là sẽ không lâu dài, họ sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, cậu hiểu không!"
Chàng trai: "..."
Kỷ Hiến không chịu bỏ cuộc, siết chặt nắm đấm, một mình bước về phía ký túc xá nữ, mong gặp được may mắn.
Hơn chín giờ tối, màn đêm buông xuống, những ngôi sao mờ nhạt lơ lửng trên cao.
Xung quanh lá cây ngô đồng phát ra tiếng "xào xạc", ánh đèn đường yếu ớt bật sáng, kéo dài bóng dáng cô đơn của anh.
Bỗng nhiên, anh dừng bước.
Trước cổng ký túc xá, Kiều Trân mặc một chiếc váy ngủ màu be, dường như đang chờ đợi điều gì đó, trong mắt đầy mong chờ.
Ánh mắt Kỷ Hiến khẽ động, đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên và kinh ngạc, vội vã bước tới, nhưng ngay lập tức, cả cơ thể anh cứng đờ lại.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện, từ một con đường nhỏ khác chạy tới.
Tự nhiên, phóng khoáng và sôi nổi.
Tần Dực Trì cầm trong tay một túi đồ ngọt, nhét vào tay Kiều Trân, khóe miệng nở nụ cười.
Anh ta dường như bị mắc chứng tăng động, lúc thì xoa đầu Kiều Trân, lúc thì véo má cô, lúc lại nắm lấy tay cô, khóe miệng không thể giấu nổi nụ cười.
Hai người thân mật trò chuyện, như thể cả không khí xung quanh cũng trở nên dịu dàng và mờ ảo, từng chút một kéo dài sợi tơ tình.
Đêm đen như mực, những ngọn đèn đường trong khuôn viên trường lần lượt bật lên, mang theo sự ấm áp và lãng mạn, bao trùm lên họ, tạo nên một bức tranh hài hòa.
Còn Kỷ Hiến chỉ đứng sau tấm bảng thông báo không xa, đứng ở nơi ánh sáng không chiếu tới, như một con chuột hèn mọn, đang lén lút nhìn trộm.
Dường như tách biệt thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Kỷ Hiến không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh này, hốc mắt bỗng nhiên nóng bừng, đôi môi tái nhợt không chút sức lực, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Không xa, Kiều Trân cầm túi quà ngọt, do dự một lúc, rồi phồng má, lén nhìn xung quanh.
Xác nhận không có ai xung quanh, cô bất ngờ kiễng chân——
Chủ động hôn lên má Tần Dực Trì.
Trong khoảnh khắc, Kỷ Hiến sững sờ tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe, bên tai vang lên một tiếng "ầm"!
Lạnh, lạnh quá...
Rất lâu sau, Kỷ Hiến mới sực tỉnh lại.
Anh mấp máy môi, cổ họng khô khốc: "Con biết rồi."
Cơ thể anh như một cỗ máy quay người, bước chân máy móc, quay trở lại buổi tiệc, bóng lưng đầy vẻ cô đơn và thất vọng.
Giống như cuộc đời anh suốt hai mươi năm qua, lạnh lẽo và tê dại...
Đầu tháng ba, băng tuyết tan chảy, thời tiết dần ấm lên, mở ra bản hòa tấu cho sự hồi sinh của vạn vật.
Đại học Bắc Kinh khai giảng, sinh viên đeo trên vai những chiếc ba lô lớn nhỏ, kéo vali trở lại trường.
Chờ đợi mãi mới đến ngày khai giảng, Kỷ Hiến cuối cùng cũng có thời gian để đi tìm Kiều Trân.
Mãi đến khi cố gắng tìm kiếm cô, anh mới nhận ra, hóa ra họ chẳng có gì liên quan đến nhau, cũng không dễ dàng gặp được cô như anh tưởng.
Trước đây anh luôn nghĩ gặp Kiều Trân thật dễ dàng, dù là ở cấp ba hay hai ba tháng đầu đại học, dường như lúc nào cũng có thể thấy cô, thấy ánh mắt lấp lánh như sao của cô.
Cô như một con vật nhỏ lén lút đi theo sau anh, mãi không thể dứt bỏ, chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy, luôn có thể thấy.
Nhưng bây giờ, nếu không phải anh cố tình tra thời khóa biểu, có thể nhìn thoáng qua từ xa, thì sẽ không thể nào tiếp xúc được với cô, không thể nào tìm thấy cô...
Chàng trai bên cạnh mặt mày khó xử, ngượng ngùng nói: "Kỷ thiếu, chuyện này... Kỷ phu nhân không cho bọn tôi giúp cậu tìm cô ấy, tôi thật không dám đâu, lần trước không biết ai mật báo, tôi còn bị gọi điện cảnh cáo nữa."
"Với lại, Kiều Trân cô ấy... cô ấy đã có bạn trai rồi, trong trường này cũng không thiếu cô gái theo đuổi cậu mà, cậu thử nhìn xem họ đi, haha."
Chàng trai bắt đầu đổi chủ đề, trong lòng thầm chửi rủa.
Người ta mới yêu nhau, ngọt ngào lắm, suốt ngày dính lấy nhau như keo, cùng nhau đi ăn, cùng nhau đến thư viện, cùng nhau tham gia hoạt động.
Kỷ Hiến đầu óc có vấn đề sao mà cứ phải đi phá hoại người ta?
Chàng trai lén lút ngẩng đầu lên, quan sát phản ứng của Kỷ Hiến.
Anh ta như không nghe thấy gì, yên tĩnh như trước cơn bão, khuôn mặt không chút cảm xúc, giọng nói cứng đầu:
"Cho dù bây giờ Kiều Trân và Tần Dực Trì ở bên nhau thì sao? Họ là thanh mai trúc mã, nếu thích nhau, họ đã ở bên nhau từ lâu rồi, tại sao lại phải đợi đến bây giờ?"
Có vẻ như đang nói với người khác, nhưng thực tế là đang tự thuyết phục mình.
Kỷ Hiến càng nói càng tự tin, càng nói càng hăng, có lý có tình, rất chắc chắn:
"Bởi vì trái tim cô ấy vốn không dành cho Tần Dực Trì, một mối tình không có tình yêu, định sẵn là sẽ không lâu dài, họ sớm muộn gì cũng sẽ chia tay, cậu hiểu không!"
Chàng trai: "..."
Kỷ Hiến không chịu bỏ cuộc, siết chặt nắm đấm, một mình bước về phía ký túc xá nữ, mong gặp được may mắn.
Hơn chín giờ tối, màn đêm buông xuống, những ngôi sao mờ nhạt lơ lửng trên cao.
Xung quanh lá cây ngô đồng phát ra tiếng "xào xạc", ánh đèn đường yếu ớt bật sáng, kéo dài bóng dáng cô đơn của anh.
Bỗng nhiên, anh dừng bước.
Trước cổng ký túc xá, Kiều Trân mặc một chiếc váy ngủ màu be, dường như đang chờ đợi điều gì đó, trong mắt đầy mong chờ.
Ánh mắt Kỷ Hiến khẽ động, đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên và kinh ngạc, vội vã bước tới, nhưng ngay lập tức, cả cơ thể anh cứng đờ lại.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện, từ một con đường nhỏ khác chạy tới.
Tự nhiên, phóng khoáng và sôi nổi.
Tần Dực Trì cầm trong tay một túi đồ ngọt, nhét vào tay Kiều Trân, khóe miệng nở nụ cười.
Anh ta dường như bị mắc chứng tăng động, lúc thì xoa đầu Kiều Trân, lúc thì véo má cô, lúc lại nắm lấy tay cô, khóe miệng không thể giấu nổi nụ cười.
Hai người thân mật trò chuyện, như thể cả không khí xung quanh cũng trở nên dịu dàng và mờ ảo, từng chút một kéo dài sợi tơ tình.
Đêm đen như mực, những ngọn đèn đường trong khuôn viên trường lần lượt bật lên, mang theo sự ấm áp và lãng mạn, bao trùm lên họ, tạo nên một bức tranh hài hòa.
Còn Kỷ Hiến chỉ đứng sau tấm bảng thông báo không xa, đứng ở nơi ánh sáng không chiếu tới, như một con chuột hèn mọn, đang lén lút nhìn trộm.
Dường như tách biệt thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Kỷ Hiến không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh này, hốc mắt bỗng nhiên nóng bừng, đôi môi tái nhợt không chút sức lực, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Không xa, Kiều Trân cầm túi quà ngọt, do dự một lúc, rồi phồng má, lén nhìn xung quanh.
Xác nhận không có ai xung quanh, cô bất ngờ kiễng chân——
Chủ động hôn lên má Tần Dực Trì.
Trong khoảnh khắc, Kỷ Hiến sững sờ tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe, bên tai vang lên một tiếng "ầm"!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.