Chương 7: Sắc Mặt Khó Coi Của Kỷ Hiến (1/2)
Nguyệt Dã Sơn Hồ
05/11/2024
Đi sau Kỷ Hiến là ba bốn nam sinh. Một trong số họ khi nhìn thấy Kiều Trân, liền tỏ vẻ khinh bỉ:
"Ồ, Kiều Trân, sao không đến ăn cơm cùng Thiếu gia Kỷ của bọn này?"
Lời chế giễu bất ngờ vang lên.
Tay của Kiều Trân chợt khựng lại, sắc mặt hơi tái đi.
Cô nhận ra cậu công tử nhà giàu này - Vũ Văn Kiếm.
Hắn ta không học hành gì, tính cách tồi tệ, vào được Đại học Kinh Đô nhờ vào việc gia đình hắn đã quyên góp vài tòa nhà.
Khi học lớp 10, Vũ Văn Kiếm bỗng dưng tặng cô một đống đồ xa xỉ.
Sau khi Kiều Trân khéo léo từ chối, Vũ Văn Kiếm lập tức nổi nóng, điên cuồng hạ thấp cô trước mặt Kỷ Hiến, cười nhạo cô không biết thương hiệu, châm chọc hoàn cảnh gia đình cô kém cỏi, không xứng đáng ở cùng bọn họ.
Trong kiếp trước, Vũ Văn Kiếm cũng giữ thái độ kiêu ngạo và khinh thường.
Hơi thở của Kiều Trân tạm thời ngưng lại, bên tai vang lên những tiếng ù ù.
Trước đây cô luôn đi theo sau Kỷ Hiến và bọn họ, cùng nhau ăn trưa, lo liệu việc lấy thìa đũa cho anh và bạn bè của anh.
Chỉ để có thể gần gũi với Kỷ Hiến thêm chút nữa.
Việc ăn trưa cùng nhau là do Kỷ Hiến ngầm đồng ý, bao gồm cả các hoạt động khác cũng vậy, cô luôn hân hoan đi theo sau khi thấy anh đồng ý, và chưa bao giờ làm phiền anh quá mức.
Ở trường, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Kỷ Hiến, họ cũng muốn ăn cùng anh, cùng đi đến cửa hàng nhỏ.
Kỷ Hiến thẳng thừng từ chối họ.
Nhưng lại không từ chối Kiều Trân.
Chính vì sự đặc biệt này, mà cô đã có cảm giác khác lạ, tưởng rằng nỗ lực của mình có thể làm tan chảy trái tim anh.
Thật nực cười.
Cô tình nguyện thắp lên ngọn lửa vì Kỷ Hiến, mong muốn sưởi ấm cho anh, nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Không, khi ngọn lửa cháy bên cạnh, làm sao người ta có thể không cảm nhận được một chút ấm áp nào?
Hốc mắt Kiều Trân không thể kiểm soát mà ướt đẫm, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ mịt.
Kỷ Hiến chỉ cho rằng cô sẽ không bao giờ rời đi, không bao giờ dập tắt ngọn lửa, vì vậy anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô...
Cùng lúc đó, một nam sinh khác đứng sau Kỷ Hiến cũng chú ý đến cô.
Giọng nói của cậu ta lười biếng: "Nhanh qua đây đi, em không có thì không ai giúp bọn anh lấy đũa nữa~"
Từ đầu đến cuối, Kỷ Hiến không nói một lời nào, đương nhiên cho rằng cô nhất định sẽ qua.
Kỷ Hiến cũng chưa bao giờ lên tiếng bảo vệ cô, cứ để những người bên cạnh hạ thấp, chế giễu cô.
Giờ cũng vậy, kiếp trước cũng vậy...
Bên cạnh, Tần Dực Trì toàn thân căng thẳng, ánh mắt đầy cảnh giác và không vui, tim hắn như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, khiến hắn khó thở.
Dưới bàn, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch, kiềm nén.
Hai nhóm nam sinh vốn đã không ưa nhau, giờ không khí bắt đầu thay đổi, căng thẳng như sẵn sàng bùng nổ.
Sắc mặt Kiều Trân mơ hồ, đầu ngón tay hơi co lại, cố gắng đè nén sự cay đắng đang dâng trào trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía Kỷ Hiến, giọng nói bình tĩnh và nghiêm túc:
"Từ nay sẽ không ăn cùng các anh nữa."
Mãi mãi sẽ không.
May mắn thay, những giấc mơ về kiếp trước đã giúp cô tránh khỏi những sai lầm, sớm từ bỏ hy vọng.
Khi tỉnh ngộ, cô muốn tránh xa những người này.
Giọng Kiều Trân không lớn, nhưng đủ để hai bàn gần đó nghe thấy, ai nấy đều sửng sốt, đầy vẻ ngạc nhiên.
Hầu như tất cả mọi người ở Đại học Kinh Đô đều biết, khoa nghệ thuật có một cô em khóa dưới xinh đẹp tên là Kiều Trân, ngày nào cũng theo đuổi Kỷ Hiến, từ cấp ba theo đến đại học, tình cảm sâu đậm, sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy?
Khóe miệng Vũ Văn Kiếm hơi co giật, không thể tin được, nâng cao giọng: "Cô nói gì cơ?!"
Kiều Trân cúi đầu, lặp lại lời vừa nói: "Từ nay, sẽ không ăn cùng các anh nữa."
Nhưng vừa dứt lời, đáy mắt Kỷ Hiến lập tức phủ một tầng băng giá, đôi mắt lạnh lùng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng, mang theo vẻ không cho phép cự tuyệt, từng chữ một ra lệnh:
"Kiều Trân, qua đây."
Nhưng hàng mi của Kiều Trân khẽ rung động, vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề có ý định bước đi.
Cô lắc đầu, im lặng từ chối.
Những người bạn nhà giàu của Kỷ Hiến hoàn toàn sững sờ, nhìn nhau, đều thấy được sự bối rối trong mắt nhau.
Không ai ngờ rằng, Kiều Trân lại thực sự từ chối.
Điên rồi sao, hôm nay cô ấy uống nhầm thuốc à?
Hay đây là chiêu trò muốn được săn đón?
Sắc mặt Kỷ Hiến lạnh lùng, đôi mắt hơi nheo lại, chăm chú nhìn Kiều Trân.
"Ồ, Kiều Trân, sao không đến ăn cơm cùng Thiếu gia Kỷ của bọn này?"
Lời chế giễu bất ngờ vang lên.
Tay của Kiều Trân chợt khựng lại, sắc mặt hơi tái đi.
Cô nhận ra cậu công tử nhà giàu này - Vũ Văn Kiếm.
Hắn ta không học hành gì, tính cách tồi tệ, vào được Đại học Kinh Đô nhờ vào việc gia đình hắn đã quyên góp vài tòa nhà.
Khi học lớp 10, Vũ Văn Kiếm bỗng dưng tặng cô một đống đồ xa xỉ.
Sau khi Kiều Trân khéo léo từ chối, Vũ Văn Kiếm lập tức nổi nóng, điên cuồng hạ thấp cô trước mặt Kỷ Hiến, cười nhạo cô không biết thương hiệu, châm chọc hoàn cảnh gia đình cô kém cỏi, không xứng đáng ở cùng bọn họ.
Trong kiếp trước, Vũ Văn Kiếm cũng giữ thái độ kiêu ngạo và khinh thường.
Hơi thở của Kiều Trân tạm thời ngưng lại, bên tai vang lên những tiếng ù ù.
Trước đây cô luôn đi theo sau Kỷ Hiến và bọn họ, cùng nhau ăn trưa, lo liệu việc lấy thìa đũa cho anh và bạn bè của anh.
Chỉ để có thể gần gũi với Kỷ Hiến thêm chút nữa.
Việc ăn trưa cùng nhau là do Kỷ Hiến ngầm đồng ý, bao gồm cả các hoạt động khác cũng vậy, cô luôn hân hoan đi theo sau khi thấy anh đồng ý, và chưa bao giờ làm phiền anh quá mức.
Ở trường, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Kỷ Hiến, họ cũng muốn ăn cùng anh, cùng đi đến cửa hàng nhỏ.
Kỷ Hiến thẳng thừng từ chối họ.
Nhưng lại không từ chối Kiều Trân.
Chính vì sự đặc biệt này, mà cô đã có cảm giác khác lạ, tưởng rằng nỗ lực của mình có thể làm tan chảy trái tim anh.
Thật nực cười.
Cô tình nguyện thắp lên ngọn lửa vì Kỷ Hiến, mong muốn sưởi ấm cho anh, nhưng anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Không, khi ngọn lửa cháy bên cạnh, làm sao người ta có thể không cảm nhận được một chút ấm áp nào?
Hốc mắt Kiều Trân không thể kiểm soát mà ướt đẫm, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ mịt.
Kỷ Hiến chỉ cho rằng cô sẽ không bao giờ rời đi, không bao giờ dập tắt ngọn lửa, vì vậy anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô...
Cùng lúc đó, một nam sinh khác đứng sau Kỷ Hiến cũng chú ý đến cô.
Giọng nói của cậu ta lười biếng: "Nhanh qua đây đi, em không có thì không ai giúp bọn anh lấy đũa nữa~"
Từ đầu đến cuối, Kỷ Hiến không nói một lời nào, đương nhiên cho rằng cô nhất định sẽ qua.
Kỷ Hiến cũng chưa bao giờ lên tiếng bảo vệ cô, cứ để những người bên cạnh hạ thấp, chế giễu cô.
Giờ cũng vậy, kiếp trước cũng vậy...
Bên cạnh, Tần Dực Trì toàn thân căng thẳng, ánh mắt đầy cảnh giác và không vui, tim hắn như bị một bàn tay lớn bóp nghẹt, khiến hắn khó thở.
Dưới bàn, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch, kiềm nén.
Hai nhóm nam sinh vốn đã không ưa nhau, giờ không khí bắt đầu thay đổi, căng thẳng như sẵn sàng bùng nổ.
Sắc mặt Kiều Trân mơ hồ, đầu ngón tay hơi co lại, cố gắng đè nén sự cay đắng đang dâng trào trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía Kỷ Hiến, giọng nói bình tĩnh và nghiêm túc:
"Từ nay sẽ không ăn cùng các anh nữa."
Mãi mãi sẽ không.
May mắn thay, những giấc mơ về kiếp trước đã giúp cô tránh khỏi những sai lầm, sớm từ bỏ hy vọng.
Khi tỉnh ngộ, cô muốn tránh xa những người này.
Giọng Kiều Trân không lớn, nhưng đủ để hai bàn gần đó nghe thấy, ai nấy đều sửng sốt, đầy vẻ ngạc nhiên.
Hầu như tất cả mọi người ở Đại học Kinh Đô đều biết, khoa nghệ thuật có một cô em khóa dưới xinh đẹp tên là Kiều Trân, ngày nào cũng theo đuổi Kỷ Hiến, từ cấp ba theo đến đại học, tình cảm sâu đậm, sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy?
Khóe miệng Vũ Văn Kiếm hơi co giật, không thể tin được, nâng cao giọng: "Cô nói gì cơ?!"
Kiều Trân cúi đầu, lặp lại lời vừa nói: "Từ nay, sẽ không ăn cùng các anh nữa."
Nhưng vừa dứt lời, đáy mắt Kỷ Hiến lập tức phủ một tầng băng giá, đôi mắt lạnh lùng không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại, giọng nói lạnh lùng, mang theo vẻ không cho phép cự tuyệt, từng chữ một ra lệnh:
"Kiều Trân, qua đây."
Nhưng hàng mi của Kiều Trân khẽ rung động, vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề có ý định bước đi.
Cô lắc đầu, im lặng từ chối.
Những người bạn nhà giàu của Kỷ Hiến hoàn toàn sững sờ, nhìn nhau, đều thấy được sự bối rối trong mắt nhau.
Không ai ngờ rằng, Kiều Trân lại thực sự từ chối.
Điên rồi sao, hôm nay cô ấy uống nhầm thuốc à?
Hay đây là chiêu trò muốn được săn đón?
Sắc mặt Kỷ Hiến lạnh lùng, đôi mắt hơi nheo lại, chăm chú nhìn Kiều Trân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.