Chương 16
Tiểu Chước Vi Huân
30/06/2017
Cùng thời gian, trợ lý Hồng ở trên lầu gấp đến độ thiếu chút nữa giơ chân.
Sáng hôm nay đều là họp hành, Thư Luật đến trễ tất cả lịch đều phải đẩy lùi, cậu ta sốt ruột nhưng không dám đi thúc giục. Trong lo lắng rốt cuộc thấy được bóng dáng Thư Luật khoan thai mà đến.
Thư Luật nhận lấy văn kiện Hồng Đông Đồng đưa, vừa đi vừa xem.
“Đây là bản kế hoạch sản phẩm mới. Bên Phòng nghiên cứu phát triển sáng nay đã đưa hàng mẫu lại đây, két sắt ở trong văn phòng của ngài.”
“Giám đốc Phòng thiết kế cầm kế hoạch phát triển sản phẩm mới tới đây chờ ngài ký tên…”
“Còn có giám đốc Trần…”
Trợ lý Hồng lưu loát nói một đống lớn.
Thư Luật nghe xong, lời ít mà ý nhiều: “Hôm nay khi nào thì tôi có thời gian rảnh?”
Trợ lý Hồng sửng sốt rõ ràng, lập tức trả lời: “Sau khi tan làm…”
Thư Luật nhìn cậu ta, ánh mắt trong veo: “Còn đứng đó làm gì?”
Hồng Đông Đồng lập tức ôm văn kiện đi theo sau anh.
Trong phòng điều chế hương, trên bàn làm việc bày mấy bình thuỷ tinh màu nâu. Trì Tịnh viết lên tên hương cùng ngày chế tạo, kêu Đồng Dao gọi điện thoại Tân Nhã hẹn thời gian.
Ba giờ chiều, Trì Tịnh đúng giờ tới phòng hội nghị họp.
Bên trong đã tới không ít người, Trì Tịnh vẫn chọn vị trí chót nhất.
Thư Luật ngồi ở chủ vị, thấy cô đi đến ngồi xuống nhưng không liếc nhìn về phía anh một cái.
Anh dời tầm mắt, chậm rãi mở miệng: “Thời gian đến buổi họp phát hành nước hoa của năm nay còn có sáu tháng. Từ hôm nay trở đi kế hoạch nước hoa mới sẽ chính thức khởi động.”
Nói đến đây, lời của Thư Luật dừng một chút: “Giám đốc Trì, cho cô thời gian nửa tháng làm tốt kế hoạch.”
Bị điểm danh, bấy giờ Trì Tịnh mới nâng mắt nhìn anh. Trong khoảnh khắc tầm mắt gặp nhau, Trì Tịnh nhìn thấy là ánh mắt dịu dàng của anh. Đồng thời cô cũng chú ý tới, Trần Cách Phỉ ngồi ở bên tay phải anh mắt không chớp nhìn chăm chú vào anh.
Trì Tịnh ngoéo ngoéo khoé miệng, đáp lại: “Tôi đã biết.”
Tan họp, mọi người nối đuôi nhau ra.
Trì Tịnh là từ cửa sau vào, thế nhưng khi đi ra thì phát hiện cửa không biết khi nào đã bị khoá. Cô đành phải từ ở phía sau đi ra phía trước.
Thư Luật vẫn ngồi như vậy không nhúc nhích, khi Trì Tịnh đi sát qua bên người anh thì cổ tay chợt bị anh nắm lấy.
Trì Tịnh mặt không biểu cảm nhìn anh.
Năm ngón tay Thư Luật nắm chặt, đang muốn mở miệng, Hồng Đông Đồng đẩy cửa đi vào.
“Thư tổng, Nghiêm tiên sinh điện thoại.”
Lúc này Trì Tịnh giãy tay, giãy thoát kềm chế của Thư Luật, không quay đầu lại rời khỏi phòng họp.
Trở lại phòng làm việc, Đồng Dao lập tức nghênh đón.
“Giám đốc Trì, bên trong đến một soái ca… Hình như là người câm.”
Những lời này khiến Trì Tịnh ngẩn ra, cô đẩy cửa phòng làm việc ra. Thấy một người đàn ông ngồi bên bàn làm việc.
Mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần ka-ki, cách ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại không mất phong cách cao quý. Lúc này anh ta đang cúi đầu xem di động.
Trì Tịnh lặng im, nở nụ cười đi qua, dừng lại bên cạnh anh ta.
Người đàn ông để ý tới trước mặt thêm một đôi chân, lúc này mới ngẩng đầu. Diện mạo anh ta đẹp trai, nét mặt tinh xảo. Đặc biệt nhất chính là khí chất vô cùng sạch sẽ.
Nhìn thấy Trì Tịnh, miệng anh ta vểnh lên, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.
Trì Tịnh tựa vào bên bàn làm việc, đầu ngón tay chống tại mặt bàn, cười hỏi anh ta: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông điềm đạm nhìn cô, nâng lên một đôi tay còn đẹp hơn so với nhiều người: em nói về nước gặp. Anh đã tới rồi.
*****
Soái ca câm tên là Lương Duệ Tư, là con trai cả nhà họ Lương của Dật Hương.
Bọn họ quen biết là bởi vì lúc Trì Tịnh mới tới Pháp đã cùng Lương Duệ Tư và Nghiêm Hạo ở chung một toà nhà trọ. Nguyên toà nhà chỉ có ba bọn họ là người Trung Quốc, thường xuyên qua lại nên quen.
Tuy nhiên thời gian Lương Duệ Tư và Nghiêm Hạo ở tại nơi đó không cố định, bọn họ thường xuyên phải đi nơi khác.
Sau đó, hai người xuống lầu lên xe. Trì Tịnh vốn đã hẹn với Hà Nhuế, lúc này Lương Duệ Tư tập kích bất ngờ, bèn kêu anh đi cùng.
Tính tình Lương Duệ Tư rất trầm lặng, làm chuyện gì cũng ngăn nắp. Nhìn có vẻ ôn hoà, nhưng trên thực tế là một người chậm nhiệt*. Nhớ lúc trước khi còn chưa quen thân, Trì Tịnh chỉ cảm thấy con người anh rất kiêu ngạo, rất không thích phản ứng lại.
*là một người mới bắt đầu thì không nhiệt tình mấy nhưng dần dần sẽ trở nên nhiệt tình
Trông thấy cô cũng chưa bao giờ chào hỏi, cô chủ động bắt chuyện anh ta cũng không đáp lại. Chung đụng hồi lâu, về sau Trì Tịnh mới biết được anh không thể nói.
Giờ phút này Lương Duệ Tư đang xuyên qua cửa kính xe nhìn cảnh vật bên đường.
Ánh mắt anh ta thật trong suốt, giống như một dòng suối trong lành. Ảnh ngược của cả thành phố dường như đều chiếu rõ vào trong đôi mắt anh ta.
Trì Trịnh nhìn anh ta một cái, chỉ nhìn được đầu tóc đen nhánh cùng nửa cái lổ tai.
Không lâu liền tới khách sạn. Hai người đúng lúc gặp Hà Nhuế mới vừa dừng xe lại ở trước cửa.
Hơn nửa tháng không gặp, Hà Nhuế đã nhuộm lại cái đầu tóc vàng, còn đi nối tóc. Mái tóc đen thẳng, dài đến thắt lưng phối với một bộ váy dân tộc nhuộm tie-dye*, vừa mốt vừa lộ vẻ gợi cảm.
*tie-dye: là cách nhuộm tạo hoạ tiết loang lổ bằng cách buộc từng phần của vải lại để những chổ đó không ăn màu
Nhìn thấy Trì Tịnh, trước tiên cô ta đi đến ôm mạnh một cái. Sau đó mới thu liễm chào hỏi với Lương Duệ Tư.
Lương Duệ Tư cười khẽ, gật gật đầu với cô.
“Chúng ta đi lên trước?” Trì Tịnh hỏi anh ta.
Lương Duệ Tư gật đầu, chỉ chỉ lên lầu. Ý là Nghiêm Hạo chắc đã ở trển.
Hà Nhuế thấy tương tác giữa hai người thì thoáng sửng sốt. Không khỏi nhìn Lương Duệ Tư thêm vài lần.
Trước thang máy không có người nào, hai người phụ nữ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với nhau, Lương Duệ Tư thì im lặng nhìn đèn hiển thị.
Một mùi thơm quen thuộc từ xa đến gần, Trì Tịnh theo bản năng nhận ra là mùi hương Jo Malone của nữ.
Trì Tịnh theo mùi hương nhìn qua, hai người vào đúng là Tân Nhã và Trần Cách Phỉ.
Ở trong này gặp nhau, Tân Nhã cũng hơi bất ngờ. Ánh mắt cô ta quét qua Trì Tịnh cùng người bên cạnh cô, đầu tiên là dừng một chút rồi mới khách sáo chào hỏi Trì Tịnh.
“Cô Trì, sao khéo thế.”
Trì Tịnh cười: “Đúng là khéo thật.”
Tân Nhã nâng tay vén tóc dài ra sau tai, ngón tay dọc theo xương hàm dưới chậm rãi trượt xuống dưới, khoé môi nhếch lên ý cười như có như không: “Tôi đã hẹn xong thời gian với trợ lý của cô rồi. Thật chờ mong ngạc nhiên cô cho bạn trai tôi.”
Lời này vừa ra, ngoài cửa một người đàn ông vội vã tiến vào.
Anh ta đi đến bên cạnh Tân Nhã, cực tự nhiên ôm choàng vai cô ta.
Cảnh này khiến Trì Tịnh ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn Hà Nhuế. Bấy giờ mới chú ý tới sắc mặt của cô ấy có bao nhiêu khó coi.
Tươi cười trên mặt Khương Thừa vào lúc thấy hai người bọn cô thì cứng ngắc ở bên miệng.
“… Trì Tịnh, về hồi nào vậy?”
Trì Tịnh bỗng có chút muốn cười. Cô cảm thấy tình huống này thật là hoang đường. Thì ra Tân Nhã chính là “tiểu tam” trong miệng Hà Nhuế.
Trái đất quả thật rất tròn.
Đối với chào hỏi của Khương Thừa, Trì Tịnh nói một câu qua loa: “Không bao lâu.”
Không trả lời thì hơi có vẻ keo kiệt, nhưng quan trọng hơn là e rằng hắn nghĩ hắn là cái thá gì.
Trần Cách Phỉ là người giỏi về quan sát. Thấy phản ứng của mấy người bọn họ thì cũng đoán được đại khái chuyện gì xảy ra. Vẻ mặt cô ta vi diệu, dừng tầm mắt ở nơi khác.
Lúc này thang máy đến, Hà Nhuế lôi kéo Trì Tịnh đi vào, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho bên kia. Cửa thang máy từ từ khép lại, ngăn ba người kia ở bên ngoài.
Trì Tịnh thở dài, ôm lấy vai Hà Nhuế, ngón tay nhịp nhịp trên đầu vai cô ấy: “Ngoan, mình đừng tức giận.”
Lương Duệ Tư đang đứng một bên, Trì Tịnh vừa nâng đầu liền thấy vẻ mặt anh cười như không cười.
Thật ra phải nói là Hà Nhuế bây giờ không còn giận nhiều nữa. Chẳng qua cảm giác khi trông thấy là chán ghét mà thôi.
Dọc đường đến phòng bao, sắc mặt cô ta đã dịu xuống. Lần đầu tiên cùng bạn của Trì Tịnh ăn cơm, dù sao cũng không thể mặt đen để cho người ta xem.
Lương Duệ Tư đẩy cửa phòng bao ra, bên trong đã có hai người đàn ông ngồi.
“Sao mấy người chậm vậy?”
Nghiêm Hạo ngồi trên ghế đang định mồi thuốc, nghe thấy tiếng mở cửa thì dừng động tác lại, há mồm hỏi một câu.
Lương Duệ Tư hướng cậu ta xoè tay ra, đây là biểu hiện anh không muốn giải thích. Trì Tịnh nén cười, không ngờ đi vào lại thấy Thư Luật ngồi bên cạnh Nghiêm Hạo.
Từ lúc Trì Tịnh vừa vào cửa, tầm mắt anh liền một mực ở trên người cô. Ánh mắt kia quá mức chuyên chú và nóng rực, nhìn đến khiến tim Trì Tịnh chợt chậm một nhịp.
Giờ phút này trên mặt anh không có nhiều biểu cảm, tay đặt trên bàn đang thong thả xoay vòng cái bật lửa.
Giữa hai người sóng lớn mãnh liệt, ngoài Hà Nhuế ra thì không ai biết cả. Nhưng lúc này cô ta đã ngoảnh nhìn người khác. Chỉ cảm thấy hôm nay thật sự là vô cùng hẻo.
Nghiêm Hạo đang muốn giới thiệu Lương Duệ Tư với Thư Luật, khoé mắt quét qua, nhìn đến người vào cuối cùng thì thoáng do dự.
Đến khi xác định không có nhận sai, lộ ra vẻ mặt “con bà nó”: “Sao cô ở đây? Tiểu bát…”
Chữ “phụ” còn chưa ra, đã bị Hà Nhuế ngoài cười nhưng trong không cười cắt ngang: “Xin chào nha! Tiện, nam, xuân!”*
* “xuân” có nghĩa lóng là “người đàn ông nhỏ”, chị kêu anh là tiện nam có “cái đó đó” nhỏ, còn anh gọi chị “tiểu bát phụ” nghĩa là người đàn bà ngang ngược, đanh đá
Tên gọi “tiện nam xuân” vừa ra tới, Trì Tịnh liền phản ứng lại. Không ngờ người lúc trước cùng Hà Nhuế chơi “va quẹt xe” là Nghiêm Hạo.
Không khí có chút xấu hổ. Hà Nhuế bây giờ đi cũng không được, ở cũng không xong.
“Nghiêm Hạo.”
Thư Luật cho cậu ta một ánh mắt.
“Được. Bà cô, chúng ta đình chiến được không?”
Hà Nhuế không nhịn được đảo mắt khinh khỉnh.
Lương Duệ Tư luôn đứng ở bên trái Nghiêm Hạo ngồi xuống trước, theo thói quen kéo cái ghế bên cạnh ra cho Trì Tịnh.
Động tác vừa ngừng, mặt bàn liền truyền tới một tiếng “cụp” rất khẽ.
Trì Tịnh theo bản năng nhìn qua, là tiếng Thư Luật đặt cái bật lửa lên mặt bàn. Đồng thời ánh mắt nhìn cô tràn đầy cảm giác áp bức.
Bấy giờ Hà Nhuế rốt cuộc chú ý tới “gợn sóng” giữa hai người. Cô ta đang tính nhường đường cho Trì Tịnh, đã thấy cô ngồi xuống bên cạnh Lương Duệ Tư.
“Hà Nhuế, ngồi đi.”
Trì Tịnh không nhìn Thư Luật nữa, chỉ nói một câu như vậy.
Bữa cơm này còn chưa bắt đầu, Hà Nhuế đã cảm thấy nghẹn thấy sợ.
Bầu không khí trong bữa cơm cũng không thân thiện, chỉ có hai người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau.
Thư Luật như là chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Thì ra Nghiêm Hạo giới thiệu cho anh biết Lương Duệ Tư, người cùng có ý định đầu tư bộ phim Thư thị đầu tư. Người đầu tư khác chính là nhà họ Lương. Hơn nữa, những vật phẩm trang sức mà tất cả diễn viên chính trong phim đeo đều từ túi riêng của Lương Duệ Tư.
Hà Nhuế từ trong những lời thoại vụn vặt của hai người mới biết được soái ca câm này thì ra là nhà thiết kế châu báu.
Trên thực tế Trì Tịnh cũng là vừa mới biết được quan hệ của Thư Luật cùng Nghiêm Hạo.
Nghĩ đến đó, cô xiết chặt đôi đũa trong tay.
Thật ra rất nhiều chuyện quá khứ Thư Luật không nhắc tới. Ví dụ như chuyện nhà của anh.
Trước khi gặp Vu Tiểu Mạn, Trì Tịnh cũng chỉ biết là mẹ của Thư Luật qua đời vì bệnh tim, Thư Đông bị não liệt ở trong viện an dưỡng. Những cái khác đều không biết.
Nếu không phải Hồng Đông Đồng nói cho cô biết thân phận của Vu Tiểu Mạn, có lẽ đến bây giờ cô có khả năng vẫn còn hiểu lầm.
Thư Luật giống như luôn ngăn cô ở bên ngoài chỗ nào đó. Nơi đó ngoài bản thân anh, không ai vào được.
Trì Tịnh bỗng có chút ăn không biết vị.
Lúc này, một cái điện thoại di động được đẩy tới từ hướng Lương Duệ Tư. Trên màn hình viết một hàng chữ: đều trống không, hay là em muốn ăn chén dĩa? Anh giúp em gọi đến một cái sạch nhé?
Trì Tịnh bật cười. Bỏ đũa xuống, đáp lại anh ta một câu: kêu người đem cái viền hoa.
Lương Duệ Tư không tiếng động cười.
Bên kia, Nghiêm Hạo nói xong, thật lâu sau mới nghe thấy Thư Luật “Ừ” một tiếng.
Giọng như đông lạnh.
Sáng hôm nay đều là họp hành, Thư Luật đến trễ tất cả lịch đều phải đẩy lùi, cậu ta sốt ruột nhưng không dám đi thúc giục. Trong lo lắng rốt cuộc thấy được bóng dáng Thư Luật khoan thai mà đến.
Thư Luật nhận lấy văn kiện Hồng Đông Đồng đưa, vừa đi vừa xem.
“Đây là bản kế hoạch sản phẩm mới. Bên Phòng nghiên cứu phát triển sáng nay đã đưa hàng mẫu lại đây, két sắt ở trong văn phòng của ngài.”
“Giám đốc Phòng thiết kế cầm kế hoạch phát triển sản phẩm mới tới đây chờ ngài ký tên…”
“Còn có giám đốc Trần…”
Trợ lý Hồng lưu loát nói một đống lớn.
Thư Luật nghe xong, lời ít mà ý nhiều: “Hôm nay khi nào thì tôi có thời gian rảnh?”
Trợ lý Hồng sửng sốt rõ ràng, lập tức trả lời: “Sau khi tan làm…”
Thư Luật nhìn cậu ta, ánh mắt trong veo: “Còn đứng đó làm gì?”
Hồng Đông Đồng lập tức ôm văn kiện đi theo sau anh.
Trong phòng điều chế hương, trên bàn làm việc bày mấy bình thuỷ tinh màu nâu. Trì Tịnh viết lên tên hương cùng ngày chế tạo, kêu Đồng Dao gọi điện thoại Tân Nhã hẹn thời gian.
Ba giờ chiều, Trì Tịnh đúng giờ tới phòng hội nghị họp.
Bên trong đã tới không ít người, Trì Tịnh vẫn chọn vị trí chót nhất.
Thư Luật ngồi ở chủ vị, thấy cô đi đến ngồi xuống nhưng không liếc nhìn về phía anh một cái.
Anh dời tầm mắt, chậm rãi mở miệng: “Thời gian đến buổi họp phát hành nước hoa của năm nay còn có sáu tháng. Từ hôm nay trở đi kế hoạch nước hoa mới sẽ chính thức khởi động.”
Nói đến đây, lời của Thư Luật dừng một chút: “Giám đốc Trì, cho cô thời gian nửa tháng làm tốt kế hoạch.”
Bị điểm danh, bấy giờ Trì Tịnh mới nâng mắt nhìn anh. Trong khoảnh khắc tầm mắt gặp nhau, Trì Tịnh nhìn thấy là ánh mắt dịu dàng của anh. Đồng thời cô cũng chú ý tới, Trần Cách Phỉ ngồi ở bên tay phải anh mắt không chớp nhìn chăm chú vào anh.
Trì Tịnh ngoéo ngoéo khoé miệng, đáp lại: “Tôi đã biết.”
Tan họp, mọi người nối đuôi nhau ra.
Trì Tịnh là từ cửa sau vào, thế nhưng khi đi ra thì phát hiện cửa không biết khi nào đã bị khoá. Cô đành phải từ ở phía sau đi ra phía trước.
Thư Luật vẫn ngồi như vậy không nhúc nhích, khi Trì Tịnh đi sát qua bên người anh thì cổ tay chợt bị anh nắm lấy.
Trì Tịnh mặt không biểu cảm nhìn anh.
Năm ngón tay Thư Luật nắm chặt, đang muốn mở miệng, Hồng Đông Đồng đẩy cửa đi vào.
“Thư tổng, Nghiêm tiên sinh điện thoại.”
Lúc này Trì Tịnh giãy tay, giãy thoát kềm chế của Thư Luật, không quay đầu lại rời khỏi phòng họp.
Trở lại phòng làm việc, Đồng Dao lập tức nghênh đón.
“Giám đốc Trì, bên trong đến một soái ca… Hình như là người câm.”
Những lời này khiến Trì Tịnh ngẩn ra, cô đẩy cửa phòng làm việc ra. Thấy một người đàn ông ngồi bên bàn làm việc.
Mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần ka-ki, cách ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái nhưng lại không mất phong cách cao quý. Lúc này anh ta đang cúi đầu xem di động.
Trì Tịnh lặng im, nở nụ cười đi qua, dừng lại bên cạnh anh ta.
Người đàn ông để ý tới trước mặt thêm một đôi chân, lúc này mới ngẩng đầu. Diện mạo anh ta đẹp trai, nét mặt tinh xảo. Đặc biệt nhất chính là khí chất vô cùng sạch sẽ.
Nhìn thấy Trì Tịnh, miệng anh ta vểnh lên, hiển nhiên là vô cùng vui vẻ.
Trì Tịnh tựa vào bên bàn làm việc, đầu ngón tay chống tại mặt bàn, cười hỏi anh ta: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông điềm đạm nhìn cô, nâng lên một đôi tay còn đẹp hơn so với nhiều người: em nói về nước gặp. Anh đã tới rồi.
*****
Soái ca câm tên là Lương Duệ Tư, là con trai cả nhà họ Lương của Dật Hương.
Bọn họ quen biết là bởi vì lúc Trì Tịnh mới tới Pháp đã cùng Lương Duệ Tư và Nghiêm Hạo ở chung một toà nhà trọ. Nguyên toà nhà chỉ có ba bọn họ là người Trung Quốc, thường xuyên qua lại nên quen.
Tuy nhiên thời gian Lương Duệ Tư và Nghiêm Hạo ở tại nơi đó không cố định, bọn họ thường xuyên phải đi nơi khác.
Sau đó, hai người xuống lầu lên xe. Trì Tịnh vốn đã hẹn với Hà Nhuế, lúc này Lương Duệ Tư tập kích bất ngờ, bèn kêu anh đi cùng.
Tính tình Lương Duệ Tư rất trầm lặng, làm chuyện gì cũng ngăn nắp. Nhìn có vẻ ôn hoà, nhưng trên thực tế là một người chậm nhiệt*. Nhớ lúc trước khi còn chưa quen thân, Trì Tịnh chỉ cảm thấy con người anh rất kiêu ngạo, rất không thích phản ứng lại.
*là một người mới bắt đầu thì không nhiệt tình mấy nhưng dần dần sẽ trở nên nhiệt tình
Trông thấy cô cũng chưa bao giờ chào hỏi, cô chủ động bắt chuyện anh ta cũng không đáp lại. Chung đụng hồi lâu, về sau Trì Tịnh mới biết được anh không thể nói.
Giờ phút này Lương Duệ Tư đang xuyên qua cửa kính xe nhìn cảnh vật bên đường.
Ánh mắt anh ta thật trong suốt, giống như một dòng suối trong lành. Ảnh ngược của cả thành phố dường như đều chiếu rõ vào trong đôi mắt anh ta.
Trì Trịnh nhìn anh ta một cái, chỉ nhìn được đầu tóc đen nhánh cùng nửa cái lổ tai.
Không lâu liền tới khách sạn. Hai người đúng lúc gặp Hà Nhuế mới vừa dừng xe lại ở trước cửa.
Hơn nửa tháng không gặp, Hà Nhuế đã nhuộm lại cái đầu tóc vàng, còn đi nối tóc. Mái tóc đen thẳng, dài đến thắt lưng phối với một bộ váy dân tộc nhuộm tie-dye*, vừa mốt vừa lộ vẻ gợi cảm.
*tie-dye: là cách nhuộm tạo hoạ tiết loang lổ bằng cách buộc từng phần của vải lại để những chổ đó không ăn màu
Nhìn thấy Trì Tịnh, trước tiên cô ta đi đến ôm mạnh một cái. Sau đó mới thu liễm chào hỏi với Lương Duệ Tư.
Lương Duệ Tư cười khẽ, gật gật đầu với cô.
“Chúng ta đi lên trước?” Trì Tịnh hỏi anh ta.
Lương Duệ Tư gật đầu, chỉ chỉ lên lầu. Ý là Nghiêm Hạo chắc đã ở trển.
Hà Nhuế thấy tương tác giữa hai người thì thoáng sửng sốt. Không khỏi nhìn Lương Duệ Tư thêm vài lần.
Trước thang máy không có người nào, hai người phụ nữ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với nhau, Lương Duệ Tư thì im lặng nhìn đèn hiển thị.
Một mùi thơm quen thuộc từ xa đến gần, Trì Tịnh theo bản năng nhận ra là mùi hương Jo Malone của nữ.
Trì Tịnh theo mùi hương nhìn qua, hai người vào đúng là Tân Nhã và Trần Cách Phỉ.
Ở trong này gặp nhau, Tân Nhã cũng hơi bất ngờ. Ánh mắt cô ta quét qua Trì Tịnh cùng người bên cạnh cô, đầu tiên là dừng một chút rồi mới khách sáo chào hỏi Trì Tịnh.
“Cô Trì, sao khéo thế.”
Trì Tịnh cười: “Đúng là khéo thật.”
Tân Nhã nâng tay vén tóc dài ra sau tai, ngón tay dọc theo xương hàm dưới chậm rãi trượt xuống dưới, khoé môi nhếch lên ý cười như có như không: “Tôi đã hẹn xong thời gian với trợ lý của cô rồi. Thật chờ mong ngạc nhiên cô cho bạn trai tôi.”
Lời này vừa ra, ngoài cửa một người đàn ông vội vã tiến vào.
Anh ta đi đến bên cạnh Tân Nhã, cực tự nhiên ôm choàng vai cô ta.
Cảnh này khiến Trì Tịnh ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn Hà Nhuế. Bấy giờ mới chú ý tới sắc mặt của cô ấy có bao nhiêu khó coi.
Tươi cười trên mặt Khương Thừa vào lúc thấy hai người bọn cô thì cứng ngắc ở bên miệng.
“… Trì Tịnh, về hồi nào vậy?”
Trì Tịnh bỗng có chút muốn cười. Cô cảm thấy tình huống này thật là hoang đường. Thì ra Tân Nhã chính là “tiểu tam” trong miệng Hà Nhuế.
Trái đất quả thật rất tròn.
Đối với chào hỏi của Khương Thừa, Trì Tịnh nói một câu qua loa: “Không bao lâu.”
Không trả lời thì hơi có vẻ keo kiệt, nhưng quan trọng hơn là e rằng hắn nghĩ hắn là cái thá gì.
Trần Cách Phỉ là người giỏi về quan sát. Thấy phản ứng của mấy người bọn họ thì cũng đoán được đại khái chuyện gì xảy ra. Vẻ mặt cô ta vi diệu, dừng tầm mắt ở nơi khác.
Lúc này thang máy đến, Hà Nhuế lôi kéo Trì Tịnh đi vào, ngay cả cái liếc mắt cũng không cho bên kia. Cửa thang máy từ từ khép lại, ngăn ba người kia ở bên ngoài.
Trì Tịnh thở dài, ôm lấy vai Hà Nhuế, ngón tay nhịp nhịp trên đầu vai cô ấy: “Ngoan, mình đừng tức giận.”
Lương Duệ Tư đang đứng một bên, Trì Tịnh vừa nâng đầu liền thấy vẻ mặt anh cười như không cười.
Thật ra phải nói là Hà Nhuế bây giờ không còn giận nhiều nữa. Chẳng qua cảm giác khi trông thấy là chán ghét mà thôi.
Dọc đường đến phòng bao, sắc mặt cô ta đã dịu xuống. Lần đầu tiên cùng bạn của Trì Tịnh ăn cơm, dù sao cũng không thể mặt đen để cho người ta xem.
Lương Duệ Tư đẩy cửa phòng bao ra, bên trong đã có hai người đàn ông ngồi.
“Sao mấy người chậm vậy?”
Nghiêm Hạo ngồi trên ghế đang định mồi thuốc, nghe thấy tiếng mở cửa thì dừng động tác lại, há mồm hỏi một câu.
Lương Duệ Tư hướng cậu ta xoè tay ra, đây là biểu hiện anh không muốn giải thích. Trì Tịnh nén cười, không ngờ đi vào lại thấy Thư Luật ngồi bên cạnh Nghiêm Hạo.
Từ lúc Trì Tịnh vừa vào cửa, tầm mắt anh liền một mực ở trên người cô. Ánh mắt kia quá mức chuyên chú và nóng rực, nhìn đến khiến tim Trì Tịnh chợt chậm một nhịp.
Giờ phút này trên mặt anh không có nhiều biểu cảm, tay đặt trên bàn đang thong thả xoay vòng cái bật lửa.
Giữa hai người sóng lớn mãnh liệt, ngoài Hà Nhuế ra thì không ai biết cả. Nhưng lúc này cô ta đã ngoảnh nhìn người khác. Chỉ cảm thấy hôm nay thật sự là vô cùng hẻo.
Nghiêm Hạo đang muốn giới thiệu Lương Duệ Tư với Thư Luật, khoé mắt quét qua, nhìn đến người vào cuối cùng thì thoáng do dự.
Đến khi xác định không có nhận sai, lộ ra vẻ mặt “con bà nó”: “Sao cô ở đây? Tiểu bát…”
Chữ “phụ” còn chưa ra, đã bị Hà Nhuế ngoài cười nhưng trong không cười cắt ngang: “Xin chào nha! Tiện, nam, xuân!”*
* “xuân” có nghĩa lóng là “người đàn ông nhỏ”, chị kêu anh là tiện nam có “cái đó đó” nhỏ, còn anh gọi chị “tiểu bát phụ” nghĩa là người đàn bà ngang ngược, đanh đá
Tên gọi “tiện nam xuân” vừa ra tới, Trì Tịnh liền phản ứng lại. Không ngờ người lúc trước cùng Hà Nhuế chơi “va quẹt xe” là Nghiêm Hạo.
Không khí có chút xấu hổ. Hà Nhuế bây giờ đi cũng không được, ở cũng không xong.
“Nghiêm Hạo.”
Thư Luật cho cậu ta một ánh mắt.
“Được. Bà cô, chúng ta đình chiến được không?”
Hà Nhuế không nhịn được đảo mắt khinh khỉnh.
Lương Duệ Tư luôn đứng ở bên trái Nghiêm Hạo ngồi xuống trước, theo thói quen kéo cái ghế bên cạnh ra cho Trì Tịnh.
Động tác vừa ngừng, mặt bàn liền truyền tới một tiếng “cụp” rất khẽ.
Trì Tịnh theo bản năng nhìn qua, là tiếng Thư Luật đặt cái bật lửa lên mặt bàn. Đồng thời ánh mắt nhìn cô tràn đầy cảm giác áp bức.
Bấy giờ Hà Nhuế rốt cuộc chú ý tới “gợn sóng” giữa hai người. Cô ta đang tính nhường đường cho Trì Tịnh, đã thấy cô ngồi xuống bên cạnh Lương Duệ Tư.
“Hà Nhuế, ngồi đi.”
Trì Tịnh không nhìn Thư Luật nữa, chỉ nói một câu như vậy.
Bữa cơm này còn chưa bắt đầu, Hà Nhuế đã cảm thấy nghẹn thấy sợ.
Bầu không khí trong bữa cơm cũng không thân thiện, chỉ có hai người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau.
Thư Luật như là chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Thì ra Nghiêm Hạo giới thiệu cho anh biết Lương Duệ Tư, người cùng có ý định đầu tư bộ phim Thư thị đầu tư. Người đầu tư khác chính là nhà họ Lương. Hơn nữa, những vật phẩm trang sức mà tất cả diễn viên chính trong phim đeo đều từ túi riêng của Lương Duệ Tư.
Hà Nhuế từ trong những lời thoại vụn vặt của hai người mới biết được soái ca câm này thì ra là nhà thiết kế châu báu.
Trên thực tế Trì Tịnh cũng là vừa mới biết được quan hệ của Thư Luật cùng Nghiêm Hạo.
Nghĩ đến đó, cô xiết chặt đôi đũa trong tay.
Thật ra rất nhiều chuyện quá khứ Thư Luật không nhắc tới. Ví dụ như chuyện nhà của anh.
Trước khi gặp Vu Tiểu Mạn, Trì Tịnh cũng chỉ biết là mẹ của Thư Luật qua đời vì bệnh tim, Thư Đông bị não liệt ở trong viện an dưỡng. Những cái khác đều không biết.
Nếu không phải Hồng Đông Đồng nói cho cô biết thân phận của Vu Tiểu Mạn, có lẽ đến bây giờ cô có khả năng vẫn còn hiểu lầm.
Thư Luật giống như luôn ngăn cô ở bên ngoài chỗ nào đó. Nơi đó ngoài bản thân anh, không ai vào được.
Trì Tịnh bỗng có chút ăn không biết vị.
Lúc này, một cái điện thoại di động được đẩy tới từ hướng Lương Duệ Tư. Trên màn hình viết một hàng chữ: đều trống không, hay là em muốn ăn chén dĩa? Anh giúp em gọi đến một cái sạch nhé?
Trì Tịnh bật cười. Bỏ đũa xuống, đáp lại anh ta một câu: kêu người đem cái viền hoa.
Lương Duệ Tư không tiếng động cười.
Bên kia, Nghiêm Hạo nói xong, thật lâu sau mới nghe thấy Thư Luật “Ừ” một tiếng.
Giọng như đông lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.