Chương 46
Tiểu Chước Vi Huân
22/07/2017
Sau khi cuộc họp quan trọng nhất về Perfectionist kết thúc, những gì về Perfectionist đều đã trở thành kết cục chắc chắn.
Perfectionist số 8 sẽ được ra mắt là mùi hương mới của hiệu Zing ngay cùng ngày với lễ Giáng Sinh.
Gần đây mấy Phòng có thể nói là bận đến tối tăm mặt mày. Kế hoạch quảng cáo, sản xuất bao bì, mùi hương gia công thành phẩm… Những việc này khiến cho nhân viên của Thư thị vô cùng hưng phấn.
Bởi vì Perfectionist được ra mắt có nghĩa là cách thời gian bọn họ cầm tiền thưởng cuối năm cũng không xa.
Trì Tịnh ngồi bên bàn điều chế hương, trong tay là tài liệu hoàn chỉnh của Perfectionist. Chai nước hoa Perfectionist in ở trên trang bìa, thiết kế tinh xảo làm nổi bật sự xinh đẹp lung linh của nó. Lật đến trang thứ nhất, phía bên phải là giới thiệu cá nhân của Trì Tịnh, là nhà điều chế hương độc quyền của Thư thị, tuổi trẻ nhưng kinh nghiệm phong phú, Phòng quảng cáo đương nhiên là đặt cô ở nơi đầu tiên để làm tuyên truyền.
Trang đầu tiên của văn bản, bắt đầu giới thiệu Perfectionist số 8. Bên trong giới thiệu các loại thông tin về hương thơm này, tuy nhiên chỉ sơ lược qua thành phần và quá trình điều chế, để làm sâu sắc trình độ hiểu biết của khách hàng đối với sản phẩm.
Trì Tịnh đưa tay khẽ vuốt ve, cảm giác trong lòng có chút vi diệu.
Thành hay bại, có lẽ không ai để ý hơn so với cô.
Bên kia, Đồng Dao im lặng ngồi ở vị trí, mặt không biểu cảm ngẩn người đối diện với máy tính.
Giữa trưa Thư Luật có việc phải làm, cho nên Trì Tịnh đi căn tin đã lâu không đến để lấp bụng. Cô đi đến cạnh cửa, thấy Đồng Dao còn ngồi tại chỗ không nhúc nhích thì nhíu mày.
“Không đi ăn cơm à?”
“… Giờ đi đây.”
Hai người đang đi thang máy đến căn tin, Đồng Dao bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Giám đốc Trì, em quên mang theo thẻ cơm, phải quay lại lấy…”
Trì Tịnh buồn cười liếc cô ta một cái, đi trước gọi cơm.
Đồng Dao trở lại văn phòng lấy thẻ cơm ra, nhìn chằm chằm bàn làm việc của Trì Tịnh ngây ngốc hồi lâu. Cuối cùng, cô ta run rẩy thở đưa tay kéo mở ngăn kéo…
Lúc này Vu Tiểu Mạn đang ở bệnh viện kiểm tra tim thai. Cô ta nằm ở trên giường, vô cùng buồn chán dùng điện thoại lướt tin tức thì nghe thấy chiếc điện thoại vừa mở máy nằm ở trong giỏ truyền ra một tiếng nhỏ.
Vu Tiểu Mạn lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn được gởi đến từ một số vô danh.
Bị ảnh hưởng bởi tư liệu chuyển phát khẩn cho mình lần trước, Đồng Dao trở nên rất cẩn thận.
Ban đầu tìm tới Đồng Dao là bởi vì cô ta cần tiền gấp. Em trai cô ta bị bệnh phải chữa trị, không thoát khỏi mấy trăm ngàn như chơi. Vì thế Vu Tiểu Mạn quyết định thử một lần.
Cô ta không hề đánh giá thấp trình độ hấp dẫn của tiền bạc đối với con người, huống chi là một con bé vừa mới ra đời. Kết quả không hề khiến cô ta bất ngờ.
Vài lần tiếp xúc, Đồng Dao làm việc gọn gàng khiến Vu Tiểu Mạn có chút nhìn với con mắt khác.
Nhưng nghĩ một chút cũng hiểu, hoàn cảnh tạo nên người. Không hơn.
Vu Tiểu Mạn xoá bỏ tin nhắn, tắt di động. Cảm giác được cái thai đang “đấm tay đá chân” trong bụng, cô ta bật cười.
“Cục cưng, lấy tên gì cho con mới tốt đây?”
*****
Thời tiết luân chuyển, nhật nguyệt quay vòng. Thời gian giống như trôi qua trong chớp mắt. Nhanh đến khiến người ta có chút trở tay không kịp.
Lúc Trì Tịnh gặp lại Lương Duệ Tư là đã hai tháng sau.
Cuối tháng mười một, thành phố S tiến vào mùa đông. Tuyết cũng liên tục rơi mấy trận, hoặc lớn hoặc nhỏ, khiến cả thành phố như được bao phủ một mảnh bạc.
Lúc tới gần giữa trưa, Trì Tịnh đang tựa vào bên hệ thống sưởi ở cửa sổ uống cà phê nóng.
Áo len cashmere màu hồng cánh sen khiến sắc mặt cô xinh tươi mềm mại, quần tây màu đen làm cho cặp chân thon dài thẳng tắp càng thêm dài. Dường như không hề bị mặt đường trơn trợt gây trở ngại, trên chân vẫn là một đôi giày da dê cao tám phân.
Cà phê thấy đáy, tiếng chuông vui tai truyền đến từ chỗ bàn điều chế hương.
Trì Tịnh đi qua để ly xuống, thấy điện thoại gọi đến biểu hiện trên màn hình thì trong lòng hơi có chút kinh ngạc.
Cuối cùng, cô bắt máy. Mới vừa thông thì bên kia lại ngắt.
Ngay sau đó Trì Tịnh hiểu, có lẽ là Lương Duệ Tư sợ cô không nghe được tiếng tin nhắn cho nên dùng điện thoại để nhắc nhở cô.
Tiếp theo, tin nhắn của anh vào đến.
Ivan: Anh ở quán cà phê dưới lầu, có thời gian xuống dưới không?
Trì Tịnh cười hồi âm: Được.
Khoảng thời gian này Thư Luật đều bận vô cùng. Cửa ải cuối năm buông xuống, bất kể là nội bộ công ty hay là thảo luận hợp tác, dường như đều muốn trước năm mới được điềm tốt. Anh làm người quản lý đều phải lo hai bên, cho nên thời gian Trì Tịnh “độc thân” ngày càng nhiều.
Trì Tịnh vào thang máy, nghĩ thầm hôm nay có lẽ không cần ăn một mình ở căn tin nữa.
Đi tới chỗ quán cà phê Lương Duệ Tư đang đợi, từ xa Trì Tịnh đã thấy một bóng dáng cao thẳng như tùng đứng ở trước cửa.
Anh mặc áo bành tô cashmere màu nâu nhạt, quần tây đen, trên chân là đôi giày da sáng bóng như mới. Khí chất vẫn sạch sẽ ôn hoà.
Nhìn thấy anh, trong lòng Trì Tịnh có vài phần vui mừng. Cô đi qua, cười toe toét: “Trở về hồi nào?”
Lương Duệ Tư đưa đồ ở trong tay cho cô, mới nâng hai tay lên ra dấu: Sáng nay.
Anh cắt tóc rất ngắn, lộ ra vầng tráng trơn bóng. Kiểu tóc này làm nổi lên đường nét gương mặt anh, khiến nhìn anh có vẻ thêm vài phần khoẻ khoắn.
Trì Tịnh cảm ơn quà tặng của anh, nói: “Bên ngoài rất lạnh, đi vào trước đã.”
Ai ngờ Lương Duệ Tư lắc lắc đầu, nói với cô: Vừa mới nhận được tin nhắn, trong nhà có chuyện. Bây giờ anh phải về.
Cơm, lần sau lại ăn?
Trì Tịnh không hề để bụng: “Mau đi đi, đừng chậm trễ chuyện. Lần sau lại hẹn cũng được.”
Ánh mắt trong trẻo của Lương Duệ Tư lưu luyến trên mặt cô một hồi, chìa ngón tay ra khều cái ruy băng của hộp quà một cái.
Trì Tịnh ngẩng đầu, chỉ thấy Lương Duệ Tư chỉ chỉ cái lỗ tai.
— — Nhớ nghe.
Anh “nói”.
*****
Buổi tối Trì Tịnh về đến nhà, vẫn là một phòng tối tăm. Chỉ có ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.
Bật đèn lên, cô vào phòng thay quần áo ở nhà, sau đó ngồi trên giường, mở quà Lương Duệ Tư tặng.
Bên trong là một bộ headphone.
Trì Tịnh hơi bất ngờ.
Sau một lúc lâu, cô mở chốt ra, đeo lên đầu.
Điệu nhạc du dương chậm rãi chảy vào trong tai, nháy mắt đã đuổi đi chút bực dọc trong lòng. Trì Tịnh nằm trên giường nhìn trần nhà, im lặng nghe, tâm trạng từ từ thả lỏng. Thế cho nên khi Thư Luật đi vào cô cũng không nhận ra.
Mãi đến khi nệm sụp xuống.
Trì Tịnh quay đầu, thấy Thư Luật ngồi ở bên cạnh đang chăm chú nhìn cô.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, ánh mắt Trì Tịnh mang cười, ánh mắt Thư Luật âm ỉ cuồn cuộn.
Cô gỡ headphone xuống, ngồi dậy: “Bữa tiệc kết thúc sớm?”
Thư Luật không đáp, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đang nghe cái gì vậy?”
“Nhạc giao hưởng.”
Nhạc giao hưởng của Down by the Salley Gardens. Một khúc nhạc vô cùng dễ nghe.
“Headphone này ở đâu ra vậy?” Ngón tay Thư Luật khều khều dây headphone.
“Của bạn tặng.” Trì Tịnh nâng tay sờ mặt anh. “Anh ăn no chưa, muốn em làm cho anh một chút gì hay không?”
Vào đã mấy phút rồi dường như còn chưa khiến cho Thư Luật ấm lại. Làn da dưới lòng bàn tay vẫn mang theo chút cảm giác lành lạnh.
Hai người ngồi đối diện, cách rất gần, chóp mũi đều là hơi thở của đối phương. Áo bành tô cashmere màu đen trên người Thư Luật còn chưa cởi ra, cà vạt âu phục ở bên trong đã bị anh rút xuống.
Trong hơi thở, Trì Tịnh ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. Mà Thư Luật cứ nhìn cô chăm chú như vậy, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Trì Tịnh lờ mờ cảm thấy tâm trạng anh hôm nay dường như không tốt lắm.
“Em đi rót cho anh ly nước.”
Đang định xuống giường, Thư Luật bỗng giơ tay ấn Trì Tịnh lại trên giường, khom người phủ lên.
Trì Tịnh bị anh đặt ở dưới thân, sức nặng trên người khiến cô lập tức hít thở có chút khó khăn. Headphone cấn ở sau lưng, đau đớn rất nhỏ khiến cô nhíu mày.
“Giúp anh.”
Thư Luật cởi áo bành tô cùng áo vest ra tuỳ tiện ném đi, ngón tay thon dài bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Giữa chừng lại đem tay của Trì Tịnh đặt lên trên khoá dây nịt.
Khuôn ngực rắn chắc hoàn toàn lộ ra, thấy động tác của Trì Tịnh vẫn chậm chạp, Thư Luật hơi có chút mất kiên nhẫn. Anh liền chạm tay cô, rút dây nịt ra, kéo khoá kéo xuống.
Trì Tịnh cảm thấy Thư Luật không giống bình thường lắm, lần này dường như đặc biệt nôn nóng hấp tấp. Hai người quần áo đều còn chưa cởi hết xuống, anh đã khí thế to lớn mà xông vào.
Cô nhịn không được rên một tiếng. Thư Luật tỉ mỉ hôn khoé miệng của cô, động tác càng thêm mãnh liệt.
*****
Ánh mặt trời sáng sớm phá cửa sổ mà vào, biến bên trong thành một tầng vàng kim. Trì Tịnh nhíu nhíu đầu chân mày, chậm rãi mở mắt ra.
Dưới ánh sáng trong suốt, đập vào mắt là bóng lưng cao lớn của Thư Luật ở bên cửa sổ. Anh mặc quần áo ở nhà, đứng ở nơi đó đang gọi điện thoại.
Tựa như cảm giác được động tĩnh phía sau, Thư Luật quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng còn buồn ngủ của Trì Tịnh, nhàn nhạt ngoéo khoé miệng.
Cúp điện thoại, Thư Luật quay về bên giường. Kéo cô vào trong lòng, nằm trở lại trên giường lần nữa.
“Hôm nay muốn làm cái gì?”
Trì Tịnh làm tổ ở bên cổ anh, hít thở đều đều. Thò tay ôm lưng anh, lười biếng hỏi một câu: “Hôm nay anh không bận?”
“Ừ.” Thư Luật cúi đầu, hôn lên trán cô. “Ở nhà với em.”
Trì Tịnh híp mắt, vểnh vểnh khoé miệng: “Tuyệt.”
Cùng Thư Luật ở bên nhau lâu như vậy, Trì Tịnh cũng không phải là không thích những hình thức màu mè ấy, nhưng tương đối mà nói, cô bây giờ đang hưởng thụ trạng thái ổn định.
Vô luận ở đâu, làm cái gì, chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi.
Nhưng buổi sáng Thư Luật vẫn mang Trì Tịnh đi xe đến một nơi.
Trì Tịnh xuống xe, trước mặt là một cửa hàng 4S*.
*là một cửa hàng bán xe và dịch vụ hậu mãi (Automobile Sales Service shop 4S). 4 S bao gồm: Sale-bán xe; Spare parts-bán phụ tùng xe; Service-dịch vụ sau khi bán; Survey-những thông tin ý kiến phản hồi)
Cô lờ mờ đoán được ý của Thư Luật. Tuy nhiên sau khi vào cửa cô phát hiện mình đã đoán sai. Thư Luật không phải mang cô đến mua xe, mà là lấy xe.
Không biết anh đã chọn xong xe hồi nào.
Từ trong cửa hàng đi ra, Thư Luật đưa cái chìa khoá cho cô, trong mắt mang ý cười: “Tự mình lái về đi.”
Trì Tịnh nhìn chìa khoá xe hiệu Porsche, nhận lấy.
“Mua hồi nào vậy?”
Thư Luật không đáp, chỉ nói: “Cái khác sau này bổ sung.”
“Cái khác” dĩ nhiên chỉ sính lễ.
Trì Tịnh nghe hiểu, trên mặt vô thức nóng lên.
Đồng thời cảm thấy có chút bẽ mặt. Hình thức màu mè y như lòng cô thích.
Hôm nay có lẽ là Thư Luật muốn dựa theo quy trình hẹn hò làm tới cuối cùng. Giữa trưa mang Trì Tịnh đi nhà hàng cơm tây ở đường Kim Chung.
Trang trí lịch sự tao nhã, môi trường yên tĩnh. Nhìn mặt mày người đàn ông nhiều thêm vài phần dịu dàng, tâm trạng Trì Tịnh vô cùng tốt.
Trong lúc đó Hà Nhuế gọi điện thoại đến. Hai người tán gẫu vài câu, khi cúp điện thoại thì di động bật ra một nhắc nhở có tin tức mới.
— — Đầu tư thất bại, công ty cổ phần hữu hạn Dật Hương xuất hiện nguy cơ to lớn!
Trì Tịnh xem, dần dần thu lại tươi cười. Tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.
“Làm sao vậy?” Thư Luật nhíu mày hỏi.
Thư Luật ngẩng đầu, chậm nửa nhịp mới đáp lại: “Nhà họ Lương… đã xảy ra chuyện.”
Perfectionist số 8 sẽ được ra mắt là mùi hương mới của hiệu Zing ngay cùng ngày với lễ Giáng Sinh.
Gần đây mấy Phòng có thể nói là bận đến tối tăm mặt mày. Kế hoạch quảng cáo, sản xuất bao bì, mùi hương gia công thành phẩm… Những việc này khiến cho nhân viên của Thư thị vô cùng hưng phấn.
Bởi vì Perfectionist được ra mắt có nghĩa là cách thời gian bọn họ cầm tiền thưởng cuối năm cũng không xa.
Trì Tịnh ngồi bên bàn điều chế hương, trong tay là tài liệu hoàn chỉnh của Perfectionist. Chai nước hoa Perfectionist in ở trên trang bìa, thiết kế tinh xảo làm nổi bật sự xinh đẹp lung linh của nó. Lật đến trang thứ nhất, phía bên phải là giới thiệu cá nhân của Trì Tịnh, là nhà điều chế hương độc quyền của Thư thị, tuổi trẻ nhưng kinh nghiệm phong phú, Phòng quảng cáo đương nhiên là đặt cô ở nơi đầu tiên để làm tuyên truyền.
Trang đầu tiên của văn bản, bắt đầu giới thiệu Perfectionist số 8. Bên trong giới thiệu các loại thông tin về hương thơm này, tuy nhiên chỉ sơ lược qua thành phần và quá trình điều chế, để làm sâu sắc trình độ hiểu biết của khách hàng đối với sản phẩm.
Trì Tịnh đưa tay khẽ vuốt ve, cảm giác trong lòng có chút vi diệu.
Thành hay bại, có lẽ không ai để ý hơn so với cô.
Bên kia, Đồng Dao im lặng ngồi ở vị trí, mặt không biểu cảm ngẩn người đối diện với máy tính.
Giữa trưa Thư Luật có việc phải làm, cho nên Trì Tịnh đi căn tin đã lâu không đến để lấp bụng. Cô đi đến cạnh cửa, thấy Đồng Dao còn ngồi tại chỗ không nhúc nhích thì nhíu mày.
“Không đi ăn cơm à?”
“… Giờ đi đây.”
Hai người đang đi thang máy đến căn tin, Đồng Dao bỗng nhiên ngượng ngùng nói: “Giám đốc Trì, em quên mang theo thẻ cơm, phải quay lại lấy…”
Trì Tịnh buồn cười liếc cô ta một cái, đi trước gọi cơm.
Đồng Dao trở lại văn phòng lấy thẻ cơm ra, nhìn chằm chằm bàn làm việc của Trì Tịnh ngây ngốc hồi lâu. Cuối cùng, cô ta run rẩy thở đưa tay kéo mở ngăn kéo…
Lúc này Vu Tiểu Mạn đang ở bệnh viện kiểm tra tim thai. Cô ta nằm ở trên giường, vô cùng buồn chán dùng điện thoại lướt tin tức thì nghe thấy chiếc điện thoại vừa mở máy nằm ở trong giỏ truyền ra một tiếng nhỏ.
Vu Tiểu Mạn lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn được gởi đến từ một số vô danh.
Bị ảnh hưởng bởi tư liệu chuyển phát khẩn cho mình lần trước, Đồng Dao trở nên rất cẩn thận.
Ban đầu tìm tới Đồng Dao là bởi vì cô ta cần tiền gấp. Em trai cô ta bị bệnh phải chữa trị, không thoát khỏi mấy trăm ngàn như chơi. Vì thế Vu Tiểu Mạn quyết định thử một lần.
Cô ta không hề đánh giá thấp trình độ hấp dẫn của tiền bạc đối với con người, huống chi là một con bé vừa mới ra đời. Kết quả không hề khiến cô ta bất ngờ.
Vài lần tiếp xúc, Đồng Dao làm việc gọn gàng khiến Vu Tiểu Mạn có chút nhìn với con mắt khác.
Nhưng nghĩ một chút cũng hiểu, hoàn cảnh tạo nên người. Không hơn.
Vu Tiểu Mạn xoá bỏ tin nhắn, tắt di động. Cảm giác được cái thai đang “đấm tay đá chân” trong bụng, cô ta bật cười.
“Cục cưng, lấy tên gì cho con mới tốt đây?”
*****
Thời tiết luân chuyển, nhật nguyệt quay vòng. Thời gian giống như trôi qua trong chớp mắt. Nhanh đến khiến người ta có chút trở tay không kịp.
Lúc Trì Tịnh gặp lại Lương Duệ Tư là đã hai tháng sau.
Cuối tháng mười một, thành phố S tiến vào mùa đông. Tuyết cũng liên tục rơi mấy trận, hoặc lớn hoặc nhỏ, khiến cả thành phố như được bao phủ một mảnh bạc.
Lúc tới gần giữa trưa, Trì Tịnh đang tựa vào bên hệ thống sưởi ở cửa sổ uống cà phê nóng.
Áo len cashmere màu hồng cánh sen khiến sắc mặt cô xinh tươi mềm mại, quần tây màu đen làm cho cặp chân thon dài thẳng tắp càng thêm dài. Dường như không hề bị mặt đường trơn trợt gây trở ngại, trên chân vẫn là một đôi giày da dê cao tám phân.
Cà phê thấy đáy, tiếng chuông vui tai truyền đến từ chỗ bàn điều chế hương.
Trì Tịnh đi qua để ly xuống, thấy điện thoại gọi đến biểu hiện trên màn hình thì trong lòng hơi có chút kinh ngạc.
Cuối cùng, cô bắt máy. Mới vừa thông thì bên kia lại ngắt.
Ngay sau đó Trì Tịnh hiểu, có lẽ là Lương Duệ Tư sợ cô không nghe được tiếng tin nhắn cho nên dùng điện thoại để nhắc nhở cô.
Tiếp theo, tin nhắn của anh vào đến.
Ivan: Anh ở quán cà phê dưới lầu, có thời gian xuống dưới không?
Trì Tịnh cười hồi âm: Được.
Khoảng thời gian này Thư Luật đều bận vô cùng. Cửa ải cuối năm buông xuống, bất kể là nội bộ công ty hay là thảo luận hợp tác, dường như đều muốn trước năm mới được điềm tốt. Anh làm người quản lý đều phải lo hai bên, cho nên thời gian Trì Tịnh “độc thân” ngày càng nhiều.
Trì Tịnh vào thang máy, nghĩ thầm hôm nay có lẽ không cần ăn một mình ở căn tin nữa.
Đi tới chỗ quán cà phê Lương Duệ Tư đang đợi, từ xa Trì Tịnh đã thấy một bóng dáng cao thẳng như tùng đứng ở trước cửa.
Anh mặc áo bành tô cashmere màu nâu nhạt, quần tây đen, trên chân là đôi giày da sáng bóng như mới. Khí chất vẫn sạch sẽ ôn hoà.
Nhìn thấy anh, trong lòng Trì Tịnh có vài phần vui mừng. Cô đi qua, cười toe toét: “Trở về hồi nào?”
Lương Duệ Tư đưa đồ ở trong tay cho cô, mới nâng hai tay lên ra dấu: Sáng nay.
Anh cắt tóc rất ngắn, lộ ra vầng tráng trơn bóng. Kiểu tóc này làm nổi lên đường nét gương mặt anh, khiến nhìn anh có vẻ thêm vài phần khoẻ khoắn.
Trì Tịnh cảm ơn quà tặng của anh, nói: “Bên ngoài rất lạnh, đi vào trước đã.”
Ai ngờ Lương Duệ Tư lắc lắc đầu, nói với cô: Vừa mới nhận được tin nhắn, trong nhà có chuyện. Bây giờ anh phải về.
Cơm, lần sau lại ăn?
Trì Tịnh không hề để bụng: “Mau đi đi, đừng chậm trễ chuyện. Lần sau lại hẹn cũng được.”
Ánh mắt trong trẻo của Lương Duệ Tư lưu luyến trên mặt cô một hồi, chìa ngón tay ra khều cái ruy băng của hộp quà một cái.
Trì Tịnh ngẩng đầu, chỉ thấy Lương Duệ Tư chỉ chỉ cái lỗ tai.
— — Nhớ nghe.
Anh “nói”.
*****
Buổi tối Trì Tịnh về đến nhà, vẫn là một phòng tối tăm. Chỉ có ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào.
Bật đèn lên, cô vào phòng thay quần áo ở nhà, sau đó ngồi trên giường, mở quà Lương Duệ Tư tặng.
Bên trong là một bộ headphone.
Trì Tịnh hơi bất ngờ.
Sau một lúc lâu, cô mở chốt ra, đeo lên đầu.
Điệu nhạc du dương chậm rãi chảy vào trong tai, nháy mắt đã đuổi đi chút bực dọc trong lòng. Trì Tịnh nằm trên giường nhìn trần nhà, im lặng nghe, tâm trạng từ từ thả lỏng. Thế cho nên khi Thư Luật đi vào cô cũng không nhận ra.
Mãi đến khi nệm sụp xuống.
Trì Tịnh quay đầu, thấy Thư Luật ngồi ở bên cạnh đang chăm chú nhìn cô.
Hai người lẳng lặng đối diện nhau, ánh mắt Trì Tịnh mang cười, ánh mắt Thư Luật âm ỉ cuồn cuộn.
Cô gỡ headphone xuống, ngồi dậy: “Bữa tiệc kết thúc sớm?”
Thư Luật không đáp, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Đang nghe cái gì vậy?”
“Nhạc giao hưởng.”
Nhạc giao hưởng của Down by the Salley Gardens. Một khúc nhạc vô cùng dễ nghe.
“Headphone này ở đâu ra vậy?” Ngón tay Thư Luật khều khều dây headphone.
“Của bạn tặng.” Trì Tịnh nâng tay sờ mặt anh. “Anh ăn no chưa, muốn em làm cho anh một chút gì hay không?”
Vào đã mấy phút rồi dường như còn chưa khiến cho Thư Luật ấm lại. Làn da dưới lòng bàn tay vẫn mang theo chút cảm giác lành lạnh.
Hai người ngồi đối diện, cách rất gần, chóp mũi đều là hơi thở của đối phương. Áo bành tô cashmere màu đen trên người Thư Luật còn chưa cởi ra, cà vạt âu phục ở bên trong đã bị anh rút xuống.
Trong hơi thở, Trì Tịnh ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh. Mà Thư Luật cứ nhìn cô chăm chú như vậy, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Trì Tịnh lờ mờ cảm thấy tâm trạng anh hôm nay dường như không tốt lắm.
“Em đi rót cho anh ly nước.”
Đang định xuống giường, Thư Luật bỗng giơ tay ấn Trì Tịnh lại trên giường, khom người phủ lên.
Trì Tịnh bị anh đặt ở dưới thân, sức nặng trên người khiến cô lập tức hít thở có chút khó khăn. Headphone cấn ở sau lưng, đau đớn rất nhỏ khiến cô nhíu mày.
“Giúp anh.”
Thư Luật cởi áo bành tô cùng áo vest ra tuỳ tiện ném đi, ngón tay thon dài bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Giữa chừng lại đem tay của Trì Tịnh đặt lên trên khoá dây nịt.
Khuôn ngực rắn chắc hoàn toàn lộ ra, thấy động tác của Trì Tịnh vẫn chậm chạp, Thư Luật hơi có chút mất kiên nhẫn. Anh liền chạm tay cô, rút dây nịt ra, kéo khoá kéo xuống.
Trì Tịnh cảm thấy Thư Luật không giống bình thường lắm, lần này dường như đặc biệt nôn nóng hấp tấp. Hai người quần áo đều còn chưa cởi hết xuống, anh đã khí thế to lớn mà xông vào.
Cô nhịn không được rên một tiếng. Thư Luật tỉ mỉ hôn khoé miệng của cô, động tác càng thêm mãnh liệt.
*****
Ánh mặt trời sáng sớm phá cửa sổ mà vào, biến bên trong thành một tầng vàng kim. Trì Tịnh nhíu nhíu đầu chân mày, chậm rãi mở mắt ra.
Dưới ánh sáng trong suốt, đập vào mắt là bóng lưng cao lớn của Thư Luật ở bên cửa sổ. Anh mặc quần áo ở nhà, đứng ở nơi đó đang gọi điện thoại.
Tựa như cảm giác được động tĩnh phía sau, Thư Luật quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng còn buồn ngủ của Trì Tịnh, nhàn nhạt ngoéo khoé miệng.
Cúp điện thoại, Thư Luật quay về bên giường. Kéo cô vào trong lòng, nằm trở lại trên giường lần nữa.
“Hôm nay muốn làm cái gì?”
Trì Tịnh làm tổ ở bên cổ anh, hít thở đều đều. Thò tay ôm lưng anh, lười biếng hỏi một câu: “Hôm nay anh không bận?”
“Ừ.” Thư Luật cúi đầu, hôn lên trán cô. “Ở nhà với em.”
Trì Tịnh híp mắt, vểnh vểnh khoé miệng: “Tuyệt.”
Cùng Thư Luật ở bên nhau lâu như vậy, Trì Tịnh cũng không phải là không thích những hình thức màu mè ấy, nhưng tương đối mà nói, cô bây giờ đang hưởng thụ trạng thái ổn định.
Vô luận ở đâu, làm cái gì, chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi.
Nhưng buổi sáng Thư Luật vẫn mang Trì Tịnh đi xe đến một nơi.
Trì Tịnh xuống xe, trước mặt là một cửa hàng 4S*.
*là một cửa hàng bán xe và dịch vụ hậu mãi (Automobile Sales Service shop 4S). 4 S bao gồm: Sale-bán xe; Spare parts-bán phụ tùng xe; Service-dịch vụ sau khi bán; Survey-những thông tin ý kiến phản hồi)
Cô lờ mờ đoán được ý của Thư Luật. Tuy nhiên sau khi vào cửa cô phát hiện mình đã đoán sai. Thư Luật không phải mang cô đến mua xe, mà là lấy xe.
Không biết anh đã chọn xong xe hồi nào.
Từ trong cửa hàng đi ra, Thư Luật đưa cái chìa khoá cho cô, trong mắt mang ý cười: “Tự mình lái về đi.”
Trì Tịnh nhìn chìa khoá xe hiệu Porsche, nhận lấy.
“Mua hồi nào vậy?”
Thư Luật không đáp, chỉ nói: “Cái khác sau này bổ sung.”
“Cái khác” dĩ nhiên chỉ sính lễ.
Trì Tịnh nghe hiểu, trên mặt vô thức nóng lên.
Đồng thời cảm thấy có chút bẽ mặt. Hình thức màu mè y như lòng cô thích.
Hôm nay có lẽ là Thư Luật muốn dựa theo quy trình hẹn hò làm tới cuối cùng. Giữa trưa mang Trì Tịnh đi nhà hàng cơm tây ở đường Kim Chung.
Trang trí lịch sự tao nhã, môi trường yên tĩnh. Nhìn mặt mày người đàn ông nhiều thêm vài phần dịu dàng, tâm trạng Trì Tịnh vô cùng tốt.
Trong lúc đó Hà Nhuế gọi điện thoại đến. Hai người tán gẫu vài câu, khi cúp điện thoại thì di động bật ra một nhắc nhở có tin tức mới.
— — Đầu tư thất bại, công ty cổ phần hữu hạn Dật Hương xuất hiện nguy cơ to lớn!
Trì Tịnh xem, dần dần thu lại tươi cười. Tay cầm điện thoại cũng vô thức siết chặt.
“Làm sao vậy?” Thư Luật nhíu mày hỏi.
Thư Luật ngẩng đầu, chậm nửa nhịp mới đáp lại: “Nhà họ Lương… đã xảy ra chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.